Tống Miên bịt miệng, cúi người ho sặc, cố ép bản thân nhanh chóng vặn nắp chai nước lại để không làm nước đổ hết lên người Trương Đống Quốc.
Trương Đống Quốc chỉ cảm thấy sau lưng mát lạnh, như thể tiên nữ trên trời đang tung hoa rải xuống.
Ông ta không mấy bận tâm, ngượng ngùng vuốt tóc rồi đứng thẳng dậy nói: “Tôi chân thành xin lỗi vì sự ngạo mạn trước đây của mình. Tôi đã hoàn toàn tỉnh ngộ, từ nay về sau, tôi sẽ trở thành một người tốt!”
Rồi ông ta hỏi tiếp: “Cô có cần tôi bồi thường gì không?”
Tống Miên sững sờ nhìn người đàn ông trung niên này hồi lâu.
Mới có bao lâu đâu chứ? Ông ta bị làm sao thế này? Chẳng lẽ đã bị chị Vưu dạy cho một bài học rồi sao?
Cô ấy rụt đôi tay đang cầm chai nước khoáng từ xa về, đặt qua một bên rồi hỏi: “Ông nghiêm túc chứ?”
“Tôi rất nghiêm túc.” Trương Đống Quốc nghiêm giọng nói: “Vừa rồi tôi đã trải qua một lễ rửa tội vô cùng quan trọng trong đời mình, sâu sắc nhận ra cái nghĩa lớn của bậc hiệp khách là vì nước vì dân. Là một doanh nhân, tôi càng phải dấn thân vào bùn lầy nhưng vẫn ôm lòng vì thiên hạ, thay vì làm điều sằng bậy, hại người hại mình.”
Ông ta cực kỳ nghiêm túc nói tiếp: “Cô cần tôi bồi thường gì thì cứ nói.”
Tống Miên cạn lời nhìn ông ta.
Một lúc lâu sau, cô ấy mới lên tiếng: “Bồi thường gì cũng được hả?”
Trương Đống Quốc gật đầu: “Đúng, chỉ cần tôi làm được.”
“Được thôi.” Tống Miên lập tức nhanh nhảu đáp: “Vậy ông giúp tôi báo thù được không?”
Trương Đống Quốc hơi nhíu mày, định nói rằng sư phụ vừa dạy ông ta rằng sức mạnh không phải là để tùy tiện làm bừa. Nhưng rồi ông lại nhớ tới câu tiếp theo: vũ lực cũng là để bảo vệ kẻ yếu và trừng trị kẻ ác.
Vì vậy ông ta liền đáp: “Chuyện gì?”
“Chu Nhàn Đình.” Tống Miên nói: “Không cần ông làm gì quá đáng, nhưng bảo tổ chương trình công khai cảnh quay vượt đầu xe hôm qua được chứ?”
“Cậu ta tạt đầu xe bọn cô?”
“Không chỉ thế đâu, tên khốn này lái xe kiêu ngạo lắm. Đường đã hẹp rồi mà còn cố vượt xe bọn tôi. Chị Vưu không nhịn được, ép bọn họ lao xuống rãnh luôn.” Tống Miên kể: “Hơn nữa, anh ta còn là bạn trai cũ của chị Vưu. Ông không biết đâu, ngày xưa chị Vưu nâng đỡ anh ta nổi tiếng, rồi công ty Dolphin Entertainment lại gán công lao cho kẻ khác, đá chị Vưu ra khỏi công ty. Đúng là không còn gì để nói.”
“Còn có chuyện như vậy à?!” Trương Đống Quốc vô cùng kinh ngạc.
Hóa ra có kẻ dám bắt nạt cả sư phụ của ông ta nữa á?
Chẳng lẽ đây chính là lý do sư phụ bước vào con đường làm lính đặc công?
Ông ta lập tức ngắt lời: “Chuyện này không thể tính là bồi thường cho cô được, chỉ có thể xem như chút lòng hiếu kính nhỏ nhoi của tôi đối với chị Vưu.”
Hả?
Tống Miên suy nghĩ một lúc.
“Vậy thì không còn gì nữa.”
“Không còn gì thật à?”
“Ông chỉ cần giải quyết chuyện này là được, mấy chuyện khác để sau đi.”
