Trương Đống Quốc cúi người chui ra khỏi cửa khoang, nhảy xuống, vui vẻ reo lên: “Sư phụ, lâu quá không gặp!”
Vưu Dật Tư lập tức giơ tay chặn trong không trung, ngăn ông ta tiến lại gần.
Trương Đống Quốc đành đứng khựng lại, thấy sư phụ không mấy hứng thú nhận hoa thì có phần khó hiểu. Trước đây lúc mở tài khoản mạng xã hội, sư phụ từng đăng ảnh hoa cơ mà? Sao hôm nay lại không thích nữa?
Nhưng ông ta cũng chẳng còn cách nào khác, đành vừa nghĩ ngợi vừa tiện tay nhét bó hoa vào ngực áo. Giữa hàng cúc áo vest, vài cánh hoa màu hồng phấn xếp chồng lên nhau lộ ra, còn ông ta thì hào hứng dang tay bước tới, nói: “Một ngày không gặp như cách ba thu, sư phụ có biết mấy ngày nay tôi sống thế nào không?”
“Ông đừng có qua đây.” Vưu Dật Tư giơ tay ra hiệu.
Trương Đống Quốc bấy giờ mới tủi thân dừng lại.
Mấy ngày qua, ông ta đã luyện tập bắn súng cực kỳ nghiêm túc, súng bắn móc neo cũng có thể thu phát linh hoạt, không còn xảy ra chuyện quên thu lại khiến nó rơi lên đèn nữa. Ông ta háo hức muốn để sư phụ kiểm tra trình độ của mình, đến mức còn chẳng kịp chào hỏi, nhân dịp lễ lớn vội vã đến tặng cô một bất ngờ.
Được rồi, có vẻ như sư phụ không phải người thích lãng mạn.
Ông ta dùng hai tay vuốt vuốt tóc, nở nụ cười trên khuôn mặt nhăn nhúm rồi nói: “Sư phụ có phát hiện hôm nay tôi có gì khác không?”
Vưu Dật Tư cảm thấy Trương Đống Quốc ngày nào cũng có kiểu thần kinh khác nhau, nhẫn nhịn nói: “Ông nói đi.”
Không buồn đoán luôn. Trương Đống Quốc bị sư phụ phũ đến tê tái, nhưng sự lạnh lùng và tàn nhẫn mang tính chuyên nghiệp ấy lại càng khiến ông ta ngưỡng mộ, khao khát hướng tới.
“Tôi mặc đồ trang trọng.” Ông ta ra vẻ nghiêm túc nhấc nhẹ hai bên vai áo vest, nhấn mạnh hai chữ cuối. Đồ trang trọng ở đây ý là đã cài cúc áo ngoài, thắt cà vạt đàng hoàng, đứng ngồi chỉn chu, không còn cảnh để lộ cái bụng như mấy ông chủ trung niên nữa, thậm chí còn vuốt keo vuốt tóc.
Trương Đống Quốc hùng hồn nói: “Tối nay tôi đi dự tiệc.”
Vưu Dật Tư bình thản nhìn ông ta, ánh mắt như thể đang nói: Không cần báo với tôi.
“Haiz, nếu chỉ là một bữa tiệc bình thường thì đâu cần nói với sư phụ.” Ánh mắt ông ta thần bí, còn mang theo chút trách móc, cứ như sắp tiết lộ bí mật kinh thiên động địa: “Là vì tôi biết sẽ có một người xuất hiện ở bữa tiệc này. Anh ta chính là người biết rõ chuyện sư phụ bị Dolphin Entertainment hãm hại năm xưa.”
Vưu Dật Tư đỡ trán, ngẩng đầu nói: “Cảm ơn ông đã để ý giúp tôi.”
“Sư phụ có muốn đi không?” Trương Đống Quốc lập tức tranh thủ, như một con công xòe đuôi chạy lăng xăng trước mặt cô. Đóa hoa trước ngực run bần bật suýt nữa rơi xuống, ông ta còn cố ấn lại, lảm nhảm không ngừng.
“Hôm nay chúng ta sẽ bắt anh ta ngay tại trận.” Trương Đống Quốc lên giọng nhấn nhá từng chữ, thậm chí còn chêm thêm trọng âm: “Bắt cóc anh ta tới một nơi nào đó, ép anh ta khai ra hết chứng cứ của năm đó, moi sạch toàn bộ sự thật.”
Giọng điệu của Vưu Dật Tư thậm chí có phần dịu dàng: “Nếu tra tấn có tác dụng thì tại sao phải chờ ông ta đến dự tiệc?”
Ý cô là bây giờ không làm mấy chuyện phạm pháp đó nữa.
Không ngờ Trương Đống Quốc toàn thân chấn động, lắp bắp nói: “Không… không hổ danh là sư phụ.”
