Lâm Liệt Ảnh cúp máy, vừa ngẩng đầu lên, nhân lúc cửa thang máy còn chưa hoàn toàn khép lại, liếc mắt một cái đã thấy người ăn mặc kỳ quái đang ngồi bên ngoài cửa.
Anh ấy nhanh chóng đưa chân chặn cửa thang máy.
“Cố Trường Thanh?”
Giọng anh ấy đầy kinh ngạc, tay Cố Trường Thanh khẽ run lên, chậm rãi hạ tờ báo xuống, điềm tĩnh nhìn quanh bốn phía.
Không ai chú ý, lúc này Cố Trường Thanh mới kéo thấp vành mũ xuống, đứng dậy bước vào thang máy, nói: “Đừng gọi lớn tiếng như thế.”
Thực ra không phải anh ấy cố ý gọi to, mà là do sự xuất hiện của Cố Trường Thanh thực sự quá kỳ lạ.
Người này gần như không giao thiệp với ai trong công ty, bình thường trông giống một thanh niên nghiện game sống buông thả bản thân, thỉnh thoảng lại có trạng thái tinh thần như người hoang dã mười ngày chưa ngủ, nhưng lại rất thích mặc những bộ đồ mà người khác không dám thử.
Hôm nay cũng vậy, Cố Trường Thanh đội một chiếc mũ họa sĩ màu cà phê, mái tóc dài đến vai xõa sau lưng, đeo một cặp kính gọng mảnh. Bên trong là áo sơ mi kẻ sọc cùng tông màu, bên ngoài khoác một chiếc áo ghi-lê. Trời sắp chuyển nóng, vậy mà Cố Trường Thanh vẫn mặc một chiếc áo khoác dày màu nâu, khiến phần vai rộng thêm mấy phần.
Đến chiếc quần màu nâu sẫm và đôi giày da thì vẫn còn bình thường. Mấu chốt là khi Cố Trường Thanh vén vạt áo lên, để lộ ra phần tà váy giả dài thượt mặc bên ngoài quần.
“…”
Lâm Liệt Ảnh quay đầu đi, mấy người sành điệu các cậu đúng là… sành đến mức tôi muốn thấp khớp* luôn rồi.
(*Chơi chữ trong tiếng Trung.)
Đến tầng, Lâm Liệt Ảnh kéo lê chiếc xe đẩy, đi qua hành lang, dừng lại trước cửa văn phòng của chị Vưu rồi gõ cửa.
Cửa mở, anh ấy kéo xe vào trong, đóng cửa lại. Cố Trường Thanh yên lặng một lúc, sau đó ngồi xuống ghế dài ngoài cửa đợi.
Tại sao tự nhiên có cảm giác giống như hồi đi học, bị thầy cô lần lượt gọi phụ huynh vậy cà?
Cố Trường Thanh lặng lẽ đan hai tay lại, chống lên đầu gối, trong tay vẫn còn cầm tờ báo kia.
Một lát sau, Lâm Liệt Ảnh lại ra mở cửa, vẫy tay: “Anh cũng vào đi.”
Nhìn anh ấy lại sải bước đi vào trong, Cố Trường Thanh ngẩn người một lúc rồi mới đứng dậy, bước vào văn phòng.
Bên trong văn phòng lúc này có hơi chật chội.
Không chỉ có Lâm Liệt Ảnh, mà cả Tống Miên, Dương Na, Vương Tiểu Hàm đều có mặt.
Cố Trường Thanh vừa bước vào, bốn người đang ngồi trên sô pha đồng loạt quay ra nhìn anh ấy.
Cố Trường Thanh im lặng vài giây rồi mới chậm rãi đóng cửa lại, xoay người nhìn về phía người đang ngồi sau bàn làm việc.
Vừa nhìn thoáng qua, Cố Trường Thanh đã sững người.
Mới chỉ một tháng không gặp, vậy mà chị Vưu đã hoàn toàn thay đổi.
Gương mặt gầy hơn trước, xương cốt lộ rõ, nhưng vì cấu trúc xương đẹp nên dù gầy, đường nét vẫn liền mạch, sắc sảo. Sống mũi cao, đường nét cứng cáp càng tôn lên đôi mắt có tỉ lệ gần như hoàn hảo như trong truyện tranh. Một bên tóc ngắn được vén gọn ra sau tai, cắt tỉa gọn gàng.
