Quản Lý Siêu Năng Lực Đã Trở Nên Nổi Tiếng

Chương 33

Đây là lần đầu tiên Tống Miên và Trương Đống Quốc được ngồi trên xe tăng.

Đợi hai người họ trèo lên, Giang Triển Ba lần lượt đưa cho mỗi người một chiếc mũ chuyên dụng, dặn dò họ tìm chỗ ngồi cho ổn định.

Không gian bên trong xe tăng dành cho tổ lái không hề rộng rãi, chui vào một môi trường chật chội, bị lớp vỏ dày cộp và vô số hệ thống phức tạp bao quanh, thực ra không phải chuyện dễ chịu gì.

Chỉ khi ngồi vào rồi, họ mới biết việc chị Vưu có thể linh hoạt di chuyển trong khoang lái là lợi hại đến mức nào.

Bọn họ cũng không phải chưa từng trải sự đời, đừng nói Trương Đống Quốc, đến cả Tống Miên lăn lộn trong giới giải trí mấy năm cũng từng tiếp xúc với vô số siêu xe hạng sang.

Dương Na đã từng lo rằng Tống Miên sẽ bị mê hoặc bởi những gã đàn ông thích dùng xe để phô trương.

Mà giờ đây Tống Miên chỉ muốn nói với cô ấy một câu rằng: Cô nghĩ nhiều rồi. Siêu xe thì có gì mà ngầu? Nhìn xem bây giờ tôi đang ngồi trên gì đây này?

Là xe tăng! Người cầm lái lại là chị Vưu nữa!

Hỏi thử xem có gã đàn ông nào trên đời này có thể bì được không?!

Tống Miên hưng phấn vô cùng.

Dù tốc độ hiện tại không quá nhanh, cũng tương đương với một chiếc ô tô chạy trên đường, nhưng đây là một con quái vật nặng hàng chục tấn.

Đứng trên nó, phóng tầm mắt nhìn ra xung quanh, cảm giác như cả thế giới đều nằm trong tay mình.

Đi theo chị Vưu lăn lộn, chính là cảm giác này.

Trên toàn thế giới này, có quản lý nào có thể lái xe tăng chở nghệ sĩ của mình đi chạy show không?

Phía trước sắp đến khúc cua, Giang Triển Ba thay vị trí của Tống Miên, bật bộ đàm, hỏi Vưu Dật Tư: “Thêm một lần nữa nhé?”

Trong khoang lái, Vưu Dật Tư mặt không cảm xúc, nắm chặt cần điều khiển, bình thản hỏi: “Muốn xem không?”

“Muốn!!!”

Tống Miên và Trương Đống Quốc không chút do dự, đồng thanh hét lên!

“Được.” Bên kia Vưu Dật Tư cất lời: “Bám chắc vào.”

Những người đứng bên ngoài chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe tăng ngày càng xa, ganh tị đến mức muốn nghiến nát cả răng.

Không ngờ chỉ một lát sau chiếc xe tăng đó lại bất ngờ drift thêm một vòng, thêm một pha trượt ngang đầy uy lực.

Khi nó lần nữa lao ngang qua bọn họ, bởi vì nắp khoang chưa đóng, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng hét chói tai của Tống Miên và Trương Đống Quốc vang lên giữa tiếng gầm rú của động cơ.

Quá đáng thật sự!!! Hai người vui vẻ lắm đúng không?! Nhất định phải hét lên như vậy à?! Hai người có nghĩ đến cảm nhận của người khác không hả!!!

Nhưng dù có ghen tị đến đâu cũng vô ích. Chị Vưu vẫn cứ chở họ trên xe tăng, thậm chí còn thực hiện cú drift xoay 270 độ ngay tại chỗ!!!

Cùng lúc đó, trên mạng.

Hôm nay chắc chắn sẽ là một ngày mà Internet mãi mãi khắc ghi.

Trương Lực – người đàn ông luôn được ca tụng là dòng nước trong veo của giới giải trí, danh tiếng tốt không chút tì vết, giống hệt Chu Nhàn Đình. Là một người chồng mẫu mực, nổi tiếng yêu vợ thương con đã hoàn toàn sụp đổ hình tượng.

Sụp đổ nhanh đến mức không ai kịp trở tay, cũng không một chút phòng bị.

