Quản Lý Siêu Năng Lực Đã Trở Nên Nổi Tiếng

Chương 31

Nhưng Trương Lực hoàn toàn không quan tâm đến suy nghĩ của nhân viên đạo cụ. Tóm lại, chỉ cần hôm nay đừng để anh ta chạm mặt Tống Miên là được.

Anh ta không muốn lại thấy video của mình và Tống Miên trong cùng một chương trình bị lan truyền thêm lần nữa. Nếu chuyện bị nghi ngờ quá nhiều thì khả năng lộ sơ hở sẽ càng lớn, cho dù người đặt nghi vấn không mấy đáng tin.

Anh ta không đoán được hôm nay Tống Miên sẽ lại nói ra điều gì.

Thấy Trương Lực đã quay đi cười nói với những người bên cạnh, nhân viên đạo cụ chỉ có thể tìm đạo diễn, sau đó bất đắc dĩ liên hệ với người phụ trách căn cứ.

“Bọn họ nói là không thể điều phối được à?”

Người phụ trách có phần khó hiểu: “Lúc thuê không phải đã nói trước là có thể trùng lịch sao? Khi đó họ còn cam đoan chắc chắn không có vấn đề gì. Giờ định chờ đến phút cuối để làm chúng ta trở tay không kịp à?”

Nhân viên đạo cụ cũng lúng túng: “Diễn viên chính của chúng tôi vừa mới bắt tay vào làm, hợp đồng của họ tính theo số ngày, rất không thích bị chậm trễ, nên anh xem có thể thương lượng thêm chút nào không?”

“Các cậu không thể chậm trễ, chẳng lẽ chương trình khác thì có thể hay gì?” Người phụ trách nói: “Hơn nữa xét cho cùng là họ đặt trước, các cậu sau đó mới muốn mượn. Khi bị trùng lịch, chúng tôi đã nói rõ, các cậu cũng cam đoan chắc chắn rằng thời gian gấp rút, bọn họ chỉ đến tham quan, không ảnh hưởng đến công việc, có thể tránh giờ của nhau nên chúng tôi mới cân nhắc cho mượn. Bây giờ lại muốn gì nữa đây?”

“Thôi được rồi, tôi biết đây không phải lỗi của cậu.” Người phụ trách ngắt lời nhân viên đạo cụ đang định giải thích: “Tôi còn có việc gấp, cậu trực tiếp đi nói chuyện với người có quyền quyết định bên các cậu đi. Một lát nữa bọn họ sẽ bắt đầu ghi hình, nếu các cậu cứ nhất quyết gây rắc rối trong căn cứ, chúng tôi chỉ có thể thu hồi quyền thuê mượn thôi.”

Nhân viên đạo cụ lo lắng nhìn theo bóng lưng ông ta rời đi.

Người phụ trách thực sự rất bực bội. Việc thuê đạo cụ có quy tắc rõ ràng, nếu không phải vì bộ phim này thực sự là để tuyên truyền cho đơn vị của họ, cộng thêm lịch quay quá gấp thì chưa chắc đã được phê duyệt.

Hơn nữa tổ chương trình bên kia đã ghi hình ở đây suốt một thời gian dài, cũng xem như đã quen thuộc với nhau. Chưa kể chị Vưu bên đó tối qua mới vừa đồng ý hướng dẫn những người được chọn sử dụng vũ khí mới. Hiện tại cô đang thảo luận trong văn phòng, đợi sau khi tham quan xong sẽ gặp gỡ đội mới.

Chưa từng thấy đoàn phim nào ngang ngược đến mức này, cũng chẳng hiểu bọn họ đang cố chấp cái gì.

Bên “Thử thách bất khả thi” nhanh chóng nhận được tin tức. Họ đã lắp đặt xong thiết bị, chỉ còn chờ gọi các khách mời tập hợp để ghi hình cảnh tham quan xe tăng hôm nay.

Các khách mời cũng đã rời khỏi ký túc xá, vậy mà giờ lại có tin đoàn phim bên kia không muốn nhường.

Đạo diễn sửng sốt. Gì cơ? Mấy người bảo thời gian của mình gấp á?

Mấy người gấp gáp lắm à, thế có phải suốt 24 tiếng đều phải dùng xe tăng không? Chẳng phải đã nói rõ trước rồi sao, giờ còn giở trò lật lọng?

Đạo diễn tức đến mức bật dậy khỏi chiếc ghế đẩu nhỏ, cầm điện thoại định liên hệ ngay với bên kia. Đúng lúc đó, mấy người từ khu ký túc xá đi xuống.

Sau khi chị Vưu trở lại, đội hình của các khách mời lập tức thể hiện sự phân chia rõ ràng.

Tống Miên và Trương Đống Quốc – hai học trò xuất sắc dưới trướng chị Vưu đi đầu tiên. 

Quản Duyệt và Ngải Hạ Dao theo sát ngay sau. Lưu Hựu thận trọng bám phía sau họ, còn cách xa tận phía sau cùng là Lí Huy – mặt mũi lấm lem, trông vô cùng thảm hại.

Nhìn thoáng qua, chẳng khác nào hai ông trùm xã hội đen dẫn đàn em đi tìm người tính sổ, còn Lí Huy chính là tên côn đồ trung niên vừa bị bắt nạt xong.

Thấy tình hình hỗn loạn, Trương Đống Quốc lập tức hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Tổng giám đốc Trương!” Đạo diễn theo phản xạ gọi ngay, vừa nhìn thấy ông ta đã lập tức làm mặt tội nghiệp: “Chúng ta bị bắt nạt rồi!”

“Còn có người dám bắt nạt chúng ta á?” Trương Đống Quốc kinh ngạc. Chương trình này toàn nhân vật máu mặt, rốt cuộc là tên ngu ngốc nào dám trêu vào chị Vưu, hay là kẻ điên nào dám coi thường ông ta?

Sau khi nghe đạo diễn thuật lại mọi chuyện, Trương Đống Quốc mới biết còn có Trương Lực nhúng tay vào.

Ông ta bật cười chế giễu “Ô hô” một tiếng, cảm thấy rất mới mẻ.

 Đến bản thân còn chẳng lo xong, vậy mà vẫn còn ra oai ở đây à?

