Bây giờ mặt trời đã lặn, không lâu nữa là tối hẳn.
Phía sau sân nhà họ Tiêu có hai cây cổ thụ rậm rạp, do vị trí địa lý nên chúng che đậy bóng của Hứa Mục Chu rất tốt.
"Vậy để em xuống nhé?"
"Không cần đâu, anh chỉ muốn nhìn em một chút."
Tiêu Thanh Như bị ánh mắt nóng rực như lửa của người đàn ông làm cho mặt đỏ tim đập, cô hắng giọng nói: "Nhìn cũng nhìn rồi, anh nhanh đi đi."
“Đột nhiên anh cảm thấy, như thế vẫn chưa đủ.”
Tiêu Thanh Như còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông đã chuyển động, trèo qua tường như báo săn mồi vào phòng cô.
Giây tiếp theo, cô rơi vào một vòng ôm tràn ngập mùi hương nam tính.
Tiêu Thanh Như đưa tay ôm lại người đàn ông, cười nói: “Nếu cha em mà biết, lần này ông ấy thật sự sẽ đánh gãy chân anh.”
"Nếu đã vậy, anh phải làm mọi thứ anh muốn mới được."
Anh nắm lấy cằm Tiêu Thanh Như, hôn cô thật sâu.
Trước khi yêu đương với Hứa Mục Chu, Tiêu Thanh Như chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ táo bạo như vậy.
Cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thân mật như vậy với người yêu trước khi kết hôn.
Trong nhận thức của cô, việc bí mật nắm tay đã là chuyện lớn rồi.
Nhưng lúc này, cô đang nằm trong lòng Hứa Mục Chu, ôm lấy cổ anh, nhiệt tình hôn anh.
Có sợ hãi, lo lắng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cũng có vui vẻ và phấn khích.
Tiêu Thanh Như thầm nghĩ, có lẽ mình vốn là một cô gái hư, vậy nên mới liều lĩnh như vậy.
Người yêu ngọt ngào mềm mại, Hứa Mục Chu giống như làm sao cũng không hôn đủ.
Cuối cùng, nhìn thấy Tiêu Thanh Như gần như không thở nồi, lúc này anh mới buông cô ra.
Anh sờ sờ đầu cô: “Sao còn chưa biết học thở hả?”
Tiêu Thanh Như trừng mắt nhìn anh: “Em không phải anh, làm gì cũng có thiên phú dị bẩm."
Anh hôn nhẹ lên khóe miệng cô, nói: “Đêm nào anh cũng mơ về em, luyện tập ở trong mơ suốt."
Mỗi lần đối mặt với Hứa Mục Chu, Tiêu Thanh Như đều không chống đỡ nổi, mặt nóng bừng: "Sao anh lại vô liêm sỉ như vậy?"
“Vô liêm sỉ mới có thể ăn no."
Anh ôm người trong lòng chặt hơn, khoảng thời gian này anh thực sự rất nhớ cô.
"Thật ra thì em cũng có hơi nhớ anh."
Tiêu Thanh Như không nói lời này thì không sao, vừa nói một cái người đàn ông đã kích động.
Yêu cầu một nụ hôn.
"Vậy em hôn anh một cái."
Ánh mắt háo hức, khí chất cương quyết, khiến người ta không khỏi liên tưởng đến một con ch.ó săn lớn.
"Không hôn."
"Vậy thì đổi lại, để anh hôn em."
Tiêu Thanh Như nhịn cười, không dám phát ra tiếng động lớn.
Cô ngồi lên cặp đùi rắn chắc của Hứa Mục Chu, chủ động dâng đôi môi đỏ mọng lên.
Nụ hôn lần này rất nhẹ nhàng.
Kéo dài triền miên, tràn đầy nỗi nhớ nhung dành cho nhau.
"Thanh Như, xuống đây đi, có việc cần con giúp."
"Con đến đây!"
Tiêu Thanh Như đột nhiên đẩy Hứa Mục Chu ra: "Anh mau đi đi.”
Nói xong, cô dứt khoát mở cửa rời đi.
Nhuyễn ngọc ôn hương* đột nhiên biến mất, Hứa Mục Chu cảm thấy lạc lõng, đảo mắt nhìn xung quanh, thì thấy lá thư trên bàn.
*Cách gọi khác dành cho con gái, miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.
Tất cả đều do anh từ Bắc Kinh gửi đến, ngoài ra còn có một lá thư chỉ có tên người nhận, không có địa chỉ, cũng không có tên người gửi.
Hứa Mục Chu có thị lực rất tốt, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhìn thấy tên của mình.
Trong lòng anh mừng rỡ, lẽ nào Thanh Như nhớ anh quá, nên viết thư cho anh à?
Anh cong môi, cầm giấy bút trên bàn lên, để lại lời nhắn cho Tiêu Thanh Như.
Cầm lá thư thuộc về mình, biến mất khỏi phòng Tiêu Thanh Như.
Cha Tiêu đứng ở trong sân, nhìn về phía tường viện.
Người trẻ tuổi đúng là tinh lực thịnh vượng, luyện tập cả ngày rồi, đến giờ cũng không thấy mệt!
Xem ra phải phản ánh với lãnh đạo của thằng bé mới được, tăng thêm nhiệm vụ cho thằng bé, mới bồi dưỡng được nhân tài ưu tú hơn.