Quân Hôn Mười Năm Không Viên Phòng, Trùng Sinh Tái Giá Với Thủ Trưởng

Chương 92

Cưới Tô Tiểu Tiểu về rồi thì mọi chuyện liền biến thành thế này.

Cái cô Tô Tiểu Tiểu này đúng thật là quá khó đối phó.

Mình nhất định phải nghĩ ra cách mới được!

Dương Uyển Như còn đang ngồi đây tức giận, thì một nam một nữ đẩy cửa bước vào.

Nghe thấy tiếng cửa mở, Dương Uyển Như nhìn ra ngoài, không ngờ lại là ba mẹ chồng trở về.

“Ba, mẹ!”

Họ quanh năm làm nhiệm vụ ở bên ngoài, bình thường rất ít khi trở về, cho nên gặp mặt cũng có phần xa lạ.

Dương Uyển Như chỉ khẽ chào một tiếng, người đàn ông và người phụ nữ kia cũng chỉ “ừ” một tiếng, thái độ đối với cô cực kỳ lạnh nhạt.

Trong tay hai người còn xách theo không ít đồ.

Vừa bước vào phòng, Dương Uyển Như liền gọi Tiểu Thạch Đầu tới:

“Chào ông bà đi con.”

Tiểu Thạch Đầu rụt rè nhìn hai người vừa vào cửa, hai tay nắm chặt vạt áo mình, khẽ gọi một tiếng “ông bà”.

Âm thanh rất nhỏ, gọi xong liền trốn sau lưng Dương Uyển Như, giống như hai người kia không phải là ông bà, mà lại là hổ báo sói lang gì đó.

Dương Xuân Hoa và Tô Bân thấy cháu trai như vậy thì cũng không biết phải nói gì cho phải.

Nhiệm vụ của hai người họ khá đặc thù, mỗi năm có hơn nửa thời gian đều ở bên ngoài. Năm nay cũng là vì đã hai năm liền chưa về quê ăn Tết, nên đơn vị đặc biệt cho phép họ trở về thăm gia đình.

Con trai họ đã hy sinh trên chiến trường, bây giờ trong nhà chỉ còn lại một đứa cháu trai và một người con dâu.

Quân đội cũng cân nhắc đến điều đó mới cho họ về.

Thế nhưng, kỳ thực hai người vốn chẳng muốn về.

Bởi khi con trai còn sống, Dương Uyển Như đã thường xuyên ly gián tình cảm giữa con và họ.

Rõ ràng có thể ở chung, nhưng Dương Uyển Như cứ đòi ầm ĩ ra ở riêng.

Sinh con ra cũng vậy.

Đứa bé từ nhỏ đã do Dương Uyển Như nuôi dưỡng, mỗi lần họ trở về, vốn muốn gần gũi cháu trai, xem sau này có thể mang về nuôi hay không.

Ai ngờ cháu lại chẳng hề thân thiết.

Nhiều nhất chỉ gọi hai tiếng ông bà, sau đó thì né tránh thật xa.

Họ muốn đưa cháu ra ngoài chơi, nhưng đứa bé căn bản chẳng chịu đi theo.

Nếu không phải vì con trai đã hy sinh, mất đi căn nhà phân cho quân nhân, thì e rằng người con dâu này cũng sẽ chẳng đưa con trai về ở trong căn hộ mà đơn vị phân cho bố mẹ chồng.

Thế nhưng, ngay cả như vậy, cháu trai cũng không gần gũi với họ.

Lâu dần, hai vợ chồng già cũng thấy chẳng có ý nghĩa gì nữa, nên chủ động xin thường xuyên công tác xa nhà.

Năm nay trở về cũng là bất đắc dĩ.

“Tiểu Thạch Đầu, lại đây nào!”

Dương Xuân Hoa vẫy tay gọi, Tiểu Thạch Đầu ngẩng đầu nhìn Dương Uyển Như, được mẹ gật đầu cho phép, mới từng bước rụt rè đi tới.

Dương Xuân Hoa và Tô Bân đều là quân nhân, từ nhỏ đã rèn luyện con trai rất nghiêm khắc.

Vì thế khi trưởng thành, anh ta quyết tâm trở thành một quân nhân ưu tú.

Năm mười tám tuổi, anh nhập ngũ.

Gần như toàn bộ tuổi trẻ đều cống hiến cho quân đội, họ cảm thấy bản thân đã nuôi dạy được một người con trai xuất sắc.

Nhưng kể từ sau khi cưới Dương Uyển Như, tất cả đều thay đổi.

Nghĩ tới những chuyện này, trong lòng Dương Xuân Hoa càng thêm khó chịu, nhìn Tiểu Thạch Đầu với dáng vẻ nhút nhát yếu đuối kia, không khỏi sinh ra chút oán trách đối với Dương Uyển Như.

Trong nhà, ba người đều là quân nhân, vậy mà một người làm vợ bộ đội như cô ta lại nuôi con thành ra dáng vẻ nhát gan, sợ sệt thế này?

Rõ ràng là một cậu bé tràn đầy nhiệt huyết, vậy mà giờ lại bị nuôi thành như một cô bé yếu ớt.

Rốt cuộc Dương Uyển Như đã nuôi dạy con cái kiểu gì?

Cuối cùng Tiểu Thạch Đầu cũng rụt rè đi tới trước mặt Dương Xuân Hoa.

“Tiểu Thạch Đầu, năm nay con sống có tốt không?”

