Tại sao anh ta lại hỏi Vưu Dật Tư một cách lo lắng như vậy?
Ngay cả những người không biết tình hình cũng có hơi bối rối khi nghe thấy giọng điệu vừa đột ngột vừa bất thường này của anh ta.
“Chị Vưu… có ở đây.” Cuối cùng, Lâm Liệt Ảnh là người lên tiếng đầu tiên, quay đầu nhìn xung quanh, cố gắng phá vỡ không khí ngượng ngùng: “Có lẽ chị ấy vừa đi rửa tay rồi.”
Bầu không khí tại hiện trường có phần khó xử.
Chưa nói đến những nghệ sĩ nam nổi tiếng đang thực hiện nghĩa vụ mà Lâm Kinh đã từng dẫn dắt, chỉ nói đến hai nghệ sĩ này do Lâm Kinh đưa đến, một người là một diễn viên thực lực vừa mới nổi tiếng, người còn lại là một lưu lượng đang nổi tiếng, hoàn toàn khác xa với họ.
Dolphin Entertainment lại càng khác biệt hơn, là ông lớn trong ngành và đứng đầu trong nhiều năm, không cùng level với con gà như Starfish Entertainment.
Cũng không biết tại sao anh ta lại biết Tống Miên. Ồ, biết Tống Miên cũng bình thường, dù sao gần đây cô ấy đang đứng đầu sóng ngọn gió, hơn nữa cũng sẽ xuất hiện trên cùng một chương trình giải trí.
Về phần Lâm Liệt Ảnh, anh ta thật sự không có lý do để biết làm gì. Lâm Liệt Ảnh trước đây đã phí sức rất nhiều nhưng lại không tìm được cách nào để tiếp xúc với Lâm Kinh.
Nhưng anh ta vẫn nhận ra.
Mấy người ở Starfish Entertainment có chút bối rối, cũng chưa từng nghe nói chị Vưu của bọn họ có quan hệ gì với người quản lý nổi tiếng Lâm Kinh này.
Lâm Kinh nuốt lời muốn nói xuống, hai mắt nhìn trái nhìn phải, nói với những người phía sau: “Cậu dẫn bọn họ đi xem địa điểm trước đi.”
Hai người nghệ sĩ bị người vây quanh dẫn đi, gần như cũng không thèm nhìn bọn họ, không thèm để ý hai người họ là ai, dù sao cũng không phải là người họ cần biết.
Một lúc sau, Lâm Kinh cuối cùng cũng nói: “Tại sao Vưu Dật Tư lại biết được địa điểm ghi hình?”
Giọng anh ta căng thẳng và khó chịu.
Hả, địa điểm ghi hình nào?
Bốn người họ nhìn nhau đầy bối rối.
May mà mấy người này vẫn còn thông minh, Dương Na nói: “Ồ, chúng tôi không hề biết chuyện này, hôm nay chị Vưu đưa chúng tôi tới đây, đây là địa điểm ghi hình à?”
Lâm Kinh như diều hâu liếc nhìn bọn họ: “Tôi không tin, cô ấy không nói cho mấy người biết “Thử thách bất khả thi” được ghi hình ở đâu à?”
Bốn người họ ngơ ra.
Chị Vưu thực sự chưa từng nói.
Nhìn dáng vẻ của Lâm Kinh, chẳng lẽ đây là nơi ghi hình chương trình sắp tới, cho nên chị Vưu cố ý đưa Tống Miên đến đây trước để làm quen?
Chà, vậy thì khả năng nghe ngóng thông tin cũng lợi hại thật đó.
Tuy nhiên, vẻ mặt ngơ ngác của họ rõ ràng đã bị Lâm Kinh hiểu sai.
Vưu Dật Tư cũng đã biết rồi, Lâm Kinh nghĩ.
Vưu Dật Tư trước đây không có tài nguyên nào đến tay nên đã rời Dolphin Entertainment và bắt đầu lại từ đầu. Ngay cả khi ở Starfish Entertainment, nơi mà anh ta chẳng thèm bỏ vào mắt mà cô vẫn có bản lĩnh như vậy.
Không chỉ khiến Tống Miên giành được suất cố định trong một chương trình giải trí lớn mà còn nhanh chóng giải quyết vụ bê bối, thậm chí vận may tốt đến nỗi tìm được Vạn Tượng Video sẵn sàng mua bản quyền phát sóng chương trình giải trí này.
