Đạo diễn không hiểu sao Tổng giám đốc Trương lại phản ứng mạnh như vậy với câu nói này, còn tưởng ông ta đột nhiên nảy ra ý tưởng mang tính xây dựng gì chứ.
Sắc mặt đạo diễn nghiêm nghị, chuẩn bị lắng nghe kỹ càng.
Cuối cùng Trương Đống Quốc cũng dần ngộ ra ý tứ.
Sư phụ bảo ông ta mỗi ngày đến luyện bắn súng, nơi này lại có trường bắn. Chương trình vừa hay thiếu một người, cần một khách mời thay thế. Ngày mai sẽ bắt đầu luyện bắn súng. Cả một ngày trời!
Chẳng phải đây chính là một sự gợi ý vô hình hay sao?
Chẳng lẽ sư phụ đang ám chỉ ông ta tham gia chương trình này, vừa giải quyết được khó khăn của tổ chương trình, vừa thuận tiện luyện tập bắn súng, sau này trình độ bắn súng tiến bộ vượt bậc, cũng có thể giải thích là do học từ chương trình này ư?
Cao tay quá, thật sự rất cao tay.
Trương Đống Quốc vỗ tay tán thưởng, sư phụ quả nhiên vẫn là sư phụ, chỉ riêng kiến thức về đối nhân xử thế khéo léo này, cùng sự thận trọng tỉ mỉ, đã đáng để ông ta học hỏi cả đời.
Huống chi có cơ hội được sư phụ dẫn dắt luyện tập cả một ngày, ngoài ông ta ra thì ai còn có thể có đặc quyền này nữa?
Khóa học này cũng không nhất thiết phải tham gia, xin nghỉ vài ngày thì có sao đâu?
Trương Đống Quốc hào phóng tự ký đơn nghỉ phép cho mình.
Đạo diễn đang ôm tủ lạnh lo lắng nhìn ông ta.
Tổng giám đốc Trương có giải pháp gì à? Trực tiếp sắp xếp khách mời mới đến? Hay ép Chu Nhàn Đình phải quay trở lại tiếp tục ghi hình? Ông ấy cảm thấy Tổng giám đốc Trương có khả năng này, cũng có sự quyết đoán lạnh lùng để làm điều đó.
Một lát sau, đạo diễn đầy mong đợi nghe thấy một câu khiến ông ấy nghi ngờ ở đây có ít nhất một người có vấn đề về đầu óc.
“Thế à?” Trương Đống Quốc thản nhiên nói: “Vấn đề đơn giản thế này còn phải hỏi tôi, vậy tôi đi chẳng phải xong rồi sao?”
Đạo diễn im lặng trong giây lát rồi nói: “Hả?”
*
Fan của Chu Nhàn Đình làm ầm lên!
[Chương trình tệ hại này, cộng tất cả khách mời khác lại cũng chẳng bằng đẳng cấp của Chu Nhàn Đình, thế mà trailer lại không có anh ấy?]
[Bọn họ đang nghĩ gì vậy? Dùng anh Chu để câu kéo lượt xem mà lại không chịu tỏ thái độ cầu xin người ta cho đàng hoàng, tưởng là sản xuất chương trình lớn thì cao quý lắm hả? Trước mặt anh Chu thì bọn họ chẳng là gì cả.]
[Đừng cãi nữa, tôi thấy bọn họ cố ý đấy, muốn gây tranh cãi để tạo nhiệt. Đừng để ý đến họ.]
[Không được! Anh Chu hiếm khi tham gia một chương trình giải trí, nhất định phải nhận được đãi ngộ xứng đáng! Nếu không sau này các chương trình khác cũng học theo, chẳng lẽ anh Chu của chúng ta cứ bị coi là công cụ mãi sao?]
Fan tranh cãi ầm ĩ, ngay cả những khán giả khác cũng cảm thấy bất ngờ. Chu Nhàn Đình là một tên tuổi lớn như vậy, thế mà chương trình không cho anh ta xuất hiện để tạo điểm nhấn, ai cũng thấy thật vô lý.
Ngay lúc này.
Triệu Vĩ lặng lẽ lên mạng, đăng một bài Weibo châm ngòi:
“Do bất đồng quan điểm với tổ chương trình, tôi không muốn tiếp tục chấp nhận những điều vô lý ở đây nên đã rút khỏi ghi hình.”
