Tiêu Thanh Như dựa vào lồng n.g.ự.c người đàn ông, cô có thể nghe thấy tiếng tim đập như trống của anh, khóe miệng khẽ nhếch, anh kích động tới mức đó ư?
“Anh muốn hôn em.”
“Chẳng phải anh vừa hôn rồi đó sao?”
“Không phải hôn môi thì ai tính là hôn.”
Tiêu Thanh Như mắt chữ A mồm chữ O: “Mấy việc này cần phải nói trước thế à?”
Tiêu Thanh Như vừa dứt lời, bờ môi nóng ấm của Hứa Mục Chu đã dán chặt vào môi cô.
Cửa sổ đóng chặt, rèm cửa được kéo xuống để ngăn ánh sáng từ bên ngoài lọt vào phòng.
Người đàn ông khẽ bóp eo Tiêu Thanh Như, sau đó bế cô đến phòng làm việc, anh chống hai tay lên bàn, chặn mọi đường đi của người trong lòng.
Hứa Mục Chu cúi đầu, tiếp tục thưởng thức đôi môi mềm mại của cô.
Giờ phút này đây, Hứa Mục Chu mạnh hơn bình thường rất nhiều. Cơ thể Tiêu Thanh Như mềm như bông, đầu óc cô choáng váng, cô chỉ còn biết bám vào bờ vai anh để không bị ngã xuống.
Dáng vẻ mơ mơ màng màng của cô khiến m.á.u nóng trong người Hứa Mục Chu sục sôi.
Anh kéo eo cô lại, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Tiêu Thanh Như bắt đầu ngờ vực, cô duỗi tay nhéo anh.
“Đừng gấp như thế chứ.”
Sắc mặt Tiêu Thanh Như ửng đỏ: “Em thật sự không biết!”
“Anh không tin.”
Tiêu Thanh Như: “…”
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch!
…
Nhìn người trẻ tuổi ngồi đối diện, cha Tiêu thấp giọng hỏi: “Hai đứa đã chắc chắn chưa, muốn kết hôn thật sao?”
Hứa Mục Chu đáp với nét mặt nghiêm túc: “Chắc chắn rồi ạ.”
Cha Tiêu lại dồn sự chú ý sang người bên cạnh, ông nhìn con gái: “Chẳng phải lúc trước con nói là đợi thêm một thời gian nữa à? Sao tự dưng lại đổi ý?”
Hay là thằng nhóc thối này lại bẫy con gái nhà mình rồi? Cha Tiêu nghĩ thầm trong lòng như vậy.
Tiêu Thanh Như hắng giọng trả lời một cách nghiêm túc: “Em chỉ suy nghĩ cẩn thận lại thôi, nếu gặp được người mà mình muốn chung sống cả đời thì không cần thiết phải do dự.”
Gặp đúng người, cô sẽ không thiệt.
Còn gặp sai người, dù có ở chung bao lâu thì kết quả cuối cùng vẫn là công cốc.
Cuộc sống là dựa vào hai người cùng vẽ nên, tình cảm cũng như thế.
Thay vì lo trước lo sau, chi bằng quyết đoán luôn một lần.
Bọn họ chỉ đang kết hôn mà thôi, không phải bán mình cho đối phương, không đến mức không còn đường lui.
Ít nhất thì hiện tại cô và Hứa Mục Chu đang đi về phía nhau, như vậy là đủ rồi.
Cha Tiêu lại hỏi: “Chắc chắn thật rồi chứ?”
“Chắc chắn ạ.”
Hai bậc phụ huynh nhìn nhau, mẹ Tiêu cười nói: “Nếu đã chắc chắn rồi thì Tiểu Mục đi viết báo cáo kết hôn đi, chuyện tốt không nên kéo dài.”
Mặc dù người xưa hay nói chuyện tốt thường trải qua quãng thời gian khó khăn, nhưng mẹ Tiêu cảm thấy chờ lâu thì trái tim con người sẽ thay đổi.
Bây giờ bọn trẻ đang muốn kết hôn, vậy để bọn trẻ kết hôn đi, như vậy chúng sẽ rất vui.
Mặc dù đây là chuyện nằm trong dự kiến nhưng nhận được sự ủng hộ của người lớn, Hứa Mục Chu vẫn vô cùng kích động.
“Bác trai, bác gái, sau này cháu sẽ đối xử thật tốt với Thanh Như, xin hai người yên tâm.”
Cha Tiêu xụ mặt đáp: “Bây giờ nói mấy lời này thì có ích lợi gì? Thứ chúng tôi cần là biểu hiện của cậu.”
Hứa Mục Chu hiểu tâm trạng của cha Tiêu lúc này, anh nói: “Bác trai nói đúng.”
Hai vợ chồng một người gây chuyện một người giảng hoà, mẹ Tiêu cười ha ha nói: “Chuyện sau này thì cứ để sau này rồi nói, dù sao thì bây giờ bác đang rất hài lòng về thái độ của Tiểu Hứa.”
“Giờ cũng không còn sớm nữa, cậu về đi.”
Phụ huynh đã lên tiếng, Hứa Mục Chu lập tức đứng dậy, sau khi chào tạm biệt mọi người, anh ra khỏi cửa chính.
Nghĩ lại chuyện vừa nãy anh mới nhảy từ cửa sổ xuống rồi giả vờ như đi vào từ cổng trước là Tiêu Thanh Như lại thấy buồn cười.
Đúng là biết cách lừa người!
“Chắc chắn báo cáo kết hôn sẽ giải quyết xong trong vòng một tháng, những thứ mà chúng ta cần chuẩn bị cũng không ít, nhưng hai đứa định ở nhà hay dọn ra ngoài?”
Nếu Hứa Mục Chu không thăng chức thì bọn họ sẽ ở nhà, có điều là bây giờ anh vẫn đủ điều kiện để xin nhà ở, Tiêu Thanh Như cảm thấy hai người dọn ra ngoài cũng khá tốt.
Nếu không mẹ sẽ phải hầu hạ bọn họ ăn uống, như thế thì ra thể thống gì?
Kết hôn là để tìm bạn đời cho mình chứ không phải tăng gánh nặng cho mẹ.
“Để Hứa Mục Chu xin nhà ở đi, khi nào phân xong thì tổ chức hôn lễ.”
Cha Tiêu và mẹ Tiêu đều không có bất kỳ ý kiến phản đối nào, dù gì thì trước đó họ cũng đã thảo luận qua về vấn đề này, giờ chỉ hỏi để biết về suy nghĩ của con gái thôi.
Những ngày sau đó nhà họ Tiêu sẽ bận lắm.