Lo lắng bọn họ không mua được đồ tốt, mẹ Tiêu cũng đi theo, dù sao cũng lái xe, thêm một người nữa cũng không thành vấn đề.
Hơn nữa khi nói đề việc mua đồ dùng trong nhà, thật sự cần trưởng bối để hỗ trợ đưa ra quyết định.
Suy cho cùng, Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như cũng chưa từng có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, có đôi khi nghe ý kiến của trưởng bối nhiều hơn thì mới có thể ít ăn mệt.
Lùi lại một bước mà nói, có trưởng bối lo lắng giúp đỡ cho, đây cũng là một loại hạnh phúc.
Tống Viện trở về viện gia chúc, đi được nửa đường đụng phải bọn họ, giờ mới biết được tin Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu đã đăng ký kết hôn.
Vì thế mơ màng ngơ ngác, cô ấy cũng đi vào thành phố theo, cô ấy có thể giúp đỡ góp ý mua quần áo cho nàng dâu mới.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tuy rằng trong thời gian làm hôn lễ bọn họ sẽ mặc quân trang, quần áo mới không được sử dụng đến, nhưng mấy món quần áo này là vật dụng cần thiết trong cuộc sống, nếu trong nhà có điều kiện, thừa dịp kết hôn mua thêm hai bộ quần áo mới cũng không có gì lạ.
Sau một thời gian, cuối cùng Tống Viện cũng tiêu hóa được sự thật rằng chị em tốt đã kết hôn.
"Hai người hành động nhanh thật, trước đó hoàn toàn không có chút tiếng gió nào, nếu hôm nay tớ không trở về cũng không biết đấy."
"Đó là quyết định đột ngột, nếu không tớ chắc chắn sẽ nói với cậu."
Tống Viện cười nói: "Hôm nay trở về thật đúng lúc, có phải hai ta tâm linh tương thông không đấy?"
Tiêu Thanh Như cong môi nói: "Cũng có thể hiểu như vậy."
Liếc mắt nhìn người đang lái xe, Tống Viện hắng giọng nói: "Đồng chí Hứa, anh nhất định phải đối xử thật tốt với Thanh Như của chúng ta, nếu không anh Hoài Thư sẽ đánh anh một trận."
"Nhất định."
Trên mặt người đàn ông tràn đầy vui mừng, vất vả lắm anh mới cưới được người trong lòng, đầu cũng không bị cửa kẹp, làm sao có thể không đối xử tốt với cô?
Cả đời này, chỉ cần anh còn một hơi thở thì sẽ không làm Thanh Như chịu đau khổ!
Mẹ Tiêu nhớ rõ con gái từng nói về việc Tống Viện có người trong lòng, lúc này khó tránh khỏi mắc vào thật xấu như bao trưởng bối khác.
"Chừng nào cháu mới đem bạn trai về nhà đấy? Các bác trấn cửa ải cho cháu, nếu không thành vấn đề thì liền giải quyết việc trọng đại trong đời, có người chăm sóc cháu, cha mẹ cháu cũng có thể yên tâm."
"Cháu có thể tự chăm sóc cho bản thân, có thêm một người nữa nói không chừng còn thêm rắc rối đấy ạ."
Mẹ Tiêu giận trừng mắt nhìn cô ấy: "Tất cả các bác sẽ trấn cửa ải giúp cháu, chắc chắn sẽ không xuất hiện sai lầm."
"Cái này cũng không chắc chắn, có một số người rất biết cách giả vờ, trước mặt một bộ dạng, sau lưng một bộ dạng, loại người này rất khó lòng phòng bị."
Mẹ Tiêu: "…"
Sắc mặt của Tống Viện không thay đổi, tiếp tục nói: "Hơn nữa mỗi ngày cháu đều bận rộn việc dạy học, làm sao có thời gian đi hẹn hò với bạn trai chứ?"
"Dạy học và việc yêu đương không hề xung đột với nhau, không phải kết hôn cũng là chuyện ai bận việc nấy ư?"
"Kết hôn rồi phải phân tâm chăm sóc gia đình, suy cho cùng vẫn không giống nhau."
Thấy mẹ Tiêu còn muốn khuyên nữa, Tiêu Thanh Như vội vàng nói: "Mẹ, chuyện kết hôn cứ để thuận theo tự nhiên là được rồi, cha con cũng nói đồng chí Tiểu Tống là thanh niên tiến bộ mà, có rất nhiều đồng chí nam muốn theo đuổi cậu ấy, mẹ cũng đừng lo lắng về việc đó nữa, để cậu ấy từ từ lựa chọn đi."
"Đúng vậy, hôn nhân không phải trò đùa, cần phải chọn người tốt, tạm thời không nói đến những cái khác, nhân phẩm nhất định phải tốt."
"Bác nói không sai, cháu nhớ rồi." Tống Viện mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy không biết sau này bản thân sẽ kết hôn với một người như thế nào, nhưng trước mắt cô ấy chỉ muốn gả cho người mình thích.
Nếu không thể, trước hết cứ ở một mình.
Có lẽ sau này cô ấy sẽ thay đổi ý định, nhưng hiện tại cô ấy không muốn miễn cưỡng bản thân.
Nghĩ đến thái độ của Tần Bắc, trong lòng Tống Viện không nhịn được mà chua xót.
Trong khoảng thời gian này, cô ấy không đến nhà họ Tần mượn phòng bếp, người nọ cũng không hề đến trường học tìm cô ấy.
Cho dù cách nhau không xa, nhưng mối liên hệ giữa hai người bọn họ đã bị cắt đứt.