Quản Lý Siêu Năng Lực Đã Trở Nên Nổi Tiếng

Chương 14

Chính lúc đó, Tống Miên đã cảm nhận được thứ gọi là cảm giác đẩy lùi.

Trong đầu cô ấy, hình ảnh về cuộc đời lướt qua như một cuộn phim, nhìn thấy khung cảnh bên ngoài cửa sổ gần như mờ đi thành đường nét, như thể cô ấy đang du hành qua một đường hầm thời gian và không gian, trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực!

Tăng tốc lên 100 km/h chỉ trong 3 giây!!!

Đây là cách lái xe bảo mẫu như siêu xe à!!

Bên kia, tài xế của Chu Nhàn Đình không mấy để ý đến chiếc xe kia đang chạy song song với mình, bọn họ đứng đầu chuỗi thức ăn trong làng giải trí, biển số xe là con số may mắn không thể chọc vào, chiếc xe màu đen bóng loáng đi đến đâu thì những người xung quanh đó sẽ tự động biết né tránh.

Ông ta cũng không có thói quen nhường nhịn người khác, khi nhìn thấy phía trước con đường hẹp chỉ có thể đủ chỗ để một chiếc ô tô vượt qua, ông ta bắt đầu tăng tốc và chuẩn bị vượt lên chiếc xe bảo mẫu màu xanh bên cạnh.

Ở trong xe vẫn đang nói chuyện cười đùa vui vẻ.

“Anh Chu, hiếm khi thấy anh tham gia chương trình giải trí, anh cũng đã rất lâu rồi không xuất hiện trên chương trình giải trí nào, fan của anh chắc hẳn đang rất vui mừng.”

“Anh Chu của chúng ta tự có tính toán, biết rất rõ nên giữ khoảng cách với khán giả nên rất ít khi nhận chương trình giải trí.” Trợ lý cười nói: “Lần này cũng là vì đây là một chương trình có nội dung tích cực và ý nghĩa, hơn nữa ê-kíp sản xuất cũng rất chân thành nên mới quyết định làm khách mời đó.”

Chu Nhàn Đình vẫn yên lặng dựa vào ghế, trên đầu đội mũ bóng chày, không tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn họ, không biết có đang nghe hay không.

“Phía trước chính là cổng căn cứ, ê-kíp chương trình đã bố trí camera ở đó, lát nữa sẽ quay hình lúc chúng ta xuất hiện, tài xế lái xe cẩn thận chút nhé.”

“Không thành vấn đề.” Tài xế tùy tiện trả lời, chân thì nhấn tăng tốc.

Đột nhiên, ông ta không biết có phải mình bị hoa mắt hay không, nhưng đột nhiên ông ta cảm thấy khóe mắt lóe lên hình ảnh của gương phản chiếu, sau đó anh nghe thấy tiếng động cơ gầm rú ngày càng gần.

Ông ta đảo mắt liếc ngang, vừa nhìn sang thì toàn bộ linh hồn đều đã thoát ra khỏi cơ thể!

Chiếc xe bảo mẫu màu xanh ban nãy đang lao tới!

Xe bảo mẫu là loại xe có thể chở được rất nhiều đồ, thậm chí có thể dùng làm chỗ trang điểm, chỗ thay đồ và chỗ nghỉ ngơi cho nghệ sĩ. Đầu xe rất rộng, nhìn thấy một chiếc xe lớn như vậy lao về phía mình thì sợ đến nỗi bay mất hồn vía!

Tài xế mở to mắt, vô thức đánh lái sang bên kia, tuy nhiên do tốc độ ban đầu cũng nhanh nên mặc dù ông ta có nhấn phanh gấp thì cũng không thể giảm tốc độ được. Mấy người ngồi trong xe đang nói cười vui vẻ bỗng dưng bị đẩy mạnh về phía trước, đồng loạt va vào hàng ghế phía trước.

Chu Nhàn Đình vừa mở một chai đồ uống chức năng, đang định uống một ngụm thì đột nhiên xe phanh gấp, chất lỏng màu đỏ từ phía trên lập tức đổ xuống khắp mặt và người, sau đó ngã ra đập vào lưng ghế.

Chiếc xe bảo mẫu màu xanh giống như chẳng quan tâm, lao vút vượt qua họ như một cơn gió.

Tài xế ở phía bên này điên cuồng dùng sức bẻ tay lái để đổi hướng, cuối cùng mới thoát khỏi nguy hiểm chồng chất mà dừng lại được, không lao xuống mương thoát nước bên cạnh.

Đệt mẹ!

Con mẹ nó, người đó đang lái QQ Speed hay gì? Bộ muốn chết hả!

Ông ta còn đang choáng váng thì Chu Nhàn Đình đang nhắm mắt vuốt nước trên mặt, cao giọng nói: “Lấy hộp khăn giấy cho tôi!!”

Trợ lý vội càng nuốt mấy câu chửi thề lại, sau đó đưa hộp khăn giấy cho anh ta, tiếp đó hỏi tài xế: “Tài xế Lý à, anh đang làm gì vậy! Chiếc áo nỉ của anh Chu trị giá hơn 60.000 tệ đó! Bị bẩn hết rồi đây này!”

“Chuyện này không thể trách tôi được! Chiếc xe bảo mẫu đó đột nhiên lao tới! Tôi không phanh gấp là tông vào rồi đó!”

“Anh lái xe mà lo nhìn đi đâu vậy? Không nhận ra chiếc xe đó cách rất xa à?”

“Nó đột nhiên tăng tốc chứ bộ!” Tài xế Lý biện hộ cho mình: “Tôi vốn dĩ không ngờ nó sẽ vượt qua tôi! Ai mà dám vượt qua chúng ta chứ!”

Trợ lý tức muốn chết, vừa lấy khăn giấy lau quần áo cho Chu Nhàn Đình vừa quay đầu nói: “Vậy anh đi xuống xem thử ai mà láo lếu như vậy! Quần áo của chúng ta phải đền tiền! Bảo anh ta xin lỗi! Nếu không chúng ta sẽ tố cáo anh ta!”

Tài xế Lý bực bội, chỉ đành dừng xe lại để thương lượng.

