Quản Lý Siêu Năng Lực Đã Trở Nên Nổi Tiếng

Chương 23

Tiếng súng vang lên dồn dập trên trường bắn một lúc lâu.

Làn khói trắng dần tan, hai tay Tống Miên tê rần, khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần từ tiếng nổ ầm ầm.

Chị Vưu vừa rồi đã làm gì vậy?

Chị ấy… chị ấy vừa dẫn theo mình – một người mới thậm chí còn không cầm nổi súng cho vững mà bắn trúng mười phát chí mạng ư??!

Vừa nãy chị ấy đã bình tĩnh nói: “Em bắn trúng được.”

Thế là thật sự dẫn cô ấy bắn trúng luôn.

Vừa vặn 7.1 điểm, không hơn không kém, chỉ cao hơn Lí Huy một chút, không dư một điểm nào.

Tống Miên dường như nghe thấy tiếng nuốt nước bọt và l**m môi xung quanh, còn có tiếng ai đó ngồi phịch xuống đất, cảm nhận được mọi ánh mắt đều đang hồi hộp và chăm chú nhìn về phía trung tâm.

Vưu Dật Tư thẳng lưng, buông tay ra. Cánh tay Tống Miên cuối cùng cũng rũ xuống vì kiệt sức, thở hổn hển, lúc này mới phát hiện mình toát đầy mồ hôi.

“Muốn bắn điểm cao hơn vẫn hơi khó.” Vưu Dật Tư nói giọng thản nhiên: “Người mới chỉ đạt đến trình độ này thôi.”

Cô liếc nhìn Lí Huy: “Chỉ cao hơn anh một chút, luyện tập nhiều hơn là được.”

Cô nói câu chế giễu thần sầu này xong, không buồn quan tâm đến sắc mặt của những người khác, quay sang nói với Tống Miên và Trương Đống Quốc: “Tiếp tục cầm súng. Nếu không luyện chắc nền tảng thì chỉ đạt được trình độ này thôi.”

Nếu cảm thấy xấu hổ thay người khác là một căn bệnh nan y thì Lưu Hựu đã phát bệnh mà chết luôn rồi.

Cậu ta cảm thấy xấu hổ thay Lí Huy đến mức muốn cào nát đế giày!Thậm chí không dám tưởng tượng sắc mặt của Lí Huy lúc này!

Đây là cú vả mặt gì đây? Là cấp độ nào của cú vả mặt vậy?!

Cả đời này, lớn đến từng này tuổi, cậu ta chưa từng thấy cảnh tượng như thế này!

Thật sự có người làm được sao? Thật sự có người bắn được chuỗi điểm thần thánh như vậy sao?

Huấn luyện viên Hồ lúc này mới buông tay, hoảng hốt chạy lên kiểm tra bia. Nhìn qua một lượt, anh ta mới phát hiện Vưu Dật Tư không bắn cố định vào một điểm, mà là bắn thành một vòng tròn toàn 7.1 điểm.

Lúc này anh ta cũng hoàn toàn cạn lời. Không nói đến tám phát đầu tiên, đến hai phát cuối, dù tầm nhìn đã hoàn toàn mờ mịt, cô vẫn có thể dựa vào quán tính đáng sợ và trực giác sắc bén đến kinh ngạc để bắn trúng đúng một điểm là 7.1 điểm!!

Hơn nữa, đây không phải là điểm thường gặp! Không phải 10 điểm, không phải tâm bia, cũng chẳng phải tình huống thường gặp trong luyện tập! Chỉ là một điểm hoàn toàn bình thường, không có dấu hiệu đặc biệt nào, con số không theo quy tắc, thậm chí không có đường vòng rõ ràng làm tiêu chuẩn!

Nếu chỉ bắn trúng một điểm duy nhất thì thôi đi, lúc đấy có thể nói là cô giữ tay quá ổn định, không hề dao động!

Nhưng cô bắn gì đây chứ?

Là một vòng tròn! Là bắn thành một vòng quanh 7.1 điểm!

Huấn luyện viên Hồ nhìn rất lâu, vừa kinh ngạc vừa luyến tiếc v**t v* những vết đạn, mãi sau mới đành quay lại.

“Chị Vưu.” Anh ta khó khăn nói: “Chị bắn thành một vòng quanh 7.1 điểm à?”

