Sau khi biết con rể tương lai của mình được thăng chức, mẹ Tiêu muốn mời anh đến nhà ăn cơm, nhưng Hứa Mục Chu bận rộn nhiều việc, mãi không có thời gian.
Hôm nay, nhà họ Tiêu nhận được một gói đồ gửi đến từ Bắc Kinh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mở ra nhìn, tất cả đều là đặc sản của Bắc Kinh.
Quà vặt, dưa muối nước tương, bánh tô...
"Món dưa muối nước tương này là do bác Hứa tự tay làm, lúc ở Bắc Kinh con từng ăn rồi. Luôn nhớ mùi vụ của nó, nhờ phúc của Thanh Như, lần này con lại có lộc ăn rồi."
Mẹ Tiêu cười nói: “Xem ra người nhà họ Hứa cũng khá tốt, sau này Thanh Như sẽ không bị tủi thân.”
Tiêu Hoài Thư vỗ n.g.ự.c đảm bảo: “Trước con từng ở nhà họ Hứa, bọn họ là loại người gì, trong lòng con rõ ràng, nếu nhân phẩm bọn họ không tốt, con cũng sẽ không để Thanh Như nhảy vào hố lửa, con bé là em gái của con mà.”
Anh ấy nhìn Tiêu Thanh Như, cố ý trêu chọc cô: “Xem ra bố mẹ chồng tương lai của em rất hài lòng về em.”
Cô cầm một miếng bánh nhét vào trong miệng của anh ấy: "Vo ve cả ngày, anh nghỉ chút đi!"
"Mẹ, mẹ nhìn con bé đi, dám trèo lên đầu con!"
Mẹ Tiêu lười để ý hai anh em bọn họ: “Mau thu dọn đồ đạc đi, mấy ngày nữa Tiểu Hứa rảnh rỗi, bảo thằng bé đến nhà ăn cơm. Đúng rồi, mẹ cũng phải đi tìm một ít đặc sản ở chỗ chúng ta gửi cho bọn họ."
Giữa người và người sống chung với nhau, phải có qua có lại.
Nhà họ Hứa nhớ đến nhà bọn họ, phí sức gửi đồ ăn cho bọn họ, nhà mình cũng phải bày tỏ lại.
Không thể bủn xỉn được, làm người vẫn phải rộng rãi một chút.
Vả lại nếu bây giờ xây dựng quan hệ, sau này ở trước mặt trưởng bối nhà họ Hứa, Thanh Như cũng sẽ sống thoải mái hơn.
Cả đời này mẹ Tiêu đặt hết trọng tâm vào gia đình, lúc này lo lắng nẫu ruột vì con gái.
Tiêu Thanh Như nói: “Mẹ, chuyện này mẹ không cần quan tâm, đợi con được nghỉ con sẽ tới đội sản xuất Tiền Tiến gặp Tống Viện, đến lúc đó đổi một ít mứt hồng và khoai lang với đồng hương."
"Người ta gửi quà vặt, gửi bánh cho em, em lại gửi khoai lang cho người ta, Tiêu Thanh Như, sao em keo kiệt thế?" Tiêu Hoài Thư phàn nàn.
Mẹ Tiêu đập đầu anh ấy: "Con thì biết cái gì? Mua khoai lang về, làm thành bún không được à?"
"Vậy thì phiền phức lắm, mười cân khoai lang có thể làm ra được hai cân không mới là vấn đề."
"Có lòng là được, phiền phức thì phiền phức, dù sao ở nhà mẹ cũng không có việc gì làm, từ từ chuẩn bị."
Tiêu Thanh Như nói: “Mẹ, khi nào có thời gian con sẽ cùng mẹ làm, mẹ có thể dạy con.”
"Được."
Hứa Mục Chu vừa bận rộn một cái, Tiêu Thanh Như đã không nhìn thấy bóng dáng của anh nữa.
Lúc này, cô chợt hiểu ra ý trước kia của cha.
Nếu như bọn họ đã kết hôn, trừ khi có trường hợp đặc biệt, dù muộn thế nào Hứa Mục Chu cũng phải về nhà.
Nhưng bây giờ bọn họ chỉ mới đang hẹn hò, trời tối không thích hợp gặp mặt.
Bởi vì đủ loại nguyên nhân, dù hai người không cách xa nhau, nhưng cũng không thể gặp nhau.
Ăn xong bữa tối, thời gian vẫn còn sớm, Tiêu Thanh Như lấy lá thư Hứa Mục Chu gửi cho cô lúc anh về Bắc Kinh, đọc lại lần nữa.
Lúc này cô mới chợt nhận ra, cho dù không thể gặp nhau mỗi ngày, sự quan trọng của Hứa Mục Chu trong lòng cô cũng dần tăng lên.
Thậm chí bởi vì thời gian này xa nhau, khiến cô cảm nhận được mùi vị nhớ nhung, nhanh chóng chiếm giữ lòng cô.
"Cạch!"
Cửa sổ có tiếng động truyền đến.
Suy nghĩ của Tiêu Thanh Như bị cắt ngang, nghi ngờ đẩy cửa sổ ra.
Thò đầu nhìn, cô thấy một người đàn ông mặc đồng phục đứng dưới cửa sổ vẫy tay với cô.
Tiêu Thanh Như vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, đã nửa tháng cô không gặp Hứa Mục Chu rồi.
Cô gái nhoài người trên bệ cửa sổ, mái tóc dài xõa xuống như thác nước, khóe miệng cô cong lên, lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
"Anh đến cửa mà không vào à?"
Hứa Mục Chu không ngờ Tiêu Thanh Như sẽ nói như vậy, đầu tiên là sững sờ, sau đó cười nhẹ: “Lúc này anh đến tìm em, bác trai mà biết sẽ đánh gãy chân anh.”