Nghe thấy Vưu Dật Tư nhắc lại, Phương Nhân hơi ngẩn ra.
“Đúng, đúng vậy, tài nguyên nghệ sĩ.” Cô ấy nói.
Vưu Dật Tư gật đầu.
“Tôi có.”
…
Cố Trường Thanh cũng không biết tại sao đột nhiên lại bị chị Vưu gọi đến nhà.
Đây là thời gian tan làm, dù công việc của bọn họ không bị giới hạn bởi giờ giấc, nhưng chị Vưu là người rất chú trọng đúng giờ. Nếu không có tình huống đặc biệt, tan làm rồi thì cơ bản không thấy bóng dáng chị ấy đâu.
Anh ấy nhìn khung chat chỉ có hai dòng tin nhắn ngắn gọn đến mức khó hiểu, sau đó tìm đến khu tầng lầu trong chung cư, ngẩng đầu nhìn rồi mặt đầy khó hiểu gõ cửa.
Cửa rất nhanh đã mở ra, chị Vưu đứng phía sau, cằm hơi nghiêng về sau ra hiệu: “Vào đi.”
Cố Trường Thanh “dạ dạ” hai tiếng, vội vàng thay giày.
Dép trong nhà của chị Vưu cũng rất đơn giản, đều là loại đen tuyền kiểu dáng cơ bản nhất, không có chút trang trí hay thiết kế nào, giống hệt phong cách lạnh lùng của căn nhà này.
Thực ra trước đây không phải vậy, chỉ là sau khi Vưu Dật Tư đến, cô đã sắp xếp lại một lượt, cất đi những thứ không cần thiết, xếp gọn vào tủ.
Thế nên cả phòng khách trông chỉ còn lại chiếc sô pha xám, cửa sổ sát đất, bàn trà màu đen, vài dụng cụ thể thao và một tấm thảm xám trắng trên sàn.
Tấm thảm đó thực ra là do Vưu Dật Tư thấy dời sô pha đi quá phiền nên không tháo xuống.
Ngay cả bàn trà cũng trống trơn, đừng nói là giỏ hoa quả hay đồ ăn vặt, đến cả hộp khăn giấy hay điều khiển từ xa cũng chẳng thấy đâu.
Ừm, trên sô pha cũng không có gối tựa.
Vừa bước vào, Cố Trường Thanh đã thấy trên sô pha có một cô gái đang ngồi, là người anh ấy chưa từng gặp qua. Thế là anh ấy lập tức ngồi xuống ghế đẩu cạnh sô pha một cách đầy cẩn trọng, chân bắt chéo một cách lịch sự, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi, mỉm cười.
Cô gái cũng vội mỉm cười đáp lại.
Chào hỏi xong, Vưu Dật Tư – người từ nãy đến giờ dường như đang bận rộn trong bếp cuối cùng cũng bước ra.
Cô mặc một chiếc áo ba lỗ trắng rộng rãi kiểu đàn ông lớn tuổi, cùng một chiếc quần jean ống rộng, để lộ đường nét cơ bắp trên cánh tay. Một tay cầm ba chiếc cốc thủy tinh, tay còn lại xách một bình nước thủy tinh, đặt mạnh xuống bàn trà.
Cố Trường Thanh hơi ngơ ra, nhưng rất nhanh đã hiểu ý, vội vàng đứng dậy cầm bình rót nước.
Cốc đầu tiên dành cho khách, cốc thứ hai đưa cho chị Vưu, cốc cuối cùng mới giữ lại cho mình.
Vưu Dật Tư khẽ liếc anh ấy một cái.
Cố Trường Thanh lại ngoan ngoãn ngồi về chỗ, khuỷu tay chống lên đùi.
Chị Vưu có thể không giỏi khoản tiếp đãi khách, nhưng với tư cách là người có tiền đồ mờ mịt nhất trong Starfish Entertainment lúc này, Cố Trường Thanh nhất định phải nhanh nhạy.
