Quản Lý Siêu Năng Lực Đã Trở Nên Nổi Tiếng

Chương 40

Lâm Tất Bình khựng lại, nhất thời chưa phản ứng kịp.

Sau đó hỏi: “Là… gì cơ?”

Vưu Dật Tư hơi vắt chéo một chân, khoanh78 tay bình thản nghiêng đầu nhìn qua, nói: “Starfish Entertainment.”

“Star… Starfish Entertainment?” Lâm Tất Bình sững sờ.

“Đối với ông thì đó là một khoản đầu tư vào một cổ phiếu tiềm năng. Ông không biết nó sẽ vận hành thế nào, đã gặp phải những vấn đề gì, chỉ đơn thuần là một quyết định thương mại.” Vưu Dật Tư nói: “Nhưng với người của Starfish Entertainment thì không phải. Đối với họ, đây không đơn thuần là một thương vụ.”

Điều này đồng nghĩa với việc tất cả quyền lợi và trách nhiệm đều sẽ do chính họ nắm giữ, từ nay về sau sẽ không còn phải sống dưới một cái bóng nào nữa.

Quy tắc có thể được tái lập, thành viên sẽ được sàng lọc lại, vị thuyền trưởng định rời bỏ con tàu sẽ bị gạt khỏi cuộc chơi và người cầm lái thực sự sẽ nắm vững phương hướng.

Cô nói: “Ông nghĩ sao?”

Ban đầu là một câu hỏi, nhưng trong tình huống này, cộng với khí thế quá đỗi mạnh mẽ của cô, khiến Lâm Tất Bình cảm thấy không cần thiết, cũng không dám phủ nhận.

“Starfish Entertainment…” Ông ta lẩm bẩm, rồi ngẩng đầu lên: “Thế ai sẽ tiếp quản?”

Ánh mắt ông ta dừng lại trên người Vưu Dật Tư.

Vưu Dật Tư hạ tay xuống, chậm rãi đứng thẳng người dậy.

Cô hơi cúi đầu ra hiệu, nâng mắt nhìn ông ta, đưa tay ra nói: “Đương nhiên là tôi.”

Ánh mắt ấy thậm chí còn chói lòa đến mức khiến ông ta không dám nhìn thẳng.

Trương Đống Quốc bám sát sau sư phụ vào sảnh chờ, rón rén theo từng bước một, rồi mới chạy lên nói: “Sư phụ muốn Starfish Entertainment à?”

Ông ta trưng ra vẻ mặt đầy chấn động. Vậy mà ông ta không nhìn ra gì cả sao? Cơ hội lấy lòng sư phụ tốt như thế mà lại để lỡ mất?

Đạo diễn Hàn Dương gì đấy, Lâm Dolphin gì đấy, các người đều là trà xanh cả, là những kẻ mưu mô!

Ai nấy đều tranh thủ dâng hiến cho sư phụ trước ông ta, làm như Trương Đống Quốc ông đây không tồn tại vậy! Làm như ông ta không có tiền, không có tâm ý vậy!

Trương Đống Quốc âm thầm phỉ nhổ hai gã đàn ông trung niên khéo léo đầy tâm cơ này, bộ chỉ có hai người mới thấu hiểu lòng người à?

Vưu Dật Tư cầm lấy chiếc áo khoác đặt trên ghế, xách ba lô lên, “Ừ” một tiếng rồi sải bước rời đi.

Ông ta lập tức nói: “Lại thêm một ý tưởng trùng hợp với sư phụ rồi. Tôi cũng đã có ý định này từ lâu, chỉ là lo sư phụ thanh liêm chính trực, không chịu nhận lòng hiếu kính của đệ tử, nên không dám manh động.”

Ông ta bước nhanh lên hai bước, ra vẻ như một thái giám dẫn đường, nói: “Giờ đã có người nhanh chân đến trước, vậy đồ đệ đành phải dâng lên món quà nhỏ khác để tỏ lòng thành kính. Sư phụ, mời.”

Trong đầu Trương Đống Quốc đang nghĩ đến món quà nhỏ có đường kính cánh quạt 13 mét, trọng lượng bốn tấn, cảm thấy vô cùng tuyệt diệu, vẫn không ai có thể địch lại lòng hiếu thảo của ông ta.

