Quản Lý Siêu Năng Lực Đã Trở Nên Nổi Tiếng

Chương 19

Hiện trường đã trở nên hỗn loạn!

Khái niệm vác vật nặng chạy việt dã 20km là gì?

Dù trước hôm nay chưa biết thì sau khi tự mình hoàn thành buổi huấn luyện này, trong lòng cũng đã phần nào biết rõ hơn.

Lưu Hựu vô cùng kinh ngạc.

Cậu ta ngây ra, cẩn thận tính thử thì so với quãng đường ít ỏi của mình, Vưu Dật Tư đã chạy hơn cậu ta gấp hai mươi lần. Hơn nữa, sức lực cần thiết để chạy đến cuối cũng là tính theo bội số, không phải đơn giản chỉ nhân với một số là có thể tóm gọn được.

Cậu ta bám vào chiếc bàn bên cạnh, sức lực của cậu ta đã cạn kiệt, sau khi nhìn thấy Vưu Dật Tư chạy tới như thế này thì cậu ta gần như ngã gục xuống.

Triệu Vĩ, anh nên thấy mừng đi!

Nếu anh nán lại lâu hơn chút nữa, không chừng sẽ bị người đại diện của người ta xử lý đấy!

Tuyệt đối không được gây sự với Tống Miên!

Giữa những biểu cảm ngơ ngác và bị sốc của mọi người đang có mặt ở đây, người có vẻ mặt khó coi nhất là Lý Huy.

“Một người chạy bằng khoảng cách của hai người nhóm khác cộng lại.” Đây là chuyện mà người khác làm được chứ không phải anh ta.

Kịch tính thì kịch tính thật đấy, chỉ có điều anh ta là người bị kịch tính đó ảnh hưởng.

Người đại diện nhà người ta – một người phụ nữ, đã hoàn thành chặng chạy 20km, tất cả bọn họ cộng lại cũng không nhiều bằng một mình cô ấy!

Không, thậm chí còn không bằng một nửa của cô ấy!!!

Đừng nói cô ấy, ngay cả Tống Miên – người mà họ cho là kém cỏi, cũng chạy hơn anh ta 1km!

Nếu nghe những lời này trước buổi huấn luyện bổ sung thì ai cũng sẽ cảm thấy buồn cười, cảm thấy như đang nói nhảm. Sao mà Tống Miên có thể kiên trì hơn Lý Huy – một người đàn ông thường xuyên tập tạ được chứ? Sao có thể có một người phụ nữ chỉ bằng sức mình mà áp đảo tất cả họ? Hơn nữa còn là áp đảo hoàn toàn, tuyệt đối luôn!

Nhưng Tống Miên thật sự đã làm được! Cũng thật sự có một người như vậy!

Tam quan của Lý Huy vỡ tan!

Chuyện này sao có thể như vậy được?

Cô ấy có phải là người bình thường không?

Nhìn thấy tốc độ của Vưu Dật Tư chậm lại, cô thở ra một hơi rồi từ từ dừng lại, huấn luyện viên Hồ lúc này mới chậm rãi chớp mắt, cố gắng tiêu hóa cú sốc này.

Ngay cả trong quá trình tập luyện thông thường của họ, việc mang vác vật nặng chạy việt dã 10km cũng là một thử thách cực kỳ khó khăn và đòi hỏi ý chí rất lớn, không phải là hoạt động diễn ra thường xuyên. Việc chạy xong mà chân bị chuột rút, ngã tại chỗ cũng là trạng thái thường thấy, nếu cả đội có thể kiên trì đến đích thì thật sự xứng đáng được khen ngợi hết mình.

Còn Vưu Dật Tư thì sao?

Huấn luyện viên Hồ thực sự tin rằng chị Vưu có thể hoàn thành 10km, đối với người có nền tảng chuyên môn và được huấn luyện lâu dài thì không quá khó để theo kịp mức độ này. Hơn nữa, trọng lượng mà khách mời mang theo thường ít hơn so với bình thường, Vưu Dật Tư lại có trọng lượng cơ thể nhẹ nên hoàn thành xong mà tình trạng vẫn ổn là điều bình thường

Nhưng đây là sao nữa?

Đây là 20km!

Trực tiếp tăng gấp đôi!!!

Huấn luyện viên Hồ thấy sau khi cô dừng lại thì hơi thở cuối cùng trở nên nặng nề hơn, cậu ấy đã bị sốc hồi lâu và khó có thể bình tĩnh lại được.

Chị ấy… chị ấy thực sự là lính đặc chủng phải không?

Có phải bình thường khi không có việc gì làm thì sẽ chạy đua với sư tử trên thảo nguyên Châu Phi không?

Ngay cả khi hàng ngày có chó săn đuổi theo để huấn luyện thì cũng không thể chịu được lâu như vậy chứ?

Một lúc lâu sau, huấn luyện viên Hồ cuối cùng cũng lên tiếng: “Chị…” Thậm chí cậu ấy còn trực tiếp bỏ luôn họ của cô.

Vưu Dật Tư lấy khăn lau bên mặt và cổ, trên lông mi lấm tấm mấy giọt mồ hôi,  cô ngước mắt lên nhìn cậu ấy, ý là muốn hỏi có chuyện gì.

Đột nhiên, giọng điệu của huấn luyện viên Hồ rất quả quyết: “Từ nay trở đi chị chính là người chị Vưu nhất của em!”

Vưu Dật Tư giống như bị cậu ấy chọc cười, quay mặt đi, cầm lấy chai nước khoáng, tùy ý để chiếc khăn lên vai trái, mở nắp chai rồi uống.

Nụ cười đó trên gương mặt lạnh lùng vừa nổi bật vừa mờ nhạt, nhanh chóng đã biến mất, nhưng sự chấn động mà để lại cho người khác thì vẫn không thể phai mờ.

Cô đứng ở đó, sừng sững giống cây gậy như ý.

Chu Nhàn Đình trốn ở sau đám người, không nói một câu nào.

Bây giờ anh ta sợ muốn đái ra quần.