Việc nào đáng làm, anh ấy phải chủ động làm ngay, tuyệt đối không thể để lãnh đạo ra tay trước.
Thấy anh ấy căng thẳng đến mức ngón tay cũng quấn chặt vào nhau, Vưu Dật Tư mới lên tiếng: “Đây là nghệ sĩ tôi đang quản lý.”
Cô nhìn sang Cố Trường Thanh, nói tiếp: “Phương Nhân, người phụ trách tuyển người mẫu và quản lý của công ty MCN.”
Phương Nhân gật đầu, nhân lúc Cố Trường Thanh còn ngơ ngác, cô ấy liền vươn tay tự giới thiệu: “Xin chào, tôi là…”
Khi tiếng giới thiệu vang lên, hình ảnh trước mắt Cố Trường Thanh bỗng trở nên có phần mơ hồ.
Anh ấy ngẩn ngơ bắt tay với Phương Nhân, mãi đến lúc nhận ra tên công ty của cô ấy thì mới phản ứng lại.
…?
Đây chẳng phải là công ty MCN quyền lực nhất trong ngành sao?
Khi bắt tay, Cố Trường Thanh cứng đờ cả người.
Làm blogger thời trang, anh ấy đương nhiên rất hiểu rõ giới người mẫu. Tên tuổi của những người mẫu danh tiếng hay các công ty MCN có tiếng anh ấy đều thuộc nằm lòng, thậm chí lịch sử phát triển của một số nơi anh ấy còn có thể đọc vanh vách.
Chuyện… Chuyện này…
Cô ấy, cô ấy sao lại quen biết chị Vưu?!
Mối quan hệ trong ngành của chị Vưu lại rộng đến thế sao?! Thậm chí ngay cả giới người mẫu cũng có tay chân của chị ấy? Không đúng, là bạn bè à?!
Cố Trường Thanh hoàn toàn sốc nặng.
Nhưng… tại sao chị Vưu lại giới thiệu mình với cô ấy?
Ngay sau đó, anh ấy hoàn toàn không ngờ rằng mình sắp được nghe những lời có thể làm thay đổi cả cuộc đời.
“Tôi từng nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ chị Vưu, nên muốn hỗ trợ tài nguyên thời trang cho nghệ sĩ của chị ấy.” Phương Nhân nói một cách lịch sự: “Anh Cố Trường Thanh phải không? Xin hỏi anh đã có kinh nghiệm trong lĩnh vực này chưa?”
“Tôi, tôi…”
Cố Trường Thanh l**m đôi môi khô khốc, cảm giác như vừa trải qua một cú sốc lớn, chậm rãi tiêu hóa thông tin.
Anh ấy nhìn về phía chị Vưu, thấy sắc mặt cô vẫn bình tĩnh như thường. Sau đó, anh ấy mới quay sang Phương Nhân, môi khô khốc, mắt đờ đẫn, nói: “Tôi học chuyên ngành Biểu diễn Thời trang.”
Phương Nhân lập tức ngạc nhiên.
Cô ấy biết Cố Trường Thanh là diễn viên, nhưng không ngờ anh ấy lại học đúng chuyên ngành này.
Biểu diễn Thời trang vốn là ngành được đào tạo bài bản để trình diễn trang phục trên sàn diễn và trước ống kính, bao gồm cả trang điểm, thiết kế tạo hình, hình thể, lễ nghi…
Trong giới diễn viên, ngoài những người xuất thân từ các trường đào tạo chuyên môn, phần lớn là những gương mặt đẹp nhưng chẳng hề liên quan gì đến chuyên ngành diễn xuất. Trước đây, cô ấy còn tưởng Cố Trường Thanh cũng thuộc nhóm đó.
Đôi mắt Phương Nhân khẽ sáng lên, nói: “Có thể đứng dậy cho tôi xem thử không?”
Không có thẻ thông tin của người mẫu cũng không sao, xem trực tiếp mới chính xác.
