Quản Lý Siêu Năng Lực Đã Trở Nên Nổi Tiếng

Chương 37

Cố Trường Thanh bị hai người họ nhìn chằm chằm, có chút căng thẳng.

Sau một lúc, anh ấy mới lên tiếng: “Thật ra… Tôi là một blogger thời trang.”

Bên trong xe thoáng im lặng.

Tống Miên phản ứng trước, nhìn từ trên xuống dưới bộ đồ của Cố Trường Thanh, rồi lại nhìn tờ báo trong tay anh ấy, ngẩng đầu hỏi: “Còn làm thêm nghề này nữa à?”

Cố Trường Thanh xấu hổ ngồi lại vào ghế: “Làm diễn viên thực sự là kiếm tiền để nuôi mộng thôi.”

“Anh không học diễn xuất hả?”

“Tôi học trình diễn thời trang.”

Tống Miên im lặng vài giây: “Vậy anh ra mắt thế nào?”

“Tôi cũng không rõ nữa.” Cố Trường Thanh gãi đầu: “Hình như là đóng vai khách mời trong một bộ phim ngắn của bạn, sau đó được một biên kịch để mắt tới. Anh ta cứ khăng khăng tôi chính là nhân vật trong kịch bản của anh ta, thế là kéo tôi ra mắt luôn.”

Tống Miên: “Đúng là khá kịch tính đấy.”

Bảo sao diễn xuất ở mức này, nửa đường rẽ ngang thì miễn cưỡng cũng có thể hiểu được.

Cố Trường Thanh nắm chặt tờ báo, vẫn cố nhấn mạnh: “Hay là đến nhà tôi xem thử đi… Tôi chắc chắn có ích mà.”

Thấy hai người kia vẫn chưa bị thuyết phục hoàn toàn, anh ấy tiếp tục: “Thật đấy, tôi biết trang điểm, cũng có rất nhiều quần áo phối sẵn.”

Tống Miên chớp mắt, quay đầu xin ý kiến: “Chị Vưu?”

“Vậy thì đến xem thử đi.” Vưu Dật Tư quét ngón tay mở màn hình trên xe, gọi Cố Trường Thanh: “Lên ghế trước nhập địa chỉ đi.”

Cố Trường Thanh gật đầu, vội vàng tháo dây an toàn xuống xe.

Lúc đến nhà anh ấy, trước khi mở cửa, anh ấy vẫn hơi căng thẳng.

“Nhà tôi không rộng lắm đâu.” Anh ấy khẽ ho: “Hai người đừng để bụng.”

Khi anh ấy đặt ngón tay lên cảm biến vân tay rồi ấn chốt cửa, Vưu Dật Tư và Tống Miên liền chứng kiến một cảnh tượng có một không hai trên đời, đến mức sững sờ ngay tại chỗ.

Không thể gọi đây là một căn nhà để ở, phải nói là một kho chứa quần áo chỉ vỏn vẹn chừa lại một góc để đặt một chiếc giường.

Ở lối vào, hơn chục đôi giày vứt tứ tung trên sàn. Cố Trường Thanh lập tức dùng chân hất ra, khó khăn dọn để lộ ra một lối đi: “Vào đi, không cần thay giày đâu.”

Hai người bước vào với vẻ hơi chần chừ.

Cố Trường Thanh bước ngang lên đống đồ vào trong mở đèn, sau đó đá đống hộp hàng chất loạn trên sàn sang một bên, rồi ôm từng chồng quần áo ngổn ngang trên ghế sô pha mang vào phòng trong. Phải dọn đến hai, ba lượt mới miễn cưỡng tạo ra được một chỗ trống có thể ngồi.

Tống Miên kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Cô ấy cứ tưởng quần áo của mình đã nhiều lắm rồi, ai ngờ còn chưa bằng một góc với Cố Trường Thanh.

Anh ấy mở xưởng may à? Đây thực ra là xưởng sản xuất của anh ấy đúng không?

Cuối cùng cũng dọn dẹp xong, Cố Trường Thanh thở hổn hển dừng lại, rốt cuộc cũng chịu đặt tờ báo trong tay xuống, nói: “Chị Vưu, hai người vào xem đi, trong này là phòng trang điểm của tôi.”

Tống Miên chần chừ gật đầu, theo sau Vưu Dật Tư bước vào.

