Quản Lý Siêu Năng Lực Đã Trở Nên Nổi Tiếng

Chương 16

Đội ngũ đạo diễn đang xem lại đoạn phim được ghi lại trong nửa ngày trước đó.

Sắc mặt Lâm Kinh bình tĩnh, làm như không có chuyện gì đi tới, cúi đầu đi ra phía sau bọn họ giống như muốn xem hiệu quả.

Đạo diễn đang nói chuyện, đột nhiên cảm giác được lông tơ sau lưng dựng đứng, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một khuôn mặt to lớn của Lâm Kinh ở trên đầu mình, suýt nữa đã dọa ông ta sợ chết khiếp, thế là ông ta lật đật đứng dậy: “Ôi chao cậu Lâm đến xem hiệu quả à.”

Lâm Kinh gật đầu: “Ừ.”

Đạo diễn nhường chỗ cho anh ta, anh ta ngồi giữa họ để xem.

Một lúc sau, Lâm Kinh đột nhiên nói: “Đạo diễn, anh có cảm thấy cảnh quay hôm nay của chúng ta còn có chút thiếu thiếu gì không?”

Đạo diễn nổi cả da gà, điều mà người làm sáng tạo sợ nhất là gì? Là khi những người không chuyên nhưng lại có quyền đưa ra ý kiến với mình, đặc biệt là những ý kiến kiểu “anh tự ngẫm xem bản thân mình có vấn đề gì”.

Ông ta căng thẳng nhớ lại màn thể hiện của hai nghệ sĩ và Chu Nhàn Đình, cảm thấy không có vấn đề gì. Chỉ có Chu Nhàn Đình bị huấn luyện viên mắng một hai câu, nhưng họ vốn không định bỏ qua những cảnh quay tốt như vậy, ngay cả siêu sao cũng bị chửi thì đúng là rất hấp dẫn mà.

Nhưng nhìn dáng vẻ của Lâm Kinh, chẳng lẽ cảm thấy sẽ  ảnh hưởng xấu đến Chu Nhàn Đình ư? Muốn họ cắt cảnh quay này?

Đạo diễn có chút không cam lòng, tại sao phải cắt thứ có thể tăng rating chứ?

Ông ta đang nghĩ cách tranh luận với Lâm Kinh thì nghe thấy Lâm Kinh nói: “Tôi nghĩ điểm nhấn vẫn chưa đủ, đề nghị anh nghiêm khắc hơn, tăng cường độ luyện tập, không nên nuông chiều nghệ sĩ quá mức.”

Đạo diễn: “?”

Cậu có nói nhầm không vậy? Thế này mà còn không nghiêm khắc á? Cậu không thấy Chu Nhàn Đình đã bị nhắc nhở về vấn đề thái độ à?

Cậu có thù với Chu Nhàn Đình hả?

Ông ta hơi bối rối, một lúc sau mới nói: “… Hả?”

“Anh thấy không?” Lâm Kinh khoanh tay và chỉ vào Tống Miên trên sân: “Có thấy dáng vẻ của cô ấy trông có vẻ khá thoải mái, mọi người cũng biết tính cách của Tống Miên mà phải không? Cô ấy kiêu ngạo, cáu kỉnh và thích lười biếng. Ngay cả cô ấy cũng không than phiền về khó khăn hay mệt mỏi thì chương trình có gì đáng xem? Khán giả sẽ nghĩ rằng việc huấn luyện chỉ là nghiêm khắc nói cho có thôi, thực chất bên ngoài ống kính mọi người đều đang nghỉ ngơi đấy.”

Đạo diễn: “…”

Ông ta bối rối nhìn sân tập, quá trình huấn luyện đã diễn ra gần như cả ngày. Một vài nghệ sĩ bình thường được chiều chuộng đã phàn nàn kêu khổ, nhưng Tống Miên thực sự chưa thấy kêu ca gì.

Điều này cho thấy người ta thực sự có thể chất khỏe mạnh và kiên nhẫn nên không hề sợ những buổi huấn luyện như thế này.

Mặt khác, Chu Nhàn Đình của mấy cậu lại lơ đãng, cảm giác như anh ta không thực sự coi trọng chương trình. Ban đầu mọi người rất nhiệt tình với một ngôi sao lớn như vậy, trong lòng thầm ngưỡng mộ, nhưng không ngờ khi tiếp xúc lại thấy như thế này, gần như mọi lúc ánh mắt của anh ta đều lơ đãng, rất không kiên định.