Trên đời này còn ai hiểu rõ cách làm đệ tử hơn Trương Đống Quốc chứ? Đến lúc hàng về, chắc chắn sẽ khiến sư phụ cảm động đến mức khen ngợi ông ta hiếu thuận.

Ông ta phấn khởi bước theo, lòng tràn đầy đắc ý.

Có rất nhiều việc phải làm, nhưng cần giải quyết từng cái một.

Đoàn phim sẽ ra nước ngoài quay ngoại cảnh, cảnh quay của Vưu Dật Tư và Tống Miên bắt đầu vào tháng Tư. Trước đó, cô phải tham gia thảm đỏ tiệc tối và ghi hình chương trình của Lâm Liệt Ảnh.

Vưu Dật Tư chỉ có thể theo hai tập, sau đó phải theo đoàn ra nước ngoài. Đợi đến khi họ quay phim suốt nửa tháng rồi trở về, có lẽ vẫn kịp tham gia phần kết thúc.

Quy trình chuyển nhượng công ty cũng phải mất một thời gian mới hoàn tất.

Vưu Dật Tư rất kiên nhẫn.

Trước khi về nhà, cô ghé siêu thị mua ít đồ.

Dạo này Vưu Dật Tư ra đường không thể quá thoải mái như trước nữa. Cô đeo khẩu trang, kéo thấp vành mũ lưỡi trai bên dưới mũ áo hoodie.

Cô cảm thấy dáng vẻ này rất bình thường, áo khoác hoodie xám, quần jean rộng, kèm theo đôi giày thể thao cổ cao của thương hiệu nổi tiếng mà Cố Trường Thanh nhét cho cô. Ngay cả chiếc ba lô đeo trên vai cũng màu đen, nhìn tổng thể chẳng có gì nổi bật.

Nhưng thực tế, vừa bước vào siêu thị, đã có người lén liếc nhìn cô.

Chị gái này rất cao, dù ăn mặc xuề xòa thế nào vẫn lộ rõ đôi chân dài. Tay áo khoác xắn lên, để lộ đường nét cơ bắp công tay săn chắc cùng chiếc đồng hồ mặt chữ nhật dây đen.

Cô cúi mắt lấy một hộp sữa chua từ tủ lạnh ra, không biết là đang nhìn bảng thành phần hay hạn sử dụng, sau đó lại đặt xuống, lấy một hộp khác ở kệ cao hơn bỏ vào xe đẩy bên tay trái.

Đến lần giả vờ đi ngang qua cô lần thứ tư, cuối cùng Phương Nhân cũng chú ý đến đôi tay đẹp quá mức này. Khớp xương dài, các đốt rõ ràng, móng tay được cắt ngắn nhưng gọn gàng sạch sẽ, mu bàn tay nổi gân xanh, cạnh bàn tay còn dán một miếng băng cá nhân.

Là một đôi tay khiến người ta không khỏi nổi lên suy nghĩ xấu xa.

Lần này khi Phương Nhân lén lút lướt ngang qua lại chỉ biết kêu gào trong lòng: Chị ơi sao lại bị thương vậy? Đau lòng quá!

Nhưng Vưu Dật Tư chẳng hề để ý đến những ánh mắt mơ hồ xung quanh.

Cô chỉ coi đó là ánh nhìn thông thường của người đi đường, không cảm thấy có ác ý, nên cũng không cần căng thẳng như trước.

Cô lấy thêm vài hộp sữa chua, rồi đi sang khu rau củ. Đứng nhìn một lúc lâu mà vẫn không biết nên chọn thế nào, tay chạm vào một bó cải bó xôi, sau đó lại hơi do dự rụt lại.

“Chị ơi.” Một cô gái đứng bên cạnh cẩn thận lên tiếng: “Chị muốn mua cải bó xôi à?”

Vưu Dật Tư dừng lại, rút tay về, đáp: “Ừm.”

“À, để em giúp chị.” Cô gái vội chọn một bó rau tươi ngon, rồi quay lại hỏi: “Chị mua cho mấy người ạ?”

“Một người.”

Cô gái gật đầu, lấy túi đóng gói cẩn thận rồi đưa cho cô: “Xong rồi, chị đi cân đi nhé.”

Vưu Dật Tư nhận lấy, nắm trong tay, nói: “Cảm ơn.”