Nhà Cố Trường Thanh nằm ở khu gần ngoại ô ngoài vành đai bốn, diện tích khá rộng, nhưng dù rộng đến đâu cũng không đủ cho anh ấy chứa đồ. Anh ấy kéo cửa một căn phòng ra, khiến Tống Miên lại thêm một phen sững sờ.

Trên tủ âm tường này toàn bộ đều là mỹ phẩm của anh ấy à? Đây đều là gì thế?

Sao cùng một loại kem nền mà anh ấy lại mua đến sáu tông màu? Một dòng sản phẩm của một thương hiệu mà anh ấy cũng gom đủ cả bộ? Còn chổi trang điểm với bông m*t kia, anh ấy tính mua theo cân à?

Cô ấy lại quay sang nhìn bức tường đối diện, toàn bộ đều là bảng phấn mắt, son môi còn đầy đủ hơn cả quầy hàng chính hãng, từ những thương hiệu đình đám đến ít tên tuổi, anh ấy gom sạch không chừa cái nào.

“Đỉnh thật…” Tống Miên lẩm bẩm: “Không ngờ lại giấu nghề thế này…”

Cố Trường Thanh vất vả dọn ra một chiếc ghế, mời Vưu Dật Tư ngồi trước, sau đó tìm thêm một chiếc khác cho Tống Miên: “Để tôi thử trang điểm cho cô nhé.”

Tống Miên lúc này đã không còn tâm trí để phản đối nữa, chỉ ngơ ngác nhìn anh ấy.

Cố Trường Thanh rửa tay sạch sẽ, lấy bông tẩy trang xịt nước vào rồi nhẹ nhàng lau mặt cho cô ấy, sau đó dùng kẹp cố định tóc gọn lên.

Nhìn động tác thành thạo chuyên nghiệp này, đầu óc Tống Miên trống rỗng luôn.

“Da dạo này khá tốt đấy.” Cố Trường Thanh nhập tâm vào trạng thái làm việc, giọng điệu bỗng nhiên mang theo phong cách của một chuyên gia trang điểm, cẩn thận tỉa lại dáng chân mày cho cô ấy.

Tống Miên: “…”

Cô ấy chưa từng nghĩ sẽ có một ngày bị diễn viên nam cùng công ty đè ra trang điểm thế này.

Cô ấy liếc mắt nhìn qua, mới nhận ra dụng cụ trang điểm của anh ấy toàn là loại chuyên nghiệp mà các chuyên gia hay dùng, trông thì có vẻ bình thường nhưng không phải những món đồ tiện tay sử dụng khi tự trang điểm hằng ngày.

Lưỡi dao tỉa lông mày rất sắc, nhưng lực tay của anh ấy lại cực kỳ ổn định, cứ như rèn luyện nâng tạ là để chuẩn bị cho khoảnh khắc này vậy. Anh ấy cẩn thận tạo ra đường chân mày gọn gàng, sắc nét. Thậm chí anh ấy còn có cả bảng pha kem nền và dao trộn nữa.

Tống Miên ngẩn người nhìn anh ấy thành thạo pha màu kem nền, dùng cọ tán lên mặt, lớp nền đã hoàn thiện mà không hề để lại chút phấn dư nào.

Rất… rất chuyên nghiệp!

Không chỉ vậy, đường kẻ mắt vững tay, vẽ chân mày cũng vững, phấn mắt tán đều mượt mà, ngay cả gắn lông mi giả anh ấy cũng dùng nhíp kẹp từng cụm hai sợi để dán tỉ mỉ.

Cuối cùng cũng hoàn thành trang điểm thử nghiệm, Cố Trường Thanh đẩy nhẹ lưng ghế xoay Tống Miên lại, hỏi Vưu Dật Tư: “Chị Vưu, có đúng là hiệu ứng mà chị muốn không?”

Từ lúc bước vào cửa đến giờ, Vưu Dật Tư vẫn im lặng.

Dù là hóa trang hay trang điểm đều cần nền tảng hội họa. Hóa trang là để mô phỏng diện mạo, chỉnh sửa đặc điểm khuôn mặt nhằm biến thành một người khác mà không quan tâm đến đẹp xấu. Còn trang điểm lại tập trung vào việc làm nổi bật ưu điểm khuôn mặt, khiến người ta trông vẫn là chính mình nhưng đẹp hơn.

