Quản Lý Siêu Năng Lực Đã Trở Nên Nổi Tiếng

Chương 12

Vưu Dật Tư im lặng một lát, trong đầu lọc ra phương pháp nào không phạm pháp.

Mà mọi người đang có mặt ở đây đều khựng lại vì lời chào này.

Người phụ trách quay đầu nhìn cô: “Cô Vưu, cô biết vị này à? Cậu ấy cũng là người trong tổ chương trình hả?”

“Cũng coi như người quen.” Vưu Dật Tư thành thật nói: “Nhưng mà có ít thù xưa. Việc cậu ta đến đây không liên quan gì đến bọn tôi hay Tổng giám đốc Trương cả.”

“A? Vậy hả?” Người phụ trách khựng lại rồi quay đầu lại, giọng điệu nghiêm túc nói: “Vậy thì mời cậu ấy ra ngoài thôi.”

Vưu Dật Tư chân thành nói: “Rất tốt, bọn họ ở đây cũng tốn không gian lắm.”

Cô nói chuyện vô cùng thẳng thắn và chẳng kiêng nể ai, nhưng vẻ mặt của Lâm Kinh đã thay đổi đáng kể. Lúc này anh ta mới nhận ra rằng người phụ trách vừa nói đám người bên phía Vưu Dật Tư là được phép vào, còn là do Tổng giám đốc Trương giới thiệu.

Tổng giám đốc Trương nào? Là bên Vạn Tượng Video ư?

Sao Vưu Dật Tư có thể quen biết ông ta được?

Ánh mắt anh ta rơi vào khuôn mặt Tống Miên, như thể cuối cùng cũng tìm được lời để phản công. Anh ta che đậy sự hoảng sợ của mình, cười một cách lố bịch, cao giọng ra vẻ ta đây: “Tiêu chuẩn của cô bây giờ cũng không cao hơn trước là bao.”

Vưu Dật Tư bình tĩnh nói: “Cậu vẫn muốn ôn lại chuyện cũ với tôi à?”

“Tôi…” Anh ta có chuyện cũ gì mà cần ôn lại chứ, quá khứ giữa anh ta và Vưu Dật Tư làm gì có thể để người khác biết được. Vốn dĩ anh ta tưởng rằng sau này nếu nhìn thấy Vưu Dật Tư thì nhất định sẽ luôn giả vờ như không biết cô, để người khác không có cơ hội hỏi han về mối quan hệ giữa bọn họ.

Nhưng anh ta không ngờ rằng khi thực sự nhìn thấy cô xuất hiện trở lại trước mặt mình, anh ta hoảng sợ đến mức áo vest đổ mồ hôi, vô thức lại mở miệng nói ra.

Mấy năm không gặp, Vưu Dật Tư thực sự đã khác trước rất nhiều, khí chất càng áp bức hơn, ánh mắt sắc bén hơn, ngay cả phong cách ăn mặc cũng đã thay đổi. Cô đứng đó, so với người đàn ông trung niên mặc chiếc áo phông màu xanh quân đội bên cạnh nhìn chả khác là bao, hoàn toàn khác với người quản lý trẻ tuổi, hành động đâu ra đó nhưng tính cách thực ra lại rất dịu dàng và rất biết cách nói chuyện của trước đây.

Lâm Kinh tin chắc rằng câu “ôn lại chuyện cũ” của Vưu Dật Tư là đang đe dọa anh ta. Lúc này, anh ta liền hồi tưởng lại một lượt những chuyện đã xảy ra trong mấy năm nay với tâm trạng sợ hãi, sau khi tin chắc rằng Vưu Dật Tư thật sự không có bất kỳ bằng chứng nào, anh ta mới bình tĩnh lại rồi nói: “Tôi với cô cũng chả quen thân, chẳng có gì để mà ôn lại cả!”

“Vậy đi đi.” Vẻ mặt Vưu Dật Tư vẫn bình tĩnh: “Cứ đứng trơ ra đó làm gì?”

Cô quay đầu ra hiệu cho Tống Miên và Lâm Liệt Ảnh: “Mời mấy người mà cậu ta dẫn đến đây ra ngoài luôn.”