“Được!” Trương Đống Quốc nghiêm túc nói: “Tôi nợ cô Tống một lời bồi thường, ghi nhớ trong lòng. Sau này chỉ cần cô cần, tôi sẽ luôn sẵn sàng phục vụ!”
Tống Miên: “… Không cần phải khoa trương vậy đâu.”
Trương Đống Quốc suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn hạ giọng nói: “Không chỉ vì xin lỗi, thực ra tôi đã nhìn ra rồi.”
Tống Miên nhướn mày: “Nhìn ra cái gì?”
Trương Đống Quốc nói: “Cô Tống mang vật nặng chạy việt dã 5km, là do chị Vưu huấn luyện phải không?”
“… Chẳng phải đây là chuyện rõ ràng quá rồi à?” Tống Miên còn muốn hỏi ông ta rằng nhìn cô có giống người làm được việc đó một mình không?
“Chúng ta là người cùng nhà.” Trương Đống Quốc liếc nhìn xung quanh, rồi hạ thấp giọng nói: “Sư tỷ, không cần khách sáo với tôi. Tôi không nói lời nào chỉ để lấy lòng sư phụ, tất cả đều là thật lòng muốn hối cải, không làm mất mặt sư môn.”
Tống Miên im lặng một lúc, rồi như thể nghi ngờ mình nghe lầm, hỏi: “Ông vừa nói gì?”
…
Khi mọi người đã tập trung đầy đủ tại trường bắn, Vưu Dật Tư cũng đẩy cửa lưới sắt bước vào.
Cô vừa bước vào, tất cả mọi người trong sân đều đồng loạt quay đầu nhìn cô.
Các huấn luyện viên biết rõ kỹ thuật bắn súng siêu phàm của cô, trong lòng tò mò không biết hôm nay cô sẽ thể hiện tài năng khiến mọi người mở rộng tầm mắt hay sẽ giữ kín thực lực vì nể tình những người bình thường.
Các khách mời thì đã từng chứng kiến thể lực phi thường của cô, vẫn còn e ngại và đầy kính nể.
Còn về Tống Miên và Trương Đống Quốc…
Vưu Dật Tư nhìn ánh mắt hai người bọn họ có chút kỳ lạ, nhưng đoán rằng Trương Đống Quốc chắc vừa xin lỗi Tống Miên nên cũng không bất ngờ, chẳng bận tâm mà sải bước đi về vị trí của mình.
“Được rồi, mọi người đã đến đủ. Nghe tôi nói đôi lời, hôm nay chương trình huấn luyện của chúng ta là bắn súng!” Huấn luyện viên Hồ nói: “Trước đó, tôi cần nhắc một số điều quan trọng. Bắn súng là một hoạt động nguy hiểm. Dù chúng ta không dùng đạn thật, nhưng sức sát thương vẫn có. Tuyệt đối không được chĩa súng vào người hoặc đạo cụ.”
Các khách mời nghiêm túc gật đầu đồng tình.
“Lần đầu tiên cầm súng không quen là chuyện rất bình thường, trừ khi có thiên phú và thể lực, nếu không sẽ khó thích nghi với lực giật khi bắn liên tục.” Huấn luyện viên Hồ bước chậm quanh sân, khi nhìn thấy Trương Đống Quốc thì khẽ giật giật khóe mắt, rồi tiếp tục nói: “Súng cũng có trọng lượng nhất định, cánh tay cần có đủ sức mạnh mới có thể cầm lâu được. Trước tiên, chúng ta sẽ học cách cầm súng!”
Các khách mời đều ngồi thẳng lưng, ánh mắt không kìm được liếc nhìn những khẩu súng huấn luyện đặt trên sân.
Thật muốn thử quá đi!
Huấn luyện viên Hồ cho người làm mẫu tư thế cầm súng trước, sau đó hỏi: “Có học viên nào muốn lên thử trước không?”
Lí Huy – người hôm qua mất mặt trong buổi chạy việt dã lập tức nói: “Báo cáo huấn luyện viên! Tôi muốn thử!”
Thể lực có hơi kém chút nhưng kỹ thuật bắn súng thì không phải chuyện có thể dựa vào thể lực đúng không? Trước đây ông ta từng đóng phim, có chút kinh nghiệm thực chiến với súng thật, chắc chắn quen thuộc hơn mấy người ở đây.
