Trước khi người phụ nữ đó bò ra khỏi cửa khoang lái, đám người đang vật lộn ầm ĩ kia vẫn còn tranh cãi về chiếc xe tăng.
Trương Lực – người từng lái xe tăng vẫn đang chế giễu rằng Tống Miên không thể lên nổi!
Thế nhưng, ngay giữa lúc ẩu đả, bọn họ lại trơ mắt nhìn thấy cánh cửa khoang bật mở, một bóng dáng cao gầy nhưng mạnh mẽ chống tay lên nắp trước rồi thoăn thoắt trèo ra ngoài. Động tác lưu loát như nước chảy mây trôi, hoàn toàn không giống cảnh tượng thảm hại khi Trương Lực thử lái xong phải có người kéo ra.
Trương Lực ngây người, tất cả mọi người đều ngây người.
Bọn họ gần như quên cả phản ứng, chết lặng tại chỗ đứng nhìn cô sau khi bò ra thì tung chân nhảy lên, co một chân ngồi vững trên nắp trước của xe tăng.
Cô chẳng mấy để tâm, thuận tay tháo mũ xe tăng nặng nề xuống. Khoang lái chật chội oi bức, cộng thêm tiếng máy móc vận hành cùng tiếng động cơ diesel gầm rú không ngớt, lại còn phải duy trì trạng thái căng thẳng về cả tinh thần lẫn thể lực trong một khoảng thời gian, thế nên khi vừa chui ra, cảm giác thấy bầu trời xanh trên đầu sẽ khiến người ta đột ngột thả lỏng toàn thân.
Nhưng đối với cô thì thả lỏng hay không cũng chẳng khác biệt lắm, vẫn là gương mặt lạnh lùng không mấy biểu cảm. Một lọn tóc mai bị mồ hôi thấm ướt dính lên bên má, dọc theo sợi tóc ấy, có thể nhìn rõ đường nét sắc sảo nơi xương gò má của cô.
Xương hàm của cô có góc chuyển cao, nằm sát d** tai, nhưng đường nét lại vô cùng dứt khoát, nửa dưới khuôn mặt nhỏ nhưng lại không nhọn.
Phần kết nối giữa hàm dưới và cổ hoàn toàn không có chút mỡ thừa hay da chùng, khi ngẩng đầu lên, chỗ đó tựa như chỉ có một lớp da mỏng áp sát lấy yết hầu, đường nét rõ ràng. Ngay cả vệt mồ hôi lăn xuống hai bên má cũng toát lên vẻ gợi cảm.
Vì luôn phải dùng sức nên gân xanh trên cánh tay cô hơi nổi lên, khi chống tay ra sau có thể thấp thoáng thấy rõ mạch gân, dường như còn có giọt mồ hôi dọc theo cánh tay chảy xuống, rơi vào kẽ những ngón tay đang co lại.
Còn đôi chân của cô thì quá dài, duỗi ngang trên nắp trước của xe tăng, đôi ủng công trường nặng nề lại càng tôn lên cảm giác mạnh mẽ đầy sức lực. Thắt lưng hơi cong về phía trước, tư thế ngồi không quá ngay ngắn, nhưng đường cong dọc theo sống lưng lại rất ngầu.
Trước khi cô kịp liếc sang, tất cả mọi người ở đây đã hoàn toàn đờ đẫn.
Ai đây? Chị gái này là ai đây?
V-vãi thiệt chớ!!!
VÃI!!!
Đây là chị Vưu à!? Người đó lại là chị Vưu!!!
Người lái xe tăng này căn bản chẳng phải lính thiết giáp gì cả!!!?
Đây là chuyên gia kiểu gì thế? Ở đâu ra một tay lái xe tăng hàng đầu thế này vậy?!
Người ta vốn dĩ… con mẹ nó chỉ là một người quản lý thôi mà!!!
Cả đám đều hóa đá!
Cô không chỉ biết lái xe tăng mà đệt mẹ cô còn biết drift xe tăng nữa!!!
Cô có phải con người không vậy!!!
