Quản Lý Siêu Năng Lực Đã Trở Nên Nổi Tiếng

Chương 8

Giọng điệu của ông ta nói như thật, đến mức Vưu Dật Tư nhất thời không hiểu được suy nghĩ của ông ta.

Nhưng nếu ông ta đã nghĩ như vậy…

Vưu Dật Tư bình tĩnh tiếp lời và tiếp tục gõ chữ: [Không phải ám sát, nhưng bọn họ có kế hoạch chống lại ông.]

Cũng không có vấn đề gì cả.

Trương Đống Quốc đang trong cuộc họp nhân viên lập tức đứng dậy trước sự chứng kiến của mọi người.

Nhận thấy ánh mắt kinh ngạc của những người khác khiến cuộc họp đột ngột bị gián đoạn, Trương Đống Quốc bình tĩnh lại tâm trạng hỗn loạn của mình, chậm rãi nói: “Mọi người cứ họp trước đi, tôi có việc phải đi một lát.”

Những người khác ngơ ngác nhìn ông chủ cứ như vậy đẩy ghế ra khỏi bàn, sải bước đi ra ngoài.

Trương Đống Quốc vừa nhanh chóng đi về phía thang máy, vừa cẩn thận quan sát xung quanh, sau đó gọi điện trực tiếp cho Vưu Dật Tư.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, ông ta cẩn thận quan sát xung quanh, nhanh chóng nhỏ giọng nói: “Cô đang ở đâu? Tôi đến tìm cô, không ở bên cạnh cô tôi thấy không yên tâm!”

Ông ta nhấn nút thang máy, thang máy nhanh chóng đi lên, cánh cửa làm bằng gương phản chiếu sự khích động trên khuôn mặt nhăn nheo của ông ta.

“Tôi đang ở Hạo Khang Pictures.” Vưu Dật Tư cân nhắc một lát: “Nếu ông muốn thì có thể tới, khi nào đến rồi thì nói tôi biết. Đúng rồi, ông đến đây bằng cách nào?”

Cửa thang máy mở ra, Trương Đống Quốc bước nhanh l*n đ*nh tòa nhà, bước lên cầu thang bên mạn trực thăng rồi ngồi lên ghế, người trợ lý đóng cửa lại, tài xế ra hiệu sẵn sàng, ông ta cũng thắt dây an toàn.

Giây tiếp theo, giữa tiếng mái chèo ầm ầm và tiếng gió quất, giọng nói của Trương Đống Quốc không còn giấu được sự phấn khích…

“Tôi không thể đợi được nữa, máy bay trực thăng!”

*

Vưu Dật Tư cúp điện thoại, vẻ mặt có chút ngơ ngác.

Một lúc sau, cô nhớ ra điều gì đó, sải bước nhanh đến cửa sổ.

Khu này là khu vực ngoại thành, không phải trung tâm thành phố, gần đó có rất nhiều khu công nghiệp mới nổi nên có thể gọi là yên tĩnh.

Tuy nhiên sau khi quan sát một lúc, cô nhạy bén bắt được tiếng cánh quạt gầm yếu ớt từ xa truyền đến. Vưu Dật Tư ngẩng đầu lên và nhìn thấy một chấm nhỏ đã xuất hiện trong tầm nhìn của mình.

Cô nhìn chấm đen ngày càng lớn, sau đó mới quay người trở lại phòng họp.

Người bên trong phòng họp lúng túng như một tiệm mạt chược trong khu phố vừa bị bắt vì làm ăn gian trá, mỗi người một suy nghĩ riêng, giả vờ làm việc của mình, thỉnh thoảng gây ra một chút tiếng ồn và tự cảm nhận được sự thấp thỏm của mình.

Cuối cùng Vưu Dật Tư cũng trở lại, mọi người bên trong đều thở phào nhẹ nhõm, chủ nhiệm sản xuất đứng dậy trước nói: “Đã liên lạc được chưa?”

Ông ta nói thêm: “Thật ra thì không cần phải cố gắng quá sức đâu. Lãnh đạo của Bác Phương Video cũng có những cân nhắc riêng của họ. Xảy ra chuyện như thế này, cho dù có giải thích rõ ràng thì cũng thật sự không thích hợp để tham gia vào chương trình giải trí của Bác Phương nữa. Chúng tôi cũng không muốn vì chuyện của cô Tống Miên mà ảnh hưởng đến việc hợp tác với Bác Phương Video, vì vậy…”

Vốn dĩ, xét về mặt chương trình giải trí, Vạn Tượng Video luôn mạnh hơn Bác Phương Video, trong hai năm qua, họ đã phát hành một số chương trình giải trí nổi tiếng và không còn ngang bằng trên thị trường nữa.

