Quản Lý Siêu Năng Lực Đã Trở Nên Nổi Tiếng

Chương 17

Tống Miên lập tức vui mừng khôn xiết, tươi cười rạng rỡ!

Lúc này, trong đầu cô ấy đã tràn ngập biểu cảm của Lâm Kinh và Chu Nhàn Đình sau khi nhìn thấy chị Vưu thể hiện sức mạnh, cô ấy hưng phấn đến mức quên mất việc phải suy nghĩ đến bản thân mình nữa.

Cô ấy lập tức vẫy tay, thể hiện phong thái của một vị tướng: “Chị Vưu, đi theo tôi!”

Lâm Kinh vốn đang nói chuyện với ai đó trong xe bảo mẫu, sắp xếp quá trình tiết lộ sau khi Tống Miên rời khỏi chương trình. Mặc dù hai chữ Tống Miên và “rút lui” gắn liền với nhau, không cần mọi người phải liên tưởng đến chuyện gì khác nữa, nhưng anh ta vẫn cảm thấy thêm thắt tí xíu gia vị thì sẽ đáng tin cậy hơn.

Hôm nay bận rộn cả ngày, không có thời gian đọc tin tức, Lâm Kinh vừa liên lạc với người viết bài của công ty và dặn dò cách viết kịch kịch bản thế nào thì đối phương đột nhiên khựng lại.

“Hả?” Người viết bài lúng túng nói: “Viết về Tống Miên à?”

“Ừ, cậu viết còn ít à?”

“Không phải, anh Lâm à, chỉ là…” Người viết bài ngập ngừng nói: “Bây giờ cư dân mạng cảm thấy rất có lỗi với Tống Miên và đang xin lỗi Tống Miên rối rít kia kìa. Ngay giữa làn sóng thế này mà viết như vậy thì thật sự không ổn đâu…”

Cư dân mạng không phải là kẻ ngốc, khi mọi người đang xin lỗi Tống Miên rối rít thì anh ta lại bất ngờ tung tin xấu về cô ấy, ai cũng thấy rõ là có người đang đố kỵ với cô ấy.

“Cái gì?” Lâm Kinh sửng sốt, không thể tin nhìn màn hình điện thoại, sau khi xác nhận mình nghe không nhầm liền lên giọng nói: “Xin lỗi Tống Miên? Xin lỗi cô ta cái gì? Mẹ nó, cô ta còn chẳng thèm xin lỗi bọn tôi đây kìa.”

Với cái miệng đó của cô ấy, nếu nói việc nói mấy câu khó nghe sẽ bị bỏ tù thì Tống Miên có lẽ sẽ bị kết án chung thân.

“Chuyện là vầy nè anh Lâm…”

Người viết bài kể với anh ta về chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Lâm Kinh nghe xong mở to mắt, dù có đánh chết anh ta không bao giờ ngờ Tống Miên lại gặp phải chuyện mèo mù đụng phải chuột chết như thế này. Anh ta có thể đảm bảo rằng suy nghĩ của Tống Miên khi cô ấy đăng lên Weibo không cao thượng như cư dân mạng nghĩ, chắc chắn đang cố gắng kiếm chuyện.

Nhưng cô ấy lại may mắn khi đã nói đúng.

Lâm Kinh tức giận đến ngực thắt lại, im lặng hồi lâu mới nói: “Vậy không viết nữa.”

Không viết thì không viết, anh ta không tin Tống Miên đã rút khỏi chương trình mà trên mạng còn có thể nói mấy câu tốt đẹp gì nữa.

Đúng lúc này, một nhân viên khác đột nhiên đến gọi anh ta.

Lâm Kinh cúp điện thoại, hỏi: “Sao thế?”

“Anh Lâm, anh Triệu đang tìm anh.” Nhân viên do dự nói: “Anh ấy và tổ đạo diễn… đang cãi nhau.”

Lâm Kinh: “?”

Ai cơ? Triệu Vĩ?

Anh ta bắt đầu cảm thấy mờ mịt.

Sao mà chuyện bực mình cứ hết chuyện này đến chuyện khác vậy.

Triệu Vĩ là một diễn viên anh ta mới đảm nhận được hai năm nay, tuy tính tình có chút thất thường và dầu mỡ nhưng kỹ năng diễn xuất cũng ổn, hai người luôn hợp tác rất suôn sẻ, cảm thấy là một nghệ sĩ không khó đối phó.