Cô hiểu được từng bước thao tác của Cố Trường Thanh, nhưng điều đó không ngăn được cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Cô đã quen biết Tống Miên lâu như vậy, phải nói rằng đây thực sự là phong cách phù hợp nhất với cô ấy từ trước đến nay.

Tống Miên vốn có nét đẹp của kiểu hồ ly nhưng mang chút nét non trẻ, đôi mắt sáng, khuôn mặt gầy với chiếc cằm nhọn, các đường nét trên khuôn mặt biến đổi nhanh, xương gò má thấp, góc nào nhìn cũng thấy mặt nhỏ.

Mắt cô ấy hơi xếch nhưng bề rộng mí khá lớn, tạo cảm giác đôi mắt tròn. Đôi môi hơi ngắn, môi dưới đầy đặn, khi ở trạng thái tự nhiên thì hai môi không khép hoàn toàn, lộ ra một chút răng. Tổng thể kết hợp lại, có lúc sẽ tạo nên một vẻ ngoài mang nét trong sáng. Nhưng vì tóc nhiều, mặt quá nhỏ, người lại gầy nên dễ gây cảm giác phần trên nặng hơn phần dưới, mất cân đối.

Điều kỳ lạ là cô ấy thực sự cần làm tăng khối lượng thị giác cho khuôn mặt, khiến nửa dưới trông không quá nhỏ so với tổng thể.

Cố Trường Thanh đã rất chính xác trong việc nắm bắt điểm này, dùng kỹ thuật đánh khối ngược để điều chỉnh đường nét khuôn mặt, làm cằm trông tròn hơn, đồng thời nhấn mạnh sự đầy đặn của môi, giúp phần dưới khuôn mặt có trọng tâm hơn.

Đôi mắt vốn đã rất hút hồn không bị màu sắc quá đậm làm lu mờ, chỉ dán thêm vài cụm lông mi mảnh, điều chỉnh dáng mắt bằng eyeliner, còn phần bọng mắt được nhấn nhẹ bằng tông hồng nhạt, trông tự nhiên như màu da.

Khuôn mặt này, nhìn thế nào nhỉ… vừa thông minh, lại ngoan ngoãn, có chút trong sáng, nhưng cũng như thể đang mê hoặc người khác.

Tống Miên dùng móng tay dài khẽ nhấc hàng mi giả lên, cầm gương nhỏ soi trái soi phải, giọng đầy kinh ngạc: “Mẹ nó, Cố Trường Thanh, anh giỏi thật đấy! Dán mi cũng chuẩn thế này à?”

Cô ấy thường xuyên dán mi nhưng vẫn bị run tay, mỗi chùm mi phải dán đi dán lại mấy lần mới ngay ngắn. Vậy mà Cố Trường Thanh lại làm một cách liền mạch, không chút do dự.

Cô ấy thả mái xuống, chỉnh tóc trước gương rồi buộc lên lại, càng nhìn càng kinh ngạc: “Là do mặt tôi đẹp sẵn hay tay nghề anh đỉnh thế?”

“Cả hai, cả hai.” Vì tâm lý cầu việc, Cố Trường Thanh lịch sự tâng bốc: “Khéo tay hay làm cũng không bằng nguyên liệu xịn.”

“Anh giỏi lắm.” Tống Miên vỗ vai anh ấy, kéo mạnh ghế trượt đến trước mặt Vưu Dật Tư, sau đó chống khuỷu tay lên đầu gối, cúi người ôm mặt khoe với cô: “Chị nhìn thử đi! Đẹp không?”

Vưu Dật Tư đưa tay lên, không kìm được mà véo nhẹ vào má cô ấy.

Mặt Tống Miên ít thịt, chỉ có thể nhéo được một chút, nhưng cũng đủ để khiến cô ấy trợn tròn mắt.

Cố Trường Thanh đang cầm bông phấn: “…”

Tôi có nên ở đây không nhỉ?

Tống Miên trợn mắt, cuối cùng cô ấy cũng phát hiện ra. Quả thật chị Vưu không thể cưỡng lại sự đáng yêu của con gái, trẻ con và động vật nhỏ.

Chỉ là cô ấy không chắc liệu vào khoảnh khắc này, trong mắt cô thì cô ấy có phải là một con vật không.

Có thể là một con vẹt đang nhảy qua lại trên thanh gỗ, liên tục khoe phấn má, hoặc là một chú cún đang vẫy đuôi đến mức sắp bay lên…

Tống Miên thắc mắc: “Em trông giống cún lắm à?”