Rất rất sợ!

Đây là sao vậy? Chia tay được mấy năm thì người yêu cũ đã trở thành lính đặc chủng?

Chu Nhàn Đình nắm lấy cành cây phía sau, lòng bàn tay đổ mồ hôi, muốn lập tức rời khỏi đây.

Bây giờ anh ta không còn nghi ngờ gì nữa, nếu Vưu Dật Tư cầm súng trong tay thì cô chắc chắn sẽ bắn anh ta!

Anh ta bị điên lắm mới nhận tham gia chương trình giải trí này!

Vưu Dật Tư uống xong một chai nước, lấy một chai nước khác từ dưới đất lên rồi quay người bước tới. Chu Nhàn Đình vô thức lùi lại một bước, nhưng lại thấy cô hoàn toàn không để ý đến anh ta mà ném chai nước vào một chiếc SUV mui trần đi ngang qua, huấn luyện viên liền dừng xe lại và nhìn cô một cách ngu ngốc.

Huấn luyện viên đón lấy chai nước, nghe cô nói: “Đi đón Tống Miên.”

Huấn luyện viên chớp mắt, lại nghe Vưu Dật Tư nói: “Cám ơn.”

“Không… không có gì.” Cậu ấy vốn định đi đón học viên vẫn chưa trở lại và mấy người ở điểm đóng quân về, nhưng vừa đi qua đây thì đã ngây ra. Cậu ấy nhận lấy chai nước, nhanh chóng lái xe đi.

Lưu Hựu và hai khách mời nữ nhìn cô bằng ánh mắt ghen tị đến mức suýt bật khóc.

Mẹ nó, tại sao quản lý nhà người ta lại tốt như vậy chứ!

Không chỉ có thể chạy cùng, còn có thể giành chiến thắng trong cuộc thi và được phân phòng tốt, còn nhớ đi đón Tống Miên nữa!

Lúc này, họ mới nhớ ra rằng huấn luyện viên Hồ đã hỏi ai muốn chung đội với Vưu Dật Tư, không một ai lên tiếng trả lời, bây giờ hối hận thì cũng đã muộn màng.

Nếu chung đội với cô ấy thì chẳng phải nằm không cũng thắng à?

Chỉ thấy nghệ sĩ bị công ty quản lý kéo lùi, chứ chưa từng thấy nghệ sĩ được quản lý trực tiếp đưa bay cao thế này!

Đây là loại may mắn gì vậy? Hả?

Tống Miên ngơ ngác đứng đợi ở mốc 5km, kể từ khi Vưu Dật Tư vừa đi là cô ấy đã ngớ cả người ra rồi. 20km!

Ai dám tin chị ấy thực sự sẽ giữ lời chạy hết 20km đâu chứ!

Đợi đến khi cô ấy nhìn thấy Vưu Dật Tư chạy ngang qua lần nữa, cô ấy càng ngơ ngác hơn nữa.

Cô ấy còn muốn bước tới và gọi chị Vưu dừng lại, nhưng không ngờ chị Vưu chạy nhanh đến mức chưa kịp gọi đã chạy đến cột mốc km tiếp theo rồi.

Một lúc sau, cô ấy nghe thấy huấn luyện viên ở điểm đóng quân nói rằng chị Vưu đã chạy xong! Chị ấy đã về đích một lần nữa!

Huấn luyện viên lái chiếc xe SUV mui trần tới và bảo Tống Miên lên xe.

Cô ấy ngơ ngác nói cảm ơn rồi ngồi lên xe, xách ba lô dưới đất lên ôm trước ngực. Trên cả đoạn đường trở về, ngồi trên xe lắc lư, cô ấy cứ nghĩ đến bóng lưng lúc chị Vưu chạy đi.

“Quản lý của cô tốt bụng thật.” Huấn luyện viên nói: “Bọn tôi đều ngơ cả ra, cô ấy vừa mới nghỉ ngơi được một lát, vậy mà còn nhớ gọi người đến đón cô nữa.”

“Hả?” Tống Miên ngơ ngác trả lời, lúc sau mới kịp phản ứng.

“Chị Vưu còn nhớ đến đón tôi à?”

“Chứ gì nữa? Cô ấy bảo cô đang đợi ở đây.” Huấn luyện viên thản nhiên nói: “Tiểu Tống cô cũng rất giỏi, đã chạy hết 5km. Trong số các nghệ sĩ chúng tôi huấn luyện thì cô đứng ở top đầu, thể lực rất tốt.”

Cậu ấy tùy tiện khen ngợi, nhưng Tống Miên nghe xong liền ngơ ngác.

Từ khi ra mắt, cô ấy đã bị chửi là yếu đuối và giả tạo, làm gì cũng là gánh nặng kéo chân người khác. Dù ông chủ trước đây thích cô ấy và đã đưa nhiều tài nguyên, nhưng cũng không ai ưa cô ấy, chỉ có Dương Na với cô ấy là mối quan hệ vừa yêu vừa ghét.

Hôm nay, lần đầu tiên cô ấy không những không bị tụt lại phía sau mà còn chạy trước mặt những người khác.

Hóa ra cảm giác khi không bị bỏ lại phía sau lại tuyệt thế này.

Nếu danh tiếng của cô ấy cũng có thể đảo ngược như hôm nay thì sao?

Cô ấy ôm chặt chiếc ba lô của mình.

Đối với Tống Miên, ngày hôm nay thật kỳ diệu.

Tham vọng sự nghiệp của cô ấy chưa bao giờ bùng cháy mãnh liệt đến thế, cô  ấy cũng chưa bao giờ mong chờ một tương lai hoàn toàn khác biệt. Tất cả những điều này đều do chị Vưu mang đến.

Tống Miên sẽ luôn nhớ rằng năm cô ấy hai mươi lăm tuổi, cô đã gặp một người có ơn giúp đỡ mình.

*

Sau buổi huấn luyện bổ sung khiến người khác mở rộng tầm mắt, nửa ngày sau đó, thái độ của những vị khách mời khác đối với Vưu Dật Tư và Tống Miên đã có một vài thay đổi rõ ràng.