Trương Đống Quốc vốn đã muốn thể hiện chút khí thế trừ gian diệt ác trước mặt sư phụ. Giờ sư phụ không ở đây, đúng lúc để ông ta qua đó dằn mặt Trương Lực, sau này còn có chuyện để báo công với sư phụ.

Ông ta lập tức quay đầu, phất tay một cái: “Đi, theo tôi!”

Đạo diễn còn chưa kịp phản ứng.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì?” Trương Đống Quốc xắn tay áo, nói: “Đi cãi nhau chứ còn gì nữa!”

Tống Miên là người thứ hai theo sau, còn quay đầu giục mọi người: “Mau đi thôi! Đứng đây tức giận làm gì, cứ mắng trước rồi tính sau!”

Mấy người còn lại ban đầu còn giữ chút phép tắc, nghĩ rằng “Làm vậy có hơi quá không?”. Nhưng nhìn thấy hai người kia khí thế hừng hực xông lên, như thể sắp đi đốt sòng bạc nhà người ta, cộng thêm việc chắc chắn chị Vưu sẽ đứng về phía họ…

“Vậy… đi thôi.”

“Ừ, ừ, bên kia đúng là quá ngu ngốc.”

Bên đoàn phim đối diện thuê một khu đất khá lớn để dựng bối cảnh nên xung quanh còn chất đống cát.

Trương Lực đang đứng cạnh đống cát, vừa nói chuyện với đám người đang nịnh nọt mình vừa hướng dẫn họ cách lái xe tăng.

“Trong khoang lái chỉ có hai cần điều khiển thôi, phải dùng sức khá lớn mới kéo được. Đẩy về phía trước là đi, kéo ra sau là giảm tốc. Bên trong cũng có chân ga, phanh và côn, có thể sang số. Thực ra nếu hiểu nguyên lý thì cũng giống lái xe hơi thôi.”

Trương Lực cười ha hả: “Nhưng mà đúng là tốn sức lắm, ít nhất phải dùng lực hơn 5kg mới kéo nổi một cần. Tôi mới lên xe cũng phải dùng cả hai tay kéo một cái đấy.”

“Ra vậy, ghê gớm thật! Anh Trương khỏe quá, vậy tổng cộng lực cũng phải bằng 10kg đấy nhỉ?”

“Cũng tầm đó. Dù sao cũng là một cỗ máy mấy chục tấn. Chạy thẳng thì không sao, nhưng rẽ hướng thì thật sự muốn rút hết sức của tôi. Vẫn là mấy người lính thiết giáp chuyên nghiệp mới lái nổi.”

Đang nói chuyện rôm rả, bỗng đạo diễn gọi lớn: “Anh Trương!”

Trương Lực dừng lại, quay đầu nhìn, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Bên chương trình đối diện qua đây rồi!” Đạo diễn khó xử nói: “Mấy cảnh này mình chưa cần quay gấp, hay là tạm dừng một lát để họ lái xe tăng sang khu vực bên kia tham quan được không?”

“Đúng đó anh Trương, lúc trước chúng ta đã thống nhất rồi mà. Hay là anh vào xe nghỉ ngơi trước nhé?”

Trương Lực dần dần im lặng.

Lúc này anh ta mới nhận ra rằng dường như tất cả mọi người đều không có ý kiến, chỉ chờ mỗi mình anh ta đồng ý.

Với địa vị cao có thể gánh doanh thu phòng vé, lại còn rót vốn đầu tư vào bộ phim này, Trương Lực được xem như một trong những nhà sản xuất.

Cạnh tranh của thị trường phim Tết năm sau vô cùng khốc liệt, mà Trương Lực lại là cái tên có sức hút phòng vé lớn nên đoàn phim rất coi trọng anh ta. Vì vậy dù là về kịch bản hay quá trình quay, anh ta đều có tiếng nói, làm việc gì cũng phải hỏi ý kiến anh ta trước.

Đến giờ phút này, cuối cùng anh ta mới lên tiếng: “Nhất định phải nhường sao?”

“Là thế này anh Trương, có thể ban đầu chúng tôi chưa giải thích rõ với anh.” Đạo diễn đáp: “Lúc chúng ta thuê sân đã biết trước bên chương trình kia cũng cần dùng. Chúng tôi nghĩ chỉ tham quan thôi thì không tốn nhiều thời gian nên mới cam kết có thể sắp xếp thời gian hợp lý, bên đó cũng vì vậy mà mới đồng ý cho chúng ta mượn.”

Trương Lực không lên tiếng.

Bây giờ anh ta đã bị đẩy vào thế khó, tình huống có hơi mất mặt. Nhưng dù sao thì mọi người đều đang nói chuyện với anh ta rất hòa nhã, nếu nhường lúc này cũng không có gì quá đáng, ít nhất có thể giữ thể diện.

Chỉ là nghĩ đến việc phải nhường cho một chương trình đang lăng xê Tống Miên, trong lòng anh ta vẫn cảm thấy rất bực bội.

Anh ta định kéo dài thêm chút nữa, chờ đạo diễn và những người khác tạo đủ bậc thang rồi mới chịu bước xuống.

Không ngờ còn chưa kịp mở miệng thì từ xa đã có người hét lên: “Đứa nào không biết xấu hổ ở đây làm màu vậy?”

“Nghe nói đằng ấy muốn lái xe tăng, không muốn cho bọn này tham quan nữa hả?”

“Ghê gớm dữ ha, biết lái xe tăng à?” Giọng nữ này nghe quen lắm.

“Ôi chao.” Giọng nữ quen thuộc lại cất lên: “Trương Lực à? Anh Trương, không phải người quen cũ sao?”

Một giọng nam trung niên lạnh nhạt đáp: “Chưa từng nghe, không quen.”

Bên đoàn phim ngơ ngác quay đầu lại, liền thấy một nhóm người mặc quân phục huấn luyện nghênh ngang đi tới, khí thế hùng hổ, dáng vẻ ngang tàng, tràn đầy tự tin chưa từng có.

Ủa?

Trương Lực sững người một thoáng, sau đó mới nhận ra, hóa ra là nhóm bên chương trình đối diện đã kéo sang đây.