Ấn tượng đầu tiên của Cố Trường Thanh là kinh ngạc trước đường nét khuôn mặt của cô.
Đặc biệt là sống mũi và đôi mắt kia, bao nhiêu người trang điểm cũng không thể chỉnh sửa thành như vậy. Thế nhưng, khi cô nhìn người khác lại không mở to mắt, mí trên hơi che đi một phần con ngươi. Bị đôi mắt này nhìn chằm chằm, cảm giác như cả đời này mình đã ngừng đái dầm từ khi nào cũng có thể khai ra hết vậy.
Lần nhìn thứ hai, anh ấy mới chú ý đến phong cách ăn mặc của cô cũng đã thay đổi.
Cô mặc một chiếc áo ba lỗ thể thao màu đen, khoác ngoài là áo jacket ngắn màu đen, quần cargo đen, ống quần bó để vào đôi bốt đen. Cả người một màu đen, cộng thêm mái tóc ngắn gọn gàng, khiến Cố Trường Thanh theo bản năng nghề nghiệp mà cảm thán – Ngầu quá.
Mắt anh ấy không thể rời khỏi bộ trang phục này. Lại nghĩ đến những ngày qua, chuyện chị Vưu là thần súng và lái xe tăng, Cố Trường Thanh càng thêm e dè.
Anh ấy đang suy nghĩ xem có nên dâng lên món quà gì để ra mắt bày tỏ lòng thành hay không thì chị Vưu đã lên tiếng: “Lâu rồi không gặp, hôm nay mọi người đều có mặt, mở cuộc họp đi.”
Tất cả trong phòng đều nghiêm túc ngay tức thì.
Vưu Dật Tư liếc qua bảng biểu trên bàn, nói: “Công việc mới của Tống Miên đã được xác định, trước khi gia nhập đoàn phim của đạo diễn Hàn Dương, cần tìm hiểu trước một số tư liệu và kỹ năng.”
Tống Miên thẳng lưng, tinh thần hăng hái: “Rõ!”
“Lâm Liệt Ảnh tăng cường học tập, mỗi ngày báo cáo tiến độ với tôi cho đến khi lên chương trình.”
“Rõ!”
“Cố Trường Thanh.” Cuối cùng cũng gọi đến cái tên xa lạ này, Vưu Dật Tư ngẩng đầu lên, nói: “Tôi cần tìm hiểu thêm về cậu.”
Không hiểu sao, Cố Trường Thanh cũng theo phản xạ thẳng lưng, không dám lên tiếng, có chút căng thẳng.
Vưu Dật Tư lại cúi đầu nhìn dòng chữ trên giấy, chậm rãi đọc: “Diễn viên.”
Nghe cô đọc từ đó, Cố Trường Thanh dựng hết cả tóc gáy, có cảm giác buồn cười chẳng khác nào khi Lâm Liệt Ảnh bị gọi là ca sĩ.
“Nghe nói diễn xuất của cậu rất tệ.” Vưu Dật Tư vẫn giữ giọng điệu đều đều, khẽ giơ tay: “Chúng ta xem thử tác phẩm của cậu trước.”
Nhìn thấy vẻ mặt như vừa ăn phải thứ gì đó khó nuốt của Cố Trường Thanh, Lâm Liệt Ảnh lập tức cười khoái chí.
Không thể để mình anh ấy hứng chịu sự công kích của chị Vưu được. Chị Vưu đúng là tuyệt vời, luôn công bằng như vậy, thật sự rất yêu chị!
Khi Cố Trường Thanh còn đang cứng đờ, anh ấy mới phát hiện trong văn phòng có treo một màn hình chiếu. Theo động tác tay của Vưu Dật Tư, Vương Tiểu Hàm nhanh chóng bật công tắc, hình ảnh lập tức phản chiếu lên người Cố Trường Thanh.
Anh ấy run lên, vội vàng lùi về sau nửa bước, ngước lên nhìn vị trí máy chiếu, sau đó mới hoảng hốt quay người lại.
Hả?! Mọi người cùng xem chung á?!
Cố Trường Thanh hoảng loạn, tay bấu chặt mép bàn làm việc phía sau, trợn tròn mắt đầy kinh hãi.