Vưu Dật Tư buông tay, nói: “Hồ ly con.”

Cô ngước lên nhìn Cố Trường Thanh, nói: “Vậy làm phiền cậu rồi.”

Cố Trường Thanh sững sờ. Anh ấy phản ứng lại xong, lúc này mới vui đến phát khóc!

Tuyệt quá, công việc của mình giữ được rồi! Quả nhiên, học thêm một kỹ năng chưa bao giờ là thừa! Dù một nghề không nuôi sống được mình thì vẫn còn nghề khác!

Cố Trường Thanh bắt đầu suy nghĩ xem có nên đi thi lấy chứng chỉ gì đó không để đề phòng bất trắc. Nếu một ngày nào đó vị trí này cũng không giữ được, có khi thi thạc sĩ cũng là một đường lui…

Vưu Dật Tư hoàn toàn không biết rằng mình đã khơi dậy ý chí học lên cao của Cố Trường Thanh. Cô hỏi: “Còn lễ phục, có cách giải quyết không?”

Cố Trường Thanh gật đầu: “Có có!”

Mấy năm qua, cát-xê của anh ấy gần như đều dồn hết vào việc mua sắm, sống rất giản dị trong các khía cạnh khác, toàn bộ đều đầu tư cho sự nghiệp thời trang. Nhờ vậy, anh ấy có nhiều kênh tiếp cận mà người bình thường khó lòng với tới, trình độ chẳng khác gì một tay MUA chuyên nghiệp của các thương hiệu lớn.

“Nếu quần áo ở đây không vừa ý, muốn mượn đồ từ các thương hiệu lớn thì tôi cũng có thể liên hệ.” Anh ấy ân cần đẩy cửa một căn phòng khác, hai người còn lại lại tiếp tục kinh ngạc.

Lúc này, ngay cả Tống Miên cũng không hiểu nổi mấy năm nay Cố Trường Thanh lăn lộn trong giới giải trí để làm gì. Anh ấy nên mạnh dạn tiến quân vào làng thời trang mới đúng chứ?!

Đợi đến khi Cố Trường Thanh phối xong trang phục, cầm kim và thước lên sửa lại cho Tống Miên, bọn họ đã chẳng còn muốn tỏ thái độ gì nữa.

Cảm giác như anh ấy không chỉ giỏi đan lát thêu thùa mà ngay cả máy may cũng sử dụng thuần thục vậy.

“Thế nào?” Anh ấy đứng sau chiếc gương dài, điều chỉnh góc gương, chống cằm hỏi: “Bộ này đẹp, nhưng không phải hàng cao cấp đặt may riêng, giá cũng không quá đắt. Nếu cô quan tâm đến hàng đặt may cao cấp thì tôi sẽ liên hệ với PR. Các thương hiệu lớn chưa chắc dễ thương lượng, vì họ có danh sách riêng, nhưng có thể thử các thương hiệu hạng hai.”

Cố Trường Thanh tiếp tục lẩm bẩm: “Dù sao cũng là lần đầu tiên chúng ta bước lên thảm đỏ sau khi nổi tiếng, rất nhiều người để ý. Tiêu chuẩn của lễ phục sẽ quyết định phong cách về sau, nếu có thể vay mượn trang phục từ thương hiệu lớn thì chắc chắn sẽ khiến người ta choáng váng, không dám xem thường. Con đường thời trang phía trước cũng sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều…”

Anh ấy đã nhanh chóng cầm điện thoại lên: “Tôi gọi ngay đây! Vài ngày trước tôi đã để ý một chiếc váy rồi, đã muốn mượn từ lâu. Tôi đảm bảo sẽ gửi lại cho họ một bộ ảnh thần sầu, chắc chắn lên hot search! Chiếc váy đó đúng là dành riêng cho cô!”

Tống Miên và Vưu Dật Tư nhìn theo bóng Cố Trường Thanh lướt ra ngoài gọi điện thoại, sau đó đưa mắt nhìn nhau. Cuối cùng, Tống Miên hỏi: “Sao anh ấy lại có nhiều đồ nữ thế?”

Vưu Dật Tư im lặng vài giây, nói: “Thời trang thôi.”

Một lát sau, Cố Trường Thanh quay lại với vẻ mặt rạng rỡ.

