Quản Lý Siêu Năng Lực Đã Trở Nên Nổi Tiếng

Chương 27

“Mỹ nhân kế?”

Trương Đống Quốc sững người một lúc, đến khi thấy cửa thang máy bắt đầu khép lại mới vội vàng vươn cánh tay xách đầy túi ngăn lại, nhanh chóng bước theo ra ngoài.

“Sư phụ hà tất phải hy sinh đến mức này…” Ông ta lẩm bẩm: “Hay là chúng ta nghĩ cách khác đi…”

Vưu Dật Tư không để ý đến ông ta, chỉ tiếp tục đi về phía trước.

Bên cạnh là ban công nối liền với nhà hàng trong vườn, ngăn cách bởi một tấm kính màu xanh lam. Trương Đống Quốc đang đi thì bỗng lóe lên một suy nghĩ, mắt trợn tròn.

Ông ta dừng bước, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ… là tôi sao?”

Từ khi đến đây, Vưu Dật Tư vẫn chưa có dịp quan sát kỹ đặc trưng văn hóa và con người của thế giới này, phần lớn hiểu biết đều đến từ sự chỉnh sửa của những người xung quanh và những lần tra cứu trên mạng.

Những kiến thức cơ bản thì đã có, nhưng cuộc sống vẫn chưa quen lắm.

Nhìn khu trung tâm thương mại rộng lớn sáng rực ánh đèn này, vô số người trẻ tay cầm ly giấy vừa đi dạo vừa trò chuyện, từng gia đình quây quần trong nhà hàng dùng bữa, người lớn tuổi đứng lên gắp cho cháu gái một cuộn thịt vừa nhúng xong, cô bé hai tay ôm bát, ngửa đầu húp cháo, trên mặt vương đầy vụn cơm.

Cô thậm chí còn dừng bước, đứng ngoài cửa kính nhìn vào.

So với khói lửa chiến tranh, bom đạn, những tòa nhà đổ nát cùng cảnh tượng hoang tàn, khung cảnh trước mắt lại có vẻ không chân thực lắm. Tựa như cô đang đứng dưới nước, cách một tấm kính trong suốt mà ngước nhìn thành phố ảo ảnh bên trên mặt biển.

Cô bé húp cháo dường như phát hiện ra ánh mắt của cô, đôi mắt tròn xoe, đen láy đảo sang, hai tay buông bát xuống. Người lớn bên cạnh cầm chiếc khăn nhỏ lau tay cho cô bé, hai tay đều bị nắm chặt nhưng cô bé vẫn cố nghiêng người nhìn ra bên ngoài.

Có lẽ chỉ khoảng ba, bốn tuổi, độ tuổi tò mò nhất. Cô bé thắt hai bím tóc nhỏ, tóc còn thưa nên bím không dày, khuôn mặt tròn trịa, ống tay áo sơ mi xắn lên mấy vòng, để lộ cánh tay mũm mĩm.

Trương Đống Quốc đang nặng trĩu tâm sự, không biết vì sao sư phụ đột nhiên dừng lại, cứ tưởng có tình huống gì xảy ra nên cũng lập tức đứng khựng lại, cảnh giác quan sát xung quanh.

Bàn ăn của gia đình kia cách hành lang bên ngoài không xa. Nhân lúc vừa lau tay xong, cô bé chống tay lên ghế nhảy xuống, lon ton chạy thẳng về phía trước.

Vưu Dật Tư hơi sững người, rút tay ra khỏi túi áo, theo phản xạ ngồi xổm xuống.

Cô quỳ một gối, cúi thấp người xuống mới cao ngang tầm với cô bé. Đối phương không nói gì, chỉ tò mò nhìn cô, sau đó vươn bàn tay nhỏ mềm mại chạm vào mặt cô qua lớp khẩu trang. Đường nét trên gương mặt Vưu Dật Tư rất rõ ràng, sờ vào cũng cứng cáp, lạnh lẽo như một món vũ khí.

Cô bé khẽ hỏi: “Chị muốn chơi với em sao ạ?”

Vưu Dật Tư khẽ nhắm mắt, hơi bối rối.

Cô bé cầm lấy chiếc điện thoại đồ chơi đầy màu sắc đeo trên cổ, bấm vài cái để ra hiệu: “Chị bấm 777 là có thể gọi em ra chơi đó.”

