Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 90

"Chỉ phụ cấp được trong khoảng thời gian này, sau này cha và mẹ con sẽ hoàn toàn buông tay, cuộc sống chỉ còn hai người các con, có sống tốt hay không đều phụ thuộc vào bản thân các con."

Chồng đã chủ động yêu cầu lấy số định mức của mình ra, mẹ Tiêu cũng làm theo.

Quay về phòng lấy phiếu vải ra: "Tâm ý của cha con, con cứ nhận là được, nếu không ông ấy lại có những suy nghĩ lung tung."

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiêu Thanh Như dở khóc dở cười: "Chuyện này có gì mà suy nghĩ lung tung chứ?"

"Sợ rằng con quá hiểu chuyện, sau này sẽ để bản thân chịu thiệt."

Chóp mũi Tiêu Thanh Như lập tức trở nên chua xót: "Từ nhỏ đến giờ, ở nhà con chưa từng chịu thiệt bao giờ."

Đời này, lần chịu thiệt mà cô đã trải qua chính là trong sự việc giữa Giang Xuyên và Đỗ Vãn Thu.

Nhưng may mắn thay, bây giờ bọn họ đã vạch rõ giới hạn, những người đó không còn liên quan gì đến cô.

Hứa Mục Chu vội vàng bày tỏ thái độ: "Sau này tiền phụ cấp của con đều giao cho Thanh Như cất giữ."

Trong mắt Cha Tiêu mang theo tán thành, đàn ông làm việc chăm chỉ ở bên ngoài còn không phải để cho người trong nhà có cuộc sống tốt hơn hay sao?

Giao tiền phụ cấp cho vợ mình quản lý, đây là việc đương nhiên.

"Thanh Như, quản lý tài chính trong gia đình là việc lớn, cũng đừng quên gửi tiền cho phía Bắc Kinh, ngày lễ ngày tết, không được quên bày tỏ lòng biết ơn."

"Con biết rồi."

Trong lời nói của cha Tiêu cũng không có ý khác, Hứa Mục Chu là con trai độc nhất trong nhà, anh có trách nhiệm phụng dưỡng cha mẹ.

Bản thân không ở Bắc Kinh, việc gửi ít tiền, gửi ít đồ vật cho trưởng bối cũng là việc nên làm.

Nói xong chính sự, Tiêu Hoài Thư cắn bánh bao, nhìn sắc trời bên ngoài.

"Mặt trời đã xuống núi rồi, cậu trở về đi."

Sắc mặt Hứa Mục Chu cứng đờ, anh và vợ đã kết hôn, còn có cả giấy đăng ký kết hôn! Ông anh vợ này có ý gì đây?

Bàn tay đặt dưới gầm bàn móc Tiêu Thanh Như một cái, phải làm sao bây giờ? Anh không muốn chia xa cô.

Tiêu Thanh Như vỗ nhẹ vào bàn tay đang làm loạn của người đàn ông, tỏ vẻ cô thương mà không giúp gì được.

Dù sao trước ngày hôm nay Hứa Mục Chu đều sống trong ký túc xá, đột nhiên giữ người lại ở nhà, điều này bắt cô phải mở miệng như thế nào?

"Thằng nhóc này, con không biết thì đừng lên tiếng, Tiểu Hứa và Thanh Như đã nhận giấy kết hôn rồi, đây là nhà của thằng bé, con bảo thằng bé về đâu nữa?"

Tiêu Hoài Thư cảm thấy tủi thân cực: "Không phải nói trong mắt người thuộc thế hệ trước, chưa tổ chức tiệc rượu thì chưa tính là đã kết hôn sao?"

"Nói hươu nói vượn, có một số nơi không tổ chức tiệc rượu, không nhận giấy kết hôn, chỉ cần ở cùng một chỗ, vẫn là vợ chồng."

Tiêu Hoài Thư im lặng không dám hé răng nửa lời, cái gì mẹ mình cũng đã nói hết rồi, anh ấy còn có thể nói gì?

Phân nhà ở còn cần nửa tháng nữa, Hứa Mục Chu không muốn chia cắt với Tiêu Thanh Như.

Anh không biết xấu hổ nói: "Mẹ, vậy ngày mai con sẽ chuyển đồ từ ký túc xá về đây, trong khoảng thời gian này con sẽ ở nhà."

Mẹ Tiêu chuẩn bị gật đầu, cha Tiêu lại không đồng ý, bây giờ hai người sống cùng nhau, sau đó mới tổ chức đám cưới sau, luôn cảm thấy có chút kỳ cục.

"Con vẫn nên tiếp tục sống trong ký túc xá."

Cha vợ đã lên tiếng, Hứa Mục Chu không dám không nghe, ngay lập tức "tâm như tro tàn".

Tiêu Thanh Như nén cười, nếu không phải vì đi mua sắm thì đến bây giờ bọn họ cũng chưa đăng ký kết hôn đâu.

An ủi anh một cách không tiếng động, chờ một chút nữa đi, sau này sẽ có nhiều thời gian ở bên nhau.

Con người nhỏ bé trong lòng người đàn ông đang khóc thút thít như giông bão, ai có thể ngờ rằng sau khi kết hôn, anh và vợ sẽ phải sống riêng hai nơi?

Trên đời này còn có người đàn ông nào thảm hại hơn anh không?

Chuông điện thoại vang lên.

"Lão Tiêu, tìm anh này."

Cha Tiêu nhận điện thoại rồi đi ra ngoài.

Hứa Mục Chu nhỏ giọng nói với Tiêu Thanh Như: "Nếu gọi điện sớm hơn một ít nữa thì tốt rồi."

Bộ dạng tính trẻ con này, khiến Tiêu Thanh Như không biết có nên cười hay không.

"Tiểu Hứa, đem đồ vật hôm nay mua lên lầu đi, trên lòng có phòng chưa đồ, đặt ở đó là được."

"Dạ."

Nói xong, nhìn về phía con trai nói: "Con ăn nhanh đi, ăn xong rồi thu dọn đồ đạc, cha phải sang nhà bên cạnh hỏi thăm về việc chuẩn bị bữa tiệc."

Tất cả mọi người đều tất bật chuẩn bị cho hôn lễ, trong một thời gian ngắn, Tiêu Hoài Thư cảm thấy mình bị thất sủng.

Bình Luận (0)
Comment