Nói là bị bóc phốt thì nhẹ nhàng quá rồi, phải nói là bị dội nguyên cả thùng nước bẩn ra ngoài.

Hẹn hò với nữ diễn viên cùng đoàn, quấy rối đồng nghiệp đóng chung. Sau lưng chê vợ là bà già xuống sắc, ở nhà chẳng bao giờ chịu chăm con. Năm xưa cưới cũng chỉ vì lỡ làm vợ có thai, nếu không vốn chẳng có ý định đăng ký kết hôn. Chế nhạo những cư dân mạng tin tưởng vào hình tượng người chồng yêu vợ của mình.

Dân tình hóng hớt càng đọc thì càng sốc, nhưng vẫn chưa hết. Video tiệc rượu, ảnh chụp thác loạn, lời lẽ dơ dáy,… Tất cả được sắp xếp rõ ràng mạch lạc, vô số tài khoản đồng loạt đăng tải, thậm chí không ai đứng ra nhận là người gửi tin.

Một cú trí mạng, dân tình hóng hớt há hốc mồm.

Chuyện gì đây? Từ trước đến giờ có quả dưa nào ăn mà trơn tru thế này chưa?! Ít nhất cũng phải có thời gian chuẩn bị tâm lý chứ! Nếu không thì trước đó vài ngày leak vài tin úp mở, kiểu “sắp có một nam thần yêu vợ sụp đổ hình tượng” để dư luận dần sôi nổi lên đã, hoặc đưa ra vài lời tố cáo mập mờ để mọi người còn có chút hoài nghi.

Nhưng này thì sao đây?

Còn chưa kịp tiêu hóa thông tin thì đã thấy nhà nổ tan tành rồi!

Cứ thế mà sập à?!

Cuối cùng sau khi hóng hớt xong, có người bỗng nhận ra một chuyện.

Khoan đã, lúc đó Tống Miên chẳng phải…?

Dân mạng hốt hoảng!

Đây mà là EQ thấp gì? Gì mà cảnh tượng xấu hổ?

Không! Đây rõ ràng là vả mặt tuyến đầu, một anh hùng ăn dưa chân chính!

Lần trước vụ đánh tên đàn ông b**n th** cũng chính là Tống Miên phát hiện đầu tiên.

Trên show thực tế, cô ấy còn không chút nể nang mà dằn mặt Chu Nhàn Đình!

Cư dân mạng bắt đầu mở rộng suy luận một cách hợp lý: Nếu bây giờ Tống Miên đã “vả chết” hai người, vậy có khi nào trong những chương trình trước, cô ấy không hề cố tình gây sự mà thực chất đang xông pha nguy hiểm, chỉ đường soi sáng cho dân hóng hớt không?!

Vậy thì những kẻ bị Tống Miên không ưa trong mấy năm qua, liệu có phải cũng đều có vấn đề không?

Trong phút chốc, cộng đồng mạng bừng bừng khí thế, lập tức bắt đầu tổng kết lại danh sách những người từng bị Tống Miên cà khịa trước đây.

Từ khóa #Tống Miên – Ủy ban Kỷ luật giới giải trí# đã leo top trending với tốc độ tên lửa.

Có cư dân mạng tay nhanh lẹ mắt, lật lại các show truyền hình trước đây, làm ngay bảng so sánh giữa những lần Tống Miên đấu khẩu với Chu Nhàn Đình và Trương Lực, rồi hai người đó sau này lần lượt bị bóc phốt.

Tiếp theo lại có người tổng hợp video Tống Miên vả mặt người khác, đưa ra danh sách những ai từng bị cô ấy cà khịa, rồi đối chiếu với tin đồn trước nay về họ, để suy đoán xem còn quả dưa nào hay không.

Những người từng không ưa Tống Miên hoàn toàn cứng đờ.

Khoan đã! Trương Lực xảy ra chuyện, mắc mớ gì tới tụi tôi?! Tụi tôi chẳng liên quan gì hết!

Nhưng bọn họ đánh giá quá thấp mức độ mê tín vào sự trùng hợp của cư dân mạng rồi!

Mới chưa được bao lâu sau khi Trương Lực bị bóc phốt, danh hiệu “Thanh tra kỷ luật giới giải trí” của Tống Miên đã được dựng lên vững vàng!

Mấy người từng đối đầu với Tống Miên đều khóc không ra nước mắt, hoang mang cực độ!

