Dù Giang Triển Ba có nghĩ thế nào đi chăng nữa, ông ấy cũng không thể nào có thể liên kết Vưu Dật Tư với con trai mình được.
Một người là đặc vụ hàng đầu đã rửa tay gác kiếm, còn người kia là đứa trẻ ngoan ngoãn, từ nhỏ đã nhút nhát, chưa từng có gì vượt quá khuôn phép. Về tuổi tác, họ chắc chắn chênh lệch vài tuổi, về sở thích thì hoàn toàn không giống nhau, thậm chí còn trái ngược. Còn về thân phận thì… Người duy nhất mà họ có thể quen biết chung là chính ông ấy!
Nhưng Giang Triển Ba không biết gì về chuyện này.
Ông ấy mở cửa ra, không ngờ nhìn thấy Vưu Dật Tư đang ngồi trong nhà ăn mải mê ăn mì, động tác rất nhanh, như đang hành quân ra trận vậy. Giang Xuyên Triệt ngồi đối diện cô, vì cô ăn nhanh nên nhìn tốc độ ăn của anh rất chậm rãi, thỉnh thoảng còn ngước mắt lên nhìn cô nữa.
Một nhóm người vẫn mặc đồng phục huấn luyện cười nói bước vào, sau đó đều đứng sững ở cửa.
Ủa alo, bọn họ đều quen biết cả hai người này, nhưng khi họ ngồi cùng nhau lại cảm thấy mới mẻ là sao ta?
Hai người đang ăn mì ở đằng kia nghe thấy tiếng động liền nhìn sang.
Khi Giang Triển Ba bắt gặp ánh mắt của hai người họ, ông ấy im lặng một lúc.
Vưu Dật Tư chú ý tới động tĩnh, ánh mắt sắc bén như sói, lạnh lùng ngẩng đầu nhìn sang, mí mắt hơi che phủ con ngươi, tạo cảm giác áp lực mạnh mẽ, khiến người ta cảm thấy như mình đang là mục tiêu bị cô nhắm tới.
Còn con trai ông ấy thì quay đầu lại không biết chuyện gì đang xảy ra, giống như một con cừu non thiếu kinh nghiệm, dễ bị lừa.
Được rồi, điều duy nhất Giang Triển Ba có thể nghĩ đến là Vưu Dật Tư nửa đêm thấy đói, trên đường đi kiếm đồ ăn thì tóm được một đầu bếp.
Giang Truyền Triệt có lẽ đã bị cô túm cổ kéo tới đây.
Giang Triển Ba cuối cùng cũng tỉnh táo lại, thả tay đang chặn đám người phía sau ra, nói: “Tại sao… hai đứa lại ở đây?”
Giang Xuyên Triệt không hiểu đầu cua tai nheo gì, quay đầu nhìn Vưu Dật Tư, sau đó quay đầu lại nói: “Bố quen chị này hả?”
Giang Triển Ba nhất thời không nói nên lời, sau đó muộn màng gật đầu, giọng điệu nặng nề: “…Tất cả mọi người đều biết.”
Vưu Dật Tư nhướng mày.
Không ngờ là kế thừa sự nghiệp gia đình, con trai của Giang Triển Ba cũng tham gia vào ngành này, sao có thể sợ gia đình cho rằng mình không làm ăn đàng hoàng được?
Nhìn thấy bọn họ vẫn đang ngây ngốc đứng ở cửa, cô bình tĩnh nói, ngẩng đầu ra hiệu: “Mọi người ngồi đi.”
Bọn họ: “… À, được rồi.”
Nhóm người đến đây cũng quên mất là tới đây ăn khuya, mỗi người tìm một chỗ ngồi rồi chậm rãi ngồi xuống.
Vưu Dật Tư cúi đầu ăn hết hai miếng mì cuối cùng với vẻ mặt bình tĩnh, không quan tâm mình đang bị một đám người xung quanh nhìn chằm chằm.
Người bối rối nhất chính là Giang Xuyên Triệt.
Anh nhìn phản ứng của mấy người chú này với Vưu Dật Tư, tại sao lại cảm thấy đó không chỉ đơn thuần là quen biết thôi vậy.
Đợi đến khi cô ăn xong ngẩng đầu lên, trong sự im lặng kỳ lạ này, Giang Xuyên Triệt mới chậm rãi mở miệng: “Mấy chú có muốn ăn khuya không?”
“… À, được, được.” Cuối cùng cũng có người vội vàng trả lời, giọng điệu khẩn trương: “Làm phiền Tiểu Giang vậy.”
Giang Xuyên Triệt đứng dậy dọn tô trên bàn, nói: “Mấy chú chờ xíu.”
Vưu Dật Tư lễ phép nói: “Cám ơn.”
“Không có gì.”
Khi anh ôm bát vào bếp, đám người ngồi rải rác xung quanh nhanh chóng vây quanh Vưu Dật Tư.
“Chị Vưu cũng đến ăn khuya à?” Huấn luyện viên Hồ trầm giọng hỏi: “Sao chị tóm được Tiểu Giang vậy? Mấy lần em đều không tóm được nó, mới chạy được có một vòng mà nó đã bỏ của chạy lấy người rồi.”
Vưu Dật Tư nhất thời không hiểu, nhưng vẫn thành thật nói: “Cậu ấy hỏi tôi có đói không.”
Đám người xung quanh: “…”
Được rồi, hóa ra là cậu ấy chủ động.
Huấn luyện viên Hồ ngồi lại chỗ, khoanh tay lẩm bẩm: “Sao đối với chúng ta lại không chu đáo như vậy nhỉ…”
Giang Triển Ba vỗ đầu cậu ta một cái, ý bảo cậu ta câm miệng, sau đó nói: “Hai người quen nhau à?”
Vưu Dật Tư: “Quen lúc mua sách.”
Ồ, là vậy à. Giang Triển Ba đột nhiên bừng tỉnh, không ngờ lại có sự trùng hợp như vậy.
Ông ấy lại hỏi: “Buổi tối cô ra ngoài làm gì thế?”
“Chạy bộ.” Vưu Dật Tư nói: “Còn mọi người thì sao?”