Ngay cả khi ra đi mà không có gì trong tay, khi gặp lại Vưu Dật Tư vẫn có một tương lai đầy hứa hẹn.
Cô vẫn là đối thủ lớn nhất của anh ta.
Phí Lưu đã từng dùng rồi, nhưng vẫn chưa đánh gục được cô, những nghệ sĩ xung quanh cô cũng đã tìm hiểu hết rồi, không ai ra đi có thể gây tổn hại đến cô được nữa.
Lâm Kinh đã từng gây ra tổn hại lớn nhất mà anh ta có thể gây ra cho cô.
Anh ta im lặng hồi lâu mới ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn. Trong những năm qua, anh ta luôn thể hiện mình là người dịu dàng và tinh tế, được nhiều người trong ngành mong muốn được anh ta ký hợp đồng để trở nên nổi tiếng. Nhưng chỉ có bản thân anh ta mới biết tất cả những điều này bất ổn đến mức nào. Anh ta đã thức dậy vô số lần vào đêm khuya, sợ rằng mọi thứ sẽ biến mất.
Tất cả là vì Vưu Dật Tư.
Lâm Kinh liếc nhìn bọn họ, không kiên nhẫn nói: “Tôi sẽ liên hệ với người phụ trách, địa điểm sao có thể tùy tiện để người vào được? Hiện tại bên trong đang có nghệ sĩ luyện tập, những nhân viên không liên quan tốt nhất nên mời ra ngoài.”
Bọn họ lập tức ngơ ra.
Ý gì? Những nhân viên không liên quan là ai, chẳng lẽ là muốn đuổi bọn họ đi?
Bọn họ là mới là người đến trước được không hả?
Tống Miên không nhịn được nữa, cô ấy vốn không phải người hiền lành gì, lập tức chửi: “Anh bị bệnh à?”
Mấy năm qua Lâm Kinh đã không bị người khác chửi trực tiếp thế này, lúc anh ta đang gọi điện thoại nghe thấy thế liền quay người lại.
“Nhìn cách anh chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng mà xem, nghệ sĩ của anh đã nổi tiếng được bao nhiêu ngày chứ?” Từ ngữ của Tống Miên đầy cay nghiệt và tàn nhẫn: “Anh nhìn toàn bộ sân tập coi có ai thèm nhìn bọn họ không? Flop dập mặt mà còn ra vẻ.”
“Nhìn dáng vẻ bị hoang tưởng của anh cũng buồn cười thật đấy, mới có một Chu Nhàn Đình nổi tiếng thôi mà làm như gà chó bay lên trời… um um!”
Dương Na kinh hãi bịt miệng Tống Miên lại, thấp giọng khuyên nhủ: “Tổ tông ơi, cẩn thận lời nói! Văn minh lên! Đừng để bị chụp ảnh nữa!”
Dù đã bị bịt miệng lại, Tống Miên vẫn dùng tay chân tay chân ra hiệu, duỗi tay ra đấm vào không trung.
Lâm Kinh tức giận hít một hơi thật sâu, chỉ vào cô ấy nói: “Được lắm.”
Anh ta nhấc điện thoại lên rồi nói tiếp: “Làm phiền mau gọi người đến đây, ở đây có một số người rảnh rỗi ăn nói ngông nghênh, phiền nhanh chóng mời họ ra ngoài.”
Tống Miên tung một cú đá trong không trung cho anh ta.
Lâm Liệt Ảnh ngơ ngác. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Lâm Kinh này chính là người quản lý nổi tiếng mà anh ấy muốn liên lạc bấy lâu nay ư?
Cứ đuổi người ra ngoài mà không thèm hỏi câu nào, đây… là phẩm chất gì vậy? Phẩm chất còn kém hơn anh ấy nữa.
“Không phải chứ, quản lý Lâm…” Anh ấy cảm thấy thật buồn cười, không hiểu tại sao trụ cột của Dolphin Entertainment mà anh ấy luôn mong đợi lại có dáng vẻ thế này, có nghĩ thế nào cũng không ra: “Anh bị sao vậy? Bọn tôi là người tới trước mà, bọn tôi còn vừa mới chạy ba ngàn mét, mấy người vừa tới đã muốn đuổi người đi, có đạo lý này à?”
