Ở trường học Tống Viện còn phải tự mình nấu cơm, cô ấy mượn phòng bếp của một gia đình người đồng hương.
Bởi vì cô ấy là giáo viên nên ở đội sản xuất rất được mọi người kính trọng, rất nhiều người sẵn lòng cho cô mượn phòng bếp miễn phí, họ còn tranh nhau đưa củi cho cô ấy.
Chỉ có điều nghe nói cô ấy lựa chọn nhà họ Tần, thời điểm đó cô ấy và Tần Bắc còn chưa nảy sinh tình cảm chỉ đơn thuần cảm thấy nhà bọn họ ít người ít chuyện.
Mà mỗi lần Tống Viện ở nhà họ Tần nấu cơm thì Tần Bắc cũng đang ở bên ngoài làm việc, trong thời gian đó hai người họ rất ít khi được gặp nhau.
Không phải người nào ở trong thôn cũng thích buôn chuyện, đối với chuyện này có người cho rằng giáo viên Tống tốt bụng cố ý muốn giúp đỡ người nhà họ Tần.
Dù sao lúc trước cô ấy còn muốn giúp đỡ để Tần Thiên có thể đi học đấy thôi.
Quan trọng nhất là tất cả mọi người đều biết lai lịch của Tống Viện nên không ai dám đắc tội với cô ấy, về những phương diện khác lại cảm thấy Tống Viện cũng không ưa Tần Bắc.
Người mà các cô gái ở trong đội sản xuất đều không ưa, ánh mắt của giáo viên Tống cũng sẽ không kém như thế.
Bởi vậy, Tống Viện dạy học hai năm ở nơi này cũng không ai lấy chuyện này ra để nói xấu cô ấy.
Dưới gầm giường có đặt lương thực, Tống Viện đong gạo để trong cái chậu nhỏ rồi lại cầm thêm hai củ khoai tây.
"Đây là gạo lần trước mẹ tớ đưa tới, nói tớ chỉ có một mình làm mì rất phiền phức, giờ tớ sẽ làm cơm hầm khoai tây cho cậu nhé, chỉ cần cho thêm hai giọt dầu ăn vào sẽ rất thơm, so với rau xào sẽ tiết kiệm dầu ăn hơn mà lại ăn rất ngon."
Tiêu Thanh Như cười nói: "Ngon lắm à, vậy tớ phải thử một chút rồi."
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhà họ Tiêu thường sẽ ăn mì là chính, bình thường gạo sẽ dùng để nấu cháo, đúng là chưa bao giờ ăn cơm hầm.
Tống Viện còn vỗ n.g.ự.c cam đoan: "Ngon lắm đấy, nếu bỏ thêm một ít thịt xông khói vào nữa thì càng tuyệt lại tiết kiệm dầu."
Bây giờ mọi thứ đều phải tuân theo hạn ngạch bao gồm cả dầu ăn.
Mỗi tháng, mỗi người trong thành phố được năm cân, ở nông thôn được hai cân.
Vì muốn tiết kiệm dầu ăn, mọi người đã nghĩ ra nhiều cách, nhiều gia đình dùng băng gạc chấm một chút dầu rồi thoa vào đáy nồi là có thể nấu ăn.
Thứ nhất có thể phòng ngừa nồi bị khét, thứ hai có thể giảm bớt dầu mỡ.
Lúc này nghe Tống Viện nói muốn tiết kiệm dầu ăn, Tiêu Thanh Như cảm nhận rất rõ cuộc sống của cô ấy ở đội sản xuất vất vả hơn rất nhiều.
Cực khổ hơn gấp nhiều lần so với lúc bọn họ ở trong nhà chúc viện.
Cô ôm lấy cánh tay của Tống Viện: "Vậy tớ sẽ không biết xấu hổ mà ăn chực."
"Không phải cậu cũng đã mang món này cho tớ sao?" Tống Viện nháy mắt ý chỉ đến túi bánh bao to kia.
Cô ấy cầm theo đồ rồi dẫn Tiêu Thanh Như đi ra ngoài.
Nhà họ Tần cách trường học không xa, đi ra cửa rẽ phải đi thêm chừng nửa phút là đến.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Thanh Như đến nhà họ Tần, điều kiện ở đây đúng thật là không tốt, chỉ có hai căn phòng cũ kỹ.
Nhưng có điều trong nhà vô cùng sạch sẽ, xem ra không phải kiểu qua loa cho xong chuyện.
Họ lại gặp qua thằng nhóc ở trường học, trên tay thằng nhóc cầm một cây gậy đang cho gà ăn giun đất.
Lúc thằng nhóc nhìn thấy các cô thì gọi một tiếng chị.
"Tiểu Thiên, em ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi ạ."
Ánh mắt thằng nhóc rụt rè lúc nhìn thấy Tiêu Thanh Như thì bỏ chạy ra phía sân sau.
"Thằng nhóc hơi sợ người lạ cậu đừng để ý nhé."
"Để ý cái gì chứ? Tính cách của mỗi người không giống nhau, cách xử lý mọi chuyện cũng không giống nhau, sợ người lạ cũng không có gì xấu."
Dừng một chút, cô nói thêm: "Những đứa trẻ sợ người lạ sẽ không dễ bị lừa đâu."
"Lời này cũng có lý."
Lúc này, trong phòng bếp có một người đàn ông cao lớn bước ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua Tiêu Thanh Như một cái, cuối cùng lại nhìn Tống Viện: "Bếp lửa đã nhóm xong rồi."
"Cảm ơn anh nhé."
Người đàn ông ừ một tiếng rồi đi ra sân chẻ củi.
Tiêu Thanh Như xoa xoa cánh tay, lạnh quá.
Cô lo lắng mình sẽ bị đông c.h.ế.t nên vội vàng đi theo Tống Viện vào phòng bếp.