Giữa lúc mọi người đã hoàn toàn phát điên, ngay khi cô ấy nhìn sang phía bên này, tất cả đều chính thức mất đi lý trí!!!
Chị Vưu nhìn sang đây rồi! Chị Vưu đang nhìn chúng tôi!!!
Có người nín thở!
Mẹ ơi!! Cứu con với!!! Con sắp bị sự ngầu lòi g**t ch*t tại chỗ rồi!!!
“Tống Miên?”
Chị Vưu ngồi chống một chân trên nắp trước của chiếc xe tăng cao hơn hai mét, quét ánh mắt sang, nhướng mày hỏi: “Cô muốn lên không?”
Cả đám nghẹn thở.
Trong cơn nghẹn thở này, bọn họ nhanh chóng nhận ra tim mình đang đập điên cuồng!
Mặc dù cô chỉ gọi đích danh một người, không hề có ẩn ý gì khác, nhưng trong mắt những người bên dưới, câu hỏi ấy chính là: “Cô có muốn lên xe tăng của tôi không?”
Đây là thử thách chịu đựng đáng sợ bậc nhất từ trước đến nay ư?!
TẤT NHIÊN LÀ MUỐN!!!
TÔI ĐỒNG Ý!!!
Bọn họ gào thét trong lòng!
CHỊ VƯU! LÁI XE TĂNG ĐƯA TÔI ĐI ĐI! CHÚNG TA CÙNG NHAU BỎ TRỐN!!!
TÔI NGUYỆN CÙNG CHỊ LANG BẠT CHÂN TRỜI GÓC BỂ!!
Giây phút này, họ cảm thấy tất cả những bộ phim hành động trước đây đều quá bảo thủ!
Mấy tạp chí đó chẳng biết chụp hình gì cả!
Ngồi trên nắp trước xe địa hình? Quá bình thường!
Ngồi trên nắp trước siêu xe? Cũng chẳng là gì!
Lamborghini? Bugatti? Ferrari??
Mấy thứ đó thì có là gì đâu chứ? Đã lái thì phải lái xe tăng!!!
Đã là phụ nữ đích thực thì phải ngồi trên nắp trước xe tăng!!!
Đó chính là xe tăng! Một con quái thú thép khổng lồ nặng bốn, năm chục tấn! Là vị vua thực sự của mặt đất, pháo đài di động! Là vũ khí chiến tranh bất khả chiến bại!
Chỉ cần nhìn thấy thân xe khổng lồ và tháp pháo cao vút kia, người ta sẽ tự nhiên nảy sinh cảm giác ngưỡng mộ và tin tưởng đầy kính sợ.
Nếu trước đây có ai nói rằng có thể tận mắt chứng kiến khách mời lái xe tăng trong chương trình này, bọn họ chắc chắn sẽ không bao giờ tin! Dù sao thì mấy con quái vật này chỉ có thể thấy trên TV mà thôi, nhưng cảm giác khi thấy tận mắt liệu có thể giống như trên màn ảnh không?
Chỉ khi thực sự đứng trên sân bãi, người ta mới có thể cảm nhận được sự áp đảo ập tới từ con quái thú thép đó. Nhìn thấy xe tăng bằng mắt thường đã là một k*ch th*ch thị giác cực mạnh, huống chi chị Vưu còn biểu diễn hẳn một pha drift xe tăng!
Một cỗ máy khổng lồ nặng như vậy, cảm giác như chỉ cần vẩy nhẹ đuôi xe cũng đủ hạ gục cả một con Argentinosaurus.
Lại nhìn xuống mặt đất, nơi còn in dấu vết của bánh xích kéo dài, trong ánh nắng gay gắt, hình ảnh người lái xe từ khoang lái chui ra.
Sự chấn động này e rằng cả đời những người có mặt tại đây cũng không thể nào quên được.
Hai vị đạo diễn là những người đầu tiên hoàn hồn!
Dù một người chuyên làm phim, một người chuyên làm show truyền hình, nhưng lúc này họ đều hoàn toàn quên mất chức danh của mình, chỉ còn lại bản năng của những người theo đuổi nghệ thuật quay phim!