Không cho anh ấy chút thời gian phản ứng nào, Vương Tiểu Hàm đã chọn một phân cảnh nổi tiếng của anh ấy – vai công tử mất đi người yêu.
Trên màn hình, anh ôm chặt diễn viên nữ, sống mũi bắt đầu nhăn lại.
“Dao Dao!” Anh ấy khóc lóc điên cuồng, lay mạnh diễn viên nữ: “Không có em, mấy chục năm sau này của anh còn gì để hy vọng nữa chứ?!”
Diễn viên nữ đóng vai người yêu đã chết của anh ấy liền cau chặt mày, cơ hàm cứng đờ, có lẽ đã sắp chịu hết nổi rồi.
“Năm đó người cứu anh ở bên bờ biển Nguyệt Hải, thực ra là em phải không? Anh đã biết từ lâu rồi!” Anh ấy siết chặt diễn viên nữ vào lòng, nhắm mắt gào lên: “Là anh có lỗi với em!”
Anh ấy cầm lấy con dao găm bên cạnh, sau đó ném nữ diễn viên ra xa.
“H-ự…” Một ngụm máu phun ra, anh ấy nắm chặt con dao cắm trên ngực, chầm chậm xoay người ngã xuống.
“Đời này kiếp này, anh không còn nợ em nữa. Khụ, khụ khụ khụ, anh – Hoàng Phủ Dạ, kiếp này không còn nợ em nữa!”
Nhạc nền vang lên, màn hình tối lại.
Trong văn phòng thoáng chốc im phăng phắc.
Một lúc lâu sau, Vưu Dật Tư chậm rãi nâng tay phải lên, khẽ nắm lại, ngón trỏ chống lên môi trên, tay còn lại đỡ lấy khuỷu tay.
Cô hắng giọng: “Mọi người nói thử xem.”
Bốn người còn lại đều hóa đá.
Rất lâu sau, Tống Miên chống hai tay lên bàn, ngập ngừng vuốt vuốt, biểu cảm đầy vi diệu pha lẫn nhẫn nại. Phải một lúc sau, cô ấy mới đánh giá: “Tác phẩm của anh chỉ có thể nói là hoa điêu khắc trên phân.”
Càng cố gắng càng làm người ta khó chịu.
Lâm Liệt Ảnh thì đơn giản hơn hẳn về mặt văn hóa. Anh ấy ngả người ra sau, vắt chân chữ ngũ: “Trông như một con khỉ si tình.”
Cố Trường Thanh: “…”
Ngay cả người ngoại đạo như Lâm Liệt Ảnh cũng không nỡ nhìn thẳng, giờ anh ấy mới thực sự hiểu cảm giác của người khác khi thấy mình hát nhảy, vừa buồn cười vừa có chút xấu hổ thay.
Lúc anh ấy còn đang nhận thức về trình độ của mình thì Vưu Dật Tư đã lên tiếng: “Có thể thấy căn bản của cậu thực sự khá kém.”
Bị ba người đâm mỗi người một nhát, rất khó để Cố Trường Thanh không tuyệt vọng.
Đây chính là quan hệ đồng nghiệp của bọn họ sao? Đây chính là bầu không khí làm việc của công ty bọn họ sao?
Ngay cả Vưu Dật Tư cũng suy tư hồi lâu. Cuối cùng, cô hỏi: “Cậu còn có sở trường nào khác không?”
Giới giải trí vốn đã phân chia ra nhiều lĩnh vực, ngoài diễn viên còn có ca sĩ, idol v.v… Nếu thật sự không ổn, cũng có thể cân nhắc chuyển sang nhân viên hậu trường.
Bây giờ Starfish Entertainment không còn khó khăn như trước, cũng không cần nhất thiết ép một người như vậy phải làm diễn viên.
Nhát dao này đâm đến mức Cố Trường Thanh hoàn toàn nghẹn lời.
Anh ấy chống tay lên bàn, lưng hơi khom xuống, sắc mặt tiều tụy, không hiểu sao mới ngày đầu đi làm đã bị công kích tàn nhẫn như vậy.
Lẽ nào hôm nay anh ấy sẽ bị sa thải thật sao?
Vưu Dật Tư thở dài một hơi, cho anh ấy chút thời gian suy nghĩ. Sau đó, cô quay sang nói với Tống Miên: “Dương Na đã nói với cô chưa? Có một sự kiện thời trang muốn mời cô tham dự thảm đỏ.”