Giang Triển Ba nhìn xung quanh, thấp giọng nói: “Tôi tới đây họp.”
Ông ấy chống lên bàn ăn của nhà ăn, cẩn thận nói: “Những thiết bị mà cô đưa cho tôi, tôi đã tranh thủ giao cho người chuyên trách nghiên cứu rồi, cấp trên rất coi trọng việc này. Tôi đến để chọn người đưa vào huấn luyện.”
Một vài người xung quanh sững sờ trong giây lát.
Khoan đã? Đang nói gì vậy?
…Vãi đái?
Họ như nhận ra điều gì đó, đột nhiên bừng tỉnh!
Thì ra người tạo ra mấy loại máy móc đó cũng là chị Vưu?
Mọi người đều hít một hơi lạnh.
Họ tưởng chị Vưu chỉ là vua của lực lượng đặc chủng, nhưng hóa ra chị ấy còn là bậc thầy về trang bị nữa à?!
Vài người bị sốc, bỗng nhiên có một cảm giác phấn khích như nhìn thấy bậc thầy sau khi thành tài liền trở về để cống hiến cho đất nước!
Đây đều là những thứ không tồn tại vào thời điểm hiện tại! Cô đã tự nguyện giao nó ra như vậy!
Huấn luyện viên Hồ lập tức mong đợi hỏi: “Chị Vưu có đến dạy không?”
Vưu Dật Tư nhướng mi nói: “Có thể đến làm mẫu cho mọi người xem thử.”
Mọi người đều vui mừng khôn xiết!
Cho dù Giang Xuyên Triệt nấu ăn cho cô cả đời, bọn họ cũng sẽ không ghen tị nữa. Sự cống hiến của cô là điều cô đáng được nhận! Cô xứng đáng được ăn!
Khi Giang Xuyên Triệt đa chuẩn bị xong mấy món ăn kèm mang ra ngoài, anh phát hiện những người chú thường thích ép anh này rất nhiệt tình nhường chỗ cho anh, thậm chí còn luôn miệng bảo anh ngồi xuống.
Họ còn ấn vai anh ngồi xuống, thậm chí còn sắp xếp bát đĩa và đũa một cách có trật tự, không để anh phải động tay chút nào.
Giang Xuyên Triệt nhìn thấy họ xới cho Vưu Dật Tư tô cơm đầy ắp, còn nhô ra một đống. Anh còn ngập ngừng định nói cô vừa mới ăn hai tô mì, nhưng Vưu Dật Tư dường như cũng không có ý từ chối, cô nhận lấy bát đũa.
Tất cả bọn họ dường như đều muốn cho Vưu Dật Tư thêm đồ ăn, mặc dù đều bị Vưu Dật Tư từ chối.
Giang Xuyên Triệt cảm thấy hôm nay đám người này quá xa lạ.
Mọi người đều ăn uống vui vẻ, chỉ có mình anh đã ăn no rồi, ngồi ở giữa đan tay vào nhau, có chút lúng túng.
Hơn nữa, bọn họ đều mặc đồng phục huấn luyện, bao gồm cả Vưu Dật Tư, chỉ có anh là người duy nhất mặc áo sơ mi và quần dài, bị bọn họ vây quanh, nhìn chẳng ăn khớp tí nào cả.
Cảm thấy mình hơi giống một chú Samoyed chưa trưởng thành bị lạc vào giữa bầy sói.
Anh tò mò nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn giữ im lặng như thường lệ, không hỏi gì cả.
Anh ngồi cạnh Vưu Dật Tư, nhìn mọi người đang bận rộn ăn cơm, khi Vưu Dật Tư đang giơ đũa nhìn đĩa thức ăn, mí mắt cụp xuống, như thể không biết phải gắp thế nào.
Giang Xuyên Triệt nhìn sang thì thấy món ăn này là món hầm tổng hợp, nguyên liệu rất nhiều. Anh nhìn dáng vẻ Vưu Dật Tư giống như không đeo kính thì không nhìn rõ, sợ gắp phải gừng vậy. Anh do dự một lúc rồi thấp giọng nói: “Đó là khoai tây, có thể ăn được.”
Vưu Dật Tư khựng lại, nghiêng người nhìn anh.
Một lúc sau, cô mới từ từ đảo mắt, giơ đũa gắp khoai tây vào tô.
Cô vừa giơ đũa ra, Giang Xuyên Triệt ở bên cạnh cô lại thấp giọng giới thiệu: “Đó là gừng, chị đừng gắp.”
Vưu Dật Tư lại khựng lại.
Mặc dù cô cảm thấy gừng không phải là không ăn được nhưng đầu bếp đã nói vậy thì cô cũng nghe theo.
Giang Xuyên Triệt kiên nhẫn thì thầm giới thiệu cho cô từng món một: “Đó là tiêu xanh.”
“Cần tây.”
“Súp lơ.”
“Lại là gừng.”
Mặc dù cô không biết nên tránh mấy thứ này để làm gì, nhưng Vưu Dật Tư thực sự cảm thấy đồ ăn trong miệng cô hôm nay khá ngon.
Giang Xuyên Triệt giúp cô tránh gừng, tỏi, ớt xanh và hành theo thói quen của người bình thường, Giang Triển Ba cũng chú ý và ngước nhìn anh.
Một lúc sau, ông ấy mới nhớ ra và hỏi: “Cô Vưu có muốn uống gì không?”
“Tôi uống gì cũng được.”
“Ở đây chúng tôi không có nhiều đồ uống, chỉ có tôi mang theo một thùng Sprite tới đây thôi.” Giang Triển Ba suy nghĩ rồi nói: “Mọi người muốn uống không?”
Mấy người khác lắc đầu.
Giang Triển Ba hất cằm ra hiệu cho Giang Xuyên Triệt: “Đi lấy một lon Sprite cho cô Vưu đi.”
Giang Xuyên Triệt gật đầu, đứng dậy rời khỏi bàn. Anh còn chưa đi xa, Giang Triển Ba lại nói: “Con cũng lấy một lon, uống cùng cô ấy.”
Để khách một mình uống mà không có ai uống cùng thì có phần không đủ lịch sự, dù đó không phải là rượu mà chỉ là Sprite cũng vậy.