Bác Phương Video vẫn đang nín thở hy vọng có thể trở lại với chương trình giải trí này và cướp lại thị phần.

Hạo Khang Pictures vẫn còn có chút tiếc nuối, ban đầu nền tảng chiếu trực tuyến ưu tiên của bọn họ là Vạn Tượng, nhưng các dự án trong quý tiếp theo của Vạn Tượng đã đặt trước các mùa sau của một số chương trình giải trí nổi tiếng, không còn chỗ trống cho “Thử thách bất khả thi”.

Sau khi cân nhắc toàn diện, bọn họ vẫn đến nói chuyện với Bác Phương.

Vưu Dật Tư gật đầu, đạo diễn sản xuất đang định nói cảm ơn vì đã hiểu, nhưng sau đó lại nghe thấy cô gật đầu nói: “Không được.”

Chủ nhiệm sản xuất: “…”

“Chúng tôi đã bỏ ra rất nhiều công sức để giải quyết vụ bê bối.” Vưu Dật Tư bình tĩnh nói: “Mục đích nghề nghiệp của tôi là tuyệt đối không bao giờ về tay không được.”

Nghe cô nói xong, Dương Na và Tống Miên vẫn ngơ ngác nhìn cô, sau đó lãnh đạo cấp cao của Bác Phương Video liền lên tiếng.

“Không cần giải thích nhiều như vậy, chúng tôi không cần Tống Miên. Tôi đã thấy quá nhiều sao nữ dựa vào ông chủ của mình để được nâng đỡ như thế này rồi, vốn dĩ cũng đã không nổi tiếng gì rồi, còn muốn liên lụy bọn tôi để cùng nhau bị bàn tán hả?” Người đàn ông trung niên nói: “Chả có mấy người thông minh sẽ tin lời giải thích của bọn cô đâu, ngay cả cư dân mạng cũng không thể lừa được, giờ còn còn muốn lừa bọn tôi à?”

“Tiệc rượu đó thì có thứ gì tốt lành đâu? Đa số là do người quản lý giới thiệu đi đến đó, cũng không phải hiếm.” Ông ta tỏ ra thờ ơ và khinh thường: “Thay vì nghĩ đến việc làm thế nào để giải quyết mối quan hệ thì tốt hơn hết là lấy lòng lòng nhà tài trợ để nhận được nhiều tài nguyên hơn đi, không cần phải đến đây để bám víu vào dự án trọng điểm hàng năm của Bác Phương bọn tôi đâu.”

Ông ta không quan tâm đến mối quan hệ giữa Starfish Entertainment và Trương Đống Quốc, hay là làm sáng tỏ vụ bê bối này bằng cách nào. Vốn dĩ Bác Phương Video không mấy xem trọng việc quyết định mời Tống Miên, chính Hạo Khang Pictures đã vượt qua mọi ý kiến, cho rằng sẽ có cảm giác va chạm, cảm giác giải trí gì đó nên mới miễn cưỡng không phản đối.

Bây giờ có lý do vụ bê bối với Trương Đống Quốc, đúng lúc có thể đuổi cô ấy đi, thay thế bằng một người nổi tiếng phù hợp, có danh tiếng tốt. Ngay từ đầu bọn họ đã không biết tại sao Hạo Khang Pictures lại phải mạo hiểm chọn một nghệ sĩ gây nhiều tranh cãi như vậy.

Trận chiến giữa họ và Vạn Tượng Video chỉ là trò trẻ con thôi sao?

Ông ta nói xong còn muốn nhìn vẻ mặt tức giận của mấy người ở Starfish Entertainment, không ngờ khi ông ta ngước mắt lên, Vưu Dật Tư nhìn đồng hồ rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như không hề nghe thấy gì.

Ông ta hơi khó chịu, đang định nói tiếp thì đột nhiên nghe thấy một tiếng động lớn từ xa đang đến gần.

Mấy người trong phòng sửng sốt, quay đầu nhìn xem âm thanh ngoài cửa sổ từ đâu đến, lúc này, di động của Vưu Dật Tư vang lên.

“Ông đến chưa?” Cô nhấc máy và bình tĩnh nói: “A Quốc, chuyện này phải xem ông giải quyết thế nào rồi.”

“… Đã rõ!”

