Quản Lý Siêu Năng Lực Đã Trở Nên Nổi Tiếng

Chương 13

Trải qua mấy ngày huấn luyện đặc biệt, Tống Miên và Lâm Liệt Ảnh mệt như chó, nhưng vì có mục tiêu lật đổ Chu Nhàn Đình ở trước mặt nên bọn họ không chống cự nữa, vẫn kiên trì cố gắng tập luyện.

Con người có thể không tôn trọng sự nghiệp, nhưng chắc chắn luôn thích hóng hớt đổ dầu vào lửa.

Đặc biệt là thể loại cặn bã bạc tình bội nghĩa, nữ chính xinh đẹp trở lại để tát vào mặt anh ta, bọn họ dù có phải trả tiền bằng tài khoản chính thức thì cũng quyết phải đọc cho hết truyện.

Với mong muốn gây rắc rối, người nào người nấy đều vô cùng nhiệt tình.

Vưu Dật Tư cũng hơi kinh ngạc, cô không ngờ thể lực kém cỏi của bọn họ lại có thể vì không muốn thua cuộc mà kiên trì lâu như vậy.

Vài ngày trước khi bắt đầu quay chương trình, mọi người đã đến hiện trường để sắp xếp vị trí máy quay và đạo cụ. Họ cũng đã kết thúc ngày huấn luyện cuối cùng, chiếc xe nhỏ màu xanh của Vưu Dật Tư đúng lúc cũng đã sửa xong, cô liền lái xe đến đón bọn họ.

Lâm Liệt Ảnh vừa bước một chân lên thì dừng lại, thận trọng hỏi: “Chị Vưu, chị sửa xe có đắt không?”

“Cũng khá đắt.” Vưu Dật Tư đưa tay chỉnh lại gương chiếu hậu bên trái, không nhìn anh ấy, vẻ mặt Lâm Liệt Ảnh dần trở nên nghiêm túc: “Vậy… Vậy thì chắc chị không nỡ trong thời gian ngắn mà đi sửa lần hai đâu nhỉ?”

Vưu Dật Tư dừng lại, quay đầu lại nhìn anh ấy.

Một lúc sau, cô nhướng mày nói: “Cậu sợ tôi chở cậu đâm xuống hố à?”

Giọng điệu của cô rất bình tĩnh, nhưng một bên cổ tay cô đang quấn miếng băng gạc màu đen, tay kia thì mang găng tay hở ngón, lộ ra khỏi cổ tay áo được cuộn lên. Cô trông rất giống một người lính đặc chủng dày dặn kinh nghiệm chiến đấu.

Tống Miên đẩy anh ấy một cái, sau đó ngồi lên xe rồi kéo cửa lại, nói: “Vào đi. Chị Vưu lái xe chắc tay lắm, chỉ là thích lái xe tốc độ cao thôi.”

Lâm Liệt Ảnh suýt chút nữa đã ngã xuống ghế, anh ấy quay đầu lại: “Lái xe tốc độ cao?”

Vưu Dật Tư ở phía trước dường như cười một tiếng.

Cô cũng không cười thành tiếng, chỉ là kiểu cười phát ra từ hơi thở của mình, nhưng vì cô hiếm khi cười nên vào lúc này cảm thấy vô cùng mới lạ. Cô bình tĩnh bẻ tay lái nói: “Bữa nào rảnh sẽ chở mọi người đi tận hưởng tốc độ.”

Hai người ngồi ở hàng ghế sau hơi ngơ ra, sau đó lập tức cười khan ha ha, trả lời cho có lệ mong muốn chuyện này qua đi: “Hahaha, nếu có cơ hội thì nhất định sẽ thử, nhất định sẽ thử.”

“Đúng đúng, chọn thời gian sau, chọn thời gian sau.”

Lúc này, hai người trẻ tuổi như tấm chiếu mới chưa trải sự đời vẫn chưa biết cảm giác “nói trước bước qua luôn” đáng sợ đến thế nào.

Sau khi “Thử thách bất khả thi” bắt đầu ghi hình, khách mời phải sống trong căn cứ ít nhất ba tuần, không được nghỉ phép trừ khi có chuyện gấp, cuộc sống trong ba tuần này được chia thành mười hai tập, nhiệm vụ rất khó khăn, trung bình cứ hai ngày phải phát hành một tập tài liệu.