Dương Xuân Hoa đem hết những suy nghĩ trong lòng đè nén xuống, bởi dẫu sao đây cũng là đứa cháu trai – máu mủ duy nhất mà con trai để lại trên đời.

Dù sao vẫn còn một chút lưu luyến.

“Vâng.”

Tiểu Thạch Đầu vốn chẳng muốn nói chuyện với bà nội, Dương Uyển Như đứng bên cạnh nhìn, trong lòng cũng không vui.

Cô vốn không thích bố mẹ chồng, nên mới thường xuyên xúi giục chồng xa cách họ.

Nhưng bây giờ chồng đã mất, bản thân cô vẫn phải trông cậy vào họ, nếu không thì ngay cả chỗ ở cũng chẳng có.

Cô thừa hiểu, cho dù Bạch Quân Dịch có giúp đỡ mình, thì cũng có hạn độ, huống hồ giờ anh đã kết hôn với Tô Tiểu Tiểu, mà Tô Tiểu Tiểu lại còn đang mang thai.

Cho nên, thái độ của cô so với trước đây cũng hòa nhã hơn đôi chút.

“Ba mẹ, có lẽ Tiểu Thạch Đầu vì lâu quá không gặp hai người, nên hơi xa cách một chút thôi.”

“Lần này ba mẹ về sẽ ở lại mấy ngày ạ?”

Dương Uyển Như khéo léo ngọt giọng hơn một chút. Nghĩ bụng, Tết này họ trở về chắc cũng sẽ cho mình thêm ít tiền.

Dù sao, nuôi con đâu có dễ dàng gì.

“Cũng chỉ ở lại một tuần rồi phải đi.”

Dương Xuân Hoa nhìn đứa cháu đứng trước mặt, rụt rè nhút nhát, liền lấy từ trong túi ra một phong bao lì xì:

“Đây là tiền mừng tuổi bà nội cho con, để mẹ mua cho con mấy bộ quần áo.”

Tiểu Thạch Đầu vừa nhận được phong bao, khóe miệng lập tức cong lên.

“Cảm ơn bà nội!”

Lần này cậu bé lại nhanh nhẹn hơn hẳn, nói xong liền quay người chạy đến bên cạnh Dương Uyển Như, đưa ngay phong bao cho mẹ.

Dương Xuân Hoa đến mức không biết phải nói gì nữa.

Sao cháu trai lại biến thành cái dáng vẻ tham tiền như thế này chứ?

“Vậy con đi nấu cơm đây.”

Dương Uyển Như tìm cớ, nói rằng để con cầm tiền mừng tuổi trong tay không an toàn, liền cất phong bao vào túi áo mình, đứng dậy đi vào bếp.

Vào bếp, thấy mấy con cá và thịt mà Bạch Quân Dịch đưa đến, cô vội vàng đem cất kỹ trong ngăn tủ trong cùng.

Chỉ cần để Dương Xuân Hoa nghĩ rằng cuộc sống của mình và con trai rất khổ cực, thì chắc chắn họ sẽ cho thêm tiền.

Sau khi giấu đồ xong, Dương Uyển Như mới bắt đầu nấu nướng.

Ở bên ngoài, Dương Xuân Hoa và Tô Bân nhìn nhau, khẽ thở dài.

Cả hai thầm nghĩ, thôi thì mặc kệ vậy.

Dù sao có khi hơn một năm họ mới trở về một lần, cho cháu thêm chút tiền cũng chẳng sao. Bình thường mỗi tháng chỉ gửi 20 tệ sinh hoạt phí.

Chừng ấy sinh hoạt phí đã là đủ dùng, bởi họ trong quân đội cũng không cần tiêu pha gì nhiều.

Nếu có nhu cầu khác, Dương Uyển Như hoàn toàn có thể đi xin việc trong đơn vị.

Với tư cách là vợ liệt sĩ, nếu đi làm trong doanh trại, cô nhất định sẽ được hỗ trợ, lương cũng chẳng thấp.

Nếu cô ta không muốn đi làm, thì cứ sống như hiện tại cũng không thành vấn đề.

Hai vợ chồng già đã tính toán xong xuôi, đợi cơm chín thì cả nhà cùng ăn.

Lúc rửa bát, Dương Xuân Hoa phát hiện trong nhà chẳng còn bao nhiêu thịt, hôm sau đi chợ liền mua thêm rất nhiều, về nhà ướp hết.

Đến khi Dương Uyển Như dẫn con đi chơi về, Dương Xuân Hoa đã tẩm ướp xong xuôi.

“Ướp một thời gian rồi cất đi, thi thoảng lấy ra nấu cho thằng bé ăn, bình thường cũng mua thêm chút thịt tươi trộn vào, dinh dưỡng của trẻ con không thể thiếu.”

“Trước kia mỗi tháng 20 tệ sinh hoạt phí, sang xuân này Tiểu Thạch cũng phải đi học rồi, thì tăng lên thành 25 tệ.”

“Đến lúc đó, mẹ sẽ nói với bên kia một tiếng, con cứ qua đó lĩnh tiền là được.”

Đây chính là kết quả mà Dương Xuân Hoa và Tô Bân đã bàn bạc.

Nhìn đống thịt trong chậu, trong lòng Dương Uyển Như lại vô cùng khó chịu.

Cái mùi thịt muối ướp này, vốn dĩ chẳng ngon lành gì.

Bình Luận (0)
Comment