Trương Đống Quốc không giấu được sự phấn khích, đặt điện thoại xuống, đồng thời chỉ đạo phi công tìm một khoảng trống để dừng lại, thậm chí còn không đợi cầu thang bên mạn hạ xuống, ông ta đã nắm lấy cửa rồi nhún vai gắng sức nhảy xuống.

Chỉ thị vừa rồi của Vưu Dật Tư vẫn văng vẳng bên tai ông ta.

Bác Phương Video đã đặt rất nhiều hy vọng vào chương trình giải trí quy mô lớn “Thử thách bất khả thi” mà họ mới lên kế hoạch mua gần đây, đang chuẩn bị sử dụng chương trình giải trí này để truất ngôi thống trị chương trình giải trí của Vạn Tượng Video.

Cô đã đánh cắp kế hoạch của “Thử thách bất khả thi” và phát hiện ra Hạo Khang Pictures đang có ý định bán nó cho Vạn Tượng Video, nhưng cô không ngờ rằng Bác Phương Video đã can thiệp và chặn giữa chừng, khiến họ thua cuộc.

Sau sự việc này, hàng loạt âm mưu nối tiếp nhau. Nếu không ngăn chặn kịp thời thì cuộc đời của ông ta sẽ bắt đầu từ chương trình giải trí này tan rã dần rồi rơi xuống vực thẳm.

Vưu Dật Tư không chỉ phải bảo vệ an toàn tính mạng của ông ta mà còn phải bảo vệ an toàn tài sản của ông ta.

Đây có phải là sự dày công trau dồi của một đặc công?

Trương Đống Quốc tràn đầy nhiệt huyết, vừa sải bước vừa gọi điện cho bộ phận thu mua của Vạn Tượng Video để nói rõ tình hình.

Trước khi những người bối rối trong phòng họp kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì chủ nhiệm sản xuất của Hạo Khang Pictures đã nhận được một cuộc gọi đầy thúc giục.

Ông ta nhanh chóng nhấc máy, nghe rồi trả lời vài câu, đột nhiên đôi mắt ông ta mở to, khuôn mặt đầy ngạc nhiên và hoang mang tột độ.

Sau đó, chủ nhiệm sản xuất trông lịch lãm và ăn nói lưu loát cầm lấy điện thoại và đột nhiên hét lên: “Vãi?”

Ông ta ngước mắt lên, bịt micro trên di động lại, nhìn xung quanh vài lần rồi xin lỗi lãnh đạo cấp cao đang hếch mũi lên tận trời của Bác Phương Video: “Xin lỗi, giám đốc Cao, tôi đột nhiên có việc gấp cần phải đi giải quyết một lát. Tôi sẽ nhờ người khác đến đây để tiếp anh.”

Giám đốc Cao kể từ khi anh ta trả lời điện thoại thì cau mày không hài lòng, bây giờ càng không giữ thể diện mà hỏi thẳng: “Có chuyện gì quan trọng đến mức cậu bỏ mặc tôi ở đây để đi giải quyết vậy? Giá cổ phiếu của Hạo Khang Pictures đã giảm tới đáy rồi à?”

“Không phải vậy ạ.” Chủ nhiệm sản xuất lịch sự nói: “Chỉ là Vạn Tượng Video đột nhiên nói sẽ mua “Thử thách bất khả thi” làm dự án chính cho quý tiếp theo. Tổng giám đốc Trương đã đưa mọi người đến tầng dưới, ngồi trực thăng đến đây đấy ạ.”

“…”

“…”

Sau một lúc im lặng, số ít người còn lại trong phòng đều nhìn Vưu Dật Tư như nhìn thấy ma.

Vưu Dật Tư cầm túi lên, ngẩng đầu nói: “Không phải hợp đồng có thể không thể ký được à?”

Tống Miên và Dương Na vốn dĩ luôn là người đứng ra chính trong quá trình đàm phán, nhưng hôm nay từ đầu đến cuối họ đều không có chỗ để biểu hiện, giống như dãy lọ hợp xướng, vẻ mặt đờ đẫn và trống rỗng, động tác đồng nhất, trơ mắt bất lực nhìn Vưu Dật Tư gánh team.

Cô nhấc túi lên và móc ngón tay về phía hai người họ, ra hiệu cho họ đi theo cô.

“Vậy thì tìm nhà khác thôi.”

Đầu cô hơi nghiêng về phía cửa, trước khi rời đi thậm chí còn vẫy tay với giám đốc Cao của Bác Phương Video.