Lưu Hựu cũng ngứa ngáy tay chân, cậu ta có chút kinh nghiệm chơi game bắn súng, rất muốn nhanh chóng được thử. Nhưng Lí Huy đã lên tiếng, là đàn em thì không thể tranh giành nên cậu ta đành kìm lại quan sát.
Lí Huy hơi kích động, dù hôm qua đã mang vật nặng chạy 4km cũng không phải tệ, nhưng so với Vưu Dật Tư, khiến ông ta thấy bức bối cả đêm không ngủ được.
Hôm nay cuối cùng cũng có một cơ hội mọi người đều bình đẳng, nhất định phải lấy lại thể diện.
Huấn luyện viên Hồ vẫy tay bảo ông ta lên. Lí Huy cố gắng kìm nén sự phấn khích, cầm lấy khẩu súng huấn luyện, ngắm bắn.
“Cũng được đấy, học khá chuẩn.” Huấn luyện viên Hồ khen một câu, không ngờ người đầu tiên lên thử lại không đặt sai tay, tư thế cũng rất đúng chuẩn.
Lí Huy cười nói: “Trước đây tôi từng đóng phim có dùng súng, người bình thường chắc không quen nhanh như vậy.”
Trương Đống Quốc bật cười.
Anh ngông cuồng làm gì? Tôi – Trương Đống Quốc đây, cầm súng chắc chắn nhanh hơn anh. Tôi là người được sư phụ – lính đặc chủng cấp thần lựa chọn.
Cũng là đàn ông trung niên, Trương Đống Quốc không tiếc dành cho Lí Huy sự ác ý lớn nhất.
Đang đầy khí thế, bỗng nhiên Lưu Hựu đứng phía sau nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc Trương, Tổng giám đốc Trương, lưng ông sao bị ướt thế?”
Trương Đống Quốc hơi khựng lại. Sau đó, ông ta điềm nhiên đáp: “Làm đổ chút nước, hạ nhiệt thôi.”
Lưu Hựu cảm nhận thời tiết chỉ mới khoảng hai mươi độ, tỏ ra đầy nghi hoặc. Nhưng nghĩ kỹ lại, hình như chẳng ai dám dội nước lên lưng Tổng giám đốc Trương cả.
Sau phần làm mẫu, huấn luyện viên chia nhóm để mọi người luyện tập cách cầm súng.
Mỗi hai người ghép chung với một huấn luyện viên, nhưng tổng cộng có bảy người, thế nào cũng sẽ lẻ một người.
Trương Đống Quốc lập tức bước tới định ghép đội với sư phụ, không ngờ lại bị Tống Miên chặn lại trước: “Chờ đã, ông định làm gì?”
“Sư phụ bảo sẽ dạy tôi tập bắn súng.” Trương Đống Quốc ngạc nhiên đáp: “Sao vậy? Sư tỷ cũng muốn ghép đội với sư phụ à?”
Tống Miên thoáng giật mình, nhanh chóng che giấu sự kinh ngạc khi phát hiện ra Vưu Dật Tư còn thành thạo cả súng, rồi nhanh trí nói: “Hay là chúng ta nói với huấn luyện viên ghép ba người một nhóm, thế nào?”
Trương Đống Quốc tôn trọng sư phụ, gật đầu đồng ý.
Huấn luyện viên Hồ nhìn họ, rồi lại nhìn Vưu Dật Tư, cuối cùng nói: “Cũng được.”
Thế là nhóm của họ có hai học viên đi kèm một huấn luyện viên.
Vưu Dật Tư thấy hai người họ cùng bước đến thì không tỏ ra bất ngờ, chỉ hỏi: “Hai người chung nhóm?”
Tống Miên lập tức gật đầu: “Chị, bọn em muốn chung nhóm với chị! Em chăm chỉ lắm đó!”
Nhìn ánh mắt tràn đầy háo hức của hai người, Vưu Dật Tư khẽ thở ra một hơi.
Cô cúi đầu nói: “Cầm súng đi.”
Huấn luyện viên Hồ thấy cô chuẩn bị bắt đầu, vội vàng bước tới giả vờ giảng thêm vài điểm cần lưu ý, làm chút động tác che đậy không đáng kể, rồi khẽ nói: “Chị Vưu, nhớ kiềm chế đấy nhé.”