Một lúc sau, Giang Xuyên Triệt quay lại với hai lon Sprite, còn lấy cho mỗi người một chai nước.
“Chu đáo thật đấy.” Huấn luyện viên Hồ vừa khen ngợi anh vừa vặn nắp chai.
Vưu Dật Tư nhận lấy và nói cảm ơn, cô mở nắp rồi nhấp một ngụm. Những bọt khí k*ch th*ch nổ tung trong miệng cô, có hơi giống rượu nhưng không giống hoàn toàn. Lần này cô phản ứng rất bình tĩnh, chỉ hơi nhíu mày một chút, sau đó đã làm quen với vị này và uống thêm một ngụm nữa.
Cô nhìn tên trên chai và nhớ ra điều gì đó.
Thịt bò om, mì trứng cà chua, Sprite.
Vưu Dật Tư dừng lại, hỏi Giang Truyền Triệt: “Có thể nói cho tôi biết cách nấu tô mì này không?”
Giang Xuyên Triệt đặt lon nước ngọt xuống, sửng sốt rồi nói: “Trước tiên là rán trứng…”
Anh giải thích chi tiết một lượt, cuối cùng nói: “Trong tủ lạnh ở nhà có món gì khác cũng có thể cho vào để làm topping, dùng công thức này chế biến đều ngon cả.”
Xem ra Vưu Dật Tư hỏi câu này như thể cô không thường xuyên nấu nướng vậy, Giang Xuyên Triệt sợ cô thêm nguyên liệu một cách mù quáng sẽ hỏng món ăn, nên quyết định trực tiếp giúp cô phối, nói: “Thế này nhé, nhà chị còn nguyên liệu gì thế?”
Vưu Dật Tư bình tĩnh nói: “Không có.”
Giang Xuyên Triệt: “…”
Giang Xuyên Triệt: “Gia vị thì thế nào?”
“Có muối.”
Anh im lặng.
Cảm thấy chuyện này nên bắt đầu bằng việc mua nguyên liệu mới đúng.
Sau bữa tối, mọi người dọn dẹp bát đũa rồi lần lượt giải tán. Giang Xuyên Triệt nhìn Vưu Dật Tư rời đi, đột nhiên có một cánh tay đặt lên vai anh.
Giang Triển Ba nói: “Quan tâm chị Vưu như vậy à?”
Giang Xuyên Triệt quay đầu lại, có chút xấu hổ nói: “Khó khăn lắm mới gặp được người có cùng chủ đề nói chuyện.”
Giang Triển Ba kinh ngạc: “Con và cô ấy thì có chủ đề nói chuyện chung gì?”
Vưu Dật Tư và Giang Xuyên Triệt?
Đây hoàn toàn là hai thái cực mà?
Tuy rằng ông ấy cũng muốn Giang Xuyên Triệt mạnh mẽ và xuất chúng như Vưu Dật Tư, nhưng tính cách và sở thích của con người thì thực sự không thể ép buộc được. Vưu Dật Tư mạnh mẽ và quyết đoán, kỹ năng và thể lực đều phi thường, vô cùng nguy hiểm. Còn con trai ông ấy hoàn toàn không có chút hung hăng nào, từ nhỏ cũng chưa từng làm điều gì vượt quá giới hạn. Ngay cả bài tập về nhà mà người khác thường trốn làm trong kỳ nghỉ hè, nó cũng làm cẩn thận, không bỏ sót một chữ nào. Dù không phải là người đứng đầu trong các kỳ thi nhưng cũng luôn nằm trong top đầu.
Hầu hết các anh lớn của nhà người ta đều thấy con nít phiền phức, nhưng mỗi lần nhìn thấy em trai nó đều rất kiên nhẫn, bảo trông bọn trẻ cũng trông rất cẩn thận, cho bọn trẻ ăn cũng không hề nổi nóng, gọt trái cây cũng không làm đứt, còn có thể cắt thành hình con thỏ rồi bày lên bàn.
Ngoại trừ sở thích nấu ăn, viết lách và vẽ tranh ra, bình thường nó im lặng đến mức như thể mình không tồn tại vậy.
Ngay cả sau khi Giang Triển Ba đã biết chơi game và thành lập một đội với anh, bực bội mắng anh gà anh cũng không tức giận mà chỉ nói “lỗi con, lỗi con”.
Mặc dù biết từ này không mang nghĩa khen ngợi, nhưng có lúc Giang Triển Ba thực sự muốn miêu tả anh bằng từ này – hiền thục.
Ông ấy thực sự lo rằng nếu không có ông ấy ở bên, với tính cách này của Giang Xuyên Triệt thì sẽ bị người ta đè đầu cưỡi cổ mất.
Giang Xuyên Triệt hơi khựng lại, cảm thấy chị Vưu nhất định không cho Giang Triển Ba biết vì không muốn bại lộ công việc làm thêm của mình, vì thế nói: “Khó nói lắm.”
Giang Triển Ba nhất thời không nói nên lời, vỗ sau gáy anh cảnh cáo: “Cô ấy đã có cống hiến lớn cho đất nước, bọn bố rất coi trọng cô ấy, đồng thời cô ấy cũng rất nguy hiểm. Con đó… thằng nhóc này, đừng lúc nào cũng muốn suốt ngày chơi với anh chị.”
Giang Xuyên Triệt bất lực, muốn nói anh đã hai mươi bốn tuổi rồi chứ không phải bốn tuổi. Anh đột nhiên phản ứng lại, sửng sốt: “Sao lại nguy hiểm?”
Giang Triển Ba suy nghĩ một lúc, cảm thấy Giang Xuyên Triệt rất kín miệng, nhưng vẫn cảnh cáo: “Cô ấy là đặc công hàng đầu thế giới, đã bắn chết vô số trùm m* t** và thủ lĩnh của các tổ chức ngầm, vô cùng lợi hại.”
Nói xong, ông ấy phát hiện Giang Xuyên Triệt dường như sững sờ tại chỗ, Giang Triển Ba cho anh ta chút thời gian để tiêu hóa, rồi mới nói: “Đi thôi.”