Vưu Dật Tư bất động nhìn cô bé, rồi nghe thấy cô bé hỏi: “Số của chị là bao nhiêu ạ?”

Hai tay cô bé buông xuống. Một lúc sau, Vưu Dật Tư mới đưa tay ra, mỗi tay nắm lấy một bàn tay nhỏ, ngón tay cái nhẹ nhàng vân vê mu bàn tay của cô bé.

“Số của chị là 063.” Giọng cô bình tĩnh, như thể vừa bừng tỉnh khỏi cơn mộng: “Mọi người đều gọi chị như vậy.”

Cô bé gật đầu, sau đó rút tay ra, xoa nhẹ lên đầu cô: “Em về ăn cơm đây.”

Cô bé xoay người chạy trở lại, vịn vào ghế trèo lên, vui vẻ ngọ nguậy người một cái. Người lớn bên cạnh cúi xuống hỏi cô bé gì đó, cô bé ăn một miếng dưa hấu rồi chỉ ra ngoài cửa sổ.

Khi quay đầu lại, ngoài cửa kính đã không còn ai nữa.

“Sư phụ?” Trương Đống Quốc thở hổn hển chạy đến: “Giờ đến tiệc đêm Lưu Kim thôi, tiệc đã chuẩn bị xong rồi.”

“Ừ.”

Vưu Dật Tư ngồi vào xe, ghế đơn bọc da đen tuyền, cửa sổ dài, các chi tiết trang trí tinh xảo, toàn bộ đều ánh lên sắc lạnh của kim loại cao cấp. Cô đặt một tay lên thành cửa sổ, ngồi với dáng vẻ ung dung thoải mái, khiến những người trong xe cảm thấy áp lực nặng nề.

Sau lưng trợ lý toát mồ hôi lạnh.

Cậu ta không ngờ rằng người từng đâm vào xe bọn họ không lâu trước đây, giờ lại trở thành khách quý mà sếp phải kính nể và tiếp đón cẩn thận.

Chiếc xe chạy vào tiệc đêm Lưu Kim, vòng qua đài phun nước có tượng nữ thần dát vàng cao lớn, rồi dừng lại trước cánh cửa đồ sộ của tòa kiến trúc mang phong cách La Mã.

Dù là một chiếc limousine dài, nhưng đứng trước tòa nhà cao vút này vẫn có vẻ nhỏ bé.

Nhân viên mở cửa xe nhanh chóng tiến lên mở cửa xe, mang găng tay cung kính mời khách xuống xe. Bình thường, cậu ta đã gặp qua không ít người, nhưng khi thấy người phụ nữ cúi đầu bước xuống, vẫn không khỏi bị khí thế của cô làm kinh ngạc.

Sau đó, cậu ta nghe thấy cô nói: “Cảm ơn.”

Cậu ta hơi ngẩn người, rồi mới phản ứng lại, vội đáp lễ: “Đây là bổn phận của chúng tôi.”

Vưu Dật Tư liếc cậu ta một cái.

Trương Đống Quốc vội vàng xuống xe, dẫn đường: “Chị Vưu, mời.”

Dù không biết sư phụ trước đây sống thế nào, nhưng với tư cách là một đặc công hàng đầu, chắc chắn cô đã từng ra vào vô số bữa tiệc xa hoa, những nơi tràn ngập danh tiếng và ánh đèn rực rỡ. Không thể để mình trở nên kém cỏi, làm mất mặt cô được.

Thế nên, ông ta quyết định đưa Vưu Dật Tư đến khách sạn có mức tiêu dùng cao nhất ở thành phố Hải, cao đến mức ngay cả trên các ứng dụng đặt phòng thông thường cũng không có, chỉ có thể thấy một vài bài chia sẻ trên các nền tảng mạng xã hội.

Ông ta đặt một phòng suite dài hạn tại đây, một năm có lẽ sẽ ở khoảng hơn trăm ngày, bất cứ lúc nào cũng có thể sử dụng phòng họp và sảnh tiệc của khách sạn. Hôm nay, để chiêu đãi sư phụ, ông ta còn lặng lẽ dặn quản gia khách sạn nâng tiêu chuẩn bữa ăn lên mức cao nhất.

