Quản Lý Siêu Năng Lực Đã Trở Nên Nổi Tiếng

Chương 9

Thái độ của Lâm Liệt Ảnh khi nói chuyện với Vương Tiểu Hàm vẫn luôn là như vậy, anh ấy đã quen với việc lấy mình làm trung tâm, hầu hết mọi người xung quanh đều tâng bốc và nhượng bộ anh ấy.

Vì vẻ ngoài ưa nhìn nên từ nhỏ mọi người xung quanh đã rất bao dung với anh ấy, Lâm Liệt Ảnh là người chưa bao giờ phải chịu khổ.

Từ khi trưởng thành cho đến nay, nỗi khổ lớn nhất mà anh ấy gặp phải là sau 5 năm ra mắt vẫn flop, nên khi tham dự sự kiện thì anh ấy luôn đứng sau người khác và bị người khác coi thường.

Đây là công ty không biết thứ mấy mà anh ấy đã đổi rồi, người phụ trách thay đổi liên tục, nhưng không có người nào thật sự phát hiện ra tiềm năng của anh ấy, ở đây có kho báu khổng lồ như vậy, nhưng lại chưa có người khai quật.

Những người này không có mắt nhìn.

Anh ấy đã để mắt đến công ty kế tiếp, Lâm Kinh – người quản lý nổi tiếng của Dolphin Entertainment.

Lâm Kinh đã nâng đỡ nhiều nghệ sĩ nổi tiếng, hầu hết đều là người trong nghề lâu năm mà chưa nổi được. Anh ta rất giỏi trong việc tìm ra những đặc điểm nổi bật nhất của nghệ sĩ rồi đưa chúng đến với khán giả.

Lâm Liệt Ảnh đã tỉ mỉ tìm hiểu anh ta từ lâu.

Về việc anh ấy vẫn ở lại Starfish Entertainment, một mặt là vì ông chủ lúc đó khi ký hợp đồng xong thì đối xử rất tốt với anh ấy, mặt khác là anh ấy vốn dĩ không có cơ hội để khiến Lâm Kinh ký hợp đồng với mình, cũng không biết làm thế nào để gây ấn tượng với anh ta.

Anh ấy có một chút lòng tốt, nhưng không nhiều.

Mấy ngày nay, mỗi ngày anh ấy đều dao động và lo lắng về nhiều lựa chọn khác nhau, tâm trạng cũng không được tốt, bây giờ còn phải đi cả đoạn đường xa để gặp chị Vưu – người trước giờ gần như không can thiệp vào chuyện của anh ấy.

Cảm thấy như thời gian của mình đã bị lãng phí.

Không biết Vưu Dật Tư muốn dùng ân tình của ông chủ khi ký hợp đồng với anh ấy để yêu cầu anh ấy tiếp tục ở lại công ty sắp rụng nụ này, hay thuyết phục anh ấy khi thảm họa sắp ập đến thì nên đi theo con đường riêng của mình và đừng mong đợi công ty sẽ làm được điều gì cho anh ấy.

Tâm trạng của Lâm Liệt Ảnh rất phức tạp.

“Lâm Liệt Ảnh?” Vưu Dật Tư xách túi đeo sải bước về phía trước, bình tĩnh gọi anh ấy một tiếng.

Anh ấy nhướng mi, khoanh tay ngồi trên ghế dài ngước nhìn cô với vẻ mặt mệt mỏi.

Đó là một khuôn mặt được Nữ Oa cẩn thận chạm khắc, khi ở trước mặt thì thật khó có thể nhẫn tâm nói ra những lời cay nghiệt với anh ấy, đáng tiếc người ở trước mặt anh ấy lại là Vưu Dật Tư.

Lâm Liệt Ảnh nhìn thấy cô thì hơi sửng sốt, anh ấy phát hiện mình dường như chưa bao giờ để ý nhiều đến chị Vưu này. Cô thực sự có dáng vẻ như thế này à? Anh ấy còn tưởng cô là một người phụ nữ trung niên mặc váy, để tóc dài và trang điểm đậm, không ngờ cô lại ăn mặc như thế này…

Quần áo lao động?

