Vương Tiểu Hàm run rẩy hỏi: “Chương trình ca hát gì vậy?”
Cậu ấy có chút thấp thỏm. Dựa vào sự hiểu biết của mình về nghệ sĩ trong công ty, nếu là một chương trình chính thống, chắc chắn họ sẽ chẳng thèm ngó ngàng tới. Dù Tống Miên hiện tại đang nổi cũng không ngoại lệ. Nhưng nếu đã chủ động đưa đến tận tay họ, vậy rất có khả năng đây là một nước cờ táo bạo. Dù sao thì chương trình ca hát cũng không chỉ cần những người hát hay.
Dương Na liếc mắt nhìn, nói: “Lạ thật, họ bảo kế hoạch được giữ bí mật, nhưng tên chương trình thì đã có rồi, hình như là… “Đêm Sao Mới”?”
“Quy mô lớn thế này mà lại dành cho ca sĩ mới à?”
Cả hai đều cảm thấy khó hiểu.
“Đưa cho chị Vưu xem trước đã.” Dương Na ngước lên, kéo tệp tin gửi đi.
Cùng lúc đó, cách xa một nghìn cây số, giữa núi rừng sâu thẳm, một chàng trai trẻ chắp hai tay trước ngực đón ánh bình minh, bước ra khỏi cổng chùa.
“Thí chủ, từ nay về sau, hãy bảo trọng giữa chốn hồng trần.”
Chàng trai trẻ cúi chào đáp lễ, trên người toát ra vẻ siêu thoát như đã nhìn thấu hồng trần, thấu hiểu chân lý mà nói: “Cảm ơn trụ trì đã chăm sóc trong thời gian qua.”
“Không biết khúc mắc trong lòng thí chủ đã được giải khai chưa?”
“Được rồi, được rồi.” Cố Trường Thanh nói: “Tôi đi trước đây.”
Trụ trì mỉm cười hiền hậu, nhìn theo bóng lưng anh ấy xa dần.
Cố Trường Thanh bước xuống bậc thang, nhìn về phía những tầng mây xa xăm, chắp tay sau lưng, lẩm bẩm: “Quốc phong mới là đỉnh cao bất diệt.”
Một tháng ngắn ngủi xuất gia, anh ấy cảm thấy tâm hồn mình đã được gột rửa, giờ là lúc xuống núi ăn một bát mì bò.
Sau khi đến lấy lại các thiết bị điện tử đã gửi, anh ấy thuê một cục sạc dự phòng ven đường, rồi ngồi vào một quán mì, vừa chờ điện thoại khởi động vừa gọi một bát mì ba vắt.
“Cậu đẹp trai này, trông cậu có vẻ quen lắm đấy?” Bà chủ quán bưng mì lên nói.
Cố Trường Thanh ngẩng đầu liếc nhìn một cái rồi cúi xuống gắp mì, thản nhiên đáp: “Khuôn mặt tôi thuộc dạng phổ thông.”
Bà chủ: “…”
Anh ấy để tóc dài búi cao, khuôn mặt gầy gò nhưng đường nét sắc sảo, lông mày rậm, mắt dài, dáng người cao lớn.
Trên người lại mặc một bộ trang phục tuyệt đối không thể tìm thấy trong huyện nhỏ này. Áo sơ mi vải lanh rộng thùng thình, khoác thêm một chiếc áo gi-lê màu trầm hơn, bên ngoài là áo khoác dài hai hàng khuy màu đen. Chiếc quần dài rộng bằng vải voan, phối với một đôi giày vải canvas.
Có vẻ như anh ấy đang thử nghiệm những thứ rất mới mẻ.
Trong tiệm, một đứa trẻ con ôm món đồ chơi, rụt rè lại gần bàn, hỏi: “Anh ơi, anh là đạo sĩ à?”
Cố Trường Thanh dừng đũa, cúi mắt nhìn nhóc con, đáp: “Anh là hòa thượng.”
Đứa trẻ sững sờ, kinh ngạc đến mức há hốc miệng.
Điện thoại cuối cùng cũng khởi động xong, kết nối với thế giới mạng mà anh ấy đã xa rời suốt một tháng qua. Cố Trường Thanh chẳng thèm kiểm tra tin nhắn nào, trực tiếp lên Weibo, lướt xem loạt ảnh thảm đỏ của giới nghệ sĩ trong vài tuần gần đây, rồi dùng tài khoản phụ của mình – một blogger thời trang, để đưa ra những bình luận sắc bén.