Tụi tôi chỉ cãi nhau với cô ấy thôi mà! Chẳng có quả dưa nào đâu! Kéo tụi tôi vào làm gì vậy chứ!!!

Hôm nay là một ngày chấn động cả showbiz, cũng là ngày danh tiếng của Tống Miên hoàn toàn xoay chuyển!

Cùng lúc đó, bên phía Trương Lực mới vừa nhận được tin tức.

Anh ta còn đang chìm trong cú tát trời giáng này, bỗng cảm nhận được những ánh nhìn xung quanh càng lúc càng quái lạ.

Ai nấy đều nhìn vào điện thoại rồi kinh ngạc ngẩng đầu lên, kéo người bên cạnh thì thầm to nhỏ, vừa nói vừa liếc về phía Trương Lực.

Đến khi Trương Lực nhận ra có gì đó không ổn, đội ngũ của anh ta đã cuống đến mức nhảy dựng lên!

Chuyện gì xảy ra vậy?! Ai tung tin thế?

Bọn họ lục tung mọi nguồn có thể, nhưng kết quả đều chỉ có một là không thể nào tra ra! Không hề có chút dấu vết nào! Thậm chí chẳng biết gần đây đã đắc tội với ai!

Trương Lực có các sản phẩm cạnh tranh cùng loại, nhưng xét trên toàn bộ giới giải trí, những bên có xung đột lợi ích với họ thì lại không dám bỏ tiền nhiều như họ, mà đội ngũ quan hệ công chúng cũng không chuyên nghiệp bằng. Còn những bên sẵn sàng chi tiền, bỏ ra số tiền này chỉ để tung tin xấu về một nam diễn viên trung niên không thì có đáng không? Còn người có thù oán với anh ta, làm gì có ai có thế lực lớn đến mức ra tay một phát dứt khoát như vậy?!

Bất luận nghĩ kiểu gì, bọn họ cũng không thể nào đoán ra.

Chính Trương Lực cũng không nghĩ ra nổi!

“Cái gì?!”

Vừa cầm được điện thoại, anh ta đã gào lên muôn vỡ cả giọng: “Là sao? Ai tung tin?!”

“Hoàn toàn không có chút đầu mối nào cả!”

Đội ngũ của anh ta đã tuyệt vọng: “Dù chỉ cần tìm ra một người có động cơ thôi, chúng ta cũng đâu đến mức bó tay thế này! Ít ra còn có thể bào chữa rằng đây chỉ là hiểu lầm, là có người hãm hại. Nhưng vấn đề là tất cả đều bị lôi ra ánh sáng, không sót một thứ nào!”

Trương Lực đờ người.

Sao có thể có một kẻ thù tàn nhẫn đến mức này?! Anh ta đã đắc tội với ai?! Cả giới giải trí, còn ai có thể đẩy anh ta vào đường cùng thế này?!

Tất nhiên là bọn họ nghĩ không ra rồi. Người này vốn chẳng dính dáng gì đến showbiz. Nếu buộc phải nói có quan hệ thì có thể xem như là một bên “A” nổi tiếng của ngành giải trí thôi.

Là kim chủ đại nhân của mọi người đó.

Mà lúc này đây, vị kim chủ đại nhân đó vẫn đang đứng trên xe tăng, vui vẻ gào rú.

“AAAAAAAA!”

Trương Đống Quốc đứng trên xe tăng, mái tóc tạo kiểu của một doanh nhân bị gió thổi loạn, mặt mày vặn vẹo vì sung sướng, vui vẻ chẳng khác gì đứa trẻ 150kg.

“k*ch th*ch quá sư phụ ơi!!!”

Sau khi chạy thêm một vòng, cuối cùng Vưu Dật Tư cũng dừng lại.

Micro truyền giọng nói của cô qua máy liên lạc, âm thanh vang lên nhẹ nhàng theo rung động của dây thanh quản:”Xuống đi.”

Lúc này Trương Đống Quốc mới từ từ thu lại biểu cảm trên mặt, khom lưng vội vàng trèo ra ngoài.

Hôm nay là ngày sung sướng nhất trong đời ông ta, được cùng sư phụ đua xe tăng!

Xin hỏi còn ai có thể có cơ hội này nữa?! Hiếu thảo với sư phụ nhất định có báo đáp tốt!

