Trong video, hắn ta bị đánh đến mức máu me bê bết đến nỗi phải sử dụng hiệu ứng làm mờ để tránh gây khó chịu cho người xem trên mạng.
Một miếng thịt to như vậy giờ đây nằm co ro trên mặt đất, nhưng vẫn có thể thấy rõ bên dưới hiệu ứng làm mờ mũi thì bị lệch, miệng méo mó, toàn bộ khuôn mặt bị bầm tím, trên mặt có vết giày hằn lên, hai tay bị trói sau lưng, nhìn kỹ thì thấy là một chiếc thắt lưng, thậm chí có thể tưởng tượng ra khung cảnh lúc đó!
Càng tưởng tượng, cư dân mạng càng ước gì bản thân mình có mặt ở đó, có thể nhân lúc hỗn loạn cùng anh hùng bay lên đá một cú!
Ngoài đời sao có thể thấy những tình tiết thỏa mãn lòng người như trong các tiểu thuyết hư cấu kiểu này đâu chứ?
Gần như ngay khi tin tức này xuất hiện trên mạng, lượt hot search đã tăng vọt.
Bùng nổ rồi!
Cư dân mạng thảo luận sôi nổi về tin tức này, tên khốn này đã đụng trúng bậc thầy cao siêu nào vậy?
Là nhân viên chuyên nghiệp? Cựu chiến binh?
Bậc thầy quyền anh? Cao thủ Thiếu Lâm Tự?
Sự xuất hiện của người này đã khiến mấy tên b**n th** đó bị sốc nặng và gây ra ám ảnh tâm lý không thể đo lường được. Rất lâu sau này, khi bọn họ đang có ý đồ phạm tội thì đều sẽ nghĩ đến khuôn mặt biến dạng và không thể nói năng rõ ràng của Vương Cường.
Bọn họ sẽ biết rằng khi làm những việc như thế này thì họ không chỉ có nguy cơ bị bắt và bị cầm tù một thời gian mà còn hoàn toàn có khả năng phải nhận một kết cục bi thảm như vậy.
Dù sao cũng không ai biết lần sau vị khách ra tay tàn nhẫn như vậy sẽ xuất hiện ở đâu.
Nhưng mà người anh hùng thầm lặng này là ai mới được chứ?
Cư dân mạng luôn rất kiên trì hỏi cho ra lẽ. Một mục mới đã được tạo ra về việc ai là anh hùng dũng cảm này và mức độ phổ biến vẫn ở mức cao.
Một chuyên gia trong giới võ thuật cho biết: “Một tên đàn ông cao lớn cỡ này không thể bị người bình thường đàn áp được, tầm vóc của tôi cũng cỡ như hắn, nếu gặp phải hắn đang cầm vũ khí thì tôi cũng sẽ cẩn thận tránh né. Đối phương không có vũ khí trong tay nên có thể áp chế hắn được, chắc là hắn đã gặp một cao thủ hoặc một nhóm cao thủ cao tay và to lớn hơn, có thể thấy trấn áp hắn một cách rất dễ dàng, nhưng tình huống này vẫn hiếm gặp. Người bình thường, đặc biệt là các cô gái, dù có cao lớn hay khỏe mạnh đến đâu, lựa chọn tốt nhất là không chọc giận hắn ta, nhanh chóng kêu cứu hoặc tránh xa hắn ta…”
Một số nhân vật võ thuật nổi tiếng và thể hình trên mạng cũng chia sẻ bài đăng trên mạng xã hội này để bày tỏ sự tán thành và tự hỏi nếu bản thân bọn họ có mặt ở hiện trường thì liệu họ có thể đàn áp được người đàn ông cao lớn này hay không.
Tống Miên cầm điện thoại, ngơ ngác cúi đầu nhìn màn hình đang thảo luận sôi nổi và ồn ào vô cùng thực, sau đó lại ngước mắt lên nhìn Vưu Dật Tư.
Vẻ mặt cô rất bình tĩnh, dường như không cảm thấy mình đã làm chuyện gì phi thường vậy, cô chỉ dặn dò Tống Miên phải cẩn thận mà thôi.
Đây lại chính là người vừa dùng tay không hạ gục một tên đàn ông cao lớn mà ngay cả huấn luyện viên võ thuật cũng phải thận trọng, hơn nữa còn đánh đến mức khiến hắn ta mất luôn khả năng di chuyển!