Tống Miên gật đầu: “Em vừa nghe nói rồi, thời gian có hơi gấp.”
Cô ấy nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Phải nhanh chóng đi thuê lễ phục, hình như trước đây chúng ta không có thương hiệu nào hợp tác, chuyên gia trang điểm thì…”
Vì nghèo và keo kiệt, trước kia họ chưa từng hợp tác với chuyên gia trang điểm nào có tay nghề cao, toàn làm cho có lệ.
Bây giờ dù sao cũng đã nổi tiếng, có nhiều lựa chọn hơn, nhưng không biết phong cách của ai sẽ hợp với Tống Miên, vẫn phải đi thử trang điểm rồi chọn người phù hợp nhất.
Nghĩ vậy, thời gian quả thật khá gấp rút.
Vưu Dật Tư cũng tìm hiểu sơ về quy trình tham dự thảm đỏ, chống tay gõ nhẹ lên bàn, cô xưa nay luôn giải quyết nhanh gọn: “Hôm nay có thời gian, hẹn một chuyên gia trang điểm đến studio thử xem.”
Dương Na vội nói: “Chị Vưu, để em đi cùng cô ấy nhé?”
“Cô còn công việc cần xử lý, để tôi đưa cô ấy đi.” Vưu Dật Tư nói.
Dạo gần đây, các lời mời hợp tác gửi đến đều do hai người họ sàng lọc và đàm phán, công việc đã quá tải rồi.
Cô cầm bút lên, viết vài dòng trên giấy rồi nói: “Chúng ta cần tuyển thêm người mới.”
Tiền thanh toán đợt cuối của “Thử thách bất khả thi” đã về tài khoản, bây giờ họ đã là một tập thể khá có điều kiện. Cuối cùng cũng đủ tiền thuê người rồi.
Nhưng khi Cố Trường Thanh nghe câu này, cả người anh ấy lại run lên!
Lâm Liệt Ảnh vội nói: “Chị Vưu, em đã gom được một xe quần áo, chị xem thử có bộ nào có thể mang lên chương trình không.”
Vốn dĩ anh ấy khá chú trọng hình tượng, không thích tùy tiện xuất hiện trên ống kính. Anh ấy muốn vừa thể hiện sự nỗ lực của mình, vừa tối ưu hóa nhan sắc.
Vưu Dật Tư gật đầu: “Nhân lúc mọi người đều ở đây, mang ra xem thử đi.”
Lâm Liệt Ảnh lập tức sải bước, bước qua Cố Trường Thanh – người đang bị cả phòng bỏ mặc, tiến lên kéo từ xe đẩy ra một giá treo quần áo, trên đó treo một hàng dài cả đống quần áo. Anh ấy lấy xuống hai bộ, nắm tay áo giơ lên khoe.
“Chương trình có quay cảnh sinh hoạt, bộ này tôi thấy rất hợp để mặc thường ngày.”
Anh ấy lại lấy thêm một bộ khác: “Còn bộ này hợp với phòng tập hơn, vừa thoải mái, lại không mất đi vẻ quyến rũ.”
Chờ anh ấy khoe xong, mới phát hiện trong văn phòng không một ai lên tiếng.
Tống Miên dựa vào sô pha, khoanh tay, đưa một tay lên che mắt, lộ ra vẻ mặt còn không nỡ nhìn hơn cả khi xem Cố Trường Thanh diễn xuất.
Đúng là hết người này đến người khác không thể làm nên trò trống gì.
Phong cách ăn mặc của Lâm Liệt Ảnh hoàn toàn là kiểu dựa vào mặt đẹp nên mặc bừa, không hiểu sao quần áo xấu của anh ấy lại nhiều đến thế.
Tống Miên mơ hồ nhớ lại, mùa đông năm ngoái, anh ấy còn mặc một chiếc áo phao dài kiểu người già màu đỏ chói. Một tay xách bình giữ nhiệt to như phích nước, một tay đút túi quần đi vào hậu trường đợi lên sân khấu. Kết quả bị tưởng nhầm là khán giả vây xem rồi bị đuổi ra ngoài.
Cảm nhận bầu không khí yên lặng lần thứ hai trong văn phòng, Lâm Liệt Ảnh đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng cũng có chút tự nhận thức.
“Sao thế?” Anh ấy cao giọng nhưng lòng thì chột dạ: “Xấu lắm à?”