Nếu không có chuyện của Chu Nhàn Đình, có lẽ vẫn sẽ có người nghi ngờ liệu Triệu Vĩ có phải chịu khổ không nổi mà đổ lỗi cho người ta hay không. Nhưng giờ ngay cả Chu Nhàn Đình cũng bị chương trình ngó lơ, khiến nhiều người bắt đầu nghĩ rằng có lẽ tổ chương trình thực sự có vấn đề. Đến mức khách mời cũng công khai thể hiện thái độ bất mãn như vậy, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó mà họ không biết.
Rất nhiều người đổ xô vào Weibo của Triệu Vĩ và studio của Chu Nhàn Đình, liên tục hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Triệu Vĩ vốn còn tức giận, nhưng bài đăng trước đã đủ nặng nề rồi. Nếu quá làm căng quá thì sợ rằng tổ chương trình sẽ truy cứu, nên ông ta giữ im lặng, không trả lời thêm.
Trợ lý của Chu Nhàn Đình hỏi anh ta: “Anh, mình cũng đăng một bài nhé?”
Chu Nhàn Đình co ro trong chiếc ghế trên xe, quấn chặt áo khoác, tinh thần hoảng hốt, luôn căng thẳng dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ sợ bất cứ lúc nào khuôn mặt của Vưu Dật Tư sẽ thình lình treo ngược từ nóc xe xuống, tim anh ta đập thình thịch không ngừng.
Nghe trợ lý hỏi, anh ta liền đáp: “Đăng gì cơ?”
“Thông báo mình rút khỏi chương trình ấy.” Trợ lý nói: “Triệu Vĩ cũng đăng rồi, khán giả đang hỏi rốt cuộc có chuyện gì. Hơn nữa, hôm nay khi chiếu trailer lại không có cảnh đơn của anh, fan phản ứng dữ lắm, đang truy hỏi lỗi của chương trình đó.”
Chu Nhàn Đình giật mình.
Truy cứu được gì chứ? Chính anh ta biết rõ cả ngày hôm nay không có nổi cảnh nào ra hồn, chẳng lẽ anh ta muốn xuất hiện trên màn hình với bộ dạng toàn thân dính nước uống hay muốn phô diễn cảnh bị huấn luyện viên mắng ư?
Từ lúc gặp Vưu Dật Tư, tâm trạng anh ta đã căng thẳng cực độ. Trong tình trạng đó, có thể quay xong một ngày đã là cực hạn rồi, còn mong thể hiện tốt trước ống kính gì nữa, đúng là nằm mơ!
Anh ta vội nói: “Đăng một thông báo, bảo là do chấn thương cũ tái phát nên phải rút khỏi chương trình, vì vậy mới không có cảnh quay của tôi. Nhắn fan đừng truy cứu nữa.”
“Vâng, anh Chu.”
Trợ lý làm theo lời anh, nhưng phản ứng nhận được lại không như Chu Nhàn Đình mong đợi.
Trợ lý im lặng hồi lâu rồi nói: “Anh, fan càng giận hơn. Họ bảo anh đã chu đáo nghĩ cho chương trình, nói đỡ cho họ, vậy mà họ còn đối xử với anh như vậy. Nhất định phải tẩy chay chương trình tệ hại này.”
Chu Nhàn Đình: “…”
Mẹ nó chứ, tôi xin mấy người đấy! Đừng ép chương trình phải xé toang mặt nạ của tôi ra nữa!!!
…
Liên tiếp có khách mời rút khỏi chương trình “Thử thách bất khả thi”!
Hai khách mời đều có mâu thuẫn với tổ chương trình!
“Thử thách bất khả thi” rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Liệu có bí mật động trời nào đang được che giấu?
Sau khi Triệu Vĩ và Chu Nhàn Đình rời khỏi, chương trình còn gì đáng xem nữa?
Đây chính là chủ đề được bàn tán sôi nổi nhất trên mạng tối nay.
Nhân viên tổ chương trình cũng vô cùng tức giận trước những lời bàn tán từ bên ngoài.
Triệu Vĩ là do không giữ được thể diện nên tự rút, Chu Nhàn Đình thì do sức khỏe không đảm bảo mà phải rời khỏi, khách mời còn lại chẳng phải vẫn ổn cả sao? Bọn họ làm gì sai chứ, ngay cả việc huấn luyện bổ sung cũng do Lâm Kinh đề xuất mà!
Thế nhưng chưa có sự đồng ý của lãnh đạo, dù tức giận đến đâu cũng không thể lên tiếng đính chính.
Họ vừa xoa đầu bứt tóc vừa nhấp nhổm chờ đạo diễn và Tổng giám đốc Trương từ trong văn phòng bước ra, trông sốt ruột vô cùng.
Không biết Tổng giám đốc Trương đến đây lúc nửa đêm có thể bàn ra giải pháp gì không.