Hai bàn tay khẽ chạm vào nhau, cô gái hơi căng thẳng, gãi gãi má, hỏi: “Còn cần mua gì nữa không ạ?”

“Không cần đâu, làm phiền cô rồi.” Vưu Dật Tư gật nhẹ đầu: “Hình như tôi đã biết cách chọn rồi.”

Cô gái sững lại, sau đó không nhịn được mà bật cười.

Vưu Dật Tư quan sát cách chọn đồ rồi cũng lấy thêm mấy củ cà rốt và cà tím, tất cả đều đem đi cân.

Lát sau, cô đẩy xe mua sắm lướt qua khu thực phẩm tươi sống, thấy cô gái lúc nãy đang lấy sữa chua. Hộp sữa chua đặt hơi cao, khiến cô ấy với mãi vẫn khó lấy được.

Vưu Dật Tư đẩy xe đến gần liền dừng lại, vươn tay lấy xuống một cách dễ dàng.

Đến khi một lốc sữa chua được đưa vào tay, Phương Nhân mới sững sờ nhìn cô.

Nhìn theo bóng lưng Vưu Dật Tư sắp rời đi, Phương Nhân chợt bừng tỉnh, vội vàng quay đầu gọi: “Chị ơi? Xin lỗi, em muốn hỏi…”

Đối diện với ánh mắt của Vưu Dật Tư, Phương Nhân cảm thấy câu hỏi này hơi khó mở lời. Nhưng nếu bỏ lỡ thì cô ấy sẽ hối hận cả đời, thế nên vẫn mạnh dạn nói ra: “Chị là người mẫu à?”

“Không phải.”

Vưu Dật Tư trả lời ngắn gọn, tiếp tục cúi đầu chọn cánh gà bên cạnh.

“À…” Phương Nhân không ngờ câu trả lời lại dứt khoát đến vậy. Cô ấy cứ tưởng với phong cách ăn mặc, vóc dáng và khí chất như vậy, nếu không phải influencer thì cũng là người mẫu hoặc ngôi sao. Cô ấy bỗng nhiên bị từ chối, có chút ngượng ngùng, đành hỏi tiếp: “Vậy chị có hứng thú với ngành người mẫu không?”

Sợ đối phương hiểu lầm, Phương Nhân vội giới thiệu: “Em là người tìm kiếm ngôi sao của một công ty MCN chuyên về người mẫu. Em cảm thấy chị có điều kiện rất tốt trong lĩnh vực này, muốn hỏi liệu có thể liên hệ thêm không?”

Vưu Dật Tư ngước mắt nhìn thoáng qua, rất lịch sự: “Tạm thời không có hứng thú.”

Phương Nhân biết đủ nên không cố chấp, dù hơi tiếc nuối, nhưng cũng không thể ép người khác được.

Hơn nữa, cô ấy cũng không hoàn toàn là vì công việc mà tiếp cận. Chủ yếu là thấy một chị gái quá mức thu hút, lại có cơ hội bắt chuyện, nên muốn tranh thủ tiếp cận một chút mà thôi.

Cô ấy cũng muốn lấy hết can đảm để xin WeChat, nhưng không dám, cảm giác chị gái này hoặc là lạnh lùng vô cảm hoặc là bị bạn gái quản lý rất chặt.

Khụ, cô ấy hoàn toàn không nghĩ đến khả năng nào khác.

Vưu Dật Tư đi về khu trái cây, Phương Nhân đi về khu đồ ăn vặt.

Ra khỏi siêu thị, Vưu Dật Tư xách một túi đồ, định gọi xe.

Dạo này cô ít khi tự lái xe ra ngoài, chiếc xe bảo mẫu màu xanh kia quá dễ nhận diện, cứ lái ra là sẽ bị chú ý.

Vưu Dật Tư bắt đầu suy nghĩ có nên mua một chiếc xe mới để đi lại hay không.

Cô đứng bên đường, một tay còn vụng về mở ứng dụng gọi xe, còn chưa kịp đặt, chợt nghe thấy từ xa có tiếng hét: “Đồ thần kinh! Anh giật điện thoại của tôi!”

Giọng nói này rất quen, giống như của cô gái trong siêu thị ban nãy.