Bình luận nhanh chóng xuất hiện:
[Chị thực sự có gu thẩm mỹ riêng đấy, rốt cuộc là nền tảng chuyên môn gì mà nắm rõ nội tình thảm đỏ và các thương hiệu lớn đến vậy thế?]
[Chị đã một tháng không cập nhật rồi, đi đâu thế?]
[Chị Tiểu Thanh! Gửi bài dự thi thảm đỏ lễ trao giải tuần trước nè, nhận xét xem ai thắng cuộc đi!]
Cố Trường Thanh gõ nhanh bằng ngón cái: [Nếu nhất định phải hỏi tôi thì tôi thấy đây giống như một màn đồng quy vu tận, máu mủ tương tàn, cùng vui cùng khổ vậy.]
Fan: [… Được rồi, hiểu rồi.]
Để tránh bị lộ thân phận, mọi thông tin cá nhân của Cố Trường Thanh đều được thêu dệt không chút liên quan đến con người thật của anh ấy.
Một blogger thời trang 32 tuổi, đã ly hôn, nuôi hai con nhỏ, hiện đang vắt chân ăn mì bò ở một thị trấn nhỏ dưới chân núi.
Một tin tức bật lên trên màn hình, anh ấy chẳng buồn để ý mà gạt phăng đi.
Mấy giây sau, Cố Trường Thanh bỗng cảm giác mình vừa nhìn thấy thứ gì đó rất lạ.
Anh ấy cắn đầu đũa, mở lại bảng tin thịnh hành, nhập cái tên vừa lướt qua vào thanh tìm kiếm.
Chỉ vài giây sau…
“Hả?!” Cố Trường Thanh sửng sốt kêu lên.
Xuất gia một tháng, công ty sắp phá sản của anh ấy lại hot lên rồi á?!
*
Chương trình “Thử thách bất khả thi” cuối cùng cũng khép lại.
Đoàn chương trình cùng hơn trăm người ở căn cứ tập trung tại nhà ăn để dùng bữa tiệc đóng máy.
Các đầu bếp nấu từng chậu lớn đồ ăn, bày thành hai hàng bàn dài như một bữa tiệc liên hoan linh đình.
Giang Triển Ba xới một bát cơm đầy ắp cho Vưu Dật Tư, cười nói: “Huấn luyện viên Vưu vất vả rồi.”
“Ông cũng vất vả rồi.”
Thấy những người khác đang mải trò chuyện, không ai chú ý, Giang Triển Ba hạ giọng hỏi: “Cô quyết định đi thật sao?”
“Ừ.” Vưu Dật Tư gắp một miếng phổi bò sốt ớt một cách chắc chắn, ánh mắt chăm chú, đến mức nước dầu không hề nhỏ xuống bàn: “Tôi sẽ theo sát toàn bộ quá trình.”
“Phá án xuyên quốc gia không dễ đâu.” Giang Triển Ba suy nghĩ rồi nói: “Tôi sẽ cố gắng xin thêm quyền hạn, bên đó cũng sẽ có người hỗ trợ cô.”
“Cảm ơn.”
Chỉ vài câu ngắn ngủi nhưng thế là đủ.
Họ như những người lớn tuổi, lặng lẽ quan sát đám đông ồn ào mà không nói thêm lời nào. Mãi đến khi tiệc đóng máy kết thúc, Vưu Dật Tư về ký túc xá lấy điện thoại mới nhìn thấy tin nhắn.
Chương trình ca hát?
Cô nhắn lại cho Dương Na một câu: “Được.”
Lúc này, Dương Na mới chuyển thông tin liên hệ của Vưu Dật Tư cho bên chương trình.
Tổ chương trình Đêm Sao Mới đang căng thẳng lắm. Họ biết Starfish Entertainment dạo gần đây rất hot, nhưng bản thân họ cũng là một ekip lớn, dự án quy mô lớn nên độ nổi tiếng đó chưa đủ khiến họ phải hồi hộp.
Điều khiến họ lo lắng nhất là phải tiếp xúc với Vưu Dật Tư.
Cô ấy là người thế nào chứ?
Có thể cô không tự nhận ra, nhưng trong mắt người khác, cô đã là một huyền thoại xa vời. Bất cứ ai xem xong chương trình cũng đều phải dành sự kính trọng cho một người mạnh mẽ như cô.
Đó là người có thể điều khiển cả xe tăng mà còn drift được đấy!
Giới giải trí từ bao giờ xuất hiện kiểu nhân vật thế này?! Chỉ có mấy vị chiến thần trong tiểu thuyết đô thị mới làm nổi thôi!