Nhìn thấy giám đốc Cao ngồi đó tức giận với đôi mắt mở to đến mức sắp bị liệt, Tống Miên và Dương Na cuối cùng cũng nhìn nhau, nhanh chóng đứng dậy và chạy theo Vưu Dật Tư  ra ngoài .

“Chị Vưu!”

Tống Miên đi theo cô được nửa đường, cô ấy chưa bao giờ trải qua chuyện thú vị như vậy, cả người thở hổn hển, vội vàng hỏi: “Tình huống thế nào vậy? Tình huống thế nào vậy? Tình huống thế nào vậy? Tôi không hiểu! Tôi không đi theo!”

Vưu Dật Tư có đôi chân dài nên bước đi rất nhanh, cả hai người họ theo sau cô đều th* d*c.

Cô không quay đầu lại nói: “Không phải tôi đã nói với rằng Trương Đống Quốc và tôi là bạn bè nhiều năm sao?”

Hai người phía sau lộ ra vẻ mặt ngơ ngác pha lẫn bối rối và mông lung lần thứ N.

“Kết bạn khi… khi nào vậy?” Tống Miên dừng lại, quyết không từ bỏ hỏi.

“Hôm qua.”

“…”

Hai người họ nhìn nhau, không nói chuyện nữa.

Bọn họ có thể nhìn thấy ba chữ “bỏ cuộc đi” đồng loạt hiện ra trong mắt nhau.

*

Tình hình hiện tại là thế này.

Trương Đống Quốc vừa dùng quyền lực để thúc giục Vạn Tượng Video khẩn trương liệt kê kế hoạch và báo cáo để ông ta xem xét.

Mặc dù Hạo Khang Pictures lo lắng sẽ làm phật lòng Bác Phương Video nhưng trước đây do khác biệt về quan niệm nên bọn họ cũng đã xảy ra nhiều tranh chấp với ban lãnh đạo cấp cao của Bác Phương Video, thái độ trịch thượng của đối phương cũng khiến đội ngũ sáng tạo của bọn họ rất không vui, hơn nữa còn yêu cầu thêm rất nhiều thứ thừa thãi vào ý tưởng chương trình ban đầu.

Họ cũng đã mắng chửi Bác Phương Video từ lâu rằng thảo nào mấy năm gần đây toàn đi xuống, người ra quyết định đều là những lão già với những ý tưởng cổ hủ và không thể chấp nhận những cái mới, cứ thế còn yêu cầu họ bắt buộc cam kết phải tạo ra một chương trình giải trí có thể đảm bảo sự nổi tiếng, bọn họ đều nhìn mấy người bên Bác Phương Video như mấy tên bị bệnh.

Thêm vụ việc của Tống Miên đã khiến mâu thuẫn giữa hai bên lên đến đỉnh điểm.

Những điều kiện mà Trương Đống Quốc đưa ra không ngờ lại được thực hiện rất nghiêm túc.

Vì vậy Hạo Khang Pictures không hề do dự liền đưa ra quyết định – Mẹ nó, thay đổi lề lối, thay đổi triều đại, thay da lột xác!

Người không vì mình thì sẽ bị trời tru đất diệt.

Cứ để mấy lão già của Bác Phương Video ra oai với mấy chương trình giải trí flop ẻ không ai thèm xem đi!

Về việc ván cờ sau này bọn họ nên chơi như thế nào, đó không còn là việc của Starfish Entertainment nữa.

Bởi vì trong cuộc tranh chấp này, ba trụ cột hiện tại của Starfish Entertainment đều đang ngồi trong một nhà hàng tư nhân, im lặng cùng nhau cùng Trương Đống Quốc.

Trương Đống Quốc im lặng một lúc, sau đó cố gắng rời mắt khỏi Vưu Dật Tư đang đứng dậy đi vệ sinh, nói: “Hóa… hóa ra đều là người một nhà mà không nhận ra, đã để xảy ra nhưng hiểu lầm không đáng có.”

Ngồi trước mặt đặc công đang bảo vệ mình, Trương Đống Quốc xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng.

Ông ta không bao giờ ngờ rằng danh tính mới mà đặc công Vưu mượn thực ra lại là người quản lý của công ty Tống Miên.

Nghĩ như vậy cũng có lý, ông ta thường xuyên gọi Tống Miên ra ngoài, những người xung quanh Tống Miên nhất định có nhiều cơ hội để tiếp xúc với ông ta, hơn nữa vị trí này cũng thuận tiện cho việc tiếp xúc với đối thủ của ông ta là Bác Phương Video, nhìn như thế này chẳng phải đã đánh cắp được bản kế hoạch rồi sao?