Có người thì vì sợ hãi nên không dám thể hiện sự bài xích trên mặt, lo bị quản lý nữ giống như lính đặc chủng này nhắm đến, còn có người thì đơn thuần chỉ vì ngưỡng mộ sức mạnh của cô mà thôi.

Khi đang ăn ở căn tin, hai nghệ sĩ nữ lần lượt bưng khay cơm đi tới, ngập ngừng hỏi Tống Miên: “… Bọn tôi ngồi bàn này được không?”

Không ai dám hỏi Vưu Dật Tư.

Tống Miên sửng sốt, nhìn sắc mặt của chị Vưu. Cô đang cúi đầu ăn cơm, cũng không tỏ ra phản đối, sau đó cô ấy xua tay nói: “Ngồi đi, hai người cứ tự nhiên.”

Hai người họ còn rất lịch sự nói cám ơn.

Trước đây Tống Miên chưa bao giờ được đối xử lịch sự như vậy, cô ấy cảm thấy không quen, da gà da vịt nổi cả hết lên.

Một lúc sau, Lưu Hựu ngẩng đầu nhìn xung quanh, không biết Chu Nhàn Đình đang ở đâu, chỉ thấy Lý Huy vẻ mặt khó coi ngồi vắt chân ăn cơm ở bàn gần đó, cậu ta cứ cảm thấy ngượng ngượng sao ấy.

Vì thế một lúc sau, cậu ta mới lấy hết can đảm bưng khay cơm lên, đi tới hỏi: “… Chị Tống Miên, em cũng ngồi đây được không?”

Tống Miên đã kịp thích ứng, xua tay: “Cứ ngồi đi.”

Cô ấy hiểu rất rõ, đám người này chắc chắn đã bị chị Vưu chinh phục, nên cố gắng tiếp cận và lấy lòng chị ấy.

Mặc dù Lưu Hựu là một nghệ sĩ của Dolphin Entertainment, nhưng cậu ta cũng không làm gì sai, vẫn luôn gánh tiếng xấu do Triệu Vĩ gây ra, nhẫn nhịn chịu đựng, hơn nữa trông cũng rất trẻ và đẹp trai, Tống Miên cũng không thấy cậu ta chướng mắt.

Lưu Hựu thở phào nhẹ nhõm, quay đầu thấy Lâm Kinh không có ở đây, cuối cùng mới yên tâm ngồi xuống.

Không có anh ta thì cậu ta và người đàn ông trung niên kia thực sự không có tiếng nói chung, nhưng ngồi cạnh Vưu Dật Tư ít nhất cũng cảm thấy an toàn.

Về phần Dolphin Entertainment và Starfish Entertainment, cậu ta đã hoàn toàn từ bỏ lập trường của mình.

Nữ nghệ sĩ A cẩn thận nói: “Chị ơi, em có thể gọi chị là chị được không?”

Vưu Dật Tư khựng lại, ngẩng đầu nhìn cô ta, khựng lại một lúc lâu mới cúi đầu nói: “Tôi hai mươi tám tuổi.”

Nữ nghệ sĩ A: “…” Cô ta không có ý hỏi tuổi mà chỉ muốn xin phép thôi!

Dù cô có nhỏ tuổi hơn nhưng cô ta vẫn phải gọi là chị! Đây là vấn đề vai vế, sao cô có thể không biết chứ.

Cô ta thấy Vưu Dật Tư ăn rất nhanh nên nhanh chóng chia cho mọi người một phần thịt bò om mà cô ta lén mang theo, đồng thời cẩn thận đặt phần dành cho Vưu Dật Tư vào góc đĩa của cô.

Cô ta lo lắng nói: “Chị ơi, chị thử đi, mẹ em làm đấy.”

Tống Miên: “…”

Gì nữa đây? Bộ coi như tôi không ở đây hả?

Mấy người là nghệ sĩ của chị Vưu à? Chị Vưu cần mấy người hầu hạ hả?

Tống Miên cũng lập tức lấy chân vịt hút chân không mà cô ấy đã bí mật mang vào ra, không thua kém mà đặt vào một góc khác trong đĩa của Vưu Dật Tư.

Nữ nghệ sĩ B cũng nhanh chóng lấy chiếc cốc giữ nhiệt chưa đụng đến của mình ra, tìm chiếc cốc dùng một lần rồi rót một cốc nấm tuyết hầm với kì tử, nói: “Của em cũng ngon nè, chị đừng khách sáo!”

Lưu Hựu vừa đưa đũa vào miệng liền cảm thấy xấu hổ.

Một lúc sau, cậu ta mới từ từ đặt đũa xuống, chậm rãi lục lọi trong túi… lấy ra một nắm hạt dưa.

Cậu ta cầm nó trong tay một cách cẩn thận và cung kính, dùng tay kia đỡ tay đang cầm hạt dưa, chậm rãi lướt qua người khác rồi nhẹ nhàng đặt nó bên cạnh tay của Vưu Dật Tư.

Vưu Dật Tư khựng lại, bị cống phẩm của bốn người vây quanh.

Bốn người bọn họ nhanh chóng cúi đầu ăn cơm, không dám nhìn cô.

Trong lúc nhất thời, bọn họ đang thấp thỏm thì nghe thấy giọng nói của chị Vưu: “Cám ơn.”

Hu hu!

Chị ấy nói cám ơn tôi!

Chị ấy thật dễ gần!

Không ngờ chị Vưu lính đặc chủng lại dễ gần như vậy, ba người bọn họ liền trở nên kích động, vội vàng nói: “Không có chi, không có chi.”

Con người sống trên đời khó tránh khỏi việc ngưỡng mộ những nhân vật xuất sắc vượt trội hơn người thường.

Nhìn chị Vưu bình thản ăn đồ mình đưa đến, không hề kén chọn đồ ăn chút nào, trong lòng ba người bắt đầu thở dài.

Họ đây có thể tính là quen biết chị Vưu chưa?