Chu Nhàn Đình rời khỏi ký túc xá, đi tìm Lâm Kinh.
Quản lý không thể vào trong cùng tham gia chạy việt dã nên Lâm Kinh lo lắng chờ đợi bên ngoài cả ngày, không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì hay Vưu Dật Tư có làm ra chuyện gì quá đáng hay không.
Buổi tối sau khi ghi hình xong, Chu Nhàn Đình đến gặp anh ta, anh ta nhanh chóng hỏi: “Sao rồi? Vưu Dật Tư đã làm gì à?”
Chu Nhàn Đình uống hơn nửa chai nước mới bình tĩnh lại, anh ta chống tay vịn rồi ngồi xuống ghế nói: “Anh nói đúng, cõ lẽ Vưu Dật Tư không phải là con người.”
“…?”
Chu Nhàn Đình thở dài một hơi, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Lâm Kinh rồi nói: “Anh biết không? Buổi huấn luyện bổ sung hôm nay, mang vác vật nặng chạy việt dã 10km, đội của Vưu Dật Tư và Tống Miên giành được hạng nhất.”
Tuy nghe có vẻ khó chấp nhận nhưng Lâm Kinh cũng biết thực lực của Vưu Dật Tư rất tốt nên cũng không quá ngạc nhiên: “Sau đó thì sao?”
“Anh nghĩ cô ấy chạy được bao nhiêu?” Chu Nhàn Đình nói: “Tôi chạy 3km, Tống Miên chạy 5km, Vưu Dật Tư… Cô ấy đã chạy được 20km!”
… Bao nhiêu cơ?
Đụ mé? 20km???
Lâm Kinh ngơ ngác, còn đang suy nghĩ lái xe 20km sẽ phải tốn bao nhiêu thời gian, khái niệm mang vác vật nặng lại là gì, thì đột nhiên nghĩ tới lời Phí Lưu nói, anh ta đổ mồ hôi lạnh, vội vàng nói: “Lần trước anh cúp máy gấp quá không kịp nghe tôi nói, anh còn nhớ Phí Lưu mà anh đã nhắc tới không? Cậu… cậu ấy đang canh cửa nhà Vưu Dật Tư để chắc chắn rằng Vưu Dật Tư không mở cửa đi ra ngoài, nhưng cậu ấy lại nhìn thấy Vưu Dật Tư trực tiếp đu dây từ trên lầu đi xuống dưới!”
Cả hai đều sửng sốt, nhất thời trên lưng mồ hôi ứa ra.
Chu Nhàn Đình run rẩy nói thêm: “Hôm nay lúc bọn tôi đứng xếp hàng, tôi nhìn thấy cô ấy ở trường bắn cầm súng chĩa vào tôi! Tư thế của cô ấy rất thuần thục!”
Bọn họ hoảng hốt nhìn nhau.
“Vưu Dật Tư…” Trái tim của Chu Nhàn Đình gần như nhảy ra khỏi lồng ngực: “Cô ấy biến mất ba năm, trong thời gian đó cô ấy làm gì vậy chứ?”
“Gia…” Lâm Kinh khó khăn bổ sung: “Gia nhập băng đảng mafia?”
“Trở thành lính đặc chủng?”
“Trở thành sát thủ?”
Im lặng hồi lâu.
Chu Nhàn Đình đột nhiên nghẹn ngào nói: “Sao tình huống như thế này lại có thể xảy ra với tôi?”
Lâm Kinh cũng ngồi phịch xuống.
“Làm sao bây giờ…” Lâm Kinh lẩm bẩm: “Trong tiểu thuyết, sau khi trở thành sát thủ thì đều quay lại để báo thù…”
“Đúng vậy, cô ấy muốn trả thù…” Chu Nhàn Đình lẩm bẩm vài câu: “Lúc đó bất cứ chuyện gì cũng không cho cô ấy ra mặt, không cho để lại chứng cứ, khi giới thiệu với người khác cũng đều nói rằng anh mới là người quản lý của tôi. Cô ấy đã làm việc ở Dolphin Entertainment bao nhiêu năm mà không nhận lại được gì. Cô ấy không chỉ muốn trả thù chúng ta, mà còn muốn trả thù cả Dolphin Entertainment…”
Sau đó, anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên: “Hôm nay tôi sẽ lập tức rút khỏi chương trình, không thể ghi hình nữa! Tôi phải đi thuê vài người vệ sĩ!”
Lâm Kinh vội vàng gật đầu: “Được, không có gì quan trọng bằng mạng sống, anh mau gọi người đến đón anh về đi!”
Trong khi đó, trên mạng đang dấy lên một cuộc tranh luận sôi nổi.
“Thử thách bất khả thi” từ khi bắt đầu chuẩn bị đã có độ hot cực cao. Chưa cần nhắc đến độ nổi tiếng của các khách mời, chỉ riêng tin đồn về Tống Miên và việc chuyển nền tảng đã đủ để mọi người hóng hớt rồi.
Vụ việc đó sau khi Tống Miên lên tiếng làm rõ, các cư dân mạng đã biết Trương Đống Quốc đã ly hôn nhiều năm, vì vậy cũng không còn quá mải mê vào chuyện đó nữa, chỉ còn một số người không tin họ không có quan hệ gì thì châm chọc Tống Miên quen đàn ông lớn tuổi hơn mình mà thôi.
Và sau khi “Thử thách bất khả thi” được phát sóng trên một nền tảng khác, chuyện này càng trở nên khó tin hơn nữa.
Một mặt, mọi người đều biết rằng phát sóng trên Vạn Tượng Video thì tốt hơn nhiều so với Bác Phương Video, vì vậy việc chuyển nền tảng vào thời điểm này không tránh khỏi việc nghi ngờ giữa Tống Miên và Trương Đống Quốc có mối quan hệ gì đó với nhau. Các fan của những khách mời khác và khán giả mong đợi chương trình cũng có tâm lý chột dạ, không còn chỉ trích Tống Miên nữa.