Trình độ gì đây chứ?
Tống Miên nuốt khan, đến bây giờ mới cảm nhận được Chị Vưu đối với bọn họ tốt bụng và yêu thương như thế nào.
Ngay lập tức, Tống Miên quả quyết nói:
“Chị Vưu, tôi sẽ đi tập luyện ngay bây giờ!”
May mà cô ấy đã không chống lại khóa huấn luyện đặc biệt của chị Vưu!
Lâm Liệt Ảnh, chuyện tốt đấy! Không cần cảm ơn đâu!
Vưu Dật Tư gật đầu, nhàn nhạt nói: “Đi đi.”
Tống Miên kìm nén sự phấn khích vì quản lý của mình là Boss rồi quay người đi.
Nhưng cô ấy nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không cam lòng, chuyện này không thể cứ thế bỏ qua được. Một lúc lâu sau, cô ấy lại mở điện thoại ra, chia sẻ bài đăng Weibo của blogger võ thuật, nhẹ nhàng gõ chữ:
[Thật sao? Dựa vào kích thước của vết giày trên mặt, có thể nào người đó không phải là một người đàn ông cao to không?]
Sau khi đề cập một cách mơ hồ như vậy, Tống Miên nhếch khóe miệng cười khinh thường đầy ẩn ý.
Anh thì biết cái gì, còn cần anh phải đưa ra giả thuyết à, người ta chính là một cao thủ, là phụ nữ đấy!
Là quản lý của cô ấy!
Nếu không phải do cô ấy sợ chị Vưu cho rằng cô ấy sốc nổi thì cô ấy đã nói toẹt ra luôn rồi!
Tống Miên không biết bài đăng này sau khi chia sẻ đã gây xôn xao trên mạng đến mức nào, cô ấy nộp điện thoại, cầm lấy đồng phục huấn luyện do ê-kíp chương trình phát rồi đi về ký túc xá.
Mười phút sau khi Tống Miên chia sẻ bài đăng.
[? Tống Miên có ý gì thế?]
[Cô ta lại muốn ké fame? Chuyện này mà cũng muốn ké được hả?]
[Mấy người trong giới giải trí không đủ để cô ta ké fame phải không? Hết nhắc đến người này lại bám vào người khác, giờ cô ta còn cố tình đi ngược lại với đa số mọi người, có phải cô ta nghĩ rằng mình rất khác biệt không?]
[Tôi cạn lời rồi, tôi mà gặp Tống Miên thì sẽ cảm thấy buồn nôn. Cô ta có thể biết điều một chút được không?]
Một cuộc khẩu chiến nhanh chóng bắt đầu dưới bài đăng Weibo này!
Hầu hết bọn họ đều đặt câu hỏi chuyện này thì có liên quan gì đến cô ấy, bộ muốn ké nhiệt hay gì?
Sau đó lại hỏi cô ấy liệu mối tình lần trước đã được giải quyết ổn thỏa chưa và đã xin lỗi nam diễn viên đã kết hôn đó rồi hay chưa?
…
Bất cứ nơi nào Tống Miên có mặt đều có một trận máu đổ.
Trên Weibo cãi nhau kịch liệt một lúc, cuối cùng cũng có người chỉ ra có gì đó không bình thường: [Khoan đã, hình như vết giày đó trông không giống của một tên đàn ông to lớn lắm nhỉ?]
Sau khi người đầu tiên nhắc đến, tiếng mắng chửi tạm dừng lại.
Thực ra nếu nhìn kỹ ngay từ đầu thì không khó để phát hiện ra chi tiết này, nhưng do định kiến nên ban đầu không ai thèm nghĩ tới.
Cuối cùng rất nhiều người quay lại xem video với vẻ nghi ngờ, họ cẩn thận xem xét các dấu vết trên cơ thể Vương Cường và phát hiện ra dấu giày trên mặt hắn ta trông không giống vết giày của một người đàn ông cao to để lại, mà trông giống như… Giống như của một người phụ nữ cao lớn hơn?
Phát hiện này khiến cả Weibo bùng nổ.
Một lúc lâu sau, khi cuộc thảo luận lên đến đỉnh điểm, cảnh sát bắt giữ Vương Cường cuối cùng cũng chấp nhận phỏng vấn.