Vừa bước vào cửa, Trương Đống Quốc đã thấy sắc mặt sư phụ có vẻ kỳ lạ, trong lòng lập tức căng thẳng.

Sao thế? Chẳng lẽ thành phố Hải chưa đủ phồn hoa, hay là dịch vụ của khách sạn này chưa đạt yêu cầu?

Trương Đống Quốc sợ sư phụ có tiêu chuẩn quá cao, vội vàng giải thích: “Chị Vưu, đây đã là khách sạn cao cấp nhất ở khu vực này rồi. Đừng nhìn mặt tiền thế này mà đánh giá, bên trong còn nhiều điều bất ngờ lắm.”

Quản gia đứng bên cạnh chứng kiến vị Tổng giám đốc Trương lừng lẫy danh tiếng này cúi người, giơ tay dẫn đường cứ như một tên thái giám, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Người phụ nữ này… rốt cuộc là ai?

Ông ta không dám chen lời, chỉ lặng lẽ quan sát. Tổng giám đốc Trương luyên thuyên giới thiệu không ngừng, nhưng cô Vưu này vẫn luôn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, gần như không có phản ứng gì, cũng không lộ vẻ hài lòng.

Lẽ nào… lẽ nào cô ấy cảm thấy chưa đủ tốt?

Quản gia không khỏi thấp thỏm. Đúng là phong cách của khách sạn này khá quy củ, không có gì quá độc đáo, nhưng nó vốn được thiết kế để phục vụ các doanh nhân trung niên, chỉ cần dát vàng lộng lẫy, không gian rộng rãi, mấy vị sếp đó cũng không quá kén chọn.

Nhưng những phụ nữ có gu thẩm mỹ thì lại khác. Có người thích biệt thự sân vườn phong cách cổ điển, có người lại chuộng thiết kế hiện đại thoáng đãng. Phong cách quá thiên về kinh doanh như của tiệc đêm Lưu Kim, e rằng khó làm cô ấy hài lòng.

Cuối cùng, chỉ thấy cô khẽ gật đầu, bình thản nói: “Đi thôi.”

Lúc này, Trương Đống Quốc mới thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên sư phụ có mắt nhìn rất cao, lần sau vẫn nên chọn chỗ nào có chiều sâu hơn.

Trương Đống Quốc dẫn cô vào phòng tiệc, đột nhiên nhận ra Vưu Dật Tư lại dừng chân.

Ông ta lập tức căng thẳng, tiếp tục giới thiệu: “Phòng tiệc này tuy hơi nhỏ, nhưng cảnh sắc rất đẹp. Cô xem, dưới hành lang liền kề là một hồ nước trong vắt, ngồi ăn ở đây có thể nghe thấy tiếng sóng lăn tăn. Chỉ khi trời quang mây tạnh mới có thể sử dụng khu vực này.”

Ông ta lại bước lên, kéo ghế gỗ ra, mời cô ngồi xuống: “Nhà hàng của khách sạn này đã được xếp hạng trong danh sách Ngọc Trai Đen* ba năm liền, các món chay làm vô cùng ngon. Tất cả món tủ của nhà hàng đều đã chuẩn bị cho chị Vưu nếm thử.”

Bên cạnh, người phục vụ len lén cầu nguyện trong lòng.

Hai vị bếp trưởng được mời ra, tự giới thiệu bản thân, nói sơ qua thực đơn, rồi hỏi xem khách có kiêng món nào hay có sở thích đặc biệt gì không. Nhạc công ở góc xa bắt đầu gảy đàn.

Trương Đống Quốc cầm thực đơn bìa gỗ lên, lật xem hai trang rồi cung kính đưa cho Vưu Dật Tư.

“Tôi đã đặt trước món và rượu rồi, nhưng đều là những món an toàn, không biết chị Vưu có sở thích đặc biệt nào không?”

Vưu Dật Tư lặng lẽ nhận lấy.

Thực đơn không có giá tiền, chỉ có tên món ăn, xuất xứ nguyên liệu và phương pháp chế biến.

Mỗi món đều khiến cô nghi ngờ rằng thứ này cũng có thể dùng để nấu ăn được sao?

Cuối cùng, Vưu Dật Tư quyết định giữ im lặng trước giới tư bản ở thời đại này, rồi đưa thực đơn lại.

“Ông tự quyết đi.”

Xung quanh, mọi người lại lén hít một hơi lạnh.