Ngay sau đó là tiếng bước chân hỗn loạn. Một thanh niên cúi đầu chạy thục mạng, khiến người đi đường hoảng hốt né sang hai bên, chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đang xảy ra.

Vưu Dật Tư quay đầu nhìn thoáng qua, ngón tay cái vuốt màn hình, hủy đơn xe đang chờ gọi. Sau đó, cô nhét điện thoại vào túi, giơ tay lên xin đường rồi lao về phía bên kia.

Người đi đường chỉ cảm thấy có một cơn gió vụt qua trước mặt.

Nhưng rõ ràng, người này linh hoạt hơn hẳn so với tên cướp lúc nãy, suốt dọc đường không hề va phải ai, nhanh nhẹn lách qua từng kẽ hở, tốc độ không hề giảm chút nào.

Phí Lưu chạy rất nhanh.

Cậu ta vốn còn trẻ, thể lực tốt, lại gầy, không có gì vướng bận. Bây giờ tâm lý căng thẳng, càng bùng phát tiềm năng gấp trăm lần.

Cậu ta thật sự hoảng sợ.

Rời khỏi nhà Vưu Dật Tư, Lâm Kinh cũng không cho cậu ta tài nguyên như mong đợi. Giờ cậu ta chẳng biết đi đâu nữa.

Nằm vùng bên cạnh Vưu Dật Tư lâu như vậy, lợi ích chưa thấy đâu, phần thưởng cũng không có, Phí Lưu chỉ cần nghĩ đến là đêm nào cũng đau đớn dằn vặt.

Khó khăn lắm mới tìm được một nơi khác, ký hợp đồng làm người mẫu cho một công ty, xem như quay lại nghề cũ.

Phí Lưu vốn là một người mẫu trên mạng. Trước đây, vì Vưu Dật Tư thích cậu ta, đối xử tốt với cậu ta, nên cậu ta mới có cơ hội bước chân vào giới giải trí, nhận được vài vai diễn không đáng kể.

Thật ra, với kinh nghiệm và thực lực của cậu ta, nhận được công việc như vậy đã là không tệ. Nhưng cậu ta không biết đủ.

Cậu ta luôn cảm thấy Vưu Dật Tư chưa cho mình điều tốt nhất.

Nếu thật sự nâng đỡ thì cậu ta có thể vươn đến một đỉnh cao không chỉ dừng lại ở đây. Nhưng bây giờ nghĩ lại, dù có hối hận đến mức ruột gan đứt từng khúc cũng đã muộn màng.

Lúc cậu ta ký hợp đồng với công ty mới, mới biết ngành này không dễ sống chút nào.

Vốn dĩ năng lực nghiệp vụ của cậu ta chỉ ở mức trung bình, lại từng làm nghệ sĩ hai năm, lòng dạ kiêu ngạo, công việc bình thường thì không muốn nhận, công việc cao cấp lại không đủ trình, thành ra cứ lửng lơ chẳng đâu vào đâu.

Cuối cùng, Phí Lưu cắn răng tìm đến một đàn chị có tiếng nói trong công ty. Nhưng đàn chị này không dễ đối phó như Vưu Dật Tư, ra tay với cậu ta còn nặng hơn gấp bội. Dạo gần đây, cậu ta sống chẳng khác gì hồn bay phách lạc, tinh thần suy sụp.

Ai mà biết được, đàn chị này còn có nhiều chiêu trò đến vậy chứ?!

Mà Phương Nhân lại chính là mối đe dọa tiềm tàng, là đối thủ cạnh tranh giấu mặt của đàn chị đó.

Cô ấy tình cờ nắm được điểm yếu của đàn chị và cậu ta.

Phí Lưu hoảng loạn vô cùng.

Khó khăn lắm mới đánh đổi nhiều thứ để có được chút cơ hội, chẳng lẽ lại để cô ấy hủy hoại hết sao?

Thế là… Hôm nay, Phí Lưu thực sự phát điên.

Cậu ta đuổi theo Phương Nhân đến đây, cãi nhau với cô ấy một trận. Đến khi cơn giận bốc l*n đ*nh điểm, cậu ta quyết định làm một chuyện động trời – cách mà người bình thường không dễ nghĩ ra.

Phương Nhân chết sững.