“Chúng tôi cũng rất ngạc nhiên khi nhận được báo cáo. À, gần đây chúng tôi đang tập trung điều tra chuỗi nghề quay lén này. Không ngờ hôm nay chúng tôi lại thu hoạch ngoài ý muốn.” Người nhận phỏng vấn nói: “Vốn dĩ còn lo lắng nếu công dân bình thường và nghi phạm xảy ra xung đột về mặt thể chất thì có thể sẽ xảy ra thương vong, nhưng chúng tôi không ngờ khi chúng tôi vội vàng chạy đến nơi thì nghi phạm đã bị đàn áp rồi.”
“Đồng chí cảnh sát Vương cho hỏi công dân dũng cảm này có tiện nhận phỏng vấn không?” Phóng viên tò mò hỏi.
“Ồ, cô ấy nói cô ấy còn phải đi làm nữa nên đã rời đi trước.” Cảnh sát Vương nói: “Chúng tôi cũng rất ngạc nhiên. À, cô ấy chiến đấu với nghi phạm bằng tay không mà không có bất kỳ vết thương bên ngoài nào. Khi chúng tôi đến, cô ấy đã lấy dây thắt lưng của quản lý khách sạn để trói nghi phạm lại, thân thủ ấn tượng thật đấy.”
“…” Phóng viên im lặng một lúc: “Thắt lưng của quản lý khách sạn?”
“Đúng vậy, đầu tiên cô ấy phát hiện ra camera trong phòng, sau đó tìm quản lý khách sạn truy tìm nghi phạm trốn trong khách sạn, cuối cùng thì bắt được hắn, có lẽ trong tay cô ấy không cầm dụng cụ nào.”
Sau khi cảnh sát Vương nói xong, suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: “Sức mạnh của cô gái này rất ấn tượng, chúng tôi cũng rất ngạc nhiên. À, có lẽ cô ấy là dân chuyên nghiệp, nghi phạm không may mắn mới gặp phải cô ấy.”
“Cô?!”
Biểu cảm của phóng viên chính là biểu cảm của toàn bộ cư dân mạng khi xem video này.
“Đúng vậy, một cô gái trẻ cao, gầy, mặc áo khoác đen. Nếu cô có xem được tin tức, tôi xin thay mặt cho tất cả những người bị hại bày tỏ lòng biết ơn với cô.”
…
Toàn bộ mạng xã hội đều bị sốc!
Thực sự là một cô gái? Một cô gái cao và gầy?
Người đàn ông cao to mà chúng ta đã nói đâu?
Đã nói người bình thường thì sẽ chạy rồi cơ mà?
Khi cư dân mạng kịp phản ứng, các blogger vừa mới suy luận trước đó đã im lặng lần lượt xóa bài đăng của mình.
Huấn luyện viên võ thuật ngay từ đầu đã đăng một đoạn văn dài xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, anh ta nhanh chóng thay đổi quyền truy cập trên Weibo và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Mấy người lúc đầu mắng Tống Miên cũng cảm thấy xấu hổ.
[Á đù… Như vậy thì người đầu tiên phát hiện ra lại là Tống Miên à?]
[Không ngờ Tống Miên lại quan sát tỉ mỉ như vậy…]
[Ừm, lần này thực sự không phải lỗi của cô ấy.]
[Xin lỗi, tôi đã trách nhầm Tống Miên. Lần này thực sự xin lỗi, tôi thành thật xin lỗi.]
[Nói như thế thì dường như Tống Miên thoạt nhìn cũng không phải là người thích đi gây hấn, có phải cô ấy đang thấy thương cho cô gái kia không? Tại sao lại cảm thấy con người khá tốt nhỉ?]
[Đúng vậy, rõ ràng là phụ nữ làm, nhưng nhất định phải giao công lao cho một người đàn ông không tồn tại.]
[Sao lại thấy anh hùng càng ngầu hơn là thế nào nhỉ! Mọi người tưởng tượng thử xem, tên khốn chẳng khác gì con chó này muốn lén lút quay hình các cô gái, nhưng không ngờ lại bị phát hiện, hơn nữa còn bị một người phụ nữ bắt tại trận và đánh đập một cách dã man! Đánh đến nỗi khiến hắn ta phải ám ảnh cả đời!”
[Tôi cũng thấy vậy! Đúng là một chị đẹp vô cùng ngầu! Năm nay tôi cũng sẽ đi học đấm bốc!]