Vưu Dật Tư cầm súng, nhắm vào tâm bia, không biểu cảm hỏi: “Một phần mấy?”
Huấn luyện viên Hồ: “…”
Anh ấy đã có bài học xương máu, không dám ước lượng gì cả!!!
Ai mà biết được trình độ bắn súng của chị Vưu đã đạt tới mức nào chứ??!
Huấn luyện viên Hồ chỉ có thể khổ sở nói: “Đừng b**n th** quá là được.”
Trương Đống Quốc thì phấn khích cực độ.
Dưới sự hướng dẫn của sư phụ, ông ta cũng cầm lấy khẩu súng tập, cố gắng ép mình giữ đôi tay thật vững, không để vì quá kích động mà run rẩy.
Chỉ chốc lát sau, ông ta nghe thấy một tiếng nổ vang lên bên tai!
Cả người Trương Đống Quốc giật bắn lên, quay đầu nhìn thấy khói trắng lượn lờ quanh nòng súng của sư phụ, vai cô khẽ chấn động.
Những khách mời bên cạnh đang luyện cách cầm súng cũng giật mình kinh hoàng quay phắt lại!
Vưu Dật Tư nói: “Lực giật cũng ổn, ông cứ nâng súng lên làm quen với trọng lượng trước đi.”
Cô lại liếc qua bờ vai gầy gò của Tống Miên, nói: “Tìm cái gì kê lên đi.”
Tống Miên với ánh mắt ngây dại chỉ biết gật đầu.
Một lát sau, cô ấy nhìn vào màn hình bên cạnh.
Bao nhiêu ấy nhỉ…
10, 10.8 điểm?!
Tống Miên sợ đến mức tay mềm nhũn.
Trong đầu cô ấy đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh chị Vưu ngồi rình trên nóc tòa nhà bắn tỉa bọn ác.
Ngay cả chị Vưu cũng bị lực giật làm chấn động, là một nữ diễn viên chưa tới 45kg, Tống Miên rất tự ý thức được sức mình. Cô ấy lập tức mượn áo giáp từ huấn luyện viên, khi nâng súng lần nữa, căng thẳng đến mức nuốt nước bọt liên tục.
Trương Đống Quốc thì như có pháo hoa nổ tung trong đầu.
10.8 điểm! Phát súng đầu tiên!
Sư phụ đúng là đỉnh nóc kịch trần!!!
Hai tay ông ta cầm chắc súng, bỗng bùng lên sức mạnh chưa từng có, đứng vững vàng như cột đá bất động.
Rất nhanh thôi! Vài năm sau người bắn được 10.8 điểm chính là Trương Đống Quốc ông ta đây!
Sau khi xem xong cảnh tượng vừa rồi, bốn người ở phía bên này mới chậm rãi quay đầu lại.
Lưu Hựu khẽ nói: “Tôi cũng muốn đi mượn áo giáp.”
Hai nữ nghệ sĩ A, B bên cạnh lập tức gật đầu lia lịa.
Lí Huy hơi khựng lại, cố nén sự kinh ngạc, âm thầm tỏ vẻ khinh thường rồi quay đầu đi.
Biết bắn thì đã sao, đây chỉ là bước đầu tiên thôi. Nhắm bắn chính xác và chống chịu lực giật khi bắn liên tiếp mới là thử thách khó khăn nhất.
Khi tham gia huấn luyện trong đoàn phim, ông ta từng bắn liên tiếp hơn hai mươi phát, buổi tối vai đau đến mức đỏ rộp rồi bầm tím, mất mấy ngày không mặc nổi áo.
Với thể trạng như Tống Miên, chắc chỉ cần vài phát là chịu không nổi rồi. Còn Vưu Dật Tư dù thể lực có tốt cỡ nào thì cũng là phụ nữ, thể trạng nhỏ hơn, không đủ cơ bắp, đương nhiên cũng khó mà chống chịu được.
Sau khi huấn luyện viên dạy cách ngắm bắn, Lí Huy lập tức bắn phát đầu tiên!
Phát này sượt vào rìa vòng 7 điểm!
Lí Huy đặt súng xuống, xoa vai với vẻ mặt đầy đắc ý.
Ông ta nhìn sang Trương Đống Quốc và Tống Miên còn đang tập cầm súng, không khỏi sinh ra chút khinh thường, lại cảm thấy cuối cùng cũng đến lượt mình tỏa sáng ở lĩnh vực sở trường.