Vừa dứt lời, ánh mắt xung quanh càng thêm kinh hoàng.

Một vòng tròn á??!

Cô là người hả?! Chỉ bắn trúng một điểm đã đủ đáng sợ rồi, mà đây là cả một vòng tròn?

Đến lúc này, họ mới cuối cùng để ý rằng huấn luyện viên không gọi cô là Vưu Dật Tư hay học viên, mà gọi là “chị Vưu”.

Tại sao ngay cả huấn luyện viên cũng tôn trọng cô như vậy?

Cô thực sự có thân phận đặc biệt nào không?

Vưu Dật Tư bình thản nói: “Phát đầu tiên để xác định điểm.”

Huấn luyện viên Hồ nuốt nước bọt, trong lòng vô cùng chấn động.

Khoảng cách từ điểm 7 đến 8 không rộng, lại chia ra thành 10 đoạn nhỏ, từ điểm 7 đến điểm 7.9, điểm 7.1 vừa khéo sát mép vòng 7 nhưng không chạm vào đường viền, bắn trúng đường viền còn dễ hơn. Nhưng bắn sát mép đường viền mà không chạm vào đường ấy mới thực sự là tuyệt kỹ thần thánh.

Dù sao thì thị giác con người dễ bị đánh lừa, luôn vô thức tập trung vào những điểm nổi bật trong tầm nhìn.

Phát đầu tiên ở vòng 7 điểm là phát định vị, còn tám phát sau, tất cả đều là tuyệt kỹ thần thánh.

Dựa vào đường tiêu chuẩn, cô đã b*n r* một đường ảo.

Huấn luyện viên Hồ hoàn toàn tin rằng nếu anh ta không ra lệnh dừng, Vưu Dật Tư chắc chắn sẽ không chần chừ mà bắn phát thứ chín ở điểm 7,1, tạo nên chín phát liên tiếp. Cô hoàn toàn có khả năng làm được điều đó.

Anh ta không nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu mình phải hít sâu vì kinh ngạc kể từ khi quen biết Vưu Dật Tư, chỉ nghĩ rằng sau này khi chị Vưu đến đây để dạy huấn luyện, nhất định anh ta phải học cho thật kỹ, học cho ra trò, dù chỉ được một nửa cũng mãn nguyện rồi!!

Mặc kệ những người khác nghĩ gì.

Người bị sét đánh giữa trời quang thực sự vẫn là Lí Huy.

Ngay từ phát thứ ba trúng vòng 7.1 điểm của Vưu Dật Tư, ông ta đã bắt đầu hối hận vì cái miệng lắm lời của mình.

Rõ ràng Trương Đống Quốc đã cố ngăn cản ông ta, vậy mà sao ông ta vẫn không thể ngậm được cái miệng chết tiệt này lại chứ?

7 điểm… 7 điểm thì có gì mà tự mãn?

Lời của Trương Đống Quốc và Tống Miên vẫn vang vọng trong tai ông ta, cùng với những biểu cảm vi diệu của mọi người xung quanh, những lời bàn tán sau lưng, ánh mắt đánh giá của mọi người dành cho mình… tất cả khiến Lí Huy trong khoảnh khắc đó lại có cảm giác muốn đâm đầu vào tường giống hệt hôm qua sau khi kết thúc buổi chạy việt dã.

Tám phát 7.1 điểm!

Phát cuối cùng 10.9 điểm!

Tại sao Vưu Dật Tư có thể làm được điều đó? Tại sao cô lại phải ép sát ông ta mà tung ra phát bắn như thế này chứ?!

Lí Huy hối hận đến mức nội tạng trong cơ thể như co rút lại thành một khối!!

Sau nỗi hối hận là nỗi sợ hãi còn lớn hơn!

Mang vác vật nặng chạy việt dã 20km, được huấn luyện viên gọi tên một cách kính trọng, thậm chí kỹ thuật bắn súng còn xuất thần. Ai cũng biết đây là người không thể động vào!

Nhưng không phải chỉ vì quyền thế hay danh tiếng mà không thể động vào, mà đơn giản là vì thực lực, thực lực cơ bắp chân chính, sức mạnh nghiền nát kẻ yếu tuyệt đối!