Trương Đống Quốc vừa ra sức trèo xuống, vừa suy nghĩ sân bãi này hình như vẫn chưa đủ chỗ để sư phụ thể hiện hết khả năng. Sau này mời sư phụ đến thảo nguyên châu Phi đua xe tăng, không biết sẽ đã đến mức nào!

Lòng tôn kính sư phụ của Trương Đống Quốc càng thêm cuồng nhiệt.

Cả đời này, dù ông ta có học suốt tám kiếp cũng không thể nào lĩnh hội hết những thứ sư phụ biết. Dù chỉ là một mẩu kiến thức vụn vặt thì ông ta cũng phải học rất lâu mới xong.

Sư phụ là một đại thần lợi hại như thế, vậy mà còn chịu hạ phàm để chỉ dạy ông ta.

Trương Đống Quốc nước mắt lưng tròng, phải đối xử với sư phụ tốt hơn nữa, phải tốt hơn nữa nữa nữa!

Lúc này, Vưu Dật Tư cuối cùng cũng nhảy xuống khỏi xe tăng.

Cô không cần bò xuống, cũng chẳng phải mượn ngoại lực hỗ trợ, chỉ đơn giản chống tay nhẹ một cái, rồi nhảy xuống dễ dàng như mây trôi nước chảy.

Từ độ cao như vậy mà dáng người cô vẫn vô cùng nhẹ nhàng, như thể không hề chịu chút phản lực nào từ mặt đất, không hề bị chấn động.

Ngay sau khi Tống Miên đáp xuống, hai người bọn họ liền tíu tít bám theo sau lưng Vưu Dật Tư, hí hửng tranh nhau rót trà dâng nước.

Cái dáng vẻ chó gà lên trời, cáo mượn oai hùm ấy, hệt như hai thái giám được sủng ái nhất bên cạnh hoàng đế.

Bọn họ còn đang tận tụy phe phẩy quạt hầu hạ Vưu Dật Tư, thì bên kia, đạo diễn của đoàn phim đã kịp phản ứng, nhanh chóng tranh thủ thời cơ xông đến.

“Cô Vưu.” Ông ta cẩn thận gọi một tiếng: “Có thể làm phiền cô một chút không?”

Vưu Dật Tư khẽ nâng mắt, dừng bước, hỏi: “Chuyện gì?”

Đạo diễn cắn răng, rút từ trong túi ra một tấm danh thiếp, cung kính dâng lên: “Tôi là đạo diễn Hàn Dương, đã từng làm qua vài bộ phim có doanh thu khá cao, chắc cô cũng từng xem qua…”

“Chưa xem.”

Vưu Dật Tư liếc mắt nhìn tên trên danh thiếp, thuận tay nhét vào túi, rồi bỗng nhớ đến trách nhiệm hiện tại của mình, thế là cô vẫn kiên nhẫn hỏi: “Anh muốn bàn chuyện hợp tác à?”

Dù sao dưới tay cô cũng đang có ba nghệ sĩ.

Tống Miên và người chưa từng gặp mặt – Cố Trường Thanh đều là diễn viên.

Nghe nói diễn xuất của Cố Trường Thanh có hơi tệ, nhưng kỹ thuật thì có thể luyện tập, giờ đến cả Lâm Liệt Ảnh cũng đã căn chuẩn âm rồi.

Hàn Dương lập tức chết lặng.

Chưa… chưa xem…

Từ khi vào nghề đến nay, ông ta chưa từng chịu cú sốc nào lớn đến vậy. Sau một hồi đau đớn tiếp nhận sự thật rằng phim của mình vẫn chưa đủ nổi tiếng, Hàn Dương lại một lần nữa tha thiết nói: “… Ha ha! Chắc là chưa đủ xuất sắc để lọt vào mắt cô Vưu rồi, ba trong số mười phim có doanh thu cao nhất lịch sử điện ảnh nội địa là do đội ngũ chúng tôi thực hiện. Chúng tôi chuyên về những bộ phim bom tấn quy mô lớn, có kinh phí khổng lồ.”

Ông ta run rẩy nhét danh thiếp vào lại, ngượng ngùng nói: “Đúng là có một dự án hợp tác muốn bàn bạc. Không biết cô có thời gian để nghe thử  không?”

“Được. Anh muốn hợp tác với Tống Miên hay Cố Trường Thanh?”

