Quân Lâm Binh Vương

Chương 1179

Mai Tuyết Yên vừa nói xong, trong ánh mắt QuânKhương Lâm linh quang chợt lóe lên, hắn quyết nói dối! Đúng vậy chỉ còn cách nói dối...

Hắn sẽ cho mẹ biết sự thật sau, bây giờ mình nói dối cũng chỉ là muốn tốt cho người,không muốn người lo lắng mà thôi...

Coi như chính mình được tiên nhân truyên thụ bí thuật nhưng do bây giờ công lực còn thấp, chưa đủ đê nghịch thiên cải mệnh, khởi tử hồi sinh,nhưng công lực bản thân ngày càng thăng tiến, tin chắc một ngày có thể làm cho cha sống lại!

Như vậy chính là cho mẹ một lí do để kiên cường sống, để hi vọng đến một ngày nào đó cha và mẹ của hắn lại có thể đoàn tụ...

Tuy phần lớn là những điều dối trá, nhưng đây là những lời dối trá xuất phát từ con tim của hắn...

Mặc dù là lừa gạt nhưng những lời lừa gạt này hắn đã dành hết tình cảm của mình vào trong đó...Mặc dù là lừa gạt nhưng cũng là xuất phát từ tình cảm của người con dành cho mẹ!

Chỉ cần có hi vọng, ngày mai sẽ tươi sáng hơn!

Về chuyện của tương lai thì hãy tính sau, hiện tại cứ đi bước nào tính bước ấy vậy....

Nếu để mẹ cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ lại giống như trước kia.... chuyện tương lai, ai đoán được?

Cửa phòng hé mở, Đông Phương Vấn Tâm bưng một chén canh tổ yến nhẹ nhàng bước đến phía Quân Khương Lâm, thấy hắn nửa nằm nửa ngồi, dựa lưng vào cái gối thần trí ngơ ngác liền quở mắng hắn

"Đứa nhỏ này, tâm trí đang ở nơi đâu vậy? Thương thế còn chưa khỏe, còn loạn động làm cái gì? Mau nằm xuống cho ta!"

Quân Khương Lâm cười cười, nhưng lần này hắn không nghe theo lời mẹ. Ánh mắt ân cần nhìn Đông Phương Vấn Tâm trịnh trọng nói

"Mẹ, con nói câu nào thì mẹ có thể hoàn... toàn...hoàn...toàn … tin tưởng con! Có nhiều điều nghe thì giống như hoang đường nhưng hi vọng mẹ có thể tin tưởng con! "

" Tin, con ta nói bất kì cái gì ta cũng tin, cho dù hoang đường thế nào mẹ cũng tin con!"

Đông Phương Vấn Tâm cười yếu ớt, múc một thìa cháo tổ yến đặt bên miệng thổi thổi sau đó nhẹ nhàng đưa lên miệng nếm thử xem còn nóng hay không rồi mới yên tâm đưa đến miệng cho con, giống như dỗ dành tiểu hài (trẻ con) mà nói "Ngoan... Há mồm, mau há mồm ăn được nhiều, ăn nhanh mới chóng khỏi, không nóng đâu... A..."

Quân Khương Lâm không khỏi cười khổ, xem ra đúng là mẹ coi mình là đứa trẻ ba tuổi cần phải chăm sóc...

Bất quá loại cảm giác này có chút xấu hổ, nhưng thực là say mê... Thật sự thực say mê...

"Mẹ, con cho người xem một thứ cực kì đẹp, người hãy nhìn cho kĩ nha."

Quân Khương Lâm uống xong một ít nước cháo phấn khởi nói; nói xong hắn vươn tay phải, trong lòng bàn tay rõ ràng là một hạt giống hoa hồng.

" Đây không phải cây là một hạt giống hoa bình thường thôi hay sao? Có cái gì đẹp đâu, chẳng nhẽ đây là hạt của một giống cây quý hiếm nào hay sao?"

Đông Phương Vấn Tâm nhẹ nhàng cười,không che dấu được sự hậm hực, khẽ nhíu mày.

" Chỉ là một hạt giống hoa bình thường thôi sao? Nhưng mà nếu mẹ coi trọng nó...."

