Tổng tài bá đạo đều thích người ngây thơ, người xinh đẹp, tài giỏi mà bất hạnh, đều thích người hoạt bát đáng yêu, đây là chân lý đã được lịch sử và quy luật muôn đời chứng minh.
Con người càng thiếu cái gì đó thị lại càng yêu thích cái đó.
Cũng giống như Lâm Liệt Ảnh, từ nhỏ anh ấy chưa từng gặp phải bất kỳ thất bại nào, cũng chưa từng có ai nghiêm khắc thúc ép anh ấy.
Anh ấy thích cứng hơn mềm.
Vưu Dật Tư khó hiểu nhìn thấy trong mắt anh ấy lóe ra tia kiên quyết, suy tư một lát, cô cảm thấy người ở thời đại này khá kỳ lạ, bắt đầu từ Trương Đống Quốc, cô nhìn mà không hiểu cho lắm.
Nhưng thời đại này lại dung túng sự tồn tại của mấy người kỳ lạ.
Cô hơi nâng cằm ra hiệu bảo anh ấy ra ngoài: “Vậy đi thôi.”
Nếu muốn thêu hoa lên gấm cũng phải có gấm mới được.
Lâm Liệt Ảnh nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt kiên định, đi theo cô mở cửa bước ra ngoài.
Nhìn thấy bọn họ đi ra ngoài, tất cả nhân viên bên ngoài, kể cả Vương Tiểu Hàm trong phòng đều sững sờ.
Khoảnh khắc này, bọn họ thận trọng theo dõi bước chân của Vưu Dật Tư và Lâm Liệt Ảnh, khi nhìn thấy Lâm Liệt Ảnh vốn luôn trong trạng thái tuyệt vọng đang bước đi nhanh hơn, sống lưng cũng thẳng lưng thì không khỏi kinh ngạc mà thu hồi tầm mắt, nhìn vào máy tính cảm thán.
Mẹ nó chứ.
Vũ lực thực sự là phương pháp giải quyết vấn đề có hiệu quả nhất.
Vương Tiểu Hàm sửng sốt hồi lâu, cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Lâm Liệt Ảnh cuối cùng cũng được lãnh đạo cấp cao của công ty nhìn trúng. Cô nói rằng sẽ tự mình đào tạo anh ấy.
Mũi Vương Tiểu Hàm cảm thấy cay cay, sau đó nhanh chóng xoa mũi rồi đi theo.
Sau khi đi xuống lầu, Lâm Liệt Ảnh im lặng đứng ở phía sau Vưu Dật Tư, anh ấy im lặng nhìn cô mấy lần, phát hiện cô thật sự rất khác. Trên người cô có khí chất quyết đoán và là kiểu người đã từng trải, thậm chí bước chân của cô còn dứt khoát hơn những người khác.
Hơn nữa, vừa rồi cô đã dễ dàng nâng anh ấy lên, với một lực mạnh đến mức không thể phản kháng được chút nào. Anh ấy cố nắm lấy tay cô, nhưng vững chắc đến nỗi anh ấy không thể lay chuyển được.
Lâm Liệt Ảnh dù sao vẫn là một khối thịt nặng hơn mấy chục ký, đồng thời cũng là một ca sĩ vũ công thường xuyên tập nhảy, thể lực rất tốt, nhưng vẫn bị Vưu Dật Tư khống chế.
Loại cảm giác và năng lực này không thể trong thời gian dài phát triển được, Lâm Liệt Ảnh thu tầm mắt đang nhìn chân cô lại, trong lòng thầm nghĩ.
Trong khoảng thời gian Vưu Dật Tư không quan tâm đến bọn họ, rốt cuộc đang mang danh tiếng này đi làm gì vậy?
Cô đang âm thầm làm gì?
Chẳng lẽ… Cô đang làm huấn luyện viên thể dục bán thời gian?
Vưu Dật Tư quay lại hỏi: “Hai cậu lái xe tới đây à? Xe của tôi đang ở tiệm sửa chữa.”
Vương Tiểu Hàm giật mình, lập tức gật đầu: “Tụi em có lái xe tới. Chị Vưu, em sẽ lái xe, không cần chị phải vất vả.”