“Tôi nói có, vậy thì có.” Giọng điệu của Lâm Kinh lạnh lùng uy h**p: “Tôi không biết mấy người liên hệ qua con đường nào, nhưng chắc chắn không phải con đường chính quy. Địa điểm này đã được tổ chương trình đặt trước từ lâu. để ngăn mấy fansite vào chụp ảnh nên những người không phận sự đều không được phép vào, trừ khi mấy người là người của địa điểm này.”
Hoặc tổ chương trình đã đồng ý.
Chỉ là đối với một chương trình lớn như “Thử thách bất khả thi”, lại hợp tác với Vạn Tượng Video thì làm sao có thể nể mặt Starfish Entertainment chứ, anh ta có thể đưa người vô đây đã giỏi lắm rồi.
Vưu Dật Tư? Không đời nào.
Lâm Kinh không có ý định nói chuyện với bọn họ nữa, anh ta mệt mỏi xoa cuống mũi, chống tay lên hông nói: “Nhanh lên.”
Bầu không khí lập tức bế tắc, bọn họ sao có thể cứ rời đi như vậy được, nhưng câu nói chắc như đinh đóng cột của Lâm Kinh lại khiến bọn họ cảm thấy hơi chột dạ.
Vì địa điểm ghi hình đã được đặt trước nên chị Vưu làm sao đưa họ vào được đây? Chẳng lẽ thật sự là đi cửa sau, bị phát hiện là bị đuổi ra ngoài?
Trái tim của Lâm Liệt Ảnh gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, anh ấy không giống như Tống Miên biết rằng Vưu Dật Tư quen biết với Trương Đống Quốc, trong lòng ít nhiều có chút hi vọng vào Vạn Tượng Video, nhưng vẫn hoảng sợ không thôi.
Một chủ nhiệm và một số nhân viên công tác được Lâm Kinh gọi cũng đã đến, bọn họ hỏi anh ta rằng có phải những người này không. Lâm Liệt Ảnh hoảng sợ vội vàng nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Vưu Dật Tư, lúc này chỉ có thể hy vọng chị Vưu sẽ giải quyết để bọn họ thoát ra khỏi vòng vây.
Chị Vưu!
Siêu nhân của tôi!
Mau xuất hiện đi!
Ngay sau khi Vưu Dật Tư trao đổi thông tin liên lạc với người phụ trách địa điểm, người phụ trách đã thân thiện hỏi: “Cô Vưu có phải là người được Tổng giám đốc Trương giới thiệu không?”
“Đúng vậy.” Vưu Dật Tư ngẩng đầu lên, cất điện thoại vào: “Nghệ sĩ của tôi vẫn đang luyện tập bên kia, chúng ta qua đó trước đi.”
Người phụ trách gật đầu, Giang Triển Ba nói: “Chúng ta đi sang đó xem thử.”
Ông ấy cũng muốn trò chuyện thêm với Vưu Dật Tư nên vừa trò chuyện vừa đi đến sân tập.
Đi được nửa đường, ông ấy đột nhiên nheo mắt lại, chỉ vào vài người đang ồn ào trên sân tập rồi hỏi: “Đó có phải là những nghệ sĩ của cô đến để thích ứng với chương trình trước không?”
Vưu Dật Tư ngẩng đầu lên, thành thật nói: “Tôi không quen ai cả.”
Người phụ trách gãi đầu ngượng ngùng nói: “Tổng giám đốc Trương thuê địa điểm chỉ nói là mấy người cô Vưu sẽ đến. Ơ, có phải là người do tổ chương trình cử đến không ta?”
“Cũng có thể.” Giang Triển Ba nói: “Chỉ mong họ có thể tập luyện nghiêm túc trên sân tập, chứ đừng có lảng vảng chụp choẹt.”
“Đúng vậy, như vậy không hay.” Người phụ trách vừa nói xong, ba người quẹo cua, liền nhìn thấy Lâm Kinh và Tống Miên đang cãi nhau ở cửa vào.
Vừa đúng lúc nghe thấy câu nói của Lâm Kinh: “Tôi nói có thì là có.”
Người phụ trách: “…”
Người này có bị bệnh không thế? Với tư cách là người phụ trách chung, tôi đã nói câu nào đâu?
Không cần người khác nhắc, anh ta liền sải bước tiến tới ngăn Lâm Kinh lại: “Đang làm gì vậy?”
Vưu Dật Tư cũng cau mày.