Họ cứ thế mà ngang nhiên xuất hiện, cứ thế mà không coi ai ra gì. Hoàn toàn không nể mặt ai, trực tiếp chế giễu anh ta một cách trắng trợn.

Sắc mặt Trương Lực trở nên khó coi.

Anh ta lên tiếng: “Mời các người rời khỏi đây, đây là phim trường của đoàn chúng tôi, nội dung quay cần được bảo mật, đừng đến đây quấy rối.”

“Chỉ với tạo hình của anh mà cũng cần bảo mật sao? Cũng chẳng ai mong chờ xem anh đóng gì đâu.” Tống Miên cười khinh thường, bao nhiêu chuyện cũ lẫn mới dồn lại thành một: “Lâu ngày không gặp, anh không lái xe chở gái nữa mà đổi sang lái xe tăng rồi à?”

Sắc mặt Trương Lực tái xanh: “Nói chuyện cho cẩn thận!”

Vốn dĩ anh ta còn đang suy tính xem có nên xuống nước hay không, nhưng vừa thấy Tống Miên xuất hiện, cơn giận liền bùng lên.

Nhường á? Không bao giờ! Nếu nhường thì thể diện của anh ta còn đâu nữa?

“Mấy người chẳng qua chỉ là đến tham quan một chút thôi, còn chúng tôi phải quay cảnh hành động thực sự, tham quan lúc nào chẳng được? Đợi chúng tôi quay xong chẳng phải hợp lý hơn sao?”

“Tôi đếch thèm quan tâm lý láy gì của anh, chỉ biết là không hợp lý chút nào.” Tống Miên không hề chớp mắt: “Chẳng qua chỉ là mượn chút cảnh bên trong xe mà nói cứ như ghê gớm lắm vậy, anh lái qua một lần thì nó thành của anh chắc? Chính chúng tôi mới là người thuê trước!”

“Tống Miên!”

Nhìn thấy Trương Lực càng lúc càng kích động, cả hai bên nhân viên đều căng thẳng tột độ.

Bên đoàn phim thì lo Trương Lực làm quá lên sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của anh ta!

Bên chương trình… Bên chương trình thì lại lo lỡ đâu kích động quá mà đánh người ta bị thương thì khó mà dàn xếp!

Nhưng kéo lại thì kéo không nổi! Khuyên cũng không dám khuyên!

Nhóm người mặc quân phục huấn luyện đã tiến đến rìa phim trường, người đàn ông trung niên đi đầu giẫm chân lên một thanh thép, đeo kính râm hỏi: “Chính là người này à?”

“Chính là anh ta.” Tống Miên lớn giọng đáp, sau đó quay lại nhỏ giọng giải thích với hai chị gái bên cạnh: “Tên này chính là cái loại ba phút đó đó.”

Quản Duyệt và Ngải Hạ Dao lập tức bừng tỉnh.

“Gì cơ, ba phút á?” Trương Đống Quốc lập tức hét lên: “Cậu không phải lái xe tăng sao? Không phải nói 10kg là nhẹ nhàng lắm sao? Sao lại ba phút thôi?”

 Lưu Hựu đứng phía sau bất ngờ quá phun thẳng một ngụm nước.

Vãi chưởng, Tổng giám đốc Trương à! Anh thật sự không nể mặt ai luôn à!?

Những người khác: “……”

Mẹ nó chứ.

Không hổ danh là Tổng giám đốc Trương, ăn nói quả thật có khí phách.

Không khí vốn đang căng thẳng như gươm sẵn sàng tuốt khỏi vỏ, lại bị một câu đột ngột này làm cho trầm lặng hẳn. Chỉ trong chốc lát, nét mặt của mọi người đều trở thành nhịn cười pha chút méo mó.

Gì cơ? Ba phút á? Là ba phút mà họ nghĩ đến sao? Trương Lực hóa ra lại kém cỏi thế này?

Nhìn vẻ mặt của đám người xung quanh rõ ràng là đang cố nhịn cười, sắc mặt Trương Lực thay đổi hẳn!

Mặt anh ta đỏ bừng!

Tống Miên đứng bên cạnh cũng sững người.

Cô ấy còn chưa kịp hét to chuyện này lên, ai mà ngờ Trương Đống Quốc đã gào thẳng ra rồi. Tổ chương trình hai bên tụ tập ở đây cộng lại phải đến cả trăm người đó!

Nhưng rồi cô ấy nhanh chóng hiểu ra rằng Trương Đống Quốc vốn chẳng sợ đắc tội với ai cả!

Ở đây nhiều người như vậy cộng lại, lẽ ra phải hỏi ai dám đắc tội với ông ta mới đúng!

Thấy Tống Miên vẫn chưa phản ứng, Trương Đống Quốc liền lấy khuỷu tay hích hích cô ấy, không động môi mà nói: “Nói đi, tôi đứng đây rồi.”

Tống Miên mà không có chỗ dựa thì miệng cô ấy còn có chút e dè, nhưng một khi đã có người dọn dẹp hậu quả thì cô ấy thật sự có thể châm chọc tới cái gì luôn.

Cô ấy lập tức lớn tiếng bổ thêm nhát dao chí mạng: “Chẳng phải đây chính là anh Trương Lực, người đàn ông chuẩn mực của thế giới, vào một đoàn phim là có thêm một chuyện tình sao? Lâu quá không gặp anh nha!”

Cô ấy nhìn xung quanh, bĩu môi: “Mọi người đang làm gì vậy? Đang nể mặt anh ta à? Đóng có mỗi vai tài xế mà tưởng cái xe tăng là của mình thật à? Đừng có mà lên cơn điên ở đây nữa, nhìn anh thêm chút thôi cũng thấy bệnh tình nặng hơn rồi.”

Cô ấy phất tay như đang xua đuổi thứ gì bẩn thỉu: “Đi đi đi.”

Mọi người tại hiện trường đều đang nhìn họ chằm chằm.

Sắc mặt Trương Lực hoàn toàn tái mét, anh ta tức đến phát run!