Hai người không biết gì về tình hình cứ đứng ngơ ra đó, đến bây giờ mới phản ứng lại. Lâm Liệt Ảnh giật mình, ngơ ngác lùi về phía sau một bước, sau đó giọng điệu lập tức trở nên hăng hái: “Tôi đi, chị Vưu, tôi đi ngay đây!”

Vừa rồi để cho mấy thằng khứa này vênh mặt lên sai khiến, lần này đổi lại đến lượt anh ấy rồi!

Sở dĩ Starfish Entertainment bị gọi là đống tai họa không phải không có lý do. Tống Miên và Lâm Liệt Ảnh có thể không giỏi những chuyện khác, nhưng việc làm phật lòng và khiến cho người khác thấy ghét thì lại làm vô cùng tốt.

Tống Miên cũng vùng ra khỏi tay Dương Na, bắt đầu xỉa xói: “Ha ha ha, ui cha, tôi còn tưởng mấy người giỏi giang lắm, sao còn dám tới đây đuổi người khác đi thế? Trước giờ chưa từng thấy loại người nào vô liêm sỉ như vậy, còn bày đặt giả vờ nữa? Tôi xem anh giả vờ được đến bao giờ?”

“Vưu Dật Tư, cô…”

Nhìn Lâm Kinh vẫn còn đứng trơ ra đấy mãi chưa chịu đi, Vưu Dật Tư nghe mà thấy phiền, cô cau mày, buông tay xuống rồi đi về phía trước.

Lâm Kinh nhìn cô đi về phía mình, không hiểu sao trái tim anh ta chợt run lên. Anh ta có dáng người thấp và gầy, mặt mũi thì hóp lại, Vưu Dật Tư cao hơn anh ta một cái đầu, đặc biệt là khi cô bước đi trong đôi bốt công nhân đế dày đó, tiếng bước chân trên mặt đất rất dứt khoát và đầy sát khí.

Anh ta còn chưa kịp phản ứng, một cánh tay cứng cáp đã tóm lấy cổ áo anh ta, đôi mắt Lâm Kinh mở to, thậm chí anh ta còn cảm thấy chân mình đã rời khỏi mặt đất!

“Vưu Dật Tư! Cô đang làm gì…”

Vưu Dật Tư thuần thục kéo anh ta về phía trước, đi tới cửa rồi đẩy người ra phía trước, cả người Lâm Kinh loạng choạng, sau đó cảm nhận được một cú đá mạnh vào mông mình!

Đù má!

Lâm Kinh nhìn thấy mặt đất ngày càng gần mình hơn, sau đó ngã sóng soài lên nền đất.

Tống Miên: “…”

Tôi chỉ muốn sỉ nhục anh xíu thôi, nhưng không ngờ chị Vưu lại ra tay luôn rồi.

Hóa ra những gì Lâm Liệt Ảnh nói là thật, chị Vưu thực sự có thể dễ dàng nâng được một người đàn ông đang liên tục vùng vẫy nặng hơn 50kg!

Sợ quá.

Vưu Dật Tư là một con quái vật!

Bên kia, một vài nghệ sĩ vốn đang tranh cãi với Lâm Liệt Ảnh.

“Anh là ai? Nói muốn bọn tôi đi ra ngoài thì bọn tôi phải đi hả?” Một trợ lý cảm thấy buồn cười: “Người ở đâu tới mà đòi một tay che trời vậy? Anh có biết bọn tôi là ai không?”

“Tôi mặc kệ mấy người là ai, mấy người đây là đang đột nhập trái phép.” Lâm Liệt Ảnh cổ dựng thẳng, cảm thấy mình cao thêm mấy centimet, trong suốt những năm qua từ khi khi anh ấy ra mắt cho đến nay chưa bao giờ đứng trước mặt đám nghệ sĩ đang hot mà nói chuyện khí thế thế này: “Ở đây đã được Tổng giám đốc Trương của bọn tôi bao cả rồi! Chưa có sự đồng ý của Tổng giám đốc Trương thì mấy người không thể vào đây được!

