Một lúc sau, Chu Nhàn Đình mới đè nén giọng nói đang run rẩy, bình tĩnh hỏi: “Ai có thể nói cho tôi biết vì sao người quản lý cũng có thể tham gia chương trình không?”
Giọng nói của anh ta rõ ràng như sắp nổ tung.
Chỉ mới qua một lúc thôi mà không biết tại sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, đầu tiên là huấn luyện bổ sung, sau đó Triệu Vĩ và Tống Miên cãi nhau, sau đó kéo theo một đám người lao vào cãi vã. tiếp đó Triệu Vĩ rút khỏi chương trình, mà thay thế ông ta lại là… Vưu Dật Tư.
Cứ phải là cô ấy!
Chu Nhàn Đình cảm thấy mọi chuyện thật không thể nào tin nổi. Trong giới giải trí, chưa từng có tiền lệ nào để người quản lý tham gia ghi hình một chương trình cả, kể cả nếu có thì người đó cũng phải là một quản lý cực kỳ nổi tiếng và tham gia vào các chương trình phỏng vấn và tuyển dụng.
Vưu Dật Tư rõ ràng không thuộc trường hợp nào cả.
Hơn nữa, nếu người quản lý có thể ghi hình thì ở đây có rất nhiều nghệ sĩ đều dẫn theo người quản lý của bọn họ, ai mà không có tư cách hơn cô ấy để ghi hình chứ? Kể cả Lâm Kinh?
Đạo diễn đã mất hết kiên nhẫn với Lâm Kinh, thấy Chu Nhàn Đình vẫn đứng đây hỏi hỏi hỏi. Giọng điệu này, ô hô, vẫn còn giữ cái vẻ kiêu ngạo như một siêu sao lớn. Sao nào? Tham gia ghi hình chương trình cùng với những người làm hậu trường thì làm giảm giá trị của anh ta chắc?
Ông ta lập tức nở một nụ cười chẳng mấy tế nhị: “Thì do anh Triệu đã tuyên bố nói không để người trong giới ghi hình nữa đó, có người sẵn sàng tham gia, bọn tôi còn mừng không kịp nữa là.”
Đạo diễn quay đầu gọi người ghi hình đi thông báo cho các bộ phận chuẩn bị sẵn sàng, lập tức chấm dứt màn hỗn loạn này và tiếp tục quay phim.
Thấy ông ta đã mất hết kiên nhẫn cầm bộ đàm lên, không có ý định nói thêm lời nào với bọn họ nữa, Lâm Kinh rốt cục cũng tỉnh lại, giống như rơi vào hầm băng, cảm thấy nhảm nhí vô cùng.
Chỉ cần bên đối phương đổi sang một người khác, bất kể là ai, dù là dùng uy h**p hay dụ dỗ thì cũng sẽ có cách để chiếm lấy vị trí này, rất ít người dám từ chối anh ta. Ngay cả khi không nể mặt anh ta thì họ cũng sẽ nể mặt tiền bạc.
Chỉ có Vưu Dật Tư là không biết.
Ai bảo bọn họ có thù với cô làm gì chứ?
Huống hồ Vưu Dật Tư bây giờ là một nhân vật kỳ lạ, không biết trong ba năm qua cô đã làm gì. Cô giống như nhân vật chính trong những cuốn tiểu thuyết ra nước ngoài và gặp phải những mối nhân duyên bí ẩn rồi quay trở lại một cách hoành tráng để lấy lại mọi thứ vậy.
Cô thậm chí còn thẳng chân đá một cú đuổi anh ta ra ngoài, bây giờ nghĩ đến mà mông vẫn còn đau.
Mặc dù Lâm Kinh vẫn không hiểu tại sao Vưu Dật Tư lại có được cơ hội này, chẳng lẽ Tống Miên thực sự có địa vị cao như vậy trong lòng Tổng giám đốc Trương? Vì một người phụ nữ đẹp mà ông ta có thể xem chuyện này như trò đùa sao?
… Nhưng trong thâm tâm anh ta cuối cùng cũng hiểu rõ rằng, dù anh ta có tiếc nuối đến thế nào đi nữa thì vị trí này cũng đã mất và không có cách nào lấy lại được.
Đây chính là do anh ta tự làm tự chịu.
Lâm Kinh đã ở trong giới giải trí nhiều năm như vậy, kể từ khi anh ta đá Vưu Dật Tư đè đầu cưỡi cổ mình đi vài năm trước, anh ta chưa từng trải qua cảm giác bức bối như vậy, mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ.
Nhưng hiện tại vào lúc này, anh ta cảm giác nội tạng của mình đang co thắt lại, cảm thấy như bị sét đánh ngang tai.
Chu Nhàn Đình cũng cảm thấy như bị sét đánh ngang tai.
Vốn dĩ Vưu Dật Tư và anh ta ở cùng một căn cứ đã đủ đáng sợ rồi, bây giờ lại phải cùng nhau ghi hình?
Anh ta phải có sức kiên nhẫn mạnh mẽ đến mức nào mới có thể tiếp tục ghi hình ở đây?
Anh ta suýt chút nữa đã buột miệng nói câu “Tôi không quay nữa”.
Khi kịp thời nuốt lại câu này, anh ta dần dần ngộ ra, mới nhớ ra mình không phải Triệu Vĩ. Nếu không có lý do chính đáng, chẳng hạn như bị gãy chân, việc tùy ý bỏ quay sẽ gây ra một trận ầm ĩ lớn nữa.
Chu Nhàn Đình im lặng hồi lâu, nhắm mắt lại rồi lại mở ra.
Anh ta nghiến răng nói: “Được rồi.”
Là cô ấy thì là cô ấy vậy.
Trước mặt đám đông, liệu Vưu Dật Tư dám trắng trợn như lúc vượt xe không?
Chu Nhàn Đình chỉ có thể tự nhủ như vậy.
Các nghệ sĩ khác tuy không hài lòng với việc huấn luyện bổ sung nhưng cũng không dám lớn tiếng trực tiếp tranh cãi với ê-kíp chương trình như Triệu Vĩ, chỉ có thể ngồi một bên nhăn nhó cầm nón quạt.