Dù sao anh ta cũng là người có danh có tiếng, có địa vị và thâm niên trong giới diễn viên. Giống như Triệu Vĩ và Lí Huy, đều là bậc tiền bối, bình thường ai gặp cũng phải gọi một tiếng “anh” đầy tôn kính.

Huống hồ anh ta còn mang theo sự tự tin điên cuồng độc quyền của đàn ông trung niên.

Anh ta có thể nhịn bất cứ chuyện gì, nhưng không thể nhịn được chuyện mất mặt!

Nhất là trong hoàn cảnh này, trước tình huống này.

Một màn bẽ mặt hoành tráng chưa từng có trong lịch sử, khiến người ta phải  tròn mắt há hốc mồm!

Anh ta mất một lúc lâu mới nén giận xuống được, giọng nói vì tức giận mà méo mó hẳn đi: “Cô nói gì? Tống Miên!”

“Nói anh đó!”

“Cô nói lại xem!”

“Tôi nói thì đã sao!”

“Cô nói lại lần nữa!”

“Tôi cứ nói đấy! Ba phút! Ba phút! Ba phút!”

Hiện trường hoàn toàn hỗn loạn! Hoàn toàn rối tung lên rồi! Không ai cản nổi! Ba người cứ thế vừa chửi vừa lao vào nhau!

Hai người chủ lực đánh nhau là Trương Đống Quốc và Trương Lực, còn Tống Miên thì ở bên cạnh thừa cơ đổ thêm dầu vào lửa!

Những người khác đều trợn tròn mắt!

Lăn lộn trong giới giải trí bao nhiêu năm, dù có tranh cãi kịch liệt đến đâu thì cùng lắm cũng chỉ là đấu võ mồm, chứ đã bao giờ thấy cảnh động tay động chân thế này!

Trương Đống Quốc theo sư phụ luyện tập bao năm, dù thế nào thì thân thủ cũng hơn Trương Lực một bậc!

Ông ta tung một cú quét chân, Trương Lực lập tức dùng chiêu bọ ngựa dang cánh để tránh đòn. Trương Đống Quốc xoay người tung một chiêu đòn đánh vào hai tai, Trương Lực dùng cả hai cánh tay chống đỡ! Cuối cùng, Trương Đống Quốc ra chiêu quật qua vai, nhưng vì đối phương quá nặng nên không thể nhấc qua vai, khiến thế trận rơi vào thế giằng co!

Hai người vặn cánh tay đối phương, lưng tựa vào nhau, gương mặt dữ tợn!

Giữa lúc tất cả mọi người còn đang bàng hoàng, Tống Miên chớp lấy thời cơ lao lên, đá mạnh vào mông của Trương Lực!

Trương Lực vốn còn có thể ngang sức ngang tài, bị một cú này đá trúng thì lập tức hét lên một tiếng, quỳ xuống ngay tại chỗ!

Trương Đống Quốc thuận thế xoay người, chộp lấy hai tay anh ta, đá thẳng vào mông!

Một cú đá này có thể nói là lĩnh hội trọn vẹn tinh túy của chị Vưu!

Mắt Tống Miên mở to kinh ngạc!

Trương Lực bay thẳng ra ngoài!

Loạn hết rồi trời ơi là trời! Tất cả đều loạn hết rồi! Đây là đang làm gì vậy chứ?!

Hai đoàn phim cuối cùng cũng hoàn hồn lại, vội vàng lao lên đỡ người!

Trương Lực chỉ cảm thấy cả người đau rát như lửa đốt, cả đời này anh ta chưa từng mất lý trí đến mức lao vào đánh nhau như thế này!

Anh ta được người đỡ dậy, lập tức quay đầu nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên ngang ngược kia.

Kẻ này trông chẳng giống gương mặt quen thuộc nào trong giới giải trí, Trương Lực tức đến mức giọng nói cũng run rẩy! Anh ta thậm chí còn hét lên: “Mẹ kiếp, tên này là ai? Ai cũng có thể đến đoàn phim của tôi làm loạn à? An ninh đâu?! Đuổi bọn chúng ra ngoài cho tôi!”

Người đàn ông trung niên kéo chỉnh lại chiếc áo thun xộc xệch, tháo kính râm ra, thản nhiên nói: “Tôi à? Tôi là Trương Đống Quốc.”

Ngay khi gương mặt vốn rất nổi tiếng này hiện rõ trong tầm mắt của mọi người, bầu không khí vốn căng thẳng như giương cung bạt kiếm bỗng chốc trở nên tĩnh lặng lạ thường.

Gì cơ? Bọn họ nghe nhầm hay là nhìn nhầm vậy?

Trương… Trương nào?

Trương Đống Quốc á?!

Là Trương Đống Quốc của Vạn Tượng Video hả??!

Người của đoàn phim đối diện đều lộ vẻ kinh hãi!

Đạo diễn còn định xông lên can ngăn cũng sững sờ tại chỗ!

Trương Lực há hốc mồm, câu chửi mắc nghẹn ngay cổ họng!

Đệch… đệch mợ, ông cố nội nó chứ!!

Não ông ta có vấn đề à?! Thân là một Tổng giám đốc thì rảnh quá không có việc gì làm à?! Tự nhiên chạy đến chương trình này làm gì?! Mặc đồ huấn luyện làm gì?! Còn tham gia cùng bọn họ nữa?! Bộ sống sướng quá nên muốn trải nghiệm cuộc đời hay gì?!

Ngay sau đó, những người từng theo dõi chương trình này bỗng nhiên sực tỉnh giữa cơn sốc!

Triệu Vĩ rút lui, Chu Nhàn Đình cũng rút lui. Vậy vị khách mời bổ sung thứ hai là ai?!

Không phải… không thể nào… Chẳng lẽ chính là Trương Đống Quốc sao?!

Sao có thể chứ?! Chuyện này không hợp lý chút nào!

Ông ta là một tổng giám đốc có khối tài sản không biết bao nhiêu con số! Là một nhân vật có danh tiếng lớn như vậy đấy!

Mời một quản lý nghệ sĩ tham gia chương trình đã là chuyện khó tin rồi, đằng này lại còn mời cả ông trùm Vạn Tượng Video nữa á?!