Cả hai lập tức quay phắt sang hỏi người quay phim: “Quay lại chưa?! Quay được chưa?! Đừng nói với tôi là chưa quay được đấy!!!”
Người quay phim vẫn còn đờ đẫn nhìn màn hình, giờ nghe thấy tiếng quát mới vội vàng cúi đầu kiểm tra bộ nhớ thì phát hiện ra đã quay lại được.
Cả đám liền đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, may mà máy quay vẫn luôn mở. Nếu không ghi lại được cảnh này, bọn họ có lẽ sẽ hối hận suốt mười năm! Thậm chí đến lúc lâm chung, nếu nghe cháu nội hỏi “Ông ơi, điều tiếc nuối nhất đời ông là gì ạ?” thì bọn họ chắc chắn sẽ tháo luôn ống thở oxy ra mà nói rằng: “Ông đã không quay được cảnh drift xe tăng ngay trước mắt mình…”
Bởi vì đây là một cảnh tượng mà đời người gần như không thể chứng kiến được, vậy mà hôm nay vì Vưu Dật Tư, bọn họ đều đã được tận mắt thấy.
Tống Miên bắt đầu dần dần hoàn hồn, Trương Đống Quốc cũng dần hoàn hồn, những người khác cũng lần lượt hoàn hồn, nhớ lại chuyện vừa xảy ra.
Và rồi họ mới nhận ra rằng lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Lúc này, Tống Miên mới cảm giác được những ánh mắt đố kỵ từ phía sau đổ dồn về phía mình!
Cô ấy đứng giữa đám đông – một nhóm toàn những nhân vật nổi tiếng, những gương mặt xuất hiện trên màn ảnh, những con người sải bước trên sân khấu. Nhưng dường như chỉ có cô ấy, người được chị Vưu gọi tên mới là ngôi sao sáng nhất lúc này.
Ngay cả khi vừa ra mắt đóng bộ phim đầu tiên, lần đầu tiên nhìn thấy bản thân trên TV, Tống Miên cũng chưa từng có cảm giác tự hào như lúc này.
Cô ấy cảm thấy mình như được rồng nâng lên trời, bởi vì chị Vưu chỉ gọi tên cô ấy.
Trương Đống Quốc nhìn mà ghen tị vô cùng, mắt ông ta sắp đỏ hoe luôn rồi.
Tại sao lúc nãy mình lại không nhanh miệng hét lên một câu chứ? Tại sao lại không để sư phụ nghe thấy?
Nhưng nghĩ lại, chắc sư phụ cũng sẽ không thương mình như thương sư tỷ đâu.
Trương Đống Quốc cảm thấy chua xót vô cùng. Hóa ra trong tình cảm, đến trước hay đến sau lại quan trọng đến vậy ư? Tại sao sư phụ lại cưng chiều con gái hơn chứ?
Ông ta cũng muốn được sư phụ dẫn đi lái xe tăng drift lắm mà!
Bởi vì sư phụ là thần, cái gì sư phụ cũng biết!
Từ nay trở đi, cho dù sư phụ có bảo rằng sư phụ biết tháo bom, biết chế tạo tên lửa, thậm chí có thể tự tay đóng tàu sân bay thì ông ta cũng tuyệt đối sẽ không thấy ngạc nhiên nữa.
“Em em em…” Tống Miên xúc động đến mức nói cũng không tròn câu, lập tức hét lên: “Em muốn!”
Vưu Dật Tư gật đầu: “Lại đây.”
Lúc này có vẻ như cô mới để ý thấy trong đám người trước mặt có rất nhiều gương mặt lạ.
Vưu Dật Tư đặt một tay lên đầu gối, ngẩng lên hỏi: “Mấy người đang làm gì ở đây vậy?”
Tống Miên vừa chạy tới vừa ngẩn người rồi nói: “Cãi nhau.”
“Cãi nhau với ai?”
