Quân Lâm Binh Vương

Chương 1178

Mắt thấy người chỉ còn hơi thở yếu ớt...

Nhưng là Mai Tuyết Yên cũng biết tầm quan trọng của Đông Phương Vấn Tâm ở trong lòng của Quân Khương Lâm. Ở một khoảnh khắc này, khát khao tình mẹ của Quân Khương Lâm đã mãnh liệt đến một mức độ mà Mai Tuyết Yên không thể lý giải nổi. Trong lòng Quân Khương Lâm, đây là một danh từ thiêng liêng, lại càng là tâm ma bám trụ hắn cả hai kiếp...

Mẹ ta kiếp trước, vì sao lại nỡ vứt bỏ ta? Vì sao? Chẳng lẽ người không biết ta khát khao như thế nào một người mẹ? Cho dù mẹ có đánh ta mắng ta... Nhưng là ta vẫn có mẹ, chứ không phải là cô nhi...

Thế giới tù túng, ta vùng vẫy cả một đời, ta oai phong một đời, thiên hạ không sợ ai, giữa chốn hồng trần trở thành một truyền kỳ bất hủ!

Có thể... ai biết nỗi đau trong lòng ta? Cho đến chế...t ta cũng không biết mình họ gì, chỉ như là thế gian này có dư một người. Dù rằng rực rỡ cũng qua, vinh quang cũng qua, thế nhưng rốt cuộc ta vẫn không có...

Ta khát vọng có mẹ, khát vọng tình thương...

Ai có thể hiểu nổi sự khát vọng trong ta mãnh liệt đến như thế nào? Đêm khuya giấc ngủ, thu phong tiêu tiêu ngày, gối đầu một mình giấc không yên, muôn nhà lên đèn đón tết đoàn viên...

Còn ta đây? Chỉ ở trên đường côi cút lê bước một mình... Ta chẳng phải muốn cao ngạo, ta chẳng phải muốn máu lạnh vô tình; ta không phải không muốn lúc ủy khuất lại sà vào lòng mẹ nức nở, càng muốn khi mình yếu đuối lại có mẹ quan tâm...

Không phải bởi vì ta cần mẹ giúp đỡ, chỉ là bởi vì ta muốn cảm nhận được mẹ ta ấp ôm ta, cảm nhận tình mẫu tử...

Kiếp này, mẹ ta vẫn còn sống, cho dù cách xa ngàn dặm, lại hay như người đang hôm mê ngủ say... Khi ta đem mình trở thành Quân Khương Lâm, mẹ ta chính là Vấn Tâm...

Phải... Ta là con của người! Ta vô hạn mở tưởng tình mẫu tử... Từng việc, từng việc,... Quân Khương Lâm lâm vào hôn mê

Tại khoảnh khắc Đông Phương Vấn Tâm thức tỉnh, hắn rốt cục yên tâm hôn mê...

Hôn mê trong hạnh phúc...

Đột nhiên nhìn thấy một cô gái áo trắng, dung mạo tựa như tiên nữ xuất hiện ở trước mặt mình, hơn nữa còn biểu lộ đau lòng, thân thiết nhìn con trai mình, Đông Phương Vấn Tâm không khỏi hỏi: "Vị cô nương này là?"

"Cái gì mà vị cô nương này chứ? Đây chính là con dâu của con! Vợ của Khương Lâm". Lão phu nhân oán trách nói: "Vấn Tâm, con đã ngủ lâu như vây... Có lẽ cũng đến lúc ôm cháu cũng ko xa nữa đâu"

"Con dâu? Vợ Khương Lâm?!" Đông Phương Vấn Tâm kinh ngạc, không khỏi một phen đánh giá Mai Tuyết Yên. Nhìn qua một chút, rốt cục hài lòng mỉm cười; thân thiết nói: "Cô nương, tên cô gọi là gì?"

Mai Tuyết Yên trên mặt nhất thời đỏ ửng như mai, nhẹ giọng nói: "Ta họ Mai; Mai Tuyết Yên"

"Vợ của Khương Lâm... Tại sao cũng không gọi là mẹ đi?" Đông Phương Vấn Tâm cười khanh khách nhìn lên Mai Tuyết Yên, càng xem càng vừa lòng. Ánh mắt con mình thật sự là tốt, cô vợ này, so với mình hồi trẻ còn trông lại càng hoàn hảo.