“Trương Đống Quốc tiếp tục giữ nguyên vị trí.”
Vưu Dật Tư tìm một thùng gỗ, dựa người lên, ngửa cổ uống một ngụm nước.
Cô đặt chai nước xuống, liếc nhìn Tống Miên nói: “Cô thử trước đi.”
Tống Miên mặt mày rạng rỡ: “Được!”
Trương Đống Quốc có chút lo lắng: “Sư… sư… Chị Vưu, bao giờ thì tôi mới được thử?”
Vưu Dật Tư hất mắt nhìn ông ta: “Cứ giữ nguyên thêm nửa tiếng nữa.”
Trương Đống Quốc mặt đầy khổ sở, nhưng nghĩ đến tương lai của mình, ông ta lại âm thầm tự động viên: Trời giao trọng trách cho Đống Quốc, tất phải khổ luyện tâm chí, rèn giũa gân cốt. Chịu khổ giờ phút này, tương lai làm vua của binh lính.
Sau khi điều chỉnh tư thế và chi tiết cho Tống Miên, Vưu Dật Tư cúi đầu, nheo một bên mắt qua ống ngắm quan sát mục tiêu.
Vưu Dật Tư đứng ngay bên cạnh khiến Tống Miên căng thẳng vô cùng.
Tay cô ấy có chút run rẩy, Vưu Dật Tư giữ chặt cánh tay cô ấy, nói: “Giữ vững.”
Giọng cô rất bình thản, như thể đã quen huấn luyện những người mới toanh chưa biết gì. Nhưng Tống Miên lại có cảm giác mạnh mẽ như được ưu ái đặc biệt, giống như một nhà vô địch Olympic đang hướng dẫn một người chỉ biết bơi chó cách bơi đúng chuẩn vậy, một cảm giác vừa vinh dự, vừa có chút tự mãn.
Vưu Dật Tư nói: “Nâng lên khoảng hai centimet nữa rồi bắn.”
Tống Miên lập tức làm theo.
“Cao quá rồi.” Giọng nói bên cạnh vang lên:”Cô nâng ít nhất năm centimet rồi đấy.”
Tống Miên vội hạ xuống.
Vưu Dật Tư khẽ thở ra một hơi, hai tay nâng tay cô ấy lên đúng vị trí: “Như thế này thì lệch mục tiêu mất.”
Tống Miên không dám gật đầu, sợ ảnh hưởng đến tay, chỉ có thể khó nhọc nói: “Được, chị Vưu.”
“Nhìn vào kính ngắm.”
Cô ấy lập tức tập trung cao độ.
Nhưng thứ này đối với người ngoại đạo chẳng khác gì huyền học, rõ ràng trông có vẻ đã ngắm chuẩn, nhưng không hiểu sao b*n r* lại chẳng trúng chỗ đó.
Dưới sự chỉnh sửa của Vưu Dật Tư, cuối cùng Tống Miên dũng cảm bóp cò, bắn phát đầu tiên!
“Rất tốt, không lệch.” Tiếng đoàng vang lên, Vưu Dật Tư cúi đầu nhìn màn hình hiển thị: “Trúng bia, khá lắm.”
“Không lệch?” Tống Miên định vui mừng, nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến: “Nhưng em nhắm vào hồng tâm mà.”
“Không xa lắm.”
“Cách… bao nhiêu?”
“Hai vòng.”
Tống Miên: “…” Thế này hoàn toàn là bắn trúng rìa mà.
Lí Huy đi ngang qua, nhìn kết quả của Tống Miên, suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng.
Ông ta nói: “Con gái sức yếu không ổn lắm đâu, nhưng không lệch mục tiêu là khá rồi, lần đầu tập mà.”
Tống Miên và Trương Đống Quốc đồng loạt quay đầu trừng mắt nhìn Lí Huy.
Lí Huy hoàn toàn không để tâm, tiếp tục nói: “Lúc nãy tay tôi cũng hơi cứng, bắn được vòng 7 điểm, hai người cứ tập luyện nhiều rồi cũng khá lên thôi.”
“Cút giùm cái!” Trương Đống Quốc chẳng còn chút phong thái doanh nhân nào, buột miệng mắng to, lòng tự tôn của môn phái không thể bị chà đạp: “Tự hào ông nội nhà anh à?”