“Triệu Vĩ đi rồi à?” Nghệ sĩ trẻ tuổi của Lâm Kinh vẫn chưa thể tin được: “Anh ấy nói đi là đi luôn hả? Không quay nữa à?”
“Đúng vậy, chắc là cãi nhau với Tống Miên nên hết chịu nổi rồi.” Nghệ sĩ bên cạnh liền hạ giọng, không dám bàn luận gì nhiều chỉ nói: “Xem như tôi đã nhìn ra được thực lực của Tống Miên, chọc ai cũng được chứ đừng có dại mà chọc vào cô ta.”
Nghệ sĩ trẻ tuổi cảm thấy tuyệt vọng.
Vốn dĩ tưởng có một người cùng mình lo mọi việc, không ngờ rằng ông ta lại ỷ mình là bậc tiền bối, trực tiếp đình công mà không quan tâm đến việc bồi thường thiệt hại.
Cậu ta là một ngôi sao mới nổi, không dám làm mấy chuyện có thể làm xấu đi hình ảnh của mình, chỉ có thể với chịu khổ làm đại cho xong, cảm thấy ba tuần tới đây sẽ là một khoảng thời gian tối tăm.
Sau khi Triệu Vĩ đi rồi, Lâm Kinh nhất định sẽ tóm cậu ta không chịu buông, không biết cậu ta sẽ bị quản chặt chẽ đến mức nào nữa.
Cậu ta bắt chéo chân, ngã xuống chiếc túi phía sau, lẩm bẩm: “Không biết vị khách mời mới là ai, hi vọng đừng mạnh quá, cứ đến một người có thể lực phế vật rồi cùng nhau chơi đùa thôi được không!”
“Mong là con gái, ê-kíp chương trình ít nhiều cũng sẽ ngạc nhiên đúng không?” Người bên cạnh ngơ ngác nói: “Tôi thật sự không chịu nổi nữa, sao Tống Miên có thể chạy nổi chứ? “
Trước khi đến đây, cô ta còn tưởng rằng Tống Miên sẽ ở dưới đáy, có cô ấy ở đây thì cô ta sẽ không bị bỏ lại quá xa.
Nhưng hôm nay, Tống Miên vừa mới đến đã được huấn luyện viên khen ngợi và được đưa ra làm mẫu, xem ra thể lực cũng rất tốt, cũng không hề phàn nàn về sự vất vả. Cô ta lo rằng mình sẽ bị đem đi so sánh rồi nói là lười biếng và yếu đuối.
Hai người cùng gục xuống và thở dài.
“Mọi người ơi, khách mời tới rồi, chúng ta bắt đầu ghi hình thôi.” Đang nói chuyện thì nhân viên đã đến thông báo, thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi cuối cùng cũng đã kết thúc. Mọi người uể oải đứng dậy, quay lại nhìn xem khách mời là ai.
Vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy Tống Miên và một người phụ nữ cao lớn đang cùng nhau đi tới.
Người phụ nữ đó có mái tóc dài qua vai, tóc buộc kiểu đuôi cá nửa đầu đang rất thịnh hành hiện nay, trán phẳng, sống mũi cao và môi có màu hơi đậm, nhưng vì rất có sức sống nên không hề nhợt nhạt, chỉ toát lên vẻ ngầu lòi.
Đường quai hàm của cô ấy rất sắc sảo mà nhiều người không có, chỗ nối liền với cổ không hề có chút mỡ thừa nào, vai rộng vừa phải, đôi chân vừa dài vừa khỏe, có thể khiến bộ đồng phục huấn luyện rộng thùng thình tôn lên dáng người của cô ấy, thậm chí có thể cảm nhận được sức mạnh của cơ bắp cô ấy.
Nhìn kỹ hơn thì cảm thấy dáng người cô ấy thực sự rất gọn gàng, không có bộ phận thừa nào cả. Cả khuôn mặt lẫn vóc dáng, không chỉ có điều kiện bẩm sinh vượt trội mà chắc chắn cô ấy cũng đã tốn nhiều công sức tập luyện để có được thân hình thế này.
Mấy vị khách mời nhìn nhau mấy lần, cảm thấy mờ mịt, vẫn đang thắc mắc không biết đây là siêu mẫu nào mà chưa từng gặp qua.
Đột nhiên, khuôn mặt người nghệ sĩ trẻ tuổi của Lâm Kinh co giật.
Cậu cậu cậu… cậu ta nhớ ra rồi.
Người phụ nữ đã một cước đá bay Lâm Kinh ra ngoài! !
Sắc mặt Lưu Hựu thay đổi, lưng căng ra, lập tức vào thế phòng thủ.
Cô ấy không phải là quản lý của Tống Miên sao? Tại sao cô ấy lại mặc đồng phục huấn luyện và đeo ba lô? Đừng nói cô ấy muốn huấn luyện cùng nha!
Có nhầm lẫn không vậy? Chẳng lẽ ai mà dám đối đầu với Tống Miên thì cô ấy sẽ lôi người đó ra đánh một trận sao?
Đạo diễn cầm bộ đàm lên giới thiệu với họ: “Mọi người, đây là vị khách mời mới của chúng ta, đồng thời cũng là quản lý của Tống Miên – Vưu Dật Tư. Tổng giám đốc Trương của chúng tôi cảm thấy việc mở rộng điều kiện chọn khách mời cũng là một sự đổi mới, đúng lúc nhân cơ hội này mời cô Vưu đến để thử nghiệm luôn.”
Ông ta nhớ đến lời dặn dò của Trương Đống Quốc, im lặng một lúc rồi nói: “À, còn một điều nữa là cô Vưu rất có kinh nghiệm làm quản lý, nên trong những lần hoạt động đội nhóm sau này sẽ mời cô Vưu làm đội trưởng để dẫn dắt mọi người.”
Đạo diễn buông bộ đàm xuống, ra lệnh cho các bộ phận chuẩn bị và bắt đầu ghi hình, không được phép từ chối!
Mấy vị khách mời vẫn còn ngơ ngác.
Gì? Người quản lý? Người này không phải là nghệ sĩ mà?