[Hu hu hu, người nào quen biết chị chắc sẽ có cảm giác an toàn dữ lắm…]
Sau đó, một số người có mặt ở khách sạn đã gửi một vài bức ảnh chụp lúc họ mới chạy tới khu vừa nghe tiếng động. Trong những bức ảnh chụp tại hiện trường này, có người đã nhạy bén phát hiện ra một bóng lưng đang đứng nói chuyện phía sau đám đông.
Cô ấy dựa vào tường và quay mặt sang một bên, chỉ có thể nhìn thấy đường viền quai hàm của cô ấy đang siết chặt, qua khe hở giữa đám đông có thể thấy đường nét hai vai cô ấy dưới lớp áo khoác tối màu và hai cánh tay đang khoanh lại.
Lúc đó Vưu Dật Tư đang nói chuyện với Giang Triển Ba, không để ý đến việc người xem đang chụp ảnh, vô tình lại lọt vào camera.
Khung vai của cô có thể nói là bình thường, không quá rộng nhưng phần trên cánh tay lại có một lượng cơ bắp nhất định, có thể làm tôn lên quần áo của cô, khiến đầu nhỏ lại và chân trông dài ra. Mái tóc dày và dài mới được cắt ngắn cách đây vài ngày, buộc một phần ra sau đầu, phần tóc còn lại chỉ dài đến vai để lộ đường quai hàm đầy góc cạnh, làn da trắng với cấu trúc xương gọn gàng, khiến cho cảm giác tấn công của toàn bộ cơ thể tăng lên.
Nói một cách đơn giản thì chính là
“Ngầu vãi ò!!!”
Theo mô tả của cảnh sát Vương, cư dân mạng gần như ngay lập tức xác nhận chị gái trong ảnh chính là cô!
Chính là người đã đàn áp tên khốn kia!
Cư dân mạng được phen chấn động!
Đù má! Ngầu quá! Sao có thể ngầu vậy chứ!?
Thật sự đã đạt đến mức độ khiến người ta muốn quỳ xuống ôm chân và gọi cô một tiếng chị!
Đây không phải là người vợ quen qua mạng mà họ chưa từng gặp bao giờ à?
Vô số cư dân mạng đều chân thành kêu gào – Làm cách nào mới có thể liên lạc với chị gái được đây?
*
Dương Na hiếm hoi mới được nghỉ phép, vừa thích dậy đã cảm thấy rất thoải mái trong thế giới yên bình này.
Cô ấy nhớ hôm nay chương trình Tống Miên tham gia đã bắt đầu ghi hình, nên cô ấy đăng nhập vào Weibo của mình, chuẩn bị đăng tin quảng bá.
Vừa đăng nhập vào tài khoản, cô ấy liền king ngạc đến nỗi tỉnh cả ngủ.
Á đù, chuyện gì đây? Tại sao có nhiều tin nhắn tương tác như vậy?
Hôm nay Tống Miên đã nộp điện thoại rồi mà? Còn có thể làm gì được nữa? Hay lại có người chụp ảnh gì đó?
Đầu óc Dương Na đang quay cuồng nghĩ ra hàng trăm bài viết để PR, tay run rẩy bấm vào tin nhắn, nhắm mắt lại cầu nguyện đừng xảy ra chuyện gì quá lớn. Tuy nhiên, nghệ sĩ của cô ấy trước đây khi có scandal nổ ra thì mới có những màn tương tác như thế này nên khó mà không sợ được.
Tuy nhiên, khi cô ấy lấy hết can đảm để mở mắt ra, điều đầu tiên cô ấy nhìn thấy là…
Xin lỗi Tống Miên?
Dương Na sửng sốt. Một lúc sau, cô ấy chớp mắt, bối rối cuộn xuống, một đống tin nhắn đều là “Tôi xin lỗi”.
Sự kiện lớn chưa từng xảy ra và có một không hai này khiến Dương Na nghi ngờ mình vẫn chưa tỉnh ngủ. Trừ khi Tống Miên lái một chiếc tên lửa tự phát đáp xuống sao Hỏa, nếu không cô ấy cũng không thể nghĩ ra trong thời gian ngắn có chuyện gì lại có thể thay đổi quan điểm của cư dân mạng về Tống Miên được.
Cô ấy ngơ ra một lúc sau đó mới chắp nối lại tình hình chung từ những tin nhắn rải rác, nhanh chóng bấm vào tìm hỏ search để kiểm tra.
