Quân Lâm Binh Vương

Chương 306

Đường Nguyên hùng dũng đứng lên, hai tay đặt ở trước ngực, thần sắc kiên định nhìn ra cửa, rồi ngâm thơ: 

Lão tử bất đương gia, 

Lão tử bất tố quan; 

Lão tử bình sinh nguyện, 

Advertisement

Tựu thị tránh đại tiễn. 

( Không làm quan, cũng không lo nhà cửa, chuyện thích làm là kiếm nhiều tiền) 

" Phốc"… Quân Khương Lâm đang ngồi trên ghế nghe tới đó ngã cái đụi trên mặt đất; "Lão tử hai kiếp làm người, chưa bao giờ gặp thằng no dở hơi như thằng này" 

Advertisement

- Cũng không phải không còn biện pháp nào, bởi vì vẫn còn một cửa ải chưa thông, cái cửa này dủ gia gia ta có dùng tất cả tài sản của Đường gia cũng không mua chuộc được. Cửa này do Chu lão thái giám canh giữ. 

Đường Nguyên gạt nước mắt nói. 

- Chu lão thái giám? 

Quân Khương Lâm trong miệng nói, nhưng trong lòng đột nhiên nảy ra một ý kiến: " Khả năng buôn bán của Đường bàn tử khá là cao, nếu ta giúp hắn thoát nạn này, mang tới cho hắn đại ân. Thì sau này hai người hợp tác buôn bán thì chẳng phải là giàu to sao?" 

Khi nghĩ tới việc này, Quân Khương Lâm không nhịn được, lấy một loại ánh mắt "ta sẽ lợi dụng ngươi" nhìn chằm chằm Đường Nguyên, làm cho Đường Nguyên sợ hãi nổi hết gai ốc. 

Đường Nguyên ôm ngực, có chút sợ hãi: 

- Ngươi... tại sao ngươi loại dùng nhãn thần như thế nhìn ta? Ta, ta sợ nha…ta còn là xử nam đó! 

- Ọc ọc …. 

Quân Khương Lâm thật vất vả mới có chút đắc ý, bị một câu nói kia của mập mạp mà khiến cho ngũ tạng đều muốn theo miệng mà phun ra ngoài. 

Quân Khương Lâm đảo cặp mắt trắng dã: 

- Được rồi, không nói lời vô nghĩa nữa. Ngươi nói Chu lão thái giám phụ trách cửa nào? Xem ta có thể nghĩ ra biện pháp gì hay không! 

Chu lão thái giám chính là thái giám thiếp thân của bệ hạ lâu nay, từ trước đến nay thâm tàng bất lộ, nhưng Quân Khương Lâm phỏng đoán người này có thể là một vị cao thủ. 

- Chu lão thái giám có cái tên thật rất khôi hài là Chu Trục Châu, nhưng cho dù là Quân Chiến Thiên hay Độc Cô Vô Địch đối với lão thái giám này cũng phải vô cùng khách khí. Vì thế có thể thấy, người này tuyệt đối là cao nhân. 

- Lão thái giám này chính là người phụ trách nghiệm thân. Chính là phải tr@n truồng cho lão già kia xem xét coi có b3nh hoạn gì không. 

Đường Nguyên vẻ mặt đau khổ nói tiếp: 

- Ca ca ta tuy là chỉ hơi mập một chút xíu, nhưng thân thể vô cùng khoẻ mạnh, bệnh gì cũng không có, nhất định sẽ qua cửa ải này. Đây chính là việc ta đau đầu. 

Đường bàn tử vỗ vỗcái bụng thùng phuy của mình, tuy nói phiền não, nhưng cũng có chút đắc ý, cười hề hề nói: 

- Ta nghe được hồi xưa khi tên Mộ Dung Thiên Quân tới nghiệm thân, không biết bị làm sao mà khiến cho tên tiểu bạch kiểm đó đi đứng lê lết khó khăn cả tháng sau. 

Ngữ khí của Đường bàn tử nghe có vẻ vô cùng hả hê. 

- Ngươi đắc ý cái chó gì? Ngươi cũng sắp bị lê lết y chang thằng đó rồi. 

Quân Khương Lâm vừa tức giận vừa buồn cười trừng mắt nhìn mập mạp nói. Hắn thực sự khó hình dung trong đầu tên mập này có cái quái gì trong đó. 

- Chết, đúng vậy, đúng vậy, tam thiếu, ngươi phải cứu ta, ta không muốn cũng bị lê lết như thế… 

Đường Nguyên nhất thời nhớ tình cảnh của bản thân, khóc không ra nước mắt nói. 

- Nghiệm thân có phải là c ởi sạch, trên dưới trái phải gì cũng kiểm tra phải không? 

Quân Khương Lâm đột nhiên nảy ra ý hay. Vươn ngón tay giữa, làm ra một cái tư thế rồi hỏi tiếp: 

- Cái này cũng kiểm tra?

Dịch Giả: KobayashiMidori 

- Nghiệm thân, c ởi sạch, toàn thân cao thấp đều phải kiểm tra sao? 

Quân Khương Lâm dường như có chút suy nghĩ, vươn một ngón tay. Làm một cái tư thế bóc trần, chớp mắt vài cái: 

- Mặt sau, ách, cũng kiểm tra hay thôi? 

- Nói là kiểm tra bệnh trĩ gì gì đó.
Bình Luận (0)
Comment