Đây là loại đổi mới gì vậy!
Ông đi xem tất cả các chương trình tạp kỹ trên thị trường xem, nếu tìm thấy một vị khách mời nào là người quản lý thì chúng tôi sẽ quỳ lạy ông luôn được chưa?
Tuy nhiên, đạo diễn dứt khoát đi theo con đường riêng của mình, nhất quyết muốn chơi thử thứ rất mới mẻ này. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, không thể phản đối nên chỉ có thể im lặng chấp nhận. Dù sao thì việc một trong số các khách mời đã cãi nhau đến mức rút lui khỏi chương trình ngay tại chỗ đã xảy ra thì còn gì có thể khiến họ sợ hãi nữa?
Dù người quản lý có như thế nào thì ít nhất cô ấy cũng là con gái, cũng tốt, sẽ không quá hăng. Hơn nữa cũng có ít người cạnh tranh với họ về sự nổi tiếng hơn. Ừm, cứ nghĩ vậy đi.
Các vị khách mời tự an ủi xong liền tóm lấy mấy chiếc ba lô dưới đất rồi khoác lên vai, chuẩn bị cho chuyến hành trình chạy việt dã đầy đau đớn.
Đợi đến khi bọn họ tự tay xách ba lô lên mới cảm thấy khó khăn, thậm chí có người còn phải nhờ người khác đỡ mới nhấc chiếc ba lô lên vai được, cả người lập tức cảm thấy không thể đứng vững. tại sao chiếc túi mà ê-kíp chương trình chọn lại nặng quá vậy.
Sau đó bọn họ đột nhiên khựng lại, ngẩng đầu nhìn Vưu Dật Tư và Tống Miên đã ổn định tìm chỗ đứng và đang chờ bọn họ.
Nhìn Tống Miên thì có thể thấy có chút khó khăn, nhưng trên mặt Vưu Dật Tư lại không có chút biểu cảm nào, thân hình thẳng tắp, vai dang rộng, thậm chí có thể đeo một chiếc túi nặng như vậy mà còn có thể cúi xuống buộc dây giày.
Cô ấy… sao cô ấy có thể thoải mái như vậy được.
Chẳng lẽ bình thường cô ấy cũng thường xuyên nâng tạ?
Mấy người khác chỉ là nghi ngờ, nhưng Lưu Hựu thực sự sợ hãi.
Má ơi, chị gái này không chỉ chân có sức mạnh đáng kinh ngạc mà còn có thể chất rất khỏe mạnh!
Chắc cậu ta không phải là người duy nhất bị rớt lại phía sau đâu nhi?.
Đang lúc cậu ta đang lo lắng, một bàn tay bên cạnh đã xách ba lô rồi im lặng đeo len vai của mình. Lưu Hựu quay đầu chào hỏi: “Anh Chu.”
“Hả?”
“Chuyện là… Anh Triệu đã đi rồi, hay là chúng ta lập thành một đội đi.” Lưu Hựu nói: “Trên đường chúng ta hỗ trợ lẫn nhau, phòng trường hợp có ai đó bị tụt lại phía sau thì cũng có người để hỗ trợ.”
Thông thường sẽ không có ai từ chối lời mời thành lập một đội như vậy, ngay cả khi đó chỉ là để giữ thể diện. Trong giới của bọn họ, sự hòa hợp và quan tâm bề ngoài vẫn rất quan trọng. Khi gặp một người khác thường như Tống Miên thì cũng giống như tấm chiếu mới chưa từng trải vậy.
Cậu ta cũng hơi lo lắng, cho rằng Chu Nhàn Đình cũng là người của Dolphin Entertainment, với mối quan hệ giữa tiền bối và hậu bối thì cũng không đến nỗi sẽ từ chối.
Không ngờ Chu Nhàn Đình lại làm như không nghe thấy gì, ngơ ngác nói “Hả?” một tiếng rồi cầm lấy túi xách rời đi.
Lưu Hựu đeo ba lô trên lưng đứng hình tại chỗ.
Đôi khi, ấn tượng về một người có thể thay đổi chỉ trong một khoảnh khắc.
Trước đây, cho dù có biết nhiều về ai đó trên mạng và thích họ đến mức nào đi chăng nữa, nhưng khi tiếp xúc ở cự ly gần cảm thấy có điều gì đó không ổn thì cũng sẽ nhanh chóng cảm thấy thất vọng.
Lưu Hựu im lặng một lúc, có chút buồn bã nghĩ rằng thật sự nên giữ khoảng cách với cuộc sống của thần tượng mình xa một tí.
Khi cậu ta đứng vào đội và đứng ngay sau Vưu Dật Tư, Lưu Hựu nhận ra rằng cô thực sự cao, không phải cao một cách giả tạo. Khi cô mang giày bốt ngắn, có lẽ còn cao hơn cả cậu ta một chút. Chiều cao không xê xích là bao nhưng khí chất của họ hoàn toàn khác nhau, cô như thể sắp ra trận, còn cậu ta thì giống như sắp ra ngoài để tắm hơi.
Lưu Hựu im lặng quan sát làm sao mới có được khí chất như vậy, sau đó cậu ta cảm thấy mình đã học được, bắt đầu lặng lẽ dang hai chân rộng bằng vai, duỗi thẳng lưng cố gắng bắt chước tư thế đứng của Vưu Dật Tư.
Nhưng khi tự mình thực hiện mới nhận ra Vưu Dật Tư đỉnh nóc kịch trần đến mức nào. Phần th*n d*** của cậu ta không đủ vững, khi đứng thẳng lên thì phần phía sau quá nặng, không có lưng để chịu lực, cả người liền ngã ra phía sau, nhờ có người đứng sau đỡ cậu ta một cái mới giữ được thăng bằng.
Lưu Hựu lúng túng nói cảm ơn, chán nản nắm hai quai ba lô nhấc lên, trở về tư thế đứng còng lưng.
Vì thế giữa một đám người đứng còng lưng, vẻ mặt u ám, một bóng người đứng bất động thẳng tắp xuất hiện.
Mấy người khác không khỏi thường xuyên liếc nhìn.