Đạo diễn im lặng một lúc rồi nói: “Cậu chắc chứ?”

“Chắc, đây là ý kiến của Dolphin Entertainment.” Lâm Kinh vỗ bờ vai của ông ta rồi đứng lên: “Tổ sản xuất của mấy anh cũng rất chuyên nghiệp, tôi tin rằng mình sẽ thấy được hiệu quả như mong muốn.”

Sau khi giao phó xong, Lâm Kinh đã bắt đầu liên hệ với mọi người để viết kịch bản, đợi đến khi quay cảnh Tống Miên muốn bỏ cuộc thì lập tức lưu lại rồi đăng lên để chỉ trích cô ấy.

Tống Miên vẫn không biết mình đã bị nhắm đến.

Cô ấy đang xếp hàng chạy bền trên sân tập, chạy đến vòng thứ ba rồi mà thấy vẫn rất thoải mái, hơi thở thì nhẹ nhàng, còn lắng tai nghe  xung quanh có rất nhiều âm thanh thở hổn hển như có đờm, đột nhiên cảm thấy kính trọng chị Vưu.

Dựa vào thể lực trước đây của cô, cô sẽ bắt đầu giảm tốc độ chỉ sau nửa vòng. Chạy tám trăm mét sẽ phải trả giá bằng mạng sống. Sau khi chạy, cô cảm thấy mình có thể hít phải mùi máu của các mao mạch trong phổi đang giãn nở điểm đứt gãy.

Mấy ngày nay, dưới sự giám sát tàn nhẫn không thương tiếc của chị Vưu, không chấp nhận bất kỳ khoản trả giá nào, mỗi ngày đều tăng dần tốc độ, từ 3km lúc đầu lên 5km. Trước khi ghi hình hai ngày, thậm chí cô ấy đã chạy 7km!

Mặc dù khi chạy xong cảm thấy như hồn lìa khỏi xác, nhưng cảm giác sau khi hết mệt thì như thay xương đổi cốt, như thể bao nhiêu tức giận và lo lắng đã biến mất cùng với mồ hôi.

Tình trạng làn da của cô ấy cũng đã được cải thiện rất nhiều, sắc mặt cũng khá hơn nhiều. Hôm nay khi đến ghi hình, cô ấy gần như không trang điểm gì nhiều, nhìn mình trên màn hình cũng không giống như ma lắm.

Chị Vưu nói đúng, quả thực để có làn da đẹp thì cần tập thể dục nhiều hơn.

Khó khăn lắm mới chạy xong, khi cô ấy quay lại xếp hàng, chỉ có hai người nhanh hơn cô ấy một chút, thậm chí cô ấy còn có vẻ thoải mái hơn họ, dù sao nhịp thở của cô cũng là do chị Vưu dạy! Mấy người không được như thế chứ gì! Rác rưởi!

Chị Vưu là ai? Là bậc thầy có thể chặn dao bằng tay không đó!

Tống Miên đã vô thức nâng Vưu Dật Tư lên một tầm cao mới.

Hai vị khách mời đang chống đầu gối thở hổn hển, quay đầu lại thì thấy Tống Miên chạy tới, mặt cô ấy có chút đỏ bừng, nhưng hơi thở không hề rối loạn, mới dừng lại  chưa lâu mà trông đã khỏe lại rồi, còn bọn họ gần như mất khống chế biểu cảm, trông có vẻ ngốc nghếch không chịu được.

Đây không phải là Tống Miên sao?

Đây không phải là Tống Miên, người đã nói trong một chương trình giải trí về cuộc sống rằng mình không biết rửa rau, không biết lấy nước, giết gà mà như sắp chết, bị ép buộc là liền khóc lóc đó à?

Lần trước cô ấy còn ngồi khóc bên bờ ruộng vì phải xuống nước bắt cá, vậy mà mới có một thời gian ngắn, tại sao lại trở nên kiên nhẫn như vậy?

Chạy bền nhiều vòng như vậy mà vẫn chạy nổi? Không thèm phản kháng tiếng nào? Thậm chí có trông ổn hơn bọn họ lúc bình thường bọn họ nâng tạ nữa?

Hai vị khách mời không thể tin được, Chu Nhàn Đình cũng chạy tới.

Thể lực của anh ta cũng tạm, chủ yếu là vì trên đường chạy, anh ta liên tục quan sát xem Vưu Dật Tư có ở xung quanh để ám sát anh ta hay không, sợ hãi đến mức chỉ có thể chạy theo tốc độ của cả đội, có muốn tăng tốc cũng chả được.