Còn những chương trình giải trí khác mà Vạn Tượng Video đang đẩy mạnh và đối tượng khách mời trong “Thử thách bất khả thi” thì đang tức đến mức nghiến răng ken két
Khi Tống Miên vừa mới chia sẻ bài đăng trên Weibo nghi ngờ rằng người anh hùng đánh kẻ b**n th** là một phụ nữ thì nhóm người chửi bới cô ấy chính là nhóm người ở phía sau này.
Nhưng ngay sau đó, dư luận đã thay đổi và toàn bộ dân mạng đều xin lỗi Tống Miên.
Bọn họ chết lặng.
Không ai có thể ngờ rằng chỉ trong vài ngày chuyện của Tống Miên lại có thể xoay chuyển chóng mặt như vậy, ngày nào cũng lên hot search.
Họ chỉ còn cách im lặng chờ đến khi chương trình phát sóng rồi tính tiếp. Dù sao thì theo thói quen của Tống Miên, chương trình lần trước đã bị chửi một lần, cho dù hiện tại danh tiếng của cô ấy đã tốt hơn chút, nhưng khi chương trình vừa phát sóng, chắc chắn sẽ gặp phản ứng trái chiều.
Vì thế mọi người đều đang chờ đợi ngày bắt đầu phát sóng.
Tối nay lúc mười hai giờ, đoạn video giới thiệu sẽ được phát đúng giờ, rất nhiều người đã đặt trước, mở sẵn trang web để chờ. Thậm chí còn có người đặt cược xem liệu Tống Miên lần này có bị chửi hay không, nếu có thì sẽ bị chửi tồi tệ đến mức nào..
“Còn bao lâu nữa?” Đạo diễn hỏi.
Nhân viên trả lời: “Đã kết nối với Vạn Tượng Video, còn hai phút nữa là có thể mở khóa phát sóng.”
Đạo diễn gật đầu, trong lòng có chút cảm khái nghĩ thầm, lần này chắc chắn sẽ có không ít người bị làm cho long trời lở đất.
Họ có thể cắt ghép theo xu hướng, nhưng điều đó cũng cần phải có tài liệu.
Hơn nữa chương trình giải trí lớn như vậy, nhiều người đều có mặt ở đó, nếu làm một vài thủ thuật lừa đảo thì khó mà không bị lộ được.
Điều quan trọng nhất là so với việc ai đen hay ai đỏ, họ quan tâm hơn cả là độ hot và số lượng người xem!
Chỉ cần có thể thu hút người xem thì cứ cắt vào!
Ngay khi đồng hồ điểm mười hai giờ, đoạn video giới thiệu bắt đầu phát sóng.
Hàng nghìn hàng vạn người đã mở trang web, thấy thông báo trên trang chủ.
Một cảnh quay từ trên cao quét qua, giọng nam đọc bài giới thiệu, trình bày chủ đề và mục đích của chương trình, rất nhanh đã chuyển sang phần hình ảnh các khách mời xuất hiện.
Fan của Chu Nhàn Đình đã chờ đợi chương trình này từ lâu.
Kể từ khi anh trở thành siêu sao thì gần như không nhận bất kỳ chương trình giải trí nào, phỏng vấn cũng rất ít, chỉ có thể thấy anh trong các tác phẩm phim ảnh mà thôi. Hình ảnh cá nhân của anh đối với fan là một điều bí ẩn, vì vậy mỗi cơ hội xuất hiện đều rất quan trọng.
Theo mức độ nổi tiếng, anh không phải là người xuất hiện đầu tiên thì cũng là người xuất hiện cuối cùng để tạo không khí, fan đều rất phấn khích, mong chờ nhìn thấy gương mặt của anh xuất hiện trên màn hình.
Chiếc xe đầu tiên đi tới là một chiếc xe bảo mẫu màu xanh lam, tốc độ rất nhanh, lái xe rất dứt khoát, nhanh chóng phanh lại dừng ở khu đất trước cổng căn cứ.
Đúng… đúng thật là cách lái xe đầy kiêu ngạo.
Ngôi sao nào lại lái xe điên cuồng đến vậy? Dù đoạn đường đó không có xe và không giới hạn tốc độ, nhưng mà xuất hiện như vậy cũng có phần không đẹp mắt lắm nhỉ?
Cư dân mạng đang phàn nàn khi bất ngờ nhìn thấy một người phụ nữ cao ráo, chân dài bước từ phía sau xe, trên tay xách vali và dùng một tay kéo cửa xe ra.
Tống Miên là người xuống xe ở phía sau, nhưng ánh mắt của họ vẫn chưa rời khỏi người mở cửa.
Đôi chân của cô rất dài, động tác rất dứt khoát, phong cách ăn mặc rất độc đáo, có sự quyết đoán lạnh lùng.
Muốn nhìn lại lần nữa nhưng camera đã nhanh chóng chuyển cảnh, lập tức chiếu đến vị khách mời tiếp theo.
Tại sao chỉ có thế thôi vậy?
Có người không cam tâm còn đặc biệt quay lại xem một lần nữa, phát hiện ra cô ấy chắc chắn là nhân viên. Nhưng khí chất của cô ấy quá đặc biệt, có tính xâm lấn rất mạnh, khi cô ấy xuất hiện trên màn hình thì rất khó để chú ý đến những người khác trong cùng khung hình.
Những ngôi sao khách mời xuất hiện sau đó trong bối cảnh cô ấy lướt qua một cách chớp nhoáng lại càng trở nên gần gũi hơn nhiều.
Chậc.
Là cô ấy lái xe à?
Có… có vẻ rất phù hợp với khí chất của cô ấy, ha ha.
Cư dân mạng ngay lập tức rộng lượng tha thứ cho chị đẹp lạnh lùng.
Đoạn video giới thiệu đã điểm qua nội dung của tập đầu tiên, bao gồm xếp hàng, huấn luyện bổ sung và phân phòng ở, giọng nam đầy nhiệt huyết vẫn đang đọc câu hỏi ai sẽ giành chiến thắng cuối cùng, thanh tiến độ nhanh chóng tiến đến cuối.
Hả? Trong đó lại không có cảnh Tống Miên chê bai.
Có phải vì danh tiếng chuyển biến tích cực trên mạng mà đội ngũ sản xuất không dám cắt ghép không?