Trên mặt Tống Miên vẫn còn vẻ hoảng sợ không thôi, nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy chiếc xe phía sau suýt chút nữa đã lao xuống mương, cô ấy liền cười lớn: “Ha ha vãi thật, đồ ngu này ai bảo anh láo lếu làm gì, còn dám tham gia vào cuộc đua của bọn tôi hả, cán chết anh luôn!”

Chiếc xe bảo mẫu màu xanh chầm chậm dừng lại ở lối vào căn cứ, Vưu Dật Tư tháo dây an toàn rồi nói: “Đi thôi.”

Bọn họ còn chưa kịp xuống xe, một người đàn ông trung niên đã giận dữ chạy về phía họ, chỉ vào cửa nói: “Ý mấy cô cậu là sao? Công ty nào đây? Nghệ sĩ nào nữa?”

Giọng ông ta càng lúc càng to: “Suýt chút nữa mấy cô cậu đã khiến chúng tôi rơi xuống mương rồi đấy biết không hả? Xuống nhanh đi, chiếc áo hơn 60.000 tệ của nghệ sĩ chúng tôi bị bẩn cả rồi, mấy cô cậu phải chịu toàn bộ trách nhiệm!”

Vưu Dật Tư và Tống Miên nhìn nhau qua kính chiếu hậu.

Tống Miên tưởng tượng ra cảnh tượng đó, nói: “Đừng nói Chu Nhàn Đình uống nước nha.”

“Có lẽ là thế.”

Tống Miên: “Phì.”

Vưu Dật Tư cởi dây an toàn, xách chiếc vali nhỏ bên ghế phụ lên, cúi đầu mở cửa bước xuống xe.

Tài xế không hề biết người lái xe lại là một người phụ nữ trông như thế này. Ấc, cô còn cao hơn ông ta nữa.

Ông ta vô thức lùi lại một bước, sau đó tiếp tục hung hăng la hét nhưng thật ra bên trong thì đang sợ gần chết: “Hôm nay mấy cô cậu nhất định phải xin lỗi!”

Vưu Dật Tư gật đầu nói: “Xin lỗi phải không?”

“Đúng vậy!”

Ngay sau đó, tài xế nhìn thấy người phụ nữ một tay đút túi quần, tay kia xách vali, bình tĩnh nói: “Vậy nếu không xin lỗi thì sao?”

“Không xin…”

Giọng điệu của cô quá lạnh lùng và bình tĩnh, lại kiêu ngạo đến mức tài xế không nói được lời nào.

Người phụ nữ hoàn toàn không để ý đến sự tức giận của ông ta, quay người đi về phía chiếc xe bảo mẫu màu đen phía sau, bước chân dài và vững vàng, để lại dấu giày trên mặt đất, chưa bước được mấy bước đã đi đến xe bảo mẫu của bọn họ.

Tài xế thậm chí còn chưa kịp phản ứng.

Khoan đã, cô ấy đi sang đó làm gì vậy?

Bàn… Bàn chuyện bồi thường à?

Vưu Dật Tư lách người qua đứng cạnh xe, thậm chí còn không thèm lấy tay từ trong túi quần ra, dùng khớp tay đang xách vali gõ hai lần lên cửa sổ xe.

Trong xe đột nhiên trở nên im lặng. Trợ lý nhìn ra bên ngoài, nói: “Này là định làm gì vậy?”

Trợ lý thứ hai cũng hỏi: “Đến để bàn chuyện bồi thường à?”

Chu Nhàn Đình vừa mới lau sạch đồ uống trên người, kìm nén cơn tức giận, hít một hơi thật sâu, nói: “Bọn họ không cần đền tiền quần áo, nhưng nhất định phải xin lỗi.”

Trợ lý thứ hai gật đầu, bấm nút hạ cửa kính xe xuống, đang định trách tội trước: “Mấy người là cái thá…”

Người phụ nữ ngoài cửa sổ có khuôn mặt xinh đẹp, nhưng không hề có chút dịu dàng mà một người đẹp nên có, thay vào đó là vẻ lạnh lùng khiến người ta không dám nhìn thẳng. Giọng nói của cô lạnh lùng không cho phép người khác có cơ hội cãi lại, cắt ngang lời mở đầu của trợ lý, cô nói: “Mấy người đang cố vượt qua xe của chúng tôi à?”

Mấy người trong xe liền ngơ ngác.

Người có phản ứng lớn nhất thật ra chính là Chu Nhàn Đình.

Anh ta đột nhiên ngước mắt lên, lông mi run rẩy. Khi nhìn thấy khuôn mặt đã nhiều năm không gặp này, cả người rơi vào trạng thái kinh hãi tột độ.

Vưu Dật Tư?

Sao có thể là Vưu Dật Tư được?

Vưu Dật Tư đã biến mất ba năm, sao có thể xuất hiện ở đây được chứ?

Trong cơn hoảng loạn, Chu Nhàn Đình chợt nhớ tới những lời Lâm Kinh đã nói với mình trước đó.

Vưu Dật Tư hiện đã ký hợp đồng với Starfish Entertainment, tiếp tục sự nghiệp cũ làm người quản lý.

Anh ta cho rằng Vưu Dật Tư đã đổi nghề từ lâu, nếu cô không làm trong ngành này nữa thì có thể cô đã trở thành một nhân viên văn phòng bình thường, hoặc có thể đã kết hôn sinh con, tóm lại dù ngành giải trí hỗn loạn đến mức nào cũng không liên quan gì đến cô nữa.

Nếu cô đã muốn đấu thì ba năm trước khi bị đuổi khỏi Dolphin Entertainment cô đã bắt đầu trả thù họ rồi. Dolphin Entertainment đã đề phòng cô nhiều năm như vậy, đúng lúc sắp quên mất cô, tại sao cô lại xuất hiện nữa?

Cô… Lần này cô trở lại là muốn làm gì?

Đơn giản là muốn nâng đỡ một vài nghệ sĩ để họ nổi tiếng để cạnh tranh với anh ta và chứng minh khả năng của mình hay là muốn phá hỏng mọi thứ?

Chu Nhàn Đình lo lắng, cảm xúc phức tạp rối như tơ vò, cổ tay tê dại, hồi lâu cũng không nói được gì.

