Mỗi cú đấm, mỗi cú đá của Trương Đống Quốc đều dốc hết sức!
Ông ta bùng nổ một sức mạnh chưa từng có, đá Lý Nham văng xa hai mét! Thậm chí còn muốn nhắm thẳng vào chỗ hiểm của Lý Nham vô cùng rõ ràng!
Tên nhãi ranh này, chiếm tiện nghi của ông ta thì thôi đi, lại còn dám có ý đồ với sư phụ nữa!
Còn mẹ nó nào là M, nào là người trong giới, ông đây cho mày biết thế nào là người trong giới! Cho mày biết thế nào là đ*ng d*c khắp nơi!
Trương Đống Quốc càng nghĩ càng giận, vung tay tát một cái thật mạnh: “Còn muốn động tay động chân nữa hả? Có phải còn muốn lén lút qua lại với người ta nữa không?”
Lý Nham bị đánh đến sưng cả mắt, cả người ngơ ngác!
“Tổng, Tổng giám đốc Trương!” Hắn hoảng loạn hét lên: “Ý tôi không phải vậy đâu! Đây là hiểu lầm! Hiểu lầm mà! Tất cả đều là người của anh! Tôi không dám nữa, tôi không dám nữa!”
Không biết lại nói sai câu nào, Trương Đống Quốc lập tức tung thêm một cú móc lên, răng Lý Nham va vào nhau, nước mắt văng tung tóe.
Lý Nham nào có ngờ được! Chỉ cần là người bình thường, ai mà nghĩ Trương Đống Quốc lại lén lút mặc đồ nữ xuất hiện ở bữa tiệc chứ?!
Chẳng phải ông ta bị cô trợ lý kia quản chặt lắm sao? Không phải chỉ cần cô ta nói một câu là ông ta đã sợ đến mức răm rắp nghe theo à?!
Nhìn dáng người đó, sức lực đó, cách mở nắp chai vô cùng gọn gàng đó, rồi còn nghe âm thanh vọng xuống từ trên lầu, hết đồ vật rơi xuống đất lại đến tiếng kêu của ông ta, sau đó xuống dưới rồi vẫn tinh thần phơi phới, thậm chí còn không dám xắn tay áo lên!
Nếu không phải… thì còn có thể là gì nữa?!
Chẳng phải là vì trên người ông ta đầy vết roi sao?!
Không phải vì nghiện quá nặng, cũng không phải nhiệm vụ của người làm chủ, vậy tại sao đột nhiên đổi trợ lý? Tại sao ở bữa tiệc lại không nhịn được?
Khoan đã, Lý Nham bỗng lóe lên một suy nghĩ, chẳng lẽ đây cũng là nhiệm vụ của cô trợ lý lạnh lùng kia? Mặc… mặc đồ nữ?!
Lén lút mặc đồ nữ trong bữa tiệc?!
Hít hà!
Ý nghĩ hai người chơi k*ch th*ch thật đấy còn chưa kịp chạy hết trong đầu Lý Nham, Trương Đống Quốc đã giận dữ tung thêm một cú đá!
Ông ta tức giận đến mức th* d*c, lồng ngực phập phồng, tay thì nắm chặt bộ tóc giả, đầu vẫn còn quấn lưới đội tóc. Nếu không phải sợ làm hắn sướng quá thì Trương Đống Quốc đã trực tiếp đi giày cao gót mà đạp chết hắn rồi.
Ông ta hi sinh lớn như vậy, bỏ công làm mồi nhử, thế mà câu được chẳng phải tay trùm buôn m* t**, mà lại là một tên già dâm có máu M chết tiệt. Bình thường tiếp xúc với Lý Nham bao lâu nay, vậy mà không nhìn ra hắn là cái loại này, lại còn dám phá hỏng kế hoạch của ông ta nữa.
Trương Đống Quốc vớ lấy một chiếc khăn lông, hung hăng nhét vào miệng Lý Nham, rồi dùng khăn trải chân giường buộc chặt tay chân hắn theo đúng cách mà sư phụ đã dạy, trói hắn chặt cứng rồi ném vào bồn tắm, cảnh cáo: “Không được phát ra tiếng.”
Sau đó, Trương Đống Quốc quay lại soi gương, cẩn thận đội lại bộ tóc giả, chỉnh trang lại một chút. Ông ta cúi đầu nhìn xuống, nhấc chân xỏ vào đôi giày cao gót đã bị mình làm rộng ra.