Là người có tiếng tăm lớn nhất trong chương trình này, Trương Đống Quốc nói chuyện không cần giữ thể diện gì cả. Ông ta nhìn gã đàn ông trung niên đồng trang lứa này đã không ưa từ lâu, giờ cầm khẩu súng quay lại phun ra một tràng chửi rủa: “Vòng 7 điểm mà cũng bày đặt ra vẻ nữa?”
Lí Huy bị màn xả giận đột ngột này làm cho đứng hình!
Nhìn khẩu súng huấn luyện trong tay Trương Đống Quốc, Lí Huy suýt không đứng vững, ngơ ngác nói: “Tổng… Tổng giám đốc Trương, vòng 7 điểm thật ra…”
Ý định ban đầu là chọc tức Tống Miên và Vưu Dật Tư, ai ngờ Tổng giám đốc Trương lại bênh vực hai người đó đến thế.
Trương Đống Quốc hất súng lên: “Còn đứng đó nói thêm câu nữa là tôi bắn anh luôn đấy.”
Mọi người xung quanh: “…” Tổng giám đốc Trương ngông quá!
Tống Miên khoái chí, cười khinh thường: “Vòng 7 điểm mà cũng khoe khoang nữa, buồn cười chết mất, ông còn chẳng bằng Trương Đống Quốc!”
Dù cảm thấy câu này có gì đó sai sai, nhưng Trương Đống Quốc vẫn vui ra mặt khi được sư tỷ khen, lập tức nói: “Chắc chắn rồi, làm sao bằng tôi được chứ!”
Lí Huy còn định cãi lại, muốn nói rằng vòng 7 điểm không phải người mới nào cũng bắn được, còn Trương Đống Quốc thậm chí chưa bắn phát nào đã vờ vịt khoe khoang. Dù nể mặt danh tiếng của Tổng giám đốc Trương, nhưng ông ta vẫn không nhịn được mà buông lời châm chọc để vớt vát lại chút thể diện từ hôm qua.
“Tổng giám đốc Trương thì chắc chắn rồi, Tổng giám đốc Trương giỏi hơn tôi, nhưng ý tôi không phải nói Tổng giám đốc Trương đâu, mà là Tống Miên.” Lí Huy tỏ vẻ thông cảm: “Dù sao thì con gái mà, vẫn không thể bằng được…”
“Vòng 7 điểm.” Vưu Dật Tư lên tiếng, khẽ gật đầu: “Là vừa đúng vòng 7 điểm à?”
Cô bất ngờ cất lời khiến mọi người đều sững lại, ánh mắt dần dần đổ dồn về phía cô.
“Quả thực người mới mà bắn được vòng 7 điểm cũng đã rất tốt.” Vưu Dật Tư điềm tĩnh nói, từ chiếc thùng gỗ đứng thẳng người dậy: “Hai người họ đều là học trò của tôi, là tôi chưa dạy tốt.”
“Tống Miên.”
Nghe Vưu Dật Tư gọi, Tống Miên theo phản xạ đáp một tiếng, sau đó nghe cô nói: “Làm lại lần nữa.”
Tống Miên lập tức trả lời: “Dạ!”
Lí Huy và Trương Đống Quốc cũng ngừng tay, có chút bối rối.
Bên kia sân tập, các khách mời khác cũng đồng loạt nhìn sang, không hiểu tại sao lại ầm ĩ thế này, không khí thoáng chốc trở nên căng thẳng.
Tống Miên không hiểu chuyện gì, cẩn thận nâng súng tập lên, có chút lo lắng, hạ giọng nói: “Chị Vưu, em chỉ định cãi lại ông ta thôi, thật sự em không bắn được vòng 7 điểm đâu.”
“Cô làm được.” Vưu Dật Tư bình thản cúi đầu, nâng hai tay cô ấy lên, nhìn qua vai Tống Miên vào ống ngắm, rồi giữ chặt ngón tay cô ấy. Tống Miên cảm nhận được một luồng sức mạnh dẫn dắt cô ấy điều chỉnh tư thế, Vưu Dật Tư lại nói: “Nhắm chuẩn.”
Tống Miên còn chưa nhìn rõ thì “đoàng” một tiếng!