Vưu Dật Tư cau mày nhìn thanh niên ăn mặc thời trang đang mở cửa sổ, cảm thấy không đẹp bằng Lâm Liệt Ảnh, sao nổi tiếng được hay thế? Cô nói: “Muốn ăn vạ hả? Chu Nhàn Đình, quần áo của anh không hề bị bẩn.”

Trợ lý thứ hai sững sờ một lúc.

Sau đó mới nhận ra rằng cô đang nói chuyện với mình.

“Tôi… tôi á?” Trợ lý thứ hai hốt hoảng đến mức từ ngữ trở nên lộn xộn: “Cô đang nói chuyện với tôi hả?”

“Chứ sao nữa?” Vưu Dật Tư nói: “Đã vượt xe còn muốn ăn vạ, mấy người nói xem nên xử lý thế nào đây?”

“Tôi không phải Chu Nhàn Đình!” Trợ lý thứ hai cuối cùng cũng ngắt lời cô: “Cô đùa đấy à, tôi là trợ lý của anh Chu!”

Vưu Dật Tư hơi ngạc nhiên, lúc này mới nhìn vào trong xe thì nhìn thấy người đàn ông quần áo lấm lem ngồi ở hàng ghế sau.

Thấy anh ta ngơ ngác nhìn mình, Vưu Dật Tư suy nghĩ một lát, bình tĩnh nói: “Nay trông khác quá, tôi không nhận ra.”

Trong xe nhất thời yên tĩnh hẳn.

Bọn họ không tin trong làng giải trí này vẫn còn có người không biết Chu Nhàn Đình.

Chắc chắn đang diễn thôi!

“Được, vậy không tính là mấy người ăn vạ nữa.” Vưu Dật Tư đứng thẳng người nói: “Vượt xe thì tính thế nào đây?”

Cô quay người nhìn về phía chiếc xe nhỏ màu xanh của mình: “Nghệ sĩ bọn tôi sợ đến phát khóc rồi kia kìa, nếu tôi không hành động dứt khoát thì đã bị mấy người tông rồi, bàn vấn đề bồi thường đi.”

“?”

Hai trợ lý vô cùng sốc trước cú phản đòn của cô.

Còn có thể tính như này nữa hả? Rõ ràng nhìn thế nào đi nữa thì người phụ nữ này mới là người vượt lên xe của bọn họ mà!

“Sao? Không muốn chịu trách nhiệm à?” Vưu Dật Tư nói: “Trước cổng có camera, bọn tôi tới trước, vốn dĩ muốn tăng tốc chạy qua đó thì ai ngờ mấy người đột nhiên nhảy ra chứ. Mấy người chen vào thì thôi đi, còn mặt mày định đóng vai người bị hả?”

“Bọn tôi đóng vai là người bị hại á?” Trợ lý thứ hai máu dâng lên tới đầu, cậu ta mở cửa xe ra, chuẩn bị đi xuống cãi cho ra lẽ với cô, đột nhiên cậu ta cảm thấy cổ áo mình bị túm chặt từ phía sau, sau đó ngã trở lại vào trong xe.

“Đừng đi!” Chu Nhàn Đình theo bản năng nói. Trợ lý sửng sốt, vừa quay người lại đã nghe thấy anh ta nói: “Đừng đi cùng cô ấy… Không, đừng dây dưa nữa, chúng ta đi thôi.”

Trợ lý vẫn không cam lòng: “Anh Chu, chúng ta rõ ràng…”

“Đừng nói nữa!”

Chu Nhàn Đình đột nhiên cao giọng, khó chịu nói: “Tôi đã bảo đừng dây dưa với bọn họ nữa rồi mà!”

Trợ lý đột nhiên hoảng sợ.

Kể từ khi làm việc với Chu Nhàn Đình đến nay, cậu ta chưa bao giờ thấy anh ta mất bình tĩnh như thế này. Chu Nhàn Đình là người rất coi trọng danh tiếng trong chuyện riêng tư và rất nghiêm khắc với bản thân nên cũng chưa bao giờ nổi giận với nhân viên.

Nhưng đây là lần đầu tiên anh ta nổi giận trước mặt họ.

Vưu Dật Tư nghe thấy giọng nói đó liền nhướng mày, nghiêng người chống khuỷu tay, nhoài người lên cửa sổ xe hạ thấp, chặn lời anh ta: “Chu Nhàn Đình, anh sợ nói lý lẽ với tôi đến vậy hả?”

Chu Nhàn Đình nắm chặt lấy tay trợ lý của mình.

Đôi mắt anh ta từ từ ngước lên, đối diện với cô bên ngoài cửa sổ.

Bây giờ dù có chậm tiêu đến đâu cũng có thể nhận ra anh Chu và người phụ nữ này hình như có quen biết nhau.

Hai trợ lý sửng sốt.

Chu Nhàn Đình cuối cùng cũng nhận ra rằng Vưu Dật Tư thật sự đã thay đổi.

Người phụ nữ trước kia có lông mày mềm mại, mặc váy dài dịu dàng, giờ đây đôi lông mày trở nên lạnh lùng hơn, đuôi mắt cũng sắc hơn, đường nét khuôn mặt cũng trở nên gọn gàng và cứng rắn hơn. Toàn bộ khí chất của cô đã thay đổi đáng kể.

Thái độ của cô đối với anh ta đã thay đổi quá nhiều. Dù lúc đó cô có bị tổn thương đến đâu, giọng điệu của cô đối với anh ta vẫn có chút thất vọng và kìm nén, không giống như bây giờ, giọng nói tràn đầy sự lạnh lùng và cứng rắn đến mức như có thể bóp cổ anh ta lập tức.

Một lát sau, Chu Nhàn Đình nghe thấy mình bình tĩnh hỏi: “Cô đang nói gì vậy?”

“Ôn lại chuyện cũ.” Vưu Dật Tư thản nhiên nói: “Tôi hỏi anh tại sao lại sợ nói lý lẽ với bọn tôi như vậy.”

Chu Nhàn Đình phải mất một lúc lâu mới hít sâu một hơi, bình tĩnh lại: “Bọn tôi cũng có chỗ sai, sắp tới còn phải ghi hình nữa, cứ đứng đây cản đường người khác thì không hay, chúng ta đừng nên tính toán nữa.”