Cuối cùng cũng nhận được thông tin liên hệ, đạo diễn casting bên kia lập tức bật dậy.
Ông ta phấn khích nhắn ngay: [Chào cô Vưu.]
Sau đó nhanh chóng gửi toàn bộ nội dung kế hoạch chương trình, thấp thỏm chờ cô đọc xong.
Trên một phương diện nào đó, chương trình mới này của họ quả thật là một bước đi táo bạo, không có nghệ sĩ nào đã thành danh chịu tham gia cả. nhưng ông ta tin rằng, một khi chương trình này xuất hiện trên thị trường, chắc chắn sẽ tạo nên làn sóng tranh luận.
Khụ, chỉ là… nếu chỉ nhìn vào bản kế hoạch, thực sự không dễ để người ta đặt niềm tin.
Giờ Starfish Entertainment cũng là cái tên nóng hổi, chắc họ cũng chẳng muốn dính vào một dự án chưa chắc chắn thế này.
Đạo diễn casting căng thẳng, đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị từ chối.
Vưu Dật Tư rất nhanh đã đọc xong.
Cô không quá hiểu về cách vận hành của ngành giải trí này, nhất là trong việc lựa chọn chương trình hợp tác.
Về mảng này, cô thà tin vào ý kiến của những người chuyên nghiệp.
Cô suy nghĩ một lát, rồi hỏi Dương Na: “Công ty mình có luật sư hợp tác thường xuyên không?”
“Có, có chứ!” Dương Na không rõ cô hỏi chuyện này làm gì, nhưng vội vàng gửi ngay thông tin liên lạc của cố vấn pháp lý cho cô.
Bên kia vừa nơm nớp lo sợ kết bạn với chị Vưu, còn chưa kịp hỏi có chuyện gì, đối phương đã gửi thẳng một bản hợp đồng qua, nói: “Anh xem giúp có vấn đề gì không.”
Cố vấn pháp lý ngay lập tức cảnh giác cao độ.
Cái gì đây? Công ty chúng ta vừa mới nổi tiếng thì đã bị người ta giăng bẫy rồi sao? Ai định lợi dụng kẽ hở ngôn từ để chơi xấu chị Vưu của chúng ta thế?
Hừ, Đêm Sao Mới à… Để xem các người giở trò gì!
Nhưng sau khi đọc hết, cố vấn pháp lý kiểu: “?”
Anh ta đọc đi đọc lại, nhưng vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Không còn cách nào khác, đành căng thẳng nhắn lại: “Chị Vưu, hợp đồng này không có vấn đề gì cả mà?”
Nhưng nếu không có vấn đề, sao cô lại đột nhiên tìm đến anh ta? Chẳng lẽ trình độ của anh ta vẫn chưa đủ, bỏ sót chỗ nào bị chỉnh sửa tinh vi ư?
Vừa nghĩ đến đây, đối phương chỉ lạnh nhạt đáp lại một câu: “Được.”
Thậm chí còn nhắn thêm một câu: “Cảm ơn.”
Trong cơn hoang mang, anh ta bỗng cảm thấy có chút vinh hạnh.
Vưu Dật Tư lại hỏi Vương Tiểu Hàm: “Gần đây có công việc nào giao cho Lâm Liệt Ảnh làm không?”
Vương Tiểu Hàm thành thật trả lời không có.
Lúc này, đạo diễn casting của Đêm Sao Mới thấy bên kia im lặng đã lâu, không khỏi sốt ruột.
Chắc là người ta thật sự không có hứng thú rồi, dù sao bây giờ có vô số chương trình tranh nhau mời họ, thiếu gì lựa chọn.
Haiz, thôi vậy, coi như không có duyên hợp tác.
Ngay khi anh ta đã từ bỏ hy vọng, đối phương bỗng dưng nhắn lại một câu: [Được.]
Đạo diễn casting sững sờ, chị Vưu đồng ý rồi?!
Nhưng… nhưng đây vốn là nhân vật mà họ nghĩ sẽ khó thuyết phục nhất mà?!
Anh ta cảm động đến rơi nước mắt!
Chị Vưu đúng là chị Vưu! Quả nhiên không màng mấy quy tắc tầm thường, đúng là không theo lẽ thường, có con mắt tinh tường khác biệt!
Vưu Dật Tư không thích can thiệp vào những lĩnh vực mình không hiểu.
Nếu đã có chuyên gia xác nhận hợp đồng không có vấn đề gì, vậy đối phương chính là một đối tác đáng hợp tác.