Tại sao ông ta lại cãi nhau với ê-kíp chương trình?

Lâm Kinh nhanh chóng xuống xe đi đến sân tập, khó tránh khỏi có một loại dự cảm không lành.

Tại sao anh ta cứ cảm thấy chuyện này có liên quan đến Tống Miên vậy nhỉ?

Khi anh ta đi đến sân tập, Triệu Vĩ đang bị ai đó chặn lại, tay chân chỉ trỏ và lớn tiếng cãi vã với tổ đạo diễn, chả có tí hình tượng của một diễn viên, mở miệng ra là đụ má đụ mẹ.

Lâm Kinh ngơ ra, Triệu Vĩ bị điên rồi hay gì?

Xung quanh đang có một đống người kia kìa!

Ai dám đảm bảo rằng bọn họ không cầm máy quay trong tay đâu chứ?

Anh ta nhanh chóng chạy tới kéo Triệu Vĩ, nói: “Anh Triệu, anh Triệu! Xảy ra chuyện gì vậy? Cứ bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện đi đã, ở đây nhiều người lắm!”

“Cậu đừng cản tôi!” Khi cơn giận của người đàn ông trung niên bùng lên thì không ai có thể ngăn cản được, hơn nữa cũng đã quen làm bậc tiền bối, ông ta nhìn thấy Lâm Kinh cũng muốn mắng anh ta, thuận miệng mắng luôn: “Cậu nhận chương trình rác rưởi gì cho tôi thế? Tôi thấy bọn họ đang muốn ép tôi chết đấy!”

Lâm Kinh không ngờ bản thân mình cũng bị hứng đạn, vẫn còn có chút bối rối, sau đó mới nhớ tới hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế? Ê-kíp chương trình đã làm gì vậy? Anh Triệu à, anh đừng kích động, tôi sẽ đi nói chuyện với bọn họ.”

Triệu Vĩ xua tay: “Khỏi nói nữa, khỏi quay luôn! Tôi già rồi, là một lão già sắp bốn mươi tuổi, sống được nửa đời người rồi! Tôi không nên ghi hình cùng mấy người trẻ tuổi, vậy được chưa!”

Lời nói của Tống Miên không dễ nghe chút nào, hơn nữa huyết áp của Triệu Vĩ ngày càng tăng cao, hơn nữa cô ấy là một người thường bị nói là yếu đuối và giả tạo nhưng vẫn sẵn sàng chạy, vậy mà ông ta không thể chạy nổi, thật quá mất mặt. Thà ông ta cứ nổi giận một trận rồi bỏ đi, để sau này gặp cô ấy cũng không phải tức giận nữa.

Lâm Kinh ban đầu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi nghe đến đây, trong lòng anh ta đã biết nhất định có liên quan đến Tống Miên!

Chắc chắn là cô ấy!

Ngoại trừ cô ấy ra, không ai có gan nói ra mấy câu khó nghe như vậy!

Lâm Kinh cũng tức giận, anh ta ngẩng đầu mắng tổ đạo diễn: “Ai dám nói thế với anh Triệu của bọn tôi vậy? Hả? Ai dám khinh thường tiền bối thế chứ?”

“Còn trách người khác hả?” Đạo diễn cũng tức giận: “Bản thân Triệu Vĩ cũng không thể kiên trì huấn luyện bổ sung, nhìn thấy Tống Miên người ta sẵn sàng tham gia thì bắt đầu kiếm chuyện hả? Anh còn là bậc tiền bối, mà lại có kiểu tiền bối không biết tôn trọng người khác như anh hả?”

Đang lúc Lâm Kinh đang định cãi lại thì đột nhiên khựng lại.

…Cái gì?

Huấn luyện bổ sung?

Triệu Vĩ không thể kiên trì, nhưng Tống Miên… vẫn sẵn sàng tham gia?

Anh ta đột nhiên cảm thấy hai bên má đau nhức, mồ hôi chảy xuống lưng, tóc ở sau gáy cũng dựng đứng lên một vài sợi.

Không thể nào…

Chẳng lẽ anh ta yêu cầu tổ đạo diễn huấn luyện bổ sung, Tống Miên không có ảnh hưởng gì, mà Triệu Vĩ… Triệu Vĩ làm phản trước à?

Linh cảm như đã gây ra một tai họa lớn khiến sắc mặt anh ta nhanh chóng thay đổi, rất khó để nói cuối cùng sẽ dừng lại ở màu nào.