Một lát sau, ông ta chống một tay lên bồn rửa mặt, tay kia đỡ lấy eo, bắt đầu suy nghĩ.
Ban đầu, kế hoạch của bọn họ là giả vờ như Trương Đống Quốc lên cơn nghiện, rồi quan sát xem có ai tỏ ra khác thường hay không. Nếu có người nhắm vào khách hàng lớn như ông ta, vậy thì chắc chắn sẽ tìm cách lén liên lạc.
Ban đầu, kế hoạch của bọn họ là để Trương Đống Quốc giả trang thành trợ lý nữ, còn Vưu Dật Tư đóng giả làm Trương Đống Quốc nhằm hạ thấp sự cảnh giác của đối phương để khai thác thông tin ngay tại hiện trường. Dù sao thì Trương Đống Quốc không giỏi kiểm soát mức độ dò hỏi, mà đối phương khi làm những chuyện này cũng sẽ không để trợ lý nữ chứng kiến.
Nhưng sau đó, sư phụ đột nhiên nhận được tin gì đó rồi biến mất khỏi phòng.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Chẳng lẽ sư phụ phát hiện có người khả nghi khác ư?
Trương Đống Quốc quay đầu nhìn lại. Nếu Lý Nham không phải kẻ tình nghi thì mức độ nghi ngờ đối với những người khác sẽ càng lớn hơn.
Ông ta lặng lẽ nhắn tin cho Vưu Dật Tư: [Sư phụ, có bắt được người khác không?]
Vưu Dật Tư kéo kẻ tình nghi đợi một lúc, cuối cùng cũng chờ được người đến tiếp ứng.
Để tránh gây động tĩnh quá lớn, người lái xe đến là Giang Triển Ba, trên xe còn có vài gương mặt lạ. Giang Triển Ba chỉ giới thiệu ngắn gọn: “Vị này là nhân viên đặc biệt của bộ phận mới thành lập.”
Những người khác lập tức gật đầu, nhanh chóng áp giải kẻ tình nghi lên xe.
Sau khi bật đèn trong xe, bọn họ phát hiện người kia đã bất tỉnh, hoàn toàn mất ý thức.
Vưu Dật Tư đưa thiết bị điện tử lấy từ trên người hắn ra, nói: “Tôi phát hiện bọn họ khá cảnh giác, mỗi ngày vào một khung giờ cố định sẽ gửi một mật khẩu đến người liên lạc. Nếu không gửi đi tức là đã xảy ra chuyện. Vừa rồi đúng lúc đến giờ gửi mật khẩu, nhưng người kia đã bị khống chế, không nhận được tín hiệu nên lập tức nghi ngờ và chuẩn bị chạy trốn.”
Những người còn lại đều rùng mình, đồng loạt đáp: “Rõ.”
Ngay lập tức, có người bắt đầu giải mã mật khẩu.
Có người bắt đầu kiểm tra thương tích và đồ vật mang theo của kẻ tình nghi, đồng thời liên lạc với hậu phương. Có người thì trao đổi với Giang Triển Ba về bước hành động tiếp theo.
Tóm lại, tất cả mọi người đều được huấn luyện bài bản, không ai thể hiện sự tò mò quá mức đối với Vưu Dật Tư, mà hoàn toàn bộc lộ một sự kỷ luật và tác phong chuyên nghiệp cao độ.
Bầu không khí hợp tác này khiến người ta rất yên tâm.
Đột nhiên, một người lên tiếng với vẻ mặt kỳ lạ: “Người trên xe này có vẻ là một đầu mối quan trọng, chuyên phụ trách phát triển khách hàng lớn, chủ yếu hướng tới giới quyền quý. Nhưng nguồn khách trong tay hắn lại không nhiều, có vẻ như bọn chúng có một bộ tiêu chuẩn để chọn khách hàng, rất thận trọng.”
“Loại này không phải m* t** mà người nghiện thông thường có thể tiếp cận.” Một người khác do dự nói: “Là hàng đắt đỏ hay hàng hiếm có?”
“Trước đó kết quả kiểm tra đã cho thấy đây không phải bất kỳ loại m* t** đã biết nào.” Cô nói: “Đắt, hiếm, lại còn hoàn toàn mới. Cũng có khả năng đây là một loại m* t** tổng hợp mới chưa được tung ra thị trường, đang trong giai đoạn thử nghiệm.”