“… Không, không phải hai người họ.”

Hàn Dương vừa nói ra câu này, bản thân cũng cảm thấy hơi điên rồ, đến mức cực kỳ căng thẳng: “Đương nhiên nếu cô muốn để họ tham gia cùng thì chúng tôi vô cùng hoan nghênh. Chỉ là…”

Hàn Dương cắn răng, siết chặt tay, lấy hết can đảm: “Chúng tôi muốn hợp tác với chính cô!”

Vưu Dật Tư hơi dừng lại, như thể vừa nghe thấy điều gì kỳ quái, liếc mắt nhìn lên.

Hàn Dương cũng tự biết chuyện này quá đỗi hoang đường. Chỉ vài tiếng trước, ông ta còn âm thầm chế giễu rằng đạo diễn của “Thử thách bất khả thi” đúng là đi đường tắt, ai cũng dám mời làm khách mời được.

Trước là một người quản lý, sau là Trương Đống Quốc. Thật không biết rốt cuộc tên đạo diễn đó đang làm cái gì. Nhưng chỉ vài tiếng sau, ông ta đã hiểu ra.

Có lúc nghề nghiệp không phải là tiêu chuẩn duy nhất để mời một người.

Người thực sự hiểu nghệ thuật, người thực sự theo đuổi tác phẩm hay thì không thể bị ràng buộc bởi những quy tắc cứng nhắc!

Khi ông ta nhìn thấy Vưu Dật Tư bước ra từ khoang lái, ngồi trên nắp xe, ông ta như bị sét đánh trúng, một cảm giác nhất kiến chung tình mạnh mẽ ập đến.

Trời ạ.

Cỗ máy khổng lồ, người phụ nữ mang cảm giác AI lạnh lùng, ánh nắng chói chang. Nếu xung quanh là một vùng đất hoang tàn, nếu cô đang lái một bộ giáp cơ động tham chiến giữa ngân hà thì đó chính là cảnh tượng hoàn hảo trong bộ phim viễn tưởng mơ ước của ông ta!

Dĩ nhiên dự án này vẫn còn xa vời, ông ta không dám đường đột đề cập nên chỉ có thể thăm dò trước: “Là thế này, chẳng phải Trương Lực vừa mới dính phốt sao? Chúng tôi lập tức quyết định từ bỏ cậu ta, muốn tìm lại một nam chính mới cho bộ phim chiếu Tết năm sau.”

Ông ta nhìn cô với ánh mắt cháy bỏng: “Cô Vưu, cô có hứng thú không?”

“Không hứng thú lắm.” Vưu Dật Tư lịch sự đáp, như thể cảm thấy ông ta thật kỳ lạ: “Tôi còn phải đi làm.”

Hàn Dương lại bị chặn họng, thấy Vưu Dật Tư rõ ràng chẳng có chút hứng thú nào, ông ta vắt óc suy nghĩ, vội vàng nói tiếp: “Tôi biết cô rất bận, nhưng đây là quyết định đã được suy tính kỹ lưỡng. Nếu cô không muốn đóng chính, chúng tôi vẫn hy vọng có thể mời cô làm khách mời đặc biệt.”

Vưu Dật Tư định từ chối thẳng thừng, nhưng Hàn Dương đã chặn trước một câu: “Thù lao vẫn tính theo tiêu chuẩn của vai chính.”

Khoảnh khắc đó, ông ta thấy cô khựng lại, như thể cô vừa nghĩ đến điều gì đó, im lặng trong giây lát rồi hỏi ông ta một câu: “Đoàn phim của các anh nhiều tiền lắm à?”

Hàn Dương: “…Cũng… cũng hơi nhiều một chút.”

Là người đứng đầu Starfish Entertainment, Vưu Dật Tư cảm thấy mình vẫn nên cân nhắc cho tiền đồ của công ty.

So sánh với giá cát-xê của Tống Miên khi tham gia “Thử thách bất khả thi” cùng phần chia lợi nhuận của mình, ý tưởng của vị đạo diễn này tuy kỳ lạ, nhưng không phải không thể chấp nhận.

Vưu Dật Tư bắt đầu tìm hiểu sơ lược về bộ phim này của Hàn Dương.

