"Em muốn đi đến tất cả những nơi được viết trong sách giáo khoa."
"Được, đến lúc đó anh dẫn em đi thăm thú một vòng."
"Vịt quay lần trước anh mang về ngon lắm."
"Khi về Bắc Kinh, anh sẽ dẫn ăn đi ăn đồ mới ra lò, còn ngon hơn!"
"Chocolate anh cho em đã chảy nữa!"
"Mua cho em luôn..."
Hứa Mục Chu sờ sờ ngọn tóc, nở nụ cười ngượng ngùng nói: "Thứ đó anh chưa từng ăn, hóa ra nó còn có thể chảy à, vậy lần sau anh sẽ không bỏ vào trong n.g.ự.c nữa."
Nhớ đến bộ dạng người này móc chocolate từ trong n.g.ự.c ra như lấy bảo bối, Tiêu Thanh Như liền không nhịn được muốn cười.
Hoá ra Hứa Mục Chu cũng không phải là người không gì làm không được, không gì không biết.
Móc ngoéo ngón tay út của anh: "Về nhà thôi."
"Được, về nhà thôi!"
Người đàn ông dùng sức nắm chặt lấy tay cô, một chút rồi rút ra.
Đứng bên cạnh Tiêu Thanh Như, sóng vai đi ra ngoài, từ nay về sau, anh cũng có một mái nhà ở tít Tây Bắc.
Trong nhà đã có vợ, nói không chừng sau này còn có thể có con, chỉ tưởng tượng như vậy, trong lòng Hứa Mục Chu liền cảm thấy rạo rực.
Sau này chỉ cần là nơi có Tiêu Thanh Như, đó chính là nhà của anh.
Tuy rằng vẫn chưa tổ chức hôn lễ, nhưng để chúc mừng bọn họ đã đăng ký kết hôn, mẹ Tiêu đã đặc biệt nấu một bàn tiệc đầy đồ ăn.
Có sủi cảo, canh xương sườn rong biển, còn có phi lê cá sốt cay yêu thích của Tiêu Thanh Như, cùng với hai món rau ăn kèm.
Hứa Mục Chu không kén ăn, có thể thích ứng với mọi vị chua, ngọt, đắng, cay, mặn, đồ ăn mẹ vợ nấu càng khỏi nói thơm ngon thế nào.
Người một nhà có khoảng thời gian vui vẻ hòa thuận, cùng nhau ăn trưa.
"Buổi chiều các con đi mua những đồ vật cần thiết về, Tiểu Hứa lái xe cha đi."
"Dạ, thưa cha."
Mẹ Tiêu nói: "Đi mua đồ dùng trong nhà cùng nhau đi, tốn thêm chút tiền để người ta giao đến tận nhà, dù sao sân nhà chúng ta cũng rộng, có thể để vừa, đúng lúc còn có thể phai bới mùi, chờ đến khi bên trên phân nhà ở cho con thì có thể dọn qua đó, đỡ phải đi thêm một chuyến đến thành phố."
"Dạ, thưa mẹ."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Đúng rồi, cha con bảo người làm cho các con bộ sô pha, đừng mua nhiều quá nhé."
"Cảm ơn cha mẹ."
Tiêu Hoài Thư nghe thấy vậy khóe môi giật giật liên tục: "Lúc trước đến nhà ăn cơm, mẹ em đã muốn anh làm con trai của mình, không ngờ cuối cùng lại thành thật."
Mẹ Tiêu cười đến không khép được miệng, lúc đó Thanh Như và Giang Xuyên còn chưa chia tay rõ ràng, chẳng qua bà chỉ đùa một chút mà thôi, trước nay chưa từng nghĩ đến phương diện này.
Chẳng qua, nếu sớm biết Tiểu Hứa thích Thanh Như, trong tình huống Giang Xuyên vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng, bà thực sự có thể làm chuyện gì để tác hợp bọn họ.
Thứ gọi là duyên phận này thật kỳ diệu, không thành đôi với bạn thời thơ ấu, ngược lại thành đôi với con của bạn!
"Ngay khi nhìn thấy Tiểu Hứa, mẹ đã cảm thấy thằng bé là một cậu bé ngoan, vẫn luôn xem thằng bé là người trong nhà mà."
Hứa Mục Chu cười nói: "Lúc đó con cũng đã nói, mẹ có thể coi con như con trai, hiện tại cũng coi như nguyện vọng thành sự thật."
Cha Tiêu đập bàn một cái nói: "Thằng nhóc này hay lắm, hóa ra đã lên kế hoạch từ trước!"
Chân trước Thanh Như và Giang Xuyên vừa chia tay, sau lưng anh đã nói những lời thế này, nói anh không có tính toán trước cũng không ai tin.
Hứa Mục Chu lỡ lời nói toẹt ra, lúc này dứt khoát thừa nhận: "Thanh Như rất ưu tú, con đã thích cô ấy từ lâu."
"Thằng nhóc này, chẳng trách tại sao không có việc gì lại tới nhà tìm Hoài Thư."
Hứa Mục Chu cười cười không nói gì, lúc đó anh không thể đến gần Thanh Như, nghe được điều gì đó về cô từ trong miệng người khác, cũng đã rất hạnh phúc.
Cũng phải cảm ơn Giang Xuyên, nếu anh ta hành động quyết đoán hơn thì Thanh Như đã không thể trở thành vợ của mình.
Mặc dù thời buổi ngày nay đề xướng tự do yêu đương, nhưng vẫn có rất nhiều người kết hôn một cách mù quáng, Hứa Mục Chu vốn tưởng rằng bản thân sẽ mãi độc thân như vậy, hoặc là ngày nào đó không chịu nổi áp lực từ gia đình, rồi đi xem mắt, bước từng bước một đi hết cửa đời còn lại.
Không ngờ rằng vận mệnh lại ưu ái anh đến vậy, cho phép anh cưới được người con gái mình yêu.
Đời này, anh sẽ nắm chặt lấy tay Tiêu Thanh Như, không bao giờ để cô rời xa.