Một người khác sắc mặt nghiêm trọng: “Nếu bắt được hắn khai ra, e rằng đây sẽ là một vụ án lớn.”
Người mà Vưu Dật Tư bắt giữ có thân phận không tầm thường, dù sao cũng có thể xuất hiện trong bữa tiệc rượu của Trương Đống Quốc thì tuyệt đối không phải hạng xoàng. Việc hắn liều lĩnh tham gia vào đường dây này cũng khá bất thường.
Mấy người bọn họ nhanh chóng lục soát toàn bộ, l*t s*ch quần áo của hắn, cuối cùng tìm thấy một gói nhựa được khâu trong một túi nhỏ ở q**n l*t.
“Có vẻ như hắn định tranh thủ bữa tiệc lần này để tìm khách hàng mới hoặc giao hàng. Nếu không thì đã không mang theo bên người.”
“Nhưng bữa tiệc này do Trương Đống Quốc tổ chức đột xuất.” Vưu Dật Tư lên tiếng: “Hắn không thể biết trước ai sẽ đến tham dự. Nếu mục tiêu của hắn là giao hàng cho khách hàng cũ, lẽ ra hắn phải có liên lạc riêng, nhưng tôi đã kiểm tra nhật ký liên lạc của hắn thì không có gì cả.”
“Vậy khả năng cao là hắn đang tìm kiếm khách hàng mới.” Một người nhận định: “Chỉ là không biết hắn định tiếp cận ai. Với mức độ cẩn trọng của bọn chúng, chắc chắn đối phương đã thể hiện một số dấu hiệu phù hợp thì hắn mới chủ động liên hệ. Người mà hắn nhắm đến cũng cần phải theo dõi, rất có thể trước đây đã từng sử dụng m* t**.”
Vưu Dật Tư suy nghĩ một lúc, ánh mắt hơi trầm xuống.
Bất chợt, cô khựng lại.
Lát sau, cô mượn một đôi găng tay từ người bên cạnh, cẩn thận cầm lấy chiếc túi nhựa nhỏ, quan sát một cách tỉ mỉ.
“Có thể bật đèn sáng hơn một chút không?” Giọng cô bình tĩnh, nhưng mang theo một sự nặng nề.
Giang Triển Ba không rõ cô phát hiện ra điều gì, liền giơ tay bật đèn trần lên mức sáng nhất. Thấy vẫn chưa đủ, ông ấy dứt khoát lấy đèn pin từ hộp dụng cụ để chiếu thẳng vào túi nhựa.
Dưới ánh sáng rõ ràng, trước ánh mắt căng thẳng của những người xung quanh, Vưu Dật Tư quan sát tỉ mỉ từng chi tiết, cuối cùng còn dùng tay bóp nhẹ để cảm nhận kết cấu bên trong.
Một lát sau, cô ngẩng lên: “Loại hàng này trước đây chưa từng xuất hiện ở đây đúng không? Chắc chắn chứ?”
Những người khác kiên định gật đầu: “Chưa từng gặp bao giờ.”
Cô đặt chiếc túi nhỏ về chỗ cũ, cuối cùng ngẩng đầu lên: “Tôi đã từng thấy rồi.”
Trong xe chợt im lặng. Ngay sau đó, tất cả mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc.
“Trước đây khi làm nhiệm vụ ở nơi khác, tôi đã nhiều lần thấy loại này. Tôi không biết tại sao nó lại xuất hiện ở đây.” Vưu Dật Tư chậm rãi nói: “Nó có độ gây nghiện cực kỳ cao, chỉ với một lượng nhỏ trong túi này đã là một liều lượng lớn. Chỉ cần pha vào nước uống, sau một hai lần sử dụng, người đó sẽ bị nghiện và cả đời rất khó thoát khỏi nó. Cho đến nay, tôi vẫn chưa từng thấy ai có thể cai hoàn toàn.”
“Bọn buôn m* t** ở đó thường dùng một phương thức rất tinh vi: lén bỏ vào rượu của giới nhà giàu, khiến họ nghiện mà không hề hay biết. Sau đó, chúng sẽ tiếp tục biến họ thành khách hàng. Cách này rất kín đáo, gần như không ai phát hiện ra, mà đến khi nhận ra thì đã quá muộn.”