"Mẹ..." Mai Tuyết Yên cắn chặt răng, trong lòng có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn là ngượng ngùng vui sướng, cúi đầu kêu một tiếng,

"Hảo, hảo hảo, con dâu tố...t Thật là đẹp mắt; Khương Lâm từ nhỏ đã giỏi nghịch ngợm, đi theo nó, Tuyết Yên con cần phải biết tha thứ..." Đông Phương Vấn Tâm thư thái cười cười, ôm chặt cánh tay Quân Khương Lâm, lại có phần buồn bã nói

"Cũng đúng... Ta cũng đã là mẹ chồng... lại lập tức muốn bế cháu... Vô Hối nếu là biết chuyện này, không biết sẽ cao hứng đến mức nào nữa... Hẳn là nên sớm nói cho hắn biết chuyện này..."

Lão phu nhân ảm đạm thở dài...

"Ân? Lập tức muốn bế cháu rồi..." Đông Phương Vấn Tâm lại đột nhiên nhíu mày, tiếp theo nở nụ cười.

"Khương Lâm tuổi nhỏ nhất mà cũng đã có vợ sao? Thế còn Mạc Ưu với cả Mạc Sầu, vậy thì chắc cũng đã lập gia đình hết cả rồi chứ. Hay là đã nữ nhân thành đàn, hầu hạ dưới gối rồi? Ai... Mình thật không xứng làm mẹ... Di, mà sao hai đứa nó ở đâu? Sao lại chưa tới đây?

"Con gấp cái gì?" Lão phu nhân cố chấp cười một tiếng:"Đây là Đông Phương Thế Gia, Khương Lâm có thể tới đã là hao hết trăm cay nghìn đắng a, con cũng không phải không biết, nơi này hẻo lánh đến như thế nào..."

"Nha..." Đông Phương Vấn Tâm chậm rãi ngồi xuống, tuy rằng trong lòng vẫn mơ hồ cảm thấy có chỗ không thích hợp, cũng đã thoải mái, cười cười nói

"Ta cũng đã quên,... Nơi này cách Thiên Hương Đô thành phải tới một vạn bảy nghìn dặm đường. Thật sự rất xa xôi... Hồi đó ta cũng vậy, đi mấy nghìn dặm núi non mới gặp được bóng người... Lúc ấy, người đầu tiên gặp được lại là Vô Hối... Hắn đi cùng vài người lính, lưng cõng một huynh đệ nơi nơi tìm kiếm lang trung; người lính kia bị rắn cắn. Ngày đó may mắn là gặp được ta... Bằng không, có lẽ cũng đã xong rồi..."

Đông Phương Vấn Tâm u uẩn nói: "Càng về sau ta mới biết được, binh sĩ kia là một cận vệ của hắn... Lúc ấy tình huống khẩn cấp như vậy; giữa lúc chiến tranh, chạy xa như vậy, trên người mang chức lớn như vậy... "

"Nhưng Vô Hối vì kéo dài tính mạng của huynh đệ, mỗi cách mấy canh giờ lại hút độc một lần... Rốt cục mới cầm cự được đến lúc gặp ta... Bằng không, người binh lính kia khẳng định đã sớm bị phát độc mà chế...t Khi đó, ta trong lòng rất cảm động, tướng quân có thể đối đãi với một binh lính bình thường như vậy... Khiến người ta khâm phục "

Đông Phương Vấn Tâm ánh mắt thê lương, khóe miệng lại nổi lên không hiểu ôn nhu, tựa hồ lại đang nhớ tới đoạn thời gian năm đó.

Đông Phương Vấn Tâm tuy rằng ngủ mê mười năm, bao nhiêu biến hóa, vật vẫn vậy nhưng người thì đã khác. Đối với nàng mà nói, trong lòng dạt dào... Vẫn là đau xót, vẫn là hoài niệm... Hơn nữa, rõ ràng một mảnh...