Cô ấy không mệt à?
Tại sao lại cảm thấy cô ấy có chút đỉnh nóc kịch trần bay phấp phới vậy nhỉ?
Huấn luyện viên vừa bước tới, đứng chắp tay sau lưng nghiêm túc nhìn những người phía dưới. Ánh mắt rơi vào Vưu Dật Tư, bước chân khẽ dừng lại, cảm thấy kinh ngạc.
Vãi đạn?
Chị Vưu?
Tại sao chị ấy lại ở đây? Chị ấy đến để làm huấn luyện viên à? Liệu cậu ấy có bị sa thải không?
Vừa rồi bọn họ còn thấp thỏm theo dõi động tác của Vưu Dật Tư ở trường bắn, còn có vài người được gọi đến để tranh tài với cô nữa.
Huấn luyện viên là một trong số họ, cậu ấy biết rất rõ trình độ của chị Vưu, so tài xong thì thấy tâm phục khẩu phục, thậm chí còn nhiệt tình bắt tay cô và nói rằng hy vọng sẽ gặp lại vào lần sau. Không ngờ mới được bao lâu đâu mà đã gặp lại nhau rồi.
Ngay khi huấn luyện viên chuẩn bị lên tiếng chào hỏi, cậu ấy nhìn kỹ hơn thì thấy chị Vưu dường như đang mặc đồng phục huấn luyện của học viên, hơn nữa còn đang đứng giữa dàn khách mời.
… Ủa alo?
Cậu ấy và Vưu Dật Tư im lặng nhìn nhau một lúc.
Sau khi nhận thấy ánh mắt của chị Vưu rất bình tĩnh, không có chút dấu hiệu nào, huấn luyện viên Hồ khựng lại, thăm dò hỏi: “… Đây là?”
“Báo cáo huấn luyện viên! Đây là đồng đội mới của chúng ta, Vưu Dật Tư!” Giọng nói của Tống Miên chưa bao giờ lớn và tự tin đến như vậy, dứt khoát nói: “Chị ấy thay Triệu Vĩ tham gia huấn luyện!”
Huấn luyện viên: “???”
Gì cơ?
Nếu ê-kíp chương trình mấy người muốn ăn gian thì cứ nói thẳng ra, tại sao lại để người ta đi chứ?
Trong số họ, ai mà không từng âm thầm so sánh số lần chống đẩy với chị Vưu? Những người có thể làm được như chị ấy đều không phải là người bình thường, việc giữ vững được đến mức đó đã là giới hạn về thể lực. Nhưng Vưu Dật Tư vừa hoàn thành khối lượng tập luyện trong một ngày, kết thúc đúng lúc, nếu cần thì có thể làm thêm lần nữa, đó không phải là giới hạn của chị ấy.
Giống như nếu bạn hỏi một học sinh giỏi bình thường tại sao thi được 150 điểm, cô ấy sẽ nói rằng cô ấy chỉ tình cờ biết làm mấy câu hỏi 150 điểm này. Nếu bạn hỏi tại sao Vưu Dật Tư lại thi được 150 điểm thì bởi vì tổng điểm chỉ là 150, hiện tại cũng không ai biết giới hạn trên của cô ấy là bao nhiêu cả.
Trên trán huấn luyện viên lặng lẽ chảy một giọt mồ hôi lạnh, cậu ấy nói: “Ha ha, được rồi… Vậy chúng ta bắt đầu thôi nhỉ?”
Cậu ấy vừa nói vừa nhìn xem ý Vưu Dật Tư thế nào, thấy Vưu Dật Tư bình tĩnh gật đầu, cậu ấy mới cao giọng nói: “Nghiêm!”
Cậu ấy đưa khách mời đi đến điểm xuất phát của chặng đường chạy việt dã, nhìn đồng hồ trên tay, ngẩng đầu lên nói: “Chúng tôi không quan tâm thể lực hay giới hạn của mọi người cho lần huấn luyện bổ sung này là bao nhiêu, chỉ cần cố gắng chạy hết sức đi! Nếu thật sự chạy không nổi thì cũng có thể lựa chọn bỏ cuộc giữa chừng, tất nhiên chúng tôi sẽ có thưởng và phạt!
Cậu ấy chắp tay sau lưng nói: “Tôi sẽ chia mọi người thành từng cặp, tối nay sẽ ở ký túc xá, nhóm nào có khoảng cách xa nhất sẽ được chọn phòng trước, nhóm nào có khoảng cách ngắn nhất thì tự lo cho mình nhé.”
Huấn luyện viên Hồ liếc nhìn Vưu Dật Tư, có nghĩ thế nào cũng thấy bắt nạt người ta quá nên cao giọng nói: “Ai muốn cùng nhóm với Vưu Dật Tư?”
Cậu ấy cho rằng phần lớn thể lực của mấy vị khách mới này đều yếu, ai cũng sẽ muốn chung đội với chị Vưu để chiếm ưu thế, không ngờ vừa nói xong chỉ có Tống Miên lớn tiếng hét lên: “Báo cáo huấn luyện viên, tôi!”
Cậu ấy do dự.
Thể lực của Tống Miên này cũng không được coi là kém mà?
Tại sao cô ấy lại tham gia vào cuộc vui này?
Vì vậy, cậu ấy nhìn lên và hỏi: “Còn ai nữa không?”
Không có ai khác trả lời. Một mặt vì họ sợ Tống Miên, thậm chí còn muốn tránh xa quản lý của cô ấy nữa. Mặt khác họ đều là nghệ sĩ, bị xếp chung nhóm với một người quản lý không mấy nổi tiếng chắc chắn sẽ bị bỏ lỡ rất nhiều cảnh, nên không ai đồng ý cả.
À, còn một lý do khách quan hơn, đó là Vưu Dật Tư có vẻ thể trạng khá tốt, dáng người được rèn luyện bài bản nên khi chạy cùng nhau chắc chắn sẽ bị lép vế.
Mọi người đều lý trí lựa chọn cái lợi và né cái hại, không ai lên tiếng.