Điều đáng xấu hổ duy nhất là ông ta đã già mà còn ham hố giở thói ngông cuồng của tuổi trẻ, có thể đã bị đặc công Vưu nhìn thấy hết cả rồi.

Cô có cảm thấy ông ta là người vô dụng không?

Trương Đống Quốc suy nghĩ một lát, cuối cùng lần lượt rót ly rượu cho hai người đối diện rồi xin lỗi: “Thật ngại quá, trước đây tôi hành xử chẳng ra gì, mỡ lợn làm mờ tâm trí, đã đắc tội với cô Tống đây. Đắc tội với cô rồi.”

Vẻ mặt Tống Miên phức tạp, tâm trạng kỳ lạ, khóe miệng cứng đờ, ánh mắt chậm rãi cụp xuống, liếc nhìn ly rượu, cảm thấy thế nào cũng thật vô lý.

Trương Đống Quốc, người mấy ngày trước nói đe dọa cô ấy, một tay che trời, giờ đã cúi đầu một cách gần như tôn trọng rót rượu cho cô ấy để xin lỗi.

Tống Miên nói: “Ha.”

Giọng điệu có lệ và đầy chế nhạo.

Trương Đống Quốc vẫn rất xấu hổ, kiên trì nói: “Việc hôm nay có ưu có khuyết, tôi không cầu xin mọi người nói vài lời tử tế với tôi, nhưng xin đừng nhắc đến lỗi lầm của tôi trước mặt đặc… cô Vưu..”

Dương Na không biết nên phản ứng thế nào, chỉ có thể nhìn Tống Miên cầu cứu.

Tống Miên do dự một lúc rồi nghi ngờ nói: “Chị Vưu đã nắm được thóp gì của ông rồi à?”

“Không không không, không có, không có.” Trương Đống Quốc liên tục phủ nhận: “Tôi ở mức độ cá nhân chỉ là rất tôn trọng cô ấy thôi.”

Sau khi suy nghĩ, Trương Đống Quốc – người đã hơn 40 tuổi quyết định đi theo mốt của giới trẻ, dùng một câu nói đùa đang nổi để làm dịu bầu không khí, nói: “Cô ấy là thần tượng của tôi.”

Ngụm rượu mà Dương Na vừa nhấp vào miệng đã văng tung tóe khắp bàn.

Cả hai người bọn họ không hẹn đều nghĩ giống nhau.

Vưu Dật Tư, lúc trước khi chị không ở công ty quản lý bọn họ thì đã đi làm chuyện gì rồi?

Sau khi ăn bữa cơm này với mục đích giải tỏa mối thù trong quá khứ, Trương Đống Quốc vốn muốn sau khi tiễn Tống Miên và Dương Na đi thì nói chuyện riêng với Vưu Dật Tư về những chuyện mà ông ta đã suy nghĩ rất lâu.

Không ngờ trước khi ông ta mở miệng, Vưu Dật Tư đã chủ động ở lại, ra hiệu cho ông ta đóng cửa lại vì cô có chuyện muốn nói.

Trương Đống Quốc lấy lại tinh thần, nhanh chóng kéo cánh cửa gỗ lại, ngồi xuống một lúc, ánh mắt ông ta như thiêu đốt cẩn thận nhìn cô, chờ cô lại nói ra điều quan trọng gì đấy.

Vưu Dật Tư trước tiên đứng dậy đi vòng quanh phòng riêng, lúc đi lúc lại dừng lại, nhặt đồ vật lên quan sát.

Trương Đống Quốc bồn chồn, thấp giọng hỏi: “Đặc công Vưu, cô đang làm gì vậy?”

“Kiểm tra xem có thiết bị giám sát nghe lén nào không.” Vưu Dật Tư thản nhiên nói. Cô đặt lọ dầu thơm trên tay xuống, quay người lại thì thấy Trương Đống Quốc vừa rồi đang ngồi ở cửa, bây giờ lại chổng mông lên ở cửa, dùng tư thế nằm rạp xuống để quan sát khe hở trên cửa và góc tường một cách vô cùng tỉ mỉ.

Cô nhướng mày đứng thẳng người, chân phải lùi lại nửa bước.

Trương Đống Quốc đứng dậy, nói: “Tôi cũng đã kiểm tra rồi, không tìm thấy gì cả.”

Vưu Dật Tư im lặng một lúc.

Một lúc sau, cô chân thành nói: “Lần sau ông không cần kiểm tra cũng được.”