Hà, đây đúng là khí chất của một chị đại không màng thế tục!

Bữa ăn diễn ra trong bầu không khí căng thẳng, mọi người thấp thỏm không yên. Mãi đến khi cuối cùng cũng tiễn được họ rời khỏi nhà hàng, tất cả mới âm thầm thở phào.

“Khẩu vị của người có tiền thật khó nắm bắt.”

“Đúng vậy, nhất là người vừa có tiền vừa có gu thẩm mỹ.”

Quản gia tiễn họ lên xe, lúc này Trương Đống Quốc mới tiếp tục nói: “Mỗi phòng ở đây đều biệt lập, căn tôi đặt ở ven hồ. Chị Vưu có muốn đặt thêm một căn không?”

“Không cần.” Vưu Dật Tư đáp: “Tối nay có việc, sẽ không ngủ lại đây.”

Tinh thần của Trương Đống Quốc lập tức phấn chấn!

Nhiệm vụ, nhiệm vụ đến rồi!

Trương Đống Quốc lập tức ngồi thẳng lưng dậy!!!

Sau khi vào biệt thự độc lập của khách sạn, bước chân của Vưu Dật Tư lại một lần nữa dừng lại.

Cô lại bắt đầu hoài nghi thế giới này, hoặc có lẽ là trình độ của Trương Đống Quốc.

Cánh cửa đen treo vòng đồng được đẩy ra, bên trong là một sân vườn cổ kính, đối diện có một cây bonsai thấp mang đến cảm giác thanh tịnh, phía bên kia là bãi cỏ.

Quẹt thẻ mở cổng chính, bên trong là một căn nhà ba phòng ngủ hai phòng khách, có cả tầng trên và tầng dưới.

Tầng một có riêng một phòng họp bày đầy bộ trà cụ.

Trương Đống Quốc nhấn nút, rèm cửa tự động kéo sang hai bên, lộ ra bể suối nước nóng hơi nước bốc lên cuồn cuộn cùng với ban công. Bên ngoài ban công chính là hồ nước xanh thẳm kéo dài đến tận chân trời.

“Sư phụ?” Trương Đống Quốc căng thẳng hỏi: “Sư phụ thấy có ổn không? Không thì đổi phòng khác.”

Vưu Dật Tư nghe thấy tiếng vọng lại, im lặng một lúc rồi nói: “Đến họp đi.”

Haiz, sư phụ quả nhiên không hài lòng.

Trương Đống Quốc thở dài một hơi, căng thẳng quay người đóng cửa lại.

“Hôm nay nhiệm vụ của chúng ta là nói chuyện với một người.” Vưu Dật Tư ngồi xuống, nói: “Ông còn nhớ vụ tiệc rượu có vấn đề lần trước tôi nói với ông không?”

“Nhớ, nhớ chứ!” Đó là điểm khởi đầu cho duyên sư đồ giữa ông ta và sư phụ, làm sao có thể quên được. Nhớ lại lần gặp mặt ngày hôm đó, đến giờ Trương Đống Quốc vẫn còn thấy kích động không thôi.

“Bây giờ người đó đã bị tra ra rồi.” Vưu Dật Tư nói: “Xét nghiệm nước tiểu có vấn đề, đúng là có chứa m* t**. Hiện tại tất cả những người có mặt trong bữa tiệc rượu đó đều đã bị giám sát.”

Trương Đống Quốc sững sờ. Ngay sau đó, ông ta trừng lớn hai mắt.

Ma… m* t**?! Thật sự có tên khốn nạn nào làm chuyện này à?!

Gọi bọn họ đến dự tiệc, hóa ra chỉ để che giấu việc giao dịch m* t** hay sao?!

Hai chân Trương Đống Quốc mềm nhũn, ngồi phịch xuống chiếc ghế phía sau.

Sau khi hoàn hồn lại, ông ta mới nhận ra, nếu không phải lúc ấy sư phụ đã kéo ông ta ra khỏi đó thì e rằng bây giờ ông ta cũng là một trong những người bị cuốn vào. Những chuyện thế này chỉ cần có mặt ở đó thì khó mà nói rõ ràng được!

Trương Đống Quốc hoàn hồn lại, lập tức từ dáng vẻ mềm nhũn trên ghế khôi phục tư thế ngồi ngay ngắn, hai tay đan vào nhau, trên mặt lộ ra vẻ cảm động không thể lý giải.