Ông ta tiếp tục đuổi theo nịnh nọt, bày tỏ sự ủng hộ: “Bất cứ lúc nào cũng có thể tra tấn nghiêm hình.”
“Được rồi, đừng nghĩ đến chuyện tra tấn nữa.” Vưu Dật Tư cúi đầu ngồi vào khoang lái, kéo dây an toàn: “Nếu không có việc gì thì tránh ra một chút, tôi chuẩn bị bay đơn.”
Cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua, dặn dò: “Đừng xuất hiện trong điểm mù của tôi.”
“Không không không, sư phụ, tôi còn chuyện này.” Trương Đống Quốc cũng cúi đầu ghé lại gần, vội vàng nói: “Tôi cũng đã đăng ký khóa học rồi, từ nay tôi chính là bạn học của sư phụ.”
Vưu Dật Tư im lặng một lúc. Cô ngẩng đầu hỏi: “Ông đã kiểm tra sức khỏe chưa?”
“Kiểm tra rồi, chắc chắn qua rồi.” Trương Đống Quốc đắc ý khoe: “Thị lực của tôi rất tốt, ở mức 5.0, cũng không bị say xe.”
“Vậy thì đi học đi.”
“Này này này, sư phụ.” Trương Đống Quốc tay chân luống cuống mở cửa khoang, ngồi xuống rồi nói: “Sư phụ hướng dẫn tôi theo với.”
Vưu Dật Tư nghiêng đầu nhìn ông ta.
Ánh mắt muốn chém người không giấu nổi, Trương Đống Quốc rụt cổ lại, nhưng vẫn kiên trì nói: “Tôi học lái trực thăng là để hỗ trợ sư phụ khi làm nhiệm vụ. Lỡ sư phụ muốn nhảy xuống bắt ai đó, tôi còn có thể điều khiển máy bay giúp. Sau một thời gian khổ luyện, tôi đã thi qua lý thuyết rồi.”
Trương Đống Quốc nói: “Giờ tôi đến để làm quen trước với cảm giác ngồi trực thăng do sư phụ lái, lỡ sau này bị say thì sao?”
Vưu Dật Tư khẽ hừ một tiếng, quay người mở van nhiên liệu phía sau, đồng thời tháo phanh rotor, kiểm tra la bàn và bảng điều khiển, vừa làm vừa nói: “Muốn thử đúng không?”
Trương Đống Quốc giật mình, vội vàng kéo dây an toàn, đeo tai nghe chống ồn.
Trong lòng thầm nghĩ, mình đến là để quan sát thói quen lái của sư phụ, còn định dựa vào đó để mua tặng một chiếc đây.
Chiếc trực thăng quân dân hai dụng mà ông ta để mắt tới ngầu lòi luôn, khoang máy rộng, tính năng cao cấp, còn có thể lái song song hai người. Nếu sư phụ cho ông ta ngồi ghế phụ lái thì chẳng phải sẽ càng thêm hoành tráng sao?!
Trương Đống Quốc tưởng tượng cảnh mình và sư phụ ngồi hai bên khoang lái, đáp lời tổng đài không lưu, vừa kiên nghị thực hiện nhiệm vụ thì lòng dạ sôi trào, kích động khó mà diễn tả.
Vưu Dật Tư bật công tắc điện, đóng bướm ga, khởi động động cơ.
Trương Đống Quốc nắm chặt dây an toàn, căng thẳng đến mức toát cả mồ hôi.
So với nhảy vèo một phát lên tầng ba, bắn súng hay thậm chí là lái xe tăng drift thì… thì chuyện này đúng là sư phụ đang thực sự đưa ông ta lên trời đấy!
Ai mà may mắn như ông ta chứ? Ai mà có cái phúc phần oách như vậy?!
Trước đây sư phụ có thể đã từng lái trực thăng săn lùng trùm m* t** ở Tam Giác Vàng! Còn từng lướt giữa những tòa cao ốc trong thành phố khổng lồ để bắt tội phạm!
Trương Đống Quốc không biết vì quá phấn khích hay quá căng thẳng mà đùi ông ta run rẩy dữ dội. Vưu Dật Tư chẳng buồn liếc mắt, chỉ nắm cần điều khiển tổng hợp, lạnh nhạt nói: “Ông không cần rung theo trực thăng đâu.”
“À à.” Trương Đống Quốc lúc này mới ngừng lại.
Động cơ đã đủ nhiệt, liên lạc vô tuyến kiểm tra bình thường, nhiệt độ thời tiết phù hợp.
Vưu Dật Tư đẩy ga lên 100%.
Cô nhẹ nhàng đạp bàn đạp bên trái, đồng thời tay trái nâng cần tổng hợp lên.
Trương Đống Quốc hoảng hốt vung tay nắm chặt hai bên!