“Mấy người không tiện để tính toán.” Vưu Dật Tư nói: “Nhưng bọn tôi thì có lý do để tính toán đấy.”

Chu Nhàn Đình nổi gân xanh, anh ta cảm giác như mình đã nghe thấy ẩn ý trong câu nói của cô.

Anh ta gần như thốt ra một câu từ cổ họng: “Cô dựa vào đâu mà đòi tính toán?”

“Ai biết được?” Vưu Dật Tư đứng thẳng, lùi lại một bước, thậm chí còn mỉm cười với anh ta: “Chỉ cần có sơ hở thì sẽ có cách để đào ra, không phải bí mật nào trên thế giới này cũng có thể che giấu mãi được, anh nói có phải không?”

Khi tâm trạng của Chu Nhàn Đình dần dần trầm xuống, cô liền xách vali lên và quay người rời đi.

Ê-kíp chương trình đợi bên trong đã lâu nhưng không có nghệ sĩ nào xuống xe. Cuối cùng, họ nhờ người mở cổng bước ra xem, ai biết vừa mở cửa đã nhìn thấy Vưu Dật Tư đang đi từ đầu bên kia của con đường hẹp tới, chiếc xe bảo mẫu  màu đen phía sau đậu sát rìa mương thoát nước, hình như là xe của Chu Nhàn Đình.

Nhân viên sửng sốt, vội vàng hỏi: “Chuyện… Chuyện gì vậy?”

“Chỉ là va chạm nhỏ thôi, bọn họ muốn chen vào nhưng bọn tôi không nhường.” Vưu Dật Tư dùng giọng điệu thoải mái, một tay mở cửa xe, ra hiệu cho Tống Miên xuống xe, nói: “Bắt đầu ghi hình thôi.”

Nhân viên: “…”

Đệt.

Người này… giọng điệu quen thuộc này, chắc không phải là người quản lý của Starfish Entertainment đã yêu cầu cô ấy có việc gì thì gọi điện đấy chứ?

Thấy dáng vẻ hai người bọn họ vênh váo bước vào, nhân viên vội vàng đi về phía sau hỏi han đám người Chu Nhàn Đình.

“Anh Chu, chuyện gì thế này?” Cô ấy rất hoảng sợ, ngày đầu tiên ghi hình đã xảy ra mâu thuẫn rồi, cô ấy nói tiếp: “Mọi người vẫn ổn chứ?”

“Không sao.” Chu Nhàn Đình ngơ ngác phục hồi tinh thần lại, nói: “Không sao đâu.”

Cảnh vào cổng ngày đầu tiên không được ghi hình lại vì quần áo của Chu Nhàn Đình đã bị bẩn hết, sau đó lại vội vàng để khách gặp nhau, không có cơ hội để anh ta thay quần áo và ghi hình bù lại nên cứ thế bắt đầu ghi hình luôn.

Lâm Kinh cũng đi cùng với hai nghệ sĩ của mình, khi tất cả mọi người tập trung tại căn cứ nhất thời lại cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.

Tống Miên chỉ ngồi một bên vuốt tóc mái, không để ý tới ai cả, dù sao cô ấy cũng không quen biết ai cả, nói không chừng bọn họ còn lén cười nhạo cô ấy nữa, cô vốn dĩ cũng lười thân thiết với người khác.

Vưu Dật Tư đứng bên cạnh cô ấy, cúi đầu nhìn cô ấy rồi nói: “Trong quá trình ghi hình tôi không ở bên cạnh, cô nhớ bình tĩnh.”

“Tôi biết rồi.” Tống Miên cầm lấy chiếc gương nhỏ: “Không phải chỉ là huấn luyện thôi à? Đến cả khóa huấn luyện b**n th** của chị Vưu đây tôi còn sống sót được thì còn sợ bọn họ chắc?”

Vưu Dật Tư gật đầu, vỗ nhẹ đầu cô ấy nói: “Nghe lời.”

Tống Miên ngẩng đầu hỏi: “Chị Vưu, vậy mấy ngày này chị ở khách sạn à?”

“Tôi còn có việc khác phải làm.” Vưu Dật Tư nhìn chiếc vali nhỏ bên cạnh: “Kiểm tra Chu Nhàn Đình.”

Lâm Kinh từ trong đám người phía sau ngước mắt lên liền nhìn thấy Vưu Dật Tư đang cúi đầu nói chuyện, toàn thân cảm thấy một trận ớn lạnh khó hiểu.

Anh ta nói với các nghệ sĩ của mình: “Mấy cậu cẩn thận, tuyệt đối không được dính líu đến Tống Miên.”

Hai nghệ sĩ gật đầu: “Bọn tôi biết rồi, danh tiếng Tống Miên không tốt, lỡ như có tin đồn gì đấy truyền ra ngoài thì bọn tôi cũng thất thiệt. Bọn tôi sẽ cẩn thận mà.”

Lâm Kinh chần chừ muốn nói lại thôi, anh ta không thể nói nguy hiểm thật sự chính là Vưu Dật Tư.

Anh ta chỉ có thể dặn dò kỹ một lần nữa: “Cũng cần phải cẩn thận với người quản lý của cô ấy, cô ta…cô ta rất độc ác.”

Hai nghệ sĩ lập tức nhớ lại cú đá lúc trước, vẻ mặt nghiêm túc: “… Bọn tôi biết rồi.”

Lúc này vẫn không ai biết kịch bản mà ê-kíp chương trình quay tập đầu tiên là gì.

Vưu Dật Tư trở về khách sạn, đóng cửa lại, quỳ xuống mở chiếc vali nhỏ ra.

Trong vali chứa đầy các loại máy móc nhỏ.

Hầu hết đều do cô vẽ rồi nhờ Trương Đống Quốc tìm người chế tạo cho cô, còn có một vài sản phẩm làm sẵn nhờ người khác tìm mua giùm, đều là những thiết bị phổ biến dành cho những người lao động đặc biệt trong thời đại này.

Mặc dù chức năng không tốt bằng mấy loại cô thường sử dụng nhưng cũng dùng được.

Vưu Dật Tư lấy ra một chiếc máy nhỏ từ trong bao da ra, đặt nó ở giữa phòng, nhấn công tắc và gây nhiễu tín hiệu của các sản phẩm điện tử gần đó.