Phải không vậy? Tống Miên ngang ngược như vậy, nếu cô ấy thật sự có kiên nhẫn gì đó thì đã không bị chửi lâu như vậy. Liệu một người có thể thay đổi tính cách của mình trong một khoảng thời gian ngắn không?

Triệu Vĩ không để ý đến sự hoảng sợ của anh ta, lập tức hất tay anh ta ra và sải bước rời đi.

Lâm Kinh vốn định đuổi theo ông ta, nhưng vừa đi được vài bước, anh ta liền hoảng sợ đứng đó, không muốn nghĩ nếu rơi vào trường hợp này phải làm sao.

Anh ta không hiểu tại sao rõ ràng mình đang muốn trừng phạt Tống Miên, nhưng cuối cùng anh ta lại là người xui xẻo.

Tống Miên, Tống Miên, ở đâu cũng có mặt Tống Miên, chỗ nào cũng vì cô ấy mà xảy ra chuyện.

Rốt cuộc là tại sao chứ?

Lâm Kinh thật sự không thể bình tĩnh được, anh ta đè nén cơn hoảng sợ, ngẩng đầu lên nói với đạo diễn: “Huấn luyện bổ sung bắt buộc phải thực hiện ngay bây giờ à?”

“Chứ sao nữa!” Đạo diễn nói: “Không phải đều là do cậu đề nghị à? Lúc thì muốn thế nào lúc lại thế kia, chỉ có bọn tôi là người xấu hả? Còn bày đặt muốn dày vò Tống Miên nữa, nhưng cuối cùng người chạy trước lại là người nhà cậu đấy!”

Đạo diễn tức giận đến mức ném mũ bỏ đi. Lâm Kinh bị bỏ lại một mình đứng đấy, bị nhân viên xung quanh nhìn chằm chằm.

Nhìn vẻ ngoài ngạc nhiên của họ, dường như tất cả họ đều nghĩ rằng anh ta bị điên. Anh ta là người đề xuất huấn luyện bổ sung, mà cũng là nghệ sĩ anh ta là người đầu tiên “bỏ của chạy lấy người”.

Bây giờ, người cần tìm cách ngăn chặn sự chỉ trích từ cư dân mạng không phải là Tống Miên mà là anh ta.

Cả đời này Lâm Kinh chưa bao giờ trải qua chuyện nào nhục nhã như vậy, anh ta im lặng một lát, sau đó lớn giọng quát: “Nhìn gì mà nhìn! Mau nghĩ biện pháp bù vào đi!”

Những nhân viên còn lại trợn mắt nhìn anh ta.

Chó điên.

Người phải đền tiền là anh ta, ha ha, cho anh ta sợ chết luôn.

Phía Triệu Vĩ thì không thể nói chuyện được nữa, nhưng may mà một nghệ sĩ trẻ khác và Chu Nhàn Đình vẫn còn ở đó.

Lâm Kinh dành gần hết thời gian trong ngày mới có thể tiêu hóa tin tức này, bây giờ chỉ có thể nghĩ biện pháp bù vào thôi.

Sau khi Triệu Vĩ rời đi, khách mời bị khuyết một chỗ, mặc dù Triệu Vĩ lớn tiếng bảo không có nhiều người nổi tiếng sẵn sàng thế chỗ ông ta, nhưng có rất nhiều nghệ sĩ trẻ đang tranh giành cơ hội này.

Lâm Kinh chỉ có thể kìm nén sự hoảng loạn và bực bội của mình và thông báo cho công ty chọn một nghệ sĩ trẻ có thể chịu khổ để thay thế Triệu Vĩ, dù sao thì tổn thấy này cũng không thể lớn hơn được nữa.

Trong lúc anh ta đang lo lắng lựa chọn người thì đạo diễn tức giận đang ngồi trong lều nhìn thấy Tống Miên.

Ông ta ngước lên thấy cô ấy bước vào cùng với người quản lý của mình, trái tim ông ta đập mạn, còn tưởng cô ấy sẽ gây chuyện gì nữa.

Chỉ nghe Tống Miên nói: “Đạo diễn, Triệu Vĩ không phải đã đi rồi sao? Bây giờ chúng ta cần một người khách mời phải không?”

Đạo diễn nhìn cô ấy đầy cảnh giác, ngập ngừng gật đầu.