Trực thăng đang xoay trái khi cất cánh lên!!!
Ông ta nhìn ra ngoài cửa sổ, dòng khí quét qua, mặt đất ngày càng xa dần!
Không phải ông ta chưa từng ngồi trực thăng mà là chưa từng ngồi trực thăng do một đặc công hàng đầu điều khiển. Bây giờ ông ta có cảm giác mình là siêu anh hùng đang ngồi trực thăng cùng đặc công hàng đầu đi GIẢI CỨU THẾ GIỚI!!!
Cảm giác trên không trung hoàn toàn khác so với mặt đất.
Trực thăng có ba chiều chuyển động, không chỉ tiến lùi, trái phải, mà còn có lên xuống. Vì vậy, điều khiển trực thăng cần phối hợp cả hai tay lẫn hai chân.
Nâng cần tổng hợp sẽ làm tăng góc tấn của cánh quạt chính, khiến cánh quạt quay nhanh hơn. Luồng không khí phía trên cánh quạt chuyển động nhanh hơn, áp suất giảm, tạo ra sự chênh lệch áp suất giữa mặt trên và mặt dưới, giúp trực thăng nâng cao.
Chuyển động tiến lùi, trái phải cũng theo nguyên lý tương tự. Cần lái trước mặt có thể điều chỉnh đĩa lắc dưới cánh quạt, làm nghiêng cánh quạt về hướng nào thì áp suất hướng đó giảm, khiến trực thăng di chuyển theo hướng đó.
Còn hai bàn đạp dưới chân dùng để điều chỉnh lực kéo của cánh quạt đuôi, giúp thay đổi hướng của trực thăng.
Ba thứ này kết hợp lại, nếu không có sự phối hợp tốt hoặc không thể tập trung vào nhiều thao tác cùng lúc thì không thể lái trực thăng được.
Nếu tâm lý không vững, gặp thời tiết xấu, bị yếu tố bên ngoài quấy nhiễu hoặc thao tác sai lầm mà mất kiểm soát trên không thì khả năng xảy ra tai nạn là rất cao.
Thứ này có túi khí cũng vô dụng, chỉ cần ở độ cao vừa phải mà mất kiểm soát thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Trương Đống Quốc có thể không tin tưởng chính mình khi lái, nhưng khi ngồi trên trực thăng do sư phụ điều khiển, ông ta có cảm giác an toàn chưa từng có, như đang nằm trong vòng tay mẹ vậy.
Lên đến độ cao nhất định, Vưu Dật Tư từ từ thả bàn đạp, bình tĩnh nói: “Đi thôi.”
Khi cô đẩy cần lái, trực thăng lao vút về phía bãi đất trống xa xa.
Trương Đống Quốc trợn tròn mắt.
Khu huấn luyện nằm ở vùng ngoại ô, xung quanh đều là đất trống và đường cao tốc không người, xa hơn chút nữa mới có núi rừng sông suối, còn phía xa bên kia là một khu nhà xưởng mái bằng xanh dương.
Phạm vi huấn luyện bay đơn cũng chỉ gói gọn trong khu vực này, bình thường các học viên đều không dám bay xa, sợ gặp địa hình phức tạp. Nhưng Trương Đống Quốc cảm thấy, có lẽ do hôm nay mình đã lỡ nói câu làm quen trước một chút nên sư phụ mới lái bạo quá trời luôn!
Trương Đống Quốc gần như méo mặt vì sợ hãi. Trong khi đó, Vưu Dật Tư vẫn hoàn toàn bình tĩnh, động tác vững vàng.
Sau khi tăng tốc lao vút đi, cô liền điều khiển trực thăng nghiêng 45 độ bay vòng quanh sân huấn luyện, thậm chí còn lộn mấy vòng trên không.
Trương Đống Quốc bị quay đến mức đầu óc quay cuồng, cố gắng kìm nén tiếng hét.
Tàu lượn siêu tốc đáng sợ nhất cũng không thể k*ch th*ch bằng cái này! Còn ai có thể so tài nghệ và gan dạ với sư phụ nữa chứ?!
Trực thăng bay xa dần, bay thẳng về phía rừng núi xa xa.
Tiếng cánh quạt rền vang khi trực thăng lướt thấp qua những căn nhà gỗ dưới chân núi, lướt qua dòng suối trong veo, nhẹ nhàng bay ngược theo hướng dòng nước.
Tiếng nước chảy xiết xối vào đá dường như vang ngay bên tai, thấp thêm chút nữa là Trương Đống Quốc cảm thấy mình có thể thò chân xuống rửa chân được luôn.
Chiếc trực thăng đen dài như một đường khóa kéo, xé toạc dòng nước đang trườn dọc theo vách núi.
Khi đến điểm cuối, Vưu Dật Tư vẫn điềm tĩnh thao tác cần tổng hợp và cần lái, điều khiển trực thăng rời khỏi mặt nước, hướng về phía rừng núi.