Ông ta chậm rãi nói: “Sư phụ, dù không biết ai đã mời sư phụ đến, nhưng ân tình của sư phụ đối với tôi… Tôi đều ghi nhớ trong lòng, mãi mãi không quên.”

Vưu Dật Tư dừng lại một chút, nói: “Ông không cần điều chỉnh biểu cảm rồi nói lên bổng xuống trầm như vậy.”

Trương Đống Quốc lập tức thức thời, thu lại dáng vẻ kích động, nghiêm túc ngồi thẳng lại: “Vậy được rồi.”

“Nhiệm vụ của chúng ta như sau.” Vưu Dật Tư điềm tĩnh nói: “Chuyện này vốn dĩ không thuộc phạm vi công việc của chúng ta, nhưng theo nguồn tin của tôi, loại m* t** mà người kia sử dụng không phải bất kỳ loại nào đã biết hiện nay, rất kỳ lạ. Hiện giờ mẫu vật vẫn đang được đưa đến phòng thí nghiệm kiểm tra. Phía tổ chức nghi ngờ có thể trên thị trường đã xuất hiện một loại m* t** hoàn toàn mới. Hình thái chưa rõ, mức độ nguy hại chưa rõ, giá cả chưa rõ, con đường thâm nhập cũng chưa rõ. Chúng ta đang đối diện với một nhóm kẻ địch chưa rõ mặt mũi. Để tránh đánh rắn động cỏ, nếu có thể dùng cách ít gây ảnh hưởng nhất thì nên ưu tiên.”

Trương Đống Quốc căng thẳng l**m đôi môi đang bong tróc.

“Kẻ giao hàng với hắn là một nhân vật cũng có hơi tiếng nói. Người này hiện đã bị kiểm soát, chưa có dấu hiệu rò rỉ tin tức. Nhưng không thể đảm bảo hắn không có kênh truyền tin bí mật nào. Chúng ta cần truy ra kẻ đã giao dịch với hắn nhanh nhất có thể.”

Vưu Dật Tư bình tĩnh nói: “Kẻ đó có thể sẽ bỏ trốn ngay trong đêm nay, hoặc thậm chí đã trốn rồi. Trương Đống Quốc, lý tưởng của tổ chức chúng ta là gì?”

Trương Đống Quốc lập tức cảnh giác: “Trừng trị kẻ ác, đề cao người thiện! Trừ gian diệt bạo, giúp đỡ kẻ yếu!”

“Tốt.” Vưu Dật Tư nói: “Đêm nay có thể sẽ có rất nhiều người cùng hành động. Nếu ông phát hiện có ai có hành vi giống mình, đừng hành động thiếu suy nghĩ, đó có thể là đồng đội của chúng ta.”

“Rõ!” Trương Đống Quốc đầy nhiệt huyết: “Sư phụ, nhiệm vụ của tôi là gì?”

“Dụ con mồi.” Giọng Vưu Dật Tư chậm rãi: “Mời toàn bộ những người có mặt trong bữa tiệc rượu hôm đó đến tiệc tối Lưu Kim.”

*

Với mức độ giàu có và địa vị của Trương Đống Quốc, ông ta chỉ có thể là nhóm khách hàng mục tiêu mà đối phương nhắm đến, tuyệt đối không phải kẻ bị đề phòng.

Trương Đống Quốc diện một bộ quần áo mới, có chút căng thẳng chờ đám “bè thì nhiều mà bạn thì ít” đến.

Một lúc sau, ông ta liếc nhìn điện thoại rồi nói: “Sư… Chị Vưu, có hai người không đến.”

“Hai người này tạm tính vào diện tình nghi.” Vưu Dật Tư hạ giọng nói: “Đừng căng thẳng như vậy, giữ thẳng lưng.”

Trương Đống Quốc lại khó nhọc đứng thẳng dậy.

Cô ghi lại tên hai người đó, giao cho Giang Triển Ba phối hợp theo dõi hành tung, sau đó đặt điện thoại xuống, nở nụ cười: “Người đến rồi.”

Trương Đống Quốc lập tức nhún vai, cố gắng bước đi ngay ngắn, mặt đầy chính khí tiến lên đón tiếp.