Cố Trường Thanh có chút lúng túng, nhưng khi bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của chị Vưu, anh ấy mới “ồ ồ” hai tiếng, chống tay lên ghế rồi đứng dậy.
Phương Nhân cũng đứng lên đánh giá một chút, hỏi: “Chiều cao cụ thể là bao nhiêu?”
Cố Trường Thanh vẫn còn hơi đơ: “1m88.”
“Cân nặng thì sao?”
“70?”
Phương Nhân gật đầu, ánh mắt ước lượng thêm tỉ lệ khung xương và dáng người của anh ấy. Vai rộng, chân dài, đầu nhỏ, càng nhìn càng thấy đúng chuẩn!
Anh ấy thật sự quá hợp!
Nhưng cũng phải thôi, đã học ngành này thì sao có thể không đạt tiêu chuẩn được.
Hơn nữa, mặt anh ấy rất gầy, xương chân mày và sống mũi cao, phần sống mũi có một chỗ nhô lên khá đặc biệt, tạo thành rãnh sáng tối rõ rệt ở hai bên. Đầu mũi lại mang đặc điểm hình hộp tiêu chuẩn.
Lông mày đen rậm như lưỡi kiếm, đầu mày hơi chúc xuống. Mi mắt dài, nếp gấp nhỏ, khóe mắt sắc nét. Gương mặt bắt đầu thu gọn từ dưới gò má, phần má hơi hóp vào vì ít mỡ và cơ má cũng mỏng. Tóc dài xõa đến vai, còn có một đường nhân trung đẹp.
Có thể góc máy của phim truyền hình sẽ không thích kiểu đường nét xương quá sắc như thế này, nhưng giới thời trang lại chuộng chính xác vẻ đẹp này!
Gương mặt anh ấy có cá tính riêng, lại vô cùng linh hoạt trong tạo hình.
Nếu đánh nền trắng một chút, tô thêm một đôi môi đỏ sẫm, sẽ tạo ra cảm giác vừa thanh tú vừa mang nét yếu đuối mong manh.
Má ơi.
Phương Nhân kích động đến mức muốn nắm tay anh ấy ngay lập tức.
Không chỉ gặp được chị Vưu, mà còn nhặt được một viên ngọc quý theo chị ấy nữa!
Dây thanh âm của cô ấy vì phấn khích mà căng lên, lúc này lại lo lắng không thành được, vội nói: “Anh còn nhớ cách đi catwalk không?”
Cố Trường Thanh lập tức gật đầu, xoay người lùi ra sau, lùi đến tận cửa ra vào.
Khoảng cách từ cửa đến phòng khách không dài lắm. Vưu Dật Tư liếc mắt nhìn, sau đó đứng lên.
Hai người kia đều không hiểu cô đứng dậy làm gì, rồi họ liền thấy cô đút tay vào túi quần, nhẹ nhàng dùng chân đẩy một cái, chiếc sô pha lập tức bị cô đẩy qua một bên, khoảng trống lớn giữa phòng khách được mở ra.
Cố Trường Thanh hơi sững sờ.
Phương Nhân liền cảm ơn, sau đó quỳ một gối xuống, giơ điện thoại lên chuẩn bị quay: “Làm phiền anh Cố bước một đoạn nhé, cảm ơn anh!”
Cố Trường Thanh vốn không ngờ hôm nay mình sẽ đến đây nên mặc đồ rất tùy tiện, cũng không trang điểm hay chỉnh trang gì cả, cứ mang theo dáng vẻ phờ phạc thường ngày mà ra ngoài.
Bây giờ bị đặt vào tình huống này, anh ấy chợt cảm thấy căng thẳng. Trước mặt là máy quay của vị quản lý người mẫu, còn chị Vưu thì đứng khoanh tay dựa vào cửa sổ nhìn anh ấy.
Cố Trường Thanh nghĩ sao có thể để bản thân mất mặt được?