…
Cô ấy mới ngủ có nửa ngày, Tống Miên đã gây ra một đống chuyện.
Dương Na từ bảng tin mới thấy Weibo của Tống Miên, cô ấy đang định nói tại sao Tống Miên lại tham gia vào trò vui như vậy, nhưng vào lúc này, cô ấy chợt phát hiện ra.
Bức ảnh đó được treo trên mục tìm kiếm thịnh hành.
Người đó… Có vẻ là chị Vưu.
Dương Na cuối cùng đã kết nối toàn bộ sự việc với sự kinh ngạc.
Hôm nay chị Vưu đưa Tống Miên đi ghi hình, trong khách sạn phát hiện một kẻ b**n th** lén lút quay phim người khác, trực tiếp đánh hắn ta một trận đến nỗi chảy máu đầm đìa. Tống Miên cũng không chịu thua, một bài đăng trên Weibo đã làm dậy một cơn sóng lớn.
Đây là thể loại công ty gì vậy? Tinh thần đồng đội gì vậy?
Dương Na ôm trán, nhắm mắt lại.
Công ty có mấy người đây thật sự khiến tôi “yên tâm” dữ lắm luôn.
Lâm Liệt Ảnh đang vừa chạy vừa hát để rèn luyện dung tích phổi, anh ấy nghe thấy tin nhắn trò chuyện nhóm vang lên trong tai nghe, cuối cùng lấy điện thoại ra xem.
Tống Miên lại lên hot search rồi?
Anh ấy còn đang nghĩ cô ấy lại làm ra chuyện gì, tuy không nổi tiếng nhưng ngày nào cũng lên hot search, đây có thể coi là một loại năng lực đó. Khi anh ấy mở Weibo ra xem thì suýt chút nữa đã ngã khỏi đường băng trên máy tập chạy bộ.
Chị Vưu đã đánh một người đàn ông to lớn nặng gần 100kg?
Đánh đến nỗi mất luôn khả năng hành động?
Một lúc sau, Lâm Liệt Ảnh tắt điện thoại, yên lặng đeo tai nghe vào, tiếp tục chạy.
Tiếng hát trong miệng anh ấy trở nên to hơn.
Sau khi chật vật sống sót trong buổi gặp gỡ đầu tiên với các khách mời, cuối cùng ê-kíp chương trình “Thử thách bất khả thi” cũng chuẩn bị bắt đầu buổi huấn luyện đầu tiên.
Sau khi vài vị khách mời thay quần áo, bọn họ nhanh chóng tập trung tại sân theo tiếng còi.
Những người này nếu dùng từ ngữ để mô tả bọn họ thì là cao, thấp, béo, gầy, đàn ông, phụ nữ, già, trẻ.
Loại mà khi làm khảo sát xã hội không thiếu kiểu nào.
Kinh nghiệm tập luyện và thể lực cũng rất khác nhau.
Thứ mà ê-kíp chương trình đang theo đuổi chính là sự khác biệt này, đợi đến khi huấn luyện viên đi đến trước mặt bọn họ và xếp hàng xong, một vài máy quay liền canh chính xác vào những chi tiết mà khách mời dễ mắc lỗi.
Tư thế Chu Nhàn Đình ngay thẳng chuẩn mực, huấn luyện viên nhìn mấy lần, cảm thấy động tác của anh ta rất chuẩn, đang định khen ngợi vài câu, đột nhiên không biết anh ta đã nhìn thấy gì, chân vấp một cái và loạng choạng lùi về phía sau.
Huấn luyện viên: “… Thôi vậy, cô gái tóc búi, bước ra đây.”
Tống Miên sửng sốt một lúc, sau đó mới nhận ra người bị gọi là mình. Cô ấy nhanh chóng bước ra khỏi hàng với vẻ mặt nghiêm túc, khi cô đi ngang qua còn trợn mắt nhìn Chu Nhàn Đình.
Nhìn đi, đây là người mà chị Vưu đã đào tạo ra đấy! Vừa mới đến đã được lấy ra làm mẫu rồi này!
Đám rác rưởi mấy người là thá gì!
Tống Miên đứng thẳng tắp, cả người toát lên vẻ kiêu ngạo.
“Rất tốt.” Huấn luyện viên khen ngợi, quay đầu nói với Chu Nhàn Đình: “Sao thế? Tại sao lại không đứng vững?”
“Báo cáo huấn luyện viên, tôi…” Chu Nhàn Đình nuốt lại lời định nói vào họng.