Mặc dù vẫn còn một số tập phụ có thể sử dụng như “chủ đề ký túc xá”, “khách làm quen lần đầu”, “tiệc chia tay” nhưng áp lực chung vẫn rất cao.

Để có thêm phần kịch tính và hấp dẫn hơn, ê-kíp chương trình đã rất cố gắng đào hố cho khách mời.

“Trong tập đầu tiên, nên để Chu Nhàn Đình xuất hiện trước hay là để bọn họ phát hiện ra Chu Nhàn Đình – vị khách bất ngờ này?” Biên kịch cân nhắc: “Có vị khách mời nào có mâu thuẫn hay có quen biết với anh Chu không? Thiết kế một cảnh xem nào.”

Mấy người trải danh thiếp khách mời ra, so sánh từng người một, có người nói: “Này, người này.”

Anh ta đẩy danh thiếp của Tống Miên lên trên rồi nói: “Mặc dù chẳng có quen biết gì nhưng Tống Miên là người gây tranh cãi nhất ở đây, cô ấy lại là con gái, nếu cô ấy làm gì đó với anh Chu thì sẽ rất thú vị.”

Biên kịch chính gật đầu: “Cậu gan thật đấy, nhưng tôi thích. Anh Chu đã nhiều năm kể từ khi ra mắt đến nay chưa từng có scandal nào, dù dính thêm bao nhiêu người liên quan cũng không để lại dấu vết, đối diện với Tống Miên thì cậu ấy sẽ giải quyết thế nào đây, đúng là khiến người khác mong chờ đấy.”

“Nhưng khi anh Chu ký hợp đồng thì có phải anh ấy đã yêu cầu không lấy scandal ra để tuyên truyền không?”

“Đây là scandal hả? Đây là xung đột tính cách giữa các khách mời.” Biên kịch chính dạy dỗ anh ta: “Ngoài Tống Miên ra, cậu nghĩ ai đụng chạm với cậu ấy sẽ thú vị hơn?”

Sau một hồi thảo luận, một số người đã tìm ra hướng đi của tập đầu tiên, cũng đến lúc nên thông báo cho từng khách mời và người đại diện về cách xuất hiện và tiếp lời thế nào.

Khi gửi thông báo cho phía Starfish Entertainment, mãi không thấy ai phản hồi.

Ê- kíp chương trình đã đợi rất lâu, cuối cùng không thể đợi được nữa nên đã gọi điện cho người phụ trách.

Giọng nói trả lời điện thoại là của một người phụ nữ, nghe giọng rất lạnh lùng, là kiểu người không thể nói chuyện quá hai câu.

Nhân viên nấc cụt, bất giác khí thế liền yếu đi hẳn, lễ phép nói: “Chào cô, đây có phải là Starfish Entertainment không?”

“Đúng vậy.”

Có tiếng vặn nắp cốc ở đầu dây bên kia.

“Ấc, chuyện là… chúng tôi đã gửi quy trình quay của tập đầu tiên cho cô rồi, nếu cô đã xem rồi thì có thể phản hồi lại được không ạ?”

Vưu Dật Tư đang uống ca cao nóng trong cốc giữ nhiệt, nghe vậy liền nhấc một chiếc điện thoại khác lên rồi liếc nhìn Wechat trước, sau đó mới nhìn thấy thông báo, cô nói: “Được. Phản hồi gì đây?”

“…” Nhân viên im lặng một lát: “Cô…cô trả lời 1 cũng được.”

Vưu Dật Tư đặt cốc xuống, vặn nắp lại, gõ số “1” rồi nhấn gửi: “Sau này có chuyện gì quan trọng thì cậu có thể gọi trực tiếp. Tôi không dùng điện thoại di động nhiều, hơn nữa có ba tài khoản lận nên nhiều lúc không xem kịp.

Nhân viên: “…”

Cô nói gì cơ?

Nhân viên nhìn tin nhắn phản hồi chỉ có vỏn vẹn số “1”, suýt chút nữa đã hộc máu.

Người này đến từ triều đại nào thế?

Bên phía Dolphin Entertainment, từ khi Chu Nhàn Đình trở nên nổi tiếng và thành lập phòng làm việc riêng thì không còn liên hệ gì nhiều với công ty nữa.

Chỉ có Lâm Kinh thỉnh thoảng giúp anh ta thông báo.