Ông ta cũng đang phiền gần chết đây, Triệu Vĩ hại người thành ra hại mình, bản thân không tham gia thì cũng không muốn người khác tham gia. Bây giờ họ tìm người cũng không dễ, dù tìm được cũng không đảm bảo hiệu quả chương trình sẽ bị giảm hay không. Tất cả đều do cái tên ngu ngốc Lâm Kinh kia, đúng là ở ác sống lâu.

Tống Miên hạ giọng nói: “Tôi có một ứng cử viên, tuyệt đối mạnh hơn Triệu Vĩ gấp mấy lần.”

Đạo diễn nghi ngờ hỏi: “Ai thế?”

Ba mươi phút sau, Trương Đông Quốc vừa mới huấn luyện ở tầng ba xong, đang lau mồ hôi thì nhận được điện thoại của trợ lý, nói rằng đạo diễn của “Thử thách bất khả thi” đang tìm ông ta.

Ông ta còn đang thắc mắc không biết chuyện gì đang xảy ra nên lau tay rồi cầm lấy điện thoại, đối phương liền nói: “Tổng giám đốc Trương, tôi thực sự phải làm phiền anh.”

“Chuyện gì thế?”

“Chuyện là như thế này. Một nghệ sĩ của chúng tôi đã từ chối tham gia huấn luyện bổ sung và đã cãi nhau với ê-kíp chương trình. Bây giờ chúng tôi quyết định dừng ghi hình và cần tạm thời thêm khách mời.” Đạo diễn nói: “Quan trọng là ông ta còn tuyên bố rằng sẽ bảo bạn bè trong giới không ai được tham gia, muốn để họ biết chương trình của chúng ta là loại gì.”

“Còn có chuyện như vậy à?” Trương Đông Quốc tò mò hỏi: “Vậy cậu thấy với thể diện này của tôi thì có thể mời được mấy người tới?”

Đây chính là câu mà đạo diễn đang chờ đợi, vội vàng tâng bốc: “Cảm ơn Tổng giám đốc Trương, có anh ở đây, tôi cũng thấy yên tâm hơn. Ban đầu chúng tôi cũng đang rơi vào bế tắc, không biết phải làm sao, còn phải dựa vào một câu nói của Tổng giám đốc Trương. Thậm chí chúng tôi còn có một nghệ sĩ tên Tống Miên, muốn giới thiệu quản lý của cô ấy đến tham gia nữa…”

Trương Đông Quách đột nhiên ngắt lời: “Ai?”

Đạo diễn sửng sốt, trong lòng nghĩ xem ra Tổng giám đốc Trương và Tống Miên có quan hệ gì đó, thấy nghe đến cái tên này thì căng thẳng liền, vội vàng nói: “Tống… Tống Miên.”

Không ngờ, trọng tâm của Trương Đống Quốc lại không ở đây.

“Người đại diện của cô ấy?”

“Đúng… Đúng vậy.”

“Bọn họ đã đồng ý rồi à?”

“Đúng… Đúng vậy, bây giờ hai người bọn họ đang ngồi trong lều của tôi.”

“Ồ, được thôi.” Trương Đống Quốc nói thêm: “Cậu không cần nhìn mặt tôi đâu, tôi không có mặt mũi gì cả, cứ chọn cô ấy đi.”

Đạo diễn: “…?”

Đạo diễn: “???”

Trương Đống Quốc còn muốn dặn dò thêm một câu là hãy chăm sóc cô ấy cho tốt, nhưng sau đó ông ta nhớ sư phụ đã từng nói không được tiết lộ rằng ông ta quen biết cô trước mặt người ngoài, nên ông ta suy nghĩ một lúc rồi bình tĩnh nói: “Chương trình quan trọng nhất là gì? Chính là đổi mới, đổi mới là sự đặc biệt, đổi mới là sức cạnh tranh. Nới lỏng tiêu chuẩn chọn người thì đó là gì? Đó chính là đổi mới?”

Đạo diễn ngơ ngác, không phản ứng gì. Ông ta đã làm đạo diễn nhiều năm như vậy, chưa từng nghe qua khái niệm này.