Huấn luyện viên Hồ im lặng, cũng không thèm nhắc bọn họ nữa, đợi đến lúc hối hận đừng có tìm cậu ấy là được. Ê-kíp chương trình cũng lắm chiêu trò thật, ký túc xá tương đối tệ kia… Ha ha.
Rất nhanh đã chia nhóm xong, Tống Miên và Vưu Dật Tư một nhóm, một nhóm khác có một trai một gái, ba người còn lại tình cờ bao gồm Lưu Hựu và Chu Nhàn Đình trong đó.
Huấn luyện viên nhìn lướt qua rồi xếp Chu Nhàn Đình và một nữ nghệ sĩ khác vào cùng nhóm, Lưu Hựu chạy một mình, khoảng cách chạy sẽ được nhân đôi.
Lưu Hựu: “…” Tại sao cậu ta luôn phải gánh chịu nỗi đau không có đồng đội vậy chứ!
Trước khi bắt đầu, huấn luyện viên Hồ đi tới trước mặt Vưu Dật Tư, nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng nói: “Chị Vưu nhớ kiềm chế lại chút nhé?”
Cậu ấy suy nghĩ một lúc rồi nói: “Dùng một nửa sức lực của chị là đủ rồi, nếu có thể giành được vị trí thứ nhất là được. Nếu khoa trương quá thì sau này bọn họ sẽ không dám huấn luyện cùng chị nữa đâu.”
Vưu Dật Tư cảm thấy hơi kỳ lạ ngẩng đầu lên, giọng điệu bình tĩnh hỏi: “Một nửa à?”
“… À, có thể ít hơn nữa cũng được.” Huấn luyện viên Hồ cảnh giác nói, sau đó lại nói: “Cảm ơn chị Vưu đã dẫn dắt đội, đi thôi!”
Vưu Dật Tư gật đầu, hơi hất cằm về phía trước, bình tĩnh nói: “Tống Miên.”
Tống Miên vội vàng đi theo: “Chị Vưu, chúng ta đi thôi!”
Hai người liền xuất phát, nhìn Tống Miên tuy chật vật nhưng vẫn có thể duy trì tốc độ, không hề chậm chạp mà luôn chạy bên cạnh cô, thỉnh thoảng còn liếc nhìn cô.
Cô định vị mình là người đồng hành kiêm người giám sát, không quan tâm đến biểu hiện của mình, chỉ cần giám sát Tống Miên chạy xong là được.
Cô cũng muốn xem trình độ của Tống Miên sau khi trải qua khóa huấn luyện đặc biệt có thể đạt đến mức nào.
Vì thế sau khi xuất phát, phong cách của nhóm bọn họ rất khác biệt.
Các nhóm khác hoặc là lôi kéo, tra tấn lẫn nhau để tránh cạnh tranh, hoặc là vì động lực của ký túc xá mà tự khích lệ bản thân, hoặc là hoàn toàn không giao tiếp, thậm chí tốc độ cũng không cùng một nhịp.
Mà nhóm này giống như những bậc cha mẹ đưa con mình vừa mới biết đi đi dạo, chạy cùng nghệ sĩ mà vẫn giữ được hơi thở đều đặn và nhịp tim ổn định. Đôi khi cô còn chạy lùi một đoạn trước mặt Tống Miên, vừa chạy vừa hô vang khẩu hiệu thở đều.
“Hít vào, thở ra, lại hít vào!” Giọng nói của Vưu Dật Tư dứt khoát: “Nhớ lại trạng thái ngày hôm đó!”
Mặt Tống Miên đỏ bừng, cô ấy bắt đầu cảm thấy mệt, tuy chỉ đi chưa đầy 1km nhưng dù sao vẫn phải vác nặng, thể lực bị tiêu hao một cách nhanh chóng mà không thể tưởng tượng được.
Suy nghĩ cứ bỏ cuộc và chờ chị Vưu dẫn cô ấy chạy cứ quanh quẩn trong đầu cô ấy. Tống Miên nghiến răng, đè nén suy nghĩ đó.
Mẹ nó, sao có thể khiến chị Vưu vất vả như vậy được!
Hơn nữa lúc nãy cô ấy còn vỗ ngực nói rằng sẽ chạy một phần ba, một phần tư so với sức của chị Vưu nữa mà!
Điều quan trọng nhất là nếu cô ấy không đẩy mình đến giới hạn thì chị Vưu có thể đánh cô ấy đến chết luôn quá.
…
Tống Miên nghĩ đến tên đàn ông khốn nạn bị đánh gần chết kia, trong lòng chợt rùng mình, hai chân lại có sức lực trở lại.
Chạy thêm một cây số cũng là chạy! Người được chị Vưu dẫn dắt không được hành động như vậy.
Cô ấy cố gắng điều chỉnh hơi thở, đầu óc trống rỗng và duy trì trạng thái vận động máy móc. Dưới sự chỉ huy của chị Vưu, Tống Miên đã nhanh chóng bước vào một cảnh giới kỳ ảo nơi đất trời và con người hòa thành một. Cô ấy cảm thấy mình sắp đột phá rồi, chỉ thiếu một tia sét đánh ngang nữa thôi.
Đi được hai cây số, Tống Miên thở hổn hển hỏi: “Chị… Vưu… chúng ta…đang… đứng… thứ mấy?”
Vưu Dật Tư ngước mắt lên, nói: “Không biết.”
Tống Miên: “?”
Vưu Dật Tư bổ sung: “Không nhìn thấy bọn họ nữa.”
Tống Miên: “…”
Chắc chắn là đứng đầu, không có gì phải nghi ngờ! Không ai có thể chạy trước mặt họ mà họ không nhìn thấy cả!
Đối với một vài nhóm phía sau mà nói, tất cả dường như chỉ là một giấc mơ.
Lúc mới xuất phát, Lưu Hựu trò chuyện với người bên cạnh: “Anh này, thể lực của mọi người cỡ nào?”
Người đàn ông liếc nhìn, tiếp tục chạy về phía trước với tốc độ ổn định: “Cũng tạm, có thể chịu đựng được.”
Lưu Hựu nói: “Em chạy cùng hai người nhé? Em không có đồng đội.”