Anh ta có nỗi khổ không nói ra được!
Vừa rồi anh ta đang đứng rất vững, nhưng khi quay lại thì đột nhiên nhìn thấy có người đang đứng trên sân tập phía xa!
Phía sau sân tập được ngăn cách bởi một miếng lưới chính là trường bắn, rất nhiều thiết bị và nhân viên của ê-kíp chương trình đều đang ở đó, bọn họ cố gắng hết sức để giữ im lặng vì có những người từ căn cứ khác đến trường bắn tập luyện.
Đứng ở phía này thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng bắn đùng đùng đùng của trường bắn phía sau.
Mặc dù đạn thật không được sử dụng trong quá trình huấn luyện nhưng âm thanh nghe vẫn rất đáng sợ.
Hôm nay Chu Nhàn Đình đã thấy khó chịu rồi, Tống Miên đứng bên cạnh lại càng khiến anh ta khó chịu hơn, cứ mãi nghĩ câu nói đó của Vưu Dật Tư là có ý gì, Tống Miên rốt cuộc đang muốn làm gì, mấy năm nay Vưu Dật Tư đã làm gì nên có hơi lơ đãng.
Chính lúc xoay người lại này, anh ta chợt nhìn thấy một khẩu súng màu đen từ đang chĩa vào mình!
Lông tơ dựng cả lên, Chu Nhàn Đình nhanh chóng ngước mắt lên, nhìn thấy người cầm súng chính là Vưu Dật Tư.
Vưu Dật Tư!!!
Chu Nhàn Đình lập tức mất thăng bằng, suýt chút nữa ngã vào người bên cạnh!
Cô ấy đang làm gì vậy!?
Chu Nhàn Đình suýt chút nữa đã muốn vứt bỏ hình tượng mà chửi thề một câu, cho đến khi anh ta kinh hãi xoay người lại, Vưu Dật Tư đã đặt súng xuống và từ từ đứng dậy, như thể cô không nhìn anh ta nữa.
Chu Nhàn Đình cảm thấy nhịp tim của mình vẫn đang tăng tốc, mặc dù biết súng không có đạn thật, Vưu Dật Tư thật sự không muốn bắn anh ta. Người bình thường sẽ không có suy nghĩ và lá gan để làm vậy, nhưng vào khoảnh khắc đó anh ta lại nổi hết da gà, chân gần như mềm nhũn.
Sau khi nhịp tim dần bình tĩnh lại, anh ta nhận thấy những ánh mắt kỳ lạ của huấn luyện viên và của những khách mời đang nhìn mình.
Anh ta không thể nói rằng anh ta nghi ngờ Vưu Dật Tư sẽ bắn mình được!
Ai mà tin chứ?
Chu Nhàn Đình kìm nén sự khó chịu, nói: “Xin lỗi huấn luyện viên, tôi giữ thăng bằng không tốt.”
Huấn luyện viên cau mày, có hơi thất vọng, còn tưởng cậu ta có phẩm chất tốt. Dù sao cũng là siêu sao, nhảy giỏi như thế, cũng có rất nhiều người khoe khoang về sức bền và thể chất của cậu ta, nhưng không ngờ lại chỉ toàn nổ.
“Được rồi, lần sau tập trung vào.” Huấn luyện viên nói xong thì bảo Tống Miên trở về hàng.
Tống Miên có tính cách thế nào, là kiểu vừa được khen cái là vênh cái mặt lên liền. Vừa đến giờ giải lao, cô ấy ngồi ở một bên xoa bắp chân, làm bộ nói: “Haiz, tôi cũng không muốn huấn luyện viên chỉ trích anh Chu của cậu đâu, nhưng cũng đành chịu thôi.”
Cô ấy dang rộng tay và nói: “Có một số người tài giỏi đến nỗi quá rõ ràng rồi.”
Mọi người xung quanh: “…”
Đúng rồi, không hổ là cô đấy Tống Miên.
Để bọn tôi xem cô còn có thể ăn nói hàm hồ gì nữa.
Chu Nhàn Đình tốn rất nhiều công sức để giữ cho sắc mặt mình không tái nhợt. Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía trường bắn thì phát hiện Vưu Dật Tư đã không còn ở đó nữa.
Vưu Dật Tư vốn định khoanh tay đứng xem bọn họ ghi hình chương trình, xem mãi cũng thấy chán, cứ dùng đế giày lăn quả bóng dưới chân.