Lý Huy từ xa ngẩng đầu nhìn bọn họ, sau đó lại bất mãn cúi đầu, ăn cơm của mình.

Có lẽ vì cảm thấy áy náy về việc huấn luyện bổ sung nên thời gian nghỉ ngơi ăn uống được kéo dài hơn. mọi người đều tốn không ít sức lực nên ăn uống cũng rất hăng hái.

Sau đó lại phát hiện Vưu Dật Tư không hề ăn vội mà thực ra sức ăn lại rất lớn, hơn nữa cũng không kén chọn đồ ăn.

Mấy món ăn nấu với số lượng lớn thì chắc chắn sẽ có một số chỗ không được hợp khẩu vị. Mặc dù bữa ăn ở đây luôn rất ngon, nhưng không tránh khỏi việc có người không ăn được món này món kia. Có người không ăn cần tây, có người không ăn mướp đắng, có người thích ăn trứng cà chua phải ngọt, trong khi có người lại thích ăn mặn.

Nhưng Vưu Dật Tư thực sự không quan tâm.

Nếu thức ăn đã được nấu chín thì cô đều ăn cả, cô ăn gì cũng được miễn là lượng calo vừa đủ, trên cơ sở đó nếu có thể đảm bảo dinh dưỡng cân bằng thì càng tốt.

Hầu hết mọi người chỉ coi cần tây trong món thịt xào và mướp đắng trong món trứng xào là gia vị nên không ăn nhiều, nhưng cô lại ăn hết.

Nữ nghệ sĩ A và B lặng lẽ nhìn cô, không khỏi khâm phục một người có thể lực phi thường lại có khả năng tự chủ phi thường như vậy, thậm chí có thể ăn được mướp đắng và cần tây nữa.

Vưu Dật Tư nếm thử một miếng thịt bò om rồi khựng lại.

Sau đó, cô ngẩng đầu lên và hỏi: “Mua món này ở đâu vậy?”

Nữ nghệ sĩ A mừng rỡ, vội vàng nói: “Món này là mẹ em làm, không có bán, nhưng mẹ em làm rất nhiều, nếu chị thấy ngon thì em sẽ tặng chị một ký!”

Cô lễ phép gật đầu: “Cám ơn.”

Thái độ đã thân thiện hơn trước rất nhiều.

Vậy cách để phá vỡ hàng phòng ngự của chị Vưu là ăn đồ ăn ngon?

Họ cúi đầu dùng bữa nhưng trong lòng mỗi người đều có những toan tính riêng.

Vưu Dật Tư cho rằng điều tuyệt vời nhất của thời đại này là việc chế biến thực phẩm vô cùng phong phú. Người dân có rất nhiều thời gian, sức lực và tâm huyết để chế biến một món ăn có thể lấp đầy bụng, còn làm ra đủ loại hình dáng để món ăn trông ngon hơn.

Đương nhiên, món không ngon thì cô cũng có thể nuốt xuống mà không biểu lộ cảm xúc, nhưng việc chế biến như vậy vẫn khiến cô cảm thấy rất đáng để bỏ thời gian.

Không có nhiều thứ cô nghĩ đáng để dành thời gian, bây giờ đã có thêm một thứ nữa rồi.

Tâm trạng đang rất tốt.

Sau bữa ăn, huấn luyện viên dẫn họ đến ký túc xá.

Cuối cùng cũng đối mặt với hiện thực, có người sắc mặt lập tức sa sút.

Vẻ mặt của Lưu Hựu càng thêm thảm hại.

Nhóm của cậu ta chỉ có một mình cậu ta đơn độc chiến đấu, không có ai hỗ trợ hay san sẻ, hai nhóm khác còn có Lý Huy và Chu Nhàn Đình giúp đỡ, cuối cùng, phòng cậu ta được phân loại tệ nhất.

Cậu ta nhìn Tống Miên với ánh mắt ghen tị, nhưng rồi ngay lập tức thu lại.

Thôi bỏ đi, cậu ta cũng không thể mang vác nặng chạy nổi năm cây số, có g**t ch*t cậu ta thì cậu ta cũng không chạy nổi.

“Tiếp theo là chia ký túc xá!” Giọng nói của huấn luyện viên rất lớn: “Vẫn theo quy định hôm nay tôi đề cập, nhóm nào có khoảng cách xa nhất sẽ được phân vào ký túc xá tốt nhất trước tiên. Tống Miên!”

Tống Miên vội vàng hét có.

Huấn luyện viên Hồ vẫy tay và ra hiệu cho bọn họ lên lầu, còn nói thêm: “Sau khi phân chia xong, tối nay còn tổ chức tiệc chào mừng, ngày mai sẽ tập bắn súng, rất nặng nề. Mọi người hãy nghỉ ngơi cho tốt và chuẩn bị sẵn sàng!”

Khi nói đến việc bắn súng, cậu ấy cảm thấy có chút áy náy, không khỏi nhìn về phía Vưu Dật Tư và thầm nghĩ, đó cũng là sở trường của chị Vưu bọn tôi, làm cách nào mới có thể giấu được sức mạnh phi thường của chị Vưu đây?

Nhưng khách mời lại rất hào hứng.

Sau một ngày chạy bền đầy mệt mỏi và nhàm chán, cuối cùng cũng đã đến lúc làm điều gì đó lớn lao!

Tập bắn súng! Đó còn là súng thật! Ngầu gần chết!

Sau khi tưởng tượng ra dáng vẻ bản thân cầm súng vô cùng ngầu lòi, bọn họ cảm thấy ngày mai lại rất đáng mong chờ.

Ê-kíp chương trình nhanh chóng đến thông báo, nói sau buổi ghi hình tối nay sẽ kết thúc tập đầu tiên, sẽ tăng ca để cắt một đoạn giới thiệu đưa lên trang web.

Lưng của khách mời bỗng dựng thẳng lên.