Anh ta vừa chạy đến đã nhìn thấy Tống Miên đã đứng sẵn ở đó, anh ta lập tức có ý định chạy một vòng nữa, bây giờ mà anh ta đi qua đó thì chắc chắn sẽ bị cô gái này xỉa xói!

Rốt cuộc thì Vưu Dật Tư đã dẫn dắt ra thể loại người gì vậy? Cô ấy không hề lo lắng về các mối quan hệ và hình ảnh của mình sao?

Chu Nhàn Đình có trình độ và tầm nhìn cao, bình thường anh ta không tiếp xúc với những nghệ sĩ nhỏ nên anh ta hoàn toàn không biết gì về Tống Miên, cũng như không biết gì về thành tích lẫy lừng của Tống Miên.

Nếu anh ta biết Tống Miên từng công khai chế giễu một diễn viên nổi tiếng trên một chương trình giải trí nổi tiếng, thậm chí suýt mất việc vì cái miệng này thì nói không chừng anh ta sẽ cảm thấy tuyệt vọng.

Trong giới giải trí sao có thể có người như vậy chứ!

Làm sao có công ty nào có thể chịu đựng được sự tồn tại của một nghệ sĩ như vậy!

Thật sự thì Tống Miên sau khi suýt mất việc khi chế nhạo nam diễn viên đã có gia đình thì đã kiềm chế bản thân lắm rồi, chỉ là xét cho cùng thì giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, hơn nữa lần này còn có chị Vưu chống lưng cho cô ấy thì cô ấy sợ gì chứ?

Chị Vưu là thần tượng của Trương Đống Quốc, đây lại là một chương trình giải trí do Trương Đống Quốc mua lại nên khó có ai có thể chọc chị ấy được.

Vì vậy, cô ấy vừa đến đã buông thả bản thân, biết rằng dù sao thì Trương Đống Quốc cũng đứng sau hậu trường nắm quyền kiểm soát.

Trương Đống Quốc đang chăm chỉ trèo lên trèo xuống thì đột nhiên cảm thấy hơi ngứa mũi, muốn hắt hơi.

“Ồ, anh Chu, anh cũng ở đây à.” Quả nhiên, anh ta còn chưa tới mà Tống Miên đã chào hỏi, Chu Nhàn Đình tuyệt vọng nhắm mắt lại.

“Trùng hợp ghê, anh cũng đã chạy xong rồi.” Tống Miên nói: “Tôi còn tưởng rằng anh sẽ không chạy nổi đó.”

Hai người phía trước: “…”

Cứu bọn họ thoát khỏi đây đi!

Chu Nhàn Đình hít sâu một hơi, không để mình nhìn cô ấy hay trả lời lại. Dù bị nói là kiêu căng cũng được, chỉ cần nói một câu với Tống Miên thôi thì anh ta sẽ tức chết!

Đợi đến khi mọi người đều chạy đến nơi, vốn tưởng phần này đã kết thúc, không ngờ sau khi huấn luyện viên tập hợp lại, bảo họ đứng một lúc rồi nghiêm túc nói: “Hôm nay thành tích của mọi người không được tốt lắm, mới chạy được vài vòng mà lại lác đác, nhiều người phía sau đã bị bỏ lại, vẫn cần phải tập luyện thêm.”

“Hả?”

Một số người chạy rớt lại phía sau đều tuyệt vọng, bọn họ có thể chạy xong đã là rất tốt rồi, chỉ là một chương trình giải trí thôi chứ đâu phải thật sự nhập ngũ, tại sao lại nghiêm khắc như vậy chứ? Nhìn xem bọn họ đều là người bình thường, không thể nên nương tay hơn một chút sao? Đây là đang ép họ đến chết à?

Huấn luyện viên thổi còi nói: “Nghỉ ngơi ba mươi phút rồi đi đến sân bên kia tập hợp.”

Sau khi huấn luyện viên rời đi, bọn họ nhìn nhau, trong lòng rất muốn ngồi xuống.

Cứ nghĩ chạy bền là quá lắm rồi, nhưng không ngờ lúc sau còn đáng sợ hơn.

Chạy mang vác vật nặng! Chạy việt dã! 10km!!!

Nhiều người chết lặng khi nhìn thấy những chiếc túi xếp hàng dài dưới đất đang chờ họ mang đi.

