Chu Linh Vận nhìn Trần Vượng, suy nghĩ một chút rồi nói: "Đây là cuộc thi đồng đội, sự ăn ý rất quan trọng, hơn nữa mỗi người có thế mạnh khác nhau."
"Em và sư huynh Trần có thế mạnh tương đồng, nếu cùng đội chưa chắc đã phát huy được tối đa lợi thế nhóm."
Lời từ chối khéo léo này đã thể hiện sự tôn trọng của cô dành cho Trần Vượng.
Trần Vượng hiện là nghiên cứu sinh năm hai, năng lực thực sự nhỉnh hơn sinh viên đại học.
Nhưng trước Chu Linh Vận, anh ta chỉ là một sinh viên bình thường, bởi cô đã từng ở trình độ tiến sĩ.
Kiếp trước, cô tốt nghiệp đại học xuất sắc, được bảo lưu học vị lên thạc sĩ ngành Công nghệ Thông tin và Truyền thông, chuyên ngành này thuộc dạng liên thông thạc sĩ - tiến sĩ.
Trường cô học thuộc top 10 toàn quốc, nhưng ngành điện tử - viễn thông xếp hạng top 3 trong ngành.
Trong ngành có tiếng khá tốt, nên cơ hội việc làm cũng rộng mở.
Còn về Cuộc thi Thiết kế Điện tử Sinh viên Toàn quốc, kiếp trước cô từng tham gia và giành giải nhất toàn quốc.
...
Giờ đây tham gia lại, chỉ như điểm xuyết thêm cho quãng đời sinh viên.
Cô thi không phải vì bản thân, mà để trả ơn những người đã giúp đỡ mình.
Dù Chu Linh Vận nói có lý, Trần Vượng vẫn không cam tâm: "Vậy sao? Tôi sẽ chứng minh rằng không chọn tôi là sai lầm của cô."
Chu Linh Vận nhìn vị sư huynh này, hơi ngạc nhiên, anh chàng này ham thắng thật.
"Vâng, chúng ta cùng cố gắng nhé."
Cô mỉm cười, không cãi lại, mà nói rất nhẹ nhàng.
Khoảnh khắc đó, Trần Vượng sững sờ, cảm giác như lời mình đập vào bông, chẳng có tác dụng gì.
Trước mặt giáo sư không tiện nổi nóng, chỉ thấy nụ cười kia thật chói mắt, như đang chế nhạo mình.
Lòng hơi trĩu xuống: "Ừ, tôi cũng sẽ chuẩn bị kỹ."
Anh ta nhất định phải đánh bại cô, khiến cô phải nể phục mình.
Chu Linh Vận đương nhiên không rõ ý nghĩ của anh ta, giờ cô có mục tiêu mới là chuẩn bị cho cuộc thi, mọi thứ khác đều gác lại.
Cuộc thi này không xét bằng cấp, mà đánh giá năng lực toàn diện.
Theo yêu cầu đề bài, phân tích chức năng, chia module, thiết kế mạch, lắp ráp, kiểm tra, cuối cùng là viết tài liệu.
Khâu lắp ráp đòi hỏi nhiều kinh nghiệm thực tế, Chu Linh Vận hơi yếu phần này, nhưng Nhậm Nghị trong đội lại rất giỏi.
Giáo sư Bùi nhìn hai người đầy nhiệt huyết, rất hài lòng: "Linh Vận nói cũng có lý, thế mạnh của hai em tương đồng, không thích hợp cùng đội. Vậy các em tự tìm đồng đội đi, sau đó hai ngày nữa chúng ta tập trung huấn luyện."
Giáo sư Bùi nói vậy, đủ thấy trường coi trọng cuộc thi thế nào.
Chu Linh Vận hiểu, bởi nếu đoạt giải, trường sẽ nổi tiếng, thu hút sinh viên giỏi, cũng như các doanh nghiệp hợp tác.
"Nhưng có điều cô phải nói trước, cuộc thi này diễn ra trong 4 ngày 3 đêm khép kín, đòi hỏi thể lực và trí lực rất lớn. Linh Vận, em phải chuẩn bị tinh thần."
Chu Linh Vận gật đầu: "Em hiểu."