Tống Miên xoa mắt: “Anh thà đi mua nguyên bộ phối sẵn trong cửa hàng còn hơn.”
Lâm Liệt Ảnh lập tức giơ lên một bộ quần yếm cam và áo sơ mi, nói: “Đây chẳng phải là đồ phối sẵn sao?”
“…”
Tống Miên không nói nữa, bắt đầu chăm chú ngắm móng tay của mình.
“Thôi bỏ đi.” Vưu Dật Tư kết thúc chủ đề: “Chuyện này để sau hãy bàn, cậu cứ đi học trước đã.”
Lâm Liệt Ảnh tủi thân nhìn cô, hồi lâu mới uể oải nói: “Dạ chị Vưu.”
Đợi đến khi trong văn phòng chỉ còn lại Tống Miên và Cố Trường Thanh, Vưu Dật Tư mới quay sang nhìn anh ấy: “Nghĩ kỹ chưa?”
Cố Trường Thanh rõ ràng là chưa nghĩ xong.
Không sao, chuyện này cũng không quá gấp.
Vưu Dật Tư đứng lên, nói: “Trước tiên đi cùng tôi và Tống Miên đến studio thử trang điểm đã, cậu hẳn là có thể bê đồ chứ?”
Không làm gì khác được thì ít nhất cũng xách đồ được chứ hả.
Nhìn Tống Miên vui vẻ khoác tay chị Vưu bước ra ngoài, Cố Trường Thanh cảm thấy cơ thể mình như bị đâm đầy dao, nếu rút ra có khi nấu được hai mươi cân sắt.
Phải rất lâu sau, anh ấy mới lững thững kéo bước chân nặng trịch ra ngoài, bóng đen thất nghiệp bao trùm lên đầu.
Mãi đến khi ngồi lên chiếc xe bảo mẫu màu xanh của Vưu Dật Tư, anh ấy vẫn còn thất thần.
Tống Miên vừa cài dây an toàn vừa liếc nhìn anh ấy, nói: “Sao vẫn còn cầm báo thế?”
Cố Trường Thanh ngẩn ra, cúi xuống nhìn tờ báo cuộn tròn trong tay, rồi đáp: “Đây là một phần trang phục của tôi.”
Tống Miên: “…”
Cô ấy nghẹn lời hồi lâu: “Anh và Lâm Liệt Ảnh hòa trộn lại thì vừa đẹp.”
Vưu Dật Tư lái xe đưa họ đến studio của chuyên gia trang điểm.
Cố Trường Thanh xách một đống đồ, bước chân lảo đảo đi theo hai người lên lầu.
Những nơi như thế này đối với Vưu Dật Tư vẫn còn khá mới mẻ.
Có lẽ chuyên gia trang điểm rất bận, cũng không để ý đến họ nhiều, để họ chờ một lúc khá lâu mới có trợ lý đến hỏi: “Là Tống Miên đến thử trang điểm cho thảm đỏ phải không ạ?”
Tống Miên gật đầu, theo người đó đi vào.
Trợ lý ở lại, rót nước mời hai người họ, cười nói: “Studio của bọn em khá có tiếng, nhiều nghệ sĩ đều muốn mời thầy trang điểm của bọn em nên chờ một chút là khó tránh khỏi, mong hai anh chị thông cảm nhé.”
Mấy câu khách sáo này, nếu đối phương tinh ý thì nên đáp lại vài lời rồi bỏ qua chuyện này. Thế nhưng, người quản lý như lái xe tăng này lại tỏ ra lạnh nhạt, chỉ “Ừ” một tiếng, không thèm nói thêm một câu dư thừa nào.
Điều này khiến trợ lý vốn ứng đối trôi chảy cũng cảm thấy lúng túng, ngồi bên cạnh mà không biết nên làm gì cho phải.
Hai người này cứ ngồi đó, chẳng ai nói một câu nào, hơn nữa còn giữ nguyên vẻ mặt lạnh tanh khiến người ta muốn bắt chuyện cũng không biết phải mở lời thế nào.
Qua cánh cửa khép hờ, có thể thấy chuyên gia trang điểm nâng cằm Tống Miên lên, quan sát trái phải rồi nói: “Ngũ quan và dáng người của cô thiên về phong cách yêu kiều, không hợp với kiểu trang điểm sang trọng đâu. Những hình mẫu mà các cô gửi qua hơi lý tưởng hóa quá rồi.”