Lâm Liệt Ảnh đang hoảng sợ thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân lộp cộp từ phía sau đến gần, sau đó một bàn tay vỗ nhẹ vai anh ấy hai cái.
Anh ấy quay đầu lại liền nhìn thấy Vưu Dật Tư, theo đó cũng nghe được tiếng của người phụ trách nói “Đang làm gì vậy?”
Mấy người Lâm Kinh gọi hơi sửng sốt, lật đật chào hỏi: “Lãnh đạo, chúng tôi nghe nói ở địa điểm có nhân viên không phận sự, vì thế đến mời bọn họ ra ngoài.”
“Mời cái gì mà mời? Cần cậu ta mời à?” Người phụ trách lên tiếng: “Đây là khách do Tổng giám đốc Trương giới thiệu, Tổng giám đốc Trương là người đã thuê địa điểm này, người ta đến đây huấn luyện thì có làm sao đâu?”
Anh ta quay đầu chỉ vào mấy người Lâm Kinh đưa tới: “Còn phải nhắc nhở bọn họ không được đùa giỡn ngoài sân tập, ở đây có xe cộ ra vào, rất dễ xảy ra tai nạn!”
“Mà sao mấy người vào đây được?” Người phụ trách nghi ngờ hỏi Lâm Kinh đang sửng sốt: “Tổng giám đốc Trương chỉ nói là mấy người cô Vưu sẽ tới, cậu thì sao?”
Lâm Liệt Ảnh lập tức phản ứng, trả lời rất nhanh: “Bọn họ nói biết đây là địa điểm ghi hình nên đã lẻn vào trước!”
“Địa điểm ghi hình?” Lần này là Vưu Dật Tư hỏi: “Đây là địa điểm ghi hình à?”
Trương Đống Quốc cho cô rất nhiều lựa chọn, cô ngẫu nhiên chọn nơi lớn nhất.
Lâm Liệt Ảnh gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy chị Vưu, chị không biết à? Vừa rồi Lâm Kinh này tới đây liền nói chị đã biết trước địa điểm ghi hình, dẫn bọn tôi tới đây để lén trải nghiệm trước, tôi còn nghĩ chị lợi hại thế.”
Vào khoảnh khắc đó, trong đầu Vưu Dật Tư chợt lóe lên.
Tất cả ký ức về Lâm Kinh lập tức ùa về.
Một lúc sau, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt trống rỗng và toàn thân cứng đờ của Lâm Kinh, cuối cùng cũng hiểu ra nguyên nhân từ lúc cô xuất hiện trong căn phòng đó và nhìn thấy Phí Lưu.
Giọng điệu của cô rất bình tĩnh, nhưng vào tai Lâm Kinh lại như tiếng sấm rền vang: “Đã lâu không gặp, Lâm Kinh.”
Tại sao ông chủ cũ bỏ trốn lại muốn tuyển Vưu Dật Tư với mức lương cao, tại sao trước giờ cô chưa từng quan tâm đến Starfish Entertainment, tại sao bên cạnh cô lại xuất hiện Phí Lưu và anh Lâm kia là ai, tất cả đã có câu trả lời.
Từ năm hai mươi tuổi, Vưu Dật Tư vốn đã ẩn danh làm việc tại Dolphin Entertainment.
Cô đã một tay tạo ra siêu sao nổi tiếng nhất lúc bấy giờ là Chu Nhàn Đình.
Sau đó mọi thứ đều được đưa cho Lâm Kinh.
Chu Nhàn Đình biết rõ mọi chuyện, nhưng ngay từ đầu anh ta đã không muốn để lại tiếng thơm cho Vưu Dật Tư, vì anh ta biết mối quan hệ mập mờ giữa cô và anh ta chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của mình.
Vì vậy sau này khi Vưu Dật Tư bị đuổi khỏi Dolphin Entertainment, ngoại trừ một số ít người thì cũng không ai biết đã một người từng đổ bao nhiêu mồ hôi nước mắt để giúp đỡ Chu Nhàn Đình trên con đường nổi tiếng huyền thoại của anh ta.
Họ cho rằng Vưu Dật Tư – người đã mất tất cả và không còn tinh thần chiến đấu sẽ không bao giờ có đủ dũng khí để quay trở lại và có bằng chứng để chứng minh quá khứ.
Nhưng đáng tiếc là bây giờ, thứ họ đang phải đối mặt lại chính là Vưu Dật Tư.