Cư dân mạng đang mong chờ khoảnh khắc này liền cảm thấy hơi bối rối.
Trong khi đó, fan của Chu Nhàn Đình chờ đến cuối, khi tất cả các khách mời đã vào sân hết, mới ngỡ ngàng phát hiện ra rằng không hề có cảnh quay nào của Chu Nhàn Đình cả.
Khi mọi người kéo lại xem một lần nữa, phát hiện không hề có một cảnh quay đơn nào của Chu Nhàn Đình, fan lập tức nổi giận.
Đạo diễn vừa mới phát sóng xong đoạn video giới thiệu thì có người thông báo cho ông ta: “Anh à, trên trang chính thức có rất nhiều người bình luận.”
“Bình luận gì vậy?”
“Chửi chúng ta.”
Đạo diễn: “?”
“Vì không có cảnh quay đơn của Chu Nhàn Đình.”
Đạo diễn: “…”
Ông ta cũng vô cùng uất ức đây được chưa?
Từ khi bước vào sân, Chu Nhàn Đình không có bất kỳ cảnh quay nào đáng xem cả. Trước tiên là vì va chạm với xe khác làm bẩn quần áo nên không kịp thu hình lại, sau đó là bị giáo viên huấn luyện mắng trong lúc xếp hàng. Trong suốt quá trình ghi hình phía sau, anh ta hoàn toàn chỉ làm cho có lệ, sau khi phân phòng xong thì liền đi ra ngoài, làm gì có cảnh quay nổi bật nào chứ?
Nếu đưa mấy cảnh này vào đoạn video giới thiệu, có lẽ sẽ bị chửi còn thê thảm hơn, mọi người sẽ cho rằng họ cố tình cắt ghép để làm mất hình ảnh của Chu Nhàn Đình nhằm thu hút sự chú ý!
Ông ta bực bội phẩy tay: “Kệ đi, chờ khi chính thức phát sóng thì họ tự xem đi!”
Tuy nhiên, chỉ vài phút sau, ông ta lại nhận được cuộc gọi từ Chu Nhàn Đình.
“Hả?” Đạo diễn đứng dậy khỏi ghế: “Cậu cũng định rút khỏi chương trình à?”
Ông ta nghĩ thật nực cười, cả đời này ông ta cũng chưa từng thấy điều gì quá đáng như vậy. Ông ta đưa điện thoại ra và nhìn thử, sau đó lại áp lên tai rồi nói: “Dolphin Entertainment của mấy cậu điên hết rồi hả?”
Còn rút nữa! Mấy cậu có giỏi thì đóng gói Lưu Hựu rồi đưa cậu ta đi luôn đi!
“Thật ra là như vậy, anh Chu của chúng tôi thật sự không được khỏe, không thể thích ứng với việc huấn luyện, cần phải nghỉ ngơi sớm.” Người bên đầu dây bên kia nói: “Anh đừng mắng chúng tôi, chúng tôi không có lý do giống như anh Triệu Vĩ đâu, ai cũng biết anh Chu rất chuyên nghiệp, chỉ là trước đây anh ấy đã có chấn thương cũ, thực sự không thể tiếp tục được nữa.”
Đạo diễn im lặng một lát.
Một lúc sau, ông ta mới nói: “Được rồi, tôi ghi nhớ mấy cậu rồi, lát nữa sẽ tới hủy hợp đồng.”
“Đạo diễn, đừng hành động theo cảm xúc.” Người kia nói: “Chúng tôi thực sự có lý do chính đáng, ngay từ đầu chúng tôi cũng đã nói rằng nếu cảm thấy không khỏe thì có thể rút khỏi chương trình, chúng tôi không tính là vi phạm hợp đồng.”
“Được, mấy cậu tới đây đi.”
Ông ta giờ đây đã hoàn toàn bùng nổ, giọng nói nén lại chứa đầy sự tức giận.
Mấy người khác nghe vậy cũng cảm nhận được điều gì đó, cũng khó mà tin nổi.
Chu Nhàn Đình đột ngột rút lui khỏi chương trình?
Không thể nào!
Đó chẳng phải là siêu sao nổi tiếng với sự chuyên nghiệp à?
Đã có một người là Triệu Vĩ rút lui rồi, sao còn có thêm anh ta nữa? Dolphin Entertainment của bọn họ chỉ đến chơi một ngày thôi à?
Vậy chương trình của bọn họ phải làm sao đây? Ngày mai có ghi hình tiếp không? Có thể tìm ai đến để thay thế không?
“Anh ơi, chúng ta nên làm gì đây?” Mấy người khác hoảng sợ, lí nhí hỏi.
Đạo diễn suy nghĩ hồi lâu, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Cuối cùng, ông ta lại nghiến răng đi ra ngoài gọi cho Trương Đống Quốc.
Trương Đống Quốc đang lái xe đến căn cứ.
Ông ta đang ngồi ở ghế sau, bắt chéo chân và nhấp một ngụm cocktail. Người trợ lý và tài xế ngồi phía trước với vẻ mặt nặng nề.
Không biết gần đây sếp đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng là không gặp lại Tống Miên nữa, cũng như không hề mê mẩn bất kỳ người đẹp nào, nhưng vẫn tỏa ra vẻ trẻ trung và tràn đầy sức sống khiến người khác không khỏi sợ hãi. Liệu có phải ông ta đã dùng thuốc không?
Trương Đống Quốc cắm cốc thủy tinh vào giá đỡ, cúi đầu mở tủ lạnh trên xe ra xem thử.
Việc huấn luyện rất vất vả, mang ít gì đó đến cho sư phụ để bồi bổ.
Ông ta đưa cánh tay đeo chiếc đồng hồ đắt giá hàng trăm nghìn vào tủ lạnh, gạt bỏ lớp rơm Lafite ở bên trên, nhìn thấy hai cái bát sứ vẫn yên ổn nằm ở đó. Một bát là súp dưỡng nhan, bát kia là súp bồi bổ sức khỏe.
Người đàn ông vùng ven biển – Trương Đống Quốc cảm thấy mình đã chuẩn bị rất chu đáo, nên lại đậy lớp rơm Lafite lại rồi đóng cửa tủ lạnh.