Cô nhớ lại công thức hóa học của thứ này, đọc lên rồi tiếp tục nói: “Kẹo vảy cá, bọn chúng gọi thứ này là kẹo vảy cá.”
Đây là loại m* t** phổ biến nhất trong thời kỳ mạt thế.
“Sau khi sử dụng, ý chí sẽ suy giảm nhanh chóng, trí nhớ suy yếu, ý thức trở nên hỗn loạn, không thể phân biệt được thực và ảo. Người nghiện cực kỳ dễ bị tẩy não, thậm chí sẽ tuyệt đối nghe lệnh kẻ cung cấp m* t**, bảo giết người cũng sẽ răm rắp nghe theo.”
“Từ lúc bắt đầu nghiện đến khi đạt đến giai đoạn này, tối đa chỉ mất một tháng. Vì vậy, bọn chúng thường không dám tung hàng với số lượng lớn, vì nếu có quá nhiều người chết, nguồn khách hàng cũng sẽ nhanh chóng cạn kiệt.”
Cô càng nói, nét mặt những người xung quanh càng thêm kinh hãi.
Một loại m* t** có tác hại kinh khủng đến mức này, vậy mà đã âm thầm len lỏi vào đây.
“Do chi phí sản xuất đắt đỏ, quá trình điều chế phức tạp, nên bọn chúng sẽ không cung cấp cho những người bình thường có năng lực tài chính và giá trị lợi dụng thấp. Hàng hóa được kiểm soát chặt chẽ, chỉ bán cho những nhân vật quan trọng.” Vưu Dật Tư nói tiếp: “Những kẻ thường xuyên tham gia tiệc tùng với hắn cũng cần phải kiểm tra kỹ lưỡng. Không biết chừng, có người đã từng bị hắn lén bỏ thuốc.”
“Tốt nhất là lập tức điều động nhân lực, khống chế toàn bộ những người có mặt trong bữa tiệc hôm nay, kiểm tra ngay lập tức.”
“Rõ.” Giọng nói trong xe dần trầm xuống.
Ai cũng hiểu rằng, vấn đề này đã trở nên nghiêm trọng đến mức đáng sợ.
Nếu bọn buôn m* t** có thể kiểm soát tư tưởng và hành vi của một nhóm lớn nhân vật quan trọng trong xã hội thì chúng hoàn toàn không cần bán cho dân thường. Lợi ích thu được sẽ vượt xa việc buôn bán m* t** thông thường, đồng thời mang đến hậu quả khôn lường. Hơn nữa, thứ này gần như không màu, không mùi, chỉ cần một chút cũng đủ khiến người ta nghiện, căn bản là không thể phòng bị.
Vưu Dật Tư hít sâu một hơi.
Cô nói: “Tôi có thể theo dõi toàn bộ quá trình của vụ án này không?”
Có một người từng tiếp xúc với loại m* t** mới và hiểu rõ mức độ nguy hại của nó tham gia hành động, tất nhiên là rất hoan nghênh, chỉ có điều vẫn cần phải trình báo lên cấp trên.
Vưu Dật Tư nhận được lời hứa, bèn gật đầu, đẩy cửa xuống xe.
Giang Triển Ba quay đầu nhìn cô một cái, sau đó cũng tấp xe vào lề rồi đi theo.
“Cô Vưu, có lẽ câu hỏi này hơi đường đột.” Ông ấy bước nhanh hơn để theo kịp, giọng trầm xuống: “Tổ chức trước đây của cô đã từng tham gia nhiều nhiệm vụ như thế này sao?”
“Cũng khá nhiều.” Vưu Dật Tư vừa đi vừa đáp: “Đã xử lý không biết bao nhiêu lần rồi.”
“Vậy chắc hẳn đó là một tổ chức rất chính nghĩa.” Giang Triển Ba nói đầy kính trọng.
Ông ấy biết trên thế giới tồn tại một số thế lực bí ẩn, chính tà khó phân, làm những việc mà người thường khó lòng tưởng tượng. Nhưng đa phần đều tụ họp vì lợi ích, lợi cạn thì tan. Nếu nói có một tổ chức dân sự, không vì tiền bạc mà vẫn luôn kiên trì trấn áp các thế lực đen tối, lại còn có tính chuyên nghiệp và kỷ luật cao như vậy thì đúng là chưa từng nghe đến.
