Cho nguyên liệu vào cơm hầm đâu vào đấy: "Chờ khoảng hai mươi phút có thì thể ăn."
"Tớ không đói bụng."
Tống Viện hỏi: "Cậu tính đi đổi món gì vậy? Tớ đang suy nghĩ đi đến nhà nào để đổi."
"Tớ định đổi một ít hồng khô và khoai lang."
Cô ấy hất cằm: "Cậu có thấy cái cây kia ở trong sân không, đó là cây hồng, khoai lang thì chỉ có thể đi qua nhà khác đổi, nhà họ Tần chỉ có một người làm việc, hai anh em bọn họ cũng không đủ ăn, hẳn là sẽ không cho cậu đổi."
Khoai lang cũng là thức ăn chính, Tiêu Thanh Như hiểu được ý tứ của cô ấy: "Vậy cậu giúp tớ nói với đồng chí Tần một tiếng nhé, tớ sẽ dùng phiếu lương thực đổi, sẽ không để người khác chịu lỗ đâu."
"Muốn lấy mấy cân?"
"Năm cân? Bọn họ có chịu không"
"Đợi một tí, tớ đi hỏi thử xem."
Sau khi hâm nóng bánh bao, Tống Viện để cho Tiêu Thanh Như ở tại phòng bếp trông lửa giúp mình còn cô ấy đi ra khỏi phòng bếp.
Khóe mắt Tần Bắc vừa nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh kia, thấy bóng dáng của cô ấy đang đến gần thì anh ấy muốn rời đi.
"Em cũng không ăn thịt người, anh chạy nhanh như vậy làm cái gì?"
Người đàn ông mím môi cách xa vài bước, đôi mắt đen láy nhìn vào Tống Viện: "Có chuyện gì?"
Nhin khoảng cách của bọn họ lúc này, trong mắt Tống Viện ánh lên sự đau lòng.
Cô ấy nuốt xuống cảm giác khó chịu xuống: "Đó là bạn hồi bé của em cô ấy muốn dùng phiếu lương thực để đổi lấy năm cân hồng khô, em nhớ rõ nhà anh có."
Làm hồng khô không khó, tài liệu tham khảo đều là có ghi chú sẵn chỉ có điều tốn thời gian mà thôi.
Cho dù tặng miễn phí cũng không có gì.
Nhưng mà lúc nghe đến mấy chữ phiếu lương thực, ánh mắt Tần Bắc có hơi d.a.o động.
Có phiếu lương thực là có thể mua lương thực để Tiểu Thiên có một bữa ăn no nê.
Mặc dù có thể đi chợ đêm, nhưng trong nhà chỉ có hai anh em bọn họ, nếu anh ấy xảy ra chuyện thì Tiểu Thiên phải làm sao bây giờ?
Tần Bắc có quá nhiều chuyện phải bận tâm, chỉ có thể trung thực cố gắng nỗ lực tích điểm công tác.
Ngoại trừ việc lên núi săn thú thì không còn cách nào để mua được những nguyên liệu khác.
Lúc này có người muốn dùng phiếu lương thực để đổi hồng khô, anh ấy đương nhiên sẽ không từ chối: "Có thể đổi."
Tiêu Thanh Như nghe được cuộc trò chuyện của hai người họ nên cô
đứng dậy đi ra ngoài.
"Đồng chí Tần, ngươi phải lương thực phụ hay là gạo?"
Tiêu Bắc im lặng một lúc mới trả lời: "Gạo."
"Một kg có được không?"
"Được."
Cô lấy từ trong túi vải bố ra một phiếu lương thực có định mức một kg đưa cho Tần Bắc.
Chẳng mấy chốc đối phương đưa hồng khô được đóng gói đến phòng bếp.
Đặt đồ xuống thì lập tức xoay người rời đi.
Không nán lại dù chỉ một giây.
Tiêu Thanh Như thấp giọng hỏi: "Anh ấy vẫn luôn như vậy à?"
"Uhm."
Tống Viện thở dài một hơi: "Tình huống của chúng tớ hơi đặc biệt, có thể anh ấy cảm thấy ít tiếp xúc sẽ tốt hơn cho cả hai."
Tiêu Thanh Như nghe thế cũng không biết nên nói gì.
Chuyện của người khác cô không có cách nào can thiệp vào, điều duy nhất có thể làm chính là lúc nào chị em tốt cần thì sẽ ra tay giúp đỡ.
Trong lúc trò chuyện, cơm cũng chín.
Nhìn thấy Tần Thiên đi ngang qua cửa phòng bếp, Tống Viện gọi lại đưa cho thằng nhóc một cái bánh bao thịt.
"Em đã ăn rồi ạ."
Thằng nhóc chắp hai tay ra sau lưng không nhận lấy cái bánh bao thịt mà Tống Viện đưa, nhưng trong ánh mắt thấp thoáng đầy vẻ khát khao.
Đã lâu lắm rồi không được ăn ngon thì đến người lớn cũng sẽ thèm ăn chứ đừng nói đến một đứa nhóc.
Tống Viện sờ cái bánh bao đã không còn quá nóng cô trực tiếp đặt vào trong tay Tần Thiên: "Vừa nãy anh trai em giúp chị nhóm lửa, đây là đưa cho em quà cảm ơn."
Vân Mộng Hạ Vũ
Ban đầu còn muốn từ chối, nhưng mà mùi thơm của bánh bao thịt cứ quanh quẩn ở chóp mũi, Tần Thiên nuốt nước miếng, cuối cùng vẫn nhận lấy.
"Em cảm ơn chị."
"Không cần khách sáo, em đi chơi đi."
Tần Thiên vui vẻ chạy ra khỏi phòng bếp, thằng nhóc lại không thấy anh trai của mình ở trong nhà nên chạy ra ngoài tìm người.
Chỉ có một cái bánh bao thịt, phải chia cho mỗi người ăn một nửa.