Bọn họ còn phải nhanh chóng cắt dựng tập đầu tiên để kịp thời phát sóng. Chờ tập này ra mắt thì khán giả sẽ hiểu ngay thôi, không có hai kẻ thần kinh kia thì chương trình thậm chí còn hay hơn!
Không đáng xem ư? Nực cười, xem xong màn chạy việt dã của chị Vưu rồi thì đừng hoảng hốt quá đấy.
Nếu có thể tìm được một khách mời chịu hợp tác ghi hình thay thế thì chắc chắn tỷ suất người xem của chương trình sẽ càng cao hơn.
Đi qua đi lại một hồi, cuối cùng đạo diễn cũng bước ra.
Mọi người lập tức phấn chấn tinh thần, đồng loạt tiến lên, căng thẳng hỏi: “Đạo diễn, Tổng giám đốc Trương nói thế nào?”
Sắc mặt đạo diễn mơ màng, như một chú vịt con bị lạc mẹ trong trời tuyết.
“Tổng giám đốc nói ông ấy sẽ đi.”
Mọi người dỏng tai lên, đầy căng thẳng và mong đợi: “Đi…”
Mời nghệ sĩ nào? Hay đích thân lên tiếng dập tắt dư luận???
Đạo diễn nhắm chặt mắt: “Tự mình tham gia.”
“Ông ấy sẽ đi ghi hình chương trình.”
Hiện trường trong chốc lát trở nên yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng quạ kêu cạc cạc bay đi.
Nếu như việc nghe tin này mang lại cảm giác vừa hoang đường vừa có chút điên khùng thì khi trợ lý nhận được chỉ thị của Trương Đống Quốc, đó chẳng khác nào một cuộc càn quét toàn diện khiến thế giới quan đảo lộn.
Cậu ấy thấy Trương Đống Quốc cúi người chui vào xe, tìm kiếm gì đó, vẻ mặt vẫn đang cố tiêu hóa lượng thông tin khủng khiếp này.
Trong vài ngày ngắn ngủi, rốt cuộc sếp đã làm sao thế này?
Từ sau khi bị người phụ nữ kia tông xe, dường như sếp trở nên không bình thường chút nào.
Thật khó mà không liên tưởng đến những câu chuyện kinh dị đô thị trên tạp chí.
Trương Đống Quốc bước ra, đứng thẳng người nói: “Cậu về giúp tôi thu dọn hành lý, trên đường mua thêm vài bộ quần áo lót thay đổi là được. À còn nữa…” Ông ta dừng lại, trầm ngâm một chút rồi chỉ vào trợ lý: “Ngày mai gặp họ, cậu chuẩn bị chút quà ra mắt để tôi tặng cho chị Vưu và cô Tống.”
Trợ lý ngơ ngác một lúc. Tặng quà cho Tống Miên? Chẳng lẽ sếp đã trở lại bình thường rồi à?
Cậu ấy thăm dò: “Tặng… túi xách?”
“Tặng túi gì mà túi? Đây là chương trình huấn luyện quân sự, phải nghiêm túc.” Trương Đống Quốc nói xong, suy nghĩ một lát: “Tặng dao quân đội thì sao?”
Trợ lý càng đờ người ra hơn, nhìn Trương Đống Quốc bước đi nhẹ nhàng, tay chắp sau lưng. Trợ lý đứng ngẩn một hồi rồi chậm rãi lên xe.
Tài xế hỏi: “Sếp nói thế nào?”
Trợ lý: “Bảo tôi đi mua quà cho cô Tống.”
Tài xế: “Ồ! Thế thì bình thường mà.”
Trợ lý: “Mua một con dao quân đội.”
Tài xế: “…”
Toang rồi, sếp thật sự toang rồi.
*
Yêu cầu của chương trình là phải dậy lúc 5 giờ rưỡi, chuông báo thức vừa reo, Tống Miên bất mãn vỗ mạnh vào nó rồi xoay người tiếp tục ngủ.
Ngay lập tức, cô ấy nhớ ra mình đang ghi hình cùng với chị Vưu.
Cô ấy lập tức mở mắt, ngồi bật dậy, vừa định kéo chăn lên để gọi chị Vưu thì đã thấy chị Vưu đã mặc đồ chỉnh tề, rửa mặt xong ngồi trên giường, chỉ là đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tống Miên lập tức nín thở, không dám phát ra tiếng động.