Ê-kíp chương trình đã đặt cùng một khách sạn cho tất cả những người không cần phải sống trong ký túc xá, điều đó có nghĩa là ngày hôm qua Chu Nhàn Đình và nhân viên của anh ta cũng đã ở đây.

Cô ngồi khoanh chân trên thảm, mở màn hình gập ra rồi gõ phím đăng nhập tài khoản.

Ngay sau đó, thông tin chạy đầy trên màn hình, đồng tử của cô phản chiếu toàn mã hóa màu xanh, lông mày cô hơi nhíu lại.

Việc kết nối với hệ thống của khách sạn để lấy thông tin khách không khó, nhưng việc đó ở đây lại là bất hợp pháp.

Nếu không cần cân nhắc đến chuyện này thì chỉ cần gửi virus trực tiếp đến hộp thư của Chu Nhàn Đình và thu thập thông tin từ máy tính của anh ta, tuy nhiên việc giải quyết vấn đề này một cách hợp pháp vẫn có chút khó khăn.

Vưu Dật Tư đã xem xét các từ khóa thu được từ tất cả thông tin được lưu trữ của mình và trên Internet, bằng chứng có thể chứng minh những gì Chu Nhàn Đình đã làm thực sự rất hạn chế.

Để chứng minh chuyện này cần có ba bằng chứng quan trọng. Một là bằng chứng cho thấy Vưu Dật Tư đã từng chịu trách nhiệm về việc thông báo công việc của Chu Nhàn Đình, hai là bằng chứng cho thấy toàn bộ công lao đã được chuyển cho Lâm Kinh và thứ ba là bằng chứng Dolphin Entertainment vì lo cho tương lai của Chu Nhàn Đình nên đã đuổi Vưu Dật Tư đi.

Nếu thiếu bất kỳ bằng chứng nào thì đối phương cũng có thể tìm cớ để lấp l**m.

Tuy nhiên, có vẻ như Dolphin Entertainment đã chuẩn bị kỹ càng ngay từ đầu, rất nhiều hợp đồng không phải do chính Vưu Dật Tư ký. Tất cả những gì cô ấy có thể nắm được là chi tiết về quá trình thăng tiến và các cuộc gặp mặt với một số nhân viên trong công ty.

Hơn nữa Vưu Dật Tư chính chủ dường như không có ý định thu thập bằng chứng để công khai hành vi của Chu Nhàn Đình, nên không cố ý lưu giữ bằng chứng hình ảnh và video trong khoảng thời gian đó. Mấy năm nay cô ấy đã thay vài cái điện thoại và dùng số điện thoại khác nên cơ bản những gì còn sót lại cũng chẳng giúp ích được gì nhiều.

Ngay cả khi họ có thể chứng minh rằng Vưu Dật Tư đã từng làm việc bên cạnh Chu Nhàn Đình thì bọn họ vẫn có thể lập luận rằng Vưu Dật Tư đã phạm lỗi và bị đuổi khỏi Dolphin Entertainment.

Quan trọng nhất là bằng chứng về Lâm Kinh đã lấy người khác ra gánh tai họa cho mình.

Vưu Dật Tư suy nghĩ hồi lâu, nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy như vậy không hợp pháp.

Đột nhiên, chiếc máy nhỏ đặt trên giường phát ra tiếng bíp. Vưu Dật Tư ngẩng đầu lên nhìn thì thấy trên màn hình hiển thị các thiết bị điện tử khác trong phòng đang bị buộc khởi động.

Vưu Dật Tư cau mày, cố đứng dậy đi đến cầm nó lên và đi quanh phòng.

Sau đó, ba chiếc camera nhỏ xíu được tìm thấy trên giá treo trong phòng tắm, trong hộp đựng điều khiển từ xa ở đầu giường và trong hộp để đầu thu  TV.

Camera ở đâu ra đây?

Chẳng lẽ cũng có người đang thực hiện nhiệm vụ theo dõi người khác?

Vưu Dật Tư nhìn quanh phòng, cảm thấy vị trí đặt camera vô cùng kỳ lạ.

Đối tượng có nhiệm vụ theo dõi không đặt camera ở nơi dễ dàng quan sát toàn cảnh như trên trần nhà mà lại đặt ở những góc khuất như vậy để làm gì?

Hơn nữa dường như camera đã được đặt trong phòng rất lâu rồi, đóng một lớp bụi vô cùng dày, hoàn toàn không phải nhắm vào cô.

Cô mở ra kiểm tra thì không có thẻ nhớ rời, nội dung camera quay lại được gửi đi trực tiếp, có thể bật tắt từ xa, nguồn điện không lớn lắm, cần phải tháo ra và sạc thường xuyên, vậy người có thể đặt nó ở đây chỉ có thể là người cố định hay ra vào phòng này, khả năng cao là nhân viên khách sạn.

Vưu Dật Tư khựng lại, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.

Vương Cường đang ngồi trong phòng chứa đồ nấu một tô mì gói, hắn ta đặt điện thoại di động lên thùng trước mặt và bấm mở màn hình giám sát camera.

Hắn ta ăn xong hai đũa mì liền đổi sang camera khác, phát hiện cũng không thu hoạch được gì, bây giờ không phải là giờ cao điểm khách ở trong phòng, khách trong phòng cũng không nhiều.

Hắn ta là thợ sửa chữa bên ngoài do bộ phận bảo trì của khách sạn thuê. Đây là vùng ngoại ô, không có nhiều khách lưu trú đến đây, khách sạn cũng không cao cấp lắm, chỉ là một chỗ ở tương đối sạch sẽ có thể đặt gần đó.

Tuy nhiên chỉ cần kiên nhẫn, hắn ta vẫn có thể quay được rất nhiều thứ có giá trị, sau khi chiêm ngưỡng đã rồi thì hắn ta sẽ đem đi bán.

Thấy màn hình của một phòng trong số đó tối đen, Vương Cương cau mày bấm vào màn hình xem số seri là phòng nào, không biết có phải máy bị hỏng nên không chụp quay được cảnh nào không.

Lúc hắn ta đang kiểm tra camera thì đột nhiên bên ngoài hành lang truyền đến một giọng nói: “Chính là ở tầng này.”