Trên thực tế, Lâm Kinh không hề phụ trách việc Chu Nhàn Đình được mời tham gia “Thử thách bất khả thi”, anh ta cũng không biết chính xác việc này được thảo luận như thế nào. Từ khi gặp Vưu Dật Tư, Lâm Kinh luôn tìm cơ hội nói cho Chu Nhàn Đình biết chuyện này.

Nhưng cũng không nghĩ ra phải nói gì.

Nói Vưu Dật Tư đã lấy lại tinh thần chiến đấu, hay là nói cẩn thận một chút, kiểm tra xem cô ta có giữ lại chứng cứ nào không ư?

Chu Nhàn Đình rất kiêng kỵ việc nhắc đến Vưu Dật Tư trước mặt mình, bình thường Lâm Kinh cũng sẽ cố ý tránh né. Hơn nữa chuyện đó xảy ra cũng đã mấy năm rồi, mọi người đều đã bắt đầu cuộc sống mới của riêng mình, nếu bất cẩn đề cập đến chuyện này thì có vẻ như không biết điều lắm.

Lâm Kinh buồn phiền mấy ngày liền, mãi cho đến khi Phí Lưu đến gặp anh ta.

“Phí Lưu?” Nếu không nhắc đến người này thì anh ta cũng đã quên béng mất rằng người này có tồn tại. Kể từ lần trước sau khi cậu ta cúp máy, anh ta liền coi cái người chẳng có tí giá trị này thành người vô dụng.

Lúc này lại nhìn thấy cậu ta tới tìm mình, anh ta mới ngạc nhiên nói: “Cậu đến đây làm gì?”

Phí Lưu lấp lấp ló ló, xấu hổ nhìn quanh, sau đó ghé sát vào Lâm Kinh, nhỏ giọng nói: “Anh Lâm, anh có nghe em nói không? Vưu Dật Tư thật sự… chị ta có lẽ không phải người bình thường!”

Lâm Kinh nghe vậy thì muốn trợn mắt lên, quay đầu lại làm việc: “Vô dụng thì chính là vô dụng, không cần thiết phải kiếm cái cớ không đáng tin cậy như vậy.”

“Nhưng tôi thật sự đã tận mắt nhìn thấy mà!” Phí Lưu lo lắng nói: “Chị ta đuổi tôi ra khỏi nhà, tôi đợi chị ta ở ngoài cửa, muốn lấy lại điện thoại, nhưng chị ta lại không ra ngoài, tôi đã nhìn thấy chị ta phóng từ trên lầu ra ngoài.”

Lâm Kinh thấy phiền đang muốn chửi cậu ta nói nhảm thì đột nhiên nhớ tới cú đá quen thuộc lúc bị đá ra ngoài.

Trên trán anh ta lập tức toát ra một ít mồ hôi lạnh.

Anh ta ngẩng đầu hỏi: “Ý của cậu là, cậu cảm thấy Vưu Dật Tư kỳ lạ, khác hoàn toàn so với trước đây?”

Phí Lưu gật mạnh đầu.

Lâm Kinh nuốt nước bọt, lơ đãng nói: “Tôi biết rồi.”

Phí Lưu tranh thủ cơ hội liền nói: “Anh Lâm, em không dám đến tìm Vưu Dật Tư nữa, Starfish Entertainment cũng không về được nữa rồi, khi nào anh mới ký hợp đồng với em vậy?”

Lâm Kinh nghe thấy thế là thấy phiền, tên ngốc này mặt thì dày mà chả có tí đầu óc gì, so với Chu Nhàn Đình còn kém xa hơn nhiều, còn đứng lải nha lải nhải trước mặt anh ta nữa, anh ta chỉ nói cho có lệ: “Có cơ hội thì tôi sẽ liên lạc với cậu.”

Phí Lưu không còn cách nào khác đành phải miễn cưỡng rời đi.

Trên đường xuống lầu, có người nói “Huh” với anh.

“Này anh chàng đẹp trai, cậu là người mới đến à?” Đối phương nói: “Trông cậu quen quen, cậu đã từng đóng phim truyền hình nào chưa?”

Ngay lúc Phí Lưu đang định phủ nhận như thường lệ thì người đó suy nghĩ một lúc rồi nói: “À biết rồi, lúc cậu cúi đầu xuống trông cậu hơi giống Chu Nhàn Đình.”

Phí Lưu sửng sốt.

Lâm Kinh ở trong văn phòng, bình tĩnh lại một lát, sau đó mới bấm số của Chu Nhàn Đình.

“Alo.” Sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng nam trầm lạnh lùng, nghe chẳng có tí thân thuộc nào.