Hàn Dương là một trong những đạo diễn có sức ảnh hưởng lớn trong nước hiện nay. Bộ phim về quân đội mà ông ta đang thực hiện có mức đầu tư rất cao, dù Trương Lực cũng góp một phần vốn, nhưng nếu loại bỏ anh ta ra thì tổng thể dự án cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều.

Huống hồ ngay trong thời gian quay phim, Trương Lực lại tự chuốc lấy một scandal lớn như vậy. Nếu tiếp tục giữ anh ta lại thì phòng vé của họ có thể sẽ chịu tổn thất nghiêm trọng. Nhà đầu tư lớn nhất chắc chắn sẽ không chấp nhận chuyện này, loại bỏ Trương Lực đã là chuyện không thể trì hoãn.

Vưu Dật Tư cũng đang cân nhắc về hướng đi tiếp theo của Starfish Entertainment sau khi chương trình kết thúc.

Trương Lực vừa hay đã đưa ra một gợi ý, đó chính là quay phim. Cũng coi như bước lên con đường chính thống theo một cách nào đó.

Nghĩ đến đây, Vưu Dật Tư chợt nhớ đến Lâm Liệt Ảnh. Không biết dạo này cậu ấy thế nào, lát nữa gọi điện hỏi thử vậy.

Sau khi bàn bạc xong, Trương Đống Quốc mới vội vàng chạy đến hỏi: “Sư phụ, anh ta định bàn chuyện làm ăn với sư phụ à?”

“Không.” Vưu Dật Tư bình tĩnh đáp: “Ông ta muốn loại Trương Lực, mời tôi tham gia phim của ông ta.”

Trương Đống Quốc trợn tròn mắt. Gì cơ? Một cơ hội tuyệt vời để lấy lòng sư phụ như vậy mà sao ông ta lại không nghĩ ra trước chứ?

Ông ta lập tức quả quyết nói: “Tôi thấy ý tưởng này rất khả thi. Trước đây tôi đã để ý bộ phim này có định hướng rất tốt, chỉ là còn hơi do dự. Nào ngờ sư phụ quả nhiên mắt sáng như đuốc, lập tức nhìn ra tiềm năng của nó, đã soi sáng con đường phía trước cho tôi!”

Trương Đống Quốc vừa đi vừa nói: “Chuyện này không thể chậm trễ, để tránh tiềm năng này bị người khác phát hiện trước, tôi quyết định rót vốn đầu tư ngay lập tức!”

Cuối cùng ông ta chắp tay: “Đa tạ sư phụ chỉ điểm!”

*

Hôm nay quả là một ngày hỗn loạn.

Lâm Liệt Ảnh đi đến lớp thanh nhạc tập luyện như thường lệ.

Lớp học này là do chị Vưu nhờ người đăng ký giúp anh ấy.

Giáo viên có danh tiếng khá lớn trong giới, tuy nghiêm khắc nhưng rất có chuyên môn.

Trước đây Lâm Liệt Ảnh cũng từng được đào tạo, chỉ là chưa bao giờ có động lực như lần này.

Anh ấy cũng chưa từng nhận ra rằng, sau khi luyện tập thì dung tích phổi của mình cũng có thể theo kịp được nhịp độ này.

“Có chút tiến bộ rồi đấy.”

Giáo viên liếc nhìn anh ấy, nhận xét: “Hôm nay rốt cuộc cũng không bị lệch tông.”

Lâm Liệt Ảnh cảm thấy đây cũng coi như một lời khen, bèn hắng giọng, không nói gì thêm.

Anh ấy đang định tiếp tục hát thì cửa phòng tập luyện bị đẩy bật ra. Một cái đầu ló vào qua khe cửa, hỏi: “Dạ chưa hết giờ sao ạ?”

“Sắp rồi sắp rồi.” Giáo viên đáp: “Để cậu ấy hát thêm hai lần nữa xem hôm nay có thực sự tiến bộ không.”

Đối phương nhíu mày, nói: “Sao phải hát nhiều lần như vậy chứ?”

Giáo viên hòa nhã đáp: “Cậu ấy có nền tảng chưa vững, cần luyện nhiều hơn để củng cố kỹ năng cơ bản. Nghệ sĩ của cậu cũng mới đến phải không? Xin lỗi nhé, có lẽ phải chờ khoảng hai mươi phút nữa.”