Tuy rằng không biết Tổng giám đốc Trương là ai, nhưng Lâm Liệt Ảnh đã nhanh chóng vào vai, ai mà thèm quan tâm Tổng giám đốc Trương là ai cơ chứ, người chống lưng cho bọn họ thì chính là bố của bọn họ, lát nữa anh ấy phải cảm ơn người bố đã ủng hộ cho công việc của bọn họ một cách đàng hoàng mới được.

Trong lúc bọ họ đang lời qua tiếng lại, một loạt tiếng hét đột nhiên vang lên từ cách đó không xa.

Mấy người quay lại nhìn thì thấy Lâm Kinh bị một người phụ nữ nhấc trong tay, một tay tóm cổ áo kéo đi, sau đó đá bay ra ngoài cửa.

Không khí đột nhiên trở nên im lặng.

Một lúc sau, nam diễn viên nổi tiếng nhờ thực lực ban nãy còn hống hách liền nói dứt khoát: “Hay là chúng ta rời khỏi đây thôi.”

Đỉnh lưu đang hot vội vàng gật đầu: “Tôi cũng đúng lúc có việc cần đi, trễ rồi tranh thủ đi thôi.”

Lâm Liệt Ảnh: “…”

Tốn nước miếng nói cả buổi còn không bằng một cú đá có tác dụng ngay lập tức của chị Vưu.

Lúc đám người đó vội vàng rời đi, còn có người muốn quay lại chửi rủa bọn họ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Vưu Dật Tư, những lời chửi rủa đó liền nghẹn lại trong cổ họng, cuối cùng họ chỉ có thể im lặng nuốt mấy lời chửi rủa đó vào bụng, xoay người chạy mất.

Vưu Dật Tư đứng dựa vào cửa khoanh tay lại, nhìn bọn họ rời đi xa mới thu tầm mắt lại.

Giang Triển Ba suy nghĩ một lát, nói: “Ha ha, đúng là người trẻ thì tràn đầy sinh lực mà.”

“Không đơn giản chỉ là cãi vã bình thường, trước đây còn có chút ân oán cá nhân, thấy cậu ta càng ngày càng vênh váo chả ra làm sao cả.” Vưu Dật Tư hơi suy nghĩ, ân cần giải thích: “Nhưng tôi sẽ cân nhắc dùng phương pháp mà pháp luật cho phép để giải quyết.”

“…”

“…”

Giang Triển Ba thấy thời gian cũng đã muộn nên tạm biệt cô: “Tôi phải đi trước đây, nếu cô Vưu có hứng thú với lời tôi nói thì hoan nghênh có thể trả lời tôi bất cứ lúc nào. Cơ hội này đáng để thử, hơn nữa tiềm lực của cô cũng rất mạnh, nếu là người bình thường thì tôi cũng chả tiến cử đâu.”

Vưu Dật Tư cũng gật đầu cảm ơn, vỗ vai ông ấy rồi bắt tay nhau một cách thật mạnh: “Nếu cần thiết thì tôi sẽ liên lạc với ông.”

Đây… đây lại là loại liên lạc bí mật gì vậy?

Sau khi mọi người rời đi hết, Lâm Liệt Ảnh mới có dũng khí hỏi: “Chị Vưu, cơ hội gì thế? Ông đó là quân nhân à? Ông ấy… định diễn xuất hả?”

“Không phải chuyện cậu nên hỏi.” Vưu Dật Tư nhàn nhạt nói, một tay nhặt trái bóng tập thể dục trên mặt đất lên, vỗ nhẹ hai cái rồi ném cho anh ấy: “Luyện tập!”

Lâm Liệt Ảnh khó khăn lùi lại hai bước để bắt bóng, sau đó không cam lòng tiếp tục hỏi: “Vậy Lâm Kinh sao lại biết chị vậy chị Vưu? Anh ta hình như còn rất sợ chị nữa?”

Đây là điều mà người khác đều muốn hỏi, nhưng bọn họ không có đủ can đảm như Lâm Liệt Ảnh.

Họ lo lắng nhìn Vưu Dật Tư, suy nghĩ của họ bắt đầu miên man, trong đầu đã nghĩ ra hàng trăm câu chuyện tình yêu đầy máu chó.