Đối với Lâm Liệt Ảnh bây giờ, một chương trình vừa không vi phạm pháp luật, vừa diễn ra trên sân khấu mà anh ấy hằng mong ước thì đây đã là một tình huống trọn vẹn đôi đường.
Còn nội dung chương trình?
Không có gì quá khác biệt cả, khác biệt nằm ở những người thể hiện nó.
Vương Tiểu Hàm ở phía bên kia nhanh chóng nhận được tin nhắn.
Cậu ấy sững sờ, nhìn chằm chằm vào màn hình mấy lần mới chắc chắn mình không nhìn nhầm.
“Chị Vưu nói…” Cậu ấy lẩm bẩm không thể tin nổi: “Chương trình này có thể nhận, để Lâm Liệt Ảnh tham gia.”
“Thật á?” Dương Na cũng kinh ngạc: “Còn có cả Lâm Liệt Ảnh nữa á? Đây rốt cuộc là chương trình gì thế?”
Vương Tiểu Hàm kích động nhìn màn hình, lập tức mở tập tin ra. Chốc lát sau, văn phòng rơi vào im lặng.
“L-là…” Cậu ấy nói mà như bị líu lưỡi, ánh mắt trống rỗng: “Trại huấn luyện ca sĩ thế hệ mới?”
Chương trình Đêm Sao Mới có một ý tưởng khá táo bạo.
Họ thiết kế một chương trình tuyển chọn khác biệt, thu nhận những nghệ sĩ có kỹ năng chuyên môn không mấy nổi trội để nhét vào chương trình, sau đó mời các huấn luyện viên và khách mời đào tạo họ với cường độ cao, cuối cùng chọn ra người xuất sắc nhất.
Danh sách khách mời dự kiến gồm một giọng ca nổi tiếng với những nốt bể thảm họa, một thần tượng nam luôn quên lời khi hát, một nghệ sĩ hết thời từ tuổi dậy thì đã ngày nào cũng uống nước muối đặc để giữ giọng và một trai đẹp khiến ai cũng muốn bịt miệng anh ta lại – Lâm Liệt Ảnh.
Hai người họ nhìn nhau thật lâu, vẫn cảm thấy… Quả nhiên chị Vưu không theo lẽ thường.
Đây, đây chắc chính là phong cách của một chị đại từng nâng đỡ Chu Nhàn Đình trở nên nổi tiếng.
Vương Tiểu Hàm gãi đầu, gửi bản kế hoạch cho Lâm Liệt Ảnh.
Cậu ấy rất lo, với tính cách của Lâm Liệt Ảnh, liệu có cảm thấy mình bị sỉ nhục không.
Nhưng cậu ấy không ngờ rằng Lâm Liệt Ảnh vừa nhận được tập tin, lập tức bật dậy.
Tony đang gội đầu cho anh ấy giật nảy mình, ngẩng lên liền thấy anh ấy đầu tóc vẫn còn ướt sũng, vuốt ra sau một cái rồi lảo đảo gọi điện thoại hỏi: “Thật sự mời tôi á? Chị ấy nói tôi có thể tham gia thật sao?”
Tony trơ mắt nhìn Lâm Liệt Ảnh lật người nhảy xuống giường chộp lấy máy sấy tự thổi khô tóc, vừa lau đầu vừa lao ra khỏi cửa!
Chị Vưu quả nhiên lợi hại, ngay cả một chương trình như thế này cũng có thể tìm ra. Không có gì phù hợp với anh ấy hơn thứ này!
Lâm Liệt Ảnh sắp sửa thể hiện thực lực của một trùm cày cuốc trên sân khấu!
Không ai có thể cày hơn nghệ sĩ dưới trướng chị Vưu!
Tony sững sờ nhìn anh ấy phóng ra ngoài một cách điên cuồng. Tầm mắt còn chưa kịp thu lại, cửa đã có một người đàn ông tóc dài với vẻ mặt mơ màng bước vào.
Tony chào hỏi: “Chào anh, có thợ nào quen không ạ?”
Người đàn ông tóc dài vừa vào liền như thể không nhìn thấy gì, mơ màng lần mò lưng ghế, từ từ tháo chiếc ba lô siêu to trên lưng xuống, phải một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Giám đốc Mike.”
Người này có chất tóc rất đẹp, gu ăn mặc độc đáo, gương mặt cũng mang vẻ lạnh lùng đầy tính thời trang.
Chỉ là… cái ba lô kia thực sự hơi quá khổ, trông cứ như vừa từ vùng hoang dã trở về.