Tống Miên khẽ nâng mắt nhìn.
Chuyên gia trang điểm vốn đang tự tin đánh giá, nhưng khi chạm phải ánh mắt cô ấy, chân mày anh ta giật nhẹ, bàn tay thoáng cứng đờ.
Anh ta hắng giọng một cái, thấy Tống Miên không phản ứng gì khác thì tiếp tục: “Dưới góc độ chuyên môn, tôi khuyên cô nên theo phong cách gợi cảm, sẽ phù hợp hơn và cũng dễ thu hút ánh nhìn nữa.”
Anh ta quay lại lục lọi tìm vài bức ảnh minh họa, rồi đưa cho cô ấy xem: “Studio bọn tôi cũng có dịch vụ cho thuê váy dạ hội, có rất nhiều mối quan hệ với các thương hiệu lớn. Nếu các cô tìm đến đây thì chắc cũng biết rồi nhỉ? Trước đây các cô có studio hợp tác thường xuyên không? Nếu chưa thì liên kết với chúng tôi sẽ tiện hơn, đỡ phải đi liên hệ với các nhãn hàng lớn, vì họ rất kén chọn người mới.”
Kiên nhẫn của Tống Miên chỉ kéo dài được ba phút sau khi bước vào.
“Anh này.” Cô ấy gọi một tiếng, vẫn giữ chút phép lịch sự cuối cùng: “Chẳng lẽ chúng tôi chưa trả tiền à?”
Chuyên gia trang điểm sững người.
“Anh tự nhìn lại xem, có thực sự đẹp không?” Tống Miên nhấc lên một tấm ảnh mẫu, mặt đầy bao dung: “Tôi từ lúc tốt nghiệp tiểu học đã không còn tô son hồng búp bê nữa rồi.”
“… Đây là xu hướng thịnh hành của các thương hiệu lớn năm nay.” Chuyên gia trang điểm có chút bực bộ: “Mặt đẹp thì tô gì cũng đẹp.”
“Vậy thì cần trang điểm làm gì, tôi để mặt mộc lên thảm đỏ chẳng phải càng tự nhiên hơn sao?” Tống Miên kéo lại áo khoác: “Thôi được rồi, cuối cùng tôi cũng biết mấy bức ảnh xấu thảm họa trên thảm đỏ là do ai gây ra rồi, có phần của anh đấy.”
Vừa gặp phải thể loại này đầu tiên trong ngày, Tống Miên cảm thấy thật xui xẻo. Cô ấy túm lấy áo đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.
Chuyên gia trang điểm đứng đực ra tại chỗ.
Người còn chưa vào trong được năm phút đã đi ra, trợ lý ngẩn ra, hỏi: “Cô Tống Miên thử xong rồi…”
“Chị, đi thôi.” Tống Miên xách túi lên: “Người này làm sao mà còn trụ được vậy? Đến giờ vẫn chưa thất nghiệp đúng là có hơi bất hợp lý, rốt cuộc ai đang nuôi sống đám stylist đàn ông tự tin mù quáng này thế không biết?”
Trợ lý há hốc mồm.
Vãi, đây chính là Tống Miên sao? Quả nhiên danh bất hư truyền!
“Này, cô nói rõ xem ý cô là gì?” Chuyên gia trang điểm lập tức sốt ruột.
Anh ta vốn là người được săn đón, khách hàng tranh nhau mời, dù có một số đánh giá không tốt trên mạng nhưng anh ta chỉ cho rằng đó là do người ta không hiểu thời trang và thẩm mỹ, chưa bao giờ nghĩ rằng trình độ của mình có vấn đề.
“Cô đang nghi ngờ tính chuyên môn của tôi à?”
“Không cần nghi ngờ.” Tống Miên chân thành đáp: “Anh căn bản là không chuyên nghiệp.”
“Cô!”
Chuyên gia trang điểm còn chưa kịp nổi cáu thì Vưu Dật Tư đã đứng dậy, vỗ nhẹ lên vai anh ta.
“Đúng giờ vẫn là quan trọng nhất.” Giọng cô bình thản, khoan dung: “Không đẹp thì học hỏi thêm, cập nhật xu hướng đi.”