Sống lâu trong giới giải trí phù hoa đầy hào nhoáng, nhận thức của Lí Huy đã bị tiền tài và danh vọng làm thay đổi. Nhưng hôm nay, lần đầu tiên ông ta cảm nhận được rằng trước sức mạnh cứng rắn, mọi thứ khác đều chỉ là hư vô.

Nếu thế giới này không có quy tắc và trật tự thì người như Vưu Dật Tư sẽ dựa vào thực lực của mình để đứng ở đỉnh cao không ai có thể tranh cãi.

Chân Lí Huy mềm nhũn, ông ta bỗng cảm thấy việc Chu Nhàn Đình và Triệu Vĩ bỏ cuộc là đúng đắn, thậm chí rất đáng cảm thông.

Nếu ông ta có cơ hội, thề chết cũng sẽ không tham gia chương trình này lần nào nữa và tuyệt đối không bao giờ đứng đối lập với Vưu Dật Tư.

Nhưng đã quá muộn rồi.

Trương Đống Quốc cầm súng được nửa tiếng mới ngập ngừng mở miệng: “Chị… chị Vưu.”

Vưu Dật Tư đáp lại.

“Tôi…” Trương Đống Quốc ấp úng không dám nói ra, nhưng cũng không thể không nói, nhỏ giọng hỏi: “Tôi có thể nhờ chị Vưu chỉ dẫn tận tay không?”

Tống Miên liền vỗ một cái vào đầu ông ta.

“Mơ đẹp ghê ha.” Tống Miên không khách sáo: “Ông còn muốn chị Vưu cầm súng giúp ông nữa hả?”

Trương Đống Quốc tỏ vẻ ấm ức: “Không phải, tôi đâu dám, tôi chỉ muốn chị Vưu chỉnh tư thế giúp thôi.”

Vưu Dật Tư nhướng mày, chỉ dẫn vài câu rồi để Trương Đống Quốc tự luyện.

Hai người họ vừa được khích lệ, nhiệt huyết đều dâng trào mạnh mẽ.

Vưu Dật Tư quan sát một lúc, cúi đầu kéo khóa áo khoác quân đội xuống, cởi ra rồi cột lại trước bụng, rời khỏi trường bắn để đi rửa tay.

Việc duy trì trạng thái tập trung cao độ khiến cơ bắp hơi căng cứng, huống chi còn dẫn dắt một người hoàn toàn không có kinh nghiệm bắn súng. Trên người cô đã có chút mồ hôi, cảm thấy khoác áo kín mít rất nóng.

Những người trong trường bắn nhìn như đang tập trung huấn luyện, nhưng ánh mắt thực ra đều lén lút dõi theo bóng dáng cô bước ra ngoài.

Đôi vai có độ rộng vừa phải. Cơ bắp trên cánh tay và đường nét vai lưng cực kỳ cân đối. Vòng eo săn chắc, thon gọn nhưng không mảnh khảnh, đôi chân dài vượt trội.

Nữ nghệ sĩ A quay đầu hỏi nữ nghệ sĩ B: “Đàn ông thì có gì hay?”

Nữ nghệ sĩ B cũng quay đầu lại đáp: “Cô hỏi làm tôi cũng không biết trả lời sao nữa.”

Vưu Dật Tư tìm được nhà vệ sinh, treo áo khoác lên giá ngang, cúi xuống hứng nước rửa mặt.

Bồn rửa lát gạch men trắng hình vuông đã có từ nhiều năm, góc trên của chiếc gương hình chữ nhật trên tường còn có nhãn dán hình bầu dục màu xanh, dòng chữ đỏ đậm in tên nhà máy đã phai màu theo thời gian.

Bốn góc kính đã có vết nứt, mép bồn rửa đóng cặn nước, dù đã được cọ rửa nhưng vì quá cũ kỹ vẫn không thể sạch hoàn toàn.

Ống dẫn nước màu xám trắng chạy ngang qua tường gạch, vòi nước nhựa xanh vừa vặn mở ra, dòng nước lạnh xối xuống như thác.

Dòng nước bắn tung tóe trong bồn phẳng, văng ra rất xa. Vưu Dật Tư rửa mặt xong, vặn chặt vòi nước lại, áo phông ở eo đã bị vệt nước bắn lên.