Là sao nữa vậy, đấu đá chốn công sở mà còn giật điện thoại như kiểu tranh giành con dấu, bỏ độc hay tung ảnh bôi nhọ à?

Nhưng Phí Lưu vốn không phải người bình thường, nên dù có nghĩ thì cậu ta cũng chẳng nghĩ ra cách của người bình thường.

Cậu ta vừa chạy thục mạng, vừa cố gắng mở khóa điện thoại của Phương Nhân.

Cậu ta còn tra trước sinh nhật của cô ấy, nhưng thử hai lần vẫn không đúng.

Phí Lưu nghiến răng, cảm thấy chạy đủ xa rồi, chắc Phương Nhân không đuổi kịp, bèn định gọi xe trước rồi tính tiếp.

Thế nhưng vừa quay đầu lại, cậu ta trợn tròn mắt đến suýt rớt ra ngoài!

Cậu ta nhìn thấy ai cơ chứ?! Ai vậy?!

Có người đang đuổi theo cậu ta!

Người đó đội một chiếc mũ bóng chày, thậm chí còn mặc một bộ áo nỉ rộng thùng thình và quần bò, nhưng tốc độ chạy lại nhanh đến mức khó tin.

Rõ ràng ban nãy còn cách ít nhất một trăm mét, vậy mà vừa ngoái lại đã thấy khoảng cách rút ngắn đáng kể.

Cạu ta ngoảnh lại lần nữa, lại tiến gần hơn một đoạn lớn.

Má ơi!!!

Phí Lưu dốc hết sức mà chạy, tóc trước trán tung bay ngược lên trời, không thể che giấu nổi nét mặt méo mó vì sợ hãi!

Người gì đây, cứu mạng với!

Cuối cùng cũng thấy một chiếc xe, Phí Lưu mừng rỡ không kịp nghĩ ngợi gì, liền giật mạnh cửa xe, chui tọt vào trong, buột miệng báo đại một địa điểm: “Bác tài, ga tàu hỏa!”

Chiếc taxi nhanh chóng rời khỏi hàng dài xe vàng đang xếp hàng đón khách.

Phí Lưu thở phào, vội kéo khẩu trang xuống để quạt gió, vô thức liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chỉ một ánh nhìn liền khiến cậu ta sững sờ.

Cô lấy một chiếc xe đạp dùng chung bên đường, tiếp tục đuổi theo.

Đường đoạn này xe cộ đông đúc, tài xế không dám chạy nhanh. Phí Lưu cuống quýt quay đầu giục: “Bác tài! Mau lên! Tôi đang vội lên tàu!”

“Được, được.” Tài xế taxi nghe vậy là sốt ruột ngay, đèn đỏ vừa chuyển sang xanh, ông ấy lập tức vào số, nhấn ga, xe vút đi.

Phí Lưu ngoái đầu nhìn lại, bóng dáng người kia biến mất rồi.

Cậu ta thở phào nhẹ nhõm.

Tới giờ, cuối cùng cậu ta cũng có thể dành chút trí óc ít ỏi để nghĩ về chuyện vì sao mình lại cướp điện thoại của Phương Nhân, rồi sau đó nên làm gì tiếp.

Càng nghĩ càng thấy hối hận, rõ ràng trong công ty có vô số cơ hội, cậu ta hoàn toàn có thể lén lấy.

Ai mà ngờ cơn giận bốc lên, cậu ta không kiềm chế được, rồi xảy ra chuyện lớn như vậy.

Tâm trạng Phí Lưu rối bời, tay quạt gió càng quạt mạnh hơn.

Bên kia, Vưu Dật Tư đạp xe rẽ vào một hướng khác.

Bánh xe lướt qua con hẻm nhỏ hẹp, mặt đất vẫn còn đọng nước từ cơn mưa đêm qua, những chiếc lồng chim treo lủng lẳng trên mái hiên.

Bóng cô lao vút qua vũng nước, hình ảnh phản chiếu trong vũng nước liền vỡ tan.

Con vẹt trong lồng vỗ cánh phành phạch, lồng chim lắc lư, nó lập tức kêu toáng lên: “Vượt tốc độ! Vượt tốc độ!”

Vưu Dật Tư quẹo trái lao vào một con dốc, lướt xuống đoạn cầu thang thấp có lan can sắt han gỉ.