Vưu Dật Tư ở đối diện ôm hai tay, mặc chiếc áo phông ngắn màu xanh lá, quần dài rằn ri nhét vào trong ủng, một chân co lại, lòng bàn chân đặt lên thành giường, đôi chân dài trông có vẻ có thể đá người rất đau. Cơ bắp trên cánh tay cũng lộ rõ qua chiếc áo ngắn tay, không quá phô trương nhưng rất mạnh mẽ, không đến mức cuồn cuộn nhưng khi bị giam trong áo trông có vẻ gầy, nhưng khi sờ vào chắc chắn là rất cứng.
Khi nhắm mắt, cô vẫn không biểu lộ cảm xúc như thường ngày, nhưng lại có một loại uy thế như thể đang ôm kiếm ngủ.
Tống Miên siết chặt cánh tay mềm mại của mình, rất khó để không cảm thấy ghen tị.
Hóa ra cơ bắp cũng có thể đẹp đến vậy, không nhất thiết phải mảnh mai.
Cô ấy vén chăn xuống giường, cẩn thận mang giày vào rồi đi rửa mặt, khi xuống giường mắt cô ấy nhìn thấy một ít bùn khô trên ủng của chị Vưu, có vẻ chị Vưu không để ý, nhưng với cô ấy – một người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, khi nhìn thấy như vậy lại cảm thấy khó chịu.
Cô ấy nhẹ nhàng lấy một miếng khăn ướt lau đi vết bùn, vừa lau xong thì Vưu Dật Tư đã mở mắt, khiến Tống Miên sợ hãi vội dừng lại.
Vưu Dật Tư nói: “Làm gì vậy?”
Tống Miên: “Đang… đang lau giày cho đại ca.”
Vưu Dật Tư đã cúi người đứng dậy, lấy chiếc áo khoác trên giường tầng trên lên, nâng tay mặc vào rồi nói: “Đi rửa mặt đi.”
Tống Miên: “Dạ, dạ.”
Cô ấy vô tình nhìn thấy eo của Vưu Dật Tư bị dây thắt lưng da thắt lại, hơi lõm vào một chút, còn có đường cong.
Vãi ò. Đó là cơ bụng phải không?!
Tống Miên mơ màng rửa mặt đánh răng.
Cô ấy vẫn không thể hoàn hồn trước việc người quản lý của mình quá đỉnh.
Sao cô ấy lại may mắn gặp được một người quản lý được nghi là lính đặc chủng chứ?
Khi mọi người tập trung ở sân thể thao, ai nấy đều mệt mỏi đến mức đầu óc mơ hồ, một lúc sau mới nhận ra lại thiếu một người.
“Anh Chu đâu rồi?” Lưu Hựu có một dự cảm xấu, nhưng tạm thời không dám nghĩ đến việc bỏ cuộc, chỉ nghĩ rằng có lẽ là Chu Nhàn Đình đã trốn khỏi căn cứ chưa quay lại.
Tối qua cậu ta ở lại căn phòng cũ một mình rất khổ sở, xoay người qua lại, giường kêu cót két, ngoài cửa gió thổi làm rèm cửa khẽ lay, cành cây lay động, quạ kêu cạc cạc, nghe vô cùng đáng sợ.
Chu Nhàn Đình cả đêm không về, cậu ta cảm thấy thật sự quá đáng!
Tại sao anh ta là một tiền bối nổi tiếng thì có thể không nghe lời và không ở trong ký túc xá?
Lưu Hựu ôm chăn, lặng lẽ rơi nước mắt.
Và sáng nay, Chu Nhàn Đình thật sự không đến.
Đạo diễn ho khẽ một tiếng, vẫn còn hơi ngẩn ngơ, giơ loa lên nói: “Các vị khách mời, rất tiếc, ngày hôm qua chúng tôi lại có một thành viên rút lui.”
Các khách mời: “…” Quần què gì nữa vậy?
Lại có người rút lui? Ai vậy? Chu Nhàn Đình?
Lúc này họ đều nghĩ rằng nhóm người từ Dolphin Entertainment này thật kỳ quái nhỉ? Muốn rút lui là rút, cứ như đang đùa vậy? Chỉ vì mấy người là ngôi sao lớn à?
Lưu Hựu suýt nữa thì nghẹn thở, sao lại đến cả Chu Nhàn Đình cũng rút rồi! Như vậy không phải cậu ta là người duy nhất còn lại sao?
Mấy người ở Dolphin Entertainment trước khi tổ chức hoạt động nhóm thế này sao không bàn với tôi?! Hay là công ty đã âm thầm tẩy chay tôi rồi?
Cảm giác như tôi đứng ở đây thật là vô dụng!
Mọi người dưới sân nghĩ đủ thứ, còn đạo diễn thì có suy nghĩ kỳ lạ hơn.