Khoảnh khắc tiếp theo, anh cảm thấy cổ mình thắt lại, cổ áo len bất ngờ bị nâng lên!

Dáng người Vưu Dật Tư cao, sau khi đi một đôi bốt lao động đế dày thì không hề chênh lệch với người cao hơn 1m8 như anh, thậm chí trông còn cao hơn Lâm Liệt Ảnh, người đang mặc quần jean rộng thùng thình và rụt vai lại.

Lâm Liệt Ảnh bị bất ngờ, đôi mắt trợn lên, bản năng sinh tồn khiến anh ấy hoảng sợ nắm lấy cổ tay Vưu Dật Tư, sau đó anh ấy phát hiện bàn tay của người này giống như một chiếc kìm sắt căn bản không thể kéo ra được.

“Đm, làm gì vậy!” Lâm Liệt Ảnh lần đầu tiên cảm giác được có bóng người áp sát gần mình, vẻ mặt trở nên hung dữ!

Mấy người xung quanh dường như chết lặng, đứng im tại chỗ không dám cử động, không ai tới giúp anh ấy, ngay cả Vương Tiểu Hàm cũng lộ vẻ sợ hãi.

Vưu Dật Tư kéo anh ấy đi về phía văn phòng, bình tĩnh nói: “Vào đây.”

Khi đôi chân dài vùng vẫy của Lâm Liệt Ảnh không thể chống lại rồi biến mất sau cánh cửa đóng kín, đám nhân viên liền ngơ ngác nhìn nhau.

đ*t mẹ.

Quá khủng khiếp.

Đây là hậu quả của sự phản bội.

Làm việc thôi!

Vưu Dật Tư buông lỏng tay, ném Lâm Liệt Ảnh xuống ghế sô pha, Lâm Liệt Ảnh trượt chân ngồi dưới đất, sau đó tay chân luống cuống vội vàng đứng dậy.

“Chị muốn làm gì!” Lâm Liệt Ảnh ấn vào cổ áo mình, ngẩng đầu hét lớn: “Đừng hòng dùng vũ lực uy h**p tôi, vô dụng thôi!”

Vưu Dật Tư hoàn toàn không nghe, ngắt lời anh ấy nói: “Cậu chính là người không chịu làm việc phải không?”

Lâm Liệt Ảnh vịn lấy cổ áo mình, ngơ ngác dừng lại.

Vưu Dật Tư đi đến phía sau bàn làm việc, cúi đầu nhặt một tập tài liệu đã chỉnh sửa lên, cô ngẩng đầu, cầm trong tay rồi ra hiệu cho anh ấy: “Suốt ba tháng không có một lịch trình nào.”

Cô lại cầm một bản khác lên và ra hiệu cho anh ấy: “Mắng chửi khiến sáu đối tác bỏ đi, làm mất bốn hợp đồng.”

Lâm Liệt Ảnh phản ứng chậm, còn chưa kịp quan tâm đến chuyện khác đã gãi cổ, cứng miệng nói: “Đó là bởi vì bọn họ có vấn đề! Bọn họ coi thường tôi, điều kiện họ đưa ra thật kinh tởm!”

Vưu Dật Tư không để ý đến anh ấy, cầm lấy bản thứ ba lên, ngẩng đầu nói: “Công ty đã trả tiền bảo hiểm xã hội cho cậu.”

Cô cầm trong tay, lật xem nhanh, sau đó lại ngẩng đầu nhìn anh ấy, một tay giữ chân trang giấy, vén lên giật giật vài cái rồi nói: “Năm loại bảo hiểm và một quỹ nhà ở*.”

Sau một buổi phổ cập kiến thức ngắn, Vưu Dật Tư đã hiểu sơ bộ về những khái niệm này.