“Được thôi.” Nam nghệ sĩ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Lát nữa nếu một trong ba người chúng ta không thể chạy nổi nữa thì nhớ giúp đỡ nhau, chạy được nhiêu hay bấy nhiêu.”
Lưu Hựu cảm kích không thôi: “Cám ơn anh!”
Nhìn đi, đây mới là thái độ của người bình thường! Đây đều là những thứ có thể khai thác trong chương trình! Có thể thể hiện tình đồng đội! Giúp đỡ lẫn nhau mới là cách duy nhất để giành chiến thắng!
Không giống như Chu Nhàn Đình, anh ta hoàn toàn phớt lờ đồng đội của mình và một mình cắm đầu chạy về phía trước.
Lưu Hựu có linh cảm rằng sau khi tập này được phát sóng, dù biên tập viên có ưu ái Chu Nhàn Đình đến mức nào, chắc chắn cũng sẽ không thể chỉnh sửa được thứ gì có lợi cho anh ta nữa rồi.
Sau khi ghi hình chương trình này, hình tượng của anh ta coi như toang.
Ba người chạy mãi chạy mãi thì nhìn thấy Vưu Dật Tư và Tống Miên cách đó không xa, bắt đầu trò chuyện: “Người quản lý đó nhìn có vẻ khá ổn ha.”
“Ừ, tôi còn nghĩ cô ấy sẽ nhanh hơn chứ, bây giờ chúng ta cũng sắp đuổi kịp rồi.”
“Giai đoạn đầu nên duy trì sức lực thì tốt hơn, có thể chạy chậm chậm là được rồi.”
“Ha ha, chúng ta chắc chắn có thể đứng nhất.”
Ba người họ có đồng đội nên rất chi là lạc quan.
Dù sao trong nhóm của bọn họ có hai người đàn ông, nghệ sĩ nữ kia cũng không hề nao núng, mà nhóm Tống Miên lại có hai cô gái.
Họ lạc quan chạy chưa đầy 1km, liên minh tồn tại ngắn ngủi này lại sắp tan rã.
“Lưu Hựu! Cậu vẫn có thể chạy theo nổi chứ?”
“Anh à, em thật sự không thể chạy nổi nữa!” Lưu Hựu có chút mơ hồ, chân run lẩy bẩy, ánh mắt đờ đẫn.
Nghệ sĩ nam đã giúp đẩy cậu ta hai lần, sau khi nhận ra mình thật sự không thể nào chạy nổi nữa, Lưu Hựu vừa định dõng dạc hét lên “Anh đừng lo cho em” thì nhìn thấy anh ta đã bỏ chạy cách đó hai trăm mét rồi.
Lưu Hựu: “…”
Nghệ sĩ nam thở phào, cảm thấy cuối cùng mình đã dẫn đầu. Anh ta là người có thể lực tốt nhất trong số họ, cũng là người đầu tiên hoàn thành đường chạy việt dã này. Vừa rồi để phối hợp với đồng đội và tỏ ra mình chu đáo, lịch thiệp một chút nên anh ta đã bị tụt lại một đoạn khá dài, giờ thì anh ta phải tăng tốc mới được.
Dù sao bọn họ với tư cách là nghệ sĩ cũng là lực lượng chính của chương trình, nếu để một người quản lý chiếm vị trí đầu tiên thì cũng khó coi lắm.
Hơn nữa Tống Miên vừa đắc tội Triệu Vĩ, chắc chắn sẽ lại bị trong giới bàn tán. Nếu để hai người phụ nữ này chạy trước thì sẽ chỉ khiến người khác cười nhạo mà thôi.
Hai người đó có lẽ cách không xa, anh ta tăng tốc độ, dùng toàn bộ sức lực chạy về phía trước gần 2km cũng chưa nhìn thấy bóng người nào.
Trên tuyến đường chạy việt dã có khá nhiều lối mòn và rừng rậm, có phải bọn họ đã chạy sai đường rồi không? Hay là bọn họ đã bỏ cuộc và đang nghỉ ngơi ở đâu đó?
Nghệ sĩ nam ban đầu có hơi nghi ngờ, nhưng khi chạy được 3km vẫn không thấy ai, anh ta gần như đã chắc chắn.
Đã đuổi cả đoạn đường lâu như vậy rồi mà vẫn không bắt kịp thì có lẽ là do họ đã quay lại.
Tuy rằng anh ta cảm thấy chạy tới đây cũng đã được rồi, nhưng thể lực của anh ta vẫn còn dư dả, chạy thêm một lát thì kết quả sẽ tốt hơn được chút.
Đến lúc công bố kết quả, anh ta một mình đã chạy được quãng đường bằng cả một nhóm người khác, hiệu ứng kịch tính cũng được đầy đủ.
Anh ta kéo chỉnh lại quai balo, dồn hết chút sức lực cuối cùng và niềm vui chiến thắng rồi chạy về phía trước.
Khi đã chạy được 4km, anh ta không thể kiên trì được nữa liền dừng lại, tìm một điểm đóng quân gần đó để báo với huấn luyện viên rằng mình đã đến giới hạn.
“Được rồi, khoảng cách của cậu là 4km, khoảng cách của đồng đội là 1,8km, kết quả của mọi người là 5,8 km.”
Trên mặt anh ta nở nụ cười nhàn nhạt, nói đùa: “Vậy có phải bọn tôi đã được đi xem ký túc xá trước không?”
“Hả?” Huấn luyện viên sửng sốt, sau đó nói: “A, vẫn chưa được, vẫn còn có người đang chạy.”
Còn ai đang chạy nữa vậy?
Chẳng lẽ là nhóm của Chu Nhàn Đình? Cảm giác như thể lực của Chu Nhàn Đình khá tốt, có lẽ sắp đuổi kịp anh ta rồi.
Anh ta lau mồ hôi rồi bước trở về, nửa đường thì gặp những người đó.
Đúng là Chu Nhàn Đình vẫn đang chạy, nhưng anh ta cũng dừng lại cách đó chưa đầy 3km. Đồng đội của anh ta bị anh ta bỏ lại rất xa ở phía sau, còn có Lưu Hựu cũng chạy phía cuối cùng.