Quân Khương Lâm thần bí cười, điều động linh khí vào hạt giống, sau đó liền có một thay đổi lớn làm cho Đông Phương Vấn Tâm giật mình, há to miệng, suýt nữa làm cho cái chén nhỏ tinh xảo trong tay rơi xuống đất.

Chỉ thấy trong lòng bàn tay của Quân Khương Lâm, hạt giống màu nâu đen nứt ra, chậm rãi hiện ra một tia xanh biếc.

Sau đó một đoạn chồi non tinh tế mọc ra, gần như là đón gió mà lên, nhanh chóng lớn lên, mọc nhánh, ra lá, trở nên cao lớn... từ từ hóa thánh một gốc cây cao ba thước, thân cây to cỡ ngón trỏ.

Ngạc nhiên còn chưa hết, biến hóa vẫn chưa ngừng lại, tại đầu cành, chậm rãi xuất hiện những nụ hoa màu hồng phấn, chậm rãi lớn lên....chậm rãi nở hoa....

Trong vòng thời gian uống cạn tuần trà, chinh đóa hoa hồng mềm mại, thơm ngát xuất hiện trên tay Quân Khương. Nhất thời trong phòng tràn ngập hương hương thơm!

"Này... Này....Này... Là chuyện gì xảy ra? Ảo thuật sao?"

"Ảo thuật phải dùng đến là đạo cụ, trước mặt con chính là một bông hoa thực sự. Mẹ, mẹ thử ngửi bông hoa này xem nó có mùi thơm hay không?"

Quân Khương Lâm trong mắt hiện lên sự đắc ý, giống như chú bé trước mặt mẹ khoe ra món đồ chơi mà mình ưng ý nhất...

Đông Phương Vấn Tâm cứng họng, thân mình lung lay sắp đổ nhìn cây hoa trong tay con mà khiếp sợ không nói nên lời..."

"Này... Đây đều là sự thật? Điều này sao có thể?" Đông Phương Vấn Tâm khiếp sợ vạn phần, rốt cục nhịn không được lấy tay vuốt v e một bông hoa, cúi đầu, hít hà, rõ ràng ngửi được hương thơm này là có thật...

"Mẹ, đây không phải ảo thuật cũng không phải là Chướng Nhãn pháp ( thủ thuật che mắt), đây chính là phép thuật của thần tiên. Lúc trước con chính là dung phép thuật này để cứu chữa cho mẹ, khiến cho hạt giống nhỏ kia tái hiện lại sinh cơ cũng chính là nhờ phép thuật này" Quân Khương Lâm nghiêm túc nhìn lên Đông Phương Vấn Tâm

" Sự thần kì của phép thuật này còn chưa hết, trước mắt tu vi công lực của con còn non kém,chưa đến mức thần thông. Nếu tu luyện đến mức ấy, con tin rằng việc dời non lấp bể, truy tinh trục nguyệt ( đuổi bắt mặt trăng mặt trời); cũng có thể khiến ngàn dặm rừng rậm khô héo trong phút chốc, hay là khiến ngàn dặm cánh đồng hoang vu trong phút chốc biến thành rừng rậm biển sâu"

"Đương nhiên, cũng có thể làm cho người bị bệnh nan y trong nháy mắt chuyển biến tốt đẹp, thậm chí là làm cho một huyền giả bình thường nháy mắt lột xác trở thành Chí Tôn cường giả." Hắn nhìn chằm chằm Đông Phương Vấn Tâm, nói từng chữ, từng chữ một:

"Khi tu luyện tới mức xuất thần nhập hóa thì việc khởi tử hồi sinh chỉ là việc cỏn con, lại còn có thể khai thông thiên địa U Minh", có thể khiến cho người chết …. Lần thứ hai sống dậy!!"

Đông Phương Vấn Tâm trong lòng choáng váng, thân hình lung lay hai cái, cái bát ngọc tinh xảo trong tay rơi xuống mắt đất - "choang" vang lên một âm thanh trong trẻo vang lên.

Tựa hồ âm thanh ấy khơi gợi nỗi lòng của Đông Phương Vấn Tâm, sau đó thân hình nàng lung lay, vô lực ngất đi.