Một giọng nói hoảng sợ theo sau: “Cô Vưu, chúng tôi cam đoan thật sự không có chuyện này đâu, chắc chắn không phải nhân viên của chúng tôi làm!”

“Lôi đầu người đó ra đi rồi nói tiếp.”

Giọng điệu Vưu Dật Tư lạnh lùng, cô nhìn cường độ tín hiệu trên màn hình, sau đó lại nhìn cánh cửa thấp của phòng chứa đồ rồi nói: “Ở bên trong.”

Tim quản lý khách sạn gần như nhảy ra khỏi lồng ngực: “Cô Vưu, chúng tôi có thể bồi thường cho cô, cũng sẽ kiểm tra kỹ các phòng khác, nhưng việc này thực sự không liên quan gì đến chúng tôi! Cô tuyệt đối đừng tiết lộ ra ngoài!”

Vưu Dật Tư đột nhiên dừng lại.

Cô quay lại nhìn anh ta, bình tĩnh nói: “Mấy lời cậu nói chả có tác dụng đếch gì cả.”

Sau đó, trước sự kinh ngạc của quản lý khách sạn, cô liền đá tung cánh cửa phòng chứa đồ!

Vương Cường làm đổ tô mì, mới nuốt được một ngụm mì thì kinh hãi lùi lại!

Cánh cửa nhỏ bị cô đá đến biến dạng, còn đàn hồi đập vào tường mấy lần, hắn ta vẫn chưa kịp phản ứng thì đã có người túm lấy vai hắn ta, lôi hắn ta ra ngoài như lôi bọc rác.

Vương Cường căn bản không thể chống lại sức lực này!

Hắn ta là một người đàn ông cao lớn nặng 90kg nhưng bị kéo ra ngoài như một con gà, sau đó mắt hắn ta mờ đi, cánh tay bị vặn ra sau và mặt úp xuống sàn.

“Ối!”

Cánh tay gần như đã bị trật khớp, hắn ta hét lên một tiếng, Vưu Dật Tư thuần thục đưa tay ra: “Đưa thắt lưng cho tôi.”

Quản lý khách sạn đơ ra tại chỗ, sau đó sợ hãi đến mức nhanh chóng c** th*t l*ng đưa cho cô mà không nói lời nào, lúng túng vịnh quần nhìn Vưu Dật Tư trói tay Vương Cường lại.

Đôi giày đế dày của cô giẫm lên mặt hắn ta, tiện tay cầm lấy điện thoại di động của Vương Cường, sau đó nói với quản lý khách sạn: “Không có chuyện như này hả?”

Vẻ mặt Vưu Dật Tư bình tĩnh, lướt xem nhanh đoạn video lưu trong điện thoại, nhìn thấy bóng người liền bấm thoát ra, lưu lại bằng chứng rồi nói: “Thích quay lắm đúng không?”

Quản lý khách sạn nhìn đến nỗi ngơ ngác, sau đó nhìn thấy Vưu Dật Tư giơ tay lên, dùng nắm đấm đánh vào một bên má Vương Cường.

Đù má!

Lực của cú đấm đó vừa nhìn đã khiến người khác thấy sợ, khuôn mặt của Vương Cường gần như bị biến dạng ngay lập tức, máu từ lỗ mũi chảy ra, toàn thân hắn ta co giật phát ra tiếng rên, sau đó hắn ta nằm trên mặt đất thở gấp, không thể rên được tiếng nào nữa.

Đợi đến khi Giang Triển Ba đến, hiện trường đã khiến người khác không thể nhìn được nữa.

Vương Cường nằm cuộn tròn trên mặt đất như một quả bóng, mũi bị bầm tím và mặt sưng tấy, Vưu Dật Tư đang đứng bên cạnh chờ ông ấy.

“Cô Vưu.” Giang Triển Ba cất tiếng chào hỏi, nhìn thấy Vương Cường bị buộc hai tay lại, sau đó tìm một góc nói chuyện riêng với Vưu Dật Tư: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Vưu Dật Tư kể lại từ đầu đến cuối câu chuyện, Giang Triển Ba gật đầu nói: “Cậu ta lắp camera nhỏ xíu để lén quay phim khách lưu trú ở đây à? Tôi nghe nói gần đây bọn họ đang điều tra chuỗi ngành nghề này, không ngờ lại đụng phải cô.”

Vưu Dật Tư gật đầu: “Tôi còn biết phải tuân thủ pháp luật, nhưng ở thời đại này lại có người còn không hiểu rõ pháp luật bằng tôi nữa.”

Giang Triển Ba suy nghĩ, mặc dù không biết cô lấy bản thân mình ra so sánh để làm gì, nhưng vẫn hỏi: “Lần trước chúng ta chưa bàn kỹ càng, lần này lại tình cờ gặp được cô ở đây, tôi có thể hỏi trước đây cô Vưu đã từng làm nghề gì không?”

Ông ấy nói thêm: “Tôi không có ý xấu, tôi chỉ cảm thấy kỹ năng, thể chất và các khía cạnh khác của cô vượt xa những gì người bình thường có thể đạt được thông qua luyện tập, gần như đã đạt gần đến hoặc thậm chí vượt quá giới hạn được ghi nhận của cơ thể con người nên tôi rất tò mò.”

Ông ấy hạ giọng: “Chúng tôi hiện đang thành lập một bộ phận đặc biệt gồm một nhóm người có khả năng đặc biệt, chuyên tuyển dụng những nhân tài đặc biệt có khác biệt về thể chất và trí tuệ so với người bình thường. Không biết cô có hứng thú tham gia tuyển chọn không?”

“Tất nhiên chúng tôi không yêu cầu cô phải trực ban, chúng tôi chỉ giao cho cô một số nhiệm vụ thôi.”

Giang Triển Ba thực sự tò mò.

Vì thận trọng nên ông ấy đã nhờ người kiểm tra hồ sơ cá nhân của Vưu Dật Tư, phát hiện ra rằng cô lớn lên trong một môi trường rất bình thường, học vấn cũng bình thường, đã làm quản lý được vài năm, không có dấu vết gì đặc biệt, là một công dân tốt.

Nhưng sao người bình thường có thể có được thể lực như vậy?

Vưu Dật Tư cũng im lặng một lúc.