“Tôi thuyết phục được rồi.” Anh ấy nói: “PR bảo rất có hứng thú với Tống Miên, biết dạo này cô ấy nổi lắm, muốn thử hợp tác xem sao. Nhưng có một điều kiện, phải đảm bảo đây là bộ lễ phục cao cấp đầu tiên của cô ấy kể từ khi nổi tiếng, sau này trang phục dự sự kiện lớn không được chọn thương hiệu kém hơn để tránh hạ thấp đẳng cấp. Công ty cũng phải cung cấp một bộ ảnh chất lượng cao, nếu độ hot đủ lớn thì thậm chí họ có thể cho mượn miễn phí.”

Tống Miên đã hoàn toàn ngơ ngẩn.

“Còn nữa…” Cố Trường Thanh hơi ngập ngừng, sau đó quay sang nhìn Vưu Dật Tư.

“Ừm… PR hỏi có thể liên hệ với chị không? Cô ấy là fan của chị, trong tay có một bộ trang phục cực kỳ hợp với chị, có thể nhờ chị mặc giúp họ một lần không? Họ ghi chú là cùng mẫu.”

“…”

Tống Miên khó hiểu ngồi xuống, hỏi: “Tại sao anh không đi làm stylist hoặc trung gian môi giới?”

Cố Trường Thanh thành thật đáp: “Kiếm tiền không nhiều bằng đóng phim.”

Tống Miên im lặng một lúc, rồi nghe anh ấy nói tiếp: “Tất nhiên, bây giờ tôi cũng chẳng có phim nào để đóng. Chủ yếu là có chút sĩ diện, cảm thấy làm việc này sẽ khiến công ty mất mặt… Với lại tôi cũng không thích để người khác chạm vào những bộ đồ mà tôi thích.”

Bắt gặp ánh nhìn của hai người bọn họ, Cố Trường Thanh lập tức bổ sung: “Hai người là người nhà, người nhà.”

“Chả trách anh thích bám theo đủ loại thảm đỏ…” Tống Miên vỡ lẽ, quay sang nói với Vưu Dật Tư: “Chị Vưu, công ty mình toàn nhân tài ha.”

Vưu Dật Tư hờ hững đáp một tiếng, khoanh tay tựa người vào sô pha. Một lát sau, cô hỏi: “Điều kiện kèm theo đó là bắt buộc à?”

Cố Trường Thanh ngẩn người, rồi lúng túng đáp: “Chuyện này, chắc là, có lẽ…”

Anh ấy gãi đầu, đưa bức ảnh đối phương gửi qua cho họ xem: “Tôi cũng thấy bộ này hợp với chị Vưu lắm.”

Đó là một bộ vest xanh xám có độ bão hòa màu rất thấp, chất liệu tinh tế, thiết kế theo phong cách giải cấu trúc, phần vai rộng nhưng eo bó, người mẫu còn chải tóc ngược ra sau.

Người bình thường mặc vào chắc chắn không gánh nổi, nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên, Cố Trường Thanh đã rung động mãnh liệt, bộ đồ này mà không để chị Vưu mặc thì nó sinh ra thật uổng phí!

Anh ấy tưởng tượng đến cảnh chị Vưu diện vest, vuốt tóc ngược, đeo găng tay lụa, bất giác ho nhẹ một tiếng.

Tống Miên nhìn đến chảy cả nước miếng. Cô ấy nắm lấy tay Vưu Dật Tư, mắt sáng lấp lánh: “Chị, chị nhất định phải mặc nó, thật đó!”

Vưu Dật Tư khoanh tay, thở dài một hơi thật sâu.

*

Vất vả lắm mới thu xếp xong cho mấy nghệ sĩ, cuối cùng Vưu Dật Tư cũng có thời gian trống để tiếp tục học lấy bằng lái trực thăng.

Dù là lý thuyết hàng không, khí tượng, tâm lý hay thực hành bay, tất cả đều cần đủ số giờ học mới có thể thi lấy chứng chỉ.

Ngày cùng đoàn phim ra nước ngoài đã cận kề, cô phải nhanh chóng lấy bằng để tiện cho những kế hoạch sau này.

Trước đây cô đã biết lái trực thăng, nhưng khi đó thực chiến quan trọng hơn lý thuyết. Giờ có cơ hội học lý thuyết nhiều hơn, cô cũng không thấy phiền.