Việc lên ý tưởng cho một chương trình trước khi phát sóng không quan trọng, sau khi đối diện với khán giả mới là chiến trường thực sự. Chương trình hay hay dở, đánh giá ra sao, tỷ lệ xem thế nào, tất cả đều do khán giả quyết định.

Không ai có thể đảm bảo rằng đầu tư càng nhiều thì lợi nhuận sẽ càng cao, chỉ có thể cố gắng hết sức để khiến chương trình phù hợp hơn với thị hiếu thị trường, chờ đợi thử nghiệm.

Mỗi chương trình đều là một vòng quay, có thể quay trúng cơ hội nổi tiếng một phát thay đổi cuộc đời, cũng có thể quay trúng sai lầm và bất ngờ rơi xuống, có nhiều lúc lại quay trúng mức trung bình, không nóng cũng không lạnh. Khi vòng quay chưa dừng lại, cũng chưa chắc đã là kết thúc duy nhất.

Bây giờ vòng quay mới chỉ bắt đầu.

Sau khi vào ký túc xá, Tống Miên lập tức đặt đồ đạc xuống, mở cửa đi ra ban công xem thử.

Người quay phim nhanh chóng đi theo, đang chuẩn bị ghi lại phản ứng chê bai của cô ấy. Mỗi lần lên chương trình, đây luôn là cảnh quay không thể thiếu của Tống Miên.

Tống Miên chỉ tay ra phía ngoài: “Chị Vưu, chỗ này tuyệt thật đấy!”

Cô ấy gọi Vưu Dật Tư lại và chỉ cô xem: “Thực ra đây là một căn phòng nhìn ra hồ, đối diện là ngọn núi. Bên đó có phải là phòng bếp không? Có thể nhìn thấy mỗi ngày phòng bếp nấu món gì luôn nhỉ?”

Vưu Dật Tư cũng nhìn sang, gật đầu: “Ừ.”

Tống Miên: “Hu hu hu, hạnh phúc quá, cảm ơn chị Vưu đã mang đến cho em một cuộc sống tốt đẹp như vậy!”

Người quay phim: “…”

Đã nói là sẽ chê mà, sao cô không chê nữa??

Sao cô ta có thể biết suy nghĩ của Tống Miên được.

Hơn nữa đây là ký túc xá bình thường à? Đây là ký túc xá mà chị Vưu đã giành được và không có ai có thể ở trong đây được.

Người quay phim nghĩ về KPI, vì thế cô ta lùi lại một bước,quyết định quay cảnh họ dọn dẹp phòng.

Tống Miên là một người rất thích kiếm chuyện, nếu có thể lười biếng thì cô ấy sẽ lười biếng. Trước đây trong chương trình thực tế về cuộc sống, cô ấy thậm chí còn không biết rửa rau, lấy xô nước cũng có thể làm đổ một nửa, nên chắc chắn việc dọn dẹp phòng cũng sẽ rất thú vị.

Cô ta chăm chú ngồi xổm trước cửa ký túc xá, vác máy quay trên vai, tập trung và căng thẳng.

Vưu Dật Tư đi một vòng trong phòng, kiểm tra từng ngóc ngách, cuối cùng cầm máy quay treo trên tường hỏi: “Đây là gì vậy?”

Người quay phim sửng sốt, vội vàng nói: “Đây là camera ghi lại cuộc sống ở ký túc xá. À, nếu tắm rửa thay quần áo không tiện thì có thể vào phòng tắm, đến giờ tắt đèn thì sẽ tắt.”

Vưu Dật Tư gật đầu: “Có phải là loại kết nối dây không?”

Người quay phim: “… Đúng vậy.”

Vưu Dật Tư giữ camera ở giữa ngón cái và ngón trỏ, nhìn trái nhìn phải, chiếc camera yếu ớt trong tay cô bị ép phải quay. Người ngồi sau màn hình cũng vô thức cảm thấy cổ mình đang xoay theo, có chút áp lực.

Điều đó khiến cô ta rất lo lắng, như thể một giây tiếp theo đầu cô ta sẽ bị Vưu Dật Tư lấy đi vậy.

Vưu Dật Tư quan sát xong lộ trình liền thả tay ra.

Người quay phim chăm chú nhìn cô kiểm tra ổ cắm, vòi hoa sen và thậm chí cả công tắc điện ở hành lang.

Ngón tay cô lướt qua các bảng điều khiển, dính một chút bụi, sau khi xác định đã lâu không ai động vào thì mới quay trở lại ký túc xá.

Tống Miên siêng năng lấy ra một bộ ga giường bốn món và bắt đầu dọn giường.

Tuy động tác của cô ấy không khéo léo cho lắm nhưng lại rất nhiệt tình.

Vưu Dật Tư hỏi: “Biết làm không?”

Tống Miên sợ cô chê mình nên vội vàng gật đầu: “Biết biết biết.”

Vưu Dật Tư nhìn động tác vụng về của cô ấy, trầm ngâm một lát.

Cuối cùng, cô nói: “Vén hai góc đó lại.”

Tống Miên: “Được!”

“Gấp nó làm đôi rồi duỗi thẳng ra.”

Tống Miên: “Được!”

Vưu Dật Tư nói câu nào thì cô ấy liền làm theo câu nấy, cuối cùng cũng thuận lợi trải ga giường xong, vui vẻ quay lại giúp chị Vưu trải ga giường.

Khi quay lại, cô ấy thấy cô đã trải ga giường gọn gàng, không có một nếp nhăn nào, chăn bông đều vuông vức, như thể đó là một mô hình được kéo ra trên phần mềm, cô còn ném chiếc ba lô của mình lên giường chỉ với một tay nữa.

Tống Miên: “Chị Vưu đỉnh thật đấy!”

Người quay phim: “…” Được rồi, ý tưởng tồi tệ này của cô ta dư thừa rồi.

Cô ta khó hiểu, tại sao Tống Miên lại có vẻ như đã trở thành một người khác vậy?

Các phòng khác có phong cách khác với ở đây.