Lão phu nhân thở dài một tiếng, miệng th ở dốc, thật sự không biết nên khuyên giải ra sao, đứng dậy, tức giận nói

"Con trước tiên chăm sóc tốt con của mình rồi nói sau! Con của con đã vì mẹ mình mà ngay cả cái mạng nhỏ cũng thiếu chút nữa là mất rồi... Mọi chuyện chờ Khương Lâm khỏi hẳn rồi nói sau."

Đông Phương Vấn Tâm giật mình, trìu mến nhìn đứa con ở trong lòng, đấy là khuôn mặt quen thuộc của người đã làm mình say đắm, có điều trẻ hơn rất nhiều. Nhẹ nhàng cúi đầu xuống, áp mặt vào Quân Khương Lâm nhẹ nhàng nói

"Con ngoan của ta... con là cốt nhục của Vô Hối; ta... nhất định phải làm những điều tốt nhất cho con... Tam nhi... Tam nhi của ta... Tam nhi của mẹ..."

Lão phu nhân cuối cùng đứng dậy, nói: "Chờ Khương Lâm khỏi hẳn, Đông Phương Vấn Tâm! Con hãy tạ lỗi với mẹ đi! Con, cái đứa con gái bất hiếu này, nhiều năm như vậy con, con... Ai..." Rốt cục một tiếng thở dài đứng dậy đi ra khỏi cửa.

Trong phòng chỉ còn lại ba người: Đông Phương Vấn Tâm, Mai Tuyết Yên, Quân Khương Lâm...

Quân Khương Lâm lâm vào trong hôn mê, trong cơ thể thống khổ phải nói là phiên giang đảo hải, nhưng cứ như vậy rúc vào ngực mẫu thân, trên mặt lại tràn đầy hạnh phúc, phấn khởi...

Mấy ngày kế tiếp, sinh hoạt của Quân Khương Lâm bình thường đều như vậy...

Đông Phương Vấn Tâm cơ hồ là cực nhọc ngày đêm, không yên ổn nghỉ ngơi, luôn luôn chăm sóc cho hắn. Ngay cả ngủ, đều ở bên com, mỗi lần ăn cơm, đều muốn tự tay bón cho hắn.

Quân Khương Lâm ngay từ đầu còn nhiều ít có cảm giác không quen, nhưng sau dưới sự ôn nhu kiên trì của Đông Phương Vấn Tâm, ngăn cản chỉ chốc lát liền thất bại thảm hại, ngoan ngoãn chấp nhận, chậm rãi, nhưng thích thú...

Tựa vào lòng mẹ, hưởng thụ lấy tình cảm của mẹ nồng đậm, tràn đầy quan tâm, hít thở hương thơm thân thiết từ trên người mẹ, cảm thụ được niềm hạnh phúc trong nội tâm của mẹ.

Quân Khương Lâm sống qua hai kiếp, lần đầu tiên cảm nhận được... cái gì là hạnh phúc! Cái gì là... ỷ lại! Có mẹ thật là tốt! Ấm áp, thoải mái, vui sướng... Giống như là thế gian hết thảy những từ tượng hình tượng thanh mô ta sự vui sướng cũng không đủ để hình dung niềm hạnh phúc tột cùng bây giờ!

"Ta... Quân Khương Lâm ta... Ta Quân Tà... Ta Tà Quân! Ta cũng đã có mẹ rồi! Ta cũng có mẹ yêu thương...!" Quân Khương Lâm vui sướng mãi không thôi...

Mấy ngày liên tiếp, mỗi ngày Quân Khương Lâm đều cùng mẹ tâm sự, kể lại bao nhiêu chuyện hắn đã trải qua trong mấy năm vừa rồi, nào là hắn nghịch ngợm gây chuyện, rồi thì quần áo lụa là phá sản...

Lại như thế nào mà khiến cho người ta tức giận, nói chung là không xì căng đan nào là hắn không kể, sau đó lại cực kỳ hưởng thụ bị mẫu thân chỉ đầu oán trách, lại còn "bị" ôn nhu quở mắng một trận...