Anh ấy siết chặt da đầu, vội vàng lục tìm lại ký ức chuyên ngành, đẩy hết biểu cảm ra khỏi khuôn mặt. Trong khoảnh khắc đó, linh cảm chợt đến, anh ấy bắt chước chị Vưu, đút tay vào túi quần rồi sải bước đi tới.
Tất nhiên, catwalk có phần không còn trọn vẹn. Nhưng nền tảng anh ấy vẫn còn, gương mặt lạnh lùng lại tạo ra hiệu ứng thị giác khá áp đảo. Đôi mắt sắc bén với khóe mắt nhọn và xương mày chúc xuống khiến ánh nhìn của anh ấy mang một sự công kích mạnh mẽ. Tỉ lệ cơ thể vốn đã đẹp, khiến Phương Nhân đứng bên kia chỉ có thể nghe thấy tiếng lòng mình đang hân hoan reo vang.
Tuyệt quá, anh ấy sinh ra là để bước trên sàn diễn.
Bộ trang phục nào khoác lên người anh ấy mà không đẹp? Thiết kế nào mặc lên người anh ấy mà không thể tỏa sáng?
Phương Nhân phấn khích đến run cả người. Hôm nay chính là ngày may mắn trong đời cô ấy.
Cô ấy chờ Cố Trường Thanh quay người đi đến cuối phòng rồi mới dừng quay, đè nén sự hưng phấn, gọi: “Chị Vưu, anh Cố!”
Phương Nhân giơ điện thoại cho họ xem.
Vưu Dật Tư đứng bên cạnh cúi đầu nhìn xuống.
Trên màn hình dọc, Cố Trường Thanh mang vẻ mặt lạnh lùng, bước đi vô cùng vững vàng, vai rộng, chân dài, trông thật sự rất có phong thái.
Cô đánh giá: “Được đấy.”
Cố Trường Thanh đang ghé mắt xem cùng lúc này mới ngẩng đầu lên, ánh mắt quét qua cô rồi thở phào một hơi.
Mãi đến bây giờ, bộ não vốn đang bị đơ của anh ấy mới dần dần hiểu ra chuyện gì đang diễn ra. Nhưng vẫn không dám nghĩ quá xa, anh ấy gãi tóc mai, cúi người hỏi: “Cô Phương, có công việc nào có thể giới thiệu cho tôi à?”
Phương Nhân gật đầu: “Đúng!”
Thì ra là vậy, không ngờ chị Vưu vẫn nhớ đến anh ấy, thậm chí còn tìm việc giúp anh ấy nữa.
Cố Trường Thanh cảm thấy vô cùng xúc động, thậm chí có chút phấn khích, vội hỏi: “Là chụp tạp chí hả? Hay là thảm… đỏ?”
Đây đã là những cơ hội tốt nhất mà anh ấy có thể nghĩ tới.
“Tháng Ba rồi.” Phương Nhân lại nói. “Anh chỉ dám nghĩ đến mấy cái đó thôi à?”
Cố Trường Thanh khựng lại.
Tháng Ba thì sao?
Tháng Ba có sự kiện gì lớn à, ngoài việc hôm nay là Ngày Quốc tế Phụ nữ.
Tháng Ba trong giới thời trang thì… còn có Tuần lễ thời trang Thu Đông…
Động tác của Cố Trường Thanh cứng đờ, từ từ quay đầu lại, từng chút từng chút một.
Nhìn thấy anh ấy như bị ai đó bóp nghẹt cổ họng, Phương Nhân bật cười, nói: “Đúng vậy.”
Biểu cảm trên mặt Cố Trường Thanh hoàn toàn biến mất.
…
Tiễn Phương Nhân ra về, Cố Trường Thanh chống chân, ngồi thẫn thờ trên ghế sô pha.
Vưu Dật Tư nói: “Dậy đi.”