Cậu ấy đã nghe nói về kỹ năng lái xe của Vưu Dật Tư từ lâu, trong công ty không có ai dám ngồi lên xe của cô, khi nghe tin xe đang ở tiệm sửa chữa, cậu ấy thậm chí còn toát mồ hôi lạnh, may mà cậu ấy đã tiếp lời nhanh chóng.
Ba người cúi đầu lên xe, Vương Tiểu Hàm quét màn hình, quay người hỏi: “Chị Vưu, chúng ta đi đâu vậy?”
Phòng tập thể hình hay phòng tập nhảy, hay là mời giáo viên nào đến để dạy họ?
Lâm Liệt Ảnh cũng liếc mắt nhìn cô.
Vưu Dật Tư ngước mắt lên khỏi điện thoại rồi nói: “Căn cứ huấn luyện quân sự Hải Nham Sơn.”
Vương Tiểu Hàm: “…”
Lâm Liệt Ảnh: “…”
*
Vưu Dật Tư hỏi Trương Đống Quốc những nơi nào ở thành phố Hải phù hợp để huấn luyện thể chất.
Một lúc sau, Trương Đống Quốc cẩn thận chọn ra một số cơ sở huấn luyện mà có thể thuê địa điểm, sau khi suy nghĩ, ông ta còn đặt hờ trường bắn, cảm thấy mình suy nghĩ rất chu đáo.
Khi bọn họ bước xuống xe liền giơ tay phủi bụi bặm từ chiếc xe lớn đang lao tới, vẻ mặt nghẹt thở: “Khụ khụ khụ… Vĩa, chị này, chúng ta đến đây làm gì thế?”
Vưu Dật Tư so sánh hình ảnh trong điện thoại, ngẩng đầu nhìn nói: “Rất tốt, đi một lần mà đã tới đúng chỗ luôn. Tống Miên không phải sắp đi tham gia chương trình giải trí huấn luyện quân sự à?”
Mặt Lâm Liệt Ảnh giật giật, cảm thấy vô lý: “Cô ấy đi huấn luyện quân sự, tôi không đi mà! Tôi cũng cần huấn luyện hả?”
“Giống nhau cả.” Vưu Dật Tư vẻ mặt bình tĩnh: “Tôi không biết ca hát, nhảy thì cũng cần thể lực, lúc nãy tôi nâng cậu lên như nâng con gà, thể lực của cậu có thể hơi yếu.”
Hai tay Lâm Liệt Ảnh vốn đang giấu trong ống tay áo len, một tay bịt mũi còn một tay phủi bụi trước mặt, nghe xong lập tức dừng lại, đưa tay xắn ống tay áo lên, vừa định khoe đường nét cơ bắp đã được luyện tập nhiều năm thì đột nhiên lại nghĩ đến đôi bàn tay cứng như sắt của Vưu Dật Tư.
Anh ấy khựng lại, sau đó lại im lặng bỏ tay xuống, dường như cảm thấy rất buồn cười, cười lén lút: “Ha, được thôi, nhảy nhót như bọn tôi cũng cần rèn luyện thể chất, tôi cũng rất giỏi.”
Vương Tiểu Hàm không dám nói gì, ngại bày tỏ rằng bản thân lo lắng, chỉ có thể cúi đầu thành kính mặc niệm cho anh ấy.
Khi Vưu Dật Tư dẫn đầu sải bước đi vào, Lâm Liệt Ảnh vừa nhấc chân lên thì đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền quay đầu hỏi Vương Tiểu Hàm: “Tống Miên sắp tham gia chương trình giải trí huấn luyện quân sự à? Ai cũng đồn rằng cô ấy sắp toang rồi mà?”
“Không có, không có.” Vương Tiểu Hàm lắc đầu giải thích: “Em chỉ nghe nói, sau khi chị Vưu trở về công ty thì đã thay đổi hoàn toàn, dẫn cô Tống Miên đi đến thương lượng với Tổng giám đốc Trương, sau đó đi đến Hạo Khang Pictures để bàn ký kết hợp đồng, mọi vấn đề đã được giải quyết và làm sáng tỏ, anh xem Weibo đi.”