Sau đó Quân Lâm lại nghe mẹ hắn kể lại trước đây hắn nghịch ngợm ra sao, từ lúc trong bụng đã bắt đầu gây chuyện, rồi thì làm sao mẹ hắn quen cha hắn, như thế nào hiểu nhau, như thế nào mến nhau, như thế nào yêu nhau, như thế nào làm bạn, như thế nào gần nhau...

Những lúc này, Quân Khương Lâm đều lẳng lặng lắng nghe, Mai Tuyết Yên cũng ngồi một bên, mỉm cười chăm chú.

Có điều kỳ lạ là Đông Phương từ lúc hồi tỉnh đến giờ không hề nhắc đến bất kỳ một chuyện buồn nào, nàng chỉ chọn những chuyện vui vẻ mà nói, thậm chí cả chuyện Quân Mạc Ưu Quân Mạc Sầu hai người cũng rất ít nhắc tới.

Lần đầu tiên Quân Khương Lâm kể ra chuyện này, hắn khéo léo nhanh chóng chuyển sang đề tài khác, Đông Phương Vấn Tâm liền ngây người run rẩy một lúc, sau đó không còn có nhắc tới nữa...

Tuy rằng trên mặt của nàng vẫn như cũ, bị thản nhiên sầu bi bao phủ, đáy mắt lại vẫn có thật sâu đau xó...t Nhưng ở Quân Khương Lâm trước mặt, nàng vẫn y nguyên không hề nhắc tới, chỉ một mực chăm sóc đứa con trai của mình.

Mỗi giây mỗi phút, từng ly từng tý, chăm cho nhi tử ăn uống, thậm chí là một sợi tóc đều cẩn thận tới cực điểm chiếu cố. Nàng dừng như xấu hổ, hận không thể bù đắp ngay mười năm thiếu hụt tình thương cho Khương Lâm, toàn bộ tâm trí đều đặt lên việc chăm sóc hắn.

Toàn tâm toàn ý đều đặt vào đứa con trai này.

Quân Khương Lâm thậm chí có một loại cảm giác: nếu...vĩnh viễn tiếp tục như thế này thì tốt biết bao nhiêu? Loại cảm giác này, thật sự làm cho người ta lưu luyến...

Trong mấy ngày này, Đông Phương Thế Gia mọi người mỗi ngày đều tới thăm, nhưng lần nào cũng là vội vàng mà đi. Kể cả Lão phu nhân cũng không ngoại lệ.

Bởi vì, mọi người đều sợ hãi, sợ hãi chứng kiến ánh mắt của Đông Phương Vấn Tâm. Có đôi khi, trong ánh mắt đó tràn đầy đau xót và nghi vấn.

Mà đối diện với những nghi vấn này, ngay cả Lão phu nhân cũng không đành lòng nói cho nàng biết sự thực. Đành phải mỗi lần vội vàng mà đến, vội vàng mà đi, lưu lại Đông Phương Vấn Tâm như có ưu tư đứng bên cửa, đáy mắt lo âu càng ngày càng sâu đậm, càng ngày càng lo âu...

Quân Khương Lâm nhanh chóng nhận ra trong lòng Đông Phương Vấn Tâm đang đè nặng áp lực. Còn có đau đớn khôn cùng! Tuy rằng nàng chưa bao giờ từng biểu lộ, lại càng không từng nói ra, luôn cực lực che dấu, nhưng Quân Khương Lâm hắn vẫn có thể cảm giác được! Quân Khương Lâm rốt cục quyết định lựa chọn rõ ràng...

Ai cũng hiểu mà lại không thể nói ra nỗi lòng, thà không bằng chọn lựa rõ ràng.

Bi thống, chỉ cần khóc lớn một, trút hết xong sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều... Nhìn thấy mẹ mỗi ngày đều chịu dày vò như vậy, Quân Khương Lâm không đành lòng!

Đương nhiên, Quân Khương Lâm có dũng khí vậy đều là lúc Đông Phương Vấn Tâm không có ở đó. Mai Tuyết Yên trong lúc vô ý lại nói tiếp một câu " nhìn thấy mẹ thống khổ như vậy thật sự không đành lòng. Nếu là người chết có thể sống lại thì tốt biết bao"

Quân Khương Lâm trong lòng khẽ động!
Bình Luận (0)
Comment