Ông ta vừa cầm lại chiếc cốc thủy tinh có hoa văn nứt nẻ của mình thì nhận được một cuộc gọi.
Trương Đống Quốc dừng lại, tay kia cầm lên nhìn, thấy là đạo diễn chương trình nên đã bắt máy.
“Sao thế?” Ông ta bình tĩnh nói và nhấp một ngụm rượu.
“Tổng giám đốc Trương!” Đạo diễn gần như kêu lên: “Lại có người bỏ quay, Chu Nhàn Đình cũng rút rồi!”
“Ồ?” Ông ta nâng cốc lên, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ qua ly rượu màu vàng: “Bên phía Tống Miên có đề nghị ai tham gia chưa?”
“…”
Đạo diễn im lặng một lúc.
Tại sao Tổng giám đốc Trương lại trả lời trôi chảy như vậy? Logic gì đây?
Ông ta nói: “Tổng giám đốc Trương à, không giống Triệu Vĩ đâu. Lần này chúng tôi cũng không biết tại sao, Chu Nhàn Đình đột nhiên nói không khỏe, không ghi hình nữa nên rút rồi!”
“Không phải tôi đã bảo cậu trao một ít quyền lực cho người quản lý của Tống Miên à?” Trương Đống Quốc có vẻ thiếu kiên nhẫn trước sự thiếu hiểu biết của đạo diễn: “Sao cậu không đi hỏi ý kiến của cô ấy thử xem?”
Đạo diễn: “…”
Đạo diễn: “???”
Hả?
Tôi là một đạo diễn, gặp chuyện thì đi hỏi ý kiến của quản lý nghệ sĩ?
Anh nói là để cô ấy quản lý nghệ sĩ, nhưng mẹ nó không có tôi cũng phải để cô ấy quản à nha?!
Trương Đống Quốc nhìn vào màn hình định vị trên xe, cắt lời: “Được rồi, tôi sắp tới rồi, đừng gọi điện nữa, chờ tôi đến rồi nói chuyện.”
Đạo diễn: “…Hả?”
Trương Đống Quốc ở đầu dây bên kia đã cúp máy, xe đã rẽ vào căn cứ.
Lúc này, đạo diễn mới cầm điện thoại, ngơ ngác phản ứng lại.
Có nghĩa là Tổng giám đốc Trương đã đến căn cứ rồi à?
Trợ lý ngơ ngác nhìn ông ta ôm tủ lạnh nhỏ hình vuông cúi đầu đi xuống, sau khi phản ứng lại còn muốn đưa tay ra nhận lấy.
Trương Đống Quốc tránh tay của cậu ta, nói: “Né ra đi, đây là tâm ý của tôi dành cho chị Vưu, nhất định phải do tôi tự tay đưa đến. Cậu có phải muốn cướp công của tôi không? Đừng đi theo tôi.”
Trợ lý: “Hả?”
Nhìn thấy sếp đã ôm tủ lạnh đi, trợ lý lộ vẻ ngơ ngác.
Dù cậu ta có năng lực nghề nghiệp xuất sắc, cũng chưa bao giờ thấy cảnh tượng như vậy.
Khi đến dưới tòa nhà ký túc xá, Trương Đống Quốc nhìn thấy đèn đều đã tắt, cảm thấy lạ, sao mà ngủ sớm vậy? Sư phụ thường không phải đến hai, ba giờ sáng mới nghỉ ngơi sao?
Trương Đống Quốc nâng chiếc tủ lạnh lên, nâng một chân lên đỡ để rảnh tay lấy điện thoại gửi tin nhắn cho sư phụ.
Vừa gửi được câu “Sư phụ có đó không?” thì phía sau có tiếng bước chân nhẹ gần như không thể nghe thấy, đến khi đến gần sát phía sau người mới nhận ra.
Cả người Trương Đống Quốc chợt lạnh ngắt, nhanh chóng quay đầu lại, chỉ thấy một gương mặt lạnh lùng quen thuộc.
“Sư phụ!”
Vưu Dật Tư cau mày, cúi đầu nhìn tủ lạnh trong ngực ông ta: “Đây là gì vậy?”
“Đó là lòng hiếu thảo.”
Trương Đống Quốc nhét điện thoại di động vào túi quần, khó khăn xoay tủ lạnh lại, để cửa tủ lạnh đối diện với cô, một tay mở ra và nói: “Sư phụ lấy đi.”
Vưu Dật Tư kiên nhẫn ấn ngón tay, thản nhiên giơ tay phủi đi đống giấy hồng rải rác bên trong rồi lấy ra hai chiếc bát sứ.
Trương Đống Quốc đóng cửa tủ lạnh lại rồi nói: “Sư phụ, súp đó, súp bồi bổ sức khỏe. Huấn luyện rất cực khổ, vì vậy phải bồi bổ mới được!”
Vưu Dật Tư một tay cầm bát súp, vẻ mặt vô cảm thở ra một hơi dài, sau đó nói: “Hiếu thảo là tốt, nhưng thà đừng hiếu thì còn tốt hơn.”
Trương Đống Quốc còn muốn nói gì nữa thì thấy biểu cảm của cô lạnh lùng, tay trái nâng bát súp lên, nắp bát bật lên, khi rơi xuống thì bị cô kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, cô nâng tay lên uống một ngụm, sau đó tay phải khéo léo lặp lại động tác tương tự. Sau khi nếm thử xong, khuỷu tay của cô mở cửa tủ lạnh ra rồi lại nhét bát vào trong.
Trương Đống Quốc vội vàng nói: “Chỉ là chút quà mọn mà thôi. Sư phụ, đều là tấm lòng của tôi.”
“Tấm lòng của ông tôi xin nhận.”
Nhìn thấy Vưu Dật Tư sải bước về phía ký túc xá, Trương Đống Quốc lập tức ôm tủ lạnh trong tay đi theo nói: “Sư phụ, tôi cũng đã đến rồi, có thể hỏi khi nào chúng ta sẽ học lớp thứ hai không?”