Lâm Liệt Ảnh dừng lại, hơi sửng sốt.
Mấy ngày nay anh ấy chán nản đến mức không hề đọc tin tức bên ngoài, ở nhà chơi game suốt mấy ngày nên không biết chuyện này của Tống Miên.
“Giải quyết xong rồi?” Giọng nói của anh ấy có vẻ như vẫn không thể tin được: “Chị Vưu… dẫn người đi giải quyết à?”
“Chị ấy không phải đang nói đùa à?”
Vương Tiểu Hàm gật đầu.
Lâm Liệt Ảnh vẫn ở nguyên chỗ cũ.
Hóa ra bọn họ vẫn còn có người quan tâm đến phải không?
*
Tuy rằng cùng một công ty nhưng trước đây Tống Miên là người được sếp cũ nâng đỡ nhất, còn Lâm Liệt Ảnh chỉ là một ngôi sao flop không ai thèm quan tâm đến, hai người bọn họ cũng không thân.
Nhưng giờ đây với tư cách là trụ cột ít ỏi còn sót lại của Starfish Entertainment, dù xa lạ đến đâu thì họ cũng phải là những người đồng đội sát cánh cùng nhau chiến đấu.
Tống Miên không có ấn tượng tốt với Lâm Liệt Ảnh.
“Ngoại hình á? Cũng tạm. Độ đẹp trai 80% nhưng độ tự tin lại là 200%. Tất cả đàn ông đều có thể như thế này.” Tống Miên nói: “Điệu nhảy đó của anh ấy còn tệ hơn hai điệu nhảy mà tôi học khi quay video ngắn nữa, ha ha.”
Ấn tượng của Lâm Liệt Ảnh về Tống Miên như sau.
“Tôi thực sự rất sợ cô ấy.” Anh ấy thành thật nói: “Nghe nói tính tình cô ấy thất thường, thích ra lệnh cho người khác. Lỡ cô ấy bảo tôi hầu hạ cô ấy thì sao?”
Hai người thay quần áo thuận tiện cho việc tập luyện theo yêu cầu của Vưu Dật Tư, mỗi người ngồi ở một bên ghế dài, không ai nhìn đối phương, giả vờ như đối phương không tồn tại.
Tống Miên cầm chiếc quạt nhỏ đã chuẩn bị sẵn lên, nói với vẻ mặt khó chịu: “Chị Vưu chắc sẽ không huấn luyện khoa trương lắm đâu nhỉ?”
“Chắc không đâu.” Dương Na cố gắng kìm nén sự vui sướng khi nhìn thấy người khác chịu khổ, vẻ mặt thương xót, thầm nghĩ em cũng là vì tốt cho chị thôi: “Chị Vưu chắc không nghiêm khắc như vậy đâu, chỉ là làm quen với nội dung chương trình trước thôi, yên tâm.”
Nói không chừng sẽ bảo hai người thực hiện hàng chục cái gập bụng gì đó trước.
“Cũng đúng, chắc không khắt khe bằng mấy đợt huấn luyện kia đâu.” Tống Miên gật đầu: “Yêu cầu đối với người có trình độ chuyên môn nhất định cao hơn. Tôi rất sợ chạy việt dã và mang vác nặng. Nếu gặp phải mấy kiểu này thì tôi có thể muốn bỏ chương trình ngay tại chỗ.”
“…” Dương Na nhất thời không nói nên lời, nhấn mạnh nói: “Tiểu tổ tông ơi, chị tuyệt đối đừng làm thật!”
Những ngày gần đây Dương Na đã nhấn mạnh điều này vô số lần, Tống Miên cũng biết lời mời này không dễ dàng mới nhận được, cô ấy cũng chỉ nói cho có vậy thôi. Cô ấy bực mình trả lời: “Biết rồi biết rồi, không rút khỏi chương trình đâu.”
Vưu Dật Tư cuối cùng cũng đi ra, trên tay cầm một chiếc túi du lịch cỡ lớn màu rằn ri đặt xuống đất.