Trương Đống Quốc ngồi xuống, căng thẳng đối mặt với Vưu Dật Tư, hỏi: “Cô có chuyện gì muốn nói à?”

Vưu Dật Tư gật đầu, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn hỏi ông có quen biết ai để xin giấy phép lái xe không.”

“Giấy phép lái xe?” Trương Đống Quốc hơi bối rối, nhưng vẫn tiếp tục hỏi: “Giấy phép này đều yêu cầu phải thi mới được, nhưng tôi có thể giới thiệu giáo viên cho đặc công Vưu, bằng A1 à?”

Vưu Dật Tư lắc đầu nói: “Bằng lái máy bay trực thăng.”

Trương Đống Quốc hít một hơi, cả người đờ đẫn trong giây lát, nhưng ngay sau đó ông ta lại trở nên phấn khích.

Quả nhiên cô ấy giống như những đặc vụ trong phim, còn biết lái trực thăng nữa!

Vưu Dật Tư vẫn đang suy nghĩ nên giải thích thế nào với ông ta, kín đáo nói: “Chứng chỉ trước đây của tôi không thể sử dụng ở đây được, tôi cần phải xin cái mới, đi lại sẽ thuận tiện hơn.”

Trương Đống Quốc háo hức gật đầu: “Tôi biết tôi biết. Đặc công Vưu không cần phải nói gì nữa, đó không phải là những chuyện tôi có thể nghe bây giờ, cô chỉ cần dặn dò là được rồi.”

Ông ta dừng lại một lúc mới nói thêm: “Nhưng sớm hay muộn thì đó sẽ là một thế giới mà tôi có thể tiếp xúc.”

Vưu Dật Tư không biết tại sao ông ta lại đột nhiên khơi dậy tinh thần chiến đấu rồi.

Cô vừa nói tiếng cảm ơn, Trương Đống Quốc lại tiếp tục nói: “Nhưng tôi có một yêu cầu hơi quá đáng.”

Vưu Dật Tư ra hiệu cho ông ta cứ việc nói.

“Chính là…” Trương Đống Quốc đã đến tuổi này, khó lắm mới có chút chuyện khó mở lời, ông ta do dự mãi mới nói ra điều mình mong muốn nói ra từ lâu.

“Đặc công Vưu, tôi có thể… bái cô làm sư phụ được không?”

“…”

Vưu Dật Tư bình tĩnh lại, sau đó nói: “Ông nói cái gì?”

*

Vưu Dật Tư cũng không biết làm thế nào mà mình mới đi ra ngoài một chuyến mà đã có thêm một tên đồ đệ hơn bốn mươi tuổi.

Sự nhiệt tình quá mức của Trương Đống Quốc đối với thân phận đặc công thật sự vô cùng bất thường, cô nghĩ nếu không dạy ông ta điều gì đó thì cô có thể sẽ luôn bị ông ta làm phiền.

Nhưng vừa nghĩ đến 800,000 đó.

Vưu Dật Tư quyết định chịu đựng.

Cô dặn dò: “Đừng nói cho người khác biết về mối quan hệ của ông và tôi, cũng đừng để lộ những gì mà tôi đã dạy cho ông.”

Trương Đống Quốc khó có thể che giấu sự cảm xúc phấn khích của mình, gật đầu vô cùng nghiêm túc.

Vưu Dật Tư quay đầu lại và nhìn lên.

Đây là một tòa nhà bỏ hoang, chưa hoàn thiện, bình thường chẳng có người lui tới, chim cũng không thèm tới ỉa.

Cô nói thêm: “Nhiều việc không thể dễ dàng hành động ở trong thời đại này được, phải nhớ tuân thủ các quy định của pháp luật.”

Trương Đống Quốc lần này gật đầu càng nhanh hơn.

Vưu Dật Tư lặng lẽ thở ra, vẻ mặt lạnh lùng giơ cổ tay lên, ấn nút phóng tên trên tay.

“Chíu” một tiếng, lại bất ngờ giống như ngày hôm đó, mũi tên trong máy phóng tên mà Vưu Dật Tư đeo liền b*n r* và xuyên vào tường, cô lùi lại hai bước, mượn chút lực rồi lao về phía trước, mượn bức tường rồi nhẹ nhàng leo lên tầng năm.

Cô bám vào bậu cửa sổ rồi xoay người gọn gàng, nhảy vào tòa nhà rồi lấy lại vũ khí sắc bén.

Trương Đống Quốc ở phía dưới ngơ ngác nhìn cô.