“Tôi thì chờ được.” Người nọ nói: “Nhưng nghệ sĩ nhà tôi thì không chờ được đâu! Lịch trình bây giờ rất kín, ngày mai còn có buổi tiệc tối cần tham gia nữa. Hôm nay chỉ có thể tập bài hát này thêm một lần nữa thôi, tối nay còn phải đi thử trang phục và làm tóc nữa, gấp lắm.”

Giọng anh ta lộ rõ vẻ không hài lòng.

Nghệ sĩ mà anh ta dẫn theo tên là Lương Canh, là gương mặt mới vừa ký hợp đồng với Dolphin Entertainment.

Trước đây cậu ta từng là thành viên một nhóm nhạc nam, nhưng không gây được tiếng vang. Sau khi nhóm tan rã, nhờ tham gia vài chương trình mà mới có chút danh tiếng.

Người quản lý này rất tin tưởng vào nhan sắc của Lương Canh, kỹ năng hát nhảy cũng ổn, nên anh ta cực kỳ coi trọng cậu ta.

Chỉ cần có cơ hội tốt, Lương Canh hoàn toàn có thể nổi tiếng.

Vậy mà bây giờ lại phải đứng ngoài chờ một nghệ sĩ vô danh nào đó học xong mới được vào à?

Anh ta cuối cùng không nhịn được, thúc giục: “Phiền nhanh lên chút ạ, dù sao cũng chỉ là lớp học căn bản, có học hay không cũng không khác biệt gì nhiều.”

Lâm Liệt Ảnh lập tức quay đầu lại, giọng anh ấy mạnh mẽ vang lên: “Ý anh là sao?”

Vốn dĩ anh ấy chẳng phải người có tính nhẫn nhịn gì cho cam, bị người khác đột ngột xông vào giữa giờ học đã thấy khó chịu rồi, bây giờ còn nói gì mà học hay không cũng được?

Nghệ sĩ nhà anh mới là người cần được học đúng không? Tham gia mỗi một buổi tiệc tối thôi đã ghê gớm lắm à?

Người của Dolphin Entertainment cũng chuẩn bị bật lại ngay, nhưng không ngờ khi Lâm Liệt Ảnh quay mặt lại thì anh ta bỗng khựng lại.

Rất nhiều người từng nhận xét rằng nếu Lâm Liệt Ảnh là một người câm thì có lẽ anh ấy đã sớm nổi tiếng rồi. Chỉ cần không hát, không nhảy, không nói chuyện, chỉ đứng yên đó thôi, khuôn mặt này có thể khiến người ta câm nín ngay lập tức.

Lúc trước khi Lâm Liệt Ảnh ra mắt trong nhóm nhạc nam, công ty đã đầy tham vọng. Với một gương mặt như thế này, chỉ cần đứng trên sân khấu làm cảnh thôi, sớm muộn gì cũng sẽ có người để ý đến đúng không?

Nhưng không ngờ Lâm Liệt Ảnh thực sự đã được chú ý, chỉ là… bị phát hiện ra giọng hát quá khó nghe.

Khó nghe đến mức có thể gắn debuff lên nhan sắc này, thậm chí thỉnh thoảng còn có hiệu ứng tấn công.

Người quản lý kia ngây ra, không nói được lời nào. Thậm chí không nhịn được mà muốn hỏi: Cậu là nghệ sĩ của công ty nào? Là thực tập sinh hay đã ra mắt rồi? Có hứng thú đổi công ty không?

Cũng may là anh ta không biết về thành tích vĩ đại của Lâm Liệt Ảnh, chứ nếu biết rồi thì anh ta tuyệt đối không dám có suy nghĩ này đâu.

Vốn dĩ Lương Canh cũng tự cho rằng mình rất đẹp trai, nhưng không ngờ chỉ tùy tiện đến một lớp học mà lại gặp ngay một nam nghệ sĩ vừa vô danh lại còn đẹp hơn mình.

Trên người đối phương không có bất kỳ món đồ hiệu nào, thậm chí ăn mặc cũng chẳng cầu kỳ. Chỉ tùy tiện mặc một chiếc áo len với một cái quần đơn giản, vậy mà gương mặt kia vẫn nổi bật một cách xuất chúng.