“Tổng giám đốc Trương.” Người kia vừa đến liền bắt tay ông ta, thân mật nói: “Dạo này phong độ của anh ổn phết, tôi thấy bên anh lại áp đảo Bác Phương Video một bậc rồi…”

Vừa đi vào trong, người kia bỗng ngẩng đầu nhìn thấy người phía sau.

Trương Đống Quốc lập tức lên tiếng: “Trợ lý của tôi.”

“Ồ, ồ.” Đối phương gật đầu, nhưng vẫn lưu luyến liếc nhìn thêm một cái: “Rất có khí chất, trông có vẻ rất giỏi giang, Tổng giám đốc Trương đúng là có mắt nhìn người.”

Cái thằng chết bẵm này còn dám bình phẩm về sư phụ của mình nữa à?

Cứ chờ chết đi.

Trương Đống Quốc vẫn giữ nụ cười khoan dung, vỗ vai hắn rồi dẫn vào trong.

Các khách mời nhanh chóng đến đông đủ, ngồi kín cả căn phòng.

Nữ trợ lý cao gầy đó lần lượt rót trà cho từng người.

Những người khác thấy một gương mặt xa lạ thì đều liếc nhìn vài lần. Người đến đầu tiên liền hồ hởi giới thiệu: “Trợ lý mới của Tổng giám đốc Trương.”

“Ồ, ồ, thì ra vậy.” Những người khác cũng đồng loạt khen ngợi: “Rất giỏi giang, Tổng giám đốc Trương đúng là biết chọn người.”

Trương Đống Quốc hồi hộp nâng chén trà, lấy cớ uống mấy ngụm để che giấu căng thẳng.

Không ngờ kỹ năng cải trang của sư phụ lại cao siêu đến mức này, e là ông ta phải học thêm nửa đời người nữa mới theo kịp.

Những món mỹ phẩm đó tuy cô không quen thuộc lắm, nhưng cũng giống như dụng cụ vẽ tranh, chỉ cần vung tay vài nét là đã biến thành một người hoàn toàn khác.

Nữ trợ lý quỳ nửa gối bên cạnh ghế sô pha, mở mấy chai rượu. Động tác gọn gàng, lực tay mạnh mẽ đến mức khiến Trương Đống Quốc nghi ngờ không biết liệu cô có thể bẻ gãy đầu bọn họ dễ như vặn nút chai hay không.

Buổi tiệc rượu đã đi được nửa chặng, Trương Đống Quốc lấy cớ đi vệ sinh rồi ra ngoài.

[Sư phụ, có phát hiện gì không?]

[Có một người không tập trung mấy.]

Vưu Dật Tư nhắn lại: [Chính là người đến đầu tiên, trạng thái thất thần của hắn rất rõ ràng, thử thăm dò hắn xem.]

[Lý Nham phải không?] Trương Đống Quốc nhắn lại: [Rõ!]

Sau khi quay lại bữa tiệc, Trương Đống Quốc làm theo chỉ dẫn của Vưu Dật Tư, giả vờ ngáp một cái, giơ tay lên gãi sau gáy.

Nữ trợ lý lấy một chiếc áo khoác đưa cho ông ta.

Trương Đống Quốc mặc áo khoác vào, liếc nhìn nữ trợ lý một cái, có chút căng thẳng xem đồng hồ rồi nói: “Xin phép một lát.”

Lý Nham – người đang cầm ly rượu mà tâm trí để đâu đâu đâu,  nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu lên nhìn.

Hai người đi lên phòng trên lầu. Bất chợt, Lý Nham nhạy bén nghe thấy âm thanh gì đó rơi xuống đất, sau đó là tiếng kêu của Trương Đống Quốc.

Chốc lát sau, Trương Đống Quốc lại đi xuống, nói: “Tôi về rồi, tiếp tục nào.”

Lý Nham tò mò hỏi: “Tổng giám đốc Trương dạo này không còn theo đuổi thanh xuân nữa à?”

Trương Đống Quốc phẩy tay: “Không theo đuổi cái đó nữa, giờ tôi phát hiện ra một thứ còn thú vị hơn.”

Vừa rồi còn ngáp dài chán chường, vậy mà giờ Trương Đống Quốc trông như được nạp đầy năng lượng, thậm chí còn gọi người mang bộ mạt chược ra chơi, tinh thần vô cùng phấn chấn.