Vài đứa trẻ ngồi xổm dưới đất đang mải mê xem đàn kiến, chợt nghe tiếng xe lướt qua liền ngẩng đầu, ôm gối tròn mắt nhìn theo bóng lưng cô, khẽ hỉ nước mũi đang trực trào.

Bánh xe nhảy lên sau khi vượt qua rãnh nước cuối cùng, rồi tiếp tục chuyển hướng.

Chiếc xe lao ra khỏi khúc cua cuối cùng.

Tài xế taxi chỉ liếc qua hai bên đường như thói quen, nhưng đột nhiên giật thót, toàn thân túa mồ hôi, lập tức đạp phanh.

Thế nhưng, chiếc xe đạp mà ông ấy ngỡ là sắp đâm vào đầu xe lại đã giảm tốc, thắng gấp dừng lại.

Người lái xe nhảy xuống, sải bước tới, gõ cửa xe.

“Xin lỗi.” Giọng cô rất lịch sự: “Bắt cướp.”

Tài xế còn đang đơ người, Vưu Dật Tư đã mở cửa xe lôi Phí Lưu xuống, lạnh nhạt nói: “Quả nhiên là cậu.”

Phí Lưu từ nãy tới giờ mắt vẫn đang  trợn trừng.

Giọng… giọng nói này?!…Cô, cô xuống kiểu gì vậy?!

Phí Lưu hoảng loạn nhìn thoáng qua những dãy nhà cũ kỹ và cầu thang thấp thoáng phía sau Vưu Dật Tư, hoàn toàn sững sờ.

Vưu Dật Tư? Là Vưu Dật Tư thật sao?

Cô… cô thật sự không phải người sao??!

Vưu Dật Tư xách cậu ta lên bằng một tay, qua cửa sổ xe hỏi: “Thanh toán chưa?”

Tài xế lúc này mới hoàn hồn, vội vàng gật đầu lia lịa: “Trả, trả rồi.”

Vưu Dật Tư gật đầu, kéo cậu ta đi luôn.

Phí Lưu lúc này mới run rẩy lắp bắp: “Chị, chị chị…”

“Cho phép cậu gọi vậy à?” Cô nghiêng đầu, lạnh nhạt nói: “Qua đây, giải thích vụ cướp điện thoại cho tôi.”

Phí Lưu tuyệt vọng.

Sao cậu ta lại bị Vưu Dật Tư tóm trúng nữa chứ?

Cậu ta rất muốn chạy, nhưng mà cậu ta sợ chết lắm. Ngày hôm đó, cậu ta đã tận mắt thấy Vưu Dật Tư nhảy xuống từ tầng ba mươi đấy!

Phí Lưu nuốt nước bọt, mặt mày méo xệch như sắp khóc: “Tôi tôi tôi… tôi chỉ đùa với cô ấy thôi.”

Sợ Vưu Dật Tư không tin, cậu ta vội bổ sung: “Thật đấy, tôi với cô ấy làm chung công ty MCN, tôi là người mẫu bên đó. Chúng tôi là đồng nghiệp, vừa rồi chỉ giỡn nhau chút thôi.”

Vưu Dật Tư cau mày.

Cô nói: “Cậu có phải lúc nào cũng thích lấy IQ của mình để đánh giá người khác không?”

Không muốn lãng phí thời gian với cậu ta, cô giật điện thoại lại, nhắn tin cho Giang Triển Ba, hỏi theo quy trình của họ thì nên xử lý thế nào.

Giang Triển Ba trả lời: “… À, chuyện này có thể bị truy cứu trách nhiệm hình sự, tốt nhất là báo cảnh sát.”

Vưu Dật Tư đáp lại một chữ “Được” rồi bỏ điện thoại vào túi.

Cô vẫn chưa quen với việc báo cảnh sát, đa phần mọi chuyện trước giờ đều tự giải quyết. Cô phải nhanh chóng thích nghi thôi.

Sau khi báo cảnh sát và cung cấp vị trí, Vưu Dật Tư lôi Phí Lưu đi trả xe đạp.

Nhìn thấy xe có vẻ bị mài mòn, cô dứt khoát vào mục bồi thường, vừa nhập nguyên nhân tai nạn giao thông, vừa nói: “Chuyển tiền cho tôi.”

Phí Lưu… đến khóc cũng khóc không nổi.