Tống Miên và Lâm Liệt Ảnh đang thì thầm với quản lý của mình đều dừng lại và nhìn sang.
Vưu Dật Tư quỳ một chân xuống đất, sau đó mở khóa kéo ra, những người khác nín thở.
Còn tưởng cô mang theo thứ gì, đợi cô lấy ra rồi thì thấy đó là vài chiếc đệm ngồi được gấp lại, loại đơn giản nhất, màu xanh quân đội.
Bên cạnh còn có một số thiết bị như cây gậy, cô lấy chúng ra rồi lắp ráp lại, lúc này mới nhìn ra đó là một số vật cản, loại dùng để vượt rào.
Bốn người ngơ ngác nhìn cô lắp ráp thiết bị một cách khéo léo và nhanh chóng, mới nhận ra rằng tất cả những gì còn lại trong túi du lịch chỉ là vài quả bóng ruột đặc và hai sợi dây nhảy đếm số.
Im lặng hồi lâu, Lâm Liệt Ảnh mới nói: “Đơn giản… quá ha.”
So với các thiết bị nhập khẩu và giường Pilates mà họ thường tập trong phòng tập, những thiết bị truyền thống này có vẻ hơi đơn giản.
Anh ấy còn tưởng khi Vưu Dật Tư đưa anh ấy đi huấn luyện thể chất thì có sao đi nữa cũng sẽ đi đến phòng tập thể hình.
Từ sau khi tốt nghiệp cấp ba thì anh ấy đã không thấy mấy thứ này nữa rồi.
Vưu Dật Tư ngẩng đầu đứng dậy, dặn dò Vương Tiểu Hàm và Dương Na: “Lấy mấy hàng rào đi đặt ở đường chạy đi. Ở đây có thước dây, mười mét đặt một cái.”
Hai người nhanh chóng gật đầu, không dám chậm trễ, vội vàng đi dựng hàng rào lên, cả hai đều nhìn thấy sự ngạc nhiên và ngập ngừng trong mắt nhau.
Vưu Dật Tư nhìn hai người còn lại, nói ngắn gọn: “Thứ càng đơn giản thì hiệu quả càng rõ ràng.”
Lúc đó bọn cô cũng dựa vào những thứ thông thường để rèn luyện thể chất, chẳng hạn như những tòa nhà bỏ hoang, bãi đất hoang, núi đá… Những thứ mà họ tập luyện trong nhà có lẽ không thực tế trong những tình huống khó khăn và nguy hiểm ngoài trời.
Cô cong ngón trỏ và ngón giữa về phía họ rồi nói: “Lại đây.”
Lúc này hai người họ mới đều miễn cưỡng lê chân đi sang.
“Chị Vưu, chị đang làm gì vậy?” Lâm Liệt Ảnh nói: “Chúng ta có cần… gập bụng trước không?”
“Không.” Vưu Dật Tư dựng thẳng mấy tấm thảm gấp lên mặt đất, độ cao gần đến đầu gối, sau đó cô đứng thẳng người nói: “Này dùng để luyện khả năng bật nhảy.”
“?”
“Nhảy bằng một chân trên thảm, nhảy xong 5 cái tính 1 đợt, mỗi chân trái phải nhảy 25 đợt.” Vẻ mặt cô bình tĩnh: “Nhưng nội dung này để tập sau, hai người tập chạy một lát để làm nóng cơ thể, không cần vượt rào chắn.”
“…” Lâm Liệt Ảnh im lặng một lát, thầm tính như vậy cũng được, khi nhìn thấy Tống Miên thì thấy cô ấy đang trợn to mắt, nên liền bước ra trước, ưỡn ngực bảo: “Nóng cỡ nào?”
“Trước tiên cứ chạy…” Vưu Dật Tư hơi suy nghĩ, sau đó xem xét thể lực kém của họ nên hạ thấp yêu cầu một chút: “3km… thử đi.”
“3km? Tôi…” Tống Miên chưa kịp hét lên thì đã bị Lâm Liệt Ảnh kéo trở lại đường chạy. Tống Miên bị kéo ra một khoảng xa, lúc này cô ấy mới hất mạnh tay anh ấy ra, cao giọng nói: “Anh bị bệnh à? Tôi phải chạy 3km!”