Cố Trường Thanh lập tức “dạ” một tiếng, vội vàng đứng dậy, nhìn cô dùng chân đẩy ghế sô pha về chỗ cũ.
Là một người biết chủ động làm việc, Cố Trường Thanh nhanh chóng bước tới chỉnh lại tấm thảm, kê lại đồ đạc về vị trí ban đầu, cuối cùng còn kiểm tra lại một lượt, rồi cầm hết mấy cái ly trên bàn trà đem đi rửa.
Vừa đứng rửa ly trong bồn nước, anh ấy vừa lén quay đầu nhìn lại.
Chị Vưu đang ngồi trên ghế sô pha lật xem thứ gì đó trên bàn trà, có vẻ là tài liệu mà Phương Nhân để lại.
Mái tóc ngắn hơn một chút rủ xuống, che mất nửa khuôn mặt cô. Cô cầm bút, vạch một đường trên tờ giấy.
Cố Trường Thanh lập tức quay đầu lại, tiếp tục rửa ấm nước.
Mọi chuyện này vẫn cứ khó tin quá, thật sự quá sức hoang đường.
Làm gì có chuyện đang ở nhà mà công việc lại từ trên trời rơi xuống chứ?
Chị Vưu làm thế nào vậy? Sao có thể lợi hại đến vậy?
Tuần lễ thời trang đấy! Sàn diễn thời trang cao cấp! Số lượng suất diễn cho nghệ sĩ có hạn lắm mà!?
Một lúc sau, từ ảnh phản chiếu trên cửa kính, Cố Trường Thanh thấy Vưu Dật Tư đặt bút xuống với một tiếng “cạch”, dựa lưng ra sau, cầm chiếc điều khiển không biết lấy từ đâu ra rồi bật tivi lên.
Thật sự chẳng còn gì để rửa nữa, nhưng anh ấy vẫn muốn bình tĩnh lại một chút, thế là lại đưa mắt nhìn sang mấy cái nồi gần như chưa từng được dùng đến của chị Vưu, lấy ra rửa qua, rồi lau luôn cả bếp và máy hút khói.
Tiếng bản tin vang lên từ tivi:
“… Hôm nay tại khu vực trung tâm thương mại Bách Xuyên, một người đàn ông đã cướp giật điện thoại, gây ảnh hưởng lớn đến trật tự xã hội. Qua điều tra, người này họ Phí, là một người mẫu ký hợp đồng với công ty, có quan hệ cạnh tranh với nạn nhân họ Phương. Được biết, hắn ra tay nhằm tiêu hủy chứng cứ… Hơn nữa, một công dân là cô Vưu đã dũng cảm ra tay bắt giữ nghi phạm và áp giải đến đồn cảnh sát. Chúng tôi xin gửi lời cảm ơn đến hành động nghĩa hiệp của cô…”
Tay Cố Trường Thanh đang lau máy hút khói bỗng khựng lại.
Họ Phí… Họ Phương… Cô Vưu…?
Tay Cố Trường Thanh khẽ run lên.
Không thể nào, chẳng lẽ trùng hợp đến vậy? Nhưng nếu không phải bọn họ thì còn có thể là ai khác đây?
Ba cái họ này đều khớp rành rành mà, lại còn không phải họ phổ biến nữa chứ!
Tay Cố Trường Thanh run lên bần bật.
Nghe bản tin phía sau, trong đầu anh ấy đã nhanh chóng dựng lên toàn bộ bối cảnh sự việc.
Phí Lưu? Phí Lưu không biết vì lý do gì lại mò đến công ty của Phương Nhân, nghe nói trước đây cậu ta cũng từng làm người mẫu, vậy thì cũng dễ hiểu.
Nhưng cướp điện thoại mà lại bị chị Vưu tóm ngay tại chỗ?
Chị Vưu… chị Vưu đã tự tay áp giải cậu ta đến đồn cảnh sát?!
Thế này là cái kết đẹp cho tình cũ à?