Thấy Vưu Dật Tư dừng lại, ông ta liền thuận đà nói thêm: “Chương trình này phải ghi hình ba tuần, không lẽ ba tuần đều không thể lên lớp sao?” Sau đó nhanh chóng khoe khoang: “Tôi đã có thể leo lên tầng ba rồi!”
“Ở ngoài luyện tập không tiện, tôi đã mua một căn biệt thự ba tầng để chuyên luyện tập máy bắn neo. Khi nào sư phụ có thời gian thì đến xem thử nhé?”
Trương Đống Quốc lòng nóng như lửa đốt!
Kể từ khi học được kỹ thuật này từ Vưu Dật Tư, ông ta đã trở nên hoàn toàn khác so với trước đây, có thể nói là thay gân đổi cốt, diện mạo hoàn toàn mới và có thêm một chút hy vọng trong cuộc sống.
Trước đây hoạt động giải trí của ông ta là uống rượu và chơi gôn, nhưng hiện tại ông ta khoe mẽ với mấy người bạn nhậu và bạn gôn.
Sau khi mua biệt thự mới, ông ta giả vờ chuyển đến nhà mới để mời tất cả bạn bè tụ tập và tổ chức tiệc BBQ ngoài sân, tạo ra một khung cảnh thơ mộng như trong cổ tích. Khi mọi người đang vui vẻ ăn uống trong sân đến nỗi quên mất lối về, ông ta đã chào một tiếng, từ tầng ba nhảy xuống chỉ với một sợi dây.
Cách xuất hiện chấn động có một không hai của chủ nhà như vậy thật sự khiến cả nhóm bạn bè kinh ngạc.
Nhớ lại biểu cảm trên gương mặt của họ, Trương Đống Quốc khoái đến nỗi đêm nào cũng nằm mơ cười khà khà.
Có tài mà không khoe khoang với bạn bè cũng giống như mặc áo đỏ đi trong đêm tối.
Trương Đống Quốc tin chắc điều này, ông ta đã không thể chờ để học thêm mấy thứ khác.
“Buổi học thứ hai?” Vưu Dật Tư hỏi.
Trương Đống Quốc lập tức gật đầu: “Đúng đúng đúng, sư phụ.”
Vưu Dật Tư nhìn đồng hồ rồi nói: “Thực ra buổi học thứ hai là học cách ngụy trang, nhưng có vẻ thời gian không cho phép, nên học vượt cấp đi.”
Trương Đống Quốc giật mình: “Cấp nào?”
“Bắn súng.” Vưu Dật Tư buông tay xuống, bình tĩnh nói: “Nơi này có trường bắn, mỗi ngày ông cứ sang đó.”
Trương Đống Quốc: “Vâng sư phụ!”
Một lát sau, ông ta mới phản ứng lại: “Gì cơ? Bắn súng á?!”
Vưu Dật Tư mặt không cảm xúc gật đầu, nắm lấy ống nước trên tường ngoài của ký túc xá, dễ dàng nhảy lên rồi nhanh chóng leo vào ký túc xá.
Trương Đống Quốc ôm tủ lạnh ngơ ngác quay trở về.
Sau khi đạo diễn cúp điện thoại, ông ta lo lắng xoa tay chờ ở bãi đậu xe, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy chiếc xe nào tới.
Một lúc sau, ông ta nhìn thấy một người đàn ông từ xa đang đi bộ mang theo thứ gì đó.
Đạo diễn sửng sốt: “Tổng giám đốc Trương?”
Sau đó nhìn trái nhìn phải: “Anh đến sớm à?”
Trương Đống Quốc ngơ ngác lắc đầu, nhét tủ lạnh vào trong tay ông ta.
Đạo diễn chưa kịp phản ứng đã đón lấy tủ lạnh, hất cằm lên hỏi: “Tổng giám đốc Trương, đây là gì thế?”
Trương Đống Quốc quay đầu lại nhìn chằm chằm vào tủ lạnh một lúc lâu. Cuối cùng, ông ta dùng ngón tay gõ nhẹ vài cái, cuối cùng giới thiệu một câu “Đây là tương lai của tôi.”
Sau đó quay đầu lại nói: “Đi thôi.”
Đạo diễn bị sốc.
Ông ta không dám làm rớt tương lai của Tổng giám đốc Trương nên ngẩng đầu sải bước theo sau ông ta, bưng tủ lạnh vào văn phòng.
Trương Đống Quốc ngồi xuống, hỏi ông ta: “Chuyện gì vậy?”
Đạo diễn cũng ngồi xuống, vừa ôm tủ lạnh vừa ló mặt ra từ phía sau, giải thích tình hình hiện tại: “Bây giờ fan của Chu Nhàn Đình nhất định sẽ làm ầm ĩ, những khán giả vốn mong đợi chương trình này nhất định sẽ bị ảnh hưởng bởi việc liên tiếp có khách mời rút lui, hơn nữa thật sự không có cách nào tìm được người thay thế. Tổng giám đốc Trương à, chương trình của chúng ta rất khó khăn.”
“Ừ.” Trương Đống Quốc nói: “Tối nay cậu ta sẽ rời đi à? Ngày mai tính sao?”
“Ngày mai tạm thời vẫn chưa có khách mời nào có thể bổ sung vào, nếu đợi thêm hai ngày nữa thì có thể liên lạc thử. Với thể diện của Tổng giám đốc Trương thì chắc chắn không đến đường cùng, chỉ là độ hot của chương trình chắc chắn sẽ kém hơn nhiều so với Chu Nhàn Đình.”
Đạo diễn thở dài: “Trừ khi đó là một ứng cử viên khiến khán giả rất bất ngờ và có độ nổi tiếng cao.”
Trương Đống Quốc gật đầu, thuận miệng hỏi: “Ngày mai ghi hình cái gì?”
“Bắn súng.” Đạo diễn suy nghĩ rồi nói: “Bọn tôi đã mời một huấn luyện viên rất giỏi từ căn cứ đến để huấn luyện, có thể sử dụng bãi tập bắn cả ngày, với hình thức huấn luyện trải nghiệm.”
Vừa dứt lời liền nghe Trương Đống Quốc ở đối diện đột nhiên nói: “Hả?”