Sau khi biết tin Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như đã đi nhận giấy đăng ký kết hôn, hai vợ chồng nhà họ Hứa liền chuẩn bị lên đường đi đến Tây Bắc.
Trước khi đi còn phải chuẩn bị một chút đặc sản, mang theo qua bên đó.
"Lần trước con dâu gọi điện đến, nói rằng món rau ngâm lần trước em làm ăn ngon, lần trước anh trai con bé đến nhà cũng nói rau ngâm ăn rất ngon, lần này mang một ít đến cho bọn nhỏ."
Cha Hứa gật đầu: "Đúng vậy, Thanh Như đã gửi miến cho chúng ta, món kia làm khó hơn rau ngâm rất nhiều."
Nghĩ đến mấy món đồ nhận được cách đây không lâu, nụ cười trên môi mẹ Hứa chưa từng hạ xuống.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chỉ với điều kiện của nhà họ Tiêu, nếu không phải dụng tâm, có thể mua đại đồ có sẵn làm quà đáp lễ.
Hà tất gì phải tốn sức?
Nếu nhà thông gia đã có tâm, bọn họ cũng phải bày tỏ thái độ tốt.
Khi hai gia đình sống chung hòa thuận, cuộc sống của đôi vợ chồng son mới dễ dàng.
Suy cho cùng, kết thân không phải kết thù, nếu như không xử lý đàng hoàng, người bị kẹt ở giữa, e rằng sẽ ăn không ngon ngủ không yên.
"Lần này đi Tây Bắc, chúng ta phải mang theo nhiều đồ hơn, đồ có thể mang thì mang hết đi, không biết lần sau đi sẽ là khi nào."
"Được rồi, mang theo hai con gà nuôi trong nhà luôn đi, đến lúc đó có thể ăn gà tươi."
"Vậy anh làm một cái lồng tre rồi nhốt gà vào đó."
"Không cần phiền phức như vậy, lấy cái túi bỏ vào sẽ tiện hơn."
"Được rồi, dù sao đến lúc đó anh sẽ chịu trách miệng mang đi, mấy con này có mùi rất khó chịu, nhớ phải rửa chúng nó sạch sẽ, nếu không ở trên xe lửa sẽ bị người ta chê, còn nữa, phải bịt kín miệng chúng."
Cha Hứa liên tục gật đầu, tỏ ý bản thân đã hiểu.
Sau khi tính toán một lượt những đồ sẽ mang theo, nếu không phải vì sức người có hạn, mẹ Hứa còn đã muốn chuyển cả ngôi nhà đến Tây Bắc.
Hàng xóm xung quanh nghe tin hai vợ chồng muốn đến Tây Bắc tham dự đám cưới, đa số mọi người đều chúc mừng, cũng có người lại đưa ra lời mỉa mai.
"Mấy ông bà muốn cưới vợ sao không tổ chức đám cưới ở nhà? Ai không biết rõ còn tưởng rằng Tiểu Chu đi làm rể ở rể đấy."
Trong nhà sắp có chuyện mừng, mẹ Hứa không muốn cãi nhau với người khác, miễn cho gặp rủi ro.
"Thế không phải cách khá xa sao, quay về một chuyến quá phiền phức, trước tiên giải quyết xong chuyện ở Tây Bắc, đến dịp tết nếu có ngày nghỉ thì trở về, đến lúc đó sẽ phát kẹo mừng cho mọi người."
"Tôi nói thật, vẫn nên cưới một cô gái Bắc Kinh thì tốt hơn, còn có thể ở nhà hầu hạ vợ chồng hai người."
Mẹ Hứa ngoài cười nhưng trong không cười: "Chúng ta là cưới con dâu, không phải tìm bảo mẫu, ai không phải con được cha sinh mẹ dưỡng, không có lý do gì để đạp hư con gái nhà người ta."
"Hầu hạ cha mẹ chồng là việc con dâu nên làm, làm sao có thể nói là đạp hư được."
"Đây là quy củ của nhà mấy bà sao? Nhà họ Hứa chúng tôi không như thế, người con dâu lấy là con trai, chúng tôi không việc gì phải nhúng tay vào cuộc sống của vợ chồng son."
Người hàng xóm vốn muốn gả con gái nhà mình cho Hứa Mục Chu, hiện giờ kế hoạch thất bại, trong lòng nghẹn cục tức lớn.
Vì thế lời nói liền không dễ nghe như trước.
"Tôi nói thật, con dâu vẫn nên được dạy dỗ tử tế bên cạnh mình, nếu không sau này làm sao có thể hầu hạ một nhà già trẻ được?"
Mẹ Hứa sắp sửa như trợn trắng mắt, đầu óc của người này có bệnh phải không?
Nhìn dáng vẻ này sau này sẽ ít gặp mặt hơn.
"Con dâu của chúng tôi đang làm việc ở đoàn văn công, không giống một người chỉ biết hầu hạ một nhà già trẻ."
"Cái gì? Cô ấy còn có việc làm sao? Không phải nói Tiểu Chu tìm được một người nhà quê sao?"
Ở một nơi như Tây Bắc, con gái ở nông thôn có thể bụi bặm đến mức nào chứ, làm sao có thể so sánh với một cô gái Bắc Kinh?
Đây là suy nghĩ của rất nhiều hàng xóm.
Chẳng qua đại đa số mọi người đều im lặng, chỉ có người này ồn ào hét lên.
Nhà họ Hứa làm người khiêm tốn, chưa bao giờ cố ý khoe khoang điều gì, nhưng không ngờ rằng lời đồn thổi lại thái quá như vậy.
Mặc kệ đó là người Bắc Kinh hay người Tây Bắc, không phải đều có muôn hình muôn vẻ sao?
Lùi một vạn bước mà nói, cho dò đó có là một cô gái nông thôn thì thế nào?
Dù sao nhà bọn họ cũng có hai vị trí công tác làm việc chính thức, đến lúc đó không phải sẽ giao cho con dâu sao?
Xuất phát từ tâm lý trả thù, mẹ Hứa cười ha hả nói: "Thông gia của chúng tôi là tư lệnh của bên kia, hai đứa con được bọn họ nuôi dạy rất ưu tú, một đứa là phi công, một đứa là diễn viên múa ở đoàn văn công."
Con dâu của nhà họ Hứa có công việc ở đoàn văn công cũng đã đủ khiến người ta hâm mộ, thế mà bây giờ lại nghe nói cha của nhà gái là tư lệnh! Một câu hâm mộ đã không đủ để diễn tả tâm trạng của mọi người.