Nước còn đọng trên khuôn mặt, cô vừa suy nghĩ vừa chống tay lên bồn nước, tạm dừng lại.

Nếu bạn là một người phụ nữ, rất khó để không suy ngẫm sâu xa về những điều như thế này.

Vì sao thế giới này đã không còn là thời mạt thế, không cần dựa vào thể lực và sức mạnh cơ bắp để giành lấy tiếng nói hay không gian sinh tồn, vậy mà vẫn có người dùng thể lực để phân biệt kẻ yếu?

Sự yếu đuối vốn không phải điều đáng chế giễu.

Thế nhưng vì sao trên đời lại có một nhóm người nỗ lực vì những kẻ yếu, trong khi một nhóm khác lại dùng chút lợi thế nhỏ bé để biến nó thành vũ khí tấn công họ?

Vưu Dật Tư từng nghĩ đến việc xóa bỏ khoảng cách này và cô cũng đã làm được điều đó. Trong mắt cô, thực ra tất cả mọi người đều không có khoảng cách nào cả.

Nhưng đối với một người hoạt động đặc biệt trong bóng tối, việc tạo ra thay đổi lớn hơn vẫn rất khó khăn.

Cứu một người thì dễ, nhưng cứu cả một cộng đồng thì sao?

Xóa bỏ một cá nhân thì dễ, nhưng xóa bỏ một tư tưởng ăn sâu bám rễ thì sao?

Cô đã từng suy nghĩ xa hơn, cũng từng cảm thấy bối rối, nhưng may mắn là sự bối rối ấy chưa bao giờ làm lung lay quyết tâm của cô.

Tinh thần chiến đấu của Vưu Dật Tư là sản phẩm do thế giới nhào nặn nên. Chỉ cần thế giới ấy vẫn tồn tại trong ký ức cô thì nó sẽ mãi mãi lưu giữ cùng ký ức đó.

Cô cầm lấy áo khoác, vắt lên vai rồi quay người bước đi.

Đi được một đoạn, cô nhìn thấy một người đang khuỵu gối, nửa ngồi nửa quỳ bên tường một tòa nhà, cúi xuống bới đám cỏ.

Vưu Dật Tư cảm thấy quen mắt, cô khoác áo lên vai rồi gọi: “Tiểu Giang.”

Thực ra đến giờ cô vẫn không biết người này tên thật là gì, chỉ là nghe theo huấn luyện viên Hồ gọi cậu như vậy.

Giang Xuyên Triệt khựng lại, hơi căng thẳng quay mặt đứng dậy.

“Chị?” Giọng cậu khá nhẹ, như chính con người cậu vậy, cách xưng hô mang theo sự nghiêm túc như một đứa trẻ.

Vưu Dật Tư theo thói quen hỏi: “Có ý tưởng mới chưa?”

Giang Xuyên Triệt ngừng một chút, rồi đáp: “Chưa.”

Sau đó nói thêm: “Xin lỗi chị, em muốn nói với chị một chuyện. Trước đây em đã hiểu lầm một chuyện rất quan trọng. Thực ra em và chị không cùng nghề, lúc trước em nhầm, bây giờ mới biết. Em chỉ là một tác giả tiểu thuyết bình thường thôi.”

Những chuyện như nghiên cứu thị trường, xem luật hình sự, rất nguy hiểm không được vượt ranh giới, công việc văn thư gì gì đấy, hoàn toàn liên quan đến một ngành nghề khác, chẳng hề dính dáng gì đến cậu cả.

Từ khi biết thân phận nghề tay trái của chị gái này là một đặc công hàng đầu, chứ không phải tác giả tiểu thuyết gì đó, cậu đã thao thức cả đêm không ngủ được.

Lúc trước cậu lại còn ông nói gà bà nói vịt nói chuyện chẳng ăn nhập với cô.

Nếu không phải vì hiểu lầm tình cờ lần đó, có lẽ cả đời cậu cũng chẳng có cơ hội giao thiệp với người như thế.

Từ nhỏ, Giang Xuyên Triệt đã biết gia đình mình không tầm thường. Thầy cô và phụ huynh bạn học lúc họp lớp thường thì thầm rằng cậu là con của ai đó, người khác gọi ba cậu đều kèm theo chức vụ, khách khứa ra vào nhà cũng toàn người không tầm thường, những chuyện nghe được lại càng bất thường hơn.