Vãi chưởng! bọn họ còn tự hỏi tại sao lại nghỉ lâu như vậy, mự nó hóa ra còn chiêu lớn đang đợi ở đây!

Một nghệ sĩ trẻ yếu đến mức ngồi phịch xuống đất, tức giận hét lên với ê-kíp chương trình: “Đạo diễn! Có quá đáng quá không vậy!”

“Với năng lực thể chất của bọn tôi mà có thể chạy nổi cái này à? Chương trình thực tế về huấn luyện quân sự cũng không cần phải hành hạ chúng tôi như vậy chứ?” Nghệ sĩ gạo cội do Lâm Kinh dẫn dắt không khỏi nói: “Tôi đã không còn trẻ nữa, chạy cái này vẫn được hả?”

Tổ đạo diễn đang nghĩ, không phải đều do chính người quản lý của anh sắp xếp à? Anh phải hỏi Lâm Kinh kia kìa! Ông ta cũng đang cảm thấy uất ức lắm đây.

Chỉ có thể an ủi người này xong rồi người nọ, sau bao lời tốt đẹp, cuối cùng cũng thuyết phục được một vài người thưa thớt đứng lên.

Nhưng đa số khách mời đều có địa vị, cũng biết rõ thể lực của bản thân, họ cảm thấy chỉ cần kiên quyết không đồng ý thì ê-kíp chương trình nhất định sẽ thương lượng, nếu có vấn đề gì xảy ra với họ, ê-kíp chương trình sẽ chịu trách nhiệm, có thế nào cũng không đồng ý

Tống Miên cũng sững sờ trong giây lát.

Đụ mé, cái miệng quạ của Lâm Liệt Ảnh linh thật, chạy mang vác vật nặng 10km!

Bộ bị điên hết rồi hay gì?

Cô ấy gần như muốn rút lui, nhưng rồi cô ấy lại nghĩ đến dáng vẻ chị Vưu đứng bên sân tập giám sát họ hoàn thành đường chạy.

Nếu bây giờ mà rút lui, bạn sẽ bị chị Vưu truy sát.

Tống Miên im lặng đứng dậy.

Tổ đạo diễn cũng sửng sốt, không ngờ Tống Miên lại là người đồng ý đầu tiên.

“Tôi cảm thấy tôi chạy được.” Tống Miên khổ sở cúi đầu.

Mình đã chạy được 7km rồi, vậy nên 10km cũng…

Cũng chỉ… mệt mỏi gấp mấy lần thôi.

“Cô đừng đồng ý thay bọn tôi.” Nam nghệ sĩ trung niên bên phía Lâm Kinh giận dữ ngắt lời: “Cô muốn chạy thì chạy một mình đi, dù sao bọn tôi cũng không chạy nổi. Tôi đến đây để ghi hình, chứ không phải đến đâm đầu vào chỗ chết!”

Tống Miên chớp mắt cười: “Ồ, ai đồng ý  thay cho chú? Bộ tôi là mẹ chú hay bà cô của chú hả, làm sao có thể đồng ý thay cho chú được chứ? Tuổi của chú đây chắc tầm lứa chú của tôi rồi, sao mà còn không biết tính toán vậy chứ?”

Nam nghệ sĩ trung niên cuối cùng cũng tức giận, vốn dĩ sau khi chạy nhiều vòng như vậy thì cảm thấy rất bức bối, lúc này cho dù nhớ đến việc Lâm Kinh nhấn mạnh không được dính dáng đến Tống Miên thì cũng kệ mẹ luôn, liền cao giọng quát lại: “Cô nói gì?”

“Bản thân chạy không nổi, nhìn người khác chạy là cảm thấy thẹn quá hóa giận hả? Tôi thật sự xấu hổ thay chú đó.” Tống Miên cười toe toét: “Ồ, phí ra thông báo mấy chục triệu của chú chỉ để đến đây ngồi vậy thôi hả?”

Tống Miên cảm thấy rất không công bằng!

Thái độ vậy đó hả! Phí thông báo cao hơn cô ấy mấy lần!

Nếu không phải vì tham tiền thì ký làm gì?

Chạy việt dã 10km tuy khó nhưng cũng không phải không chạy xong thì sẽ chết được. Nếu thực sự giữa chừng không thể chạy nổi nữa thì cũng sẽ không ai ép mình phải chạy tiếp, nhiều lắm là trong chương trình sẽ bị cắt đoạn khiến mình mất mặt và sẽ bị chửi là kiêu căng mà thôi.