Một lúc sau, cô lại thay đổi vị trí phóng tên, sau đó kéo sợi dây, lợi dụng chỗ phình ra ở mép ngoài của bức tường rồi nhảy xuống chỉ với hai ba lần chạm chân.

Nhìn thấy vẻ mặt hoàn toàn sửng sốt của Trương Đống Quốc, Vưu Dật Tư quay đầu lại giải thích: “Cái này được gọi là súng bắn mỏ neo. Ông có thể tự mình tùy chỉnh làm một chiếc, nhưng tôi đã tìm kiếm rồi, hiện tại có vẻ như nguyên liệu không đủ để chế tạo một chiếc máy như vậy, hơn nữa còn khó điều khiển, chỉ có thể tạo một cái có cấu hình thấp thôi.”

Trương Đống Quốc chậm rãi nuốt nước bọt.

“Cấu hình thấp có thể leo lên bao nhiêu tầng?”

Vưu Dật Tư ngẩng đầu đếm, nói: “Ba tầng thì không thành vấn đề.”

“Cấu hình cao thì sao?”

“Cái này của tôi á?” Vưu Dật Tư giơ cổ tay lên: “Khoảng ba mươi tầng.”

Trương Đống Quốc: “…”

Mẹ ơi, thế giới này thật kì lạ.

Vưu Dật Tư nói với ông ta những điểm mấu chốt, đại khái là cơ thể chú ý đừng cách tường khoảng cách nhỏ quá khiến cơ thể mất thăng bằng, bộ phận nào của cơ thể cần được tăng cường tập luyện thể dục, v.v.

Trương Đống Quốc thi đại học cũng chưa bao giờ lo lắng đến thế này.

Sau màn trình diễn của Vưu Dật Tư, ông ta đã thử nghiệm mấy lần cuối cùng bám vào một sợi dây được cố định thật chặt rồi leo từ tầng hai xuống, Trương Đống Quốc cảm thấy đời này của ông ta sống chẳng phí chút nào.

Nhìn lão già còn ham hố giở thói ngông cuồng của tuổi trẻ lao lên leo xuống mấy lần, Vưu Dật Tư lúc này lại nhận được một tin nhắn.

Cô ngẩng đầu lên nói: “Tôi phải đi trước đây, thân phận này còn có việc phải làm.”

Trương Đống Quốc quay đầu lại, leo xuống hai bước cuối cùng rồi nhảy xuống, đổ mồ hôi đầm đìa hỏi: “Sư phụ còn có việc gì nữa vậy?”

Ngón tay Vưu Dật Tư đang gõ lên cánh tay kiên nhẫn dừng lại, bình tĩnh nói: “Tôi còn có hai nghệ sĩ, hôm nay phải quay lại công ty họp.”

“Đúng rồi.” Vưu Dật Tư ngăn cản ý muốn đưa cô về của Trương Đống Quốc, dặn dò nói: “Sau này ở trước mặt người khác, đừng gọi tôi là sư phụ, gọi chị Vưu là được rồi.”

Trương Đống Quốc lập tức đứng nghiêm: “Được, sư phụ!”

Nhìn thấy Vưu Dật Tư chuẩn bị rời đi, Trương Đống Quốc vội vàng hỏi câu hỏi cuối cùng: “À đúng rồi sư phụ, lần sau chúng ta học cái gì vậy?”

“Mua một ít tóc giả và đủ kiểu quần áo.” Giọng nói Vưu Dật Tư từ xa truyền đến: “Học cải trang.”

“Được! Sư phụ! Sư phụ nhớ tham gia lớp học lái trực thăng đó! Phải học đủ tiết mới được thi lấy bằng!”

*

Tại văn phòng của Starfish Entertainment.

Một người thanh niên đang ngồi trên ghế sô pha, mặc áo len đội mũ, cau mày, ngẩng đầu nhắm mắt ngủ.

Anh ấy trên mặt thì đeo kính râm, tai thì đeo tai nghe, cứ thế nhắm mắt làm ngơ bỏ lời nói của người quản lý ngoài tai.

“Liệt Ảnh, anh có nghe thấy em nói gì không?” Người quản lý điều hành mập mạp bên cạnh chán nản ngồi ở trên sô pha sát bên anh ấy, giống như một con mèo lớn màu cam.

Lâm Liệt Ảnh vẫn bất động.

Vương Tiểu Hàm thật sự muốn lắc người anh ấy cho anh ấy tỉnh lại, nói rốt cuộc anh còn chút ý chí nào không, nhưng cậu ấy suy đi nghĩ lại thôi bỏ qua cho rồi.

