Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 75

Tiêu Thanh Như quay trở lại phòng thì người đã rời đi.

Cô nhìn thấy có một tờ giấy ở trên bàn, vừa cầm lên đã nhìn thấy.

"Đã nhận được thư tình."

Vân Mộng Hạ Vũ

Gỡ tờ giấy ở trên bàn kia, quả nhiên lá thư cảm ơn cô viết lúc trước đã không còn nữa.

Nhìn nét chữ trên tờ giấy, nét chữ rồng bay phượng múa như thể hiện rõ sự kiêu ngạo trong con người của anh vậy.

Cô khẽ cười một tiếng, thư tình gì chứ.

Rõ ràng là đang bẻ cong sự thật.

Gặp được Hứa Mục Chu một lần rồi Tiêu Thanh Như không cần phải nhìn vật nhớ người nữa.

Cô ngâm nga một ca khúc, cuối cùng cầm lá thư còn nguyên phong bì cất vào trong ngăn tủ kéo.

Hứa Mục Chu là người đầu tiên viết thư cho cô, rất đáng giá phải giữ cẩn thận làm kỷ niệm.

Bên kia Hứa Mục Chu đã trở về ký túc xá, anh hết sức trân trọng lấy lá thư ra một lần nữa, lại đọc đi đọc lại hết lần này đến lần khác.

Mặc dù toàn bộ nội dung biểu đạt ý cảm ơn anh đã tặng quà năm mới cho cô nhưng Hứa Mục Chu kiên trì cho rằng, đây là Thanh Như đang muốn thổ lộ với anh.

Nếu không phải có ý với anh thì lúc Thanh Như nhận quà cũng sẽ không liếc nhìn nhiều lần như thế, chứ đừng nói đến muốn viết thư cảm ơn cho anh.

Nếu không phải vì cô không biết địa chỉ nhà anh, nói không chừng anh đã nhận được lá thư này từ lâu rồi.

Nói tóm lại, từ đầu năm Thanh Như đã quyết định muốn cùng anh nói chuyện yêu đương.

Nhất định là như vậy.

Hứa Mục Chu nhoẻn miệng cười, cứ đi tới đi lui mãi, anh nghĩ cái gì của anh thì sẽ về lại bên anh.

Ví dụ như lá thư này.

Và cả Thanh Như nữa.

Đọc thư xong, anh đặt nó vào trong ngăn tủ rồi khóa lại lúc này mới yên tâm.

Hứa Mục Chu vui sướng mà suy nghĩ, đây là lá thư đầu tiên Thanh Như viết cho mình, anh phải cất giữ thật kỹ, đến lúc già rồi có thể lấy ra khoe khoang.

Đồng đội ở cùng ký túc xá nhìn thấy cảnh tượng này mà buồn cười, đây là Hứa Mục Chu không quan tâm đến bất cứ thứ gì đó sao?

Tại sao khi mọi người yêu đương thì lại trở nên ngốc nghếch như thế?

"Bây giờ cậu và đồng chí Tiêu hẹn hò rồi, mấy lá thư giống thư thế này cậu muốn bao nhiêu mà không được, còn khóa lại giống như chống trộm nữa chứ?"

"Chuyện này à, cậu không có yêu đương cậu không hiểu đâu."

"Này, nói chuyện thì nói thôi sao lại đả kích người khác như thế hả?"

"Ai kêu cậu kém cỏi không tìm được đối tượng."

Đồng đội: "..."

Vô cùng tức giận.

Người nọ đúng là rất biết cách xát muối vào trái tim.

Hứa Mục Chu cầm chậu rồi vắt cái khăn lên người sau đó vọt đi tắm nước lạnh, lại nhanh chóng rồi leo lên giường nằm nhắm mắt ngủ.

Anh còn muốn gặp Thanh Như ở trong mơ, đừng ai hòng quấy rầy anh.

Sau một lần gặp mặt vội vàng, khoảng thời gian tiếp đó Tiêu Thanh Như phát hiện Hứa Mục Chu vô cùng bận rộn, số lần họ cùng nhau đến căn tin ăn cũng giảm đi một nửa.

Tiêu Thanh Như không nghĩ ngợi nhiều, được thăng chức càng cao thì lượng công việc tăng lên càng nhiều cũng là chuyện rất bình thường.

Trong lòng nhớ đến phải mua quà đáp lễ cho người nhà họ Hứa, Tiêu Thanh Như vừa được nghỉ phép là muốn đi tìm Tống Viện.

Đội sản xuất cách viện gia chúc không xa, nhưng bởi vì đường rất khó đi, trên đường đi có lúc còn phải xuống đi bộ một đoạn đường, khó khăn lắm hai tiếng sau mới đến nơi.

Đây không phải là lần đầu tiên Tiêu Thanh Như đến đây, cô quen thuộc đường nên cũng dễ dàng tìm được vị trí của trường học.

Điều kiện ở đây không quá tốt, cả ngôi trường chỉ có hai phòng học.

Căn phòng cũ kỹ ở bên cạnh phòng học bên cạnh là ký túc xá của Tống Viện.

Trường học có hai giáo viên, một người khác là thanh niên trí thức của nông thôn, ở lại trong nơi dành cho thanh niên trí thức, bởi vậy khi học sinh tan học về nhà, trong trường học cũng chỉ còn một mình Tống Viện.

Có tiếng đọc sách lang lảnh ở trong phòng học truyền ra, Tiêu Thanh Như lần theo thanh âm đi qua đó.

Bình Luận (0)
Comment