Nhưng họ không phải đang kiếm tiền từ việc bị người khác bàn tán sao?

Từ khi ra mắt đến nay, cô ấy chưa bao giờ sợ bị chỉ trích, luôn sống theo cách của mình. Bây giờ đã có chị Vưu dạy dỗ, cô ấy càng có nhận thức sâu sắc hơn về sự tận tâm với nghề nghiệp.

Chị Vưu thật sự rất tận tâm với nghề, nhận lương từ công việc này thì phải làm tốt mà không thiếu sót chút nào, chứ không giống như nhóm người này suốt ngày chỉ nghĩ đến việc trục lợi.

Tống Miên không phải là loại người có thể nuốt xuống cơn giận của mình, chưa nói được vài ba câu đã cãi nhau rồi, mà mỗi câu của cô ấy đều trúng ngay tim, không trúng thì cô ấy nhất định sẽ không nói.

Tổ đạo diễn đầu đau như búa bổ, chỉ có thể nhanh chóng dừng ghi hình để khuyên can.

Cuối cùng, nam nghệ sĩ trung niên giận dữ xua tay: “Tôi không ghi hình nữa!”

Ông ta quay đầu nhìn: “Lâm Kinh đâu? Anh tìm người quản lý của tôi đi, tôi lập tức rời đi!”

Đạo diễn: “…”

Dolphin Entertainment mấy người đều bị bệnh tâm thần phân liệt à?

Muốn tăng cường độ huấn luyện cũng là mấy người, mà muốn bỏ quay cũng là mấy người. Bộ điên hết rồi hả?

Lâm Kinh còn nói sẽ hành hạ Tống Miên nữa kìa! Tống Miên thực ra đang làm rất tốt, còn nghệ sĩ của anh ta thì lại bị hành cho ra bã!

Phía này đang cãi nhau ầm ĩ, ở phía bên kia Vưu Dật Tư trong trường bắn đã hoàn thành vòng thứ bảy với điểm mười tối đa.

Một vài huấn luyện viên gần đó đều ngây ra như phỗng, bọn họ ở đây cũng có tay bắn giỏi nhưng không ổn định như Vưu Dật Tư! Với trình độ của cô, ngay cả khi mọi người tập hợp lại thì cô vẫn là người giỏi nhất.

Sau khi bắn hết viên đạn cuối cùng trong tay, Vưu Dật Tư cuối cùng cũng thỏa mãn, cô lịch sự đặt súng xuống rồi nói với họ: “Cảm ơn, hôm nay đã làm phiền mọi người rồi.”

Người phụ trách ngơ ngác nhìn hồng tâm hồi lâu mới chậm chạp phản ứng lại: “Không… không phiền, không có gì…”

Vưu Dật Tư nói: “Cảm ơn vì địa điểm, tôi cảm thấy rất thoải mái.”

“À, cái này… cái này, cảm ơn vì lời khen.”

Vưu Dật Tư nhìn đồng hồ trên tay, nói: “Chắc bọn họ cũng sắp quay xong rồi, tôi đi xem thử.”

“Được.”

Vưu Dật Tư vớ lấy túi xách của mình, xoay người đi ra ngoài.

Vừa bước ra sân tập bên ngoài đã thấy một đám người đang kéo nhau cãi vã ầm ĩ.

Bước chân cô dừng lại.

“Chú không muốn ghi hình thì khỏi ghi nữa! Bộ thiếu mình chú chắc dừng chương trình quá ha?” Đó là giọng nói của Tống Miên, càng ngày càng to hơn: “Chú nghĩ mình là ai thế? Trái đất không có chú giống như một con cá không có xe đạp thôi.”

“Tôi thực sự không muốn ghi hình nữa!” Nam nghệ sĩ trung niên quăng nón: “Tôi chống mắt xem mấy người giải quyết chuyện này thế nào, bây giờ có thể tìm ai để thay thế vị trí của tôi nữa? Người khác sẽ lập tức biết chương trình của mấy người là một chương trình rác!”

“Ồ, chú không làm được thì không ai làm được à? Người có thể làm được đầy ra đây kìa!” Tống Miên chế nhạo nói: “Chú kêu người quản lý của chú đến đưa chú đi đi, nhìn hồi thấy chướng mắt quá.”

“Cô!”

“Tống Miên.” Vưu Dật Tư kêu cô ấy.