Nhưng cậu hiểu rõ vị trí của mình, cậu chỉ là một người rất bình thường.

Có người nói cậu đẹp trai. Đẹp thật sao? Cậu thấy mình cũng bình thường thôi, đi giữa đám đông có thể bị nhìn nhiều hơn một chút, nhưng rồi thì sao chứ?

Cũng có người bảo cậu học giỏi, là học bá, thông minh. Thật không? Cậu chỉ nghĩ rằng mình đơn giản là cố gắng nghiêm túc hết sức mà thôi.

Sở thích cũng bình thường, tính cách cũng chẳng có gì nổi bật. Điều duy nhất hơi đặc biệt chính là lo lắng người nhà cho rằng mình không nối nghiệp bố là không làm việc nghiêm chỉnh.

Khoảng cách về sức mạnh và sự khác biệt trong trải nghiệm sống giữa họ rõ ràng đến mức giống như hai người thuộc về hai thế giới khác nhau.

Vưu Dật Tư khẽ nhướng mày.

“Không sao.” Người nhà của Giang Triển Ba cũng xem như người mình, cô không quá để tâm đến hiểu lầm này: “Thực ra tôi rất hứng thú với thế giới hậu tận thế của cậu.”

Giang Xuyên Triệt chưa kịp phản ứng thì cô đã nhìn tay cậu và hỏi: “Cầm gì thế?”

“Hả?” Tay cậu vẫn giấu ra sau lưng, rồi bỗng có tiếng “gâu” vang lên.

Giang Xuyên Triệt vội rút tay về, trên cánh tay có một chú chó nhỏ đang cuộn tròn. Bộ lông trên đỉnh đầu nó hơi dài, che cả mắt, dường như đôi mắt cũng chẳng buồn mở ra nhìn Vưu Dật Tư.

“Là chó của căn cứ nuôi, đã là một ông chó mười tám tuổi rồi, mắt không còn nhìn thấy nữa, răng cũng rụng hết, thính giác cũng kém lắm.” Giang Xuyên Triệt nói, vén nhẹ mớ lông xoăn trên đầu nó ra: “Nó đi đường phải có người dẫn, lúc nãy tự đi rồi rơi xuống nước.”

Mông của ông chó vẫn còn hơi ướt, cuộn mình trên tay áo và cánh tay đã xắn lên của Giang Xuyên Triệt. Cậu không mấy để tâm, nói tiếp: “Lúc các chú biết em cũng tầm lúc nuôi nó á.”

Khi cậu đến đây, nhiệm vụ chính là dắt ông chó đi dạo. Cậu nhẫn nại nên khiến đám đàn ông trung niên vui vẻ bóc lột cậu.

Vưu Dật Tư đưa tay vuốt nhẹ sau cổ nó. Ông chó ngẩng đầu kêu một tiếng gâu đầy cảnh giác, rõ ràng cả người lẫn chó đều căng thẳng.

Vưu Dật Tư khẽ cười, tiếng cười không rõ ràng lắm: “Nó sợ tôi.”

Cô thu tay lại, không chạm vào nó nữa.

Động vật nhỏ thường cảm nhận được sát khí từ con người, mà cô cảm thấy Giang Xuyên Triệt cũng giống như một con thú nhỏ, căng thẳng đến mức như muốn dựng cả lông lên.

Giang Xuyên Triệt vội v**t v* an ủi ông chó, không biết phải nói gì, trong đầu trống rỗng chẳng tìm ra được từ nào.

Cậu ngẩng đầu lên, thấy quần áo của Vưu Dật Tư ướt một mảng, liền tìm được việc để làm, lấy từ túi áo ra một gói khăn giấy, nói: “Cho chị này.”

Vưu Dật Tư nhìn sang, rút một tờ, không mấy để ý mà lau sơ bụng mình. Vết nước cũng gần khô, cô chẳng cảm thấy gì nhiều, chỉ không ngờ có người mang khăn giấy theo bên mình.

Giang Xuyên Triệt không dám nhìn thẳng, chỉ lén lút liếc sang, nhưng vẫn kịp nhận ra đường nét cơ bụng rõ ràng của cô, khiến tai cậu nóng bừng lên.