Giọng điệu của Vưu Dật Tư vô cùng bình thản, cô chỉ đơn thuần hỏi lý do sự việc, nhưng lọt vào tai những người xung quanh thì giọng điệu đó lại trở nên cực kỳ bá đạo, lạnh lùng, thậm chí còn có vẻ như muốn đứng ra đòi lại công bằng cho bọn họ.
Hítttttttt hà. Chị, chị này… Dừng phát tán pheromone* lại đi.
(*Pheromone, là những chất được sử dụng như những tín hiệu hóa học giữa các cá thể cùng loài, những chất này được tiết ra ngoài cơ thể côn trùng và có thể gây ra những phản ứng chuyên biệt cho những cá thể khác cùng loài.)
Có người chân sắp mềm nhũn ra cả rồi!
“Đoàn phim của bọn họ đó!” Tống Miên lập tức tố cáo: “Bọn họ giành xe tăng của chúng ta, còn không cho bọn em tham quan nữa!”
Vưu Dật Tư hơi nheo mắt nhìn về phía nhóm nhân viên đoàn phim đứng ngoài sân.
Tất cả đồng loạt lùi về sau một bước.
“Không cho tham quan?”
Tống Miên gật đầu thật mạnh: “Tên ba phút Trương Lực đó còn đánh Trương Đống Quốc! Còn muốn đánh cả em nữa!”
Vưu Dật Tư cúi người xuống, vươn tay ra.
Tống Miên sững sờ, mãi một lúc sau, cô ấy mới nhận ra rằng chị Vưu đang muốn kéo mình lên.
Tống Miên nuốt khan một ngụm nước bọt, cẩn thận nắm lấy tay Vưu Dật Tư, bám vào thân xe leo lên.
Chiếc xe này cao như vậy, mà cô ấy thì cũng không phải dạng cao ráo gì cho cam, leo lên thật sự rất vụng về và tốn sức.
Không ngờ Vưu Dật Tư khẽ dùng sức kéo một cái, Tống Miên lập tức cảm thấy mình bị nhấc bổng lên, gần như không tốn chút công sức nào.
Với thể trạng chưa đến 45kg của cô ấy, trong mắt Vưu Dật Tư chẳng khác gì đang xách một con gà con.
Huống hồ, ngay cả Lâm Liệt Ảnh mà cô còn khiêng dễ như không thì Tống Miên có là gì đâu?
Sau khi leo lên xe, Tống Miên lập tức trốn ra sau lưng Vưu Dật Tư, níu lấy vai cô ngồi xuống.
Vưu Dật Tư thu ánh mắt lại, nghiêng đầu, bình thản nói: “Không sao, tham quan bên trong xe tăng cũng thế thôi.”
Lại nữa rồi! Lại là một câu chế nhạo đỉnh cao nữa!
Sau câu “Nếu không luyện kỹ thuật cơ bản cho tốt thì trình độ bắn súng cũng chỉ đến vậy” dành cho Lý Huy hôm trước, hôm nay Vưu Dật Tư lại tiếp tục tung ra một đòn tấn công nhẹ nhàng.
Toàn bộ những người có mặt đều cảm thấy mình vừa bị đánh trúng tim đen!!!
TỐNG MIÊN MAU XUỐNG ĐÂY!!!
ĐỂ TÔI LÊN ĐI A A A A!!!
Trương Đống Quốc cuống cả lên, sao có thể bỏ sót ông ta được chứ?! Dù sao ông ta cũng là đệ tử trong môn phái mà!
Sư phụ! Sư tỷ! Đừng bỏ rơi tôi mà!!!
Ông ta lập tức hét lớn: “Đúng vậy! Tham quan bên trong xe tăng cũng thế thôi! Tôi đăng ký trước! Còn ai muốn đi nữa không?”
Những người khác vừa rục rịch manh động thì khựng lại ngay!
Tổng giám đốc Trương đã lên tiếng rồi thì còn ai dám chen ngang nữa?! Ai còn dám mở miệng nữa chứ?!
Nhỡ đâu Vưu Dật Tư lại bảo họ lên trước thì sao?! Chẳng phải sẽ bị Tổng giám đốc Trương ghi thù à?!