Ông ta chỉ nghĩ rằng điều này còn chưa phải là điều kỳ lạ nhất, vì vậy cố gắng ho một hơi rồi tiếp tục nói: “Vì vậy chúng tôi đã mời một vị khách mời mới, à, là người tự nguyện tham gia, bổ sung khẩn cấp…”
Vưu Dật Tư không biểu lộ cảm xúc gì.
Cô đã để ý thấy vẻ mặt thấp thỏm lo sợ của Chu Nhàn Đình, chắc hẳn đã sợ hãi đến mức không chịu nổi nữa rồi.
Người mới là ai tham gia thì cũng thế thôi.
Tống Miên có hơi tiếc nuối, chưa kịp dày vò đủ với tên khốn kia thì anh ta đã bỏ cuộc giữa chừng, thật là nhàm chán.
Đạo diễn cố gắng hết sức, cuối cùng cũng nói ra câu tiếp theo một cách khó khăn.
“Nào, chúng ta cùng chào mừng khách mời mới.”
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu lên, cửa cổng thép sân tập mở ra, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục huấn luyện quân sự cười vẫy tay bước vào.
Cảnh quay này sẽ được sử dụng trong tập thứ hai khi khách mời xuất hiện, lúc đó khán giả sẽ nhìn thấy người đàn ông trung niên bước đi nhanh, hình ảnh dừng lại, chiếu bóng, kèm theo chữ và giọng thuyết minh giới thiệu về ông ta.
Trương Đống Quốc, doanh nhân nổi tiếng, sở hữu nhiều công ty như Vạn Tượng Video.
…
Mọi người có mặt đều ngây người.
Ai vậy? Là ai vậy?
Trương Đống Quốc á??! Tổng giám đốc Trương?!
Lưu Hựu suýt nữa ngã ngửa.
Ai mà không biết Trương Đống Quốc chứ? Tổng giám đốc của Vạn Tượng Video, ông chủ của cả ngành công nghiệp, ông bố kim chủ của toàn ngành giải trí, ngôi sao trong giới doanh nhân!
Chương trình này có qua được kiểm duyệt hay không, cách quảng bá ra sao, tất cả đều nằm trong tay ông ta!
Nói ông ta đến để thanh tra thì dễ chấp nhận hơn, nhưng ai mà ngờ một doanh nhân lại tham gia quay chương trình giải trí kiểu này chứ?! Ông ta chẳng có việc gì làm à? Tiền đã kiếm đủ rồi sao?
Không ai biết Trương Đống Quốc thực sự đã kiếm đủ tiền rồi, giờ ông ta đang muốn theo đuổi một cuộc sống mới.
Ông ta vui vẻ bước đi, lập tức nhìn thấy sư phụ của mình đang đứng yên trong đám đông, ông ta lập tức đứng thẳng người.
Sư phụ của ông ta quả thật khác biệt, đứng giữa đám đông vẫn luôn là người cao nhất, đó là tác phong của một đặc công.
Bỏ qua vẻ mặt của những người khác, Trương Đống Quốc tự giới thiệu: “Chào mọi người, tôi là Trương Đống Quốc, hôm nay tôi đến đây để thực hiện ước mơ của mình.”
Mọi người vẫn đang ngơ ngác nhìn ông ta.
Tống Miên đột nhiên quay đầu nhìn Vưu Dật Tư.
Sau một giây ngỡ ngàng, cô ấy đã nhanh chóng hiểu ra.
Thằng cha này chẳng phải đến để thực hiện ước mơ gì cả, mà là đến để theo đuổi thần tượng thì đúng hơn!
Chỉ trong vài ngày, sau khi chứng kiến khả năng và sức mạnh của Vưu Dật Tư, Tống Miên cũng không khó để hiểu tại sao Trương Đống Quốc lại ngưỡng mộ cô. Cô ấy thậm chí có chút nghi ngờ không biết Vưu Dật Tư đã thuyết phục ông ta như thế nào… Hừm, có thể là bằng cách dùng sức mạnh để khống chế.
Tuy nhiên sự xuất hiện hôm nay của ông ta vẫn khiến cô ấy cảm thấy rất bất ngờ, tam quan trước đây của cô ấy đều bị phá vỡ.
Cô ấy không ngờ thằng cha này lại có thể làm đến mức này.
Biểu cảm của Vưu Dật Tư có vẻ bình tĩnh, nhưng lông mày của cô đã vô thức nhíu lại hai lần.
Trương Đống Quốc vừa đến đã muốn chào hỏi sư phụ của mình, nhưng nhớ lại sư phụ không muốn công khai mối quan hệ nên ông ta đành kiềm chế, lắng nghe giới thiệu từ đạo diễn một hồi rồi mới cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh bước vào đội hình.