Lâm Liệt Ảnh buông tay cô ấy ra, lắc đầu: “Tôi làm vậy là vì tốt cho cô thôi, đừng chọc chị ấy.”
“Lát nữa còn phải nhảy tận 25 đợt!” Tống Miên không thể hạ thấp giọng được nữa: “Huấn luyện quân sự cũng không đòi hỏi khắt khe như thế này!”
“Không thể đâu, người ta làm chương trình giải trí là vì hiệu ứng chương trình, chắc chắn không suy nghĩ đến năng lực chịu đựng của bọn cô đâu.” Lâm Liệt Ảnh mặc dù đã flop nhiều năm nhưng anh ấy vẫn hiểu rõ những quy tắc này: “Nói không chừng khi tham gia bọn họ còn chuẩn bị mấy loại tiết mục như mang vác vật nặng chạy 10km gì đấy, trân trọng hiện tại đi. Bây giờ cô chịu khó huấn luyện, đến lúc đó còn có thể đỡ thảm hơn chút không chừng.”
Tống Miên còn muốn nói thêm gì nữa, Lâm Liệt Ảnh liền mở vạch áo ra cho cô ấy xem: “Vừa rồi tôi ngăn cô lại, thật sự là vì muốn tốt cho cô thôi, đừng có mà không tin, đoán xem hôm nay ở công ty đã xảy ra chuyện gì.”
Anh ấy chỉ vào vết sẹo sau gáy mờ mờ, trong lòng vẫn còn thấy sợ: “Bà chị này thật sự rất độc ác và tàn nhẫn, chị ấy trực tiếp túm cổ áo tôi kéo lên! Tôi nặng hơn 75 kg lận đó!”
Tống Miên nghẹn họng.
“Tôi nghi ngờ lúc trước chị ấy không ở công ty, đã lén đi làm huấn luyện viên thể dục.” Lâm Liệt Ảnh đánh giá xung quanh, sau đó gọi cô ấy: “Chạy nhanh đi, không thoát được đâu.”
Nhìn thấy anh ấy mặc áo len đội mũ chạy về phía trước, Tống Miên đứng đó một lúc mới thở ra một hơi, chậm rãi đi theo anh ấy.
Một vòng 400m.
3km là bảy vòng rưỡi.
Vưu Dật Tư ngày thứ nhất cũng không xuống tay “g**t ch*t” bọn họ, bọn họ phải tập luyện từng bước một, cho nên cũng không yêu cầu tốc độ phải nhanh, cứ để bọn họ chạy từ từ.
Nhưng vì hai người này quá chậm, cô chờ đến nỗi cảm thấy chán nên ngồi bên cạnh, thuận tiện hoàn thành bài tập thể chất ngày hôm nay.
Khi Tống Miên và Lâm Liệt Ảnh chạy xong vòng đầu tiên, họ nhìn thấy cô đang chống đẩy ở phía bên kia. Tư thế của Vưu Dật Tư rất chuẩn, không hề có chút cảm giác dùng lực nào, khi hạ xuống cũng rất thấp, nhưng động tác lại rất vững chắc, ngay cả tóc cũng không hề rơi xuống.
Hai người chạy ra ngoài rất lâu vẫn ngoái cổ nhìn lại, ngơ ngơ ngác ngác.
“Đm.” Lâm Liệt Ảnh lẩm bẩm: “Tư thế của chị ấy chuẩn thế.”
Tống Miên cũng biết điều nuốt khan.
Cô ấy không có nhiều ưu điểm, nhưng vào những lúc như thế này lại cúi đầu rất nhanh.
Hai người cắm đầu chạy về phía trước, không dám nói thêm lời nào nữa.
Ở vòng thứ hai, họ đi ngang qua Vưu Dật Tư, thấy cô vẫn đang chống đẩy.
Lâm Liệt Ảnh hít một hơi thật sâu, xương sườn giãn ra. Với tốc độ của bọn họ, nếu vòng này cô cứ tiếp tục chống đẩy thì thể lực thực sự rất khủng khiếp, cho dù có nằm trên ván cũng không thể thực hiện được lâu như vậy!