Trái lại  người thấy căng thẳng là giảng viên của cô. Khi giảng bài, thỉnh thoảng lại nhớ đến cảnh cô drift xe tăng, lúc nào cũng nơm nớp lo lắng mình giảng sai chỗ nào rồi bị học viên bắt bẻ thì đúng là mất mặt chết đi được.

Học lớp này ngoài những người chuẩn bị thi bằng bay thương mại để làm phi công chuyên nghiệp, còn có một số đại gia sở hữu trực thăng riêng. Mỗi lần đến học đều có thể tình cờ chạm mặt vài nhân vật máu mặt trong giới.

Nhưng một là Vưu Dật Tư không quen biết ai, hai là cô cũng chẳng để tâm, nên chưa từng có giao thiệp gì với họ.

Tuy vậy, cô cũng có chút tiếng tăm.

Vậy nên hôm nay khi Lâm Tất Bình – Tổng giám đốc của Dolphin Entertainment tình cờ trông thấy cô ở đây, ông ta bất giác dừng bước.

Ông ta quay đầu lại hỏi trợ lý: “Đó có phải là Vưu Dật Tư không?”

Trợ lý nhìn sang, gật đầu: “Hình như… đúng là cô ấy.”

Dạo gần đây, câu chuyện về người đại diện lính đặc nhiệm náo nhiệt vô cùng. Ông ta cũng đã từng nghe qua.

Năm đó, khi đuổi Vưu Dật Tư đi, Lâm Tất Bình hoàn toàn hiểu rõ tình hình và thậm chí còn góp phần thúc đẩy chuyện này. Ngay từ khi cháu trai Lâm Kinh có ý định làm vậy, ông ta đã ngầm đồng ý.

Mấy năm trôi qua, ông ta vẫn còn ấn tượng về người quản lý tài giỏi này. Đôi khi cũng tự hỏi liệu có phải vì cô quá xuất sắc, nên sau cô mới không còn ai có thể tạo ra một Chu Nhàn Đình thứ hai.

Gần đây nghe tin về cô lần nữa, Lâm Tất Bình không rõ mấy năm qua cô đã trải qua những gì, nhưng ông ta nghiêng về giả thuyết cô đã nhập ngũ hơn.

Cô quả thực rất lợi hại, một khi không thể tiếp tục theo đuổi một nghề thì vẫn có thể tìm ra con đường khác.

Thực ra trong lòng Lâm Tất Bình có chút tiếc tài. Nhìn thấy Vưu Dật Tư giải ngũ rồi quay lại làm quản lý, ông ta đoán rằng có lẽ cô thật sự đam mê ngành này.

Hơn nữa, dù đã quay lại nghề cũ, cô vẫn không quên phát triển kỹ năng, thậm chí còn đến thi lấy bằng lái trực thăng. Không biết có phải định làm phi công bán thời gian không, nhưng chắc chắn cô là một người rất nỗ lực.

Cộng thêm việc gần đây trụ cột của công ty là Chu Nhàn Đình không hiểu sao lại chán nản vô cớ, còn Lâm Kinh thì liên tục gây ra sai lầm, mấy ngày nay thậm chí còn không bắt máy của ông ta.

Lâm Tất Bình bắt đầu dao động.

Ông ta quay sang trợ lý, dặn dò: “Đi điều tra xem ông chủ cũ của Starfish Entertainment đã bán công ty cho ai, lát nữa tôi sẽ qua đó nói chuyện.”

Chủ cũ của Starfish Entertainment cần tiền, giá bán có lẽ không cao. Nếu có thể tiếp quản thì cứ tiếp quản, đây cũng là một cổ phiếu tiềm năng.

Trợ lý lập tức nhận lệnh.

Bên kia, Vưu Dật Tư vừa bước lên bãi đáp, bước lên thang máy bay kéo cửa ra, ngước mắt liền thấy một người quen đang ngồi bên trong.

Lông mày cô giật nhẹ một cái.

“Sư phụ!!” Trương Đống Quốc hét lên: “Surprise!”

Nói xong, ông ta rút từ sau lưng ra một bó hoa cẩm chướng: “Chúc mừng Ngày Quốc tế Phụ nữ!!”

Vưu Dật Tư suýt chút nữa không kìm được phản xạ có điều kiện mà đá ông ta xuống máy bay.

Bình Luận (0)
Comment