Khẩu súng nhả ra làn khói trắng, vai Tống Miên tê rần, cô ấy giật mạnh lùi về sau, may mà có Vưu Dật Tư chắn phía sau.
Vãi đạn!
Mọi người xung quanh đều bị phát súng bất ngờ này làm cho giật mình.
Trong đầu Lí Huy ong ong, phản ứng đàu tiên là tim đập thình thịch, vô thức nhanh chóng nhìn về màn hình hiển thị.
Vòng 7 điểm!
Cô ấy… cô ấy cũng bắn trúng vòng 7 điểm!
Vài khách mời bu lại xem náo nhiệt đều ngẩn người, sau đó đồng loạt vỗ tay: “Chị Vưu đỉnh quá! Cũng là vòng 7 điểm!”
Sau cơn choáng váng, Lí Huy cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, nói: “Ha ha, hóa ra cô cũng làm được, thế cũng khá lắm, trong số các cô gái thì đã rất…”
Lời còn chưa dứt thì lại “đoàng” một tiếng nữa!
Tống Miên giật bắn người, nhưng Vưu Dật Tư vẫn giữ chặt cô ấy, người hơi cúi xuống, sắc mặt vẫn điềm tĩnh.
Khi làn khói súng tan đi, mọi người đồng loạt nhìn về màn hình hiển thị.
Vòng 7.1 điểm?
Vãi cả đái, lại là một phát trên vòng 7 điểm!
Lưu Hựu vỗ tay đến sắp rách cả tay: “Chị Vưu giỏi thật!! Hóa ra còn biết cả bắn súng nữa!”
Hơn nữa còn cực kỳ ổn định! Hai phát đều ngay vòng 7 điểm!
Tống Miên nhớ đến phát bắn trúng vòng 10.8 điểm trước đó, trong đầu bất chợt lóe lên một ý nghĩ táo bạo.
Cô ấy còn chưa kịp nghĩ thông suốt thì lại một tiếng đoàng vang lên!
Vòng 7.1 điểm!
…
Những người khác còn chưa nhận ra, nhưng Tống Miên thì hiểu rồi.
Vãi vãi vãi!!!
Chị Vưu là đang… con mẹ nó cố tình kiểm soát điểm số sao?!
Ngay sau đó lại thêm một phát súng nữa!!
Khi phát thứ ba cũng đạt đúng vòng 7.1 điểm, cuối cùng những người xung quanh cũng nhận ra có gì đó không ổn!
Một phát, hai phát có thể cho là ổn định, là trùng hợp, là phát huy tốt.
Nhưng nếu đến ba phát, bốn phát thì sao?
Tim Tống Miên đập thình thịch như sắp nhảy khỏi lồng ngực, cảm giác hai tay không còn là của mình nữa, đôi chân mềm nhũn đến suýt nữa ngồi bệt xuống đất. Thế nhưng cơ thể chị Vưu như đúc bằng thép đồng, mặc kệ lực giật có lớn thế nào cũng không lùi lấy một bước.
Cô đè chặt ngón tay Tống Miên, lại một lần nữa bình tĩnh siết cò.
Lại thêm một phát, vẫn là vòng 7.1 điểm!!!!
Lưu Hựu đã dừng vỗ tay, cậu ta ngơ ngác đứng im, trông như vừa bị ai đó dùng búa trời giáng mạnh vào đầu, há miệng ngây ngốc, mọi chuyện dường như vượt ngoài sức tưởng tượng của cậu ta.
Người cảm nhận rõ ràng nhất sức mạnh này là Trương Đống Quốc.
Thực ra ngay từ lúc sư phụ nói “Cô làm được” là ông ta đã có linh cảm.
Ông ta dùng chính tuổi đời của mình để thề, sư phụ nhất định là muốn nghiền nát tên này.
Thế nào mới là nghiền nát tuyệt đối?
Vòng 10 điểm? Không, vòng 10 điểm thì quá phí, chẳng có gì sảng khoái cả.
Chỉ có vừa vặn lướt nhẹ qua, ung dung giẫm lên đầu đối phương, đó mới chính là tinh thần của một vị vua của binh lính thực thụ!
Vòng 7.1 điểm!
Vòng 7.1 điểm!!
Vẫn là vòng 7.1 điểm!!!
Trương Đống Quốc nhìn mà suýt tung cú đấm lên giữa không trung!