Chốc lát sau, Lý Nham lại thấy nữ trợ lý mặt lạnh kia lén lút chạy nhanh xuống lầu, một lúc sau lại hấp tấp quay lên.

Trong lòng Lý Nham dậy lên sóng lớn, thì ra Trương Đống Quốc cũng…

Ngay sau đó, hắn đưa tay ấn chặt vào túi áo khoác bên trong của mình.

Đến nửa đêm, một đám đàn ông trung niên đều lộ vẻ mệt mỏi, chỉ có Trương Đống Quốc vẫn hưng phấn đánh mạt chược, thậm chí còn thắng rất nhiều ván.

“Mọi người đã mệt rồi sao?” Trương Đống Quốc bất mãn nói: “Vẫn còn sớm mà.”

Ông ta dường như còn nóng đến mức định xắn tay áo lên, nhưng nữ trợ lý lập tức ngăn lại: “Tổng giám đốc Trương!”

Trương Đống Quốc ngẩn ra, rồi lập tức phản ứng kịp, vội vàng che giấu: “Ồ, trời lạnh rồi.”

Lý Nham đã bắt đầu không kìm được sự hưng phấn.

Lại câu được một con cá lớn.

Chốc lát sau, hắn thấy Trương Đống Quốc rời đi, hắn cũng nhân lúc những người khác không chú ý mà lặng lẽ rời khỏi hiện trường.

Trương Đống Quốc nhanh chóng cởi áo khoác, chỉ còn lại áo giữ nhiệt và quần dài bên trong, sau đó đeo đai nịt bụng, nhanh chóng khoác lên chiếc váy mà sư phụ đã chuẩn bị sẵn.

May mà ông ta cũng có tập thể dục, không đến nỗi phát phì, tuy khung xương hơi lớn nhưng chiếc váy dài, lại là loại len co giãn, vẫn miễn cưỡng nhét vừa.

Mặc vào rồi soi gương điều chỉnh lại bộ tóc giả, sau đó ngắm nghía lớp trang điểm mà sư phụ đã chuẩn bị cho ông ta. Điều chỉnh xong xuôi, Trương Đống Quốc đeo khẩu trang, mang găng tay, xỏ chân vào đôi giày cao gót.

Ông ta và sư phụ có chiều cao tương đương, nhưng chân sư phụ dài hơn nên ông ta phải mang giày cao gót để tạo hiệu ứng thị giác tương tự.

Xoay người soi gương thêm một vòng, vẫn cảm thấy có gì đó chưa đủ.

Hừm.

Suy nghĩ hồi lâu, Trương Đống Quốc chợt nhớ đến câu dặn dò của sư phụ về sự chuyên nghiệp, cuối cùng cắn răng, đau đớn mặc thêm quần n*ng m*ng vào.

“Đang ở đâu?” Vưu Dật Tư bình tĩnh hỏi: “Cuối cùng hắn vẫn tìm được cách báo tin ra ngoài đúng không?”

“Đúng vậy, có thể bọn chúng đã thỏa thuận rằng nếu đến một thời điểm nhất định mà không gửi tín hiệu cố định thì nghĩa là đã có chuyện.” Đầu dây bên kia đáp: “Hai cái tên cô vừa đưa, trong đó có một người có khả năng tham gia, người còn lại vẫn đang được theo dõi. Bên cô thì sao?”

“Bên tôi thấy hai người có vấn đề.”

Vưu Dật Tư nói: “Người ít khả nghi hơn thì để Trương Đống Quốc giữ lại, còn kẻ nguy hiểm hơn giữa chừng đột nhiên định rời đi, tôi đã đuổi theo rồi.”

Mỹ nhân kế vốn chuẩn bị sẵn không có cơ hội phát huy tác dụng, kẻ tình nghi được đồn là háo sắc kia bây giờ đã chuẩn bị tẩu thoát, căn bản chưa đến lượt Trương Đống Quốc ra tay.

Vưu Dật Tư thu lại bộ đàm, nằm rạp trên nóc nhà quan sát bên dưới, tìm kiếm điểm mù của camera giám sát.

Chốc lát sau, cô bật máy bắn neo trên cổ tay, móc chặt vào một căn biệt thự khác, mượn lực uốn người nhảy xuống, sau đó nhanh chóng đạp lên tường ngoài, leo lên ban công tầng hai của tòa nhà đối diện.