Một lúc sau, cô mới ngẩng đầu lên nói: “Nếu tôi nói tôi từng làm đặc công thì sao?”

Giang Triển Ba sửng sốt.

“Những dấu vết này có thể vì một số lý do đặc biệt nên sẽ không tra ra được, nhưng bây giờ tôi không còn ở trong ngành này nữa, tôi chỉ là một người quản lý có kinh nghiệm làm đặc công mà thôi.” Cô nói với giọng điệu bình tĩnh: “Tôi đã bắn chết mười ba tên trùm m* t**, 26 ông lớn đã sử dụng vũ khí sinh học để kiếm lợi nhuận bất chính, những kẻ xấu đứng đằng sau thao túng giá lương thực, những đại gia giàu có cố tình làm trầm trọng thêm cuộc khủng hoảng năng lượng.”

“Nhưng bây giờ, tôi tuân thủ luật pháp.”

Giang Triển Ba mãi không phản ứng gì, người bình tĩnh như ông ấy cũng rất muốn nói một câu “Á đù”.

Ông ấy chỉ định đến cơ sở huấn luyện đi dạo một vòng lại gặp được một bậc thầy tuyệt vời như vậy à?

Chuyện này thực sự có thể tồn tại trong đời thực hả?

Giang Triển Bac ngơ ngác hồi lâu mới run rẩy hỏi: “Thật hả?”

Bởi vì sớm muộn gì cũng phải báo cáo, Vưu Dật Tư liền dứt khoát đi đường chính, nói: “Đi theo tôi.”

Giang Triển Ba lúc này mới phản ứng, vội vàng đi theo cô.

Vưu Dật Tư đưa ông ấy về phòng và giới thiệu với ông ấy mấy chiếc máy trong vali.

“Chiếc này là do tôi vẽ hình ra, tìm xong vật liệu, in 3D ra rồi lắp ráp. Hiện tại trên thị trường không có công cụ nào như vậy đâu.” Vưu Dật Tư giới thiệu với ông ấy về thiết bị bắn neo cấu hình thấp mình tự chế tạo rồi nói: “Có thể leo được tầm ba tầng lầu.”

Cứ tưởng khả năng tiếp thu của Giang Triển Ba tốt hơn Trương Đống Quốc một chút, nhưng không ngờ rằng sau khi xem cô thực hiện thử, cả người ông ấy vẫn chưa tỉnh táo lại được.

Cô nhướng mày: “Hiếm thấy lắm à?”

“Cái… cái này.” Giang Triển Ba l**m đôi môi khô khốc của mình: “Cho đến nay chúng tôi chưa từng sử dụng thứ gì như thế này.”

Chắc mới chỉ thấy trong tiểu thuyết và phim thôi, Giang Triển Ba nghĩ.

Vưu Dật Tư không biết năng lực tiếp thu của Trương Đông Quốc hoàn toàn được rèn luyện bằng việc đọc và xem những thứ về quân đội, còn có hơi kinh ngạc.

Cô tiếp tục lật chiếc vali da và giới thiệu cho ông ấy một số đồ dùng thông dụng và tiện lợi.

Giang Triển Ba thất thần một lúc lâu.

“Trời ơi…” Ông ấy lẩm bẩm: “Chuyện này giống y chang mấy đặc công trong phim vậy, có rất nhiều đạo cụ tiên tiến.”

Ngoài đời lại không có nhiều thiết bị đỉnh như vậy.

Vưu Dật Tư đóng vali lại, ngẩng đầu nói: “Nếu mọi người cần thì tôi có thể vẽ cấu tạo để mọi người sản xuất dùng.”

Hai mắt Giang Triển Ba chợt sáng lên: “Thật hả? Có thể đưa vào sử dụng được hả?”

Vưu Dật tư gật đầu: “Được, nhưng chúng ta phải quản lý chặt chẽ người sử dụng và giảng dạy kỹ thuật, không thể để lan rộng được.”

Ông ấy mạnh mẽ gật đầu, vô cùng cảm động: “Chúng tôi sẽ luôn ghi nhớ sự cống hiến của cô!”

“Không cần phải khách sáo như vậy.” Vưu Dật Tư nói: “Tôi chỉ muốn hỏi bộ phận đặc biệt mà mọi người làm việc có thể kiểm tra máy tính của người khác không?”

Hả?

Giang Triển Ba nói: “Thường nếu không có lý do hợp lệ thì không thể được, trừ khi người đó bị nghi ngờ vi phạm pháp luật hoặc phạm tội gì đấy.”

“Vậy có phương pháp đặc biệt nào để thu thập thông tin không?” Vưu Dật Tư kiên nhẫn nói: “Tôi muốn thu thập vài thứ.”

Qua một lúc sau, Giang Triển Ba nén lại sự phấn khích của mình, bắt tay cô và nói: “Hoan nghênh cô gia nhập với chúng tôi, chúng ta sẽ như hổ mọc thêm cánh.”

Vưu Dật Tư gật đầu: “Cám ơn.”

Một lúc sau, cô lại nói: “Tôi còn có việc phải làm.”

Căn cứ mới bắt đầu ngày ghi hình đầu tiên.

Các vị khách mời vừa trải qua một cuộc gặp gỡ đầy ngượng ngùng và chào đón vị khách mời tạm thời Chu Nhàn Đình.

Anh ta vừa mới gội đầu xong, trông trạng thái rất kém, không những lơ đãng mà mắt còn đờ đẫn, hiển nhiên là đang suy nghĩ điều gì đó.

Ở vòng đầu tiên có một trò chơi để mọi người làm quen với nhau. Trong quá trình bốc thăm, Chu Nhàn Đình lại khéo rút được ngay Tống Miên.

Lâm Kinh hít một hơi, vội vàng nhìn đạo diễn, gần như muốn hỏi bọn họ có phải là cố ý không, tại sao ở hiệp đầu tiên hai người này lại đấu với nhau liền thế.

Nhiệm vụ của hai người là thử thách về sự ăn ý, người thắng có thể hỏi người thua một câu.

Chu Nhàn Đình chơi mấy vòng, lần nào cũng không đánh bại được Tống Miên, chỉ có thể nghe cô ấy đặt câu hỏi.

“Anh Chu.” Tống Miên dừng một chút, giả bộ tò mò nói: “Tại sao hôm nay trạng thái của anh kém quá vậy?”