Hai người im lặng và tăng tốc.
Ở vòng thứ ba, khi họ đi ngang, Vưu Dật Tư vẫn đang chống đẩy!
Bọn họ không thể kiên trì được nữa, Vưu Dật Tư vẫn đang chống đẩy!!!
Đôi vai cô dang rộng, khi nằm xuống, đường nét vai và lưng cô rất đẹp, hơn nữa còn rất vững vàng.
“Tôi… cảm… thấy…” Lâm Liệt Ảnh thở hổn hển: “Chúng ta… tốt nhất… không nên… chống cự.”
Những vòng tiếp theo, hai người bán mạng chạy điên cuồng không nói một lời nào.
Quái vật, Vưu Dật Tư là quái vật!
Vưu Dật Tư ở phía bên kia cuối cùng cũng luyện tập xong, cô đứng dậy, phủi bụi trên tay, tìm chỗ rửa tay.
Trên xe phía bên kia, có mấy người im lặng quan sát họ hồi lâu.
Một người trung niên mở đầu nói: “Địa điểm ở đây có rất ít người thuê, đều dùng để huấn luyện quân sự ở một số trường học.”
Phụ tá của ông ta nói thêm: “Đúng vậy, còn có mấy kiểu như các khóa đào tạo khép kín ở một số đơn vị và trải nghiệm trại hè cho sinh viên.”
Người đàn ông trung niên mặc áo thun màu xanh quân đội gật đầu, khuôn mặt nghiêm túc rất hiền lành: “Những năm gần đây, mọi người ngày càng chú ý đến việc rèn luyện thể chất, người đến trải nghiệm ngày càng nhiều, đây cũng là một chuyện tốt.”
“Đúng vậy, năm nay có một chương trình giải trí tên là “Thử thách bất khả thi”, bọn họ đã thuê địa điểm này, còn mời chuyên gia đến huấn luyện để trình chiếu cho khán giả xem.”
Người đàn ông trung niên mặc áo thun màu xanh quân đội cười nói: “Thử thách bất khả thi à? Nói gì nghe nghiêm trọng quá vậy. Nhiệm vụ huấn luyện tuy khắt khe nhưng chắc chắn vẫn có người có thể kiên trì được.”
Người phụ trách địa điểm cũng cười nói: “Lãnh đạo, anh không biết rằng giới trẻ ngày nay rất ít vận động thể lực, vì hiệu quả chương trình, chắc chắn bọn họ sẽ thêm mấy nhiệm vụ nặng vào.” Ông ta nhìn địa điểm trước mặt có mấy người, dừng chiếc xe đang chạy chậm lại, ra hiệu: “Anh nhìn xem, mấy người đó đều là nghệ sĩ, bọn họ đến trước để tập thích ứng với cường độ.”
Giang Triển Ba hứng thú nhìn sang, thản nhiên nói: “Tốt lắm, đến địa điểm trước để thích ứng tốt hơn là thích nghi trong phòng tập.”
Nhìn thấy hai người trẻ th* d*c vì kiệt sức trên đường chạy, người phụ trách cũng mỉm cười nói: “Đúng vậy, chỉ là thể lực thật sự không ổn.”
Mấy người đang nói nói cười cười, chợt nhìn thấy một người bên đường chạy quỳ gối lùi về phía sau, nằm xuống rồi bắt đầu chống đẩy ở đó.
Giang Triển Ba nói: “Tư thế rất chuẩn.”
Hai phút sau, ông ấy lại nói: “Sức lực rất tốt.”
Một lúc sau, ông ấy hỏi: “Đây là giáo viên hướng dẫn của chúng ta ở đây à?”
“Tư chất rất tốt, năng lực mạnh mẽ, tôi đã lâu chưa thấy một người trẻ nào lợi hại như vậy.”
Người phụ trách hơi sửng sốt, sau đó hắng giọng nói: “Cô ấy… hình như là người quản lý của bọn họ.”
“…”
Trong xe im lặng.