Tên tình nghi vừa nhận được tin tức chẳng buồn gọi xe của khách sạn, cũng không định lái xe riêng, mà chạy bộ ra khỏi khu biệt thự, chuẩn bị bỏ xe chạy trốn.

Hắn thở hồng hộc, sải bước chạy nhanh, lợi dụng bóng tối che giấu thân hình. Trong khu biệt thự vắng vẻ, dường như chỉ có tiếng th* d*c của hắn vang lên.

Hắn càng chạy càng nhanh, bỗng nhiên sau lưng chợt nặng trĩu!

Một luồng sức mạnh khủng khiếp ập đến đè hắn ngã sấp xuống đất, đến mức xương sườn như muốn gãy nát!

Vưu Dật Tư chống đầu gối lên lưng hắn, dứt khoát vặn trật khớp hàm, chặn chặt miệng hắn lại, không để phát ra một tiếng kêu nào.

Sau khi trói chặt tứ chi hắn và loại bỏ toàn bộ thiết bị điện tử trên người, cô mới nói qua bộ đàm: “Mọi người đến tiếp ứng hay để tôi tự thẩm vấn?”

Nhanh vậy á?

“… Đến, đến ngay!” Đầu dây bên kia vô cùng hoảng hốt.

Để cô thẩm vấn, không biết sẽ có màn máu me thế nào đây!

Vưu Dật Tư gật đầu, một tay kéo hắn vào chỗ khuất, chờ tiếp viện.

*

Trong biệt thự.

Lý Nham căng thẳng bước lên lầu.

Cánh cửa trên lầu khép hờ, bên trong chỉ có một bóng dáng mặc váy dài đang đi lại. Xét về chiều cao thì trông giống nữ trợ lý kia, nhưng đã thay một bộ quần áo khác.

Lý Nham cảnh giác nhìn xung quanh, không thấy động tĩnh gì của Trương Đống Quốc, cũng không có tiếng nước chảy trong phòng tắm.

Chốc lát sau, hắn nhẹ bước tiến lên, hỏi: “Tổng giám đốc Trương đâu rồi?”

Nữ trợ lý hơi cứng người, không trả lời.

Lý Nham dịu giọng lại, nói: “Cô này, hay là thêm liên lạc của tôi nhé?”

Có lẽ do hơi men bốc lên, hắn tiến lên ôm lấy eo nữ trợ lý, nói: “Tôi cũng là người trong giới, cô và Tổng giám đốc Trương bao lâu rồi? Chỉ có mình anh ta là M hay là…”

“Cô đừng im lặng thế, hôm nay tôi nhìn ra rồi, Tổng giám đốc Trương làm thế nào, tôi cũng có thể…”

Bỗng nhiên, hắn cảm thấy một cơn gió lướt qua trước mắt.

Một cú đấm trời giáng thẳng vào mặt hắn!

Lý Nham ngửa đầu ngã ngửa, mặt đầy kinh hoàng, còn chưa kịp phản ứng đã thấy nữ trợ lý kia giật tóc giả xuống, túm váy lên rồi giẫm thẳng xuống g*** h** ch*n hắn!

“Au…”

“Thằng nhãi ranh!” Trương Đống Quốc tức điên, gào lên: “Chết đi cho tao!!”

Nắm đấm liên tiếp giáng xuống, rồi lại thêm mấy cú đá!

Lý Nham hoàn toàn không ngờ rằng đó lại là Trương Đống Quốc!

Cú đấm cuối cùng vung thẳng vào mặt hắn!

“Tao cho mày làm người trong giới này!!!”

*

Cẩm nang nhà hàng Ngọc Trai Đen (Black Pearl) là cẩm nang ẩm thực đầu tiên đề xuất tiêu chuẩn ẩm thực Trung Quốc, được Meituan công bố vào năm 2018. Tiêu chí đánh giá chủ yếu dựa trên ba khía cạnh: trình độ nấu nướng, trải nghiệm khách hàng và sự kế thừa đổi mới, với mục tiêu tạo ra bảng xếp hạng ẩm thực riêng của người Trung Quốc. Danh sách này được cập nhật hàng năm.

Bình Luận (0)
Comment