Quân Lâm Binh Vương

Chương 305

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

- Ta không muốn làm quan! Ta lại càng không muốn làm gia chủ! Rác rưởi hết! Ngươi còn muốn ta nói mấy lần? 

Đường Nguyên đỏ mặt tía tai nói: 

- Không cần nói tới chuyện trách nhiệm phải phụ trách, tất cả công việc của Đường gia đi. Ta chỉ cần nói tới chuyện trong quan trường người lừa ta gạt, ngươi nghĩ ta muốn làm loại người như vậy sao? Lão tử một tí bản lĩng cũng không có, chỉ muốn cả đời tự do tự tại, làm một tên công tử quần áo lụa là mà rong chơi! Ta chưa bao giờ muốn lãnh bất cứ trách nhiệm nào, vai ta không có con mẹ nó to như thế, mà lòng ta cũng chưa bao giờ h@m muốn, ngươi rõ chưa? 

Đường Nguyên rống to,nước bọt văng khắp nơi. 

Quân Khương Lâm cau mày: 

Advertisement

- Làm quan ngươi không muốn, làm đương gia gia tộc ngươi cũng không làm, không muốn gánh bất cứ trách nhiệm gì, vậy cuối cùng ngươi muốn làm gì? 

Đường Nguyên trong mắt lộ ra ước mơ: 

- Tam thiếu à, người khác không hiểu ta ta không nói, ngay cả ngươi cũng không hiểu ta sao? Chúng ta là huynh đệ tri kỷ, ngươi có dự định phong lưu tiêu sái cả đời, ta cũng thế, tuy nhiên, không phải phong lưu với nữ nhân. Cả đời này, ca ca ta đam mê nhất là vàng bạc. Chỉ cần nhìn thấy vàng bạc từ trong túi người khác chảy ào ào vào túi mình là ta thỏa mãn lắm rồi …. 

Quân Khương Lâm ngửa mặt lên trời không biết nói gì: " Tên mập nhà ngươi nói cái gì ah? Ai là tri kỷ của ngươi? Tri kỷ của ngươi là tên Quân Khương Lâm, không phải là ta, tuy rằng ta là Quân Khương Lâm, àh không, ta chính xác cũng không phải…" 

- Ngươi cũng biết ta thich nhất là việc buôn bán, với sản nghiệp của cả Đường gia, ta chỉ có hứng thú chưởng quản sinh ý của gia tộc, sau đó làm cho cả cái đại lục này đâu đâu cũng có cửa hiệu của Đường gia ta. 

Đường Nguyên khí thế bàng bạc đưa cánh tay so với bắp đùi của Quân Khương Lâm còn bự hơn vung tới vung lui. Cả người từng khối thịt cú rung lên từng chặp. 

Quân Khương Lâm rất kỳ quái hỏi: 

- Cái này có gì khó khăn đâu, ngươi chỉ việc nói với Đường lão gia tử thôi mà. 

Đừng nhìn Đường Nguyên như vậy mà phán đoán bừa, trong lòng Quân Khương Lâm, khả năng buôn bán của mập mạp chính là cao thủ trong đám cao thủ! Cái này cũng là ưu điểm suy nhất của tên mập mạp. Tuy nhiên, Đường lão gia tử không có nhận ra. 

- Nói rõ nè… 

Đường Nguyên khóc không ra nước mắt, xoay người một cái, cởi bỏ trường bào của mình, lộ ra nguyên một cái lưng nung núc thịt như con heo nái. Khả Nhi vội vàng kêu lên sợ hãi một tiếng, vẻ mặt đỏ bừng. 

- Nhìn thấy không tam thiếu? Đây là hậu quả của việc nói rõ ràng với lão gia tử nè! 

Đường Nguyên đem lưng mình cho Quân Khương Lâm xem. 

- Trời, dùng lực … quá mạnh. 

Quân Khương Lâm giương mắt mà nhìn lưng Đường mập mạp, hơn mười vết roi rướm máu, xung quanh còn hiện lên vẻ tím đen ứ máu bầm. 

- Còn ở đây nữa… 

Đường bàn tử xoay người lại, trên bụng hắn còn in năm sáu dấu chân to. "Khoe" xong mới bỏ trường bào xuống nói tiếp: 

- Còn vài chỗ không tiện cho ngươi xem, chỗ đó so với hai chỗ ta cho ngươi xem còn ác độc hơn. Xém chút nữa ta bị đánh tới phọt "ấy" luôn. 

- Thật sự là bá đạo a. 

Quân Khương Lâm dở khóc dở cười: 

- Xem ra việc này không thể cứu vãn rồi. Giờ có nói gì cũng vô dụng. Con đường làm quan của ngươi đã được vẽ sẵn rồi, ta nghĩ chỉ cần ngươi không quá hô đồ, thì chuyện gì cũng sẽ qua thôi. Ta nói thật, hiện giờ ngươi còn chưa biết làm sao, cho dù ngươi có nghĩ ra biện pháp gì thì cũng không thực hiện được. Thôi, cố gắng mà làm quan đi, sau đó yên phận mà kế nhiệm chức gia chủ. 

Bình Luận (0)
Comment