Vưu Dật Tư ngẩng đầu ném một quả bóng khác cho Tống Miên, nói: “Cốt truyện rất đơn giản, mọi người có biết Chu Nhàn Đình không?”

Bốn người: “…” Người này ai mà không biết chứ?

Đó mới là ông vua thực sự của làng giải trí hiện nay! Là một trong số ít người ở thời đại này có thể được gọi là siêu sao, là một nghệ sĩ đa tài ở cả ba lĩnh vực điện ảnh, truyền hình và ca hát. Các tác phẩm kinh điển là “Đấu Ký”, tám năm trước từ đáy xã hội đã lật mình trở nên nổi tiếng đến nay cũng chưa có ai có thể lay chuyển được vị thế của anh ta, khi Lâm Liệt Ảnh học cấp ba thậm chí đã từng làm văn về tư liệu sống xúc động lòng người này.

“Vưu Dật Tư tám năm trước là quản lý của Chu Nhàn Đình ở Dolphin Entertainment.”

Cô vừa nói xong câu này, vẻ mặt của một số người khác rơi vào trạng thái hoang mang và đứng hình.

“Chu Nhàn Đình nhất định có gì đó mập mờ.” Vưu Dật Tư cau mày, cô không biết loại bầu không khí khiến người khác dao động đó gọi là gì, nói tóm lại vẫn chưa bao giờ yêu đương nên cô chỉ có thể tùy tiện miêu tả: “Chu Nhàn Đình thường xuyên hứa hẹn, nói rằng nếu anh ta nổi tiếng thì sẽ chính thức công khai với Vưu Dật Tư.”

“Cứ bị lừa và bán mạng làm việc như thế trong ngần ấy năm, ba năm trước khi sự nghiệp của Chu Nhàn Đình đang ở đỉnh cao, ban lãnh đạo cấp cao của Dolphin Entertainment đã điều động Vưu Dật Tư vì họ lo lắng mối quan hệ của họ bị phơi bày sẽ ảnh hưởng đến tương lai của Chu Nhàn Đình, cũng tiện thể chuyển toàn bộ công lao của mấy năm nay cho Lâm Kinh, rất nhanh đã kiếm cớ đuổi Vưu Dật Tư ra khỏi công ty.”

Vưu Dật Tư càng nói càng cảm thấy nắm đấm ngứa ngáy, rất muốn ra tay nên cúi đầu ấn ngón tay, giọng điệu lạnh lùng nói: “Sau đó cái tên Vưu Dật Tư đã hoàn toàn biến mất.”

Chỉ trong vài câu, thế giới quan của bọn họ đã bị giáng một đòn nặng nề.

Á đù…

Á ĐÙÙÙÙÙ???

Người mà cô ấy đang nói đến là ai vậy? Chu Nhàn Đình á hả??!

Chu Nhàn Đình tám năm qua không hề có một scandal nào! Tin tức tiêu cực cũng gần như không tồn tại! Mọi người trong ngành đều biết anh ta chính là thần của giới PR!

Chu Nhàn Đình từng có quan hệ mập mờ với người quản lý?!

Còn suýt chút nữa đã công khai!!?

Người nâng đỡ anh ta để anh ta trở nên nổi tiếng chính là Vưu Dật Tư?! Lâm Kinh là người đã đánh cắp công lao!?

Dolphin Entertainment đuổi Vưu Dật Tư đi???

Mỗi một câu Vưu Dật Tư nói ra đều khiến não của bọn họ nổ tung, sau khi nghe xong thì hoàn toàn mất tỉnh táo. Cả đời này bọn họ đã hóng hớt rất nhiều chuyện, nhưng bọn họ không ngờ rằng chính tai mình lại nghe thấy được tin đồn bùng nổ kinh hoàng như vậy, nếu tin này mà để lọt ra ngoài thì cả giới giải trí sẽ nổ tung mất!!!

Nếu là người khác nói mấy chuyện này thì bọn họ sẽ cho rằng người đó đang bị ảo tưởng hoặc đang mắc bệnh tâm thần. Sao mà có thể thế được chứ? Đó chính là Chu Nhàn Đình đó!