Họ im lặng nhìn người đó hồi lâu, cuối cùng cũng thấy cô đứng dậy tìm nơi rửa tay.
Giang Triển Ba cũng quay người mở cửa, bước xuống xe jeep, sải bước nói: “Tôi đi qua xem thử.”
Vưu Dật Tư tìm một cái ao nhỏ, chà sạch vết bẩn trên tay. Rửa tay xong, cô lập tức tắt vòi nước, vừa ngẩng đầu lên đã nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
Tính tấn công của một người có thể nghe ra từ tiếng bước chân, bản thân Vưu Dật Tư cũng không thể ngăn cản lực tiếng bước chân của mình, chỉ có thể dùng giày cao gót che đậy.
Tiếng bước chân của người đàn ông này gần như có thể khiến người được huấn luyện bài bản cảnh giác ngay lập tức, động tác của Vưu Dật Tư chậm lại, lặng lẽ căng cơ lưng và cơ sườn, nhưng nhớ ra rằng thời đại này dù sao cũng hòa bình, vẫn không có động tĩnh gì rõ ràng, cô chỉ tò mò quay đầu lại.
Người đàn ông bước tới mặc một bộ quần áo đơn giản, kiểu dáng giống cô, đi một đôi bốt màu xám, dáng người không quá cao nhưng cơ bắp cân đối, nhìn có vẻ già hơn một chút.
Giang Triển Ba nhìn bãi tập bên cạnh, nói: “Mấy cô cậu tới đây luyện tập à?”
“Đúng vậy.” Sau khi đánh giá ông ấy, Vưu Dật Tư bình tĩnh nói, nghĩ rằng ông ấy có thể là nhân viên quản lý nơi này: “Mượn thiết bị của mọi người để sử dụng ở đây một thời gian.”
Giang Triển Ba gật đầu hỏi cô: “Cô gái, cô đã nghỉ hưu chưa? Cô có kinh nghiệm nhập ngũ không?”
Ông ấy nói thêm: “Tôi thấy dáng vẻ của cô là dân chuyên, hầu hết mọi người đều không thể làm đến mức độ này. Tôi chỉ tò mò thôi chứ không có ác ý gì cả.”
Nghỉ hưu?
Vưu Dật Tư nghiêm túc nhìn ông ấy từ trên xuống dưới, cuối cùng cảm thấy ông ấy có thể là quân nhân ở đây.
Không giống như lính đánh thuê bọn cô thời đó, họ là những người lính thật sự.
Vưu Dật Tư cảm thấy có chút kinh ngạc. Cô từ khi sinh ra đã có chút khao khát và tìm tòi đối với nghề này, thời điểm đó có rất ít người yêu thích lịch sử, cô là một trong những người hiếm hoi từng khám phá những công việc tương tự trong thời kỳ trật tự xã hội vẫn còn ổn định, chỉ là tài liệu còn lại quá ít, sự hiểu biết cũng có hạn chế.
Không ngờ đến thế giới này không lâu, cô dường như đã gặp được một người lính thực sự.
Cảm xúc của Vưu Dật Tư hơi chấn động nhưng không rõ ràng, nhưng cũng có thể cảm nhận được niềm vui nho nhỏ của cô. Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Không có, nhưng trước đây tôi đã từng làm một nghề đặc biệt.”
Mặc dù bọn cô được thành lập để bảo vệ dân thường nhưng nói thẳng ra thì họ đều là những kẻ liều mạng.
Giang Triển Ba đột nhiên tỉnh ngộ, gật đầu ra vẻ đã hiểu: “Bộ An ninh?”
Ông ấy nói thêm: “Hay các đơn vị đặc biệt khác?”
Cảm thấy thăm dò như vậy thì không hay cho lắm, ông ấy sửa lời: “Đổi nghề chưa?”
Vưu Dật Tư suy nghĩ một lát: “Đã chuyển nhưng không chuyển hoàn toàn.” Ít nhất bây giờ cô vẫn phải dạy Trương Đống Quốc cách sử dụng thiết bị bắn mỏ neo.
Giang Triển Ba đã hiểu, đây có thể đang chấp hành nhiệm vụ!