Mai Tuyết Yên bên cạnh nhanh tay đỡ lấy nàng, nhẹ nhàng đem nàng ôm vào trong lồ ng ngực của mình….

Phải mất một lúc sau, Đông Phương Vấn Tâm mới từ từ tỉnh lại, vừa tỉnh lại nàng đã vươn tay ra vuốt v e đóa hoa trước mặt, tuy rằng bị đâm nhưng lại không hề có chút cảm giác đau, khuôn mặt chỉ lộ vẻ mê say, nước mắt liên tục chảy xuống, tựa như nàng đang vuốt v e một giấc mộng mà không phải là một bông hoa! Cảm giác như có thể đụng vào một giấc mộng kinh thế.

Với trí thông minh của Đông Phương Vấn Tâm thế nào lại không hiểu được ý tứ trong những lời Quân Khương Lâm vừa nói ra. Lẽ ra không nên tin, nhưng rõ rang kì tích vừa xuát hiện trước mắt mình!

Chỉ trong nháy mặt, một hạt giống bình thường có thể nở hoa…

Chuyện kì quái ấy vừa diễn ran gay trước mặt mình, còn có chuyện gì là không thể đây?

Con trai mới vừa rồi còn nói, hiện tại công lực của hắn chưa đủ, giai vị còn thấp, chỉ có thể làm được như thế. Nhưng mà công lực còn thấp mà đã làm được kì tích như vậy nếu quả thực đến mức độ thần thông rồi …kết quả sẽ như thế nào?

Đúng lúc này, trong phòng tràn ngập một thứ ánh sáng màu xanh biếc, nguyên là do cái cây nhỏ kì dị trên ngực Đông Phương Vấn Tâm phát ra. Sau khi Đông Phương Vấn Tâm tỉnh lại thì khối ôn ngọc liên tục phát quang. Lúc này cảm nhận được Mộc chi lực từ Quân Khương Lâm tuôn ra dồi dào thì nó đột nhiên dần dàn sinh sôi. Nay nó lăng không bay tới, chậm rãi lượn đến trước mặt Quân Khương Lâm, bắt đầu quay vòng tròn quanh thân thể của hắn, mà dường như lại có dáng vẻ hơi sốt ruột.

Quân Khương Lâm trong lòng vừa động dứt khoát vươn tay ra đón lấy để nó nằm gọn trong tay hắn. Tâm niệm vừa động, cánh cửa Hồng Tháp Quân đột nhiên mở ra, cây nhỏ kia sưu một tiếng biến mất khỏi lòng bàn tay của hắn, không một chút dấu tích…

Đông Phương Vấn Tâm Lại một lần nữa cả kinh, nàng đối với cái cây nhỏ này không còn xa lạ gì, tuy rằng cái cây này là lão phu nhân tìm về sau khi nàng bị hôn mê để giúp nàng keo dài sinh cơ.

Nhưng gần mười năm qua, cây nhỏ này luôn bên cạnh nàng ngay cả khi nàng chìm trong mộng đẹp không muốn tỉnh lại. Trong lòng nàng cây nhỏ này cũng có một phần quan trọng, nhờ nó mà nàng mới có thể ngây ngốc kéo dài sinh mạng qua mười năm ròng.

Nguyên khí của cái cây nhỏ kì lạ này gần như đã cạn kiệt, nhưng nhờ nhi tử mà nó lại tái hiện sinh cơ, giờ phút này lại như bay vào trong thân thể của nhi tử … Trên người đứa con trai ngày của mình thật quá nhiều chỗ thần bí … Có lẽ chuyện gì cũng có thể xảy ra trên người hắn!

Quân Khương Lâm cảm giác được rõ rang, gôc cây nhỏ kia sau khi tiến vào Hồng Tháp Quân đã bị cái gì đấy kéo đi bay vào một nơi nào đó trong tầng thứ nhất, hai khối Tục Hồn Ngọc mà Quân Khương Lâm từng cướp được trong tay của Tiêu gia vốn đang yên ổn nằm trong đấy, đột nhiên phát ra từng tiếng vang, tách nhau ra.