Nhưng người này lại là chị Vưu.

Hơn nữa, vừa rồi Lâm Kinh ở trước mặt cô hoảng sợ làm ầm ĩ một trận, trông vô cùng chột dạ, như thế lại thêm một minh chứng cho chuyện này.

Tống Miên ngơ ngác hồi lâu, đột nhiên hét lên “đụ má” một tiếng, thất thanh nói: “Bởi tôi còn thắc mắc trông Phí Lưu giống ai. Nếu không nhìn kỹ thì không thấy rõ đâu, bộ mọi người không để ý thấy khi Phí Lưu cúi đầu xuống trông rất giống Chu Nhàn Đình hả?”

Khi cô ấy thốt ra những lời này, Dương Na mới kịp phản ứng, rất muốn bịt miệng cô ấy lại.

Chỉ nói cái nên nói thôi, cái không nên nói thì đừng có nói ra chứ? Tổ tông ơi, có có miệng này của cô ở đây tôi thật sự “yên tâm” muốn chết luôn!

Tống Miên nhìn từ đầu đến cuối, gần như sắp bật khóc đến nơi: “Chị Vưu, chắc chị đau lòng lắm!”

Chỉ khi đã đau lòng đến cực điểm thì mới có thể dùng ngôi thứ ba để kể câu chuyện này với giọng điệu bình tĩnh như vậy!

Chị ấy còn nói Vưu Dật Tư trước đây đã hoàn toàn biến mất.

Hu hu hu!

Mối tình đậm sâu thường không kéo dài, người thông minh quá ắt sẽ bị tổn thương! Khoảnh khắc Chu Nhàn Đình phản bội chị ấy, trái tim của chị ấy đã hoàn toàn chết đi!

Người còn sống bây giờ là Vưu Dật Tư với trái tim sắt đá.

Thảo nào tính tình của chị ấy lại thay đổi nhiều đến vậy, đối với bọn họ cũng nghiêm khắc hơn. Hóa ra tất cả đều có lý do cả, chị ấy đã từng bị tổn thương nên mới như thế!

Tống Miên không ngờ ngoài đời lại có thể nhìn thấy thể loại văn học ngược tâm này nên lập tức lấy điện thoại di động ra: “Bây giờ tôi sẽ đăng một dòng trạng thái vu vơ để ám chỉ anh ta, tức chết mất thôi tên đàn ông thối tha này…”

Dương Na chật vật lắm mới cản tay cô ấy lại được.

Vẻ mặt Lâm Liệt Ảnh cũng rất nặng nề.

Thì ra là thế, anh ấy không ngờ đằng sau đó lại có cả một câu chuyện như vậy.

Một lúc sau, anh ấy mới nghiêm túc nói: “Chị Vưu, chị định làm thế nào đây? Bọn tôi sẽ làm theo lời chị!”

Đấu PR? Hay là cuộc chiến đỉnh cao của làng giải trí? Starfish Entertainment của bọn họ tuy nhỏ nhưng khi gặp vấn đề thì tuyệt đối sẽ không bao giờ thua!

Vưu Dật Tư ngẩng đầu, nhướng mày, bình tĩnh nói: “Phương pháp mà tôi thường dùng đều không hợp pháp, đang suy nghĩ lại.”

Lâm Liệt Ảnh: “…”

Tống Miên: “…”

“À đúng rồi, chị vưu, tôi nhớ ra rồi!” Tống Miên nói: “Thử thách bất khả thi không phải có mời khách mời đặc biệt sao? Tôi nghe nói họ đang định mời Chu Nhàn Đình đến tham gia tập đầu tiên đó!”

Đôi mắt cô ấy rực lửa và tràn đầy ý chí chiến đấu: “Đợi đến khi tên đàn ông thối tha đó đến nhìn thấy chị Vưu rồi chắc chắn sẽ hoảng sợ. Chúng ta sẽ khiến anh ta lộ ra điểm yếu ngay trong chương trình này!”

*

Cy: Chị Vưu thì ngầu còn bà Miên thì over thinking =))))

Bình Luận (0)
Comment