Quả thật Cố Trường Thanh vừa đáp máy bay xong.
Anh ấy thậm chí còn chưa kịp về nhà đã vội đến tiệm làm tóc để chăm sóc mái tóc đã bị bỏ bê suốt một tháng qua.
Cho đến giờ Cố Trường Thanh vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật này.
Tại sao quản lý của anh ấy lại biến thành đặc công rồi?!
Trong dàn nghệ sĩ của công ty, Tống Miên có ông chủ cũ nâng đỡ, Lâm Liệt Ảnh thì bận gây rắc rối, còn anh ấy lại là người tiếp xúc với chị Vưu nhiều nhất.
Nhưng trong những lần tiếp xúc đó, ấn tượng về cô chỉ là một người nghiêm túc, ít nói và đặc biệt ưu ái cái tên ngu ngốc có khuôn mặt ưa nhìn Phí Lưu kia khiến nhiều người không vừa mắt. Ngoài ra cũng chẳng có gì quá đặc biệt cả.
Chẳng lẽ trước đây cô luôn che giấu thực lực của mình ư? Bây giờ cô không giấu nữa, liệu anh ấy có thể tiếp tục lười biếng như trước không? Có khi nào ép anh ấy làm những chuyện mà anh ấy không thích không? Anh ấy… anh ấy có quyền từ chối không?
Cố Trường Thanh lòng rối như tơ vò.
Trên đời này, có kẻ vui thì có kẻ buồn.
Ví dụ như Trương Đống Quốc lúc này đang đắc ý vô cùng.
Ông ta lại một lần nữa mở đoạn phim mình xuất hiện trong tập hai của chương trình, chăm chú nhìn cảnh tượng mình kéo cửa bước ra, vẫy tay nở nụ cười .
Màn hình dừng lại, bóng kéo đổ dài, dòng chữ lớn hiện lên: Doanh nhân nổi tiếng – Trương Đống Quốc.
Dù ông ta có xem đi xem lại cảnh quay này một trăm lần cũng không thấy chán.
Ông ta nhàn nhã mở phần bình luận trực tiếp, quả nhiên thấy một loạt dấu chấm hỏi dày đặc tràn ngập màn hình.
Thấy bình luận thắc mắc một sếp sòng sao lại tham gia show truyền hình, Trương Đống Quốc lắc đầu, thầm nghĩ: Tầm nhìn của các người vẫn chưa đủ rộng đâu. Đừng cứ giới hạn suy nghĩ trong kinh nghiệm quá khứ, phải học theo sư phụ của ông ta kìa, sư phụ luôn dám thử nghiệm những điều mới mẻ.
Đợi đến khi thấy cư dân mạng lần lượt bị màn thể hiện của mình chinh phục, Trương Đống Quốc nở nụ cười đầy thâm sâu.
Ai mà không cảm động trước tấm lòng hiếu thảo của ông ta dành cho sư phụ chứ?
Nhờ vào màn thể hiện này, nhiều người cũng nhận ra rằng Tống Miên thực sự chẳng có quan hệ gì với ông ta.
Nếu phải nói thì thậm chí Trương Đống Quốc còn có chút… nịnh bợ.
Những tin đồn trước kia giờ đây đều tự động bị phá bỏ, buồn cười thật, ông ta chẳng qua chỉ là đàn em của chị Vưu mà thôi.
Đến tận hôm nay, toàn bộ phốt của Tống Miên cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ.
Thậm chí với hình tượng “Ủy viên kỷ luật của giới giải trí”, gần như không ai dám công khai đối đầu với cô ấy nữa.
Fan hâm mộ mừng như mở hội, bọn họ cuối cùng cũng được ngẩng cao đầu rồi!!!
Trên mạng bắt đầu xuất hiện những bài đăng của người từng gặp chị Vưu ngoài đời.
Trong mọi lời kể, chị Vưu ngoài đời còn đẹp hơn trên màn ảnh, còn hút mắt hơn. Khi cô xuất hiện trước mặt, đôi mắt căn bản không thể nhìn được thứ gì khác. Không những thế, chị Vưu còn chủ động nói chuyện với họ, nhắc họ chú ý an toàn!
Loạt ảnh từ mọi góc độ xuất hiện trên siêu thoại, cư dân mạng lập tức thi nhau xuýt xoa.
Cuối cùng, bài đăng hot nhất thuộc về một fan nữ.
Lúc ở hiện trường, cô ấy bị người khác xô đẩy, tình cờ đứng ngay bên cạnh chị Vưu, chị Vưu đã đỡ cô ấy!