Ông ấy nghiêm túc gật đầu, nói: “Được rồi.”
Vưu Dật Tư suy nghĩ hồi lâu, vẫn muốn hỏi: “Thêm thông tin liên lạc có tiện không?”
Cô vẫn muốn quan sát ở khoảng cách gần.
Giang Triển Ba nói: “Câu đó để tôi hỏi mới đúng, nếu cô tiện thì có thể thêm tài khoản WeChat của người phụ trách, cậu ta có thể tìm tôi.”
Vưu Dật Tư hiểu ý: “Vậy được, cám ơn.”
Hai người ở bên này ông một câu tôi một câu, vừa nói chuyện vừa đi về phía người phụ trách trên xe, ở bên đó Tống Miên và Lâm Liệt Ảnh cuối cùng đã hoàn thành bảy vòng rưỡi tàn khốc, khả năng quản lý biểu cảm của họ hoàn toàn mất khống chế, nhất thời không thể dừng lại được, khuôn mặt đỏ lừ được Dương Na và Vương Tiểu Hàm khiêng tiến về phía trước.
“Vưu Dật Tư… nhất định là ác quỷ.” Tống Miên cúi người thở hổn hển, không thèm kêu chị Vưu nữa, vẻ mặt ngơ ngác: “Tôi thà chết còn hơn.”
“Ai da, chị Vưu cũng vì tốt cho chị thôi mà.” Dương Na an ủi nói: “Chị xem cũng đã xong rồi đây này, nếu luyện tập thêm vài ngày nữa, một khi chị xuất hiện trong chương trình thì sẽ khiến ai nấy đều kinh ngạc, người khác đều nghĩ rằng chị yếu đuối õng ẹo, kết quả chị có thể chạy 3km mà không ai có thể chạy được, đây là âm mưu gì hay ho vậy?”
“Trước khi an ủi tôi, cô cũng không cần phải nói yếu đuối õng ẹo.”
“Được rồi được rồi.” Dương Na nói cho có lệ dỗ dành cô ấy.
Lâm Liệt Ảnh không muốn nói một lời nào, vốn là muốn tìm một chỗ nằm xuống, nhưng khi nhìn thấy đệm ngồi bên cạnh, anh lại tuyệt vọng – bọn họ lúc này chỉ mới làm nóng cơ thể thôi!
Hai người đang thở hổn hển như bò già cày ruộng, còn đang chửi rủa thì bỗng có một nhóm người vừa nói vừa cười từ bên bãi tập bước vào.
Sau khi nhìn thấy bọn họ, còn choáng váng một lúc.
“Tống Miên?” Người đàn ông dẫn đầu không thể tin nổi cất tiếng gọi, sau đó lại nhìn người bên cạnh, mơ hồ nhớ lại: “… Lâm Liệt Ảnh?”
Anh ta nhìn hai người này, lại nhìn Dương Na và Vương Tiểu Hàm, cuối cùng nói: “Starfish Entertainment?”
Lâm Liệt Ảnh cũng sửng sốt.
“Lâm Kinh?” Anh ấy tưởng mình vẫn chưa tỉnh táo: “Lâm Kinh quản lý của Dolphin Entertainment? Tại sao anh ta lại ở đây?”
“Lâm Kinh?” Vương Tiểu Hàm ngơ ngác.
Phía sau Lâm Kinh có mấy người, trong đó có khuôn mặt của hai người trông vô cùng quen mắt. Lâm Liệt Ảnh nhớ lại, bọn họ đều sắp xuất hiện trong “Thử thách bất khả thi”, hình như đều là cấp dưới của Lâm Kinh.
Tình huống ngượng ngùng gì thế này?
Đột nhiên, bọn họ nhìn thấy sắc mặt của vị quản lý nổi tiếng này thay đổi, nói: “Hai người đều ở đây, Vưu Dật Tư đâu? Vưu Dật Tư có đi cùng không?”
*Tác giả có lời muốn nói:
Anh Lâm từ chương đầu tiên xuất hiện. Đoán thử xem mối hận thù giữa anh ta và chị Vưu nào~