Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 85

Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu mỗi người nộp tờ báo cáo kết hôn cho đơn vị công tác của mình, nửa tháng nữa sẽ hoàn thành, nhưng nhà ở còn phải chờ chờ một chút.

Hứa Mục Chu đã hỏi lãnh đạo, nhiều nhất phải chờ một tháng phòng ở mới được phê duyệt.

Thời gian một tháng, nói dài không quá dài, bảo ngắn không ngắn lắm.

Trong thời gian này, bọn họ có thể chuẩn bị xong mọi thứ cho đám cưới, chờ đến khi nhà ở được phân thì có thể dọn về sống chung.

Bên phía nhà họ Hứa nói rằng đồ dùng trong nhà sẽ do bọn họ chi trả, cùng ngày liền chuyển một ngàn nhân dân tệ cho Hứa Mục Chu qua bưu điện, còn dặn dò con trai rằng người khác có con dâu cũng phải có, bảo anh đừng tiết kiệm, nên dùng thì cứ dùng.

Có rất nhiều đồ dùng cần mua cho đám cưới, chỉ nói riêng nồi niêu xoong chảo thôi đã là một vấn đề lớn.

Chẳng qua, có giấy đăng ký kết hôn, các cặp đôi mới cưới có thể đến cửa hàng chỉ định để mua quần áo và đồ dùng sinh hoạt, cũng coi như giải quyết nan đề của bọn họ.

Bởi vậy, nhà ở còn chưa được phân cho, nhưng Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu đã đăng ký kết hôn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bắt đầu từ khi vào Cục Dân Chính, khóe miệng Hứa Mục Chu chưa bao giờ hạ xuống, lúc này nhìn thấy giấy đăng ký kết hôn càng điên cuồng nhếch cao hơn, thậm chí còn cười ra tiếng.

Thật tốt quá, bọn họ đã kết hôn.

Kết hôn!

Trong lòng kích động như có dòng nhiệt chảy qua, nếu có thể, Hứa Mục Chu rất muốn bế vợ mình lên và quay hai vòng.

Tiêu Thanh Như đưa tay ra: "Giấy chứng nhận quan trọng, em sẽ bảo quản."

Hứa Mục Chu vội vàng cuộn giấy đăng ký kết hôn lại như giấy khen, trịnh trọng giao vào trong tay Tiêu Thanh Như: "Vợ, em hãy giữ gìn cẩn thận, đừng để mất."

Chữ vợ phát ra từ trong miệng Hứa Mục Chu, tự nhiên giống như việc ăn cơm uống nước, rồi lại mang theo chút hương vị nói không rõ.

Nói tóm lại, thật sự rất mê người.

Tiêu Thanh Như trừng mắt liếc anh một cái, cất giấy đăng ký kết hôn vào trong túi: "Em cũng không phải loại người hay vứt đồ bừa bãi."

Hứa Mục Chu cong môi, xoa xoa đầu Tiêu Thanh Như, từ hôm nay trở đi, cô chính là vợ danh chính ngôn thuận của mình.

Và anh, cũng chính là người đàn ông hợp pháp của cô.

Được pháp luật công nhận!

Né tránh bàn tay to lớn của người đàn ông, Tiêu Thanh Như giận dỗi nói: "Ở bên ngoài không được động tay động chân, cẩn thận người ta xem anh thành lưu manh đấy."

Hứa Mục Chu ngoan ngoãn buông tay, không dám làm thêm gì nữa.

"Vợ ơi."

"Ừm?"

"Vợ ơi."

Tiêu Thanh Như thẹn thùng nói: "Anh xong chưa?"

"Kêu một tiếng thôi cũng không được? Dễ dàng thẹn thùng như vậy, sau này phải làm sao đây?"

Cô lo lắng đưa mắt nhìn xung quanh và nói: "Vẫn đang ở bên ngoài đấy, anh có thể chú ý hình tượng một chút được không?"

"Cũng có ai nghe thấy đâu."

Tiêu Thanh Như yên lặng nhìn Hứa Mục Chu: "Xét về độ mặt dày vô sỉ, đồng chí Hứa đứng thứ hai, chắc không ai dám nhận mình đứng nhất."

Hứa Mục Chu nắm tay đưa lên môi, khẽ cười khúc khích: "Da mặt dày mới có thể ăn no chứ."

Ánh mắt nóng rát dán trên người, phía sau lưng Tiêu Thanh Như cảm thấy lạnh buốt, luôn có cảm giác mình như chú cừu non đang đợi bị làm thịt.

Cô cội càng dời tầm mắt đi: "Đến lúc về nhà rồi."

"Đi thôi, cha mẹ em còn đang đợi ở nhà."

"Anh cũng thích ứng nhanh đấy, nãy giờ chưa được bao lâu mà đã sửa miệng."

Vành tai Hứa Mục Chu đỏ bừng, anh cũng không thể nói rằng từ khi viết báo cáo kết hôn, anh đã diễn đi diễn lại cảnh tượng sau khi kết hôn ở trong đầu phải không?

Lỡ dọa vợ sợ phải làm sao bây giờ?

"Khụ, con người ở đây được nuôi dưỡng bởi khí hậu nơi đó, người Bắc Kinh bọn anh trời sinh đã có năng lực thích ứng rất tốt."

Tiêu Thanh Như mỉm cười, cô chưa từng đến Bắc Kinh, sự hiểu biết với bên kia chỉ thông qua báo chí và radio, một ngày nào đó tận mắt nhìn thấy, hẳn sẽ rất tuyệt.

"Năm nay chúng ta cùng nhau về Bắc Kinh, em sẽ biết điều anh nói có phải là lời dối trá hay không thôi."

Người này có phải là con giun trong bụng cô không?

Bình Luận (0)
Comment