Lâm Liệt Ảnh ngơ ngác nhìn cô hồi lâu, cuối cùng mới quay trở lại ghế sô pha, từ sự thay đổi trong giọng nói của cô, anh ấy mơ hồ có thể cảm nhận được cô dường như thực sự quan tâm đến năm loại bảo hiểm và một quỹ nhà ở này.

Lâm Liệt Ảnh mở miệng, còn chưa kịp nói lời nào thì đã nghe thấy giọng điệu hết sức thận trọng của Vưu Dật Tư, hơn nữa còn bình tĩnh hỏi: “Cậu có biết năm khoản bảo hiểm và một quỹ nhà ở tốn bao nhiêu không?”

Lâm Liệt Ảnh: “…”

Gì? Chị đang nói gì.

Đm công ty chúng ta là công ty giải trí đó.

Chi tiêu tài chính bình thường là ở mức này à?

Vưu Dật Tư thả tay ra, mấy mảnh giấy rơi xuống bàn, cô nói: “Tận tâm với công việc cũng không khó.”

“Đã là nhân viên của công ty chúng ta thì mong cậu hãy trung thành với người khác và hoàn thành công việc của mình. Bất cứ lời nói kiếm cớ nào cũng không thể thuyết phục tôi được.”

Dừng một chút, dường như cảm thấy người này ngu xuẩn không thể hiểu ý mình, cũng không hiểu được mức độ nghiêm trọng và tầm quan trọng của chuyện này, giọng nói của Vưu Dật Tư càng lạnh lùng hơn, cô lại giải thích: “Khi phân công công việc trong một dây chuyền sản xuất, nếu một người đột nhiên rời bỏ công việc và không tận tâm xuất hiện thì có thể sẽ mất mạng.”

Nhìn thấy vẻ mặt hoàn toàn sợ hãi của Lâm Liệt Ảnh, một lát sau, vẻ mặt lạnh lùng của Vưu Dật Tư rốt cuộc cũng đã bình tĩnh lại, nói: “Ngồi xuống.”

Bản thân cô cũng ngồi xuống sau bàn làm việc của mình.

Khi đối mặt với người lao động mới có những vấn đề lớn về tư tưởng, trước tiên họ phải được thông báo về mức độ nghiêm trọng của vấn đề, điều chỉnh suy nghĩ của mình và sau đó thực hiện các phương pháp.

Lâm Liệt Ảnh nghe câu “ngồi xuống” của cô, giống như hồi còn ở trường, vì không trả lời được câu hỏi nên bị giáo viên kêu ngồi xuống, cả người anh ấy lập tức thả lỏng, sợ hãi co rúm người ngồi xuống chiếc ghế sô pha.

“Thấy cậu có vẻ có nhiều ý kiến phản đối người phụ trách hiện tại, vậy thì tốt quá, những việc sau này sẽ do tôi sẽ phụ trách.” Vưu Dật Tư bình tĩnh xem mẫu đơn trên bàn rồi nói: “Cậu hát rất khó nghe phải không?”

Giọng điệu của cô rất thẳng thắn, nhưng đối với Lâm Liệt Ảnh mà nói, đây là một đòn tấn công bất ngờ chưa từng có.

“Khó nghe lúc…”

Anh ấy còn chưa kịp mở to mắt ra hỏi thì Vưu Dật Tư đã gật đầu nói tiếp: “Tôi hiểu rồi, nhảy nhót cũng khó coi phải không?”

Lâm Liệt Ảnh trông như vừa bị buộc phải nuốt một ngụm cứt.

Ngay cả Trương Đống Quốc cũng có thể leo lên tầng hai, cho nên những vấn đề này đều có thể dễ dàng giải quyết. Vưu Dật Tư nói: “Không có kỹ năng nào là không thể phát triển thông qua việc học thêm kỹ năng và luyện tập với cường độ cao chuyên sâu. Trừ khi cổ họng cậu bị câm hoặc cậu bất cẩn bị mất tay chân, chỉ cần luyện tập trong một khoảng thời gian thì cậu có thể tiến bộ nhanh chóng.”