ĐỠ CÔ ẤY!!!
Cô ấy còn nắm được cánh tay của chị Vưu nữa!!!
Những người khác đỏ mắt vì ghen tị:
[Khuyên xóa bài, không tốt cho tôi chút nào.]
[Chồng tôi ngoài đời chính là người hay giúp đỡ người khác, còn tôi thì vẫn luôn cùng cô ấy ngã xuống giường đây này.]
[Aaaaa tại sao tôi không đến hiện trường? Chỉ cách có mấy trạm mà! Tức chết mất!]
[Thêm vào danh sách nguyên liệu nằm mơ đêm nay.]
[Mơ thế này còn quá hiền đấy, ít nhất cũng phải ABC rồi XYZ chứ!]
[Hu hu hu chị em ơi, người chị Vưu có mùi gì vậy?]
Chủ bài đăng trả lời: [Rất thơm! Hu hu, người chị ấy rất thơm!]
Không cần nói gì nữa, dàn fangirl phát điên hoàn toàn!
Sau chạy việt dã 20km, bắn súng kiểm soát vòng và màn drift xe tăng, cảnh tượng bước xuống xe với chiếc balo cũng trở thành một khoảnh khắc huyền thoại!
Từ đó về sau, hình ảnh này luôn đi kèm với một câu nói đầy sức gợi mở: Chị Vưu rất thơm!
Hu hu hu, tránh ra mau! Đến lượt tôi rồi!
*
Nhiều ngày trôi qua, cuối cùng Vưu Dật Tư cũng trở về nhà.
Chiếc xe bảo mẫu màu xanh dừng dưới tòa nhà, cô quay đầu nhìn thùng xe chất đầy hoa.
Vì hoa quá nhiều, đến mức Tống Miên không có chỗ ngồi, đây là quà từ chương trình gửi về.
Cô vẫn không biết phải xử lý thế nào nên đành mang về nhà.
Cô xách từng chuyến, cuối cùng cũng chuyển hết vào trong.
Cô kéo rèm cửa ra, ánh nắng tràn vào khắp căn phòng.
Cô tìm những bình chứa có sẵn trong nhà, rửa sạch bằng nước, tháo bỏ giấy gói, cắm hoa vào.
Vưu Dật Tư không giỏi chăm sóc cây cối, cô cũng không biết phải làm gì với những bông hoa bị gãy. Nhưng ít nhất, cho chúng nước có lẽ sẽ giữ được lâu hơn một chút.
Cô quỳ gối nửa ngồi trước cửa sổ, lặng lẽ nhìn những đóa hoa.
Ánh nắng xuyên qua cửa kính hình vòm, phủ đều lên một bên gương mặt cô.
Vưu Dật Tư đưa tay vuốt lại những lọn tóc xõa, chống đầu gối đứng dậy.
Những khách mời khác sau khi kết thúc thời gian huấn luyện, việc đầu tiên khi về nhà là ngủ bù, ăn uống hoặc đi chơi, bù lại những ngày tháng bị kìm hãm.
Còn cô thì vẫn như thường lệ, vẫn hoàn thành xong bài tập luyện hằng ngày.
Cô định xuống lầu chạy bộ một chút, nhưng đột nhiên nhớ đến đám đông đáng sợ tụ tập bên ngoài đồn cảnh sát.
Ngón tay cô luồn vào tóc vuốt nhẹ một cái, cúi đầu thở ra một hơi nhẹ.
Cô không rõ với lượng người ở thế giới này, việc tụ tập với quy mô như vậy có phải điều bình thường không. nhưng nhìn thế nào cũng có vẻ hơi bất tiện để ra ngoài.
Cô không ngại đường bị chặn, chỉ là việc gây ra ùn tắc rất dễ dẫn đến tai nạn.
Vưu Dật Tư có chút bối rối, chỉ là một vụ bắt giữ nhỏ nhoi, lại có nhiều người quan tâm đến vậy ư?
“Ting!” Điện thoại báo tin nhắn đến.
Dương Na nói Lâm Liệt Ảnh đã đồng ý tham gia chương trình, hiện tại đang kéo Vương Tiểu Hàm đi sắm sửa trang phục, chuẩn bị lên sóng.
“Còn nữa…”
Dương Na cẩn thận nói: “Chị, bọn em đã mở một tài khoản mạng xã hội cho chị rồi, lát nữa sẽ gửi thông tin đăng nhập.”
“Được.”