Starfish Entertainment sắp toang đến nơi rồi, nghệ sĩ của cậu ấy cũng không còn đường lui, thậm chí còn không kịp chuẩn bị. Nhiều năm như vậy, cậu ấy đi theo anh ấy từ công ty này đến công ty khác, Lâm Liệt Ảnh vẫn tin tưởng chắc chắn bản thân có thể nổi tiếng nhờ gương mặt này của mình, chẳng có tí trị số thông minh nào đối với trình độ nghề nghiệp cả.

Sau khi ông chủ bỏ đi, anh ấy càng bế tắc hơn, cảm thấy chưa bao giờ gặp được người kinh doanh phù hợp nhất để khai thác tiềm năng của bản thân, cứ luôn xui xẻo và gặp phải một số công ty bỏ chạy hoặc phá sản.

Anh ấy vốn không muốn cố gắng một chút nào.

Vương Tiểu Hàm thở dài, thất vọng cúi đầu.

Cậu ấy nhìn quanh văn phòng rồi hỏi một đồng nghiệp: “Hôm nay chị Dương Na đến chưa?”

“Chưa.” Đồng nghiệp tỏ ra ngạc nhiên: “Cậu không biết à? Chị Dương Na hiện tại đang bận lắm. Tống Miên chuẩn bị ghi hình “Thử thách bất khả thi”, vừa có thông tin sẽ thay đổi nền tảng phát sóng từ Bác Phương thành Vạn Tượng, càng có triển vọng hơn rồi.”

Hả?

Vương Tiểu Hàm sửng sốt, mấy ngày nay cậu ấy và Lâm Liệt Ảnh chỉ có ngồi chờ chết, ký ức vẫn còn đọng lại ở thời điểm scandal của Tống Miên nổ ra, cậu ấy không nhịn được hỏi: “Tin đồn đã giải quyết xong rồi à?”

“Đã làm sáng tỏ rồi.” Đồng nghiệp cắn một miếng táo, quay sang gõ chữ: “Thông báo vừa được đưa ra, hơn nữa bên phía Tổng giám đốc Trương cũng nói rằng mình đang độc thân. Tuy có một số người không tin bọn họ không có quan hệ gì với nhau nhưng nhưng vì cả hai đều độc thân nên không có gì phải lo lắng cả.”

Vương Tiểu Hàm càng sửng sốt nói: “Công ty chúng ta trở nên chủ động như vậy từ khi nào thế?”

“À, kể từ sau hôm chị Vưu trở về đó.” Đồng nghiệp nói: “Có lẽ chị Vưu đã thực sự tỉnh táo lại, phát huy năng lực, hơn nữa sau hôm đó trở đi tôi không nhìn thấy tên khốn Phí Lưu… À ngại quá, lỡ nói ra mấy lời tục tĩu, tôi không nhìn thấy tên Phí Lưu đó nữa, chị ấy còn dẫn Tống Miên đi thương lượng với Tổng giám đốc Trương, sau đó đi ký hợp đồng với Hạo Khang Pictures.”

Hả?

Đây là đang nói về chị Vưu, Vưu Dật Tư á?

“Chị Vưu! Chị Vưu tới rồi à?”

Một giọng nói chào hỏi từ phía trước truyền đến. Vương Tiểu Hàm cảnh giác, vội vàng đứng dậy lay Lâm Liệt Ảnh: “Liệt Ảnh, Liệt Ảnh, tỉnh lại đi! Chị Vưu đến rồi!”

Lâm Liệt Ảnh cau mày quay mặt đi, kéo vành mũ lên.

“Liệt Ảnh!!!”

Lâm Liệt Ảnh mất kiên nhẫn, tháo kính râm xuống: “Tôi cóc thèm quan tâm chị ta là chị Vưu hay chị Du gì đó. Chúng ta chẳng hợp tác được mấy ngày, còn đến đây làm gì nữa?”

Vưu Dật Tư đang rẽ vào góc đường liền nhìn thấy chàng trai trẻ với khuôn mặt gắt gỏng này.

Cô hỏi người bên cạnh: “Đây là Lâm Liệt Ảnh?”

Người đó nhanh chóng nói: “Vâng.”

Vưu Dật Tư quay mặt đi, gật đầu, mặt không cảm xúc cúi đầu ấn bẻ ngón tay.

*

*Tác giả có lời muốn nói:

Người trẻ có chút tật xấu là chuyện bình thường, chỉ cần đánh một trận là sẽ ổn thôi.

 

Bình Luận (0)
Comment