Một chuyện lớn như báo cáo kết hôn chắc chắn sẽ không thoát khỏi lỗ tai người khác.
Ý nghĩa của việc này là gì thì ai nấy cũng hiểu.
Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu đã hẹn hò được mấy tháng, giờ kết hôn cũng là điều bình thường.
Dù sao thì có một số người chỉ cần gặp gỡ một lần là có thể đi đến hôn nhân, hai người bọn họ đã dây dưa đủ lâu rồi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mà tuổi của Hứa Mục Chu cũng không còn trẻ nữa, nếu dông dài sẽ không được ổn lắm.
Bởi vì tính chất đặc biệt của nghề nghiệp anh đang lên nên tất nhiên mọi người đều cho rằng việc kết hôn sinh con là chuyện quan trọng nhất với Hứa Mục Chu lúc này.
Trước đây nhà họ Tiêu chưa từng nói khi nào sẽ kết hôn nên mọi người đều đổ mồ hôi thay Hứa Mục Chu, tưởng người nhà họ Tiêu vẫn còn chuyện băn khoăn do dự nên mới kéo dài thời gian không để họ kết hôn.
Cuối cùng giờ cũng đã quyết định tiến tới hôn nhân, không biết tại sao nhưng ai nấy cũng mừng cho Hứa Mục Chu.
Mọi người bắt đầu suy đoán xem nhà họ Hứa phải tặng bao nhiêu quà ăn hổi, rồi nhà họ Tiêu sẽ cho con gái rượu của hồi môn thế nào.
Điều kiện của hai gia đình vốn không tồi, hơn nữa sau này lại không cần hầu hạ cha mẹ chồng, chỉ cần nghĩ thôi cũng thấy cuộc sống của Tiêu Thanh Như sau hôn nhân sẽ rất thoải mái.
Mà bên nhà họ Hứa hành động cũng rất là nhanh, vừa nghe nói con trai viết báo cáo kết hôn thì lập tức gọi tới nhà họ Tiêu vào ngày hôm sau, thương lượng chuyện ăn hỏi với cha mẹ Tiêu.
Những người khác đều đi làm, chỉ còn mình mẹ Tiêu ở nhà.
Bà cũng đã thương lượng chuyện lễ ăn hỏi với chồng, nên bà cũng nắm rõ những điều cần nói.
“Đám cưới có thể đơn giản thôi cũng được, chúng tôi không để bụng những chuyện vụn vặt đầu, chỉ cần vợ chồng son vui vẻ thì chúng tôi cũng yên lòng.”
“Hôn lễ có thể tổ chức đơn giản những lễ ăn hỏi không qua loa được, Four Big Pieces* chắc chắn phải có.”
“Four Big Pieces thì chúng tôi có, không cần lãng phí tiền như vậy.”
Nghe mẹ Tiêu nói xong, mẹ Hứa lại nói: “Vậy chúng tôi sẽ mua một chiếc máy ảnh cho con bé, tôi thấy một số bạn trẻ ở Bắc Kinh đang ưa chuộng thứ này, nó thật sự thời thượng, lúc diễn xuất Thanh Như có thể lấy ra để chụp ảnh lưu niệm.”
Ý kiến này khá hay, mẹ Tiêu đồng ý: “Cứ làm vậy đi.”
“Ngoài máy ảnh, gia đình chúng tôi còn tặng thêm hai ngàn nhân dân tệ nữa, đợi Tiểu Chu xin được nhà rồi thì chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm về mặt nội thất và những thứ cần thiết khác. Bà thông gia thấy vậy có ổn không?”
Hai ngàn nhân dân tệ không phải ít, nếu đưa quá nhiều chắc chắn ông Tiêu sẽ có ý kiến.
Mẹ Tiêu gật đầu: “Nhà họ Tiêu chúng tôi sẽ lo liệu tiệc cưới, năm nay bọn tôi định để chúng về Bắc Kinh ăn tết, đến lúc đó việc sắp xếp bên kia phải nhờ gia đình bên đó rồi.”
Vừa nghe tin năm nay con trai và con dâu có thể Bắc Kinh là mẹ Hứa mừng ra mặt.
Năm đầu kết hôn, bà ấy còn tưởng con dâu muốn ở lại Tây Bắc, sang năm mới về Bắc Kinh chứ.
Bà ấy cười nói: “Sau này Tiểu Chu với Thanh Như ở bên đó còn phiền ông bà thông gia chăm sóc nhiều, chúng tôi cách núi cao sông dài, chỉ có thể đứng xa làm người bán hàng phụ thôi.”
“Đều là người một nhà cả, gì mà phiền với không phiền chứ. Đợi Tiểu Hứa làm xong thủ tục rồi, hai ông bà tới đây đi, giải quyết xong sớm lúc nào chúng ta có thể yên tâm hơn lúc đấy.”
“Tôi với cha thằng bé cũng nghĩ như vậy, đợi bọn nhỏ kết hôn rồi là coi như chúng ta hoàn thành nhiệm vụ.”
“Con cái là món nợ, đợi đến khi vợ chồng son chúng nó có con rồi, chúng ta vẫn phải lo cho chúng thôi.”
“Bậc làm cha làm mẹ có vô số điều phải bận lòng.”
“…”
Hai bên gia đình đều là những người cởi mở hiểu lý lẽ nên không che giấu gì cả, mọi việc đều được trình bày công khai, nói rất rành mạch.
Sau khi bàn xong về lễ ăn hỏi, mẹ Tiêu lại nhắc đến của hồi môn.
“Thanh Như cầm toàn bộ tiền lương của nó, lúc kết hôn tôi với ông Tiêu sẽ cho hai ngàn, để bọn họ có ít xây dựng gia đình nhỏ.”
Nhà họ Hứa không quản được việc nhà họ Tiêu cho bao nhiêu tiền: “Điểm xuất phát của chúng ta đều là vì gia đình nhỏ của bọn trẻ.”
Nói xong chuyện chính, cuộc gọi kết thúc.