“Bởi vì môi trường sống của chúng tôi vô cùng khắc nghiệt.” Vưu Dật Tư nói: “Thế giới nơi chúng tôi sinh tồn tràn ngập nghèo đói, khốn khổ, thiếu thốn vật tư, m* t** hoành hành. Thiếu sự ràng buộc của pháp luật, gần như không có quy tắc nào ngoài luật kẻ mạnh nuốt kẻ yếu..”
“Nếu mỗi ngày thức dậy đều là khói lửa và máu đổ, nếu thức ăn chỉ đủ để duy trì sự sống cơ bản, nước uống phải chọn ra nguồn ít ô nhiễm nhất trong số những nguồn nước ô nhiễm, nếu con đường mưu sinh duy nhất là trở thành một cỗ máy vô tri ở tầng đáy của xã hội, thì không có lựa chọn nào khác. Không chấp nhận cuộc sống như vậy thì chỉ có hai con đường: đi xuống hoặc đi lên.”
Đi xuống, lựa chọn một giấc mộng ngắn ngủi rồi kết thúc cuộc đời.
Đi lên, bước vào màn sương mù không thấy rõ phía trước, dùng thân xác máu thịt mà mở đường.
“Có một mục tiêu nhất định phải hoàn thành trong đời, đối với chúng tôi mà nói cũng là một điều đáng để cảm kích.”
Giang Triển Ba dừng bước, chỉ lặng lẽ nhìn bóng lưng Vưu Dật Tư, từng bước từng bước đi xa dưới ánh đèn đường.
Dù cô không nói nhiều, dù thực chất thời gian ông ấy tiếp xúc với cô cũng chưa lâu, thậm chí về nhiều mặt, cô đối với ông ấy vẫn là một bí ẩn khó đoán.
Nhưng không hiểu sao, ông ấy lại chắc chắn một điều rằng Vưu Dật Tư sẽ không bao giờ chọn đi xuống.
Ông ấy nhìn theo bóng lưng cô rất lâu, rồi mới chậm rãi cất bước đi theo.
Vưu Dật Tư thực sự thấy khó hiểu về sự xuất hiện của kẹo vảy cá.
Cô đang suy nghĩ về chuyện này.
Nếu thế giới tận thế nơi cô từng sống và thế giới hiện tại là hai không gian khác nhau, vậy tại sao lại xuất hiện một thứ chỉ có ở thế giới kia, mà ở thế giới này trước giờ chưa từng có?
Nếu là cùng một không gian, vậy tại sao hầu hết mọi người ở hai thế giới lại hoàn toàn không biết gì về thế giới còn lại?
Loại chất này đòi hỏi một quy trình chế tạo vô cùng tinh vi và nghiêm ngặt, không thể dễ dàng xuất hiện một cách tình cờ được.
Một tháng sau khi đến đây, Vưu Dật Tư một lần nữa bắt đầu nghi ngờ về nguyên nhân mình có mặt ở thế giới này.
Trở lại trước cửa biệt thự của Trương Đống Quốc, cô lấy bộ đàm ra xem tin nhắn rồi trả lời: [Đúng vậy, hiện tại người đã bị bắt, nhưng tất cả những ai có mặt trong biệt thự đều cần phải bị kiểm soát ngay lập tức. Năm phút nữa, chúng tôi sẽ cắt tín hiệu toàn bộ khu vực này, ông hãy nắm chắc tình hình, đừng để ai rời khỏi.]
Dù gì bên trong cũng toàn là những doanh nhân có danh tiếng. Mối nguy hại của loại m* t** này tạm thời không thể bị lộ ra ngoài, nếu không thì khó mà đảm bảo rằng những người có tài lực để sở hữu nó sẽ không nảy sinh ý định lợi dụng nó.
Nhưng nếu không nói rõ, cũng không thể đảm bảo ai nấy đều ngoan ngoãn chấp hành kiểm tra, nên chỉ có thể ra tay bất ngờ.
*
Trên tầng hai, Trương Đống Quốc vừa mới đẩy Lý Nham – kẻ vừa bò ra khỏi bồn tắm, trở lại trong đó. Một chân ông ta đạp lên lưng hắn, thắc mắc không biết có phải cách trói của mình chưa đủ chuyên nghiệp không, vừa suy nghĩ vừa buộc lại dây, trói tay và chân hắn vào nhau để hắn không thể tiếp tục bò ra ngoài.
