Tóc của Hứa Mục Chu rất ngắn, trong lúc dòng điện len lỏi chạy khắp người, Tiêu Thanh Như chỉ có thể ôm đầu anh.
Vừa muốn đẩy ra, lại muốn ôm người thật chặt, đây là lần đầu tiên Tiêu Thanh Như cảm thấy mâu thuẫn mãnh liệt như thế.
Chiếc cổ với đường cong duyên dáng bất lực ngưỡng về phía sau, như thể gập nhẹ một cái là có thể phá hủy cô.
"Vợ ơi."
"Ừm?"
"Đêm nay anh có thể ở lại không?"
Tiêu Thanh Như mơ mơ màng màng gật đầu, ừ một tiếng.
Hứa Mục Chu càng ngày càng tham lam, muốn càng lúc càng nhiều, hận không thể ép cả người vào trong xương cốt, như vậy bọn họ sẽ không bao giờ tách ra, có thể ở bên nhau cả đời.
Cho đến khi có tiếng nói chuyện từ dưới lầu truyền đến, lỗ tai người đàn ông giật giật, đột nhiên dừng động tác lại.
Tiêu Thanh Như không biết tại sao, vòng tay ôm cổ người đàn ông hỏi: "Làm sao thế?"
Hứa Mục Chu buồn cười, hôn lên khóe miệng cô: "Mẹ đã về, làm con phải biết giữ lời hứa trước mặt trưởng bối."
"Vậy vừa rồi anh đang chọc em phải không?" Nhéo nhéo vòng eo thon chắc của người đàn ông: "Đang chơi đùa em đấy hả?"
Cả người Hứa Mục Chu giật b.ắ.n mình, đè xuống bàn tay làm loạn của cô: "Biết em cũng muốn giữ anh ở lại, anh đã vui lắm rồi."
"Em không muốn, là kết quả do anh nhõng nhẽo ép em làm."
"Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả."
Giơ tay nhìn đồng hồ, anh đã ở trong phòng vợ hơn mười phút.
Đứng dậy đầy lưu luyến không nỡ, ngón tay thon dài đặt trên chiếc cúc, thắt từng cúc một cho Tiêu Thanh Như.
"Để em tự mình làm."
Hứa Mục Chu nghiêm trang từ chối: "Việc xấu tự mình làm, tự bản thân giải quyết."
Những dấu vết loang lổ đó, dần dần bị che đậy bởi quần áo.
Hứa Mục Chu đứng dậy, sửa sang lại quần áo của mình.
Tiêu Thanh Như nhìn thoáng qua vị trí dưới phần eo, sau đó lại lặng lẽ dời tầm mắt đi.
"Quyển sách trên bàn kia, cho anh mượn xem."
Trong mắt Hứa Mục Chu hiện lên ý cười: "Vẫn là vợ anh ân cần."
Anh khom lưng dùng sức hôn thật mạnh lên mặt Tiêu Thanh Như, phát ra tiếng vang thật lớn: "Ngày mai nếu không có việc làm anh sẽ đến gặp em."
"Ừ ừ, anh đi nhanh đi, nếu không trời tối mất."
Sự việc đã trở về kết cục đã định trước, Hứa Mục Chu u oán mà thở dài một hơi.
An ủi bản thân, không sao đâu, một tháng sẽ trôi qua rất nhanh.
Chờ sau khi họ tổ chức đám cưới, dọn về nhà riêng của mình, anh sẽ đòi bù đắp chỗ trống trong khoảng thời gian này cả vốn lẫn lời.
"Anh đi đấy nhé?"
"Đi đi đi đi."
Không phải Tiêu Thanh Như không muốn tiễn anh, mà là chân còn mềm, cô đi rất chậm rãi.
Cuối cùng sờ sờ đầu Tiêu Thanh Như, Hứa Mục Chu cầm sách đi xuống lầu.
"Tiểu Hứa, ngày mai tan tầm nhớ về nhà ăn cơm nhé, lúc nào rảnh rỗi, phải xử lý việc ăn uống của con mới được."
Vân Mộng Hạ Vũ
Việc ăn uống của Hứa Mục Chu thường ở căng tin, tương lai khi anh và Tiêu Thanh Như dọn ra sống ngoài, hai vợ chồng cũng phải tự mình nấu ăn.
Cho nên các thủ tục cần xử lý, trong khoảng thời gian này đều phải xử lý xong.
"Mẹ, vậy sau này vất vả cho mẹ phải nấu cơm nhiều hơn rồi."
"Thêm một đôi đũa thôi, có gì mà vất vả?"
Liếc mắt nhìn trên lầu nói: "Thanh Như đâu rồi, sao không em xuống đây?"
"Đang thu dọn đồ đạc vào phòng ạ, mẹ, con đi trước đây."
"Được rồi, đi đường cẩn thận."
"Dạ."
Đồ dùng sinh hoạt của Hứa Mục Chu đều ở trong ký túc xá, tuy rằng anh rất muốn ở lại, nhưng không thể không thừa nhận thật sự có hơi chút bất tiện.
Chỉ một tháng mà thôi, anh có thể chờ được.
Hít một hơi thật sâu, người đàn ông bước nhanh rời đi.