Ai mà dám làm ra chuyện kiểu như sếp đi bộ còn tôi lại bắt xe hơi đi cơ chứ!
Thế là khi thấy những người khác đành ngậm ngùi nhường bước, Trương Đống Quốc mừng như bắt được vàng.
Ông ta hớn hở nói: “Vậy nếu mọi người đã khiêm tốn như thế, tôi đành đại diện đi tham quan trước vậy!”
Nói rồi, ông ta chạy vội tới, trước khi bám vào thân xe còn liếc mắt dò xét nhìn sư phụ, thấy sư phụ không phản đối, lập tức khí thế bùng lên!
Hai tay ông ta bám chặt vào thân xe, vất vả mà kiên trì leo lên nóc xe tăng!
Dĩ nhiên sư phụ không hề đưa tay giúp.
Trương Đống Quốc tự lực cánh sinh, lăn lộn leo lên nóc xe, trước tiên cung kính gật đầu chào sư phụ và sư tỷ, sau đó quay sang hỏi Giang Triển Ba phía sau: “Lãnh đạo, bọn tôi có thể vào trong không?”
Giang Triển Ba sững sờ giây lát rồi mới đáp: “Được, tổ lái vừa đủ bốn người.”
Trương Đống Quốc gật đầu liên tục: “Vất vả cho chị Vưu, vất vả cho lãnh đạo rồi!”
Trương Lực đứng đần mặt ra nhìn, anh ta vẫn chưa thể hiểu nổi.
Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Chẳng phải vừa nãy đoàn phim của bọn họ vẫn còn đang dùng xe tăng sao?! Chẳng phải vừa nãy anh ta mới là người được tung hô sao? Chẳng phải anh ta đã trở thành người đàn ông từng lái xe tăng rồi sao?
Nhưng giờ thì sao?! Còn ai để ý đến anh ta nữa đâu?!
Những người vừa nãy còn tâng bốc, ca ngợi anh ta, bây giờ đều đờ đẫn nhìn về phía chiếc xe tăng, như thể vẫn còn đang đắm chìm trong cú drift thần sầu kia!
Trương Lực thậm chí có thể đoán được tiếng lòng của họ: Trương Lực thì có là gì chứ! Đây này, đây mới gọi là lái xe tăng thực thụ!
Trương Lực chưa bao giờ bị mất mặt đến thế trong đời!
Sao một người đại diện lại có thể lái xe tăng được? Lại còn lái giỏi đến mức này nữa???
Dù những người xung quanh có nghĩ gì thì sự phấn khích của Tống Miên và Trương Đống Quốc lại là thật.
Cả hai đều ngập tràn một suy nghĩ: Chị Vưu đối xử với bọn họ cũng tốt quá đi!!!
Được một chị đại cưng chiều, cảm giác này thật sự khiến người ta lâng lâng!
Tống Miên cảm thấy chân mình như nhũn ra, mềm mại, bồng bềnh như đang đi trên chín tầng mây.
Tống Miên đang chuẩn bị cùng Trương Đống Quốc chui vào khoang lái, thì bỗng nhìn thấy tóc chị Vưu ướt đẫm mồ hôi.
Là phụ nữ, cô ấy hiểu rất rõ cảm giác khó chịu này. Sau khi vận động mà không có dây buộc tóc thì cô ấy sẽ khó chịu đến mức muốn đánh người.
Thế là cô ấy tháo chiếc dây buộc tóc từ cổ tay mình xuống, ngồi xuống sau lưng Vưu Dật Tư, nhẹ nhàng vuốt tóc cô rồi buộc lên.
Vưu Dật Tư nghiêng mắt liếc qua, không mấy để tâm, chỉ khẽ nói: “Cảm ơn.”
Tống Miên buộc cao lên một chút để tóc không chạm vào gáy rồi liên tục xua tay: “Không không không, là em phải cảm ơn chị Vưu mới đúng!!”
Sau đó, cô ấy lại vừa nịnh nọt vừa nịnh hót bóp nhẹ vai Vưu Dật Tư, nhưng không chạm phải xương như trên vai mình, mà là cảm giác cơ bắp rắn chắc, từ ngoài áo nhìn vào thì đúng là không thể nhận ra.
