Khi tất cả trở lại viện gia chúc, sắc trời không sớm cũng không muộn, vừa lúc là thời gian tan tầm của mọi người.
Nhìn thấy Tiêu Thanh Như và những người khác dọn rất nhiều đồ từ trên xe xuống, liền biết ngày được uống ly rượu mừng không còn xa nữa.
Giang Xuyên trở về nhà cha mẹ đẻ đưa dưa muối do Đỗ Vãn Thu làm cho bọn họ, liếc mắt liền nhìn thấy Tiêu Thanh Như.
Không biết Hứa Mục Chu đã nói gì với cô, Thanh Như cười tươi đến mức đôi mắt cong cong, sống động lại chói mắt.
Cả hai vẫn giữ khoảng cách, nhưng cử chỉ lại lộ ra sự thân mật.
Cô vẫn xinh đẹp như vậy, thu hút sự chú ý như vậy, bất kể khi nào hay ở đâu, chỉ cần cô vừa xuất hiện, là có thể ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Giang Xuyên tham lam nhìn theo bóng người lóa mắt nhất trong đám đông, đã lâu lắm rồi anh ta chưa thấy Thanh Như cười vui vẻ như vậy.
Đột nhiên nhớ lại, mới phát hiện khi còn hẹn hò với mình, cô càng ngày càng không vui.
Sau đó, thậm chí đến nụ cười cũng biến mất.
Nếu lúc đó anh ta không một lòng một dạ nhào vào sự việc của Đỗ Vãn Thu, dành ra một chút thời gian quan tâm đến Thanh Như nhiều hơn, có phải anh ta đã có thể phát hiện ra mong muốn chia tay của cô không?
Có phải vẫn có thể quay lại được với cô không?
Đáng lẽ mối quan hệ giữa bọn họ không nên đi đến bước này, rõ ràng Thanh Như đã từng nói, cô có thể giúp đỡ chăm sóc cho cuộc sống của Đỗ Vãn Thu.
Yêu cầu duy nhất chính là, anh ta phải giữ khoảng cách với Đỗ Vãn Thu, tất cả mọi việc sẽ do cô lo liệu.
Một yêu cầu nho nhỏ như vậy, tại sao ngay lúc đó anh ta lại không thể thực hiện được?
Thanh Như là một người làm việc chu đáo, cô nói sẽ chăm sóc Đỗ Vãn Thu, chắc chắn cô sẽ làm được.
Giang Xuyên nghĩ mãi không hiểu, lúc ấy có cái gì khiến anh ta không yên tâm?
Trong lòng như bị ngâm trong nước muối, đau đớn muốn chết.
Rơi xuống kết cục hiện tại, là bản thân đáng phải bị.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ánh mắt của Hứa Mục Chu lướt qua đây, mang theo ý tứ cảnh cáo và tuyên bố chủ quyền.
Đối phương nghiêng nghiêng người, chặn mất bóng người mình tâm tâm niệm niệm.
Giang Xuyên cười khổ một tiếng, anh ta chỉ nhìn Thanh Như một cái, cũng không đủ tư cách sao?
"Vợ ơi, em đem đồ ăn về trước đi, đồ đạc còn lại để anh chuyển."
Hứa Mục Chu cất cao giọng nói, tất cả mọi người đều nghe thấy xưng hô anh gọi Tiêu Thanh Như.
Trong đó bao gồm Giang Xuyên.
Vợ... Bọn họ đã đăng ký kết hôn rồi?
Ánh mắt của Giang Xuyên lập tức trở nên ảm đạm, đây là chuyện sớm hay muộn, không phải sao?
Thất hồn lạc phách đi vào trong nhà, tất cả mọi thứ đều là do tự anh ta lựa chọn.
Không thể hối hận được.
Hối hận cũng không còn đường quay lại.
Âm thanh nói chuyện truyền vào tai một cách rõ ràng.
"Đồng chí Hứa, sau này phải đối xử tốt với Thanh Như đó, chúng tôi đã chăm đứa nhỏ này từ bé đến giờ, tâm tư đơn thuần, anh cũng không được bắt nạt cậu ấy đâu."
"Cô ấy có bắt nạt tôi, tôi cũng không thể bắt nạt cô ấy được." Hứa Mục Chu trêu chọc nói.
"Nói bậy, tính cách của Thanh Như là tốt nhất, làm sao có thể bắt nạt anh chứ? Vợ chồng hai người nhất định phải sống chung thật tốt."
"Tất nhiên rồi."
Hứa Mục Chu mỉm cười quay sang nhìn Tiêu Thanh Như, tính tình của cô gái nhỏ rất tốt, nhưng có một số lúc cũng sẽ để lộ móng vuốt, cũng không phải là một cái bánh bao nhỏ mềm như bông sao.
Sau khi chào hỏi với hàng xóm, liền đem đồ đạc vào sân.
Tống Viện chạy theo suốt cả ngày, Tiêu Thanh Như mang cho cô ấy một số đặc sản gửi tới từ Bắc Kinh, để cô ấy mang về ăn.
Cô ấy không khách khí với chị em mình, bày tỏ rằng cô ấy nhất định sẽ trở về khi Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu tổ chức đám cưới, sau đó cầm đồ vật về nhà.
Bánh bao mang về vẫn còn nóng hổi nên không cần hâm nóng, cha Tiêu và Tiêu Hoài Thư rửa tay xong là có thể ăn ngay.
Dù sao kết hôn cũng là chuyện lớn, cha Tiêu cẩn thận dò hỏi bọn họ đã mua thứ gì.
"Sáu thước vải là quá ít. Không phải phiếu vải của anh đã đưa cho em rồi sao? Đưa cái đó cho bọn nhỏ đi."
Tiêu Thanh Như vội vàng từ chối: "Con và Hứa Mục Chu đều có tiền phụ cấp, mọi người cũng đừng nhọc lòng, cha cứ giữ lại những tấm phiếu vải đó đi, đến khi ăn tết thì mua cho mẹ con thêm quần áo mới."