Cô dần dần nghe thấy một âm thanh, trường bắn phía sau sân tập mở ra, một nhóm người mặc đồng phục huấn luyện bước vào.
Sau khi bọn họ tập hợp xong liền tản ra, tìm vị trí của mình, giương súng lên và bắt đầu tập luyện.
Tiếng đùng đùng vang lên, cô chăm chú nhìn một hồi lâu.
Sau đó, cô nghiêng đầu hỏi huấn luyện viên ngồi bên cạnh: “Ê-kíp chương trình cũng dùng chỗ này à?”
Huấn luyện viên ngẩng đầu, ngơ ngác nói: “Đúng vậy, nhưng ngày mai bọn họ mới đến đây để tập luyện.”
Vưu Dật Tư gật đầu nói: “Cám ơn.”
Hai người im lặng một lúc lâu.
Một lúc sau, huấn luyện viên hỏi cô: “Tôi thấy cô quen quen, có phải cô đã từng đến đây rồi không?”
“Đúng vậy, mấy ngày trước bọn tôi thường tới đây.” Vưu Dật Tư mở miệng nói.
“A! Tôi nhớ ra rồi.” Huấn luyện viên hơi phấn khích: “Cô là đồng chí mà lãnh đạo của chúng tôi đã nói.”
Hai người bắt đầu trò chuyện, trong lúc nói chuyện, cậu ấy chợt nhớ ra rồi hỏi: “Kỹ năng bắn súng của cô thế nào?”
Vưu Dật Tư suy nghĩ, thu tầm mắt lại nói: “Tôi không biết, chưa từng dùng loại này bao giờ.”
“Cô có hứng thú không?” Huấn luyện viên hất cằm nói: “Đến thử xem.”
…
Sau nhiều ngày, Vưu Dật Tư cuối cùng cũng ôm được súng.
Cô dùng ngón tay nắm chặt thân súng, v**t v* ống thép lạnh lẽo, dường như ngửi thấy mùi thuốc súng và bụi quen thuộc.
Thứ bọn họ sử dụng là một khẩu súng tiểu liên chuyên dùng cho huấn luyện, hơi khác so với loại bọn cô thường sử dụng. Vưu Dật Tư nghe theo chỉ dẫn của huấn luyện viên trẻ tuổi, điều chỉnh tư thế cầm súng. Báng súng áp sát vào vai phải, cô hơi nghiêng đầu, dọc theo đường ngắm liền nhìn thấy thế giới quen thuộc.
Thế giới mà cô quen thuộc đang nằm trong tầm ngắm.
Vưu Dật Tư không hề ấn ngón tay lên cò súng, nhưng trong đầu đã ôn lại cảm giác đó một lượt.
Vưu Dật Tư nhìn thấy bọn họ đang đứng nghiêm xoay người trên sân tập.
Cô nâng súng lên, mặt không đổi sắc nhìn về phía Chu Nhàn Đình.
Vưu Dật Tư chỉ thản nhiên nhìn vậy thôi, nhưng Chu Nhàn Đình bị súng chĩa vào lại bị dọa đến suýt ngã xuống.
Khi thấy Chu Nhàn Đình loạng choạng, cô đặt súng xuống rồi nói: “Cám ơn, đông người nên không tiện thử lắm, đợi lần sau có ít người thì thử sau vậy.”
Huấn luyện viên không hiểu: “Tại sao?”
Cậu ấy gãi đầu cầm lấy khẩu súng tập luyện lên, thầm nghĩ chẳng lẽ cô bắn không được chuẩn lắm, sợ có quá nhiều người nhìn chằm chằm vào thì sẽ căng thẳng à?
Nhưng rõ ràng tư thế của cô rất thành thạo, hơn nữa khi cầm súng khí thế trên người của cô khác hoàn toàn, hoàn toàn không để lại bất kỳ cơ hội nào cho người khác, như thể cô sinh ra để làm việc này vậy.
Vưu Dật Tư nói: “Xin lỗi đã làm phiền cậu, hiện tại có chút bất tiện.”
Phạm vi của trường bắn này tương đối ngắn, sức hủy diệt của cô khá cao, cô sợ không kiểm soát được.
Huấn luyện viên suy nghĩ rồi nói: “Vậy vào bên trong không? Bên trong có một trường bắn rất rộng và có rất ít người, nhưng người ngoài bình thường không được phép vào, cần phải đăng ký.”