“Anh Lý, lần này là nhờ cả vào anh đó.” Lưu Hựu thở hổn hển: “Quá mạnh, thật sự quá mạnh. Đợi anh được phân về ký túc xá, em có thể đến chỗ anh xem thử không?”
“Đương nhiên được chứ.”
Vài người vừa nói vừa cười, mồ hôi nhễ nhại quay trở về. Họ vừa định hỏi xem có thể đi xem ký túc xá không thì huấn luyện viên nhìn thấy bọn họ liền nói: “Các cậu đến đúng lúc lắm, nghỉ ngơi xong thì đi dọn vệ sinh đi.”
“?”
Anh Lý sửng sốt: “Không phải là xem ký túc xá trước sao?”
“Xem ký túc xá gì mà xem?” Huấn luyện viên nghi hoặc, chắp tay nhìn về phía xa: “Còn có người chưa chạy xong kia kìa.”
…
Hiện trường nhất thời chìm vào sự im lặng đầy xấu hổ, khó có thể biết ai xấu hổ hơn ai.
Khoảnh khắc đó, Lý Huy đã có ý nghĩ lao xuống sông chết quách đi.
Hơi thở của anh ta còn chưa bình ổn, sắc mặt đờ đẫn, không thể tin hỏi: “Ai… chạy chưa xong vậy?”
Huấn luyện viên nghĩ rằng câu hỏi này của anh ta hơi buồn cười, mấy người khác đều ở đây, vậy thì có thể còn ai chưa chạy xong nữa?
“Vưu Dật Tư và Tống Miên đó.” Huấn luyện viên nhìn đồng hồ: “Ồ, Tống Miên chắc đã chạy xong rồi, Vưu Dật Tư vẫn còn một lát nữa.”
Hiện trường im lặng hồi lâu.
Sau đó tất cả đều nói: “Gì cơ?”
Tống Miên vừa chạy được một lúc đã hối hận vì sự bồng bột của mình.
Cô ấy hỏi: “Chị Vưu, chúng ta phải chạy bao xa mới dừng lại được?”
Vưu Dật Tư bình tĩnh nói: “Một phần tư của tôi.”
Tống Miên nuốt khan, có một loại dự cảm không lành: “Một phần tư… là bao nhiêu?”
“Hai mươi chia bốn.” Vưu Dật Tư nói: “Tự tính đi.”
…
Trong khoảnh khắc đó, trong rừng yên tĩnh đến chết người.
Tống Miên cuối cùng cũng là người đầu tiên tận mắt nghe thấy giới hạn của chị Vưu.
Cô ấy không biết làm sao mà mình có thể phát ra giọng nói đầy run rẩy: “Chị… Chị… thực sự không phải là lính đặc chủng à?”
“Bớt hóng mấy chuyện không cần thiết đi.” Vưu Dật Tư hất cằm nói: “Chạy đi.”
Tống Miên cuối cùng đã phải trả giá cho phát ngôn điên rồ của mình.
Cô ấy quyết định rằng dù cả đời này có lỡ lời đến đâu thì cũng sẽ không bao giờ lấy thể lực của Chị Vưu làm tiêu chuẩn so sánh nữa.
Cô ấy nghiến răng, nước mắt sắp trào ra, tiếp tục chạy về phía trước dưới sự giám sát của chị Vưu.
Suốt chặng đường tối đen, cuối cùng khi cô ấy đã đạt đến giới hạn và không thể chạy được nữa, cô ấy xua tay rồi từ từ dừng lại.
Vưu Dật Tư đứng ngược trước mặt cô ấy rồi hỏi: “Xong chưa?”
“Tôi… đã cố gắng… hết sức rồi… chị… Vưu.” Tống Miên thở hổn hển, ánh mắt đờ đẫn: “Tôi thực sự không thể chạy nổi nữa, nếu chạy nữa thì tôi sẽ chết thật đấy.”
Cô ấy lại nhìn biển báo bên đường, hơi sửng sốt, sau đó lại hưng phấn: “5km!!”
“Chị Vưu! Tôi vác vật nặng chạy được 5km rồi!”
“Ừ.” Vưu Dật Tư bình tĩnh nói: “Làm tốt lắm.”
Tống Miên gần như ngửa mặt lên trời hét lớn: “Chúng ta nhất định là người đầu tiên không bỏ cuộc! Tống Miên tôi cũng có ngày này!”
Cô ấy như phát điên dang rộng vòng tay lao tới ôm lấy Vưu Dật Tư xoay tròn, sau đó phát hiện phần th*n d*** của cô đứng quá vữa không thể xoay được, nên lúng túng tự lượng sức mình mà dừng lại, nói: “Chị Vưu! Chị đỉnh thật đó! A a a a a a a!”
Lông mày Vưu Dật Tư nhướng lên, suýt chút nữa đã hất bay cô ấy ra.
Cô kiên nhẫn chịu đựng việc Tống Miên liên tục cọ cọ và ôm mình, cuối cùng cũng giơ tay lên chặn trán của Tống Miên đang cọ vào cằm mình, rồi đẩy cô ấy ra phía sau.
Tống Miên còn muốn nhào tới: “Chị! Chúng ta cộng lại đã chạy tổng cộng 10km đó!”
“Cũng tạm.” Vưu Dật Tư kiên nhẫn nhìn đồng hồ, ngẩng đầu nói: “Cô về trước đi hoặc đứng chỗ này chờ.”
Tống Miên vẫn chưa kịp phản ứng lại: “Chờ đã… Không phải chứ, đợi gì cả?”
“15km.” Vưu Dật Tư ném chiếc đồng hồ đang cầm vào tay cô ấy, Tống Miên vừa đưa tay đón lấy thì nghe thấy cô bình tĩnh quay lại nói: “Tôi vẫn chưa chạy xong.”
Gì cơ?
Không phải chạy đứng nhất là được rồi hả? Tại sao còn phải thực sự phải chạy 20km nữa?
