Lý Minh Khiết nhìn vẻ mặt trầm tư của cô, nói thêm: "Đôi khi dù không làm gì, người ta vẫn đặt điều."
Lời cô ấy cũng có lý.
Chu Linh Vận suy nghĩ một lát, quyết định viết thư cho ban tổ chức, đề nghị bố trí chỗ ở riêng cho nữ sinh tham gia.
Để chứng minh nữ giới hoàn toàn có thể thi đấu công bằng.
Nhậm Nghị nhìn cô đầy nghi hoặc: "Linh Vận, em vẫn muốn thi à?"
"Có, tất nhiên rồi. Em sẽ viết thư đề xuất với ban tổ chức, yêu cầu họ cải thiện phương thức thi."
Nhậm Nghị vô thức liếc nhìn Lý Minh Khiết: "Vậy thì tốt quá!"
"Ngoài hai đứa mình, em định kéo ai vào đội nữa?"
"Giang Thiếu Kiệt." Chu Linh Vận cho rằng anh ta rất đáng tin cậy.
...
"Anh ấy học cơ khí, đi thi cái này không hợp lắm đâu!" Nhậm Nghị thực sự không hiểu cách sắp xếp của cô.
Chu Linh Vận bác bỏ: "Không đâu, kiến thức điện tử của anh ấy không tệ, hoàn toàn ổn."
Nhậm Nghị thấy cô tự tin thế, đành im lặng.
"Tan học chúng ta cùng tìm anh ấy nhé."
Nhậm Nghị gật đầu đồng ý.
Buổi chiều chỉ có hai tiết, kết thúc rất nhanh. Chu Linh Vận và Nhậm Nghị cùng đến tìm Giang Thiếu Kiệt.
Bọn họ đã hợp tác nhiều dự án, thường gặp nhau ở thư viện, hôm nay cũng vậy.
Giang Thiếu Kiệt nhìn thấy cô, vẻ mặt nặng trĩu.
"Sao mặt anh khó coi thế?" Nhậm Nghị hỏi.
Giang Thiếu Kiệt liếc nhìn Chu Linh Vận, muốn nói gì lại thôi.
"Có chuyện gì sao?"
Chu Linh Vận bị anh ta nhìn chằm chằm mà cảm thấy kỳ lạ.
"Em kết hôn rồi?" Giang Thiếu Kiệt hỏi, giọng khàn đặc.
Anh vô tình nghe bố mẹ nhắc đến chuyện nhà họ Nghiêm, nói Nghiêm Mộ Hàn đã kết hôn, và đối tượng hẳn là Chu Linh Vận.
Nhậm Nghị tròn mắt nhìn cô: "Lúc nào vậy?"
Chu Linh Vận gật đầu: "Khoảng hai tháng trước, chỉ đăng ký kết hôn thôi, chưa tổ chức tiệc nên em không biết nói thế nào."
"Nhưng dù đã kết hôn, cũng không ảnh hưởng tình bạn giữa chúng ta."
Hoàng Thục Phân dặn cô chưa tổ chức tiệc thì chưa cần công bố, nên cô không nhắc đến.
Giang Thiếu Kiệt vốn chỉ đoán mò, giờ nghe cô xác nhận, cảm giác như tim bị nghìn d.a.o cứa, đau đớn tột cùng.
Người anh thích đã kết hôn!
Giấc mơ của anh đã tan vỡ!
"Tiếc quá..." Nhậm Nghị thở dài, liếc nhìn Giang Thiếu Kiệt.
Giang Thiếu Kiệt trầm mặc một lúc, gượng gạo nói: "Tôi không sao."
Anh sớm biết Chu Linh Vận không thích mình, cô nhiều lần thẳng thừng từ chối, chỉ vì anh từng cứu cô nên cô mới duy trì liên lạc.
Dù đau lòng, anh cũng đã tỉnh ngộ.
"Em đã kết hôn, tôi cũng nên lo chuyện của mình. Tháng sau tôi sẽ đi xem mắt."
Có lẽ kết hôn rồi sẽ quên được cô.