Một lúc sau, xe cảnh sát tới.

Thấy tình cảnh của hai người, mấy chú cảnh sát cũng sững sờ.

Chuyện gì đây?

Cô gái này rượt đuổi một đoạn dài, trực tiếp bắt gọn tên cướp luôn sao?

Ôi trời, có cần phải ngầu đến vậy không?

Các chú cảnh sát vừa kinh ngạc vừa áp giải Phí Lưu về đồn.

Khi Phương Nhân hớt hải chạy đến đồn cảnh sát, Vưu Dật Tư mới nghiêng đầu liếc nhìn cô ấy.

Đối phương thở hồng hộc, mặt vẫn còn nguyên vẻ hoảng hốt.

Phương Nhân nhìn người đang ngồi trên băng ghế dài, chống khuỷu tay lên đầu gối, hai tay đan vào nhau, rồi lại nhìn Phí Lưu.

Mãi một lúc lâu sau, cô ấy mới hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Thì ra người đã đuổi theo Phí Lưu lúc nãy chính là chị gái gặp trong siêu thị, mà cô… thực sự đã đuổi kịp.

Phương Nhân thở hổn hển, trong đầu như đang chiếu nguyên một bộ phim rượt đuổi xe trong đô thị, cảm thấy vừa hoang đường vừa chấn động.

Đây… đây rốt cuộc là tình huống gì vậy?

Sau khi hoàn thành biên bản lời khai, cảnh sát thông báo rằng Vưu Dật Tư đang thực hiện nhiệm vụ đặc biệt nên không cần tiếp tục theo dõi trách nhiệm về sau, rồi để họ rời đi.

Phương Nhân xách đồ bước ra khỏi đồn cảnh sát, mãi đến khi đi đến đầu đường mới mơ màng dừng lại, nhìn người bên cạnh.

Cô đi chậm lại, có lẽ là để phối hợp với Phương Nhân.

Một lát sau, cô trông thấy một quầy nhỏ bán đồ ăn vặt ở ven đường, bèn đổi hướng đi tới đó.

… Nhiệm vụ đặc biệt.

Phương Nhân nhìn bóng lưng cô, trong đầu cuối cùng cũng có khoảng trống để suy ngẫm lại cụm từ này.

Vưu Dật Tư nhảy xuống từ bậc đá nhỏ của quầy hàng, khi quay lại trong tay đã cầm một cây kẹo m*t.

“Cảm… cảm ơn chị.” Phương Nhân nhìn cô bước đến, lắp bắp nói: “Thật sự cảm ơn chị. Tên này là đồng nghiệp cùng công ty với em, gần đây bọn em có chút xích mích. Em đang cạnh tranh với cậu ta để giành lấy nhà đầu tư, cậu ta hình như có vấn đề thần kinh, không hiểu sao lại cãi nhau với em giữa đường rồi giật luôn điện thoại của em chạy mất… Cả đời em chưa từng gặp chuyện gì hoang đường đến thế…”

“Cậu ta đúng là rất hoang đường.”

Vưu Dật Tư bóc giấy kẹo, kéo khẩu trang xuống, cúi mắt bỏ viên kẹo vào miệng, ngẩng lên nhìn cô ấy rồi nói: “Tôi cũng quen cậu ta.”

Phương Nhân bỗng khựng lại.

Cô ấy ngơ ngác nhìn người trước mặt, hoàn toàn đờ ra.

Gương mặt này… chỉ cần là người đang làm việc trong ngành này, không thể nào không nhận ra.

Chị Vưu?!

Đây… đây đây… cô ấy thật sự gặp được chị Vưu sao!?

Cô ấy trợn tròn mắt, ngây ngốc tua nhanh toàn bộ chuỗi sự kiện kỳ lạ hôm nay trong đầu.

Cô ấy giúp Chị Vưu chọn rau trong siêu thị, chị Vưu giúp cô lấy sữa chua trên kệ cao. Cô ấy hỏi chị Vưu có hứng thú làm người mẫu không. Chị Vưu giúp cô ấy… bắt được Phí Lưu, kẻ đã giật điện thoại của cô ấy á!?

Nghe thế nào cũng thấy quá hoang đường!!!

Nếu đăng lên siêu thoại, ngay cả fanfic cũng không bịa ra nổi!!!!