Đệch, nhanh vậy luôn á! Tháng trước còn đối xử tốt với cậu ta như vậy, tháng này nói hết yêu là hết yêu ngay hả?
Chị Vưu đỉnh thật!!!
Cố Trường Thanh vội vàng rửa tay chạy ra ngoài, thấy Vưu Dật Tư đã không còn hứng thú mà đổi sang kênh tin tức quốc tế.
“Chị!” Anh ấy ngồi phịch xuống ghế, la lên: “Là chị đúng không, có phải chị không?!”
Vưu Dật Tư liếc anh ấy một giây, hỏi: “Vụ gì?”
“Bắt sống Phí Lưu ngay giữa đường!” Giọng Cố Trường Thanh cao vút.
Anh ấy lúc nào cũng là một kẻ u sầu đầy b*nh h**n, hiếm khi phấn khích đến mức này.
Có lẽ trong cả công ty Starfish Entertainment, anh ấy là người khinh thường Phí Lưu nhất.
Dù sao thì trong chuyên môn cũng có chút đụng hàng, tên khốn kia trước đây đã mỉa mai anh ấy bao nhiêu lần, anh ấy cũng không muốn nhớ lại. Nói anh ấy không bao giờ có cơ hội đi thảm đỏ, chỉ là kẻ bám rìa mà thôi.
Lời châm chọc bao nhiêu, ánh mắt khinh bỉ bao nhiêu, chỉ có Cố Trường Thanh là hiểu rõ nhất.
Nhìn thấy cậu ta rơi vào kết cục này, Cố Trường Thanh sung sướng không để đâu cho hết!
Anh ấy hào hứng nói một hơi: “Hồi đó cậu ta còn giở trò với em…”
Vưu Dật Tư vẫn dán mắt vào bản tin, lặng lẽ lắng nghe.
Một lát sau, cô khẽ ngẩng mắt lên, nói: “Có lẽ lúc đó cậu ta đang ghen tị với cậu.”
Cố Trường Thanh sững người.
Vưu Dật Tư xem xong bản tin hôm nay, bình tĩnh nói: “Trước khi lên sàn diễn, cậu cũng phải tập luyện nhiều hơn, không vấn đề gì chứ?”
Cố Trường Thanh hoàn hồn lại, mạnh mẽ gật đầu.
“Dạ ổn.”
Cuối cùng cũng tìm được công việc cho nghệ sĩ cuối cùng, Vưu Dật Tư thở phào nhẹ nhõm, đưa tài liệu cho anh ấy: “Cầm về đọc kỹ, chuẩn bị cho tốt.”
Cố Trường Thanh nhận lấy.
Lưng anh ấy nóng lên, cảm giác bản thân nhẹ bẫng, như thể sắp cùng tờ giấy này bay thẳng lên trời.
Anh ấy nắm chặt tài liệu trong tay, nói: “Cảm ơn chị Vưu.”
…
Khép cửa lại, cuối cùng Vưu Dật Tư cũng đi vào nhà vệ sinh tìm kiếm.
Cuối cùng, cô phát hiện chiếc điện thoại màn hình đã nứt một đường, kẹt giữa khe hở của bồn cầu và bồn rửa tay.
Cô nhặt lên, tìm một sợi dây cáp sạc. Đợi pin đầy, cô lấy dây cáp dữ liệu kết nối với máy tính.
Bốn mươi phút sau, Vưu Dật Tư tháo tai nghe xuống, cúi mắt nhìn màn hình điện thoại. Sau đó cô lại ngẩng đầu lên, đảo mắt nhìn quanh căn phòng.
Trong lòng cô thầm thì: Vưu Dật Tư – người từng sống ở đây, sự thật về cô sắp được phơi bày rồi.
*
Cùng lúc đó, trên mạng đang xôn xao bàn tán.
Vốn dĩ chỉ là một vụ cướp điện thoại không được mấy ai quan tâm, chỉ có vài người hay theo dõi tin tức cảm thán rằng xã hội ngày càng rối ren, đi trên đường cũng không an toàn.