Mấy người có còn chút nguyên tắc nào không? Có đạo đức không? Có biết cách làm chương trình tạp kỹ không?! Mấy người chơi không lại thì định giở trò à?!

Trương Đống Quốc đang chờ chính giây phút này để ra oai. Ông ta kẹp kính râm vào cổ áo, thản nhiên nói: “Có vấn đề gì à? Tôi thấy cậu ngứa mắt, tôi thay trời hành đạo, tôi bảo vệ chính nghĩa!”

Có sư phụ ở phía sau chống lưng, Trương Đống Quốc lúc này tràn đầy khí thế!

Nhất định phải để sư phụ thấy được quyết tâm của ông ta trong việc bù đắp cho sư tỷ! Nhất định phải để sư phụ thấy ông ta tràn đầy ý chí tiêu diệt cái ác!

Trương Đống Quốc rút điện thoại ra, nhìn thoáng qua màn hình, nhấn nút gửi, hai chữ đơn giản được gửi đi: [Hành động.]

Ngay khi tin nhắn được gửi đi, đội ngũ bóc phốt đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ thời cơ bùng nổ!

*

Tòa nhà văn phòng hoàn toàn không biết chuyện hỗn loạn đang diễn ra dưới kia.

Vưu Dật Tư vừa ký xong bản thỏa thuận. Trong đó đã ghi rõ số tiền hỗ trợ đào tạo dành cho cô, cũng như lịch trình khóa huấn luyện.

Giang Triển Ba cất bản thỏa thuận vào tủ, cười ha hả: “Đi thôi, xuống dưới xem thử.”

Vưu Dật Tư khẽ gật đầu.

Giang Triển Ba tiện miệng hỏi: “Hôm nay họ đang ghi hình gì vậy?”

“Tham quan xe tăng thì phải.” Vưu Dật Tư suy nghĩ một chút, đáp: “Không phải phần ghi hình quan trọng lắm, tôi đã xin phép nghỉ.”

“Sao lại không có hứng thú thế?” Giang Triển Ba tỏ ra khá tò mò: “Mặc dù xe tăng ở đây đều là xe đã giải ngũ, nhưng nhìn vẫn rất có khí thế đấy chứ.”

Vưu Dật Tư đáp gọn lỏn: “Nhìn nhiều rồi.”

“…”

Giang Triển Ba im lặng trong chốc lát.

Được thôi, không hổ danh là đặc công hàng đầu thế giới.

Chắc cái gì cô ấy cũng đã từng lái qua rồi.

Nghĩ đến đây, ông ấy bỗng nổi hứng, hỏi: “Cô biết lái xe tăng không? Tôi đã từng lái vài lần, nhưng không quá thành thạo, chỉ biết những thao tác cơ bản thôi.”

Vưu Dật Tư bình thản đáp: “Biết một chút.”

“Vậy thì vừa hay có thể trình diễn cho chúng tôi xem một chút chứ?” Giang Triển Ba cười nói: “Chỉ tham quan thì đúng là chẳng thú vị gì, nhưng nếu nhìn cỗ máy này chuyển động thì lại khác hẳn. Bốn, năm chục tấn đấy, thật sự rất hoành tráng!”

“Cũng được.” Vưu Dật Tư gật đầu đồng ý.

Nếu chỉ đứng nhìn, cô đúng là không hứng thú lắm, nhưng nếu có thể trực tiếp điều khiển thì lại là chuyện khác.

Cô luôn có hứng thú với những cỗ máy khổng lồ có thể bùng nổ sức sống trong tay mình.

Hai người vừa đi xuống vừa gặp người phụ trách.

“Lãnh đạo? Cô Vưu?”

Giang Triển Ba cười nói: “Họ đã bắt đầu tham quan chưa? Tôi tìm được một tiết mục lớn đây.”

“Sao ạ?” Người phụ trách tò mò hỏi.

“Cô Vưu biết lái xe tăng.” Giang Triển Ba cười tủm tỉm: “Đừng chỉ tham quan nữa, để cô ấy thể hiện một chút đi.”

“Cô Vưu muốn lái à?” Người phụ trách ngạc nhiên: “Thế thì đi thôi, chắc giờ mọi chuyện cũng giải quyết xong rồi.”

*

Lúc này, cả khu vực đã chẳng ai còn tâm trí để ý đến xe tăng nữa.

Một đám đông đang vây quanh khu vực bên ngoài, cãi vã ầm ĩ.

Ba người họ bước vào sân từ phía bên kia, nhìn thấy hai chiếc xe tăng hạng trung đang dừng ngay đó.

Vưu Dật Tư cúi người, vỗ nhẹ vào phần xích xe, sau đó đứng thẳng dậy, đặt bàn tay lên lớp vỏ thép đồ sộ.

Cả ba người bọn họ vốn dĩ không hề nhỏ con, nhưng đứng trước cỗ máy khổng lồ này, trông vẫn có vẻ bé nhỏ lạ thường.

Người phụ trách nói: “Không thấy họ đâu cả, chắc đã tham quan xong rồi. Tôi đã báo cáo lên trên, nhưng cô Vưu vẫn nên chú ý an toàn.”

“Được.” Vưu Dật Tư khẽ gật đầu, đội mũ lái xe tăng rồi nhanh nhẹn trèo lên xe, chui vào khoang lái qua cửa trên tháp pháo.

Giang Triển Ba cũng leo lên theo, ngồi vào vị trí trưởng xe.

Người phụ trách nhanh chóng lùi ra xa.

Giang Triển Ba đứng tại chỗ, có chút phấn khích, cầm bộ đàm liên lạc với Vưu Dật Tư trong khoang lái để hướng dẫn tình hình phía trước.

Vưu Dật Tư nằm nửa người trong khoang lái chật hẹp, chỉ có thể quan sát môi trường bên ngoài qua mấy ô cửa nhỏ. Đây là một chiếc xe tăng đời cũ, chưa được trang bị hệ thống hỗ trợ hình ảnh, vì vậy giọng nói của Giang Triển Ba trở nên đặc biệt quan trọng.

Cô khẽ thở ra một hơi dài.

So với vẻ ngoài đồ sộ, nội thất bên trong xe tăng lại rất đơn giản, chỉ có các bộ phận cơ khí, bảng điều khiển và tiếng động cơ gầm rú.