Do số lượng nam và nữ không đồng đều nên Lý Huy, đồng đội của anh ta và một nghệ sĩ nữ khác cuối cùng đã vào ở ký túc xá bình thường gồm các thành viên khác trong căn cứ. Mặc dù Chu Nhàn Đình chạy hơn Lưu Hựu một khoảng  nhưng cũng không nhiều hơn là bao. cuối cùng cả hai đều được phân vào ký túc xá khó khăn nhất.

Vừa bước vào, cậu ta đã nhìn thấy những bức tường ẩm mốc, chiếc giường sắt kêu cót két, bồn rửa đầy cặn nước, cả người Lưu Hựu cảm thấy tuyệt vọng.

Mẹ ơi, tại sao thế này!

Họ phàn nàn thì phàn nàn, xã giao thì xã giao, rửa mặt thì rửa mặt. Lưu Hựu để đồ xong, vừa cảm thấy ngượng ngùng định chào hỏi Chu Nhàn Đình thì Chu Nhàn Đình đã đóng sầm cửa lại, trực tiếp đi ra ngoài..

Lưu Hựu: “…”

Cậu ta chỉ có thể nói chuyện với Lý Huy và hai nữ nghệ sĩ kia.

Camera trên tường ghi lại mọi việc một cách tỉ mỉ.

Ê-kíp chương trình cuối cùng đã thu thập xong tài liệu và sẽ tìm một số clip tiêu biểu để biên tập và đưa lên website vào đúng 0 giờ hôm nay.

Khi lướt qua camera ký túc xá của Vưu Dật Tư, màn hình đột nhiên tối sầm.

“?” Đạo diễn sửng sốt: “Camera bị sao vậy? Hỏng rồi à?”

Họ lại gần kiểm tra thử, nhưng không thể nhận được tín hiệu từ bên đó. Giữa đêm cũng không tiện qua ký túc xá của họ để kiểm tra, đành phải cắt cảnh từ ký túc xá khác trước.

Bên kia, Tống Miên từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy Vưu Dật Tư nửa quỳ ở trên  giường, trên tay cầm một vật màu đen.

Cô ấy vừa đánh răng vừa hỏi: “Chị Vưu, chị đang làm gì vậy?”

Vưu Dật Tư cúi đầu chỉnh lại dây điện trên tay, đặt camera xuống, lấy một cái nắp chai dẹt đặt lại vị trí đó rồi nói: “Tháo camera ra.”

Tống Miên: “…”

Đúng… Đúng là một người tài khéo tay.

Đây có phải là nhận thức về quyền riêng tư và sự khéo léo trong tay nghề của một nhà quản lý hàng đầu không?

Sau khi đèn trong ký túc xá tắt đi, Tống Miên nhiều chuyện, không nhịn được bắt chuyện với cô.

“Chị Vưu, sao chị giỏi thế?” Cô ấy nói: “Em thấy huấn luyện viên bọn họ cũng không chạy được 20km nữa. Chị làm sao kiên trì được hay vậy?”

“Luyện tập nhiều.”

“…” Tống Miên im lặng. Cô ấy biết cần phải luyện tập nhiều, nhưng: “Luyện mất bao lâu thế?”

“Khoảng mười năm.”

Cô ấy hoàn toàn rơi vào trạng thái im lặng.

Mười năm, chị cũng chỉ mới ở độ tuổi đôi mươi thôi được chưa?

Tập chạy bền từ khi còn nhỏ luôn hả?

“Nhưng mấy năm nay chị làm quản lý cũng phải tập luyện nữa à?” Tống Miên hỏi: “Không tập luyện thì có bị mai một không?”

“Có chút.” Cô ở trong bóng tối nói: “Hôm nay có hơi mệt.”

Tống Miên: “…”

Mẹ nó, cô ấy không thèm hỏi nữa, hỏi thêm nữa là tự sỉ nhục mình.

Vưu Dật Tư vòng hai tay ra sau đầu, nhìn chằm chằm vào ván giường trong bóng tối, cảnh tượng lần đầu tiên gia nhập vào tổ chức dần dần hiện lên trong đầu cô.

Bọn họ nói muốn người dân sống yên ổn thì phải luôn giữ cảnh giác, lúc nào cũng phải giữ cơ thể khỏe mạnh nhất và tinh thần minh mẫn nhất.

Nhưng ở đây, cô dường như không cần phải tuân theo, thế giới này không có nguy hiểm, mọi thứ đều đầy đủ đến mức khiến người ta cảm thấy ấm áp và thoải mái, nhưng thói quen thì không dễ thay đổi như vậy.

Nghe thấy tiếng thở đã chìm vào giấc ngủ say của Tống Miên, Vưu Dật Tư cong một chân ngồi dậy, đặt một tay lên đầu gối. Một lúc sau, cô rời khỏi giường và đi ra ban công nhìn xem.

Một lúc sau, trên ban công chỉ có gió thổi tung rèm, cũng không còn bóng người nào nữa.

Trong năm nay, Giang Xuyên Triệt cãi nhau với bố mình đã là lần thứ hai rồi.

Vốn cũng không cãi vã gì lớn, tính tình anh luôn rất tốt, Giang Triển Ba cũng vậy, chỉ là cả hai người đều lạnh lùng, không nói chuyện với nhau. Ban đầu, Giang Triển Ba dẫn anh đến căn cứ để xem thử, hai ngày nay ông ấy có phải chủ trì buổi huấn luyện ở căn cứ, trên đường đi lại cãi nhau về một chuyện không không đầu không đuôi.

Tất nhiên theo thói quen của bọn họ thì cũng chỉ là trao đổi vài câu, trong xe liền trở nên im lặng.

“Con…” Giang Triển Ba dừng một chút: “Bỏ đi, bố đi xem một vài văn bản, con cứ ngồi trong tòa nhà văn phòng đi, ra ngoài đi dạo thì đừng đi quá xa, bên đó họ đang ghi hình chương trình.”

Giang Xuyên Triệt yên lặng gật đầu.