Cả ngày hôm đó là buổi huấn luyện bắn súng chuyên sâu!
Trương Đống Quốc đã đến!
Ông ta vừa bước vào, mọi người xung quanh vội vàng tránh sang một bên, sợ khiến Tổng giám đốc Trương cảm thấy chật chội.
Lưu Hựu đứng bên cạnh ông ta, cảm giác như mọi thứ sụp đổ.
Sao lại là cậu ta, gần đây cậu ta đã phạm tội gì hay sao?
Lãnh đạo đến thì cứ phải đứng cạnh cậu ta hay sao?
Tuy nhiên, Lưu Hựu không ngờ rằng Trương Đống Quốc lại có vẻ thân thiện đến vậy.
Ông ta cúi đầu nói nhỏ vào tai Lưu Hựu: “Cậu em, hôm qua các cậu quay cái gì vậy?”
Lưu Hựu giật mình, vội vàng trả lời: “Xếp hàng, còn có huấn luyện bổ sung, chạy việt dã mang vác vật nặng.”
Trương Đống Quốc “Ồ” một tiếng, không bỏ sót khóa học quan trọng nào. Ông ta vui mừng, tiện miệng hỏi: “Các cậu chạy bao nhiêu km?”
“Tôi á? Tôi chạy được mấy km.” Lưu Hựu giọng yếu đi: “Nhưng chị Tống Miên chạy được 5km, Vưu Dật Tư chạy được 20km.”
Trương Đống Quốc bỗng tỉnh táo hẳn.
Sư phụ của ông ta mang vác vác vật nặng chạy được 20km, nghe có vẻ điên rồ, nhưng sư phụ là người có thể làm tất cả, cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng mà ngay cả Tống Miên cũng chạy được 5km ư?!
Ông ta là người thường xuyên tập thể dục, hiểu rõ độ khó của việc mang vác vật nặng chạy bộ. Hơn nữa, huấn luyện tại căn cứ không thể chỉ mang vác nhẹ được, mặc dù nhẹ hơn so với huấn luyện chính quy của quân đội nhưng cũng không thể nhẹ đến mức quá đáng.
Mà cô ấy lại có thể chạy được 5km?
Trương Đống Quốc tự hỏi bản thân, nếu là ông ta thì ông ta không thể nào làm được.
Ánh mắt ông ta nghiêm túc quan sát bóng lưng của sư phụ và Tống Miên, bắt đầu nghi ngờ một điều khác.
Liệu Tống Miên có phải là đệ tử chính tông của sư phụ không?
… Vậy thì chẳng phải cô ấy sẽ là sư tỷ của ông ta hay sao?
Trương Đống Quốc trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng.
Lúc đó sao ông ta lại điên khùng như vậy? Sao lại mất trí đến mức đi làm khó người có thể là sư tỷ của mình được chứ?
Không biết Tống Miên có nói với sư phụ chuyện này chưa? Ông ta có cần phải xin lỗi lại một lần nữa không?
Trong lòng Trương Đống Quốc lo lắng không yên.
Cuộc họp ngắn gọn kết thúc, trong buổi huấn luyện sáng, Tống Miên chạy theo sau Vưu Dật Tư.
Cô ấy đã có chút sức bền, dù còn chút mệt mỏi từ hôm qua, nhưng nếu Vưu Dật Tư không tăng tốc thì cô vẫn có thể theo kịp.
Trong lúc chạy, cô ấy nói: “Chị Vưu.”
Vưu Dật Tư bình tĩnh đáp lại.
“Chị, có phải Trương Đống Quốc là theo chị đến đây không?” Tống Miên hỏi: “Thằng cha đó có phải bị chị dọa sợ rồi không?”
Vưu Dật Tư suy nghĩ một chút rồi trả lời.
“Chắc là vậy. Cũng có thể là do ông ta hiểu nhầm.”
Ý của cô là sẽ lên lớp trong lúc nghỉ giữa các buổi huấn luyện, chứ không phải bảo ông ta vào huấn luyện thật.
Trương Đống Quốc có vẻ như đầu óc không được tỉnh táo lắm.
“Em thật sự khá ghét ông ta.” Tống Miên nói: “Trước đây ông ta giới thiệu cho em một vài tài nguyên, em còn tưởng ông ta là người tốt giống như sếp của bọn mình vậy. Ai ngờ sau đó lại nói ông ta đã ly hôn rồi, còn hỏi em có muốn làm bạn gái của ông ta không, lúc đó em hoàn toàn cạn lời luôn.”