Cô nhớ lại kiếp trước, cuộc thi bán khép kín, sau 10 giờ tối được nghỉ ở khu vực quy định, không có vấn đề gì.
Vì là lần đầu tổ chức, Trần Vượng nghe nói phải thi khép kín, nữ sinh thường kém bền bỉ hơn nam, bỗng thấy may vì không cùng đội với cô.
Anh ta nhất định sẽ đánh bại cô!
Không hiểu sao, anh ta rất muốn thắng cô, có lẽ do lòng tự tôn của đàn ông chăng!
Giáo sư Bùi dặn thêm vài việc về dự án Sở Bưu điện.
Mạng lõi thông tin di động thế hệ đầu đã hoàn thiện, chỉ còn khâu nghiệm thu.
Nói xong, Chu Linh Vận và Trần Vượng rời văn phòng.
Hai người đi song song, Trần Vượng liếc nhìn cô: "Tôi nghĩ con gái không nên tham gia cuộc thi này."
"Tại sao?" Chu Linh Vận không hiểu.
"Cô gái một mình với hai thằng đực rựa trong 4 ngày 3 đêm, không thấy bất tiện sao?"
"Lỡ đến kỳ kinh nguyệt thì càng không phù hợp."
"Có sao đâu, chỉ là cùng làm việc trong phòng thí nghiệm, đến giờ thì ngủ thôi. Hơn nữa có ban tổ chức, có thể xảy ra chuyện gì?"
Trước đây làm dự án gấp, đồng nghiệp thức đêm ở văn phòng cũng không sao.
Chu Linh Vận nhìn Trần Vượng kỳ lạ, anh chàng này lo xa quá.
Vì là lần đầu tổ chức, thông báo ban đầu yêu cầu làm sản phẩm trong điều kiện khép kín.
Thời buổi này, tư tưởng còn chưa thoáng, việc nam nữ ở chung khép kín dễ khiến người khác hiểu nhầm...
Chu Linh Vận liếc nhìn đồng hồ: "Sư huynh, nếu không có gì thì em đi học đây."
Trần Vượng nhìn theo bóng lưng cô, nhớ lại lời nói và ánh mắt coi thường của cô, lòng dâng lên cảm giác khó chịu.
Anh ta không hiểu mình đang bận tâm điều gì...
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Nắm đ.ấ.m siết chặt.
Chu Linh Vận không ngờ hành động của mình lại in sâu vào tâm trí anh chàng này.
Về đến lớp, cô nói chuyện với Nhậm Nghị về việc lập đội thi đấu.
Nhậm Nghị nghe xong, mắt tròn mắt dẹt: "Thiệt hả? Cho tui đi thi thiết kế điện tử? Nhưng... tui mới năm hai, nhiều thứ chưa rành!"
"Không sao, anh hàn mạch giỏi, em cần người như anh."
"Khó khăn gì em đều giải quyết được."
Chu Linh Vận từng tham gia cuộc thi này, dù đã lâu nhưng kiến thức cơ bản vẫn nhớ.
Lý Minh Khiết nghe xong cũng kinh ngạc: "Thiệt hả Linh Vận? Em định đi thi đó hả? Nghe nói toàn anh năm ba, năm tư tham gia, sinh viên năm hai như tụi mình khó được cử lắm."
"Giáo sư Bùi đã đề cử em, không thành vấn đề đâu, coi như tham gia cho vui."
"Nghe nói thi khép kín, toàn con trai, em có bất tiện không..."
Lại nữa rồi...
Trần Vượng nói còn đỡ, nhưng Lý Minh Khiết cũng vậy, Chu Linh Vận không khỏi bận tâm...
Biết đâu Nghiêm Mộ Hàn cũng để ý chuyện này?
Sao tự nhiên lại nghĩ đến anh ta?
Lòng cô chợt buồn man mác.
Lẽ nào vì khác biệt giới tính, vì ánh mắt người đời mà cô không được tham gia cuộc thi?
Thật không công bằng chút nào!
Cô cho rằng vấn đề không nằm ở giới tính, mà ở cách tổ chức.
Cơ hội hiếm có như vậy, cô không muốn bỏ lỡ, phải nghĩ cách giải quyết.