Ông ta vừa làm, vừa cảnh cáo: “Tao đang có việc nghiêm túc phải làm, không thể để mày ra ngoài phá hỏng kế hoạch được. Cứ ngoan ngoãn ở yên đây đi, đợi tao xử lý xong rồi sẽ thả mày ra.”
“Người trong giới? Giới cái đầu mày ấy!” Trương Đống Quốc vỗ một cái lên đầu Lý Nham: “Nói xem, còn dám giở trò sàm sỡ người khác nữa không? Nếu không phải tao kịp thời ngăn lại, có phải tay mày đã sờ mông tao rồi không? Trước đây mày còn quấy rối bao nhiêu người nữa? Nếu tao không có mặt ở đây, có phải mày còn định ép người ta phục tùng mày luôn không?”
Trương Đống Quốc càng hỏi càng tức, lại vung thêm một bạt tai.
Ông ta biết biệt thự này cách âm tốt, nên cũng chẳng buồn kiềm chế lực tay, chỉ lạnh giọng nói: “Tao đã sửa đổi rồi, mày còn không chịu tỉnh ngộ à? Mày có biết người ta cảm thấy thế nào không? Mày đã từng nghĩ cho cảm nhận của người khác chưa?”
Miệng của Lý Nham bị dán kín quá chặt, hỏi cũng không nhận được câu trả lời, Trương Đống Quốc cuối cùng dừng lại, xoay người bước đi trên đôi giày cao gót, cầm lấy điện thoại xem thử.
Chỉ liếc mắt một cái, ông ta đột ngột trừng lớn mắt.
Khoan đã, gì cơ? Năm phút sau á?
Trương Đống Quốc nhìn thời gian, tin nhắn sư phụ gửi đến đã từ bốn phút trước.
Tổ cha nó!
Còn đang căng thẳng chưa biết phải làm gì, toàn bộ đèn trong biệt thự đột nhiên “tách” một tiếng, đồng loạt tắt phụt!
Ông ta vừa kéo cửa ra thì đã nghe thấy tiếng bàn tán ngỡ ngàng vọng lên từ tầng dưới.
“Chuyện gì vậy, mất điện rồi à?”
“Tổng giám đốc Trương và Lý Nham đâu rồi, sao đang chơi mà tự nhiên mất hút, cả Trần Sơn cũng không thấy đâu thế?”
“Sao điện thoại tôi cũng mất tín hiệu luôn vậy?”
“Lỡ mấy người Tổng giám đốc Trương quay lại thì có nhìn thấy đường không?”
“Sao lại thế này, một khách sạn lớn như vậy mà không có máy phát điện à? Sao mất điện lại lâu thế này?”
“Để tôi ra ngoài xem thử…”
Nghe có người muốn ra ngoài, Trương Đống Quốc lập tức hoảng hốt, hét lớn: “Chờ đã, đừng ai cử động!”
Những bước chân đang di chuyển bên dưới đột ngột dừng lại.
“Tổng giám đốc Trương, anh ở trên tầng à? Mất điện rồi, tôi ra ngoài xem thử có tín hiệu không.”
Trong khoảnh khắc não bộ hoạt động hết công suất, Trương Đống Quốc chợt lóe lên một ý tưởng, hét lớn: “Có người muốn cướp đồ của chúng ta! Trần Sơn vừa ra ngoài đã bị đánh lén rồi!”
“Hả???!!!”
Lý do này hoang đường đến mức khiến tất cả mọi người dưới lầu nhất thời không biết là thật hay bịa, còn đang kinh ngạc vì sự phi lý thì Trương Đống Quốc đã hét lớn: “Bên ngoài có ám khí! Tôi đã gọi người đến cứu rồi, họ sẽ đến ngay, tất cả giữ nguyên tư thế nằm rạp xuống!”
“Hả???”
Đám doanh nhân dưới lầu dù có hơi men trong người nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, chẳng ai tin nổi lời nói vớ vẩn này. Nhưng Trương Đống Quốc lại là người có địa vị cao nhất trong bọn họ, cũng không có lý do gì để bịa chuyện đùa giỡn, ông ta cũng đâu có bị thần kinh. Đây là đời thực cũng đâu phải trong tiểu thuyết binh vương*.
Trong lúc bọn họ còn đang ngơ ngác, Trương Đống Quốc giơ tay lên, lần đầu tiên dùng thiết bị bắn neo trong tình huống thực tế ngoài sân tập.