"Vậy tốt quá, chắc chắn dì sẽ chọn được cô gái tốt cho anh." Chu Linh Vận cảm thấy có lỗi với anh.
Nên có dự án hay cuộc thi gì cô đều muốn kéo Giang Thiếu Kiệt cùng tham gia, thực hiện lời hứa năm xưa.
Đoạt giải trong các cuộc thi sẽ giúp anh nâng cao năng lực.
Cô không thể đáp lại tình cảm, chỉ có thể giúp anh trên con đường sự nghiệp.
"Ừ." Giang Thiếu Kiệt nghẹn giọng.
"Hai người đến đây có việc gì?"
Chu Linh Vận không vòng vo, trực tiếp nói về cuộc thi thiết kế điện tử.
"Tôi có được không?" Giang Thiếu Kiệt vẫn hoài nghi năng lực bản thân.
"Chỉ cần anh muốn, có em ở đây, chắc chắn sẽ đoạt giải."
Chu Linh Vận nói đầy tự tin.
Nhậm Nghị và Giang Thiếu Kiệt nhìn cô kinh ngạc, quá tự tin rồi!
Tự tin từ đâu ra vậy?
"Đội hình chúng ta còn nhiều điểm yếu!"
Nhậm Nghị phân tích: anh chỉ giỏi hàn mạch, Giang Thiếu Kiệt học trái ngành, nếu chỉ dựa vào Chu Linh Vận thì rủi ro rất lớn.
Nếu cô xảy ra chuyện gì, cả đội sẽ tan rã.
Chu Linh Vận suy nghĩ: "Ai bảo chỉ dựa vào em? Mấy ngày tới chúng ta sẽ cùng tập luyện, nâng cao năng lực."
"Nhưng chỉ còn hai tuần, kịp không?" Nhậm Nghị lo lắng.
"Có công mài sắt có ngày nên kim, không thử sao biết?"
"Chẳng lẽ các anh không dám đương đầu thử thách?"
Chu Linh Vận dùng chiêu khích tướng, lập tức khơi dậy quyết tâm của hai người.
"Được, chúng ta cùng thi!"
Sau khi thống nhất, Chu Linh Vận điền đơn rồi nộp cho Giáo sư Bùi.
Khoa Vô tuyến điện rất coi trọng cuộc thi này, sau khi thông báo đã có nhiều đội đăng ký.
Vì số lượng đăng ký đông, trường chỉ được cử ba đội đi thi cấp tỉnh, nên khoa quyết định tổ chức vòng loại trong hai mươi đội.
Điều này khiến cuộc thi càng thêm khó khăn.
Sau khi danh sách đăng ký được công bố, mọi người xì xào bàn tán.
Chu Linh Vận là nữ sinh duy nhất tham gia.
"Tuy là thủ khoa, nhưng cuộc thi này đòi hỏi năng lực toàn diện, đặc biệt là kỹ năng thực hành. Có nữ sinh trong đội sẽ kéo cả đội xuống!"
Trong ngành điện tử viễn thông thời đó, nam giới chiếm ưu thế tuyệt đối, nữ giới thường bị định kiến.
Hơn nữa, trong ngành này, thành tích học tập không quyết định tất cả, thường những sinh viên trung bình khá lại đạt thành tựu lớn.
"Đúng vậy! Nhìn chung đội của Trần Vượng mạnh hơn. Anh ta từng tham gia dự án cấp nhà nước, đồng đội cũng cực phẩm, mạnh càng thêm mạnh!"
"Nghe nói cuộc thi khép kín, con gái tham gia không tiện lắm!"
Chu Linh Vận đứng trước bảng thông báo nghe hết những lời này, mỉm cười chua chát.
Sao cứ đầy định kiến kỳ lạ với phụ nữ thế nhỉ?
Tại sao chỉ vì cô là nữ lại bị đem ra bàn tán?
Thế giới này thật kỳ lạ!
Giang Thiếu Kiệt nhìn cô: "Anh tin vào năng lực của em!"
"Em biết."
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Giờ đây cô thực sự muốn chứng minh cho mọi người thấy, nữ giới hoàn toàn có thể thi đấu xuất sắc.