Sắc mặt chuyên gia trang điểm vặn vẹo.
Đ* má, tay người này sao mà nặng vậy!?
Anh ta suýt nữa hét lên, nhưng nhìn vẻ mặt điềm nhiên của vị quản lý này, anh ta lại không dám mở miệng nữa.
Cô nhẹ nhàng bóp vai anh ta một chút, rồi hỏi: “Anh có ý kiến gì với nghệ sĩ của tôi à?”
Mắt chuyên gia trang điểm như muốn lòi ra. Đây thật sự là quản lý nghệ sĩ sao? Có khi nào là lính đặc nhiệm đã giải ngũ không!?
Từ trước đến nay, các nghệ sĩ dù không hài lòng với tạo hình thì cũng chỉ bóng gió chê bai vài câu, ai lại trực tiếp ra tay như thế này chứ!?
Anh ta nổi hết da gà, vai rụt lại, không dám hó hé, chỉ sợ hãi lắc đầu.
“Tôi thấy cô ấy hợp với mọi phong cách.” Vưu Dật Tư thả tay ra, nói: “Chăm chỉ học hành thêm đi.”
Nhìn theo bóng ba người rời đi, chuyên gia trang điểm mới run rẩy xoa vai, hít một hơi lạnh vì đau.
“Anh… anh này…” Trợ lý sững sờ.
“Cô ta là ai vậy?” Sắc mặt chuyên gia trang điểm méo mó.
“Cô ấy… cô ấy?” Trợ lý càng ngơ ngác hơn: “Anh không theo dõi tin tức à? Chính là cái người đang hot gần đây đó, “Quản lý lính đặc nhiệm” đấy!”
Chuyên gia trang điểm: “…”
*
Xuống khỏi cầu thang, Tống Miên liền trợn mắt nói: “Đồ ngu.”
Vưu Dật Tư nhẹ nhàng vỗ đầu cô ấy: “Ngôi sao nữ.”
Tống Miên lập tức ngậm miệng, gật đầu thật mạnh: “Em không nói bậy nữa.”
Cô ấy lên xe, nhỏ giọng đắc ý: “Không ai có thể bán hàng thành công cho em đâu, ngay cả thẻ hội viên em cũng không làm. Chỉ là được mấy ông chủ thẩm mỹ kỳ quặc nâng đỡ, thế mà còn tưởng mình có trình độ ghê lắm.”
“Đi chỗ tiếp theo đi.”
“À à, dạ.”
Tống Miên cúi đầu xem lại ghi chú: “Studio tiếp theo vừa nhắn tin, nói có nghệ sĩ đột xuất đến nên hôm nay không có thời gian thử trang điểm cho em.”
“Chuyển sang chỗ kế nữa.”
“Họ báo phải đi công tác rồi.”
Bên trong xe chợt rơi vào im lặng.
Mùa này có rất nhiều sự kiện, các studio có chút danh tiếng đều bận tối mắt, khó mà sắp xếp thời gian hợp tác với khách hàng mới, chỉ riêng khách hàng cũ đã đủ kín lịch rồi.
Nhưng chẳng lẽ phải hạ tiêu chuẩn sao?
Tống Miên chống trán, có chút đau đầu.
Người mới nổi lại một lần nữa chính là thế này, chuyện gì cũng dễ bị chậm một bước so với người khác, không có cách nào khác.
Giữa sự im lặng, Cố Trường Thanh – người vẫn luôn thẫn thờ, bỗng nhiên bừng tỉnh.
Anh ấy quay đầu nhìn Vưu Dật Tư một tay đặt lên vô lăng, một tay tựa dưới cằm. Lại nhìn Tống Miên đang điên cuồng trượt danh sách trong ghi chú.
Bất chợt, linh cảm của anh ấy lóe lên. Dù có thể không làm diễn viên được nữa, nhưng vẫn có thể làm công việc khác mà!
Trong Starfish Entertainment, đâu phải chỉ có diễn viên mới sống được.
“Tôi… tôi có một ý tưởng.” Cố Trường Thanh cẩn thận, run rẩy nói: “Tôi cảm thấy mình có năng khiếu ở lĩnh vực khác.”
Hai người trong xe đồng loạt quay sang nhìn anh ấy.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Trường Thanh chính là nghệ sĩ A mất tích! Ông chủ vẫn đang ở nước ngoài xem chó.