Cho đến khi có người đùa một câu: “Hóa ra ở đâu cũng có cô Vưu ra tay nghĩa hiệp nhỉ?”
Chỉ một câu nói này. Đột nhiên, có cư dân mạng như nhớ ra điều gì đó, vội vàng kiểm tra lại!
Thành phố Hải, cô Vưu, bắt gọn tên tội phạm.
Không, không thể nào…
Những cảnh quay ít ỏi trong bản tin bị dân mạng lôi ra tua đi tua lại.
Người phụ nữ mặc áo hoodie và quần jeans, tay xách túi hàng siêu thị, phóng xe đạp vun vút. Bóng dáng lao nhanh vào khu tập thể cũ rồi lại vọt ra, người bị làm mờ mặt nhưng đang khống chế nghi phạm.
Chuyện này tuyệt đối, tám phần, không, chín phần là chị Vưu rồi!!!
Ở thành phố Hải này còn có cô Vưu nào khác có dáng người và sức chiến đấu như vậy? Hơn nữ, lần nào cũng là ra tay nghĩa hiệp nữa chứ.
Cư dân mạng lại dậy sóng.
Mới lần trước sự kiện nghĩa hiệp nhận cờ khen thưởng còn chưa bao lâu, giờ lại có thêm một vụ nữa, mà lần này lại còn ngầu đến thế, cô vậy mà lại đạp xe đuổi theo taxi!!
Từ khóa nhanh chóng leo top, dân mạng bàn tán sôi nổi.
[Chị ơi, AA Bike trả chị bao nhiêu? Bên CC trả gấp 10 lần!!]
[Tôi xỉu, hóa ra xe này có thể đuổi kịp taxi sao? Vậy chuyện đi học muộn là do người chứ không phải do xe à?]
[Bác tài hôm nay thua thảm quá. Taxi nổi tiếng nhanh nhất thành phố Hải lại bị xe đạp đuổi kịp!]
[Không không không, đây phải là khoảnh khắc huy hoàng của nghề tài xế! Có bao nhiêu bác tài từng bị một cựu đặc nhiệm truy đuổi chưa? Nếu là tôi thì tôi khoe cả đời! “Năm đó tôi bị một chiến thần rượt bằng xe đạp!!!”]
[Chồng ơi!!! (gào thét) Còn gì là không biết làm nữa không chồng ơi! Sao ngay cả cảnh truy đuổi trong phim hành động đô thị cũng có vậy!!!]
[Hôm nay chị Vưu lại ra tay nghĩa hiệp rồi!!]
[Ra đời em chỉ nể mỗi chị, còn ai hơn được nữa!!]
Điều không ai ngờ tới là chiếc xe đạp mà Vưu Dật Tư tùy tiện lấy trong video lại trở thành tâm điểm chú ý của cư dân mạng. Trong mấy tháng tiếp theo, doanh số của hãng xe này áp đảo toàn bộ đối thủ cùng ngành.
Thậm chí họ chẳng cần chạy quảng cáo, chỉ cần nói một câu: “Chị Vưu đã từng đạp chiếc xe này đuổi kịp taxi.”, vậy cũng đủ trở thành một chiến dịch marketing kinh hoàng.
Nhưng ngay lúc này, những cư dân mạng đang hò reo kia vẫn chưa hề biết, chỉ một lát nữa thôi, họ sẽ đối mặt với một tin tức chấn động hơn gấp bội.
*
Lâm Tất Bình về đến nhà, lặng người rất lâu.
Đến đêm, cuối cùng ông ta cầm điện thoại lên, gọi cho trợ lý.
“Đúng vậy.” Ông ta thở dài, nói: “Tôi cũng nên rút lui rồi. Từ giờ trở đi, mọi chuyện không còn liên quan đến tôi nữa. Ừm… Chuyện này, tôi thật sự rất có lỗi với cô Vưu. Tôi cũng lớn tuổi rồi, vẫn muốn giữ lại chút lương tâm cuối cùng. Cậu biết không? Hôm nay suýt nữa thì tôi mất mạng.”