Lúc này, Lương Canh đứng bên ngoài đã bắt đầu mất hết kiên nhẫn. Trước đó, công ty đã hứa sẽ để cậu ta tham gia chương trình “Thử thách bất khả thi”, nhưng ai ngờ tổ chương trình lại đột nhiên đổi người, tìm một quản lý khác vào thay thế, cơ hội khó khăn lắm mới có được cứ thế mà mất đi.

Mà cái công ty Starfish Entertainment giành mất suất của cậu ta, lại chính là công ty mới của Lâm Liệt Ảnh.

Hận cũ chưa tan, lại thêm mối hận mới, Lương Canh đã ghét cay ghét đắng công ty này từ lâu.

Khó khăn lắm mới có được một công việc tốt, giờ chỉ đến học một buổi thôi mà cũng gặp phải chuyện rắc rối như thế này.

Cậu ta vỗ vai nhân viên bên cạnh, kéo thấp vành nón rồi bước vào phòng tập: “Lịch trình của em rất gấp…”

Lời còn chưa dứt, ánh mắt cậu ta chạm ngay phải Lâm Liệt Ảnh, người mà cậu ta đã lâu không gặp.

Lương Canh ngây người, Lâm Liệt Ảnh cũng ngây người.

Đúng là oan gia ngõ hẹp mà.

Lương Canh nhìn quanh bốn phía, không thấy có ai đi cùng Lâm Liệt Ảnh.

Như thể vừa nghĩ ra điều gì, cậu ta hơi khựng lại rồi bật cười: “Ôi chao, Lâm Liệt Ảnh à.” Cậu ta nói: “Ở công ty mới vẫn bị ra rìa như thế à? Chỉ lo đưa Tống Miên đi tham gia chương trình, chẳng ai quan tâm cậu luôn nhỉ?”

“Ôi chao, Lương Canh à.” Lâm Liệt Ảnh cũng cười khinh thường: “Lại bị chương trình trả hàng hả? Chúng tôi cướp mất suất của cậu, thật ngại quá đi mà.”

Anh ấy đã sớm nghe Dương Na và Vương Tiểu Hàm tám chuyện này từ trước, trong lòng nhịn cười suốt mấy ngày nay rồi!

Sắc mặt Lương Canh lập tức thay đổi: “Ha ha, nhưng ít ra tôi còn có người lo cho.” Cậu ta đáp trả ngay: “Anh Lâm của tôi thế nào cũng ráng nhét tài nguyên cho tôi. Còn cậu thì sao? Công ty có ai để ý đến cậu không? Lúc nào cũng chỉ chăm chăm nâng đỡ Tống Miên!”

“Mẹ nó cậu bớt nói linh tinh đi!” Lâm Liệt Ảnh tăng âm lượng, đáp trả ngay: “Cậu có biết thế nào là cổ phiếu tiềm năng không? Cậu có biết quản lý của tôi là ai không?”

“Ôi chao, cậu lại đi đu theo chân người nổi tiếng nào nữa à?” Lương Canh lập tức cười nhạo: “Bao lâu rồi vẫn chưa nhận được việc nào mà cũng dám tự nhận mình là cổ phiếu tiềm năng hả?”

Lâm Liệt Ảnh xắn tay áo lên, hai người vốn đã như nước với lửa. Ngay đúng lúc này, điện thoại của anh ấy bỗng reo lên. Giai điệu của Doraemon vang lên ang~ ang~ ang~.

Cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng. Lâm Liệt Ảnh buông tay xuống, rút điện thoại ra xem. Vừa nhìn thấy tên trên màn hình, anh ấy lập tức bật dậy.

“Cậu hỏi quản lý của tôi là ai à?” Lâm Liệt Ảnh cười khinh thường.

Anh ấy liền bắt máy ngay trước mặt Lương Canh, giọng điệu lập tức thay đổi: “Alo, chị Vưu đáy à? Ây da, đừng cứ lo lắng cho em thế chứ! Em đang học rất chăm chỉ mà~”

“Dạ dạ, em nhớ ăn cơm mà. Chị với Tống Miên cũng chú ý sức khỏe nhé, đừng cứ lo cho em hoài mà quên bản thân đấy.”

“Em biết rồi em biết rồi, cảm ơn chị Vưu nha!”

Vưu Dật Tư vừa mới gọi điện thoại xong, chưa kịp nói câu nào: “…”

Tên nhóc này lại đang phát điên gì nữa vậy.

Bình Luận (0)
Comment