Nền tảng này tương tự hệ thống liên lạc của họ trước kia, chỉ là có thêm nhiều thông tin về giải trí hơn. Hầu hết mọi người dùng nó để chia sẻ cuộc sống, chứ không phải cập nhật tin tức xã hội theo thời gian thực.
Có vẻ tài khoản này được lập để tạo cầu nối với người hâm mộ. Nếu họ có ý kiến hay đề xuất gì thì có thể gửi trực tiếp.
Trong lúc rửa tay, Vưu Dật Tư mới phát hiện mặt ngoài bàn tay có một vết trầy đỏ.
Không rõ là do va quệt khi làm nhiệm vụ hay trong lúc huấn luyện, nhưng vì không lớn nên cô hầu như không cảm nhận được, cũng không để ý đến nó.
Cô nâng tay lên nhìn vết thương, mở tủ lấy một miếng băng cá nhân dán dọc theo mép ngoài bàn tay.
Bên kia vừa gửi tài khoản và mật khẩu sang.
Vưu Dật Tư vốn đã cài sẵn ứng dụng này trong điện thoại, nhìn sơ qua là biết cách đăng nhập.
Vừa vào được một giây, giao diện vẫn trống trơn.
Cô chưa theo dõi ai, chỉ có mấy tài khoản do hệ thống tự động thêm vào danh sách người hâm mộ, ảnh đại diện còn trống, chỉ có mỗi cái tên chính thức của cô.
Dương Na đã giúp cô xác thực danh tính là nghệ sĩ trực thuộc Starfish Entertainment, sau đó dùng tài khoản công ty theo dõi cô.
Chỉ trong nháy mắt, trang cá nhân bỗng nhiên xuất hiện dày đặc những dấu chấm đỏ.
Thông báo liên tục được cập nhật, con số cứ thế nhảy vọt, tiếng “đinh đoong” vang lên dồn dập đến mức điện thoại rung quá mạnh, trượt từ trên ghế sô pha xuống đất.
Vưu Dật Tư quay đầu nhìn thoáng qua. Cô ấn nhẹ miếng băng cá nhân trên tay, cúi xuống nhặt điện thoại lên, tắt thông báo, xem qua một hồi mới tìm được phần cài đặt chế độ nhắc nhở tin nhắn.
Sao lại có nhiều thông báo thế này?
Cô khẽ nhíu mày, lướt xuống xem danh sách người theo dõi.
…
Vưu Dật Tư cầm điện thoại, im lặng trong giây lát.
Mấy cái tên này là sao đây?
Người hâm mộ đang hú hét điên cuồng!!!
Chị Vưu lập tài khoản rồi! Cuối cùng cũng lập rồi! Cả thế giới truyền tin, lượng follow đang tăng vọt!
Dù ảnh đại diện vẫn còn trống, không có giới thiệu gì, chỉ có tên và dấu xác thực thôi, nhưng chỉ cần theo dõi chị ấy, đó chính là sự khởi đầu của chúng ta!!
“Người vợ bỏ trốn được chị Vưu cưng chiều 2263” đã nhấn theo dõi.
“Bánh xe xe tăng của chị Vưu” đã nhấn theo dõi.
“Ngồi trong lòng chị Vưu học bài” đã nhấn theo dõi.
“Mỗi sáng thức dậy được chị Vưu hôn” đã nhấn theo dõi.
Bọn họ hoàn toàn không biết bản thân đã bị chính chủ nhìn thấy hết, còn đang sung sướng chờ bài đăng đầu tiên của cô.
Vưu Dật Tư thoát khỏi giao diện, cuối cùng cũng hiểu vì sao Dương Na lại cẩn thận đến vậy khi nói chuyện với cô.
Cô day day trán, luồn tay vào tóc. Còn phần tag tên cô, phải nói là không nỡ nhìn thẳng.
Vưu Dật Tư chỉ lướt qua vài bài đã lập tức thoát ra, quyết định không bao giờ mở lại mục này nữa.
Hóa ra hôm đó, mấy người spam chồng ơi trên livestream đã là khách sáo lắm rồi. Nhưng đều là các cô gái cả, cô cũng chẳng thể nào nổi giận với họ được.
Số người giục cô đăng bài đầu tiên quá nhiều, mà Vưu Dật Tư cũng không biết nên viết gì. Cuối cùng, cô chỉ giơ máy lên, chụp một tấm ảnh hoa, kèm theo hai chữ: [Cảm ơn.]
Tài khoản không có ảnh đại diện, chỉ đăng duy nhất một bức ảnh: Những đóa hoa chen chúc trong góc tường, được cắm cẩn thận vào chai nước, nở rộ dày đặc.