Vưu Dật Tư chạy chậm lại một chút, quay đầu sang nhìn cô ấy: “Ngoài việc dùng video để đe dọa cô ra thì ông ta còn làm gì khác không?”
“Ha ha, còn bảo em đừng nói xấu ông ta trước mặt chị, sợ chị sẽ có ấn tượng xấu về ông ta.” Tống Miên trợn mắt: “Đúng là đồ ngu.”
Vưu Dật Tư quay lại nhìn về phía trước, gật đầu nói: “Được rồi.”
Trương Đống Quốc đang cố gắng che giấu sự hưng phấn của mình.
Buổi huấn luyện sáng tẻ nhạt, ông ta cũng cảm thấy tràn đầy khí thế, thậm chí đã chạy xong trước các khách mời khác, huấn luyện viên còn khen ông ta vài câu, nói là lớn tuổi rồi mà sức bền vẫn còn ổn phết.
Khi cuối cùng đến giờ mở cửa vào sân bắn, Trương Đống Quốc gần như không thể kiềm chế sự hồi hộp trong lòng.
Luyện bắn súng!
Với một người lính đặc công, năng lực quan trọng nhất là gì? Đó chính là kỹ năng bắn súng tuyệt vời, có thể bắn trúng đầu kẻ địch từ khoảng cách tám trăm mét.
Thậm chí kỹ thuật bắn đạn có thể uốn cong, thay đổi quỹ đạo, bắn lên trời rồi rơi xuống hạ gục mục tiêu cũng là kỹ năng bắt buộc của một người lính đặc công tài giỏi.
Tay của Trương Đống Quốc run rẩy, chỉ đợi mở ra cánh cửa khám phá một thế giới mới.
Trước khi cánh cửa mở ra, Vưu Dật Tư đã gọi ông ta lại.
“Trương Đống Quốc.”
Nghe thấy tên mình, Trương Đống Quốc bất giác căng thẳng, ngay lập tức quay lại nhìn, cung kính nói: “Sư phụ!”
Vưu Dật Tư bước tiếp về phía trước, không dừng lại, chỉ nói: “Lại đây.”
Có phải sẽ truyền cho ông ta bí kíp gì đó không?
Trương Đống Quốc lo lắng theo cô đến góc khuất.
Dựa vào bóng của tòa nhà, Trương Đống Quốc nhìn thấy Vưu Dật Tư giơ tay lên, ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào mũi cao và thẳng của mình, mặt không biểu cảm, rồi hạ tay xuống, hai cánh tay ôm chặt trước ngực, lưng dựa vào tường gạch, như thể đang quan sát.
Ánh nhìn này, ai đã từng đi đi học đều quá quen thuộc, đó là kiểu ánh mắt của thầy cô khi gọi bạn ra ngoài, nhìn bạn chăm chú và nói “Hãy tự suy ngẫm xem mình đã làm gì sai”. Hơn nữa, người đó lại là Vưu Dật Tư, ánh mắt lạnh lùng trong mắt cô khiến cho sống lưng Trương Đống Quốc căng cứng.
Ông ta nuốt nước bọt một cách căng thẳng, trong đầu nhanh chóng lướt qua những sai lầm từ khi sinh ra cho đến giờ.
“Tôi cần khảo sát đạo đức của ông.” Vưu Dật Tư nói: “Niềm tin của tổ chức chúng ta là trừng phạt cái ác, khuyến khích cái thiện, bảo vệ dân thường. Nói tôi nghe xem, ông đã làm những việc gì rồi?”
Trương Đống Quốc khi nghe xong liền ngẩn người, chợt cảm thấy lạnh sống lưng!
Đây là… đây có phải là… Muốn ông ta gia nhập tổ chức không?!
Trương Đống Quốc suýt nữa quỳ xuống, vội vàng lướt qua từng câu từng hành động trong suốt cuộc đời mình, định khoe khoang một chút về bản thân, nhưng ngay lập tức nghĩ đến sư phụ có thể điều tra ra mọi thứ, mồ hôi lạnh lại tuôn rơi.
Tiêu rồi.
Hình như ông ta đã làm vài chuyện không ổn, liệu có vượt qua được cửa kiểm tra của tổ chức không?!
Trương Đống Quốc vội vàng đứng ngồi không yên!
Ông ta lắp bắp nói: “Tôi… tôi, sư phụ, tôi…”
Trong thương trường, những chiêu trò xấu xa quá nhiều, ông ta khó lòng mà nói rõ ràng được!
Vưu Dật Tư lặng lẽ nhìn ông ta, như thể đã hiểu hết mọi chuyện.