Mà cây nhỏ kia thì từ từ bay đến giữa hai khối Tục Hồn Ngọc rồi chầm chậm hạ xuống. Hai khối Tục Hồn Ngọc "ba" lên một tiếng rồi hợp lại kẹp cây nhỏ kia ở giữa. Cả ba trong phút chốc liền hợp thành một khối chặt chẽ, không thể phân tách được… Từ gốc của cái cây nhỏ kia nhô ra mấy chiếc rễ kéo dài ra rồi quấn quanh hai khối Tục Hồn Ngọc…

Biến hóa chính là theo dự tính của Quân Khương Lâm, luôn mãi thử, thế nhưng rốt cuộc đều không được! Nay cây nhỏ tự động chạy vào, lại có thể ở bên trong an cư lạc nghiệp... Đúng là rốt cuộc đuổi cũng không được!

Quân Khương Lâm vẫn là lần đầu tiên đụng tới chuyện như vậy thì không khỏi không cười khổ cho được; phải làm như thế nào cho phải? Chính là nhà bà ngoại phải táng gia bại sản mới làm ra được cái thứ đồ chơi này, còn mình cứ như vậy chả nói năng gì mà lấy đi thì biết nói sao?

Lúc này, Đông Phương Vấn Tâm đã phục hồi lại tinh thần, nhưng vẻ mặt cũng vẫn có chút kích động, thân thể mềm mại của nàng run rẩy lên, trong ánh mắt nước mắt nhấp nháy, lại nháy một cái cũng không nhìn nhi tử lên tiếng hỏi "Khương Lâm... Nhi tử, con... con nói cái gì? Con... Rốt cuộc muốn nói cái gì?"

Thông Tuệ như Đông Phương Vấn Tâm, sớm hiểu được tâm ýcủa con, nhưng nàng như cũng muốn con mình nói lên một lời khẳng định, trả lời thuyết phục!

"Con nói... Đợi một thời gian nữa, con có lẽ có thể làm cho cha sống lại!" Quân Khương Lâm nhìn chằm chằm nàng; gằn từng chữ một: "Bất quá, việc này cần phải có thời gian! Có thể cần vô số thời gian!"

Hắn dừng một chút, khuôn mặt nhăn nhó một chút, hít một hơi thật sâu, giọng nói, điệu bộ rất nặng nề cất tiếng "Thậm chí... Ngay cả hai anh trai... Cũng có thể sống lại!"

Đông Phương Vấn Tâm thân mình lại kịch liệt rung lên một cái mà lẩm bẩm "Cũng có thể sống lại... Cũng có thể sống lại..." Chợt đột nhiên nước mắt chảy dài trên má, vô lực nói: "Nguyên lai dự cảm của ta là thật sự, không chỉ là Vô Hối, còn có... Mạc Ưu... Mạc Sầu... Con của ta... chúng nó... Làm sao vậy? Rốt cuộc làm sao vậy!"

Chợt đột nhiên đau lòng, hai tay bưng kín mặt: "Trong mấy năm nay... Rốt cuộc đã sinh sự tình gì? Rốt cuộc đã sinh cái gì a, vì cái gì ngay cả..."

"Mẹ... mẹ không nên quá mức thương tâm. Khó sống!" Quân Khương Lâm nói như chém đinh chặt sắt "Con vừa mới nói qua... Con có thể làm được, nhất định có thể làm được! Con có thể làm cho mọi người sống lại..."

Hắn thở dài "Nhưng là… mấu chốt ở bản thân mẹ, mẹ cần có người cùng chống đỡ! Con có thể cho mẹ tuổi thanh xuân vĩnh viễn… Nhưng tâm tư của mình thì mẹ phải nắm chắc. Còn nếu như mẹ không hi vọng, đến khi cha và hai anh tỉnh lại thì mẹ đã da mooit tóc bạc? Hoặc là do thương tâm quá độ mà hương tan ngọc nát … Nói vậy thì những việc con đã làm hết thảy đều không có nửa điểm ý nghĩa… Ngay cả người có thần lực đến đâu đi chăng nữa thì dần dần cũng mệt mỏi… Ba người là đã đến cực hạn rồi"
Bình Luận (0)
Comment