Khoảnh khắc bài đăng được gửi đi, mục thông báo lại bắt đầu bùng nổ.
Mọi người nhanh chóng thả tim, có người còn phát hiện ra bó hoa mình gửi cũng xuất hiện trong ảnh.
Lượng bình luận tăng theo cấp số nhân!
[Aaaaa chồng đã mang hoa của tôi về nhà rồi! Tính sơ sơ thì chúng ta đã sống chung rồi đó!]
[Vãi! Của tôi cũng ở đó! Chị ấy thật sự mang về nhà rồi! Hu hu hu chị tốt quá!]
[Chị!!!! Chị mãi mãi là chị của em!]
[Người một nhà còn khách sáo gì nữa! Vợ ơi lần sau em sẽ đến gặp chị!]
[Chị ơi! Nhìn em đi! Em là bánh xe xe tăng của chị đây!]
…
Vưu Dật Tư không đăng thêm bất cứ tin nhắn nào, thậm chí cả ảnh đại diện cũng chưa thay. Nhưng những ông chồng và bà vợ trên mạng của cô đã hoàn toàn phát cuồng.
Không hiểu sao, giao tiếp với chị Vưu lại tạo ra cảm giác như đang nói chuyện với một người đến từ thế kỷ trước, giữa cô và thế giới Internet hiện tại dường như tồn tại một bức tường vô hình không dễ dàng phá vỡ, nhưng cô đã bắt đầu bước vào.
Nhìn những câu bình luận đầy táo bạo bay đầy màn hình, có người lại đào lại đoạn video chị Vưu đọc bình luận trong buổi phát sóng trực tiếp hôm nọ.
[Chắc chị ấy sốc lắm nhỉ, toàn nói mấy cái gì đâu không ha ha ha ha.]
[Chị Vưu kiểu: Internet bây giờ nhiệt tình vậy sao?]
[Chị: Không muốn xem, cút mau.]
[Hu hu, nhưng vẫn thấy chị ấy tốt bụng ghê.] Một người bình luận: [Lí Huy và Chu Nhàn Đình mở miệng bất kính, chị ấy không nể mặt chút nào. Nhưng nếu đối phương là con gái, chị ấy lại mặc cho họ lấn lướt.]
[Đừng nói nữa, chồng em yêu em quá mà.]
*
Cố Trường Thanh chuẩn bị sẵn tâm lý, cuối cùng cũng bước lại vào công ty.
Trước đây, nhân viên phụ trách quản lý anh ấy đã bị cú sốc xuất gia ngắn hạn của anh ấy dọa cho chạy mất dép, nên bên cạnh không hề có ai như Dương Na hay Vương Tiểu Hàm.
Cố Trường Thanh nghiêm túc nhìn lại mọi hành vi từ khi gia nhập Starfish Entertainment, sau đó nhớ lại thành tích và danh tiếng của mình trước đây.
Anh ấy cảm thấy hôm nay mình có thể sẽ bị sa thải chỉ vì bước chân trái vào công ty trước.
Không đúng, phải xem tình hình của Lâm Liệt Ảnh thế nào trước đã. Nếu ngay cả cậu ấy vẫn còn câu giờ được thì tương lai của anh ấy cũng không đến mức quá tăm tối.
Cố Trường Thanh đeo kính râm, đội mũ lưỡi trai, cầm tờ báo che trước mặt, ngồi trên ghế dài ngay cửa thang máy dưới công ty.
Dạo này không nghe thấy tin gì về Lâm Liệt Ảnh, lẽ nào vì quá phản nghịch nên đã bị xử lý rồi ư?
Anh ấy thực sự cần phải tiếp tục công việc này à?
Cố Trường Thanh ôm một bụng suy tư, mắt vẫn đang đảo quanh trang báo bị lộn ngược thì đột nhiên nghe thấy tiếng động từ xa.
Lâm Liệt Ảnh đang kéo theo một chiếc xe đẩy nhỏ, bên trên chất đầy quần áo vừa mua, đứng trước cửa thang máy cười lớn, giọng điệu đầy kiêu ngạo: “Ha ha ha ha! Tôi chính là siêu sao của ngày mai, sắp nổi tiếng rồi!!”
Cửa thang máy mở ra, Lâm Liệt Ảnh kéo xe đẩy bước vào.
Cố Trường Thanh đẩy nhẹ gọng kính, cảm thấy… Có lẽ Lâm Liệt Ảnh đang gặp vấn đề nghiêm trọng về tâm lý.