Lâm Liệt Ảnh mở miệng, sửng sốt hồi lâu mà không nói thêm được một câu hoàn chỉnh, anh ấy không biết nhịp điệu cuộc trò chuyện đã bị Vưu Dật Tư hoàn toàn khống chế từ lúc nào, lúc này anh ấy chỉ có thể cười tức giận trả lời: “Vậy thì tôi cũng bất cẩn quá ha!”

Vưu Dật Tư cau mày, ngẩng đầu nhìn anh ấy, sau đó thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nói: “Không phải là không có khả năng, tiền lệ đã có rất nhiều.”

Lâm Liệt Ảnh: “…”

Đừng nói nữa, còn nói nữa thì anh ấy sẽ nghi ngờ tiền lệ đã bị Vưu Dật Tư chặt mất.

Vưu Dật Tư gọi điện nội bộ, gọi Vương Tiểu Hàm vào.

Thanh niên mập mạp như chú mèo cam hơi rón rén mở cửa đi vào, đầu tiên liếc nhìn Lâm Liệt Ảnh, vẻ mặt bướng bỉnh đang nhìn chằm chằm Vưu Dật Tư, sau đó nhìn Vưu Dật Tư, chào hỏi: “chị Vưu.”

Vưu Dật Tư dựa lưng vào ghế, cúi đầu nhìn tờ giấy trên bàn với vẻ mặt thoải mái, một tay đặt ngang bụng, khuỷu tay còn lại đặt lên trên, ngón trỏ ngang với tầm mắt, nghe thấy tiếng nói liền cử động ngón tay.

Vương Tiểu Hàm phải mất hai giây mới nhận ra Vưu tỷ bảo cậu ấy ngồi, cậu ấy nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Lâm Liệt Ảnh.

Cậu ấy vẫn chưa biết chị Vưu sẽ nói gì với bọn họ, chẳng lẽ là thông báo tin dữ về công ty sao? Bảo họ nên rời đi hay ở lại?

Tuy rằng tình thế không mấy lạc quan, nhưng Vương Tiểu Hàm nghĩ đến tin đồn của Tống Miên đã được giải quyết thì vẫn ôm một chút may mắn.

Starfish Entertainment tuy chỉ là công ty bình thường nhưng thực ra không khí làm việc ở đây rất tốt, không có mưu mô tranh chấp, thứ tệ nhất là chính các nghệ sĩ.

Các đồng nghiệp khác rất thân thiện với hai người bọn họ khi họ mới đến, không bao giờ coi thường hay cười nhạo cậu ấy như những nơi khác.

Vương Tiểu Hàm căng thẳng chờ đợi, không dám ngẩng đầu lên. Một lúc sau, Vưu Dật Tư hỏi cậu ấy: “Cậu có biết làm thế nào để hát hay không?”

Cô hạ cánh tay đang giơ rồi ngẩng đầu lên: “Nói tôi biết, tôi sẽ đào tạo cậu ta.”

“…” Vương Tiểu Hàm hơi ngạc nhiên, sau đó chớp mắt, ngơ ngác nói: “Tôi biết chị Vưu.”

Ba giây sau, cậu ấy mới phản ứng: “Hả… chị định đào tạo anh ấy á?!”

“Đào tạo tôi cái gì!?” Lâm Liệt Ảnh sợ nếu còn không nói gì sẽ bị áp đặt, trong lòng hơi kích động: “Ông chủ đã bỏ trốn, chúng ta không còn tài nguyên nữa, công ty sẽ sớm sụp đổ thôi. Còn đào tạo cái gì nữa?”

Vưu Dật Tư không chớp mắt: “Còn chưa sụp đổ mà?”

“Thì cũng sắp rồi đó!”

Cô gật đầu: “Vậy cậu đã tìm được bến đỗ tiếp theo của mình chưa?”