Vưu Dật Tư lau xong, vo giấy trong tay rồi nói: “Đi đây.”

Giang Xuyên Triệt vội gật đầu: “Tạm biệt.”

“À, đúng rồi.” Vưu Dật Tư dừng lại hỏi: “Tối nay còn làm đồ ăn khuya không?”

“Hả?” Giang Xuyên Triệt chẳng biết sao mình lại đáp: “Có, chị muốn ăn gì?”

“Vẫn là mì.” Vưu Dật Tư nghĩ một lát rồi nói: “Hai bát mì cà chua trứng chần, cảm ơn nhé.”

“Được ạ.” Giang Xuyên Triệt lại gật đầu: “Vậy mười một giờ em nấu xong chờ chị ở nhà ăn nhé?”

Vưu Dật Tư suy nghĩ một lúc rồi nói: “Để tôi giúp cậu một tay.”

Giang Xuyên Triệt lập tức lắc đầu, buột miệng: “Tay của chị không phải để nấu ăn.”

Tay cô nên là để vác súng bắn tỉa tiêu diệt bọn buôn m* t**, từ tòa nhà cao tầng đá vỡ cửa sổ xông vào văn phòng, rồi siết chặt cổ bọn ác. Nấu ăn thì cứ để cậu lo là được.

“Nấu ăn rất giỏi mà.” Vưu Dật Tư bình thản nói: “Thức ăn là thứ quan trọng nhất để sống, người xử lý thức ăn cũng rất đáng được tôn trọng.”

Người cung cấp thức ăn nên ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh.

“Đừng tự ti thế.”

Vưu Dật Tư suy nghĩ một chút rồi đưa ra ví dụ: “Tôi có một nghệ sĩ, cậu ấy rất tự tin, cảm giác như sống rất vui vẻ.”

Lâm Liệt Ảnh vừa điên cuồng chạy bộ vừa hắt xì liên tục, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.

Vưu Dật Tư vẫy tay: “Hẹn tối nay gặp.”

Cũng không để ý phản ứng của Giang Xuyên Triệt.

Cô luôn giữ lòng biết ơn với những người cung cấp thức ăn. Bất kỳ ai đảm bảo nguồn sống cho họ đều xứng đáng được cảm kích.

Những con người bình dị ấy chính là những mạch máu nhỏ bé của xã hội, thông qua vòng tuần hoàn cơ bản mà dẫn truyền máu về trái tim. Còn cô là cánh tay, là bộ khung xương, là bức tường bảo vệ ở vòng ngoài.

Đó chính là điều cô suy nghĩ.

Trái tim đang đập vì cô, đó là lý do để cô quyết tâm bảo vệ nó đến cùng.

*

Trương Đống Quốc vất vả lắm mới kết thúc một ngày huấn luyện, vừa lấy được điện thoại đã thản nhiên nghe máy, hoàn toàn phớt lờ quy định tịch thu điện thoại của chương trình.

Ký túc xá thì khỏi cần ở, trợ lý đã lái đến một chiếc xe limousine, khoang sau đầy đủ quầy rượu, tủ lạnh, giường massage và màn hình chiếu phim. Trương Đống Quốc nằm dài trên giường massage, ngâm chân trong nước có rắc nh** h** nghệ tây.

“Ồ? Đúng rồi, là Chu Nhàn Đình đó đấy, cậu đưa hết những cảnh bất lợi của cậu ta ra đi.” Trương Đống Quốc cầm chiếc cốc thủy tinh hoa văn rạn băng, nhấp một ngụm nước nhân sâm kỷ tử rồi nói: “Nào là chuyện chen lấn xe, bị huấn luyện viên mắng, trốn việc lười biếng, không được bỏ sót một cảnh nào.”

“Sao? Dolphin Entertainment à? Là gì nữa?”

“À à, hiểu rồi, bọn họ cũng chi tiền phải không.”

Trương Đống Quốc uống cạn nước trong cốc, máy massage phía sau vẫn đều đặn làm việc. Ông ta đặt cốc xuống đế để cốc, vang lên một tiếng dứt khoát.

“Vậy thì cho họ cảm nhận một chút về sức mạnh của tư bản đi.”

*

Cy: Sức mạnh tư bản luôn. Dữ à

Bình Luận (0)
Comment