Vưu Dật Tư gạt cần số về vị trí trung lập, ấn công tắc điện bên tay phải, sau đó cô nhấn nút bơm dầu trên bảng điều khiển, giọng nói vang lên qua bộ truyền âm thanh ở cổ họng: “Chuẩn bị khởi động.”

Theo tiếng nói của cô, cỗ máy thép khổng lồ dần dần thức tỉnh.

Cảm giác này quá đỗi quen thuộc.

Giống như ngày đầu tiên cô đặt chân đến thế giới này và lái xe, trong lòng cô dâng lên một sự phấn khích nhẹ nhàng. Nhưng bàn tay và giọng nói của cô vẫn ổn định như cũ, chân đạp hết côn, gạt cần số vào số một, nắm chặt hai tay lái, đồng thời đẩy mạnh về phía trước.

Mỗi tay cần đến 5kg lực, vậy mà cô đẩy đi một cách dễ dàng, không chút chậm trễ.

Xe tăng bắt đầu lăn bánh!

Giang Triển Ba cực kỳ hào hứng!

“Rẽ trái! Tiến vào sân!”

Vưu Dật Tư kéo cần bên trái ra sau, bánh xích bên trái giảm tốc, khiến thân xe chuyển hướng sang trái, sau đó cô đạp côn, lên số cao hơn, nhấn ga, khiến chiếc xe tăng từ từ tăng tốc!

Thực tế, phần lớn xe tăng không quá khó vận hành, cách điều khiển cũng giống như máy xúc. Nếu trải qua một số khóa huấn luyện và có đủ điều kiện vào khoang lái, ai cũng có thể nói mình biết lái.

Nhưng cái khó nằm ở chỗ đẩy hai cần điều khiển cần một lực rất lớn. Mỗi lần đẩy cần cần tới hơn 5kg lực – đây không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được!

Chỉ mới đẩy vài lần đã mệt bở hơi tai, mỗi lần rẽ đều phải kéo cần điều khiển một lần.

Lái một lúc thì dễ, nhưng liên tục rẽ trái rẽ phải lại vô cùng khó khăn, còn muốn chạy đường dài vượt địa hình á? Càng khó như lên trời!

Giang Triển Ba biết thể lực của Vưu Dật Tư rất tốt, nhưng cũng không muốn làm khó cô quá mức. Chỉ cần lái một vòng quanh khu vực này đã là rất ấn tượng rồi. Hơn nữa, cô lại cao, ngồi trong khoang lái chật hẹp chắc chắn không thoải mái.

Thấy phía trước có vài chướng ngại vật, ông ấy vừa định báo cho cô rẽ phải để quay về, kết thúc vòng chạy, nhưng không ngờ cô lại điều khiển xe tăng rẽ trái!

Giang Triển Ba sững người, sau đó lại thấy bánh xích bắt đầu chuyển hướng sang phải!

Khoan đã… đây là… làm cái gì vậy?

Đến khi Vưu Dật Tư điều khiển xe tăng một cách thuần thục, luồn lách qua từng chướng ngại vật, ông ấy mới hiểu ra.

Sang số, rẽ trái, rẽ phải… đây chẳng phải là chạy theo đường ziczac sao???

Cô… thao tác cũng hoàn hảo quá đấy!

Giang Triển Ba không thể không cảm thán trước kỹ thuật điều khiển của Vưu Dật Tư, cô thực sự quá quen thuộc với cách vận hành của xe tăng!

Bao nhiêu người lái ô tô vào cua chữ S còn chạm vạch, huống hồ là điều khiển một cỗ máy khổng lồ trong không gian chật hẹp, liên tục rẽ trái rẽ phải tránh chướng ngại vật!

Không chỉ phản ứng nhanh mà thể lực cũng quá mạnh!

Đây không phải là kiểu lái xe của mấy người mới tập lái hay chỉ có chút kinh nghiệm đơn giản, mà phải là trình độ của lính lái xe tăng chuyên nghiệp!

Giang Triển Ba hưng phấn cầm bộ đàm hỏi: “Cô Vưu, cô còn biết làm gì nữa?”

“Mấy kỹ năng cơ bản đều biết.”

Giang Triển Ba càng tò mò hơn: “Vậy còn những kỹ năng không phải cơ bản thì sao?”

Khoang lái yên lặng trong chốc lát.

Sau đó, khi xe tăng hoàn thành một pha chuyển hướng bán kính lớn vô cùng mượt mà, giọng nói của Vưu Dật Tư truyền đến qua bộ đàm:

“Drift*?” (kỹ thuật đánh lái và trượt bánh xe)

“…”

*

Ở sân huấn luyện.

Vốn dĩ đám đông còn đang ồn ào tranh cãi, Trương Đống Quốc vừa túm lấy Trương Lực định nói thêm gì đó thì bị gián đoạn Quản lý của căn cứ đã bước tới!

“Mấy người đang làm gì vậy?”

Ông ta cau mày nhìn nhóm người còn đang cãi vã, giọng nghiêm nghị: “Ở căn cứ này thì nghiêm túc một chút, đừng gây ồn ào không cần thiết!”

Những người xung quanh thầm nghĩ: Đâu chỉ là cãi nhau nữa, sắp đánh nhau đến nhập viện rồi đấy!

Trương Đống Quốc ở giữa đám đông lập tức tỏ vẻ ấm ức, lên tiếng tố cáo: “Lãnh đạo, bọn họ không chịu trả xe tăng cho chúng tôi, còn cố ý khiêu khích!”

Trương Lực nghe mà suýt hộc máu tại chỗ. Ai khiêu khích? Chẳng phải mấy người bắt đầu trước sao?

Ông ta ỷ là Tổng giám đốc của Vạn Tượng thì có thể ăn nói vô lý như thế à?

“Cái gì mà tôi…”

Nhưng người phụ trách đã nghiêm mặt cắt ngang lời anh ta: “Sao lại gây chuyện to thế này? Tôi đã nói rồi, phải để họ tham quan trước! Nếu các người có ý kiến, vậy thì đừng thuê nữa, chúng tôi hoàn tiền đầy đủ. Không chịu nổi cái kiểu làm mình làm mẩy như vậy đâu.”