Nhìn rừng cây ngày càng gần, Trương Đống Quốc cuối cùng cũng không nhịn nổi, hét lên thất thanh: “Sư phụ, sư phụ! Sắp đâm vào rồi a a a a!”
Chỉ còn cách những tán thông rậm rạp một sải tay, Vưu Dật Tư lập tức kéo cao hướng bay, lướt sát trên ngọn cây mà vút qua!
Những tán lá rậm rạp bị luồng khí quét qua tạo thành tiếng xào xạc, như làn sóng xanh đậm dập dờn lan xa.
Hơi nước bốc lên, hòa quyện với mùi nhựa thông bị nắng nung nóng. Trong bầu không gian chỉ còn tiếng cánh quạt gầm rú, cô lái trực thăng vượt qua ranh giới giữa ánh sáng mặt trời và bóng núi.
Bay ra khỏi bóng râm của dãy núi cao chót vót, mặt trời như trượt theo sườn núi, ánh sáng ánh lên hiện trong tầm nhìn của họ.
Trương Đống Quốc chỉ thấy một bên mặt sư phụ được nắng nhuộm thành màu vàng kim rực rỡ, cô vẫn bình tĩnh đẩy cần lái như cũ.
Trương Đống Quốc thở hổn hển, chân run lẩy bẩy.
k*ch th*ch, quá k*ch th*ch rồi.
Nhưng không gì có thể ảnh hưởng đến thao tác của sư phụ.
Khi lái bất cứ loại máy móc nào, Vưu Dật Tư luôn giữ được sự bình tĩnh tuyệt đối và khả năng phán đoán chuẩn xác.
Trương Đống Quốc không biết phải phản ứng thế nào nữa. ông ta chỉ có thể nắm chặt dây an toàn, nhìn cảnh vật trước mắt biến đổi, rồi từ từ xoay một vòng, vượt qua cánh đồng lúa mì, quay đầu trở về.
Sư phụ đỉnh nóc kịch trần bay phấp phới!
Sư phụ, cô ấy là thần!!!
Trương Đống Quốc nước mắt giàn giụa, cảm thấy mình lại lời to rồi.
Cái bóng phía trước ngày càng gần hơn.
Sắp về đến căn cứ huấn luyện, Trương Đống Quốc vừa nhìn ra đã thấy phía trước có một chiếc trực thăng của học viên đang quay vòng tại chỗ.
Có vẻ như đang trong buổi bay đơn, nhưng dường như không kiểm soát được, khiến trực thăng rơi vào trạng thái lật nghiêng mất ổn định.
Huấn luyện viên dưới mặt đất đang điên cuồng hướng dẫn qua bộ đàm, nhưng học viên kia có vẻ quá căng thẳng, loay hoay một lúc lâu vẫn lúng túng thao tác sai.
So với sự thuần thục bên này, tình huống bên kia thực sự rất nguy hiểm.
Lâm Tất Bình ngồi trong khoang lái, vô cùng hoảng loạn.
Đây không phải lần đầu tiên ông ta bay đơn, nhưng vẫn không thể đảm bảo không xảy ra sai sót ngoài ý muốn. Không biết do lúc cất cánh tăng tốc quá nhanh hay kéo cần tổng hợp quá mạnh mà bây giờ trực thăng có vẻ như đã mất kiểm soát.
Huấn luyện viên không ngừng hô qua bộ đàm: “Giảm cần tổng hợp xuống! Giảm ngay!”
Lâm Tất Bình hiểu rõ điều đó, nhưng khi hạ xuống vẫn không thể kiểm soát được.
Giữ bình tĩnh trong tình huống nguy hiểm không phải ai cũng làm được, trừ phi là phi công chuyên nghiệp được tuyển chọn và huấn luyện nghiêm ngặt. Lúc này, trong lòng Lâm Tất Bình chỉ có nỗi hối hận, có khi nào mình không nên đăng ký khóa học này không?
Nếu thật sự mất kiểm soát thì sao? Phải làm gì bây giờ?!
Càng nghĩ càng rối. Ông ta muốn tự trấn an bản thân nhưng càng cố gắng, tim lại đập càng nhanh.
Tiếng cánh quạt gầm rú áp sát.
Lúc này, Trương Đống Quốc có chút sợ hãi quay đầu nhìn Vưu Dật Tư, run run hỏi: “Sư phụ, hình như anh ta không biết lái lắm.”
“Ừ.”
“Vậy…” Trương Đống Quốc lắp bắp: “Có… cứu không?”
Lời còn chưa dứt, trực thăng đã đột ngột đổi hướng.
Vưu Dật Tư đã kéo cần tổng hợp, mắt không chớp, gần như không hề do dự: “Cứu.”