Sư phụ! Sư phụ đúng là thần thánh trong hàng ngũ đặc chủng!
Huấn luyện viên Hồ lúc nãy thấy tình hình yên bình, cuối cùng yên tâm đi vệ sinh. Anh ta vừa nói cười rôm rả với đồng nghiệp vừa trên đường quay lại, định kiểm tra tiến độ của học viên, vừa mở cửa ra đã thấy cả nhóm khách mời đứng ngây người bên cạnh sân tập.
Bên cạnh họ là Trương Đống Quốc nhảy nhót loạn xạ, ở trung tâm vòng vây chính là…
Huấn luyện viên Hồ run lẩy bẩy!
Anh ta vội vứt chai nước, xông lên chen qua giữa Lưu Hựu và Lí Huy!
Hai phát cuối, vì tốc độ bóp cò quá nhanh, khói trắng đã phủ kín tầm nhìn ống ngắm. Tống Miên choáng váng, chẳng còn nhìn thấy bia hay tâm ngắm gì nữa, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, chỉ có thể cảm nhận khẩu súng tập trên tay mình được giữ cực kỳ vững, không hề chao đảo.
Vưu Dật Tư không chút do dự, trong làn khói trắng vẫn giữ chặt tay cô ấy rồi bóp cò.
Màn hình hiển thị kêu lên một tiếng, vẫn là vòng 7.1 điểm!!!
Huấn luyện viên Hồ run rẩy thốt lên một tiếng: “Chị Vưu!”
Vưu Dật Tư khựng lại, nghiêng đầu đáp lại một tiếng
Huấn luyện viên Hồ khựng lại, nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị với một phát vòng 7 điểm và tám phát vòng 7.1 điểm, nhất thời không thể diễn tả nổi cảm xúc trong lòng.
Cuối cùng chỉ biết nói: “… Được, được rồi đó.”
“Được.” Vưu Dật Tư gật đầu, xoay người, bóp cò phát cuối cùng.
Tiếng nổ vang lên, Tống Miên nhắm chặt mắt!
Mọi người cũng đồng loạt nhắm chặt mắt!
Trương Đống Quốc là người đầu tiên lao đến nhìn màn hình, ngay sau đó hét lên một tiếng vãi thật
Ông ta kinh hãi đến mức ngây ngẩn! Lại vui sướng đến phát cuồng!!
Ông ta nhảy nhót như một con vượn lớn đu cây!!!
“Vòng 10.9 điểm!” Trương Đống Quốc không kìm được, hét lớn: “Phát cuối cùng trúng vòng 10.9 điểm!!!”
Huấn luyện viên Hồ đập mạnh tay lên trán!
Lưu Hựu ngồi phịch xuống đất!
Lí Huy trợn tròn mắt!
Sao có thể như vậy?
Sao có thể như thế? Vưu Dật Tư sao có thể b*n r* một phát trúng vòng 10.9 điểm? Lại còn sau tám phát liên tiếp đều là vòng 7.1 điểm!
Những người hôm qua vừa bị chấn động đến bàng hoàng giờ mới hoàn toàn tỉnh ngộ!
Vãi cả đái!!! Vòng mấy điểm cơ???
Họ cuối cùng cũng nhận ra rằng Vưu Dật Tư không chỉ có thể lực, mà khả năng bắn súng cũng thuộc hàng đỉnh cao!!!
Tất cả đều không thể tin nổi!
Người này rốt cuộc là ai? Cô có thân phận thế nào? Tại sao lại xuất hiện trong giới giải trí?!
*
Cy: Thích cái cách chị Vưu xéo xắt
Thông thường, trong bắn súng thể thao quốc tế như ISSF (Liên đoàn Bắn súng Quốc tế), ở giai đoạn sơ khảo bắn súng, mục tiêu sử dụng là loại bia 10 vòng, 10 vòng là điểm tối đa. Tuy nhiên, trong giai đoạn chung kết, bia bắn 10 vòng được chia nhỏ hơn nữa thành 10.9 vòng.
Hệ thống điểm bắn súng được chia nhỏ hơn trong các vòng chung kết để tăng độ chính xác, từ 10.0 đến 10.9. Điểm 10.9 được xem là phát bắn hoàn hảo, tức là trúng chính xác vào tâm điểm nhỏ nhất của bia.