Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 95

Ga tàu hỏa.

Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như đã chờ từ trước.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lần đầu tiên Tiêu Thanh Như gặp cha mẹ chồng, cô không căng thẳng là không có khả năng.

Hứa Mục Chu nghiêng người cản tầm mắt của người khác, anh cầm tay Tiêu Thanh Như: "Đừng căng thẳng, cha mẹ anh rất tốt, quan trọng là... Bọn họ rất thích em."

"Trước đó em cũng chưa gặp họ."

"Yêu ai yêu cả đường đi lối về, cô gái anh thích thì bọn họ sẽ thích, giống như cha mẹ vợ coi anh như con trai ruột vậy, cha mẹ anh cũng coi em như con gái ruột."

Tiêu Thanh Như được an ủi như vậy, cô bơt căng thẳng hơn khá nhiều.

Cô từng trò chuyện điện thoại với mẹ chồng hai lần, nghe ra được đối phương thật sự là một người tốt bụng.

Nếu có thể Tiêu Thanh Như hy vọng cô là con dâu có thể khiến cha mẹ chồng vừa lòng.

Mặc dù mọi người không ở cùng nhau, cho dù bọn họ không hài lòng với cô thì cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của cô, nhưng cô vẫn hy vọng quan hệ gia đình có thể hài hòa, không đến mức nhắc đến đối phương đã cảm thấy phiền chán.

"Mấy giờ rồi anh?"

"Mười hai giờ, có sẽ sắp ra rồi."

Không lâu sau, có hai bóng người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.

Hứa Mục Chu giơ tay, sau đó anh nói với người bên cạnh: "Cha mẹ đến rồi."

Tiêu Thanh Như cố gắng bình tĩnh, cô đi đến đón họ cùng Hứa Mục Chu.

Ánh mắt đầu tiên khi mẹ Hứa nhìn thấy Tiêu Thanh Như đã cảm thấy cô gái này rất xinh đẹp, mắt to tròn, làn da lại trắng, không hề giống những người xung quanh, vóc dáng gầy thon thả, thảo nào lại phá được phòng tuyến của con trai.

Con người ai cũng thích cái đẹp, đừng nói là con trai, đến cả bà ấy cũng thấy có ấn tượng tốt cô gái xinh đẹp như vậy.

"Cha mẹ, sao hai người mang theo nhiều đồ vậy?" Hứa Mục Chu vừa nói vừa nhận lấy balo trên lưng mẹ Hứa.

"Hiếm khi mới đến một chuyến nên muốn mang nhiều cho các con." Mẹ Hứa tiện tay đưa đồ cho con trai.

Tiêu Thanh Như cũng vội vàng chào hỏi hai vị trưởng bối: "Cha mẹ, chắc hẳn hai người đều đói bụng cả rồi, chúng ta đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm trước ạ."

Tận mắt gặp được con dâu, có thể nhìn ra được cô là một cô gái tốt từ cách nói chuyện và thái độ của đối phương, con trai không có lừa bọn họ.

Ý cười trên mặt mẹ Hứa rất đậm: "Nghe nói viện gia chúc cách rất xa nơi này, vất vả cho hai đứa khi phải chạy đến đây."

"Bọn con lái xe đến, không tốn bao nhiêu thời gian, ngược lại là cha mẹ ngồi tàu hai ngày mới đến chắc hẳn rất mệt."

"Cha mẹ không thấy mệt, còn thoải mái hơn đi làm."

Hứa Mục Chu đeo balo, nhìn rất thong thả ung dung, không hề cố sức.

"Đi thôi, đi ăn cơm trước, về nhà có nhiều thời gian nói chuyện hơn."

Lúc này đã sớm qua giờ cơm, đến làm phiền nhà ông thông gia cũng không thích hợp, cha mẹ Hứa đều cảm thấy đến tiệm cơm quốc doanh giải quyết bữa trưa là cách tốt nhất.

Hứa Mục Chu đi trước dẫn đường, Tiêu Thanh Như đi sau nói chuyện với mẹ chồng, về phần cha Hứa, thời điểm này chỉ cần nghe theo sắp xếp là được rồi.

Trước khi đến Tây Bắc, ngồi trên tàu, trong lòng mẹ Hứa vẫn thấy không yên tâm.

Mặc dù không nói ra miệng, nhưng bà ấy thật sự sợ con dâu sẽ ghét bỏ bọn họ.

Bây giờ thấy Tiêu Thanh Như biểu hiện tự nhiên phóng khoáng, nói chuyện có tiến có lùi, không hề có ý khinh thường, mẹ Hứa mới yên tâm hơn.

Xe Jeep đỗ bên ngoài nhà ga, Hứa Mục Chu cất đồ của cha mẹ lên xe.

"Cha mẹ lên xe đi, tiệm cơm quốc doanh cách đây không xa, đi năm phút là đến."

Hai vị trưởng bối ngồi phía sau, Tiêu Thanh Như ngồi trên ghế phụ, thỉnh thoảng cô lại quay đầu xuống giới thiệu phong cảnh cho hai người họ.

Bình Luận (0)
Comment