“Nhàn Đình, tôi muốn nói với anh một chuyện.” Lâm Kinh do dự một lúc, sau đó mới tiếp tục nói: “Anh có biết rằng Vưu Dật Tư đã ký hợp đồng với Starfish Entertainment và đang làm người quản lý bên đó không?”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, không nghe tiếng trả lời.

“Trước đây bên cạnh cô ấy có một người từng liên lạc với tôi, tên là Phí Lưu, nhìn hơi giống anh.” Lâm Kinh nói: “Phí Lưu nói với tôi, Vưu Dật Tư bây giờ đã thay đổi rất nhiều, hoàn toàn khác trước đây. “

Chu Nhàn Đình im lặng hồi lâu, ban đầu có hơi kích động, muốn nói anh nói chuyện này với tôi làm gì, muốn biết tôi có hối hận không hả?

Điều anh ta nghĩ đến là kịch bản tình cảm hiện đại đầy bi thảm.

Lâm Kinh ở phía bên kia im lặng một lát, cẩn thận nói:

“Tôi nghi Vưu Dật Tư có thể không phải là con người.”

Chu Nhàn Đình: “…”

Anh ta nhắm mắt lại, mở mắt ra và nói: “Anh bị điên hả?”

*

Vào ngày chương trình bắt đầu ghi hình, Vưu Dật Tư đã thu dọn hành lý đơn giản và bắt đầu xuất phát.

Mặc dù cô không phải ở căn cứ 24/24 nhưng hầu hết thời gian đều phải ở đó trông chừng Tống Miên. Ê-kíp chương trình cũng đã đặt phòng cho cô ở một khách sạn gần đó, ít nhiều cũng phải ở đó vài ngày.

Trước khi khởi hành, ê-kíp chương trình đã dặn xe bảo mẫu đưa đến phải cẩn thận, vì trước cửa sẽ có camera ghi lại cảnh xuất hiện của bọn họ.

Vưu Dật Tư trên đường đi lái xe rất êm ả, không hề phóng nhanh vượt ẩu.

Tống Miên nghĩ đến việc hôm nay gặp được Chu Nhàn Đình thì mong chờ gần chết, cô ấy đã nghĩ ra hàng trăm cách để khiến tên khốn đó phải trả giá, háo hức ra hiệu với Vưu Dật Tư ở trong xe.

“Nếu anh ta như thế này thì chúng ta sẽ làm thế này thế nọ, khiến anh ta không kịp trở tay… Nếu anh ta như thế nọ thì chúng ta sẽ làm thế này thế kia, dùng sự thông minh để…”

Chiếc xe chạy êm ru cả đoạn đường tới gần căn cứ, phải băng qua một con đường hẹp.

Đúng lúc này, một chiếc xe bảo mẫu khác đột nhiên lao ra từ bên cạnh họ,  thô lỗ đi cạnh họ đến con đường hẹp.

Vưu Dật Tư nhướng mày, hạ kính xe xuống nhìn xem.

Người tài xế bên đó dường như đã quen với thói kiêu ngạo, không quan tâm ai đến trước, cứ thế tiến về phía trước, nghĩ rằng chỉ cần đi ngang qua thì xe phía trước sẽ nhường mình đi.

Vưu Dật Tư hỏi Tống Miên: “Xe của ai vậy?”

Tống Miên nhoài người ra cửa sổ, cau mày cẩn thận quan sát một lúc.

Cô ấy đột nhiên nói: “Đệt! Chị Vưu, ngăn lại đi!”

Vưu Dật Tư còn kiên nhẫn đánh tay lái nhường đường: “Phải tuân thủ luật lệ giao thông, không thể vi phạm pháp luật, đừng có đấu với người ta làm gì.”

Tống Miên nói: “Đó là Chu Nhàn Đình!”

“…”

Một lúc sau, Vưu Dật Tư bình tĩnh nói: “Thắt dây an toàn hết chưa?”

Tống Miên lập tức ngồi xuống, thắt dây an toàn, dùng hai tay nắm lấy tay cầm phía trên đầu: “Đã chuẩn bị xong!”

Vưu Dật Tư xoay cổ tay, vô lăng quay 270 độ, bàn chân đạp mạnh xuống phía dưới.

Chiếc xe bảo mẫu màu xanh dương lao đi với tốc độ cực nhanh như tên lửa.

“Ngồi cho vững!”

Bình Luận (0)
Comment