“Còn có nơi như thế này à?” Vưu Dật Tư đứng thẳng lưng, gửi tin nhắn cho người phụ trách: “Đi thôi.”
Chu Nhàn Đình nhìn lại lần nữa, Vưu Dật Tư đã biến mất.
Mồ hôi lạnh toát ra trên lưng, anh ta hít một hơi thật sâu.
Thật sự không biết Vưu Dật Tư đang làm gì… Giống như đang bị trúng tà vậy.
Anh ta đúng là bị điên mới tham gia chương trình giải trí này, mới ghi hình được nửa ngày, Chu Nhàn Đình đã muốn bỏ chạy.
Tống Miên vẫn đang lải nha lải nhải bên tai, Chu Nhàn Đình cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nghiến răng nói: “Câm miệng lại giùm.”
Tống Miên ngạc nhiên.
“Wow, anh Chu, anh là đỉnh lưu, vua siêu sao, minh tinh hạng một đó!” Cô ấy khoa trương che miệng: “Vậy mà anh lại bảo tôi – một cô bé câm miệng lại à? Vua siêu sao đều kiêu ngạo như vậy hả?”
Trên trán Chu Nhàn Đình nổi gân xanh, vẻ mặt bình tĩnh không còn giữ được nữa, nhưng cuối cùng đã kìm nén được cơn tức giận của mình.
Việc anh ta tham gia “Thử thách bất khả thi” đã gây xôn xao và thu hút nhiều sự chú ý, rất nhiều người đang mong chờ màn ra mắt chương trình giải trí năm nay của anh ta, không thể muốn rút là rút được. Dù sao thì cũng chỉ có một tuần thôi, nhẫn nhịn thì cũng trôi qua thôi mà.
Lâm Kinh từ xa liếc nhìn, trong lòng thắt lại.
Anh ta đã nói ngay từ đầu rằng đừng có dính dáng đến Tống Miên rồi mà, dù sao thì danh tiếng của Tống Miên chỉ tệ càng thêm tệ. Cô ấy có chút dè chừng, nhưng cũng không nhiều.
Nhưng danh tiếng của Chu Nhàn Đình không tì vết, bất cứ đòn nào cũng có thể là đòn chí mạng.
Lâm Kinh suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng ra quyết định.
Trong thời gian tạm dừng ghi hình, anh ta hỏi trợ lý: “Có phải Tống Miên thích làm quá và sợ mệt không?”
“Đúng vậy, đợt trước cô ấy tham gia chương trình giải trí về cuộc sống, lúc nấu ăn còn tức đến phát khóc nữa mà, thậm chí còn cãi nhau với người ta nữa, bị chửi cũng lâu lắm.”
Nhận được câu trả lời chắc nịch từ trợ lý, Lâm Kinh suy nghĩ rồi nói: “Tôi sẽ liên hệ với ê-kíp chương trình, nói rằng để tăng thêm phần hấp dẫn thì nên tăng cường độ luyện tập, đặc biệt là đối với Tống Miên, tốt nhất là có thể ép cô ta rời chương trình.”
Anh ta biết rõ bản chất của mấy đội ngũ sản xuất này, càng có tính cách cứng đầu giống Tống Miên thì càng muốn tra tấn cô ta, nếu có thể ép cô ta sụp đổ thì càng thú vị hơn. Bọn họ chẳng thèm quan tâm danh tiếng của nghệ sĩ, chỉ cần chương trình có thể đột phá thì bọn họ sẽ cắt ghép, trừ khi có người do tư bản giới thiệu.
Chắc ê-kíp chương trình cũng sẽ nể mặt anh ta, dù sao thì địa vị của Dolphin Entertainment cũng không tầm thường, lần trước chỉ tiết lộ địa điểm ghi hình cho anh ta biết trước, mặc dù cuối cùng lại bị Vưu Dật Tư đuổi ra ngoài.
Nghĩ tới đây, Lâm Kinh cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Chương trình giải trí này có thể nói là một trong số ít cơ hội dành cho đám người của Starfish Entertainment.
Anh ta nắm chặt tay và nói: “Lần này là Tống Miên ầm ĩ muốn rút khỏi chương trình, xem Vưu Dật Tư có thể làm gì được.”
Chẳng lẽ cô ấy còn có thể buộc người khác ở lại ư?