Vưu Dật Tư luôn là một người giữ lời hứa, mặc dù trong quá trình thực hiện nhiệm vụ đã lừa dối không ít người, nhưng cô chưa bao giờ thất hứa với trẻ con.
Cô sẽ không giống như một số người lớn bảo bọn trẻ con đừng khóc nữa rồi sẽ mua kẹo cho bọn nó, hay mỗi khi bọn nhỏ đạt được thành tích gì đó thì sẽ thưởng thứ gì đó, nhưng cuối cùng lại không giữ lời.
Trong mắt cô, Tống Miên và Lâm Liệt Ảnh cũng gần giống như những đứa trẻ.
Nói ra thì phải làm, làm thì phải có kết quả. Đó cũng là một phần của sự tận tâm với nghề nghiệp.
Tống Miên ngơ ngác, vẫn chưa kịp nói gì thì đã nhìn thấy Vưu Dật Tư dang đôi chân dài nhanh nhẹn như một con sơn dương trên cao nguyên rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
…
Năm vị khách mời còn lại đang đứng cùng nhau ngơ ngác.
Đường chạy việt dã là một đường vòng, một vòng dài 10km, nếu có thể chạy đến cuối cùng thì vừa hay sẽ gặp bọn họ ở điểm xuất phát.
Tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy khô miệng, không dám tin mà nhìn về hướng điểm đích sẽ có người chạy tới.
Lý Huy run rẩy hỏi: “Tống Miên đã chạy bao nhiêu km thế?”
“5km.” Huấn luyện viên nói: “Hiện tại nhóm của hai người họ đang đứng nhất, hai người cộng lại đã chạy được 10km.”
Một sự im lặng chết chóc, không ai có thể hiểu điều này có nghĩa là gì.
Lý Huy và người đồng hành đã chạy tổng cộng chỉ 5,8 km. Tống Miên và Vưu Dật Tư mỗi người đã chạy được 5km. Hơn nữa Vưu Dật Tư đến bây giờ vẫn chưa chạy xong.
Huấn luyện viên Hồ đi qua đi lại đã được một lúc, cảm thấy mình vẫn còn bảo thủ, cậu ấy nên nói chị Vưu cần phát huy một phần tư sức là được rồi, bây giờ đúng là không được rồi, đừng nói chị ấy muốn chạy 10km đó nha!
Cậu ấy liên lạc với mọi người ở nhiều điểm khác nhau trên đường đi, hỏi xem bọn họ có nhìn thấy Vưu Dật Tư không.
Một lúc sau, người ở mốc 6km truyền tin đến: “Chị Vưu đến rồi, bây giờ xuất phát đến mốc 7km.”
Một lúc sau, 7km cũng phát tín hiệu, nói rằng Vưu Dật Tư đang tiến đến mốc 8km.
Huấn luyện viên Hồ sợ đến nỗi lưng toát mồ hôi. Đờ phắc! Hôm nay chị Vưu có hưng phấn quá mức không vậy? Hăng vậy luôn?
8km truyền tin đến!
9km truyền tin đến!
10km!
Họ đang đứng ở điểm xuất phát và đã có thể thấy bóng người từ xa đang lao tới.
Tư thế của cô vẫn rất ổn định, hơi thở đã nặng nề hơn một chút, nhưng chỉ cảm giác giống như một người bình thường đang chạy 800 mét vậy, vẫn có thể chấp nhận được.
Huấn luyện viên Hồ cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Một nhóm người đứng xung quanh đang tiến lên chào đón cô, vội vàng kêu người đưa nước và khăn tắm.
Vưu Dật Tư đến gần bọn họ.
Huấn luyện viên Hồ nói: “Cuối cùng là học viên Vưu Dật Tư của chúng ta đã một mình hoàn thành 10km! Nghiêm! Hướng về Vưu Dật Tư để chúc mừng cô ấy nào!”
Cậu ấy vừa định bước tới gọi cô lại thì Vưu Dật Tư đã lướt qua trước mặt cậu ấy mà không thèm chớp mắt
Huấn luyện viên Hồ: “…?”
Những người đang có mặt sửng sốt một lúc, sau đó mới nhận ra cô đã chạy sang hướng khác!
“Á đù?” Lưu Hựu không nhịn được nói: “Chẳng lẽ cô ấy đi đón Tống Miên à?”
Hả? Tống Miên cần người đến đón à?
Hơn nữa cần thiết phải chạy tới đón cô ấy sao?
Trước khi mọi người kịp phản ứng, một tin khác từ bộ đàm truyền đến.
“Vưu Dật Tư lại đến rồi! Nơi này là mốc 3km!”
“Vãi đái, chỗ này là mốc 5km, sao cô ấy lại quay lại đây? Tống Miên vẫn còn ở đây chưa đi nữa!”
Các điểm đóng quân phía sau lần lượt báo cáo.
Những người đang đứng đó chợt nhận ra một tin khá khủng khiếp.
Vãi cả chưởng!
Vưu Dật Tư không phải đang muốn hoàn thành vòng thứ hai đấy chứ?
Tim huấn luyện viên Hồ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đừng nói là cậu ấy, mấy người khác đều đã ngây ra như phỗng từ lâu, tai ù đi, không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Vưu Dật Tư vừa mới chạy qua mốc 8km! Cô ấy lại chạy tới đây nữa rồi! Vãi đái, vừa rồi bọn tôi đang luyện tập ở đây, lại bị cô ấy vượt mặt rồi! Làm tôi sợ muốn chết!”
Huấn luyện viên Hồ chậm rãi đặt bộ đàm xuống, nhìn về phía khu rừng rậm rạp phía cuối.
Hình như có tiếng bước chân trong rừng.
Lúc này có thể mơ hồ nghe thấy rằng tiếng bước chân bây giờ đã nặng nề hơn, chắc là thể lực đã gần đến giới hạn và tốc độ cũng không còn nhanh như lúc đầu nữa.
Nhưng cuối cùng lại thấy Vưu Dật Tư đang đeo balo, thở hổn hển sải bước đi tới.
Huấn luyện viên Hồ ngơ ra.
Mọi người đều ngơ ngác tại chỗ.
20km!
Vưu Dật Tư đã chạy được 20km!!!