“Bụp” một tiếng, móc neo găm thẳng vào chiếc đèn chùm trên trần nhà, làm nó vỡ tan!
Nhưng vì quá căng thẳng, ông ta quên mất phải thu hồi thiết bị, khiến cả người bị dây kéo mạnh, bay thẳng ra ngoài, vượt qua lan can rồi rơi xuống ngay đỉnh của chiếc đèn chùm lớn khác ở giữa sảnh.
“Quãi đạn!!!”
“Vụ gì thế?”
“Đệt! Ai làm vỡ đèn vậy?!”
Trương Đống Quốc ôm chặt lấy chiếc đèn chùm, cố hết sức hét lên: “Mau tìm chỗ trốn trong phòng! Tuyệt đối đừng ra ngoài!”
Nghe thấy câu này, đám người dưới lầu cuối cùng cũng bắt đầu hoảng loạn, vội vàng di chuyển bàn ghế tìm chỗ núp.
Trương Đống Quốc thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta vừa định hỏi sư phụ còn bao lâu nữa mới vào thì cánh cửa biệt thự bất ngờ bật mở.
Một nhóm người lần lượt bước vào, trên tay cầm vũ khí, lạnh giọng quát: “Đứng im, không được nhúc nhích!”
Trương Đống Quốc sững sờ, thấy sư phụ cũng đi theo sau bọn họ, sợ không kịp đối chiếu lời nói, vội hét lên: “Là người đến cứu chúng ta! Trợ lý của tôi đã đi gọi người đến!”
Những người bên dưới đang nhanh chóng kiểm đếm số người của nhóm tham gia buổi tiệc rượu, bất ngờ thu thập tóc của họ trong lúc hỗn loạn. Nghe thấy tiếng động, tất cả đều sững lại, ngẩng đầu lên..
Trương Đống Quốc nóng ruột, ra sức ám chỉ: “Đám mai phục bên ngoài đã bị dọn sạch chưa? Trợ lý, trợ lý, người cô gọi đến có đáng tin không đấy?”
Nhận được tín hiệu từ người khác báo đã lấy chứng cứ thành công và niêm phong đầy đủ, Vưu Dật Tư lúc này mới thoáng dừng lại, phất tay nói: “Dọn sạch rồi thưa sếp, đưa mấy vị Tổng giám đốc rời khỏi hiện trường an toàn đi.”
Cả đám người còn lại đứng hình, mắt chữ O mồm chữ A, ngơ ngác như gà gỗ.
Đây rốt cuộc là thể loại hỗn loạn gì vậy? Thật sự có mai phục à? Trợ lý thật sự đã gọi người đến sao?
Đến khi đưa hết các vị Tổng giám đốc ra ngoài, biệt thự mới đột ngột khôi phục điện và tín hiệu.
Giang Triển Ba dẫn người bước nhanh vào, thu thập các mẫu rượu mà bọn họ đã uống. Lúc này, đèn chùm trong đại sảnh bất ngờ sáng lên.
Và thế là Trương Đống Quốc đang treo lơ lửng trên chiếc đèn chùm lớn, hiện rõ mồn một trước mắt ông ấy.
Giang Triển Ba cùng đám người phía sau đồng loạt sững sờ, theo bản năng lùi lại nửa bước.
“Tổng… Tổng giám đốc Trương.”
Ông ấy kinh ngạc nhìn Trương Đống Quốc, tay chân quấn chặt quanh đèn chùm, trên chân còn một chiếc giày cao gót sót lại, người thì mặc váy đuôi cá bằng len.
Một hồi lâu sau, Giang Triển Ba cố gắng tìm từ ngữ phù hợp, cuối cùng chỉ có thể nói: “Dáng… dáng đẹp quá ha.”
*
Tiểu thuyết binh vương là một thể loại tiểu thuyết mạng phổ biến ở Trung Quốc, thường xoay quanh nhân vật chính là một cựu binh, lính đánh thuê hoặc đặc công xuất sắc, có kỹ năng chiến đấu siêu phàm, trí tuệ vượt trội và thường bị cuốn vào những âm mưu chính trị, thương trường hoặc giang hồ. Những câu chuyện này thường có các yếu tố hành động, quân sự, võ thuật và đôi khi xen lẫn yếu tố đô thị, thương trường hoặc hậu cung.