Giang Triển Ba rẽ vào bãi đậu xe, nhớ ra bây giờ Vưu Dật Tư chắc chắn đang ở trong căn cứ. Ban ngày mới nói tạm biệt xong nhưng bây giờ khi nghĩ đến mấy máy móc đó, ông ấy vẫn cảm thấy rất phấn khích.

Đêm khuya ông ấy đến đây chỉ để bàn bạc với mấy người ở căn cứ này về việc chọn người để đưa vào huấn luyện. Ban đầu ông ấy nghĩ sẽ thật tuyệt nếu Vưu Dật Tư có thể đến làm huấn luyện viên, nhưng người ta đã đóng góp lớn như vậy nên cấp trên rất coi trọng, dặn dò phải chăm sóc cô thật tốt, nên cũng không tiện bắt cô làm thêm việc.

Giang Triển Ba tiếc nuối thở dài, xuống xe đi về phía tòa nhà văn phòng.

Giang Xuyên Triệt yên lặng ngồi đọc sách một hồi. Anh luôn là một người dễ tính, quen với sự nhàm chán và cũng tận hưởng nó. Anh không có nhiều sở thích, không có ai quan tâm đến anh cũng không sao.

Anh ngồi đọc mãi, vừa tháo chiếc kính gọng mỏng ra lau, lúc đang định ngẩng đầu lên đeo vào, anh mơ hồ nhìn thấy có người đang đi xuống lầu.

Vốn dĩ anh chỉ liếc nhìn qua, nhưng trong giây lát, anh tưởng mình đã nhìn nhầm.

Anh đứng dậy tựa vào cửa sổ, kinh ngạc nhìn cô, khựng người trong giấy lát, quay người đóng cuốn sách trên bàn lại rồi chạy nhanh xuống lầu.

Vưu Dật Tư vốn định đi đến sân tập chạy bộ, vì từ giờ trở đi thời gian ngủ quá dài, nếu dậy sớm thì chắc chắn sẽ có nhiều người, nên đi vào ban đêm thì hợp lý hơn.

Cô vừa mở cánh cổng sắt đang đóng thì phía sau liền vang lên tiếng bước chân gấp gáp và cả tiếng thở hổn hển. Vưu Dật Tư quay lại, thấy chủ hiệu sách đang chống tay lên đầu gối dừng lại.

Nhìn thấy đúng là cô, Giang Xuyên Triệt thậm chí ngơ ra một lúc mới kêu lên: “Ch… Chị.”

Vưu Dật Tư nhìn xung quanh, nhướng mày, thấp giọng hỏi: “Sao cậu lại đến đây? Cậu có nhiệm vụ à?”

“Em á? Bố em đến họp, muốn dẫn em đến xem thử để cảm nhận bầu không khí của doanh trại quân sự.” Giang Xuyên Triệt cẩn thận trả lời, sau đó lễ phép hỏi: “Cho hỏi chị… chị là người của căn cứ à?”

Vưu Dật Tư quay người lại nói: “Tôi đến ghi hình.”

Giang Xuyên Triệt sửng sốt: “Chị là nghệ sĩ hả?”

“Quản lý.”

Thấy đây không phải nhiệm vụ, Vưu Dật Tư trả lời xong, cũng bình tĩnh tiếp tục lịch trình của mình, tiến vào sân tập chạy bền.

Giang Xuyên Triệt ngơ ngác, sau đó mới ôm lấy cánh cửa đang chuẩn bị đóng lại, sau khi đi vào liền xoay người đóng cửa lại.

Thấy Vưu Dật Tư đã bắt đầu chạy, anh còn có chuyện muốn nói nên lập tức chạy theo cô, ở bên cạnh cô thì thầm: “Không biết có phải em tự tiện quá không, nhưng em không ngờ rằng còn có cả quản lý cũng làm việc trong lĩnh vực này.”

“Làm trong ngành này đều có đủ loại nghề nghiệp cả.”

“Cũng đúng.”

Anh im lặng một lúc rồi nói: “Chị vất vả quá.”

“Cũng tạm.” Vưu Dật Tư đã ôm cua.

Giang Xuyên Triệt đuổi theo mấy vòng, nhưng thể lực lại không theo kịp. Anh dừng lại để ổn định một lúc, hơi chán nản vì bình thường mình không tập thể dục nhiều.

Một lúc sau, Vưu Dật Tư đi ngang qua anh, dường như có chút nghi hoặc, thản nhiên nhìn anh hỏi: “Cậu là nhân viên văn phòng hả?”

“Em á?” Giang Xuyên Triệt trả lời: “Đúng vậy, bình thường em chỉ quản lý hiệu sách và viết lách.”

Vưu Dật Tư gật đầu, dừng lại hỏi: “Nghiên cứu về ngày tận thế của cậu tiến triển thế nào rồi?”

“Em đã hoàn thiện thế giới quan rồi!” Thật hiếm khi có người quan tâm đến chủ đề này, quả nhiên chỉ có người trong ngành mới có thể có chung chủ đề. Giọng điệu của Giang Xuyên Triệt trở nên thoải mái hơn, nói: “Ý tưởng của em là thế này, chị có tiện nghe không?”

“Ừ.”

Giang Xuyên Triệt bắt đầu động đậy, nói: “Chị cứ tiếp tục chạy đi, không cần lãng phí thời gian, em vừa chạy bên cạnh vừa nói cho chị biết.”

Mặc dù cô nghi ngờ sức mạnh thể chất của anh, nhưng đã đề cập đến chuyện này nên Vưu Dật Tư cũng không phản đối nữa, liền gật đầu.

“Giả định của em là thời kỳ tận thế không phải là kiểu tận thế phổ biến trong tưởng tượng như xác sống hay siêu năng lực gì đó, mà là tận thế của loài người.” Anh khó khăn chạy theo bên cạnh Vưu Dật Tư, nói: “Ngày tận thế của người bình thường.”