Tống Miên đang cãi nhau thì nghe thấy tiếng kêu, lập tức quay đầu lại, liếc nhìn nam nghệ sĩ trung niên một cái rồi không thèm để ý đến ông ta nữa mà chạy tới chỗ Vưu Dật Tư.

“Chị Vưu, lão già đó chọc giận tôi, ê-kíp chương trình bảo phải chạy việt dã mang vác vật nặng thêm 10km nữa. Ông ta không chạy nổi liền đổ lên đầu tôi, bây giờ còn chuẩn bị dừng ghi hình nữa, đang gọi Lâm Kinh tới giải quyết.”

Ngay khi Vưu Dật Tư đang định hỏi hạng mục này khó vậy à, cô đột nhiên nghĩ đến thế giới hòa bình và yên bình thế này, cũng như thể chất ban đầu của Tống Miên và Lâm Liệt Ảnh.

Cô thở ra một hơi bất lực qua mũi: “Có lẽ đối với người bình thường mà nói thì có mức độ khó nhất định.”

“Ha ha, đó là đối với ông ta thôi.” Tống Miên nghịch móng tay, mắt không chớp nịnh nọt cô: “Nếu chị Vưu ra tay thì nhất định giống như đang cưỡi ngựa xem hoa, dọa chết bọn họ…”

Lúc này, Tống Miên đột nhiên khựng lại.

Một lúc sau, cô ấy quay lại liếc nhìn đám người vẫn đang tranh cãi với  ê-kíp chương trình.

Cô ấy lại quay lại nhìn Vưu Dật Tư.

“… Chị Vưu.” Cô ấy đột nhiên có vẻ phấn khích: “Hay là chị cũng tham gia nha?”

“Tôi á?” Vưu Dật Tư suy nghĩ một chút: “Không có lý do.”

Ê-kíp chương trình sẽ không mời người quản lý xuất hiện, chuyện này cũng có phần hơi quá đáng.

Tống Miên lập tức nắm lấy tay cô hứa hẹn: “Chị à, tôi nói thật đấy. Lão già đó vừa uy h**p tôi vừa bảo tất cả bạn bè trong giới tẩy chay tôi. Cười chết mất, bộ tôi còn sợ bọn họ sẽ tẩy chay tôi à? Vốn dĩ ngay từ đầu đã không có bạn bè gì rồi. À, không phải chuyện này, ông ta nói rằng khi trở về sẽ nói với mọi người rằng đoàn làm phim b**n th** như thế nào, tuyệt đối sẽ không có ai sẵn sàng tham gia chương trình này, ai dám ký hợp đồng thì chính là đang đối đầu với ông ta.”

Nhìn thấy dáng vẻ bất động của Vưu Dật Tư, Tống Miên hơi lo lắng, nhưng khi nghĩ đến việc chị Vưu tham gia chương trình sẽ như thế nào, cô ấy lại cảm thấy vô cùng phấn khích, rất muốn nhìn xem vẻ mặt của đám người đó ngay bây giờ.

Cô ấy đột nhiên nắm chặt tay Vưu Dật Tư, đau khổ nói: “Chị à, tôi ghi hình chương trình này cũng rất cực khổ. Nếu không có ai luôn ở bên động viên thì tôi chắc chắn sẽ không thể kiên trì được.”

Cô ấy nói thêm: “Chị nghĩ đến khoản phí thông báo 70% kia đi.”

Quả nhiên đây là thứ duy nhất có thể nắm giữ điểm yếu của Vưu Dật Tư.

Tống Miên thầm nghĩ, chị Vưu xinh đẹp hơn người đó rất nhiều, hơn nữa cũng được tính là người của công chúng. Nếu bị lộ ra, cô ấy còn cảm thấy là đám người này đang ké fame của chị ấy nữa

Nhìn thấy Vưu Dật Tư cuối cùng cũng có dấu hiệu thả lỏng, Tống Miên nhìn cô đầy mong đợi.

“Chị à, thật đấy, chị làm được thì tôi cũng làm được.”

“Thật không?”

“… Một nửa.” Tống Miên nhanh chóng bổ sung thêm. Một lúc sau, cô ấy lại cảm thấy chột dạ, nói: “Một phần ba? Một phần tư?”

Vưu Dật Tư im lặng hồi lâu.

Cuối cùng, Tống Miên mừng như bắt được vàng khi nghe thấy cô nói: “Vậy đi thôi.”

Bình Luận (0)
Comment