Trương Đống Quốc nghiến răng, cuối cùng nói: “Tôi… tôi đã dùng đủ loại thủ đoạn trong thương trường.”
Sau đó, Trương Đống Quốc bổ sung: “Nhưng tôi có thể lập tức hối cải!! Tôi có thể lập bia trường thọ* cho đối thủ thương mại của mình! Chúc họ phúc như Đông Hải, thọ như Nam Sơn, gia đình hạnh phúc, an hưởng tuổi già!”
Vưu Dật Tư chỉ hỏi: “Còn gì nữa?”
Trương Đống Quốc ngẩn người một lúc.
Ngay lập tức, ông ta nhớ đến chuyện mình đã đe dọa Tống Miên, mặt ông ta tái mét.
Trương Đống Quốc thực sự hối hận rồi!
Bạn nói xem ông ta rảnh rỗi sinh nông nỗi đi tìm kiếm thanh xuân thanh xiếc làm gì cơ chứ?
Cảm thấy mình có đạo đức không? Có lương tâm pháp luật không?
Mặt Trương Đống Quốc đầy đau khổ, cuối cùng nói: “Tôi nhận lỗi, tôi thật sự nhận lỗi, sư phụ à. Tôi biết tôi không xứng với sư tỷ, thế mà lại không biết trời cao đất dày, làm ra những chuyện vô liêm sỉ và táo bạo như vậy!”
Ông ta lập tức nói: “Tôi sẽ đi xin lỗi sư tỷ ngay!”
Vưu Dật Tư nhíu mày một cái, bỏ qua danh xưng sư tỷ rồi nói: “Không chỉ là xin lỗi, còn phải bồi thường thì mới có thể bù đắp lại những hành động xấu trước đây. Tâm trí thanh tịnh, cắt đứt mối duyên xấu thì mới có thể bắt đầu lại.”
“Tôi hiểu rồi sư phụ!” Trương Đống Quốc nói xong, trong lòng đã quyết.
Vưu Dật Tư gật đầu, bình tĩnh nói: “Tổ chức của chúng ta từ khi thành lập, dù có thể là bóng ma nhuốm đầy máu trong mắt người khác. Nhưng ông phải nhớ kỹ, không ai say mê giết chóc, cũng không ai cho rằng sức mạnh là để tùy tiện làm bừa. Vũ lực chưa bao giờ là điều tốt, nhưng khi nội tạng mềm yếu trong cơ thể ông phát triển thì ông cũng cần phải có xương cốt, đôi tay và cơ bắp khỏe mạnh. Trái tim ông đang đập, đó là lý do ông phải liều mạng bảo vệ nó.”
Cô từ tường gạch đứng thẳng dậy, nói: “Đi thôi.”
Trương Đống Quốc đứng sau cô, suy ngẫm lâu về những lời này.
Một lúc sau, đột nhiên ông ta cảm thấy bóng dáng của sư phụ trong lòng mình lại cao hơn mười mét.
Hóa ra tổ chức mà ông ta gia nhập lại có dáng vẻ như vậy.
Sức mạnh không phải là để tùy tiện làm bừa.
Trước đây ông ta đã làm ra nhưng chuyện gì?!
Trong lòng Trương Đống Quốc tràn ngập sự tôn kính.
Tống Miên đang đứng dưới ánh mặt trời uống nước, vẫn nghĩ không biết Vưu Dật Tư và Trương Đống Quốc đi đâu, thì chợt nhìn thấy Trương Đống Quốc bước nhanh đến.
Cô ấy đặt chai nước xuống, nghi ngờ nhìn người đàn ông trung niên mặt mày nghiêm trọng.
“Cô Tống.” Giọng nói Trương Đống Quốc nghiêm túc, Tống Miên còn đang nghĩ không biết tên này lại phát điên gì, đột nhiên thấy ông ta cúi người 90 độ, lớn giọng nói: “Tôi xin lỗi cô, tôi thật sự xin lỗi!”
Tống Miên phun nước suối ra ngay lập tức, tất cả đều rơi lên người Trương Đống Quốc.
*
Bia trường thọ là một tấm bia dành cho người còn sống. Một số là bài vị do các nhà hảo tâm lập ra để đền ơn người đã cúng dường. Người cúng bái đốt hương và lạy trước bài vị mỗi ngày, cầu mong cho các nhà hảo tâm được hưởng phúc lành và trường thọ. Nhìn chung, các ngôi chùa thường lập bài vị trường thọ và địa vị cho các nhà hảo tâm để đền ơn và tụng kinh mỗi ngày để hồi hướng công đức cho họ.