Giọng điệu ông ta đầy vẻ bực bội. Từ khi đoàn làm phim này tới, yêu cầu cái này, đòi hỏi cái kia, còn không chịu nhường xe tăng, có lý nào lại ngang ngược đến thế?

Gì cơ? Không thuê nữa?!

Lần này đến lượt Trương Lực ngớ ra. Anh ta quay đầu, gấp gáp nói: “Không phải chứ lãnh đạo, mấy người nói chuyện cũng quá buồn cười rồi! Tôi vừa mới hoàn thành huấn luyện, đã học cách lái xong, toàn bộ thiết bị quay cũng đã sẵn sàng, giờ lại bảo không thuê nữa à?”

“Muốn thuê chỗ khác à? Được thôi, xa thì xa, phiền thì phiền, nhưng không phải là không thuê được. Có điều nếu không thuê ở đây, chúng tôi cũng chẳng còn lý do gì để quảng bá hình ảnh giúp đơn vị mấy người nữa!”

Người phụ trách cau mày, bình tĩnh đáp: “Về mặt tuyên truyền, chúng tôi sẽ tự quay phim tài liệu. Các anh không cần lo lắng chuyện đó.”

“Không phải chứ, chuyện nhỏ như vậy mà làm căng thế sao?” Trương Lực cảm thấy nực cười, bức xúc nói: “Chúng tôi đến đây là để lái xe tăng, còn bọn họ chẳng qua chỉ đến tham quan thôi mà! Thời gian chúng tôi sử dụng nhiều hơn một chút chẳng phải cũng hợp lý sao?”

“Gì mà bọn họ cũng chỉ tham quan thôi?” Người phụ trách nhướng mày: “Họ cũng sẽ lái xe tăng!”

“Họ lái xe tăng?!” Trương Lực bật cười, chỉ tay vào Trương Đống Quốc: “Chỉ với mấy người này? Ai trong số họ có thể kéo được cần lái chứ?”

“Sao lại không được?” Một người phía bên kia cất giọng chế giễu: “Chúng tôi ai cũng mạnh hơn anh, ba phút là đủ để…”

“Cậu nói lại lần nữa xem!”

Chưa kịp dứt lời… Phía sau vang lên tiếng ầm ầm rung chuyển cả mặt đất!

Những người vừa định lao vào cãi vã lần nữa đều khựng lại, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Chiếc xe tăng đang đỗ bên rìa sân vừa bắt đầu chuyển động!

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, con quái vật thép khổng lồ lướt đi đầy linh hoạt, thực hiện một cú cua chữ S hoàn hảo!

“… Đệt.” Trương Đống Quốc lẩm bẩm: “Thật sự có người đang huấn luyện à? Quá đỉnh luôn!”

Người này lái hoàn toàn khác với đội ngũ của Trương Lực khi thử nghiệm ban nãy – đây là màn trình diễn thực sự với hàng loạt kỹ thuật được thi triển, tốc độ cũng được đẩy lên đáng kể!

Quay tại chỗ!

Lượn hình chữ S!

Vượt chiến hào!

Tháp pháo xoay tròn!

Mọi thao tác đều dứt khoát, thuần thục đến đáng kinh ngạc!

Đám người xung quanh quên béng mất chuyện ẩu đả, Trương Đống Quốc vẫn kẹp cổ Trương Lực, Trương Lực còn níu áo Trương Đống Quốc, Tống Miên thì dẫm lên chân Trương Lực, hai tay bị Quản Duyệt và Ngải Hạ Dao kéo ra khi cố gắng can ngăn. Nhưng tất cả đều sững sờ, im bặt quan sát màn điều khiển điêu luyện trước mắt.

Mẹ nó chứ.

Đỉnh nóc, kịch trần, bay phấp phới.

Những thao tác này bình thường chỉ thấy trên TV, vậy mà giờ đây lại đang được chứng kiến tận mắt ư?!

Q-Q-Q-Quá ngầu!

Đây mới thực sự là lái xe tăng!

Ánh mắt mọi người dần sáng rực!

Hồi nãy bọn họ xem đoàn phim của Trương Lực thử nghiệm, giờ nghĩ lại chỉ thấy buồn cười, chẳng qua chỉ là nhích lên được mấy mét thôi mà cũng làm màu!

Nhìn xem người chuyên nghiệp điều khiển thế nào kìa! Đây mới gọi là kỹ thuật thực thụ!

“Trời ơi, muốn lên ngồi thử quá…” Tống Miên lẩm bẩm: “Quá ngầu luôn…”

Trương Lực nghe vậy liền giật mình, ngay lập tức cười khẩy, quay đầu nói: “Mơ đi, người ta đang huấn luyện nghiêm túc! Ai rảnh mà cho cô leo lên?”

Vậy là cả đám lại lao vào ẩu đả lần nữa!

Giang Triển Ba cầm bộ đàm, tính toán khoảng cách, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi. “Thật… thật sự có thể drift sao?”

“Chắc là được.”

“Đây… đây…” Giang Triển Ba lắp bắp: “Tôi chưa từng thấy ngoài đời bao giờ…”

Bình thường chỉ có thể thấy những màn trình diễn này trên TV hoặc tin tức, phải là lính thiết giáp đỉnh cao mới có thể điều khiển được!

Ông ấy từng nghĩ Vưu Dật Tư biết lái xe tăng, từng nghĩ cô có kinh nghiệm, nhưng dù sao cô cũng không phải chuyên gia chỉ làm mỗi việc này. Nếu cô đã giỏi bắn súng, thể lực xuất sắc, cận chiến đỉnh cao, mà ngay cả kỹ thuật lái xe cũng… Thì cô còn là con người không chứ!?

Vưu Dật Tư khẽ nghiêng đầu, hoạt động cổ một chút, tay nắm chặt cần điều khiển, bình tĩnh nói: “Thử xem.”

Càng tiến gần đến khúc cua, qua cửa quan sát, cô có thể nhìn thấy bóng dáng đám người đang tụ tập ngoài hàng rào!

“Vậy… được!” Giang Triển Ba vừa căng thẳng vừa phấn khích, nuốt khan một cái, nói: “Tôi sẽ báo khoảng cách cho cô.”