Lâm Tất Bình nhắm mắt, thở ra một hơi thật dài, nhớ lại khoảnh khắc ấy.
Khi Vưu Dật Tư ngồi vào ghế lái, không ai còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Cô xuất hiện bất ngờ đến mức khó tin. Nói hơi văn hoa một chút thì cô như một luồng sáng mạnh mẽ tỏa ra từ bóng tối. Ánh sáng ấy chiếu đến đâu thì không gì có thể cản bước được.
Ông ta đặt điện thoại xuống, nhập tin nhắn, ấn gửi.
Đây là một ngày đại địa chấn với Dolphin Entertainment, cũng là ngày khiến cả giới giải trí rung chuyển.
Bởi vì Chu Nhàn Đình – người đã rút khỏi các cuộc thi suốt thời gian qua lại một lần nữa xuất hiện trước công chúng. Nhưng lần này là vì một chuyện còn kinh hoàng hơn.
Toàn bộ hồ sơ ghi chép giữa Phí Lưu và Lâm Kinh bị phanh phui.
Từ việc Lâm Kinh sai Phí Lưu trà trộn vào Starfish Entertainment, lợi dụng sự tín nhiệm của Vưu Dật Tư để moi tin tức. Đến việc Phí Lưu sau này cầu xin Lâm Kinh cho tài nguyên, đánh đổi bằng đủ loại thủ đoạn bẩn thỉu. Tất cả chi tiết đều khiến người ta rợn tóc gáy.
Khi tin tức vừa bị bóc trần, cư dân mạng chết lặng.
Cái gì đây? Sao tự dưng lại lòi ra một vụ bê bối động trời thế này? Lâm Kinh là ai??
Vãi thật đấy???!!!
Thật hay giả đây? Chẳng phải bọn họ chỉ quen nhau nhờ chương trình sao? Sao lại có ân oán từ trước rồi? Vậy Chu Nhàn Đình rút khỏi cuộc thi có phải còn ẩn tình gì khác không?? Lâm Kinh tại sao lại làm ra chuyện kinh tởm như vậy với chị Vưu? Anh ta với chị ấy có thù oán gì sao? Là mối thù sâu đến mức nào mà khiến anh ta ra tay độc ác đến vậy? Anh ta muốn đạt được cái gì?
Dolphin Entertainment đang trên đỉnh cao sự nghiệp, so với nó thì Starfish Entertainment chỉ là một công ty nhỏ bé, hoàn toàn không đủ sức đe dọa, cũng chẳng có chút liên quan gì. Vậy tại sao lại phải hao tâm tổn sức đối phó như thế?!
Có người không dám tin nổi. Có người lập tức chạy đến trang chính thức của Dolphin Entertainment để chất vấn: Có thật bọn họ đã làm chuyện này không?! Có người yêu cầu Lâm Kinh ra mặt giải thích. Có người hỏi Chu Nhàn Đình có biết chuyện này từ trước không.
Ngay trong cơn hỗn loạn, Internet đã đón nhận một cú nổ lớn nhất trong nhiều năm qua.
Dolphin Entertainment đã đăng thông báo, nội dung chỉ vỏn vẹn một câu, kèm theo một tấm hình.
Câu đó là: “Chúng tôi gửi lời xin lỗi sâu sắc nhất đến cô Vưu.”
Mọi người còn chưa kịp xem ảnh đã hoàn toàn chết lặng.
Tại sao phải xin lỗi? Vậy tất cả đều là thật sao? Chúng tôi? Dolphin Entertainment còn có những ai liên quan nữa?! Trước khi Vưu Dật Tư xuất hiện trước công chúng, rốt cuộc bọn họ đã làm gì với cô ấy vậy?!