“Thế giới này vẫn được tạo thành từ những người bình thường, nhưng gần như đã kết thúc. Vì năng lượng cạn kiệt, sản lượng lương thực giảm mạnh, diện tích đất canh tác bị thu hẹp, môi trường sống bị ô nhiễm, tuổi thọ bình quân không vượt quá năm mươi tuổi.” Anh đã bắt đầu thở hổn hển: “Không có siêu năng lực, nhưng vẫn có những anh hùng là con người.”

“Họ thậm chí còn có tổ chức nhằm bảo vệ những người bình thường khó sống trong môi trường khắc nghiệt, giải quyết vấn đề bất bình đẳng về tài nguyên và những ông trùm lợi dụng mọi thủ đoạn để thu lợi khổng lồ, để duy trì sự cân bằng khó khăn của xã hội.”

Vưu Dật Tư dừng lại.

Giang Xuyên Triệt cũng dừng lại, hít một hơi và nói tiếp: “Cảm giác như một thế giới rất kỳ diệu, lại còn khá cyber*.”

“Còn nữa không?”

“Đó là tất cả những gì em nghĩ đến lúc này.” Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có thể thêm Wechat của chị không? Sau này em có thể thảo luận với chị không?”

“Được.”

Giang Xuyên Triệt có chút vui mừng, quay đầu lại thì đột nhiên nhớ tới gì đó: “… Em không mang theo điện thoại di động.”

“Tôi cũng không mang.”

“…”

Thêm WeChat thất bại, Giang Xuyên Triệt thở dài, nhưng cô đã để lại số điện thoại cho anh, vẫn có thể liên lạc được, chỉ có điều anh có hơi xấu hổ khi làm phiền cô.

Nhìn Vưu Dật Tư đã chạy xong, anh nói: “Chị đói không?”

Giang Xuyên Triệt nói thêm: “Em biết nhà ăn này mở ở đâu, đúng lúc em cũng đói. Chị có muốn ăn chút đồ ăn khuya không?”

Vưu Dật Tư khựng lại, quay người lại: “Được thôi.”

Giang Xuyên Triệt thuần thục dẫn cô vào nhà ăn, mở cửa rồi kéo cầu dao điện lên, sau đó lại thuần thục vào bếp tìm nguyên liệu chuẩn bị món ăn.

Anh rất thân với các chú ở căn cứ chỗ này, mỗi lần đến đều bị ép phải nấu hai bữa, đến cả trứng đựng trong thùng nào anh cũng biết rõ ràng.

Đêm đã khuya không tiện ăn đồ nhiều dầu mỡ nên anh nấu hai tô mì trứng cà chua, cho vài con tôm vào và cắt thêm dưa leo thái sợi.

Khi anh rửa tay xong và mang ra ngoài, phát hiện Vưu Dật Tư đã tắt hầu hết đèn, chỉ để lại vài bóng.

Anh sửng sốt một lúc rồi nói: “Chị tiết kiệm quá.”

Khi Vưu Dật Tư nhìn thấy anh bưng tô mì nóng hổi bước ra mới nhận ra anh vừa nấu xong, không phải là tìm đồ ăn có sẵn nên cô lịch sự nói: “Làm phiền cậu rồi.”

“Không sao, em cũng thích nấu mà.” Giang Xuyên Triệt đưa đũa cho cô: “Không biết khẩu vị của chị thế nào.”

Vưu Dật Tư: “Tôi dễ ăn lắm.”

Cô cho rằng Giang Truyền Triệt là một đầu bếp bình thường nên lịch sự an ủi anh nói rằng cô không quan tâm đến mùi vị.

Khi cô ăn xong miếng mì đầu tiên thì khựng lại.

Chẳng mấy chốc, lúc Giang Xuyên Triệt còn đang dọn bàn, ngẩng đầu lên liền thấy tô của Vưu Dật Tư đã trống rỗng.

Anh khựng người lại.

Vưu Dật Tư cũng khựng lại.

“Ngon… ngon lắm à?” Giang Xuyên Triệt thăm dò hỏi.

Vưu Dật Tư gật đầu khẳng định: “Rất ngon.”

Không khí chìm vào im lặng.

Một lát sau, Giang Xuyên Triệt đặt tô mì của mình trước mặt cô, rồi lấy tô của cô đi.

“Chị ăn tiếp đi.” Anh đứng dậy và nói: “Em đi nấu tô khác.”

Sau khi Giang Triển Ba họp xong thì quay lại văn phòng, phát hiện sách của Giang Xuyên Triệt vẫn còn ở đó, nhưng người thì không thấy đâu nữa.

Ông ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trong nhà ăn có ánh sáng mờ mờ, thầm nghĩ lại là thằng nào đến kéo nó đi làm đồ ăn khuya nữa rồi.

Nghĩ thế, ông ấy vội vàng đi đến căng tin, nếu đến trễ thì chẳng còn đâu.

Trên đường xuống lầu, ông ấy gặp vài đồng nghiệp cũng đang vội vàng đi đâu đó, liền chào hỏi: “Này, đã muộn thế này còn đi ra ngoài à?”

“Ngài cũng vậy mà.”

Nói chuyện với nhau thì khách sáo nhưng chân ai cũng đua nhau đi cho nhanh, bước vài bước đã xuống tới lầu, đều đi cùng một hướng về phía căn tin.

Giang Triển Ba biết âm mưu của bọn họ, sự tức giận trong lòng cũng dần biến mất, dẫn đầu mở cửa căng tin.

Một đám người xông vào, ngay sau đó, tất cả đều chết lặng.

“Vưu Dật Tư?”

“Chị Vưu?”

[*Cyber: Bối cảnh này thường được miêu tả trong tương lai, xây dựng trên nền tảng “sự kết hợp giữa cuộc sống thấp kém và công nghệ tương lai”, có khoa học công nghệ tiên tiến, so sánh với cấu trúc xã hội bị suy đồi ở một mức độ nhất định. Sau đó, nó đã mở rộng từ văn học sang phim ảnh, trò chơi và các phương tiện khác.]

*

Cy: Nam chính nhỏ tuổi hơn lại còn nấu ăn ngon thế này thì chị Vưu đổ đứ đừ là phải 

Bình Luận (0)
Comment