“Không cần phải hỏi tôi nữa, cứ chọn cô ấy đi.” Trương Đống Quốc quả quyết nói: “À phải rồi, cô ấy là quản lý nên chắc chắn cô ấy biết nhiều thứ hơn nghệ sĩ, tham gia chương trình cũng đúng lúc để cô ấy đưa ra quyết định, thay nghệ sĩ đưa ra lựa chọn, cũng không lãng phí tài năng của cô ấy. À, nếu đã để cô ấy quản hết mọi việc thì làm hai công việc cũng nên nhận hai phần tiền lương mới đúng, công ty chúng ta không phải loại bóc lột sức lao động đâu, cậu cứ yên tâm trả lương đi, nếu kinh phí không đủ thì để tôi phê duyệt!”

Từ lâu đã muốn tặng sư phụ cái gì đó để bày tỏ lòng hiếu kính, cuối cùng cũng tìm được cơ hội rồi!

Trương Đống Quốc âm thầm khen ngợi trí thông minh có một không hai của mình, nịnh nọt mà chẳng để lại dấu vết gì..

Sư phụ có muốn từ chối cũng không thể từ chối được.

Đạo diễn nghe theo chỉ dẫn của Trương Đống Quốc với vẻ mặt ngơ ngác.

Một lúc lâu sau, cuối cùng ông ta cũng đặt điện thoại xuống, nghi ngờ tìm tấm bằng tốt nghiệp trường điện ảnh của mình và nhìn chằm chằm vào nó.

Cuối cùng, ông ta lại nhìn số dư tài khoản, sau đó dứt khoát quay người, đẩy cửa bước ra.

Tống Miên và Vưu Dật Tư đang ngồi trên ghế sô pha, cô ấy buồn chán cạy móng tay thì nhìn thấy chị Vưu ngửa đầu dựa sang một bên, khuôn mặt bình tĩnh không chút gợn sóng, dường như chẳng hề bận tâm liệu có được chọn hay không.

Đạo diễn mở cửa bước vào, nói: “Cô vưu, cô Tống, tôi vừa xin ý kiến của nhà đầu tư, ông ấy cho rằng đây là một ý tưởng hay. Rất hoan nghênh cô Vưu tham gia chương trình!”

Thấy ông ta nhiệt tình đưa tay ra, Tống Miên liếc nhìn, đang cân nhắc có nên ứng phó giúp chị Vưu hay không thì chị Vưu đã đưa tay ra, đứng dậy, nắm nhẹ tay ông ta: “Khách sáo rồi.”

Đạo diễn vội nói: “Vậy bọn tôi soạn thảo hợp đồng mới, lát nữa sẽ đưa cho cô Vưu ký. Bây giờ quan trọng là phải ghi hình, cô Vưu có thể thay Triệu Vĩ quay trước được không?”

Vưu Dật Tư thản nhiên gật đầu: “Được.”

Lâm Kinh vừa liên lạc với một nghệ sĩ trẻ vừa mới nổi tiếng trong công ty và đang dặn dò cậu ta: “Nhớ kỹ, cơ hội này tôi đã rất khó khăn mới giành được cho cậu, đừng để công ty thất vọng, kết quả thế nào là phụ thuộc vào cậu đấy.”

“Tôi biết rồi, cảm ơn anh Lâm!”

Đối phương đang rất hưng phấn, cậu ta là đồng đội cũ của Lâm Liệt Ảnh. Khi còn ở trong đội, hai người không hợp nhau vì có phong cách tương tự, Lâm Liệt Ảnh tính tình lại nóng nảy, không nhường cậu ta, khiến mối quan hệ giữa họ từng căng thẳng một thời gian dài.

Sau khi đội giải tán, cậu ta tìm người quen giới thiệu mình với Dolphin Entertainment, còn kẻ thù không đội trời chung là Lâm Liệt Ảnh thì từ đó không còn tin tức, không biết đã đi đâu. Bây giờ cậu ta đã vượt mặt Lâm Liệt Ảnh từ lâu rồi.

Bây giờ với chương trình tạp kỹ này, cậu ta lại cách Lâm Liệt Ảnh càng ngày càng xa.

Lâm Kinh ở đầu bên kia thở dài, lấy lại bình tĩnh, đi liên lạc với tổ đạo diễn.

Anh ta tìm vị đạo diễn đang ngồi xổm trước màn hình, nói: “Tôi vừa liên lạc với công ty, tìm được một nghệ sĩ sẵn sàng đến. Mọi người chắc cũng đã từng nghe qua, gần đây cậu ấy khá nổi tiếng, có thể chịu khổ được. Lát nữa tôi sẽ kêu cậu ấy tới ký bù hợp đồng.”

Đạo diễn cau mày và ngước lên nhìn anh ta.