Đòn tấn công trực tiếng đánh thẳng vào linh hồn này khiến cả văn phòng im lặng. Một lúc lâu sau, Vương Tiểu Hàm mới chậm rãi ngẩng đầu, cười ngượng ngùng nhưng lại có ý nịnh nọt với cô, sau đó lại thu tay, đầu ngón chân chụm lại.

Mọi người đều biết Lâm Liệt Ảnh đang tìm công ty mới, nhưng vì danh tiếng kém và không nổi tiếng nên không tìm được, hóa ra chị Vưu cũng biết rõ.

Điều đáng xấu hổ nhất là anh ấy thực sự không tìm được.

Khuôn mặt được ưu ái di truyền của Lâm Liệt Ảnh lộ ra một vô số biểu cảm đặc sắc.

“Xong rồi.” Vưu Dật Tư đập bàn: “Nếu chưa tìm được công ty mới, cũng không cố gắng làm việc, chỉ có thể lặp lại số phận bị người ta phớt lờ.”

Một hồi lâu trôi qua, cuối cùng Lâm Liệt Ảnh mím môi, không cam lòng hỏi: “…Chị nghĩ khuôn mặt của tôi trong giới giải trí ở trình độ nào?”

Khuôn mặt?

Vưu Dật Tư cau mày đánh giá, việc này khiến Lâm Liệt Ảnh có chút khó chịu, nhưng vẫn vẻ mặt căng thẳng chờ đợi kết luận của cô.

“Cung được.” Cô bình tĩnh bắn một mũi tên vào trái tim Lâm Liệt Ảnh: “Ngoại hình có thể là đặc điểm, ngụy trang hoặc lợi thế, nhưng nếu chỉ là chỗ dựa duy nhất của một người thì chắc chắn sẽ không mang lại điều gì tốt đẹp.”

“Đối với tôi thì khuôn mặt nào cũng được cả, chúng đều là bao bì bên ngoài cho một thân phận.” Cô nói: “Nếu muốn thêu hoa trên gấm lên thì cũng phải có gấm mới được.”

“Được rồi.” Vưu Dật Tư không để ý tới vẻ mặt của anh ấy, bình tĩnh kết thúc cuộc nói chuyện: “Nếu cậu tin tưởng bản thân mình có thể thay hình đổi dạng thì từ hôm nay bắt đầu luyện tập với tôi. Nếu cậu không tin vào chính mình thì cũng hết cách.”

Vưu Dật Tư đã xem tin nhắn, thấy người quản lý của Cố Trường Thanh nói rằng anh ấy đã rời khỏi thành phố, không thể về ngay được, vì thế quyết định trước tiên xử lý việc của hai người này.

Cô nói: “Tống Miên cũng cần đào tạo, đợi lát nữa cô ấy đến thì cậu có thể tham gia cùng cô ấy.”

Lâm Liệt Ảnh im lặng hồi lâu cuối cùng cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưng điều anh ta nói không phải chuyện này mà là nói: “Chị đang PUA* tôi.”

Vưu Dật Tư nhướng mày, đang muốn hỏi PUA là gì.

Một lúc sau, anh ta nói lớn:

“Sao chị biết tôi sẽ nghe theo chị?”

*Cy có lời muốn nói:

[*PUA Là tên viết tắt của Pick-up Artist, nghĩa na ná như thao túng tâm lý.]

Cy: Mạnh dạn đoán nếu là trong ngữ cảnh đang nói chuyện thì là vầy:

Lâm Liệt Ảnh im lặng hồi lâu cuối cùng cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưng điều anh ta nói không phải chuyện này mà là nói: “Chị đang bi diu ây tôi.” (đánh vần tiếng anh đồ đó =))))) ). 

Chị Vưu mới đến, còn nhiều cái chị khum biết lắm mấy đứa ơ.

*Năm loại bảo hiểm và một quỹ nhà ở là một số loại phúc lợi do người sử dụng lao động cung cấp cho người lao động, bao gồm bảo hiểm lương hưu, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm thương tật liên quan đến công việc, bảo hiểm thai sản và quỹ cung cấp nhà ở.

Bình Luận (0)
Comment