Mọi người có mặt ở đó: “…”

Đệt, đúng là được mở mang tầm mắt.

Tống Miên – chuyên gia gây rối này thực sự có EQ thấp lè tè, sao có người có thể hỏi một câu hỏi như vậy trong chương trình được chứ?! Điều này chẳng phải rõ ràng là Chu Nhàn Đình không tập trung à? Nhẹ thì có thể bị nói là lười biếng, không tập trung quay hình, nặng thì có thể bị nói là kiêu căng thiếu chuyên nghiệp, đây là muốn người ta phải trả lời thế nào đây?

Chu Nhàn Đình cứng đờ.

Anh ta ngẩng đầu lên thì thấy người này chính là nghệ sĩ của Starfish Entertainment, người do Vưu Dật Tư mang đến.

Anh ta không khỏi thắc mắc, có phải Vưu Dật Tư đã nói với cô ấy chuyện gì rồi không?

Chu Nhàn Đình im lặng một lát, sau đó mỉm cười nói: “Cổ họng tôi hơi khó chịu, hôm qua tôi tập hát hơi muộn, ngại quá bị cô nhìn ra mất rồi.”

Thật sự khiến anh ta trả lời rồi.

Tống Miên nheo mắt lại và tiếp tục trò chơi.

Đội ngũ đạo diễn ngồi sau màn hình hít một hơi khí lạnh.

Đúng đúng đúng, điều bọn tôi muốn chính là cảm giác sắp xảy ra chuyện gì đó này!

Ở vòng tiếp theo, Chu Nhàn Đình lại thua nữa.

Tống Miên hỏi: “Anh Chu, vừa rồi có một chiếc xe muốn vượt qua xe bọn tôi ở cổng, đó là xe bảo mẫu của anh, chắc không phải là anh ra lệnh bảo tài xế làm vậy đâu nhỉ?”

“…”

Mấy người khác lại chết lặng.

Tống Miên cô đang nói gì vậy? Đây là một chương trình đang được ghi lại đó!

Chu Nhàn Đình nắm chặt nắm tay lại để giữ kiên nhẫn, trả lời: “Tài xế vừa nãy mới cãi nhau với bọn tôi nên có hơi xúc động, bọn tôi đã nói chuyện với nhau xong cả rồi.”

Tống Miên làm màu mở to mắt ra rồi gật đầu.

Khi giành chiến thắng ở vòng thứ ba, khi Tống Miên đang định mở miệng hỏi lần nữa, tất cả mọi người ngoại trừ cô đều tuyệt vọng cả rồi, không biết cô ấy có thể hỏi câu hỏi quá đáng nào nữa.

Tống Miên nói: “Anh Chu, cuộc đời này của anh đã từng thấy có lỗi với ai chưa?”

Má ơi.

Tống Miên rốt cuộc đang hỏi gì vậy?

Chu Nhàn Đình hít một hơi rồi nói: “Tôi cảm thấy có lỗi với bố mẹ mình nhất, vì bận rộn công việc nên không có nhiều thời gian ở bên bọn họ.”

Tống Miên gật đầu: “Được rồi, tôi hỏi xong rồi.”

Khó khăn lắm mới vượt qua được nhóm này, Tống Miên đi ra phía sau uống nước, lúc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Vưu Dật Tư đang bước vào.

Cô ấy vẫy tay với cô: “Chị Vưu!”

Tống Miên tiến tới hỏi: “Chị đi đâu vậy? Vừa rồi tôi mới đấu với Chu Nhàn Đình một hiệp đấy, tôi đã hỏi anh ta ba câu, nhưng thằng cha này đều lảng tránh, trả lời cho có lệ thôi à.”

Vưu Dật Tư hỏi: “Sao đấy?”

Tống Miên kể lại toàn bộ câu chuyện, cuối cùng nói: “Nhưng chả sao, tôi cũng chỉ lưu giữ bằng chứng thôi, đợi sau này khi anh ta flop rồi, mấy câu hỏi và đáp án này xuất hiện lần nào sẽ như tát vào mặt anh ta lần ấy.”

Vưu Dật Tư suy nghĩ một lát rồi nói: “Cô gây rắc rối cho người ta cũng có tay nghề phết đấy.”

“… Tôi coi như chị đang khen tôi vậy.”

Vưu Dật Tư nói: “Tôi đã tìm được một con đường có thể kiểm tra chứng cứ của Chu Nhàn Đình rồi, nhưng sẽ mất một khoảng thời gian.”

Cô suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: “Vừa nãy mới đi đánh người xong.”

Tống Miên: “…”

“Trong khách sạn có một người đặt camera nhỏ để lén quay phim lại, nhưng tôi đã bắt được hắn ta.” Vưu Dật Tư bình tĩnh nói: “Hắn ta bị tôi đánh cho một trận rồi giao cho cảnh sát, sau này ở khách sạn cô nhớ kiểm tra cẩn thận.”

“… Tôi biết rồi.” Tống Miên trả lời, không biết cả ngày nay Vưu Dật Tư đã làm gì, thậm chí còn có thể đi bắt người rồi đánh người ta một trận nữa.

Nhưng cũng may người đó không phải kẻ cao to vạm vỡ gì, vừa hay lại bị chị Vưu xử lý, nếu không thì rất nguy hiểm.

Đang nói chuyện, cô ấy liền mở điện thoại, nhìn thấy tin tức hiện lên nên bấm vào xem Weibo, thuận miệng nói: “Đệt mợ, đỉnh vãi, tên b**n th** vừa bị bắt vì đặt camera mini để quay lén, nghe nói hắn ta bị người khác phát hiện, sau đó bị đánh đến nỗi mặt mày bầm tím cả lên, bây giờ cư dân mạng đang kêu gọi hỏi vị anh hùng đó là ai, đề xuất trao giải thưởng vì hành động dũng cảm, lên cả hot search rồi này, mọi người đều hỏi anh hùng vẫn chưa tìm được… à…”

Tống Miên đọc đến đây liền khựng lại, nhìn người đàn ông cao 1m8, nặng 90kg trong video với khuôn mặt biến dạng, kinh hãi ngẩng đầu lên.

Bình Luận (0)
Comment