Chỉ đơn giản là một hành động giúp đỡ rất bình thường, nhưng Quản Duyệt và Ngải Hạ Dao đang đứng đơ người ở một bên liếc nhìn nhau.
Trời ơi ngó xuống mà coi.
Không ship họ thì còn ship ai nữa?! Không ship họ thì còn ship ai nữa chứ?!
Bọn tôi chính là muốn tiên phong ship cặp này đó!!!
Bầu không khí tràn đầy tình ý này là thật đó!!!
Fan couple đâu?!!! Mau cùng chúng tôi phát cuồng đi!!!
Không thể chỉ có mình chúng tôi ship được!!!
Tống Miên và Trương Đống Quốc đã chui vào trong. Vưu Dật Tư cũng đứng dậy, quay trở lại khoang lái, kéo nắp khoang lại.
Cô nhắm mắt, nửa tựa lưng vào ghế, tay nắm lấy cần điều khiển. Mũ lái xe tăng cách ly hầu hết tiếng ồn xung quanh, có thể ngửi thấy mùi dầu diesel, mùi máy móc đã có tuổi đời, cùng với đó là những rung động âm ỉ.
Cảm giác như trở lại ngày đầu tiên cô ngồi vào ghế lái.
Cô nửa tựa lưng vào ghế lái đã được ngả xuống, hai chân vắt lên phía trước, hai tay gối sau đầu.
Qua kính chắn gió, cô nhìn thấy bầu trời đêm xanh thẫm, mây đen dày đặc che kín, chỉ còn một hành tinh khổng lồ lờ mờ hiện lên.
Hôm đó dường như là một vùng hoang dã. Lần đầu tiên cô đi làm nhiệm vụ, lần đầu tiên qua đêm ngoài trời.
Lấy chiếc xe làm trung tâm, bán kính một ngàn mét xung quanh toàn là động vật hoang dã đang hấp hối, quằn quại trong môi trường ô nhiễm nặng nề, những lớp cỏ khô bị nghiền nát vang lên tiếng giòn tan.
Cô hỏi sư phụ của mình: “Nơi này… từ trước đến giờ vẫn luôn như thế sao ạ?”
“Không phải.” Đối phương đáp: “Bất kỳ khổ nạn nào cũng đều có nguồn cơn.”
Vưu Dật Tư nói: “Nếu con xuất hiện trước khi điều đó xảy ra thì con sẽ không để thế giới trở thành như thế này.”
Sư phụ cô mệt mỏi cuộn mình trên ghế, dần thiếp đi. Cô nhắm mắt lại, tưởng như có thể nhìn thấy cả bầu trời đầy sao.
…
Vưu Dật Tư mở mắt, lại lần nữa đưa tay nhấn nút nguồn.
Giống như tất cả những lần trước đó không hề xảy ra sai sót, cô đẩy cần điều khiển về phía trước.
Mà lúc này bọn họ hoàn toàn không hay biết về cuộc tranh luận sôi nổi trên mạng.
*
Đạo diễn đoàn phim đờ đẫn nhìn theo chiếc xe tăng một lần nữa khởi động, tiếp tục lao về phía trước.
Đột nhiên có người gọi ông ta: “Đạo diễn! Đạo diễn!”
Ông ta quay sang: “Chuyện gì?”
Nhân viên hạ giọng nói: “Má ơi! Trương Lực sập nhà rồi! Hot search nổ tung rồi!!”
Người nọ sốt ruột: “Giờ phải làm sao đây? Chúng ta còn quay tiếp không? Có khi nào sẽ bị tẩy chay không?”
Đạo diễn bỗng bừng tỉnh, nhưng không hề lộ ra vẻ hoảng hốt như người kia nghĩ.
Ông ta đột ngột quay đầu nhìn về phía chiếc xe tăng đang nhanh chóng lao đi xa.
Ông ta thậm chí còn lẩm bẩm: “Sập nhà rồi à… Vậy có phải là có thể đổi người không?”
Nhân viên: “???”