“Được.”

Trong khoang lái, Vưu Dật Tư đẩy cần điều khiển!

Nguyên lý drift của xe tăng thực ra không khác ô tô là mấy, nếu biết drift ô tô thì hoàn toàn có thể suy ra cách làm với xe tăng.

Về bản chất, drift xe tăng dựa vào chênh lệch tốc độ giữa hai bên bánh xích để tạo ra hiệu ứng văng đuôi. Hai cần điều khiển tương ứng với tốc độ của hai bên bánh xích: chỉ cần khóa cứng một bên, lấy đó làm trục, bên còn lại tăng tốc để thực hiện một cú rẽ bán kính lớn thì sẽ tạo thành drift.

Nhưng để drift được thì trước tiên phải có tốc độ nền. Chiếc xe tăng này quá nặng, chỉ cần sơ suất một chút là có thể lật xe ngay nên đòi hỏi khả năng kiểm soát và phản ứng cực cao, kèm theo những phép tính chính xác đến từng giây.

Khi vào cua, cần kéo cần điều khiển một lực nặng hơn 5kg để giảm tốc độ bánh xích một bên về 0. Bên còn lại cần đẩy cần điều khiển tới trước, tăng tốc và đồng thời kiểm soát ga.

Sau khi văng đuôi thành công, lại phải lập tức điều chỉnh tốc độ và hướng thân xe, nếu không sẽ lao ra khỏi đường cua.

Tất cả những thao tác này phải hoàn thành chuẩn xác trong vòng hai giây.

Ngay khoảnh khắc chuẩn bị xuất phát, Vưu Dật Tư trầm giọng nói: “Yên tâm.”

Không biết vì sao, trái tim đang đập loạn của Giang Triển Ba bỗng dần bình ổn lại.

Giọng nói của cô có một sức mạnh đặc biệt khiến người ta cảm thấy an tâm.

Hơn nữa, những gì cô không thể làm được, cô tuyệt đối sẽ không liều lĩnh thử.

Cô là một người cực kỳ hiểu bản thân, cực kỳ kỷ luật, nhưng cũng có đủ sự tự tin đúng mực.

Ngọn lửa nhiệt huyết trong lòng Giang Triển Ba lại bùng cháy. Ông ấy nói lớn: “Phía trước sẵn sàng!”

Khúc cua ngay trước mắt!

Chỗ họ định drift là một đụn cát!

Bên kia, đám người lại nghe thấy tiếng gầm rú động cơ, lập tức ngừng tay lần nữa, quay đầu nhìn về phía đó.

Cỗ máy thép khổng lồ lao thẳng tới đụn cát! Tốc độ rất nhanh!!

Mọi người trừng lớn mắt, đầu óc trống rỗng, còn chưa kịp phản ứng xem rốt cuộc đây là đang định làm gì.

Bên trong khoang lái, Vưu Dật Tư nghe thấy tín hiệu!

Cô không do dự kéo cần điều khiển bên trái về mức tốc độ 0! Đồng thời đẩy mạnh cần bên phải tới trước!

Bánh xích trái khóa cứng! Vào số, đạp ga, xoay thân xe, nhả, trả cần điều khiển!!

Chiếc xe tăng khổng lồ gào rít lao qua ngay trước đụn cát, một cú drift thần tốc!

Lớp bụi mờ nhạt tung lên!

Cùng lúc đó, Vưu Dật Tư kéo mạnh cả hai cần điều khiển!

Bánh xích ma sát, khắc xuống mặt đất một đường cung dài!

Tiếng động cơ gầm thét chấn động như sấm rền!

Xe tăng drift rồi dừng lại ngay tại chỗ!!!

Giang Triển Ba vịn chặt nắp khoang, th* d*c từng hơi, suýt nữa thì bị hất văng cả thận ra ngoài!

Tín hiệu từ bộ đàm truyền đến, chỉ một thoáng sau, giọng cô vang lên, nhẹ nhàng áp sát mic truyền âm bên cổ, giọng nói bình tĩnh, thậm chí còn có phần dịu dàng: “Thành công.”

Giang Triển Ba ôm ngực! k*ch th*ch đến phát điên lên được!!!

Cả đời ông ấy chưa từng trải qua cảm giác này!!!

Vưu Dật Tư đã làm được! Cô thực sự đã làm được!

Không hề có bất kỳ sai sót nào, không có dù chỉ một chút sơ hở nào luôn!

Cô đã hoàn thành một cú drift xe tăng một cách hoàn hảo!!!

Toàn bộ người bên ngoài sân tập, bất kể ai cũng đều trợn mắt cứng đờ!

Đệt… Đây là vụ gì?! Đây là xe tăng thật sao?? Người điều khiển này vừa làm trò quái gì vậy? Drift á?!

Bộ mấy người rảnh lắm hả? Xe tăng chẳng phải nặng lắm sao? Chẳng phải là cỗ máy khổng lồ sao?! Làm sao mà drift được?

Mấy người làm thế nào vậy? Mấy người còn là con người không hả?!

“Vãi đạn thiệt chớ.” Tống Miên không nhịn được hét lên một tiếng: “Tôi cũng muốn ngồi xe tăng drift quá đi!!!”

Trương Lực vừa há miệng định hét lại câu “Cô đừng có mà mơ!”

Nhưng ngay lúc đó, hầm pháo trước xe tăng mở ra.

Một bóng người nhẹ nhàng chống tay trèo lên vô cùng dứt khoát, gọn gàng.

Cô mặc đồ huấn luyện giống hệt họ, tháo mũ bảo hộ xe tăng xuống rồi cầm trong tay, gác một chân lên phần giáp trước, phe phẩy tay quạt gió.

Nghe thấy tiếng động, cô hơi ngước mắt, như phát hiện ra gì đó.

“Tống Miên?”

Cô chống một cánh tay trên thân xe, mạch máu nhàn nhạt nổi lên trên cánh tay rắn chắc, một chân duỗi dài, một chân gác lên giáp trước, nhướng mày: “Cô muốn lên không?”

*

Cy: E-Em cũng muốn

Bình Luận (0)
Comment