Có người vốn còn muốn tiếp tục nói mỉa chỉ ngượng ngùng cười cười: "Tiểu Chu thực sự rất có tiền đồ, thế mà có thể cưới được một đồng chí nữ có điều kiện tốt như vậy."
Khó trách người nhà họ Hứa không hề xì ra một chút tin tức nào, con dâu như vậy, làm sao có thể trêu chọc được chứ?
Cưới về nhà cung phụng còn chưa đủ nữa là!
"Con dâu nhà chúng tôi rất tốt, chờ khi nào con bé trở về Bắc Kinh mọi người sẽ biết."
Những người đứng bên cạnh xem náo nhiệt cũng phụ họa: "Gia đình người ta có điều kiện càng tốt, càng chú trọng đến việc nuôi dạy con cái, không giống chúng ta đều nuôi thả, nhà ông bà rất có phúc khí đấy!"
Mẹ Hứa cười nói: "Chỉ cần hai vợ chồng bọn họ sinh sống tốt, tôi và Lão Hứa cũng đã an tâm rồi."
"Tiểu Chu nhà ông bà là một đứa trẻ rất kiên định, ai sống với thằng bé cũng sẽ không chịu thiệt."
Sau khi trò chuyện với hàng xóm một lúc, mẹ Hứa liền ra ngoài mua đồ.
Mấy năm nay, bà ấy và chồng vẫn luôn suy nghĩ đến việc kết hôn của con trai, phiếu mua hàng và nhiều thứ khác đều tích cóp không dám tiêu, lần này có thể chuẩn bị thêm nhiều thứ để mang đến Tây Bắc.
Chỉ cần không quá phô trương lãng phí, chuẩn bị càng chu đáo càng tốt!
Sau khi mẹ Hứa đi xa, các hàng xóm bắt đầu bàn tán.
"Vừa rồi tôi đã nói rồi, làm sao Hứa Mục Chu có thể nhìn trúng một cô gái nông thôn được, không ngờ đến địa vị nhà cha vợ lại lớn như vậy! Sau này nhà họ Hứa sẽ kiêu ngạo c.h.ế.t mất."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Cả đời này tôi cũng chưa thấy quan lớn như vậy, thế mà nhà người ta có thể thành thân với tư lệnh, nằm mơ cũng không dám mơ!"
"Người so người, tức c.h.ế.t người."
"Trước đây tôi còn đang nghĩ chờ đến khi Hứa Mục Chu đón vợ mới về nhà, đến lúc đó sẽ cười nhạo bọn họ một phen, nhưng không ngờ…"
"Thôi mấy người đừng nghĩ nữa, Hứa Mục Chu có tiền đồ, trông cũng đẹp trai, làm sao có thể tìm người dưa vẹo táo nứt chứ?"
"Đây không phải nghĩ cho công việc đặc biệt của thằng bé sao, bình thường không mấy tiếp xúc với đồng chí nữ, có thể là yêu cầu không cao."
"Con gái trong ngõ nhỏ chúng ta thích thằng bé nhiều đến vậy, nếu như yêu cầu của thằng bé không cao, đến mức độc thân đến bây giờ sao? E rằng con cũng được mấy đứa rồi."
"Nguyên nhân chủ yếu là công việc của thằng bé tốt, nghe nói tiền phụ cấp của phi công cao hơn người khác không chỉ một tí đâu, nếu ai gả cho Hứa Mục Chu, cả đời cũng không cần lo lắng gì."
"Không phải như thế à, trước đó tôi còn nghĩ giới thiệu con gái mình cho thằng bé, mọi người đều hiểu tận gốc rễ, ở bên nhau thích hợp biết bao, không nghĩ tới thằng bé lại lại trèo cây cao."
"Khó trách vừa rồi bà nói chuyện kỳ quái như vậy, hóa ra là muốn đánh chủ ý này!"
"Mấy người thử vuốt lại lương tâm của mình xem, chẳng lẽ không ai muốn gả con mình cho Hứa Mục Chu sao?"
Điều kiện của nhà họ Hứa mọi người ai cũng rõ như ban ngày, bản thân Hứa Mục Chu cũng có tiền đồ, chỉ cần là nhà có con gái đều có suy nghĩ này.
Bây giờ Hứa Mục Chu đã kết hôn, có nói nhiều thêm cũng vô dụng.
Mọi người đều cười ha hả, bỏ qua chủ đề này.
Chưa được nửa ngày, tất cả mọi người đều đã biết sự tích vẻ vang của Hứa Mục Chu.
Xu lợi tị hại là bản năng của con người, có tất nhiều người muốn con gái lấy chồng tốt, tương tự cũng có nhiều người muốn con trai mình lấy được vợ có điều kiện tốt.
Hiện tại Hứa Mục Chu đã làm được, có một số người ghen tị đến đỏ cả mắt.
Trong lòng khó chịu, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, người trong nhà có con trai thậm chí còn khiển trách con trai mình vô dụng.
Nếu thật sự có bản lĩnh, không nói đến việc cưới được con gái của tư lệnh, cưới con gái của xưởng trưởng đã rất giỏi rồi.
Nhà họ Hứa đã sinh sống trong con ngõ này mấy chục năm, hiểu biết rất rõ các hàng xóm này.
Chẳng qua chỉ là vài câu chuyện tầm phào thôi, cứ kệ bọn họ đi.
Không thể vì một số người không quan trọng mà làm hỏng tâm trạng tốt.
Dùng thời gian nửa tháng chuẩn bị đồ đạc, xin phép nghỉ với xưởng, hai vợ chồng nhà họ Hứa bước lên xe lửa đi về hướng Tây Bắc.