“Cậu bị điên hả?” Ông ta không còn quan tâm đến Dolphin Entertainment nữa, nhìn thấy một kẻ điên là muốn mở miệng ra chửi: “Khách mời mới đã chọn xong rồi, còn cần cậu quyết định hả? Cậu trả tiền bồi thường thiệt hại trước đi.”

Lâm Kinh sửng sốt.

“Mấy người đã chọn xong rồi?” Anh ta cao giọng: “Sao không báo cho tôi biết? Đây là chỗ do Dolphin Entertainment bỏ trống, sao mấy người có thể tự mình quyết định được!”

“Tôi đã hỏi Tổng giám đốc Trương rồi, người là do Tổng giám đốc Trương đích thân chọn, cậu đi hỏi Tổng giám đốc Trương đi.”

Đạo diễn chế nhạo nói: “Quản đám nghệ sĩ của cậu cho tốt đi, nếu không lại chạy một người nữa thì để tôi chống mắt xem cậu bồi thường thế nào.”

“Anh!”

Chu Nhàn Đình tình cờ đi tới xem cuộc bàn bạc diễn ra thế nào, vừa tới đã nhìn thấy Lâm Kinh đang đứng ở đây la hét ầm ĩ.

Anh ta hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Lâm Kinh thậm chí còn không thèm để ý tới Chu Nhàn Đình, anh ta thật sự không thể nuốt nổi cục tức này, huống hồ anh ta vừa mới chốt với nghệ sĩ xong, thế là tức giận nói: “Người mấy người gọi tới là ai? Tôi sẽ đi nói chuyện với người đó! Để tôi xem ai dám cướp suất của Dolphin Entertainment!”

Đạo diễn trợn mắt, dẩu môi nói: “Đó, người ta đã thay xong quần áo đang đi xuống đây rồi kìa.”

Lâm Kinh tức giận quay đầu lại, Chu Nhàn Đình cũng nhìn sang, vừa nhìn đã thấy Vưu Dật Tư mặc đồng phục huấn luyện, dáng người cao ráo, sắc mặt lạnh lùng, bước đôi chân dài đi xuống cầu thang, vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với ánh mắt của bọn họ.

Sắc mặt của hai người họ đột nhiên tan vỡ.

Vưu Dật Tư?!

Tại sao lại là cô ta?

Vưu Dật Tư dường như cũng không muốn để ý tới bọn họ, hoặc là hoàn toàn không thèm để vào mắt. Cô cầm chiếc ba lô trên mặt đất lên, ước chừng rồi nói với Tống Miên: “Cô tới thử xem.”

Tống Miên gật đầu như gà mổ thóc, hai tay nắm lấy dây đeo ba lô nhưng vẫn hơi vất vả.

Vưu Dật Tư đưa tay nâng giúp cô ấy, nhanh chóng đặt lên lưng cô ấy.

“Chị Vưu, nặng quá!” Mặt Tống Miên nhăn lại.

“Cứ làm quen là sẽ ổn thôi.” Vưu Dật Tư ném ba lô lên rồi quay đầu nói:

“Ghi hình đi, còn chờ gì nữa?”

Trong lúc nói chuyện, hai người bọn họ đã lần lượt đi đến điểm tập trung trên sân tập.

Người đi phía trước dáng người thẳng tắp, mơ hồ lộ rõ những đường nét cơ bắp ở vai và lưng, đôi chân dài và thẳng cùng với mái tóc ngắn, thoạt nhìn có vẻ là một người rắn rỏi.

Chiếc ba lô nặng như vậy mà cô ấy đeo trên lưng như chơi, nhẹ nhàng đến mức chỉ cần một tay cũng có thể nhấc lên, thậm chí còn giúp Tống Miên đeo lên nữa

Đạo diễn cũng không ngờ rằng cô quản lý xinh đẹp này lại thực sự rất giỏi, thảo nào Tống Miên lại dám để cô ghi hình.

Vậy thì nói không chưng hiệu quả cuối cùng sẽ thực sự tốt hơn Triệu Vĩ nhiều?

Ông ta đang rất mong chờ, nhưng Chu Nhàn Đình nhớ lại miệng súng đen ngòm chĩa vào mình và việc Vưu Dật Tư đột nhiên xuất hiện trong dàn khách mời, bỗng dưng cảm thấy chân mình mềm nhũn.

Bình Luận (0)
Comment