Giữa lúc Phương Nhân còn đang sốc nặng, Vưu Dật Tư nói: “Cậu ta từng là nhân viên trong công ty tôi, nhưng vì ăn cây táo rào cây sung, muốn bán tin tức cho một gã họ Lâm nào đó nên bị tôi đánh một trận.”

Phương Nhân lại đờ người.

Cô ấy đã không biết phải phản ứng thế nào nữa rồi. Làm thế nào mới có thể hoàn hồn khỏi cú sốc đi siêu thị mà tình cờ gặp chị Vưu đây?

“Lâm… Lâm Kinh?” Cô ấy mãi mới lắp bắp nói: “Phí Lưu đã liên hệ với Lâm Kinh từ sớm thế sao?”

Vưu Dật Tư nghiêng đầu nhìn cô ấy, hỏi: “Lâm Kinh?”

“Gã họ Lâm mà cậu ta liên hệ có phải là Lâm Kinh không?”

Chuyện này Vưu Dật Tư thật sự không biết.

Lúc mới đến thế giới này, cô vẫn chưa quen với mọi thứ, những nhân vật và thiết lập cơ bản mà cô tiếp xúc ngay khi mở mắt ra, cô cũng không suy nghĩ quá nhiều. Sau này biết được mối ân oán với Lâm Kinh, cô cũng chưa từng liên hệ rằng “anh Lâm” chính là Lâm Kinh.

Nhưng bây giờ nghĩ lại thì rất hợp lý, đây đúng là chuyện mà Lâm Kinh sẽ làm.

Cũng vào lúc này, Vưu Dật Tư mới nhớ ra chiếc điện thoại mà Phí Lưu từng để lại trong nhà cô. Khi đó, cô chỉ đơn thuần muốn loại bỏ thiết bị liên lạc của cậu ta, chứ chưa từng nghĩ đến việc kiểm tra một lượt.

Những thông tin xuất hiện trước khi cô tiếp nhận dữ liệu của thế giới này đều sẽ bị tiềm thức cô bỏ qua. Không ai ngờ rằng, ngay từ khoảnh khắc đầu tiên, manh mối quan trọng đã xuất hiện.

“Cảm ơn, tôi biết rồi.”

Vưu Dật Tư gật đầu, quyết định về nhà kiểm tra điện thoại của Phí Lưu. Trong đó hẳn có rất nhiều tin nhắn liên quan đến Lâm Kinh.

Tự mình ra tay vẫn hiệu quả hơn là chờ Lâm Tất Bình công khai mọi chuyện.

Phương Nhân vẫn chưa hiểu tại sao chị Vưu lại đột nhiên cảm ơn mình.

Thấy cô định rời đi, cô ấy vội vàng gọi: “Chị… Chị Vưu!”

Dòng xe cộ tấp nập nơi đầu đường, Vưu Dật Tư đeo balo, nghiêng đầu nhìn cô ấy.

“Em… em có thể xin cách liên lạc với chị không?” Cô ấy lắp bắp nhưng vẫn kiên định nói: “Nếu công ty chị có nghệ sĩ nào phù hợp, chị có thể giới thiệu cho em giúp quản lý. Em cũng có khá nhiều nguồn tài nguyên thời trang, chắc chắn sẽ có ích.”

Vưu Dật Tư gật đầu: “Được.”

Sau khi kết bạn WeChat, Phương Nhân mới thở phào nhẹ nhõm, vội bổ sung câu cuối: “Gần đây trong nước có một show thời trang lớn đang được chuẩn bị. Không chỉ người mẫu mà các nghệ sĩ khác cũng có thể tham gia. Nếu công ty chị có tài nguyên nghệ sĩ nào có vóc dáng đẹp, có kinh nghiệm trình diễn sàn diễn chữ T, bọn em đều có thể đưa họ vào…”

Vưu Dật Tư đáp một tiếng rồi xoay người định đi, nhưng chỉ sau một khoảnh khắc, cô đột nhiên quay lại.

Bất ngờ hỏi: “Tài nguyên nghệ sĩ?”

*

Tác giả có lời muốn nói:

Cảnh rượt đuổi xe mà đặc vụ nhất định phải có đã được sắp xếp xong xuôi, chuẩn chỉnh!

Bình Luận (0)
Comment